Lâm Hồi Âm đứng trước mặt Dạ Huyền qua hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Dạ Huyền chờ một lúc phát hiện cô gái sau lưng không có phản ứng gì mới quay đầu nhìn lại, vươn tay ra kéo nàng đến ngã xuống lưng mình. Lúc này mới lấy tay nàng vòng qua cổ mình rồi chậm rãi đứng dậy, suốt chặng đường dọc theo thềm đá uốn lượn đi xuống núi. Trên đường đi hai người cũng không hề nói với nhau câu nào, đều im lặng suy tư.
Lâm Hồi Âm tâm loạn như ma, đáy lòng Dạ Huyền lại thấy bất an. Nếu mới vừa rồi không phải đầu nàng đập vào cây sợ là ở ngay chỗ đó hắn đã muốn nàng.
Hắn cũng không hiểu lúc nãy hắn là bị gì cũng không cách nào không chế cảm xúc được.
Hắn không tiếp xúc nhiều với phụ nữ nên không hiểu hiện tại nàng đang nghĩ gì. Bình tĩnh mà xem xét thì chỉ với nàng hắn mới làm những chuyện kia, thật sự là vừa kích động vừa thấy vui sướng. Nhưng hắn lại phát hiện sắc mặt nàng không tốt giống như nàng không phải là thích thú ưa thích gì vậy vậy nên hắn không dám...
Hắn biết rõ nàng chịu làm bạn với hắn, chịu ở bên cạnh hắn... như vậy hắn đã cảm thấy đủ rồi.
Nhưng dù sao vẫn luôn khát vọng, nhìn nàng thôi còn chưa đủ, hắn còn muốn tiếp xúc với nàng nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa...
Lúc quay về phòng trời đã rất khuya, đại đa số các căn phòng đều đã tắt đèn. Chỉ còn vài ba gian là đang có ánh nến mập mờ, Dạ Huyền cõng Lâm Hồi Âm đến trước cửa phòng nàng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi cõng nàng vào trong đặt trên giường.
Hai người vẫn không ai nói chuyện, Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn Lâm Hồi Âm mọt cái phát hiện sắc mặt nàng vẫn rất khó coi. Hắn mấp máy môi rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng giúp nàng cởi vớ, kiểm tra chân nàng một chút lại phát hiện nó hơi sưng thì vội lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong ngực ra nhẹ nhàng bôi cho nàng.
Lâm Hồi Âm cúi đầu nhìn động tác của hắn càng thêm bự bôi.
Dạ Huyền bôi xong thuốc mới đứng dậy, lại đậy nắp lại rồi đưa cho Lâm Hồi ÂM: "Mỗi ngày nhớ bôi lôi, sẽ rất nhanh hết sưng."
Lâm Hồi Âm cắn môi không lên tiếng cũng không nhận lấy lọ thuốc.
Dạ Huyền nhìn nàng một chút sau đó đặt lọ thuốc vào tay nàng. Khóe môi giật giật giống như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Xoay người đi, giúp nàng khép kín cửa phòng, tắt nến xong mới mở miệng: "Thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi." Sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Hồi Âm ngồi trên giường, lòng bối rối, trong đầu bao nhiêu câu hỏi giằng co cuối cùng cũng không nghĩ ra được câu trả lời.