Lâm Hồi Âm không mấy thích ứng khi bị ôm như vậy, khẽ động đậy cơ thể muốn thoát khỏi lòng ngực hắn. Ai ngờ động tác của nàng còn chưa hoàn tất thì tên đàn ông biến thái kia lại trở mình đặt nàng ở bên dưới.
Lâm Hồi Âm sợ đến mức hét lên sau đó thì môi của nàng lập tức bị chặn lại. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng. Nó đến quá vội vàng không để nàng kịp chuẩn bị.
Môi lưỡi của hắn rất nóng giống như muốn làm phỏng cả môi nàng. Nhưng động tác của hắn lại có chút ngốc giống như cả quá trình chỉ dựa vào bản năng, gặm nhấm môi nàng làm nàng thấy hơi đau.
Lâm Hồi Âm kháng nghị, nhưng âm thanh bất mãn mềm mại phát ra rơi vào tai hắn lại trở nên hấp dẫn, làm cho người đàn ông kia càng hôn nàng điên cuồng hơn.
Hô hấp của Lâm Hồi Âm hoàn toàn bị cướp hết, nàng khó chịu vấu chặt bả vai hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng có chút sức lực.
Đầu lưỡi của người đàn ông kia như muốn dò xét khắp nơi trong miệng cô. Lâm Hồi Âm khó chịu dùng sức đẩy vai hắn. Trong nháy mắt đầu nàng xẹt qua một ý nghĩ. Nếu nàng không kháng cự nữa, đầu lưỡi khẽ giật thì hắn khó chịu hừ lên một tiếng, ngây lập tức quấn quít với đầu lưỡi nàng. Lâm Hồi Âm lúc này lại giả bộ bộ dáng động tình, dùng sức cấu lên bải vai hắn.
Móng tay dùng sức, như là để trừng phạt người đàn ông này, như là đang phát tiết chuyện hắn không phân biệt tốt xấu mà cướp đi sự trong sạch của nàng.
Hầu như nàng đã dùng hết sức lực vốn cô, lúc đầu ngón tay cảm nhận được một chút ấm áp mới bắt đầu giãn ra.
Tên kia vẫn điên cuồng hôn nàng như trước, hôn không biết qua bao lâu hắn mới buông môi nàng ra.
Lúc này nàng đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn tê liệt từng ngụm, từng ngụm hít thở không khí.
Nếu hắn không buông nàng ra có lẽ một chút nữa thôi nàng sẽ ngất vì thiếu khí mất.
Tên đàn ông kia lại ôm nàng thật chặt, cũng thở hổn hển, theo tốc độ thở dốc mà lực đạo ôm nàng cũng thay đổi, giống như muốn khảm nàng vào trong xương cốt mình vậy.
Hai người yên tĩnh nằm đó, hơi thở giao nhau cuối cùng làm tim đối phương đều đập nhanh.
Lúc ban dầu Lâm Hồi Âm còn có chút lo lắng, sợ rằng người đàn ông biến thái này đè lên người nàng, hôn môi nàng rồi sẽ làm ra những chuyện kia vậy nên nàng luôn chống cự để đề phòng. Nhưng qua thật lâu người bên cạnh cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ ôm nàng thật chặt như thế.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập của cả hai người không ngừng vang lên, giống như một giai điệu ru con vậy.
Người kia ôm ấp nàng thật lâu, cái ôm ấm áp làm Lâm Hồi Âm không chống cự nổi nữa mà khẽ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi hô hấp của nàng trở nên đều đều, người đàn ông bên cạnh mới chậm rãi mở mắt. Trong bóng tối nhưng hắn lại thấy rõ dung nhan nàng.
Hôm sau tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đã lên cao. Nàng đã quay lại điện thái tử, nếu không phải trên thân còn cảm giác đau đớn thì có lẽ đêm hôm qua chỉ là giấc mộng mà thôi.
Lâm Hồi Âm không mấy thích ứng khi bị ôm như vậy, khẽ động đậy cơ thể muốn thoát khỏi lòng ngực hắn. Ai ngờ động tác của nàng còn chưa hoàn tất thì tên đàn ông biến thái kia lại trở mình đặt nàng ở bên dưới.
Lâm Hồi Âm sợ đến mức hét lên sau đó thì môi của nàng lập tức bị chặn lại. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng. Nó đến quá vội vàng không để nàng kịp chuẩn bị.
Môi lưỡi của hắn rất nóng giống như muốn làm phỏng cả môi nàng. Nhưng động tác của hắn lại có chút ngốc giống như cả quá trình chỉ dựa vào bản năng, gặm nhấm môi nàng làm nàng thấy hơi đau.
Lâm Hồi Âm kháng nghị, nhưng âm thanh bất mãn mềm mại phát ra rơi vào tai hắn lại trở nên hấp dẫn, làm cho người đàn ông kia càng hôn nàng điên cuồng hơn.
Hô hấp của Lâm Hồi Âm hoàn toàn bị cướp hết, nàng khó chịu vấu chặt bả vai hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng có chút sức lực.
Đầu lưỡi của người đàn ông kia như muốn dò xét khắp nơi trong miệng cô. Lâm Hồi Âm khó chịu dùng sức đẩy vai hắn. Trong nháy mắt đầu nàng xẹt qua một ý nghĩ. Nếu nàng không kháng cự nữa, đầu lưỡi khẽ giật thì hắn khó chịu hừ lên một tiếng, ngây lập tức quấn quít với đầu lưỡi nàng. Lâm Hồi Âm lúc này lại giả bộ bộ dáng động tình, dùng sức cấu lên bải vai hắn.
Móng tay dùng sức, như là để trừng phạt người đàn ông này, như là đang phát tiết chuyện hắn không phân biệt tốt xấu mà cướp đi sự trong sạch của nàng.
Hầu như nàng đã dùng hết sức lực vốn cô, lúc đầu ngón tay cảm nhận được một chút ấm áp mới bắt đầu giãn ra.
Tên kia vẫn điên cuồng hôn nàng như trước, hôn không biết qua bao lâu hắn mới buông môi nàng ra.
Lúc này nàng đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn tê liệt từng ngụm, từng ngụm hít thở không khí.
Nếu hắn không buông nàng ra có lẽ một chút nữa thôi nàng sẽ ngất vì thiếu khí mất.
Tên đàn ông kia lại ôm nàng thật chặt, cũng thở hổn hển, theo tốc độ thở dốc mà lực đạo ôm nàng cũng thay đổi, giống như muốn khảm nàng vào trong xương cốt mình vậy.
Hai người yên tĩnh nằm đó, hơi thở giao nhau cuối cùng làm tim đối phương đều đập nhanh.
Lúc ban dầu Lâm Hồi Âm còn có chút lo lắng, sợ rằng người đàn ông biến thái này đè lên người nàng, hôn môi nàng rồi sẽ làm ra những chuyện kia vậy nên nàng luôn chống cự để đề phòng. Nhưng qua thật lâu người bên cạnh cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ ôm nàng thật chặt như thế.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập của cả hai người không ngừng vang lên, giống như một giai điệu ru con vậy.
Người kia ôm ấp nàng thật lâu, cái ôm ấm áp làm Lâm Hồi Âm không chống cự nổi nữa mà khẽ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi hô hấp của nàng trở nên đều đều, người đàn ông bên cạnh mới chậm rãi mở mắt. Trong bóng tối nhưng hắn lại thấy rõ dung nhan nàng.
Hôm sau tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ đã lên cao. Nàng đã quay lại điện thái tử, nếu không phải trên thân còn cảm giác đau đớn thì có lẽ đêm hôm qua chỉ là giấc mộng mà thôi.