Liễu Nhiễu liền quay người, cũng không nói gì nữa nhưng vừa đi được hai bước trong lúc bất chợt Triêu Ca lại gọi tên nàng: "Liễu Nhiễu, qua trận sống chết kia sợ là ta phải thành thân."
Tâm trạng Liễu Nhiễu đang vui mừng chỉ vì một câu nói như vậy mà nháy mắt rơi xuống vực thẳm. Nước mặt nàng đột nhiên trào ra, ngơ ngác đứng tại chỗ đưa lưng về phía Triêu Ca, không dám quay đầu.
Hắn nói qua trận sống chết hắn muốn thành thân... Tại sao lại đột nhiên như vậy?
Liễu Nhiễu còn chưa hỏi Triêu Ca đã nhàn nhạt xoay người nhìn cành đào cách đó không xa, ánh mắt hoảng hốt nói: "Sớm muộn cũng phải thành thân, vì đông hoang đại lục mà sinh người nối dõi, lần này ta đã suy nghĩ thấu đáo, Thanh Âm chết không thể nào trở về. Cho dù Hồi Âm là chuyển thế của nàng cũng không phải là Thanh Âm ta từng yêu, ta đã hao phí một ngàn năm, không thể tiếp tục lãng phí vô vị như vậy nữa."
Liễu Nhiễu không thể nói được cảm giác trong đáy lòng mình, nàng cúi đầu nghe Triêu Ca nói một đoạn dài như vậy. Từng lời từng chữ như dao nhọn đâm vào lòng nàng vậy, từng chút từng chút làm lòng nàng máu tươi đầm đìa, đau đến chết.
Nàng biết sớm muộn hắn cũng phải thành thân, nhưng nàng không nghĩ chuyện này lại đến nhanh như vậy, đến quá bất ngờ.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay sờ bụng mình, hắn không biết bên trong bụng nàng đã có một đứa nhỏ đang thành hình.
Nếu hắn thành thân rồi đứa trẻ của bọn họ phải làm sao?
Một lúc lâu Liễu Nhiễu mới khẽ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đứng sau lưng, cố gắng nhoẻn một nụ cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự mất mát và khổ sở vô cùng: "Như vậy thật tốt, Liễu Nhiễu phải chúc mừng hoàng thái tử."
"Chưa nói tới chúc mừng..." Lời nói của Triêu Ca có chút buồn bã, nói xong lời cuối cùng còn mang theo một chút mơ hồ, giống như tâm tình thấp nhất của những người bình thường: "Cưới một người mình không thích sao có thể nhận chúc mừng đây?"
Liễu Nhiễu mím môi, không lên tiếng, qua một hồi lâu mới hỏi: "Hoàng thái tử phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối làm thái tử phi sao? Những người đàn bà khác sinh đứa nhỏ không được?"
"Ừ." Triêu Ca không chần chờ chút nào mở miệng: "Không cưới được người mình thích thì phải cưới cô gái có thân phận cao quý nhất, là quận chúa Nam Hải, cháu ngoại của mẫu hậu ta. Mấy hôm nữa sẽ đến hoàng thành, những cô gái không có huyết thống cao quý bằng dòng tộc Nam Hải, sinh ra đứa trẻ sẽ không đủ sức mạnh để thừa kế đông hoang đại lục."
Lời hắn nói là đáp án cho câu hỏi của nàng.
Dù cho nàng có sinh con ra thì hắn cũng không quan tâm.
Liễu Nhiễu ảm đạm rũ mi mắt, nhẹ nhàng cong môi cười, lại tạm biệt Triêu Ca lần nữa xoay người rời đi.
Triêu Ca bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu rời đi, thần thái như cũ không có chút thay đổi nào.
Đại hội thử kiếm diễn ra hơn nửa tháng cuối cùng cũng bước vào thời khắc đặc sắc, tám người chọn ra bốn người.
Lâm Hồi Âm là đệ tử mới nhập môn, đánh ra một con ngựa đen, lúc đầu cảm thấy tình huống có chút lạc hậu, một đường dao sắc bén loạn xạ như vậy lại có thể giết được tám tên.
Dĩ nhiên người ngoài cảm thấy nàng là ngựa đen nhưng chỉ có nàng với Liễu Nhiễu biết...