"Ta nói cho ngươi biết, Triêu Ca, ngươi đối với nàng như thế nào rất liên quan đến ta." Người là do hắn cứu, nếu hắn không cho phép ai đụng vào nàng, làm thương tổn nàng thì bất kỳ ai cũng chẳng có tư cách đối xử nàng như vậy!
"Ngươi dám đả thương nàng ta sẽ đánh chết ngươi, ngươi mắng nàng một câu ta sẽ trả lại ngươi mười câu!"
"Thu lại cái khí chất đại nghĩa của ngươi đi, nàng là Thanh Âm, chỉ là Thanh Âm thôi, dù cho ngàn năm trước nàng yêu ngươi nhưng nàng cũng không có trách nhiệm phải phụng bồi ngươi, bảo vệ ngươi quan tâm chúng sinh vạn vật!"
Lời Dạ Huyền vừa dứt Triêu Ca đã xoay người, đá mạnh vào ngực Dạ Huyền. Một cảm giác đau truyền đến, Dạ Huyền thốt lên một tiếng đã bị Triêu Ca xoay người đè lên. Mặt mũi Triêu Ca vẫn bình ổn như cũ, chỉ là đôi mắt đã hằn lên tia đỏ máu, nhìn thẳng vào mắt Dạ Huyền, nói từng chữ: "Ngươi biết cái gì, ta chỉ muốn tốt cho nàng! Hy vọng nàng có thể nhanh mạnh lên mới bảo vệ tốt cho mình được. Nếu bị phụ vương và mẫu phi biết được nàng là Thanh Âm chuyển thế, nhất định họ sẽ không tha cho nàng!"
"Phải không?" Dạ Huyền giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ vậy, môi cong lên, khuôn mặt lại lộ ra vẻ sát khí, cực kỳ yêu dã: "Ngươi muốn nàng bình yên rốt cuộc vẫn vì chính bản thân ngươi?"
Triêu Ca sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt Dạ Huyền, thoáng ngạc nhiên. Dạ Huyền nhìn chằm chằm Triêu Ca, không nhường nhịn nói tiếp" "Ngươi vội so sánh nang với Thanh Âm như vậy không phải muốn biến nàng thành Thanh Âm thật sao?"
"Nhưng mà Thanh Âm đã chết, dù cho nàng là Thanh Âm chuyển thế thì cuối cùng nàng cũng không phải là Thanh Âm. Nàng vĩnh viễn không thể nào hoàn toàn giống Thanh Âm được."
Triêu Ca có chút hoảng hốt... Thanh Âm đã chết.... Nàng vĩnh viễn không thể nào hoàn toàn giống Thanh Âm được.
"Ngàn năm sau nàng không ưu tú như ngàn năm trước vậy nên ngươi hy vọng nàng nhanh chóng biến thành Thanh Âm mà ngươi yêu. Ngươi chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn sự ích kỷ của chính mình mà thôi."
"Ngươi luôn nói, ngươi vì muốn tốt cho nàng nhưng thật ra ngươi chỉ nghĩ cho chính ngươi... Ban đầu ta cứ cho rằng ngươi nghiêm khắc vì nàng là tốt, nhưng ta nghe lời ngươi nói mới nhận ra, ngươi thật ra chỉ là một người ích kỷ, hèn nhát. Ngươi không dám đảm bảo cho nàng được bình yên, rõ ràng ngươi yêu Thanh Âm nhưng lại sợ làm nàng tổn thương lần nữa, vậy nên ngươi muốn khống chế nàng, muốn tổn thương nàng!"
Thần thái của Triêu Ca trở nên mờ mịt, hắn biết trên thế giới này người hiểu rõ hắn nhất chính là Dạ Huyền.
Giống như người hiểu rõ Dạ Huyền nhất là hắn vậy!
Có lẽ Dạ Huyền nói đúng, thật ra hắn luôn ích kỷ, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hồi Âm, biết nàng là Thanh Âm chuyển thế liền mong đợi nàng có thể trở về là Thanh Âm của quá khứ.
Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu một ngày phụ vương băng hà, hắn lên ngôi kế vị, ngăn cản ma tôn tỉnh lại, đảm bảo cho thiên hạ thái bình thì hắn có thể thành công rút lui, nắm tay nàng đến già.
Vậy nên hắn hy vọng nàng có thể thành tiên, rất mong đợi dù cho hắn không biết tương lai ra sao nhưng chỉ cần bọn họ sống chung một kiếp thì nhất định sẽ đợi được đến ngady đó/
Nhưng mà mọi chuyện cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng, tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của hắn mà thôi.
Giống như Dạ Huyền nói, Thanh Âm đã chết nàng chuyển thế cũng không phải là người kia nữa.
"Ta nói cho ngươi biết, Triêu Ca, ngươi đối với nàng như thế nào rất liên quan đến ta." Người là do hắn cứu, nếu hắn không cho phép ai đụng vào nàng, làm thương tổn nàng thì bất kỳ ai cũng chẳng có tư cách đối xử nàng như vậy!
"Ngươi dám đả thương nàng ta sẽ đánh chết ngươi, ngươi mắng nàng một câu ta sẽ trả lại ngươi mười câu!"
"Thu lại cái khí chất đại nghĩa của ngươi đi, nàng là Thanh Âm, chỉ là Thanh Âm thôi, dù cho ngàn năm trước nàng yêu ngươi nhưng nàng cũng không có trách nhiệm phải phụng bồi ngươi, bảo vệ ngươi quan tâm chúng sinh vạn vật!"
Lời Dạ Huyền vừa dứt Triêu Ca đã xoay người, đá mạnh vào ngực Dạ Huyền. Một cảm giác đau truyền đến, Dạ Huyền thốt lên một tiếng đã bị Triêu Ca xoay người đè lên. Mặt mũi Triêu Ca vẫn bình ổn như cũ, chỉ là đôi mắt đã hằn lên tia đỏ máu, nhìn thẳng vào mắt Dạ Huyền, nói từng chữ: "Ngươi biết cái gì, ta chỉ muốn tốt cho nàng! Hy vọng nàng có thể nhanh mạnh lên mới bảo vệ tốt cho mình được. Nếu bị phụ vương và mẫu phi biết được nàng là Thanh Âm chuyển thế, nhất định họ sẽ không tha cho nàng!"
"Phải không?" Dạ Huyền giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ vậy, môi cong lên, khuôn mặt lại lộ ra vẻ sát khí, cực kỳ yêu dã: "Ngươi muốn nàng bình yên rốt cuộc vẫn vì chính bản thân ngươi?"
Triêu Ca sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt Dạ Huyền, thoáng ngạc nhiên. Dạ Huyền nhìn chằm chằm Triêu Ca, không nhường nhịn nói tiếp" "Ngươi vội so sánh nang với Thanh Âm như vậy không phải muốn biến nàng thành Thanh Âm thật sao?"
"Nhưng mà Thanh Âm đã chết, dù cho nàng là Thanh Âm chuyển thế thì cuối cùng nàng cũng không phải là Thanh Âm. Nàng vĩnh viễn không thể nào hoàn toàn giống Thanh Âm được."
Triêu Ca có chút hoảng hốt... Thanh Âm đã chết.... Nàng vĩnh viễn không thể nào hoàn toàn giống Thanh Âm được.
"Ngàn năm sau nàng không ưu tú như ngàn năm trước vậy nên ngươi hy vọng nàng nhanh chóng biến thành Thanh Âm mà ngươi yêu. Ngươi chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn sự ích kỷ của chính mình mà thôi."
"Ngươi luôn nói, ngươi vì muốn tốt cho nàng nhưng thật ra ngươi chỉ nghĩ cho chính ngươi... Ban đầu ta cứ cho rằng ngươi nghiêm khắc vì nàng là tốt, nhưng ta nghe lời ngươi nói mới nhận ra, ngươi thật ra chỉ là một người ích kỷ, hèn nhát. Ngươi không dám đảm bảo cho nàng được bình yên, rõ ràng ngươi yêu Thanh Âm nhưng lại sợ làm nàng tổn thương lần nữa, vậy nên ngươi muốn khống chế nàng, muốn tổn thương nàng!"
Thần thái của Triêu Ca trở nên mờ mịt, hắn biết trên thế giới này người hiểu rõ hắn nhất chính là Dạ Huyền.
Giống như người hiểu rõ Dạ Huyền nhất là hắn vậy!
Có lẽ Dạ Huyền nói đúng, thật ra hắn luôn ích kỷ, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hồi Âm, biết nàng là Thanh Âm chuyển thế liền mong đợi nàng có thể trở về là Thanh Âm của quá khứ.
Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu một ngày phụ vương băng hà, hắn lên ngôi kế vị, ngăn cản ma tôn tỉnh lại, đảm bảo cho thiên hạ thái bình thì hắn có thể thành công rút lui, nắm tay nàng đến già.
Vậy nên hắn hy vọng nàng có thể thành tiên, rất mong đợi dù cho hắn không biết tương lai ra sao nhưng chỉ cần bọn họ sống chung một kiếp thì nhất định sẽ đợi được đến ngady đó/
Nhưng mà mọi chuyện cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng, tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của hắn mà thôi.
Giống như Dạ Huyền nói, Thanh Âm đã chết nàng chuyển thế cũng không phải là người kia nữa.