Triều Ca không nói gì, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy, ánh mắt như muốn đốt cháy không ngừng tỏa ra. Hắn nhìn nàng, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Nhưng cuối cùng, vẫn là vẻ mặt đạm mạc nhẹ nhàng gật đầu với nàng một cái, hai tay mở ra, trong nháy mắt một cơn gió lớn từ trên trời ập xuống, thổi Lâm Hồi Âm khiến nàng suýt đứng không nổi.
Dáng vẻ Triều Ca tuyệt thế đứng ở đó, gió thổi bạch y của hắn tung bay. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong miệng niệm thuật ngữ. Lâm Hồi Âm cảm giác toàn bộ màu sắc bầu trời đang trở nên hỗn độn.
Ngọn lửa trước mặt nàng, lập tức trở nên cao hơn như muốn chộn vùi nàng.
Trước mắt của nàng không có gì ngoài ánh lửa, chỉ có ánh lửa.
Tay Triều Ca dần dần mở ra, miệng niệm thuật ngữ càng nhanh, ngọn lửa thiêu đốt càng mãnh liệt.
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn quả cầu lửa đã hoàn toàn bao phủ Lâm Hồi Âm, thầm đọc: “Chủ trì thời gian cùng thần không gian, xin hãy đưa nử tử này trở về nơi ban đầu___”
Ngọn lửa di chuyển mạnh, giục giã. Lâm Hồi Âm cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, như là có một lực lượng nào đó kéo mình đi, dần dần rời khỏi mặt đất.
Nàng….Rốt cuộc cũng phải đi về…Nàng không quá lưu luyến nơi này. Nếu nói không cam lòng thì chính là nàng chưa tìm được nam tử biến thái kia…Đây là điều nàng tiếc nuối duy nhất trước khi đi…Nhưng, nếu hôm nay không quay về, nàng phải đợi thêm mười năm nữa…Mặc dù nàng hận nam tử biến thái kia cướp đi trong sạch của mình, nhưng nàng càng muốn về nhà…
Trong lòng Lâm Hồi Âm tự nói với mình, đừng để ý nhiều như vậy, xuyên qua đây, có thể sống trở về, đã vô cùng may mắn rồi. Nàng chỉ bị người xa lạ cường gian. Từ nay về sau một hồi ác mộng đều trôi qua, sau khi nàng trở về, có thể bắt đầu lại cuộc sống bình thường.
Lâm Hồi Âm thấy mình càng đi lên cao. Lúc nàng sắp rời khỏi mặt đất được một thước, đột nhiên ngọn lửa trước mặt nàng dập tắt xuống.
Vốn là nàng không ngừng bay lên nay lại đứng tại một chỗ bất động.
Lâm Hồi Âm đưa mắt nhìn lên, lại thấy mi tâm Triều Ca nhíu lại như nhớ kĩ cái gì vậy. Sau đó ngọn lửa lại bốc cháy kịch liệt, nàng đi lên được một đoạn, sau đó ngọn lửa lại tắt, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lâm Hồi Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhìn thấy biểu tình của Triều Ca ngày càng nghiêm trọng, như đấu với ai cái gì đó.
Đúng như phán đoán của nàng. Nàng rất nhanh nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực từ xa phi xuống. Trong nháy mắt công phu, liền đứng giữa nàng và Triều Ca.
Dạ Huyền.
Hắn tới làm gì?
Không phải là hại nàng không thể quay về hiện đại chứ?
Đáy lòng Lâm Hồi Âm bỗng nhiên chấn động, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Hồi Âm, nàng chỉ cần cố gắng đứng vững, đừng nhìn bên ngoài mà lo lắng, ta sẽ đưa nàng trở về!” Thanh âm của Triều Ca vang cả bầu trời đêm, rơi vào tai của nàng. Sau đó nàng cảm thấy ngọn lửa ở phía trước đột nhiên thiêu đốt mạnh hơn.
Triều Ca không nói gì, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy, ánh mắt như muốn đốt cháy không ngừng tỏa ra. Hắn nhìn nàng, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Nhưng cuối cùng, vẫn là vẻ mặt đạm mạc nhẹ nhàng gật đầu với nàng một cái, hai tay mở ra, trong nháy mắt một cơn gió lớn từ trên trời ập xuống, thổi Lâm Hồi Âm khiến nàng suýt đứng không nổi.
Dáng vẻ Triều Ca tuyệt thế đứng ở đó, gió thổi bạch y của hắn tung bay. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong miệng niệm thuật ngữ. Lâm Hồi Âm cảm giác toàn bộ màu sắc bầu trời đang trở nên hỗn độn.
Ngọn lửa trước mặt nàng, lập tức trở nên cao hơn như muốn chộn vùi nàng.
Trước mắt của nàng không có gì ngoài ánh lửa, chỉ có ánh lửa.
Tay Triều Ca dần dần mở ra, miệng niệm thuật ngữ càng nhanh, ngọn lửa thiêu đốt càng mãnh liệt.
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn quả cầu lửa đã hoàn toàn bao phủ Lâm Hồi Âm, thầm đọc: “Chủ trì thời gian cùng thần không gian, xin hãy đưa nử tử này trở về nơi ban đầu___”
Ngọn lửa di chuyển mạnh, giục giã. Lâm Hồi Âm cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, như là có một lực lượng nào đó kéo mình đi, dần dần rời khỏi mặt đất.
Nàng….Rốt cuộc cũng phải đi về…Nàng không quá lưu luyến nơi này. Nếu nói không cam lòng thì chính là nàng chưa tìm được nam tử biến thái kia…Đây là điều nàng tiếc nuối duy nhất trước khi đi…Nhưng, nếu hôm nay không quay về, nàng phải đợi thêm mười năm nữa…Mặc dù nàng hận nam tử biến thái kia cướp đi trong sạch của mình, nhưng nàng càng muốn về nhà…
Trong lòng Lâm Hồi Âm tự nói với mình, đừng để ý nhiều như vậy, xuyên qua đây, có thể sống trở về, đã vô cùng may mắn rồi. Nàng chỉ bị người xa lạ cường gian. Từ nay về sau một hồi ác mộng đều trôi qua, sau khi nàng trở về, có thể bắt đầu lại cuộc sống bình thường.
Lâm Hồi Âm thấy mình càng đi lên cao. Lúc nàng sắp rời khỏi mặt đất được một thước, đột nhiên ngọn lửa trước mặt nàng dập tắt xuống.
Vốn là nàng không ngừng bay lên nay lại đứng tại một chỗ bất động.
Lâm Hồi Âm đưa mắt nhìn lên, lại thấy mi tâm Triều Ca nhíu lại như nhớ kĩ cái gì vậy. Sau đó ngọn lửa lại bốc cháy kịch liệt, nàng đi lên được một đoạn, sau đó ngọn lửa lại tắt, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lâm Hồi Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhìn thấy biểu tình của Triều Ca ngày càng nghiêm trọng, như đấu với ai cái gì đó.
Đúng như phán đoán của nàng. Nàng rất nhanh nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực từ xa phi xuống. Trong nháy mắt công phu, liền đứng giữa nàng và Triều Ca.
Dạ Huyền.
Hắn tới làm gì?
Không phải là hại nàng không thể quay về hiện đại chứ?
Đáy lòng Lâm Hồi Âm bỗng nhiên chấn động, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Hồi Âm, nàng chỉ cần cố gắng đứng vững, đừng nhìn bên ngoài mà lo lắng, ta sẽ đưa nàng trở về!” Thanh âm của Triều Ca vang cả bầu trời đêm, rơi vào tai của nàng. Sau đó nàng cảm thấy ngọn lửa ở phía trước đột nhiên thiêu đốt mạnh hơn.