Ta không có gặp tốt như vậy, ngược lại, năm lần bảy lượt ta thiếu chút nữa là chết. Thời khắc mấu chốt, ta cũng không có thần công…Duy nhất một lần, cũng là huynh cho ta uống rồi….” Lâm Hồi Âm chép miệng, có chút tiếc nuối nói: “Thật sự đáng tiếc, sớm biết ta ăn viên đan dược kia, trong ba canh giờ có được sự lợi hại như vậy, ta đã ra sức đánh tên Dạ Huyền khốn kiếp kia một chút, chỉ cho hắn hai cái bạt tai. Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc…” Lâm Hồi Âm liên tục lắc đầu, cầm một múi quýt nhét vào miệng, dùng sức cắn một cái, như là trút xuống bất mãn và căm thù đối với Dạ Huyền!
Triều Ca chưa từng thấy qua nữ tử linh hoạt như vậy, bị mặt mày hớn hở của nàng chọc cho dở khóc dở cười, biểu tình trên khuôn mặt tuấn lãng có chút sinh động nên lời nói ra cũng không còn xa cách đạm mạc: “Sau khi nàng trở về, phải tự mình chăm sóc thật tốt.”
Lâm Hồi Âm tiếp tục đút một múi quýt nữa vào miệng, đặc biệt khẳng định rồi nói thật: “Ta trở về hiện đại, nhất định sẽ tốt hơn ở nơi này rất nhiều rất nhiều!”
“Ừ” Triều Ca lên tiếng, liền đứng lên: “Ta đi trước chuẩn bị cho nàng chuyện về nhà cho tốt, rồi ta về gọi nàng.”
“Được nha!” Lâm Hồi Âm vui sướng gật đầu, đáy mắt đều phát sáng.
Nàng ở thế giới này cho đến bây giờ đều là mờ mịt và bàng hoàng. Ở nơi này, nàng vô thân vô cố, là một người cô độc, gặp nhiều nguy hiểm cùng đau khổ như vậy, giống như là ác mộng, hiện tại, rốt cuộc cũng tỉnh.
Những chuyện phát sinh ở đây, sẽ bị nàng vĩnh viễn giấu sâu trong trí nhớ.
Ngày mai tỉnh lại, nàng có thể đi học tan học như bình thường, cùng bạn học đi dạo phố xem phim, sau đó lên lớp ngủ bị thầy giáo bắt được, thậm chí nàng có thể nói lời cự tuyệt với nam sinh chặn đường tỏ tình với nàng ở sân trường. Sau đó nàng có thể gặp và yêu một nam sinh anh tuấn, cùng hắn kết hôn, sinh con…
Nam sinh anh tuấn…Trong đầu Lâm Hồi Âm lập tức hiện lên khuôn mặt của Triều Ca.
Nàng cùng hắn không đặc biệt quen thuộc, trừ bỏ lần đầu tiên gặp ở trên đường kinh sợ. Sau đó là hai ngày này ở chung, nói là ở chung, cũng không tiếp xúc quá nhiều. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt của hắn?
Lâm Hồi Âm dùng sức lắc đầu, đuổi khuôn mặt của Triều Ca trong đầu đi.
Nàng và hắn không phải là người cùng một thế giới. Sau khi nàng trở về hiện đại, muốn quên hết tất cả ở nơi này.
Nàng muốn quên nam tử giống như thần tiên kia, nhưng nếu không quên được thì phải làm thế nào đây?
Nàng chỉ là một cô gái bình thường ở hiện đại, mà hắn lại là Hoàng thái tử Đông hoang đại lục.
Một người bình thường, một người là trời.
Kém quá xa.
Nhưng trái tim vốn được trở về có chút nhảy nhót, lập tức hạ xuống.
…
Thất Tinh ở phương Bắc nối thành một chuỗi, ở trên bầu trời có vẻ vô cùng rực rỡ sáng ngời.
Trên mặt đất, có một vòng tròn lửa, Lâm Hồi Âm đứng ở chính giữa.
Ngoài vòng tròn lửa, bạch y và tóc đen của Triều Ca đón gió mà bay lượn, cách ánh lửa, nói với Lâm Hồi Âm: “Nhớ kĩ, lát nữa nàng không được có ý nghĩ nhung nhớ. Một khi có ý nghĩ này, nàng sẽ không đi được.”
Lâm Hồi Âm gật gật đầu: “Đã biết.”
Ta không có gặp tốt như vậy, ngược lại, năm lần bảy lượt ta thiếu chút nữa là chết. Thời khắc mấu chốt, ta cũng không có thần công…Duy nhất một lần, cũng là huynh cho ta uống rồi….” Lâm Hồi Âm chép miệng, có chút tiếc nuối nói: “Thật sự đáng tiếc, sớm biết ta ăn viên đan dược kia, trong ba canh giờ có được sự lợi hại như vậy, ta đã ra sức đánh tên Dạ Huyền khốn kiếp kia một chút, chỉ cho hắn hai cái bạt tai. Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc…” Lâm Hồi Âm liên tục lắc đầu, cầm một múi quýt nhét vào miệng, dùng sức cắn một cái, như là trút xuống bất mãn và căm thù đối với Dạ Huyền!
Triều Ca chưa từng thấy qua nữ tử linh hoạt như vậy, bị mặt mày hớn hở của nàng chọc cho dở khóc dở cười, biểu tình trên khuôn mặt tuấn lãng có chút sinh động nên lời nói ra cũng không còn xa cách đạm mạc: “Sau khi nàng trở về, phải tự mình chăm sóc thật tốt.”
Lâm Hồi Âm tiếp tục đút một múi quýt nữa vào miệng, đặc biệt khẳng định rồi nói thật: “Ta trở về hiện đại, nhất định sẽ tốt hơn ở nơi này rất nhiều rất nhiều!”
“Ừ” Triều Ca lên tiếng, liền đứng lên: “Ta đi trước chuẩn bị cho nàng chuyện về nhà cho tốt, rồi ta về gọi nàng.”
“Được nha!” Lâm Hồi Âm vui sướng gật đầu, đáy mắt đều phát sáng.
Nàng ở thế giới này cho đến bây giờ đều là mờ mịt và bàng hoàng. Ở nơi này, nàng vô thân vô cố, là một người cô độc, gặp nhiều nguy hiểm cùng đau khổ như vậy, giống như là ác mộng, hiện tại, rốt cuộc cũng tỉnh.
Những chuyện phát sinh ở đây, sẽ bị nàng vĩnh viễn giấu sâu trong trí nhớ.
Ngày mai tỉnh lại, nàng có thể đi học tan học như bình thường, cùng bạn học đi dạo phố xem phim, sau đó lên lớp ngủ bị thầy giáo bắt được, thậm chí nàng có thể nói lời cự tuyệt với nam sinh chặn đường tỏ tình với nàng ở sân trường. Sau đó nàng có thể gặp và yêu một nam sinh anh tuấn, cùng hắn kết hôn, sinh con…
Nam sinh anh tuấn…Trong đầu Lâm Hồi Âm lập tức hiện lên khuôn mặt của Triều Ca.
Nàng cùng hắn không đặc biệt quen thuộc, trừ bỏ lần đầu tiên gặp ở trên đường kinh sợ. Sau đó là hai ngày này ở chung, nói là ở chung, cũng không tiếp xúc quá nhiều. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt của hắn?
Lâm Hồi Âm dùng sức lắc đầu, đuổi khuôn mặt của Triều Ca trong đầu đi.
Nàng và hắn không phải là người cùng một thế giới. Sau khi nàng trở về hiện đại, muốn quên hết tất cả ở nơi này.
Nàng muốn quên nam tử giống như thần tiên kia, nhưng nếu không quên được thì phải làm thế nào đây?
Nàng chỉ là một cô gái bình thường ở hiện đại, mà hắn lại là Hoàng thái tử Đông hoang đại lục.
Một người bình thường, một người là trời.
Kém quá xa.
Nhưng trái tim vốn được trở về có chút nhảy nhót, lập tức hạ xuống.
…
Thất Tinh ở phương Bắc nối thành một chuỗi, ở trên bầu trời có vẻ vô cùng rực rỡ sáng ngời.
Trên mặt đất, có một vòng tròn lửa, Lâm Hồi Âm đứng ở chính giữa.
Ngoài vòng tròn lửa, bạch y và tóc đen của Triều Ca đón gió mà bay lượn, cách ánh lửa, nói với Lâm Hồi Âm: “Nhớ kĩ, lát nữa nàng không được có ý nghĩ nhung nhớ. Một khi có ý nghĩ này, nàng sẽ không đi được.”
Lâm Hồi Âm gật gật đầu: “Đã biết.”