Lão cô cô đưa Lâm Hồi Âm đến cho Mị nương xem. Mị nương nhìn đến ngây người, đây thật sự là tinh phẩm khó gặp trong nhân gian. Cự nhũ, thắt lưng nhỏ chân dài, đúng là nữ tử mà các nam nhân trong lòng tha thiết ước mơ.
Mị nương đáy lòng mừng thầm, thật sự là trời cho cơ hội kiếm tiền!
Mình nếu an bài cô gái này đến chúc thọ quốc cữu gia. Quốc cữu gia khẳng định vừa lòng, cũng không biết mình được nhận bao nhiêu tiền thưởng đây!
Mị nương nhất thời vui vẻ ra mặt, chỉ vào người đứng sau Lâm Hồi Âm nói: “Các ngươi hầu hạ cô nương cho tốt. Đợi khi yến hội bắt đầu, để cô nương này đi hầu hạ quốc cữu gia!”
Nữ tữ được Mị nương dẫn tới, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lâm Hồi Âm.
…
Buổi chiều ước chừng lúc ba giờ, quốc cữu gia Trầm Li bị một đám văn võ bá quan vây quanh, bước chân vào Yến Tử lâu.
Mị nương mang theo một cô nương nhiệt tình nghênh đón. Nàng đầu tiên kéo Lâm Hồi Âm đến trước mặt của mình, cười lấy lòng đầy quyến rũ với Trầm Li, nói: “Quốc cữu gia, người xem đây là Mị nương vì ngài tuyển ngàn vạn cô nương, ngài xem có hài lòng không?”
Trầm Li đứng ở trước mặt Lâm Hồi Âm, đánh giá Lâm Hồi Âm từ trên xuống dưới một lần, cực kì vừa lòng. Mà ngay cả ánh mắt đều có chút nóng bỏng, trực tiếp sảng khoái tiến lên, ôm eo của Lâm Hồi Âm, mang nàng vào trong ngực của mình.
Lâm Hồi Âm trên mặt thờ ơ nhưng đáy lòng là một trận chán ghét. Nàng kìm nén xúc động muốn đẩy Trầm Li ra, thân thể cứng ngắc, theo quốc cữu gia đi tới ghế trên.
Luôn muốn nhịn một chút.
Lúc trước, nàng cảm thấy nữ nhân dựa vào tướng mạo để đạt được mục đích là một loại hành động vô năng nhất!
Nhưng, bây giờ ở một thế giới xa lạ, nàng chỉ có thể dựa vào mỹ mạo của mình.
Đương kim Tiên đế vốn chỉ có mình Tiên hậu. Nhưng ngàn năm trước, Tiên hậu qua đời, sau đó Tiên đế lại sảng khoái lấy Tiên phi.
Hơn nữa chỉ một Tiên phi này, ai cũng đều nói, Tiên phi đặc biệt được sủng ái, cho nên người nào muốn một bước lên trời, đều sẽ bám vào quan hệ tốt đẹp với quốc cữu gia Trầm Li này. Bởi vậy hắn ta ngang ngược, không người nào dám chọc.
Nhân xưng, Hoàng thành nhất bá.
Từ trong miệng tiểu nhị kia, có thể hiểu được tên Trầm Li này cũng không có nhiều bản lĩnh, lại rất háo sắc, thích uy hiếp dân chúng.
Quả là một tên nịnh thần.
Nhưng đối với Lâm Hồi Âm mà nói, một nịnh thần không có đầu óc, mới dễ lừa, dễ lợi dụng!
Các cô nương khác cũng rất nhanh được Mị nương an bài đi ra ngoài. Mỗi văn võ bá quan đều ôm một người trong lòng, tự ngồi xuống.
Mị nương tỉ mỉ chuẩn bị tiệc rượu để người dâng lên. Nhạc tấu lên, còn có ca nữ cùng vũ nữ lên trên biểu diễn.
Khung cảnh xa hoa lãng phí mà lại tươi đẹp kỳ lạ.
Rượu quá ba lần, các văn võ bá quan dần dần lộ ra bản tỉnh, động tay động chân với nữ tử trong lòng, hôn tới hôn lui.
Lâm Hồi Âm cũng khó thoát khỏi tình cảnh như vậy.
Trầm Li một tay ôm eo nàng, một tay thăm dò ngực nàng.
Lâm Hồi Âm vốn không phải là một nữ tử bán rẻ mình, cho nên bất động thanh sắc tìm cách trốn khỏi tay Trầm Li, nâng lên chén rượu trên bàn, đưa tới trước mặt Trầm Li nói: “Quốc cữu gia, mau uống rượu.”
Lão cô cô đưa Lâm Hồi Âm đến cho Mị nương xem. Mị nương nhìn đến ngây người, đây thật sự là tinh phẩm khó gặp trong nhân gian. Cự nhũ, thắt lưng nhỏ chân dài, đúng là nữ tử mà các nam nhân trong lòng tha thiết ước mơ.
Mị nương đáy lòng mừng thầm, thật sự là trời cho cơ hội kiếm tiền!
Mình nếu an bài cô gái này đến chúc thọ quốc cữu gia. Quốc cữu gia khẳng định vừa lòng, cũng không biết mình được nhận bao nhiêu tiền thưởng đây!
Mị nương nhất thời vui vẻ ra mặt, chỉ vào người đứng sau Lâm Hồi Âm nói: “Các ngươi hầu hạ cô nương cho tốt. Đợi khi yến hội bắt đầu, để cô nương này đi hầu hạ quốc cữu gia!”
Nữ tữ được Mị nương dẫn tới, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lâm Hồi Âm.
…
Buổi chiều ước chừng lúc ba giờ, quốc cữu gia Trầm Li bị một đám văn võ bá quan vây quanh, bước chân vào Yến Tử lâu.
Mị nương mang theo một cô nương nhiệt tình nghênh đón. Nàng đầu tiên kéo Lâm Hồi Âm đến trước mặt của mình, cười lấy lòng đầy quyến rũ với Trầm Li, nói: “Quốc cữu gia, người xem đây là Mị nương vì ngài tuyển ngàn vạn cô nương, ngài xem có hài lòng không?”
Trầm Li đứng ở trước mặt Lâm Hồi Âm, đánh giá Lâm Hồi Âm từ trên xuống dưới một lần, cực kì vừa lòng. Mà ngay cả ánh mắt đều có chút nóng bỏng, trực tiếp sảng khoái tiến lên, ôm eo của Lâm Hồi Âm, mang nàng vào trong ngực của mình.
Lâm Hồi Âm trên mặt thờ ơ nhưng đáy lòng là một trận chán ghét. Nàng kìm nén xúc động muốn đẩy Trầm Li ra, thân thể cứng ngắc, theo quốc cữu gia đi tới ghế trên.
Luôn muốn nhịn một chút.
Lúc trước, nàng cảm thấy nữ nhân dựa vào tướng mạo để đạt được mục đích là một loại hành động vô năng nhất!
Nhưng, bây giờ ở một thế giới xa lạ, nàng chỉ có thể dựa vào mỹ mạo của mình.
Đương kim Tiên đế vốn chỉ có mình Tiên hậu. Nhưng ngàn năm trước, Tiên hậu qua đời, sau đó Tiên đế lại sảng khoái lấy Tiên phi.
Hơn nữa chỉ một Tiên phi này, ai cũng đều nói, Tiên phi đặc biệt được sủng ái, cho nên người nào muốn một bước lên trời, đều sẽ bám vào quan hệ tốt đẹp với quốc cữu gia Trầm Li này. Bởi vậy hắn ta ngang ngược, không người nào dám chọc.
Nhân xưng, Hoàng thành nhất bá.
Từ trong miệng tiểu nhị kia, có thể hiểu được tên Trầm Li này cũng không có nhiều bản lĩnh, lại rất háo sắc, thích uy hiếp dân chúng.
Quả là một tên nịnh thần.
Nhưng đối với Lâm Hồi Âm mà nói, một nịnh thần không có đầu óc, mới dễ lừa, dễ lợi dụng!
Các cô nương khác cũng rất nhanh được Mị nương an bài đi ra ngoài. Mỗi văn võ bá quan đều ôm một người trong lòng, tự ngồi xuống.
Mị nương tỉ mỉ chuẩn bị tiệc rượu để người dâng lên. Nhạc tấu lên, còn có ca nữ cùng vũ nữ lên trên biểu diễn.
Khung cảnh xa hoa lãng phí mà lại tươi đẹp kỳ lạ.
Rượu quá ba lần, các văn võ bá quan dần dần lộ ra bản tỉnh, động tay động chân với nữ tử trong lòng, hôn tới hôn lui.
Lâm Hồi Âm cũng khó thoát khỏi tình cảnh như vậy.
Trầm Li một tay ôm eo nàng, một tay thăm dò ngực nàng.
Lâm Hồi Âm vốn không phải là một nữ tử bán rẻ mình, cho nên bất động thanh sắc tìm cách trốn khỏi tay Trầm Li, nâng lên chén rượu trên bàn, đưa tới trước mặt Trầm Li nói: “Quốc cữu gia, mau uống rượu.”