Mộ Dung Nguyệt là biểu muội của Chu Lạc Trần, từ nhỏ vô cùng thích Chu Lạc Trần. Hiện tại Chu Lạc Trần mang về từ bên ngoài một nữ tử, mỗi ngày đều hầu hạ, khiến cho Mộ Dung đại tiểu thư Mộ Dung Nguyệt từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay xem ở trong mắt, ghen ghét tận đáy lòng. Nàng ta nhịn năm sáu ngày, cuối cùng đến ngày thứ sáu, không nhịn được nữa.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Lâm Hồi Âm thong thả thắt đai lưng, bộ dáng căn bản không để mình vào trong mắt, ngực tức giận càng lúc càng lớn.
Mộ Dung Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, cố nén tức giận trong ngực, đem dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo, nhìn thoáng qua nha hoàn đứng bên cạnh, đối với Lâm Hồi Âm ngang cằm.
Nha hoàn bên người Mộ Dung Nguyệt lập tức hướng về phía Lâm Hồi Âm đi tới, đem một túi to lịch sự tao nhã, để trước mặt Lâm Hồi Âm.
Lúc này Mộ Dung Nguyệt mới khinh miệt nhìn Lâm Hồi Âm, hơi dơ bẩn nâng cằm lên cao, ngữ khí ngạo mạn vô cùng, nói: “Cầm số tiền này, rời khỏi biểu ca ta! Ngươi không xứng với biểu ca ta!”
Lâm Hồi Âm liếc mắt một cái, bên trong đầy lá vàng ròng, lập tức nghiêng đầu liếc mắt đến Mộ Dung Nguyệt, sau đó buông mắt xuống, thắt cho mình một cái nơ con bướm thật xinh đẹp.
Như trước không để ý đến Mộ Dung Nguyệt, mà bước chậm rãi về phía cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn cơm.
Mộ Dung Nguyệt thấy Lâm Hồi Âm vẫn không để ý đến mình, đáy lòng Mộ Dung Nguyệt nhịn không được, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt của Lâm Hồi Âm, chặn đường của nàng, khinh miệt nói: “Lời nói của ta, ngươi có nghe thấy không? Rời khỏi biểu ca ta! Sao ngươi lại không biết mình là một nữ nhân ti tiện, không xứng ở lại bên cạnh biểu ca ta!”
Lâm Hồi Âm nhanh chóng nhíu mi, nghĩ rằng thiên kim đại tiểu thư ở cổ đại này thật không hiểu lễ phép. Nàng chính là lười đấu cùng loại nữ nhân này.
Huống hồ, bây giờ nàng cũng đã đói bụng.
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, liền đi qua Mộ Dung Nguyệt. Nhưng Mộ Dung Nguyệt có thể nào dễ dàng để cho Lâm Hồi Âm lại không nhìn mình một lần nữa, định bắt lấy cánh tay Lâm Hồi Âm, thái độ vênh váo: “Ngươi không được đi, ta nói, ta bảo ngươi cút khỏi Chu gia!”
Lâm Hồi Âm nhíu mày, đáy lòng không hiện lên một chút hờn giận, nâng lên đôi mắt, nghiêng mắt nhìn Mộ Dung Nguyệt, cười khẽ tùy tiện lấy một nắm vàng lá từ trong túi to trên bàn, quơ quơ trước mặt Mộ Dung Nguyệt, nhàn nhã mở miệng: “Ở trong mắt của ngươi, thì ra Chu biểu ca ngươi chỉ có giá trị bằng chút tiền này? Tình yêu của ngươi, giá trị bằng chút tiền này?”. Lâm Hồi Âm cười nhạo một tiếng: “ Thật đúng là rẻ mạt!”
Trong nháy mắt biểu tình của Mộ Dung Nguyệt khó nhìn đến cực điểm. Trước nay nàng ngang ngược đã thành thói quen, nhưng chưa từng bị khinh thường như vậy. Nàng sớm đã nhìn nữ nhân này lôi kéo biểu ca đã không vừa mắt, hiện nay thù mới thêm hận cũ trở thành huyết hải thâm thù. Mộ Dung Nguyệt không nhịn được nữa, giơ tay lên, hướng về phía Lâm Hồi Âm vung xuống.
Lâm Hồi Âm nhướng mày, ngay lập tức giành trước đem vàng lá cầm trong tay hướng về phía Mộ Dung Nguyệt ném tới.
Mộ Dung Nguyệt ăn đau hét lên một tiếng, liền dừng lại động tác.
Giây tiếp theo, Lâm Hồi Âm rất nhanh nắm lấy cổ tay Mộ Dung Nguyệt, dùng sức hướng về sau. Mộ Dung Nguyệt đau lại kêu lên một tiếng, liền nghe được âm thanh của Lâm Hồi Âm ở bên tai nàng ta vang lên: “Mộ Dung tiểu thư, ta vốn không nghĩ ngươi trở mặt, nhưng mà ngươi cố tình gây sự nhiều lần, như vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi hết.”
Mộ Dung Nguyệt là biểu muội của Chu Lạc Trần, từ nhỏ vô cùng thích Chu Lạc Trần. Hiện tại Chu Lạc Trần mang về từ bên ngoài một nữ tử, mỗi ngày đều hầu hạ, khiến cho Mộ Dung đại tiểu thư Mộ Dung Nguyệt từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay xem ở trong mắt, ghen ghét tận đáy lòng. Nàng ta nhịn năm sáu ngày, cuối cùng đến ngày thứ sáu, không nhịn được nữa.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Lâm Hồi Âm thong thả thắt đai lưng, bộ dáng căn bản không để mình vào trong mắt, ngực tức giận càng lúc càng lớn.
Mộ Dung Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, cố nén tức giận trong ngực, đem dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo, nhìn thoáng qua nha hoàn đứng bên cạnh, đối với Lâm Hồi Âm ngang cằm.
Nha hoàn bên người Mộ Dung Nguyệt lập tức hướng về phía Lâm Hồi Âm đi tới, đem một túi to lịch sự tao nhã, để trước mặt Lâm Hồi Âm.
Lúc này Mộ Dung Nguyệt mới khinh miệt nhìn Lâm Hồi Âm, hơi dơ bẩn nâng cằm lên cao, ngữ khí ngạo mạn vô cùng, nói: “Cầm số tiền này, rời khỏi biểu ca ta! Ngươi không xứng với biểu ca ta!”
Lâm Hồi Âm liếc mắt một cái, bên trong đầy lá vàng ròng, lập tức nghiêng đầu liếc mắt đến Mộ Dung Nguyệt, sau đó buông mắt xuống, thắt cho mình một cái nơ con bướm thật xinh đẹp.
Như trước không để ý đến Mộ Dung Nguyệt, mà bước chậm rãi về phía cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn cơm.
Mộ Dung Nguyệt thấy Lâm Hồi Âm vẫn không để ý đến mình, đáy lòng Mộ Dung Nguyệt nhịn không được, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt của Lâm Hồi Âm, chặn đường của nàng, khinh miệt nói: “Lời nói của ta, ngươi có nghe thấy không? Rời khỏi biểu ca ta! Sao ngươi lại không biết mình là một nữ nhân ti tiện, không xứng ở lại bên cạnh biểu ca ta!”
Lâm Hồi Âm nhanh chóng nhíu mi, nghĩ rằng thiên kim đại tiểu thư ở cổ đại này thật không hiểu lễ phép. Nàng chính là lười đấu cùng loại nữ nhân này.
Huống hồ, bây giờ nàng cũng đã đói bụng.
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, liền đi qua Mộ Dung Nguyệt. Nhưng Mộ Dung Nguyệt có thể nào dễ dàng để cho Lâm Hồi Âm lại không nhìn mình một lần nữa, định bắt lấy cánh tay Lâm Hồi Âm, thái độ vênh váo: “Ngươi không được đi, ta nói, ta bảo ngươi cút khỏi Chu gia!”
Lâm Hồi Âm nhíu mày, đáy lòng không hiện lên một chút hờn giận, nâng lên đôi mắt, nghiêng mắt nhìn Mộ Dung Nguyệt, cười khẽ tùy tiện lấy một nắm vàng lá từ trong túi to trên bàn, quơ quơ trước mặt Mộ Dung Nguyệt, nhàn nhã mở miệng: “Ở trong mắt của ngươi, thì ra Chu biểu ca ngươi chỉ có giá trị bằng chút tiền này? Tình yêu của ngươi, giá trị bằng chút tiền này?”. Lâm Hồi Âm cười nhạo một tiếng: “ Thật đúng là rẻ mạt!”
Trong nháy mắt biểu tình của Mộ Dung Nguyệt khó nhìn đến cực điểm. Trước nay nàng ngang ngược đã thành thói quen, nhưng chưa từng bị khinh thường như vậy. Nàng sớm đã nhìn nữ nhân này lôi kéo biểu ca đã không vừa mắt, hiện nay thù mới thêm hận cũ trở thành huyết hải thâm thù. Mộ Dung Nguyệt không nhịn được nữa, giơ tay lên, hướng về phía Lâm Hồi Âm vung xuống.
Lâm Hồi Âm nhướng mày, ngay lập tức giành trước đem vàng lá cầm trong tay hướng về phía Mộ Dung Nguyệt ném tới.
Mộ Dung Nguyệt ăn đau hét lên một tiếng, liền dừng lại động tác.
Giây tiếp theo, Lâm Hồi Âm rất nhanh nắm lấy cổ tay Mộ Dung Nguyệt, dùng sức hướng về sau. Mộ Dung Nguyệt đau lại kêu lên một tiếng, liền nghe được âm thanh của Lâm Hồi Âm ở bên tai nàng ta vang lên: “Mộ Dung tiểu thư, ta vốn không nghĩ ngươi trở mặt, nhưng mà ngươi cố tình gây sự nhiều lần, như vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi hết.”