Đầu tiên Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, sau đó như đột nhiên nhớ ra điều gì lắc mạnh đầu, vội vàng túm lấy tay áo Triêu Ca, lo lắng nói: “Ngươi là thần tiên phải không? Ngươi có thể đưa ta về nhà phải không? Ngươi đưa ta về nhà, đưa ta về nhà được không?”
Từ lúc ở đất nước này đến lúc chuyển kiếp, Thanh Âm chưa có một ngày bình yên, cuộc sống quá mức bi thương, hoàn toàn không phù hợp với quy luật chuyển thế, đã không phải Đại tiểu thư cao quý thì thôi đằng này lại bi thảm đến mức bị bắt cóc, sống chết trong gang tấc.
Cho đến bây giờ nàng đã hoàn toàn chịu đủ!
Sỡ dĩ cam chịu vượt qua đến tận bây giờ là muốn vào Hoàng Cung, gặp hoàng thái tử, nhờ hắn đưa nàng về nhà, bây giờ đã găp được, một giây nàng cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa, nàng phải về nhà, phải rời đi ngay bây giờ!
Thị nữ đứng bên cạnh thấy nàng to gan dám nắm ống tay áo Triêu Ca, lắc qua lắc lại thì vội vàng tiến lên ngăn cản: “Ngươi nhanh buông ra, buông Hoàng thái tử ra.”
Lâm Hồi Âm không hề để ý đến thị nữ kia, càng nắm chắt tay áo của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy mong đợi: “Ngươi đưa ta về nhà, được không? Ta không thể chịu nổi nơi này nữa, ở lại đây ta sẽ điên mất thôi! Đưa ta về. Tiểu nhị trong quán ăn nói các ngươi là thần tiên, có thể thay đổi thời gian... Có thể đưa ta về nhà.”
Lâm Hồi Âm kích động nên lời nói có chút không mạch lạc, chỉ có thể nắm chặt vạt áo của hắn, làm cho trang phục trắng noãn phẳng phiu trở nên nhăn nhúm.
Thị nữ bên cạnh không ngăn được hành động của Lâm Hồi Âm, chỉ đành sốt ruột nhìn Triêu Ca, chỉ là hắn tao nhã phất tay, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Sau đó Triêu Ca quay đầu, nhìn vào đôi mắt nhìn mình đầy hi vọng kia, rồi nói: “Ngươi đừng vội, trước mắt ăn chút gì đã, vừa ăn vừa kể cho ta chuyện kia rõ ràng.”
Lâm Hồi Âm sao có thể không gấp, nhưng nghĩ một chút là mình đang nhờ vả sự giúp đỡ của người ta không thể cưỡng bách vội vàng như vậy được, tránh cho người kia mất lòng sẽ không giúp mình nữa, vây nên nàng bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Triêu Ca nhìn ra suy nghĩ kia của nàng, khóe môi khẽ cong lên, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh, nghiêng đầu nhìn thị nữ bên cạnh: “Giúp nàng rời giường.”
Mấy thị nữ kia theo thứ tự bước đến, hầu hạ Lâm Hồi Âm.
Phong cách cổ trang thật khó, mỗi lần Lâm Hồi Âm bị dày vò cũng hơn nửa ngày, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về hiện đại vậy nên thuận theo ý của hắn để cho người ta phục vụ.
Mang xong quần áo thì có hị nữ bưng chậu nước đi vào, một thị nữ khác thì cầm khăn ẩm muốn lau mặt cho Lâm Hồi Âm.
Khoác trang phục cổ trang nên mới để cho người ta phục vụ, bây giờ rửa mặt... Lâm Hồi Âm quả thật không quen, vội đưa tay đón lấy: “Để ta tự làm.”
Đầu tiên thị nữ nhìn Triêu Ca một cái thấy hắn ta gật đầu mới giao khăn trong tay cho Hạ Hồi Âm.
Sau khi Lâm Hồi Âm lau mặt thì nhúng vào trong chậu nước giặt sách một lần, vắt khô tính đưa tay cầm lên lau mặt một lần nữa thì: “Cẩn thận!” Triêu Ca đứng một bên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ căng thẳng, Lâm Hồi Âm thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu tiên Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, sau đó như đột nhiên nhớ ra điều gì lắc mạnh đầu, vội vàng túm lấy tay áo Triêu Ca, lo lắng nói: “Ngươi là thần tiên phải không? Ngươi có thể đưa ta về nhà phải không? Ngươi đưa ta về nhà, đưa ta về nhà được không?”
Từ lúc ở đất nước này đến lúc chuyển kiếp, Thanh Âm chưa có một ngày bình yên, cuộc sống quá mức bi thương, hoàn toàn không phù hợp với quy luật chuyển thế, đã không phải Đại tiểu thư cao quý thì thôi đằng này lại bi thảm đến mức bị bắt cóc, sống chết trong gang tấc.
Cho đến bây giờ nàng đã hoàn toàn chịu đủ!
Sỡ dĩ cam chịu vượt qua đến tận bây giờ là muốn vào Hoàng Cung, gặp hoàng thái tử, nhờ hắn đưa nàng về nhà, bây giờ đã găp được, một giây nàng cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa, nàng phải về nhà, phải rời đi ngay bây giờ!
Thị nữ đứng bên cạnh thấy nàng to gan dám nắm ống tay áo Triêu Ca, lắc qua lắc lại thì vội vàng tiến lên ngăn cản: “Ngươi nhanh buông ra, buông Hoàng thái tử ra.”
Lâm Hồi Âm không hề để ý đến thị nữ kia, càng nắm chắt tay áo của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy mong đợi: “Ngươi đưa ta về nhà, được không? Ta không thể chịu nổi nơi này nữa, ở lại đây ta sẽ điên mất thôi! Đưa ta về. Tiểu nhị trong quán ăn nói các ngươi là thần tiên, có thể thay đổi thời gian... Có thể đưa ta về nhà.”
Lâm Hồi Âm kích động nên lời nói có chút không mạch lạc, chỉ có thể nắm chặt vạt áo của hắn, làm cho trang phục trắng noãn phẳng phiu trở nên nhăn nhúm.
Thị nữ bên cạnh không ngăn được hành động của Lâm Hồi Âm, chỉ đành sốt ruột nhìn Triêu Ca, chỉ là hắn tao nhã phất tay, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Sau đó Triêu Ca quay đầu, nhìn vào đôi mắt nhìn mình đầy hi vọng kia, rồi nói: “Ngươi đừng vội, trước mắt ăn chút gì đã, vừa ăn vừa kể cho ta chuyện kia rõ ràng.”
Lâm Hồi Âm sao có thể không gấp, nhưng nghĩ một chút là mình đang nhờ vả sự giúp đỡ của người ta không thể cưỡng bách vội vàng như vậy được, tránh cho người kia mất lòng sẽ không giúp mình nữa, vây nên nàng bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Triêu Ca nhìn ra suy nghĩ kia của nàng, khóe môi khẽ cong lên, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh, nghiêng đầu nhìn thị nữ bên cạnh: “Giúp nàng rời giường.”
Mấy thị nữ kia theo thứ tự bước đến, hầu hạ Lâm Hồi Âm.
Phong cách cổ trang thật khó, mỗi lần Lâm Hồi Âm bị dày vò cũng hơn nửa ngày, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về hiện đại vậy nên thuận theo ý của hắn để cho người ta phục vụ.
Mang xong quần áo thì có hị nữ bưng chậu nước đi vào, một thị nữ khác thì cầm khăn ẩm muốn lau mặt cho Lâm Hồi Âm.
Khoác trang phục cổ trang nên mới để cho người ta phục vụ, bây giờ rửa mặt... Lâm Hồi Âm quả thật không quen, vội đưa tay đón lấy: “Để ta tự làm.”
Đầu tiên thị nữ nhìn Triêu Ca một cái thấy hắn ta gật đầu mới giao khăn trong tay cho Hạ Hồi Âm.
Sau khi Lâm Hồi Âm lau mặt thì nhúng vào trong chậu nước giặt sách một lần, vắt khô tính đưa tay cầm lên lau mặt một lần nữa thì: “Cẩn thận!” Triêu Ca đứng một bên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ căng thẳng, Lâm Hồi Âm thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.