Giống như Dạ Huyền nói, Thanh Âm đã chết nàng chuyển thế cũng không phải là người kia nữa.
Chỉ vì biết Lâm Hồi Âm lén lút xuống núi cùng Dạ Huyền mà tức giận chẳng qua cũng chỉ vì mình bất lực với chuyện này mà thôi.
Cánh tay đang túm lấy cổ áo Dạ Huyền cũng buông xuống, cả người ngẩn ra run hãi.
Dạ Huyền nằm trên đất, nhìn Triêu Ca trên mình ánh mắt lộ ra đầy sát khí, chỉ là vẫn tiếp tục bình tĩnh mở miệng: "Ngươi muốn nàng sớm thành tiên có thể đi cùng ngươi đến địa lão thiên hoang nhưng ngươi hiểu được suy nghĩ của nàng sao? Có lẽ nàng chẳng muốn trở thành tiên, cũng không nghĩ mạnh đến mức coi thường thiên hạ, có lẽ nàng chỉ muốn làm một phần nhỏ trong thế giới này, một thành phần nhỏ bé mà hạnh phúc, sống vui vẻ đến suốt đời."
Dừng một chút, ánh mắt Dạ Huyền trở nên ảm đạm, lúc lâu mới thấp giọng nói tiếp: "Có lẽ nàng còn mong mười năm sau có thể trở về nhà."
Trên đám mây trở nên yên tĩnh đến kỳ dị.
Những cuộc đánh lộn lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Dạ Huyền và Triêu Ca đều rơi vào im lặng, đáy lòng mỗi người đều có những suy tư riêng, một lúc lâu sau Dạ Huyền mới đẩy Triêu Ca ra chậm rãi đứng dậy. Áo hồng tóc bạc tung bay trong gió, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Triêu Ca rồi lạnh lùng xoay người. Quay lưng về phía Triêu Ca đang thẫn thờ ngồi trên đám mây, đạp mây rời đi. Nhưng vừa đi được hai bước lại như nhớ ra điều gì đó, nên dừng lại nói với Triêu Ca ở phía sau: "Ta khác ngươi, bất kể nàng là Thanh Âm hay Hồi Âm, bất kể nàng đẹp hay xấu, dù nàng chuyển thế thành heo hay chó thì đáy lòng ta vẫn luôn thủy chung với nàng!"
Triêu Ca càng ngớ người ra.
Nhìn bóng lưng Dạ Huyền lộ đầy vẻ không thể tin.
Tại sao Dạ Huyền lại nói ra những lời như vậy?
Chẳng lẽ Dạ Huyền... Triêu Ca nghĩ đến đây, tuy đáy lòng đã thầm hiểu nhưng vẫn còn... "Là muốn Lâm Hồi Âm vui vẻ?" Dù thế nào hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Trong đầu hắn như có tia điện chạy qua, hiện lên hình ảnh của Dạ Huyền và Lâm Hồi Âm.
Rõ ràng hắn muốn mình sống không bằng chết, chỉ vì mình cứu Lâm Hồi Âm nên mới muốn giết chết nàng!
Rõ ràng lòng dạ hắn ác độc không chút lưu tình nhưng sao lúc biết nàng là Thanh Âm chuyển thế thì lại thay đổi, không giết nàng nữa!
Hắn ở trong cung điện của mình hạ lệnh cho tỳ nữ xuống tay hạ thủ, chỉ vì muốn giết nàng nhưng rồi lại rút người về!
Rõ ràng hắn đã học xong tiên thuật ở Thần Sơn sao lại về làm đệ tử nơi này lần nữa!
Mà hôm nay mình mắng Lâm Hồi Âm, đánh Lâm Hồi Âm hắn lại muốn đối nghịch với mình như vậy!
.........
Nhiều vấn đề như vậy gom lại chỉ nói lên cho Triêu Ca một điều... Đó chính là....
Đột nhiên Triêu Ca từ dưới đất đứng dậy, nhìn Dạ Huyền đưa lưng về phía mình, giọng điệu trở nên cứng rắn hỏi: "Dạ Huyền ngươi yêu nàng."
Triêu Ca giống như không nói gì, đáy lòng rất hỗn loạn, chỉ là hắn nhìn Dạ Huyền mong hắn có thể lắc đầu phủ nhận.
Nhưng mà qua hồi lâu Dạ Huyền lại nhìn hắn khẽ gật đầu, giọng điệu rõ ràng, chắc nịch: "Ừ... Ta yêu nàng... Tuy muộn nhưng sâu đậm hơn ngươi!"
Giống như Dạ Huyền nói, Thanh Âm đã chết nàng chuyển thế cũng không phải là người kia nữa.
Chỉ vì biết Lâm Hồi Âm lén lút xuống núi cùng Dạ Huyền mà tức giận chẳng qua cũng chỉ vì mình bất lực với chuyện này mà thôi.
Cánh tay đang túm lấy cổ áo Dạ Huyền cũng buông xuống, cả người ngẩn ra run hãi.
Dạ Huyền nằm trên đất, nhìn Triêu Ca trên mình ánh mắt lộ ra đầy sát khí, chỉ là vẫn tiếp tục bình tĩnh mở miệng: "Ngươi muốn nàng sớm thành tiên có thể đi cùng ngươi đến địa lão thiên hoang nhưng ngươi hiểu được suy nghĩ của nàng sao? Có lẽ nàng chẳng muốn trở thành tiên, cũng không nghĩ mạnh đến mức coi thường thiên hạ, có lẽ nàng chỉ muốn làm một phần nhỏ trong thế giới này, một thành phần nhỏ bé mà hạnh phúc, sống vui vẻ đến suốt đời."
Dừng một chút, ánh mắt Dạ Huyền trở nên ảm đạm, lúc lâu mới thấp giọng nói tiếp: "Có lẽ nàng còn mong mười năm sau có thể trở về nhà."
Trên đám mây trở nên yên tĩnh đến kỳ dị.
Những cuộc đánh lộn lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Dạ Huyền và Triêu Ca đều rơi vào im lặng, đáy lòng mỗi người đều có những suy tư riêng, một lúc lâu sau Dạ Huyền mới đẩy Triêu Ca ra chậm rãi đứng dậy. Áo hồng tóc bạc tung bay trong gió, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Triêu Ca rồi lạnh lùng xoay người. Quay lưng về phía Triêu Ca đang thẫn thờ ngồi trên đám mây, đạp mây rời đi. Nhưng vừa đi được hai bước lại như nhớ ra điều gì đó, nên dừng lại nói với Triêu Ca ở phía sau: "Ta khác ngươi, bất kể nàng là Thanh Âm hay Hồi Âm, bất kể nàng đẹp hay xấu, dù nàng chuyển thế thành heo hay chó thì đáy lòng ta vẫn luôn thủy chung với nàng!"
Triêu Ca càng ngớ người ra.
Nhìn bóng lưng Dạ Huyền lộ đầy vẻ không thể tin.
Tại sao Dạ Huyền lại nói ra những lời như vậy?
Chẳng lẽ Dạ Huyền... Triêu Ca nghĩ đến đây, tuy đáy lòng đã thầm hiểu nhưng vẫn còn... "Là muốn Lâm Hồi Âm vui vẻ?" Dù thế nào hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Trong đầu hắn như có tia điện chạy qua, hiện lên hình ảnh của Dạ Huyền và Lâm Hồi Âm.
Rõ ràng hắn muốn mình sống không bằng chết, chỉ vì mình cứu Lâm Hồi Âm nên mới muốn giết chết nàng!
Rõ ràng lòng dạ hắn ác độc không chút lưu tình nhưng sao lúc biết nàng là Thanh Âm chuyển thế thì lại thay đổi, không giết nàng nữa!
Hắn ở trong cung điện của mình hạ lệnh cho tỳ nữ xuống tay hạ thủ, chỉ vì muốn giết nàng nhưng rồi lại rút người về!
Rõ ràng hắn đã học xong tiên thuật ở Thần Sơn sao lại về làm đệ tử nơi này lần nữa!
Mà hôm nay mình mắng Lâm Hồi Âm, đánh Lâm Hồi Âm hắn lại muốn đối nghịch với mình như vậy!
.........
Nhiều vấn đề như vậy gom lại chỉ nói lên cho Triêu Ca một điều... Đó chính là....
Đột nhiên Triêu Ca từ dưới đất đứng dậy, nhìn Dạ Huyền đưa lưng về phía mình, giọng điệu trở nên cứng rắn hỏi: "Dạ Huyền ngươi yêu nàng."
Triêu Ca giống như không nói gì, đáy lòng rất hỗn loạn, chỉ là hắn nhìn Dạ Huyền mong hắn có thể lắc đầu phủ nhận.
Nhưng mà qua hồi lâu Dạ Huyền lại nhìn hắn khẽ gật đầu, giọng điệu rõ ràng, chắc nịch: "Ừ... Ta yêu nàng... Tuy muộn nhưng sâu đậm hơn ngươi!"