Nàng nhất thời không nhịn được, ai oán hỏi hắn tại sao hắn luôn từ chối nàng như vậy? Hắn lại hỏi nàng một câu, ngươi là ai?
Nàng cảm thấy đả kích lần này Dạ Huyền gây cho nàng còn tàn nhẫn hơn lần trước.
Liên Y cắn môi đáy lòng dấy lên một trận sóng khổ sở.
Ngũ sư huynh muốn làm người tốt, lên tiếng giải tỏa không khí, tùy ý chọn cho Liên Y thêm hai người, nhưng không ngờ Dạ Huyền bình thường ít nói như vậy trong lúc bất chợt lại trở nên nhiều lời, lên tiếng lần nữa: "Ta thật sự không biết ngươi."
Vừa nói ánh mắt Dạ Huyền chuyển đến trước mặt Liên Y, cẩn thận quan sát nàng hai vòng, bộ dáng bừng tỉnh nói: "Ta nhớ ngươi là ai..."
Dạ Huyền dừng lại, trầm tư một chút rồi nói: "Ta quên mất tên ngươi là gì, nhưng ta viết lần đó ngươi là nữ nhân bày tỏ với ta, làm ta rất chán ghét."
Tiếng Dạ Huyền vừa dứt, biểu cảm trên khuôn mặt giống như là vô tình nói ra vậy, có vẻ hơi ấy náy cười một tiếng, đẹp mê hồn.
Ngay sau đó hắn lại lười biếng úp mặt xuống bàn, giống như tự mình lầu bầu vậy, nhẹ giọng nói: "Thật may lúc trước ta cự tuyệt, nếu không cùng tổ với nàng thật là mất mặt."
Nói xong hắn khép mi mắt, giống như ngủ vậy.
Câu cuối cùng hắn nói giống như tự nói với chính mình nhưng lại vừa đủ lớn để cho mọi người trong ban Giáp nghe thấy.
Liên Y không nhịn được cung gục xuống trên bàn, tuy nhiên khong phải ngủ mà là khóc thật lớn, mấy cô gái có quan hệ tốt với nàng lập tức chạy đến thấp giọng an ủi.
Ngũ sư huynh chưa bao giờ dỗ dành con gái, cũng không biết nên giải quyết mâu thuẫn của các đệ tử như thế nào vậy nên cứ trầm mặc đứng đó. Lúc Liên Y khóc đủ rồi hắn mới không nhanh không chậm chỉ hai người vào tổ Liên Y, rồi nói: "Tốt lắm, mọi người chuyển chỗ ngồi, bên trái là tổ Liên Y bên phải cùng tổ với Liễu Nhiễu."
Bởi vì thân phận công chúa do tiên đế phong nên Liên Y được các sư huynh, sư tỷ chiếu cố ba phần.
Liễu Nhiễu cũng là vì thân phận nữ tế đệ nhất ở đông hoang đại lục nên cũng rất được sư huynh sư tỷ bội phục ba phần.
Vậy nên, dù ban giáp không quy định ai là lớp trước nhưng đa số đều là do hai nàng phụ trách.
Bên kia, tổ Liên Y có tám nữ bảy nam, phần lớn đều là đồng minh của nàng. Lúc này LIên Y đã ngừng khóc, cùng mọi người trong tổ lật sách, nhanh chóng ôn bài, muốn tranh thắng cuộc!
Bên này Liễu Nhiễu và Hồi Âm là hai nữ duy nhất, còn lại đều là nam. Dạ Huyền đổi chỗ ngồi vừa vặn ngồi sau lưng Lâm Hồi Âm. Một chút tính tự giác cũng không có, hắn nhắm mắt, nằm trườn trên bàn ngủ tiếp. Mà những nam đệ tử khác cũng không vội vàng bàn chuyện trên trời dưới đất. Liễu Nhiễu thân là tổ trưởng cũng vẫn cầm quyển sách thần chú cổ xưa đọc.
Nàng nhất thời không nhịn được, ai oán hỏi hắn tại sao hắn luôn từ chối nàng như vậy? Hắn lại hỏi nàng một câu, ngươi là ai?
Nàng cảm thấy đả kích lần này Dạ Huyền gây cho nàng còn tàn nhẫn hơn lần trước.
Liên Y cắn môi đáy lòng dấy lên một trận sóng khổ sở.
Ngũ sư huynh muốn làm người tốt, lên tiếng giải tỏa không khí, tùy ý chọn cho Liên Y thêm hai người, nhưng không ngờ Dạ Huyền bình thường ít nói như vậy trong lúc bất chợt lại trở nên nhiều lời, lên tiếng lần nữa: "Ta thật sự không biết ngươi."
Vừa nói ánh mắt Dạ Huyền chuyển đến trước mặt Liên Y, cẩn thận quan sát nàng hai vòng, bộ dáng bừng tỉnh nói: "Ta nhớ ngươi là ai..."
Dạ Huyền dừng lại, trầm tư một chút rồi nói: "Ta quên mất tên ngươi là gì, nhưng ta viết lần đó ngươi là nữ nhân bày tỏ với ta, làm ta rất chán ghét."
Tiếng Dạ Huyền vừa dứt, biểu cảm trên khuôn mặt giống như là vô tình nói ra vậy, có vẻ hơi ấy náy cười một tiếng, đẹp mê hồn.
Ngay sau đó hắn lại lười biếng úp mặt xuống bàn, giống như tự mình lầu bầu vậy, nhẹ giọng nói: "Thật may lúc trước ta cự tuyệt, nếu không cùng tổ với nàng thật là mất mặt."
Nói xong hắn khép mi mắt, giống như ngủ vậy.
Câu cuối cùng hắn nói giống như tự nói với chính mình nhưng lại vừa đủ lớn để cho mọi người trong ban Giáp nghe thấy.
Liên Y không nhịn được cung gục xuống trên bàn, tuy nhiên khong phải ngủ mà là khóc thật lớn, mấy cô gái có quan hệ tốt với nàng lập tức chạy đến thấp giọng an ủi.
Ngũ sư huynh chưa bao giờ dỗ dành con gái, cũng không biết nên giải quyết mâu thuẫn của các đệ tử như thế nào vậy nên cứ trầm mặc đứng đó. Lúc Liên Y khóc đủ rồi hắn mới không nhanh không chậm chỉ hai người vào tổ Liên Y, rồi nói: "Tốt lắm, mọi người chuyển chỗ ngồi, bên trái là tổ Liên Y bên phải cùng tổ với Liễu Nhiễu."
Bởi vì thân phận công chúa do tiên đế phong nên Liên Y được các sư huynh, sư tỷ chiếu cố ba phần.
Liễu Nhiễu cũng là vì thân phận nữ tế đệ nhất ở đông hoang đại lục nên cũng rất được sư huynh sư tỷ bội phục ba phần.
Vậy nên, dù ban giáp không quy định ai là lớp trước nhưng đa số đều là do hai nàng phụ trách.
Bên kia, tổ Liên Y có tám nữ bảy nam, phần lớn đều là đồng minh của nàng. Lúc này LIên Y đã ngừng khóc, cùng mọi người trong tổ lật sách, nhanh chóng ôn bài, muốn tranh thắng cuộc!
Bên này Liễu Nhiễu và Hồi Âm là hai nữ duy nhất, còn lại đều là nam. Dạ Huyền đổi chỗ ngồi vừa vặn ngồi sau lưng Lâm Hồi Âm. Một chút tính tự giác cũng không có, hắn nhắm mắt, nằm trườn trên bàn ngủ tiếp. Mà những nam đệ tử khác cũng không vội vàng bàn chuyện trên trời dưới đất. Liễu Nhiễu thân là tổ trưởng cũng vẫn cầm quyển sách thần chú cổ xưa đọc.