Lâm Hồi Âm sao có thể để ý tới Dạ Huyền, chính là liều mạng đẩy Dạ Huyền ra. Dạ Huyền ghét bỏ Lâm Hồi Âm phiền phức, dễ dàng bắt được tay nàng, khống chế được sự giãy dụa của nàng, sau đó đối với gương mặt của nàng, hơi hơi thấp cúi đầu: “Xem ánh mắt của ta!”
Mặt của hắn cách khuông mặt của nàng cực kì gần.
Lông mi hắn rất dài, so với Triều Ca còn dài hơn, hơi động một chút, có thể lướt qua da mặt của nàng.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu sang nơi khác, không để hắn đắc ý, nhìn ánh mắt của nàng.
Dạ Huyền nhíu mi, không kiên nhẫn lại đưa ra một bàn tay, động tác có chút thô lỗ nắm chặt người của nàng, ép buộc ánh mắt của nàng cùng mình đối diện với nhau.
Mâu sắc của hắn có chút lãnh đạm, lại sâu thẳm vô cùng, giống như một cái động không đáy, hấp dẫn người ta rơi vào.
Lâm Hồi Âm muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng nàng lại phát hiện ánh mắt không nghe theo sự sai khiến của mình, chỉ có thể không nháy mắt chăm chú nhìn đôi mắt của hắn
Hắn nhìn ánh mắt của Lâm Hồi Âm, nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng khó thấy được: “Cười một cái.”
Lâm Hồi Âm cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mình, liền cong môi, nở nụ cười một chút với Dạ Huyền.
Dạ Huyền vừa lòng nhìn dáng vẻ của Lâm Hồi Âm, đáy lòng chắc chắn rằng nàng đã bị khống chế.
Lúc này chỉ cần hắn bảo Lâm Hồi Âm làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó!
Nếu không phải nàng vừa giãy dụa không chịu phối hợp, hắn cũng ghét bỏ nàng phiền phức. Nếu không hắn cũng sẽ không khống chế nàng như vậy!
Dạ Huyền muốn khống chế ánh mắt của Lâm Hồi Âm, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng. Ánh mắt của Lâm Hồi Âm, to mà sáng ngời, bên trong lóe ra hào quang trong suốt dịu dàng, lộ ra một cỗ linh khí đáng yêu. Dạ Huyền đột nhiên ngẩn người, có chút xuất thần…Đây là lần thứ hai, lần thứ hai từ trong đáy mắt của nàng, thấy được cảm giác quen thuộc. Loại cảm giác này, giống như là Thanh Âm.
Lần đầu tiên là khi hắn tìm năm nam nhân bắt nạt nàng, nàng quật cường như vậy…
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dạ Huyền nhanh chóng nhíu mi, là hắn rất nhớ Thanh Âm sao?
Cho nên mới xuất hiện ảo giác.
Dạ Huyền trừng mắt nhìn, bắt buộc bản thân lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn về phía ánh mắt của nàng, phát hiện ánh mắt ấy, vẫn khiến hắn cảm giác như vậy, nhịn không được trầm luân. Không phân biệt được thời khắc này, rốt cuộc là ai đã khống chế ai.
Hắn cứ như vậy nhìn nàng.
Nàng bị hắn khống chế liền nhìn lại.
Hai người bốn mắt giao nhau, cứ lẳng lặng tương đối như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ trời đã sáng, có thanh âm của thị nữ ở cửa vang lên: “Hồi Âm tiểu thư, người đã tỉnh sao?”
Một câu làm Dạ Huyền bừng tĩnh, nháy mắt hắn khôi phục tối tăm như trước, khóe môi nở nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói với Lâm Hồi Âm: “Ôm lấy ta.”
Ánh mắt của hắn thật đẹp, mang theo sự hấp dẫn nồng đậm, khiến cho nàng không thể lẩn tránh, làm cho nàng cam tâm tình nguyện nghe theo lời của hắn giơ tay lên, ôm cổ của hắn.
Đáy mắt Dạ Huyền thoáng hiện sự vừa lòng, lẳng lặng nhìn ánh mắt của nàng, trong chốc lát, nói với nàng: “Đối với người bên ngoài nói, có thể vào được”
“Hồi Âm tiểu thư, người đã tỉnh sao?” Thanh âm của thị nữ ở ngoài cửa lại vang lên.
Được Dạ Huyền ra lệnh, Lâm Hồi Âm lập tức ngoan ngoãn mở miệng: “Vào đi.”
Khóe môi Dạ Huyền giương lên, thanh âm nhu mị tiếp tục khống chế Lâm Hồi Âm: “Hôn môi ta….”
Lâm Hồi Âm sao có thể để ý tới Dạ Huyền, chính là liều mạng đẩy Dạ Huyền ra. Dạ Huyền ghét bỏ Lâm Hồi Âm phiền phức, dễ dàng bắt được tay nàng, khống chế được sự giãy dụa của nàng, sau đó đối với gương mặt của nàng, hơi hơi thấp cúi đầu: “Xem ánh mắt của ta!”
Mặt của hắn cách khuông mặt của nàng cực kì gần.
Lông mi hắn rất dài, so với Triều Ca còn dài hơn, hơi động một chút, có thể lướt qua da mặt của nàng.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu sang nơi khác, không để hắn đắc ý, nhìn ánh mắt của nàng.
Dạ Huyền nhíu mi, không kiên nhẫn lại đưa ra một bàn tay, động tác có chút thô lỗ nắm chặt người của nàng, ép buộc ánh mắt của nàng cùng mình đối diện với nhau.
Mâu sắc của hắn có chút lãnh đạm, lại sâu thẳm vô cùng, giống như một cái động không đáy, hấp dẫn người ta rơi vào.
Lâm Hồi Âm muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng nàng lại phát hiện ánh mắt không nghe theo sự sai khiến của mình, chỉ có thể không nháy mắt chăm chú nhìn đôi mắt của hắn
Hắn nhìn ánh mắt của Lâm Hồi Âm, nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng khó thấy được: “Cười một cái.”
Lâm Hồi Âm cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mình, liền cong môi, nở nụ cười một chút với Dạ Huyền.
Dạ Huyền vừa lòng nhìn dáng vẻ của Lâm Hồi Âm, đáy lòng chắc chắn rằng nàng đã bị khống chế.
Lúc này chỉ cần hắn bảo Lâm Hồi Âm làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó!
Nếu không phải nàng vừa giãy dụa không chịu phối hợp, hắn cũng ghét bỏ nàng phiền phức. Nếu không hắn cũng sẽ không khống chế nàng như vậy!
Dạ Huyền muốn khống chế ánh mắt của Lâm Hồi Âm, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng. Ánh mắt của Lâm Hồi Âm, to mà sáng ngời, bên trong lóe ra hào quang trong suốt dịu dàng, lộ ra một cỗ linh khí đáng yêu. Dạ Huyền đột nhiên ngẩn người, có chút xuất thần…Đây là lần thứ hai, lần thứ hai từ trong đáy mắt của nàng, thấy được cảm giác quen thuộc. Loại cảm giác này, giống như là Thanh Âm.
Lần đầu tiên là khi hắn tìm năm nam nhân bắt nạt nàng, nàng quật cường như vậy…
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dạ Huyền nhanh chóng nhíu mi, là hắn rất nhớ Thanh Âm sao?
Cho nên mới xuất hiện ảo giác.
Dạ Huyền trừng mắt nhìn, bắt buộc bản thân lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn về phía ánh mắt của nàng, phát hiện ánh mắt ấy, vẫn khiến hắn cảm giác như vậy, nhịn không được trầm luân. Không phân biệt được thời khắc này, rốt cuộc là ai đã khống chế ai.
Hắn cứ như vậy nhìn nàng.
Nàng bị hắn khống chế liền nhìn lại.
Hai người bốn mắt giao nhau, cứ lẳng lặng tương đối như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ trời đã sáng, có thanh âm của thị nữ ở cửa vang lên: “Hồi Âm tiểu thư, người đã tỉnh sao?”
Một câu làm Dạ Huyền bừng tĩnh, nháy mắt hắn khôi phục tối tăm như trước, khóe môi nở nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói với Lâm Hồi Âm: “Ôm lấy ta.”
Ánh mắt của hắn thật đẹp, mang theo sự hấp dẫn nồng đậm, khiến cho nàng không thể lẩn tránh, làm cho nàng cam tâm tình nguyện nghe theo lời của hắn giơ tay lên, ôm cổ của hắn.
Đáy mắt Dạ Huyền thoáng hiện sự vừa lòng, lẳng lặng nhìn ánh mắt của nàng, trong chốc lát, nói với nàng: “Đối với người bên ngoài nói, có thể vào được”
“Hồi Âm tiểu thư, người đã tỉnh sao?” Thanh âm của thị nữ ở ngoài cửa lại vang lên.
Được Dạ Huyền ra lệnh, Lâm Hồi Âm lập tức ngoan ngoãn mở miệng: “Vào đi.”
Khóe môi Dạ Huyền giương lên, thanh âm nhu mị tiếp tục khống chế Lâm Hồi Âm: “Hôn môi ta….”