217. Ta muốn giao dịch với ngươi (7)
Dạ Huyền như cũ đứng tại chỗ, nhìn nàng trở về phòng rồi, hắn mới xoay người nhẹ bỗng lắc mình nhảy vào phòng. Sau đó nhìn xấp tiền thật dày trong tay, suy nghĩ một chút, cũng lấy ra ba tấm, bỏ vào ngực áo, tùy ý vứt số tiền còn lại dưới gối.
Sau đó lại từ trên giường mình cầm quyển sách kia lên, tiếp tục xem.
Trong sách vẽ từng bước từng tư thế làm tình rất táo bạn, rất mị hoặc, Dạ Huyền xem cũng rất cẩn thận.
......
Đêm qua sau khi Liên Y phát hiện chuyện bên dòng suối nhỏ thì giống như ẩn nhẫn vậy, đợi kết quả.
Buổi trưa trong giờ nghỉ ngơi, nàng liền như cũ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, bản thân nàng cũng không trông cậy có thể nhìn thấy cái gì, nhưng mà không nghĩ tới, thật sự còn phát hiện thêm chút chuyện.
Nhất là lúc Dạ Huyền đưa một chồng tiền thật dầy cho Lâm Hồi Âm, bởi vì khoảng cách có chút xa, nên nàng nghe không rõ hai người rốt cuộc nói những gì, đáy lòng Liên Y không dấu nổi sự ghen tị.
Người đàn ông nàng thích lại đưa tiền cho Lâm Hồi Âm.
Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Lâm Hồi Âm hoàn toàn khác với ánh mắt lúc hắn nhìn nàng!
Liên Y mím môi, đáy lòng tựa hồ loáng thoáng biết được chút gì.
.......
Giờ học buổi chiều, vẫn là ở tinh điện.
Lâm Hồi Âm mượn được tiền nên rất chú ý tập trung trong giờ học không còn mất thần nữa. nhưng mà trong đầu Liên Y lại toàn là những hình nàng bắt gặp.
Nàng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền nhiều lần.
Dạ Huyền vẫn luôn gục trên bàn ngủ, nhưng hôm nay lại khác mọi ngày ngồi ở trước bàn, đang cúi đầu đọc sách.
Hắn đọc rất chuyên chú, lông mi thật dài khi nhẹ nhàng chớp động hai cái, tâm trạng phơi phới.
Lúc Liên Y nhìn đến lần thứ ba thì thấy Dạ Huyền ngẩng đầu xuất thần nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút ôn hòa mềm mại.
Liên Y nhìn theo ánh mắt hắn, không sai lệch mà rơi xuống trên người Lâm Hồi Âm. Ánh mắt nàng chợt lóe, bàn tay cầm sách dùng thêm lực, ngòi bút lông cũng bị nàng bẻ gãy thành hai.
Thật giống như nàng suy đoán, người đàn ông yêu nghiệt cao ngạo lạnh như băng đối với Lâm Hồi Âm hoàn toàn khác với hắn đối đãi với nàng và những người khác.
Cả đời này nàng vẫn luôn mong đợi có thể gặp một phu quân như ý. Tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc cũng gặp, nhưng là người mà hắn thích tại sao không phải nàng, mà là người khác?
Nàng bây giờ thật sự rất oán hận Lâm Hồi Âm, ở trước bao nhiêu người bị mất mặt hơn nữa nàng ta còn làm nàng té gãy tay!
Những thù này nàng chưa kịp báo, rốt cuộc nàng ta lại còn câu dẫn người nàng thích!
Liên Y suy nghĩ một chút, ngực không nhịn được có chút phập phồng ánh mắt lộ ra tia sát khí!
.......
Ăn xong cơm tối, Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu ngồi trên mảnh đất trống trước rừng trúc nói chuyện phiếm, Dạ Huyền nằm ở trên thân cây cách đó không xa, như cũ ôm quyển sách kia, đọc rất nghiêm túc.
Liên Y mỗi đêm cũng sẽ đến đó với những người theo nịnh hót mình, thật ra thì nàng không hề nói chuyện nhiều với những người kia, bất quá Dạ Huyền sẽ ở đây nên nàng mới tới.
. Ta muốn giao dịch với ngươi ()
Dạ Huyền như cũ đứng tại chỗ, nhìn nàng trở về phòng rồi, hắn mới xoay người nhẹ bỗng lắc mình nhảy vào phòng. Sau đó nhìn xấp tiền thật dày trong tay, suy nghĩ một chút, cũng lấy ra ba tấm, bỏ vào ngực áo, tùy ý vứt số tiền còn lại dưới gối.
Sau đó lại từ trên giường mình cầm quyển sách kia lên, tiếp tục xem.
Trong sách vẽ từng bước từng tư thế làm tình rất táo bạn, rất mị hoặc, Dạ Huyền xem cũng rất cẩn thận.
......
Đêm qua sau khi Liên Y phát hiện chuyện bên dòng suối nhỏ thì giống như ẩn nhẫn vậy, đợi kết quả.
Buổi trưa trong giờ nghỉ ngơi, nàng liền như cũ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, bản thân nàng cũng không trông cậy có thể nhìn thấy cái gì, nhưng mà không nghĩ tới, thật sự còn phát hiện thêm chút chuyện.
Nhất là lúc Dạ Huyền đưa một chồng tiền thật dầy cho Lâm Hồi Âm, bởi vì khoảng cách có chút xa, nên nàng nghe không rõ hai người rốt cuộc nói những gì, đáy lòng Liên Y không dấu nổi sự ghen tị.
Người đàn ông nàng thích lại đưa tiền cho Lâm Hồi Âm.
Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Lâm Hồi Âm hoàn toàn khác với ánh mắt lúc hắn nhìn nàng!
Liên Y mím môi, đáy lòng tựa hồ loáng thoáng biết được chút gì.
.......
Giờ học buổi chiều, vẫn là ở tinh điện.
Lâm Hồi Âm mượn được tiền nên rất chú ý tập trung trong giờ học không còn mất thần nữa. nhưng mà trong đầu Liên Y lại toàn là những hình nàng bắt gặp.
Nàng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền nhiều lần.
Dạ Huyền vẫn luôn gục trên bàn ngủ, nhưng hôm nay lại khác mọi ngày ngồi ở trước bàn, đang cúi đầu đọc sách.
Hắn đọc rất chuyên chú, lông mi thật dài khi nhẹ nhàng chớp động hai cái, tâm trạng phơi phới.
Lúc Liên Y nhìn đến lần thứ ba thì thấy Dạ Huyền ngẩng đầu xuất thần nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút ôn hòa mềm mại.
Liên Y nhìn theo ánh mắt hắn, không sai lệch mà rơi xuống trên người Lâm Hồi Âm. Ánh mắt nàng chợt lóe, bàn tay cầm sách dùng thêm lực, ngòi bút lông cũng bị nàng bẻ gãy thành hai.
Thật giống như nàng suy đoán, người đàn ông yêu nghiệt cao ngạo lạnh như băng đối với Lâm Hồi Âm hoàn toàn khác với hắn đối đãi với nàng và những người khác.
Cả đời này nàng vẫn luôn mong đợi có thể gặp một phu quân như ý. Tìm kiếm lâu như vậy, rốt cuộc cũng gặp, nhưng là người mà hắn thích tại sao không phải nàng, mà là người khác?
Nàng bây giờ thật sự rất oán hận Lâm Hồi Âm, ở trước bao nhiêu người bị mất mặt hơn nữa nàng ta còn làm nàng té gãy tay!
Những thù này nàng chưa kịp báo, rốt cuộc nàng ta lại còn câu dẫn người nàng thích!
Liên Y suy nghĩ một chút, ngực không nhịn được có chút phập phồng ánh mắt lộ ra tia sát khí!
.......
Ăn xong cơm tối, Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu ngồi trên mảnh đất trống trước rừng trúc nói chuyện phiếm, Dạ Huyền nằm ở trên thân cây cách đó không xa, như cũ ôm quyển sách kia, đọc rất nghiêm túc.
Liên Y mỗi đêm cũng sẽ đến đó với những người theo nịnh hót mình, thật ra thì nàng không hề nói chuyện nhiều với những người kia, bất quá Dạ Huyền sẽ ở đây nên nàng mới tới.