Nhưng thấy sẽ đánh vào người Hồi Âm, hắn vội vàng đưa tay khác ra, ôm eo nàng lại, che chở nàng trước lòng ngực mình, bàn tay kích động đánh mạnh một chưởng về phía tên kia.
Người áo đen dùng Lâm Hồi Âm làm bia đỡ đạn, lợi dùng thời cơ nhẹ nhàng tránh khỏi đòn tấn công của Dạ Huyền theo hướng bắc bay đi.
Lâm Hồi Âm vốn tưởng răng Dạ Huyền sẽ thu tay lại nhưng nàng không hề nghĩ Dạ Huyền vậy mà lại ôm nàng, bây lên trời đuổi theo hướng của gã kia.
Chỉ là trong nhắt mắt cả ba người đều bay được hơn ba trăm thước.
Người kia bị thương tốc độ kém xa so với Dạ Huyền, rất nhanh liền bị Dạ huyền chặn lại. Chỉ đành cứng rắn chống chọi lại với Dạ huyền.
Đối với tên áo đen liều chết phản kháng kia, Dạ Huyền rất cố chấp, một tay ôm Hồi ÂM, tay còn lại liên tục bắn về phía tên kia những tia sáng hồng.
Chất lỏng màu đỏ phun ra từ thân thể của người kia.
Dạ huyền ôm Hồi Âm nhanh chóng bay lên tránh khỏi những tia máu đó.
Ở giữa không trung, Lâm Hồi Âm thấy rõ gã áo đen kia ngã ầm xuống đất.
Lúc này, Dạ Huyền ôm nàng chậm rãi hạ xuống đất.
Sau khi đặt chân xuống mặt đất, Dạ Huyền để Lâm Hồi Âm đứng vững sau đó mới bước đến cạnh tên áo đen.
Hắn ta vẫn chưa chết, lòng ngực còn phập phồng.
Lâm Hồi Âm không biết tại sao hai người bọn họ lại đánh nhau, nàng vốn tưởng theo tính cách hung bạo kia của Dạ Huyền sẽ một chưởng lấy mạng của gã kia.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng chính là... Dạ Huyền lại đưa tay đặt trước ngực tên áo đen, cũng không biết hắn làm gì chỉ là một lúc sau có một viên màu trắng chậm rãi đi tử cơ thể của người kia ra rơi vào lòng tay Dạ Huyền.
Lâm Hồi Âm không biết Dạ Huyền đang làm gì.
Người nằm dưới đất giọng nói run rẩy, nói: "Hèn hạ, hút tiên lực ngàn năm của ta, để hồn ta... Hồn phi phách tán, vĩnh viễn không luân hồi..."
Đi đôi với những lời nói kia là ánh sáng kia nhanh chóng bay về phía Dạ Huyền, toàn thân tên kia khô héo giống như bị mất nước vậy.
Ánh sáng màu trắng càng lúc càng yếu, đến cuối cùng Dạ Huyền mới chậm rãi thu tay về.
Mà người năm trên đất lúc này lại giống con cá khô, hốc mắt lõm sâu, chỉ còn da bọc xương, Lâm Hồi Âm còn chưa kịp phản ứng cả người hắn đã biến thành tro bụi, gió thổi một cái bay mất không còn một chút.
Không gian đều trở nên yên tĩnh.
Bốn phía đều tối om, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt trên người Dạ Huyền không ngừng chuyển động, hắn nhắm mắt lại, hút hết tiên lực sáp nhập vào cơ thể một lát sau mới chậm rãi mở mắt, không nhanh không chậm nghiêng đầu, nhìn Lâm Hồi Âm, giật giật môi, giọng điệu trong veo, hỏi: "Ngươi ổn chứ?"
Lâm Hồi Âm nghe được rõ ràng những lời tên áo đen mắng chửi Dạ Huyền.
Hắn giết người kia chưa đủ còn hút hết tiên lực ngàn năm của hắn ta, hại tên kia hồn phi phách tán, không thể luân hồi. Tại sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy?
Lâm Hồi Âm biết Dạ Huyền không phải người tốt, giết người không chớp mắt, máu lạnh vô tình, thậm chí còn là một người xấu điển hình!
Nhưng thấy sẽ đánh vào người Hồi Âm, hắn vội vàng đưa tay khác ra, ôm eo nàng lại, che chở nàng trước lòng ngực mình, bàn tay kích động đánh mạnh một chưởng về phía tên kia.
Người áo đen dùng Lâm Hồi Âm làm bia đỡ đạn, lợi dùng thời cơ nhẹ nhàng tránh khỏi đòn tấn công của Dạ Huyền theo hướng bắc bay đi.
Lâm Hồi Âm vốn tưởng răng Dạ Huyền sẽ thu tay lại nhưng nàng không hề nghĩ Dạ Huyền vậy mà lại ôm nàng, bây lên trời đuổi theo hướng của gã kia.
Chỉ là trong nhắt mắt cả ba người đều bay được hơn ba trăm thước.
Người kia bị thương tốc độ kém xa so với Dạ Huyền, rất nhanh liền bị Dạ huyền chặn lại. Chỉ đành cứng rắn chống chọi lại với Dạ huyền.
Đối với tên áo đen liều chết phản kháng kia, Dạ Huyền rất cố chấp, một tay ôm Hồi ÂM, tay còn lại liên tục bắn về phía tên kia những tia sáng hồng.
Chất lỏng màu đỏ phun ra từ thân thể của người kia.
Dạ huyền ôm Hồi Âm nhanh chóng bay lên tránh khỏi những tia máu đó.
Ở giữa không trung, Lâm Hồi Âm thấy rõ gã áo đen kia ngã ầm xuống đất.
Lúc này, Dạ Huyền ôm nàng chậm rãi hạ xuống đất.
Sau khi đặt chân xuống mặt đất, Dạ Huyền để Lâm Hồi Âm đứng vững sau đó mới bước đến cạnh tên áo đen.
Hắn ta vẫn chưa chết, lòng ngực còn phập phồng.
Lâm Hồi Âm không biết tại sao hai người bọn họ lại đánh nhau, nàng vốn tưởng theo tính cách hung bạo kia của Dạ Huyền sẽ một chưởng lấy mạng của gã kia.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng chính là... Dạ Huyền lại đưa tay đặt trước ngực tên áo đen, cũng không biết hắn làm gì chỉ là một lúc sau có một viên màu trắng chậm rãi đi tử cơ thể của người kia ra rơi vào lòng tay Dạ Huyền.
Lâm Hồi Âm không biết Dạ Huyền đang làm gì.
Người nằm dưới đất giọng nói run rẩy, nói: "Hèn hạ, hút tiên lực ngàn năm của ta, để hồn ta... Hồn phi phách tán, vĩnh viễn không luân hồi..."
Đi đôi với những lời nói kia là ánh sáng kia nhanh chóng bay về phía Dạ Huyền, toàn thân tên kia khô héo giống như bị mất nước vậy.
Ánh sáng màu trắng càng lúc càng yếu, đến cuối cùng Dạ Huyền mới chậm rãi thu tay về.
Mà người năm trên đất lúc này lại giống con cá khô, hốc mắt lõm sâu, chỉ còn da bọc xương, Lâm Hồi Âm còn chưa kịp phản ứng cả người hắn đã biến thành tro bụi, gió thổi một cái bay mất không còn một chút.
Không gian đều trở nên yên tĩnh.
Bốn phía đều tối om, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt trên người Dạ Huyền không ngừng chuyển động, hắn nhắm mắt lại, hút hết tiên lực sáp nhập vào cơ thể một lát sau mới chậm rãi mở mắt, không nhanh không chậm nghiêng đầu, nhìn Lâm Hồi Âm, giật giật môi, giọng điệu trong veo, hỏi: "Ngươi ổn chứ?"
Lâm Hồi Âm nghe được rõ ràng những lời tên áo đen mắng chửi Dạ Huyền.
Hắn giết người kia chưa đủ còn hút hết tiên lực ngàn năm của hắn ta, hại tên kia hồn phi phách tán, không thể luân hồi. Tại sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy?
Lâm Hồi Âm biết Dạ Huyền không phải người tốt, giết người không chớp mắt, máu lạnh vô tình, thậm chí còn là một người xấu điển hình!