Dạ Huyền nhìn chằm chằm Triêu Ca, ánh mắt trở nên âm trầm, bên mép nhếch lên nụ cười châm chọc: "Dạ Huyền ta nếu coi trọng một người đàn bà thì cần phải gian tình sao?"
Đi kèm với giọng nói của Dạ Huyền là một cái khoát tay chứa ánh sáng hồng giống như dây xích bằng máu vậy, đánh về phía Triêu Ca.
Triêu Ca không hoảng hốt cũng không vội vàng, một giây ánh sáng hồng kia sắp chạm vào thân thể hắn thì một làn sáng trắng phát ra, đụng vào ánh sáng hồng của Dạ Huyền. Trong nháy mắt hai ánh sáng rực rỡ chạm nhau tạo thành một mảnh sáng như ban ngày! Triêu Ca và Dạ Huyền vội vàng bước lui mỗi người đứng một đầu nhìn đối phương.
Dạ Huyền bất ngờ xông vào nên Lâm Hồi Âm có chút hết hồn, đầu óc choáng váng nhìn hai người, trong chốc lát không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi nàng hoàn toàn tỉnh lại thì Triêu Ca và Dạ Huyền đã nhanh chóng bay khỏi căn phòng lên đến trời cao.
Dạ Huyền áo hồng tóc bạc, yêu khí trên người hắn tản ra nhất thời làm không khí xung quanh có chút nguy hiểm. Ánh sáng hồng tản ra trên khắp cơ thể hắn chói mắt như máu tươi vậy. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh giống như giễu cợt lại giống như chán ghét.
Triêu Ca chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt không chút cảm xúc nào, chẳng qua chỉ tản ra ánh sáng hơi tối. Một bộ trường bào màu trắng lưỡi liềm đơn giản, sạch sẽ, tay áo theo tiên lực trong cơ thể hắn mà lay động, chậm rãi bay giữa không trung. Mái tóc dài lại gọn gàng yên tĩnh nằm sau lưng, không hề rối, chỉ có vài sợ tóc nhẹ nhàng bay lên.
Một dung nhan có thể áp đảo vạn vật trên thế gian, để cho người đối diện mê mệt không thể dứt ra được.
Một người liếc mắt một cái lại cảm nhận khí chất lạnh lùng, đơn độc.
Khí chất của cả hai đều không kém đối phương chút nào, đang chuẩn bị tỷ thí thực lực!
Dạ Huyền sống sót từ trong những trận đuổi giết, trong cơ thể lại có nửa dòng máu yêu ma, xuất chiêu hết sức dứt khoát. Từng chiêu hoàn toàn không chú trọng tiên pháp chỉ là ra tay không chút lưu tình, xuất từng chiêu về phía Triêu Ca.
So với Dạ Huyền, Triêu Ca lại phiêu dật như tiên, dáng người ưu nhã, xuất thủ miên nhu, tiên pháp lưu loát, nhìn không giống như đang chém giét mà giống như đang nhàn nhã so tài, tiêu khiển thời gian vậy.
Chỉ là Dạ Huyền ra tay quá các, chính xác làm cho Triêu Ca nhàn nhã càng về sau càng trở nên cẩn thận.
Dạ Huyền vì Triêu Ca tát một Lâm Hồi Âm một cái mà cực kỳ tức giận, mà Triêu Ca lại vì Lâm Hồi Âm cùng Dạ Huyền xuống núi cũng tức giận.
Hai tiên lực không ai yếu hơn ai, nhưng cũng không để ai chiếm thế thượng phong, cuối cùng chỉ đành sử dụng hết tiên lực trong cơ thể
Đến khi Lâm Hồi Âm tỉnh hồn, chạy từ trong nhà ra, ngẩng đầu nhìn về chân trời thì đã không còn thấy hình bóng của hai người họ nữa. Chỉ là thấy một luồng ánh sáng lớn chói mắt, còn mơ hồ nhìn thấy phía chân trời phát ra từng luồng ánh sáng cuồn cuộn. Toàn bộ chân trời nguy nga hùng vĩ giống như hiệu ứng đặc biệt trong rạp chiếu phim thời hiện đại vậy.
Dạ Huyền nhìn chằm chằm Triêu Ca, ánh mắt trở nên âm trầm, bên mép nhếch lên nụ cười châm chọc: "Dạ Huyền ta nếu coi trọng một người đàn bà thì cần phải gian tình sao?"
Đi kèm với giọng nói của Dạ Huyền là một cái khoát tay chứa ánh sáng hồng giống như dây xích bằng máu vậy, đánh về phía Triêu Ca.
Triêu Ca không hoảng hốt cũng không vội vàng, một giây ánh sáng hồng kia sắp chạm vào thân thể hắn thì một làn sáng trắng phát ra, đụng vào ánh sáng hồng của Dạ Huyền. Trong nháy mắt hai ánh sáng rực rỡ chạm nhau tạo thành một mảnh sáng như ban ngày! Triêu Ca và Dạ Huyền vội vàng bước lui mỗi người đứng một đầu nhìn đối phương.
Dạ Huyền bất ngờ xông vào nên Lâm Hồi Âm có chút hết hồn, đầu óc choáng váng nhìn hai người, trong chốc lát không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi nàng hoàn toàn tỉnh lại thì Triêu Ca và Dạ Huyền đã nhanh chóng bay khỏi căn phòng lên đến trời cao.
Dạ Huyền áo hồng tóc bạc, yêu khí trên người hắn tản ra nhất thời làm không khí xung quanh có chút nguy hiểm. Ánh sáng hồng tản ra trên khắp cơ thể hắn chói mắt như máu tươi vậy. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh giống như giễu cợt lại giống như chán ghét.
Triêu Ca chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt không chút cảm xúc nào, chẳng qua chỉ tản ra ánh sáng hơi tối. Một bộ trường bào màu trắng lưỡi liềm đơn giản, sạch sẽ, tay áo theo tiên lực trong cơ thể hắn mà lay động, chậm rãi bay giữa không trung. Mái tóc dài lại gọn gàng yên tĩnh nằm sau lưng, không hề rối, chỉ có vài sợ tóc nhẹ nhàng bay lên.
Một dung nhan có thể áp đảo vạn vật trên thế gian, để cho người đối diện mê mệt không thể dứt ra được.
Một người liếc mắt một cái lại cảm nhận khí chất lạnh lùng, đơn độc.
Khí chất của cả hai đều không kém đối phương chút nào, đang chuẩn bị tỷ thí thực lực!
Dạ Huyền sống sót từ trong những trận đuổi giết, trong cơ thể lại có nửa dòng máu yêu ma, xuất chiêu hết sức dứt khoát. Từng chiêu hoàn toàn không chú trọng tiên pháp chỉ là ra tay không chút lưu tình, xuất từng chiêu về phía Triêu Ca.
So với Dạ Huyền, Triêu Ca lại phiêu dật như tiên, dáng người ưu nhã, xuất thủ miên nhu, tiên pháp lưu loát, nhìn không giống như đang chém giét mà giống như đang nhàn nhã so tài, tiêu khiển thời gian vậy.
Chỉ là Dạ Huyền ra tay quá các, chính xác làm cho Triêu Ca nhàn nhã càng về sau càng trở nên cẩn thận.
Dạ Huyền vì Triêu Ca tát một Lâm Hồi Âm một cái mà cực kỳ tức giận, mà Triêu Ca lại vì Lâm Hồi Âm cùng Dạ Huyền xuống núi cũng tức giận.
Hai tiên lực không ai yếu hơn ai, nhưng cũng không để ai chiếm thế thượng phong, cuối cùng chỉ đành sử dụng hết tiên lực trong cơ thể
Đến khi Lâm Hồi Âm tỉnh hồn, chạy từ trong nhà ra, ngẩng đầu nhìn về chân trời thì đã không còn thấy hình bóng của hai người họ nữa. Chỉ là thấy một luồng ánh sáng lớn chói mắt, còn mơ hồ nhìn thấy phía chân trời phát ra từng luồng ánh sáng cuồn cuộn. Toàn bộ chân trời nguy nga hùng vĩ giống như hiệu ứng đặc biệt trong rạp chiếu phim thời hiện đại vậy.