Tay của hắn trong tà áo nắm chặt thành quyền ép bản thân phải thanh tỉnh, hắng giọng một cái để giọng nói của mình bình tĩnh hơn, thế nhưng trong lúc lơ đãng lại phát ra một chút run rẩy:
- Buông ta ra.
Lâm Hồi Âm lắc đầu, chiếc đầu nhỏ cọ qua cọ lại trên bả vai hắn làm bùn đất trên mặt đều dính hết lên quần áo hắn.
Dạ Huyền cau mày, giọng nói vì muốn khống chế cảm xúc mà có chút căng thẳng: "Ngươi như vậy ta rất không thoải mái!"
Nói xong Dạ Huyền cảm thấy không nhịn được mà giơ tay kéo Lâm Hồi Âm rời khỏi lưng mình.
Lâm Hồi Âm cảm thấy lạnh run, đẩy là hắn muốn trực tiếp giết chết nàng sao?
Khẩn trương cùng sợ hãi nên nàng lúng túng ngay lúc tay hắn sắp chạm đến mình thì nàng lại ấn mạnh đầu hắn xuống, sau đó ngẩng đầu không chút quan tâm chặn môi hắn lại.
Tay Dạ Huyền ngưng lại trong không trung, toàn thân như bị điện giật, run rẩy.
Sau khi Lâm Hồi Âm hôn lên môi hắn mới biết được mình đang làm gì, đáy lòng thầm kêu than: Xong rồi, xong rồi, lần này hắn khẳng định sẽ giết nàng.
Theo bản năng nàng muốn dời môi mình đi, thế nhưng Dạ Huyền lại nhanh hơn nàng một bước, vốn muốn túm lấy cổ áo nàng kéo nàng rời ra thì nay lại vòng qua eo, đầu hơi cúi xuống cắn mạnh môi nàng.
Lâm Hồi Âm cảm thấy trống rỗng, quên mất phải giãy giụa chỉ là mở lớn hai mắt nhìn Dạ Huyền hơi lóng ngóng hôn mình.
Đến cuối cùng tay chân nàng chẳng còn chút sức lực, trong lúc bất chợt lại dựa lên người hắn, toàn thân nàng chỉ còn có thể dựa vào cánh tay đang ôm mình của Dạ Huyền để chống đỡ.
Hơi nước ấm áp không ngừng chảy xuôi làm thân thể của nàng thêm phập phồng.
Cũng không biết qua bao lâu Dạ Huyền mới buông nàng ra.
Lâm Hồi Âm ngơ ngác đứng trước mặt Dạ Huyền, môi nàng bị hắn hôn mà có chút hồng, hơi sưng lên. Bên trên còn vương lại một ít nước bọt của hắn. Ánh mắt nàng đen nhánh, sáng ngời ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn hắn.
Lúc mặt trời dần ngả về phía tây, ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rậm rạp chiếu lên gương mặt hắn tạo ra một tầng hào quang sáng chói.
Dạ Huyền nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hắn thật sâu, ánh mắt tỏa sáng có chút kích thích mắt người khác.
Hắn nhifnt hấy trên đầu nàng còn vương mấy lá trúc, trên gương mặt cũng trở nên ấm áp hơn. Hắn đưa tay muốn kéo lá trúc trên đầu nàng xuống.
Nhưng tay của hắn vừa thoáng xoẹt qua mặt nàng thì làm nàng giật mình bừng tỉnh. Lâm Hồi Âm mới ý thức được chuyện gì xảy ra, hung hăng trợn mắt với hắn, chửi mắng hắn một câu: "Dê xồm!"
Dạ Huyền sững sờ, câm lặng, rõ ràng là nàng hôn hắn trước sao hắn lại trở thành dê xồm?
Sau khi mắng xong thì Lâm Hồi Âm lại có chút chột dạ, nàng nhìn thấy tay Dạ Huyền đang muốn đưa lên đầu mình, trong tiềm thức liền cảm thấy là hắn đang muốn giết nàng. Bản năng sinh tồn làm trong nháy mắt nàng nghĩ đến phía dưới là bộ phận trí mạng của đàn ông...
Vậy nên lúc tay Dạ Huyền còn chưa kịp chạm trúng lá trúc trên đầu nàng thì đột nhiên Lâm Hồi Âm lại nhấc chân đá mạnh vào giữa hai chân hắn.
Tay của hắn trong tà áo nắm chặt thành quyền ép bản thân phải thanh tỉnh, hắng giọng một cái để giọng nói của mình bình tĩnh hơn, thế nhưng trong lúc lơ đãng lại phát ra một chút run rẩy:
- Buông ta ra.
Lâm Hồi Âm lắc đầu, chiếc đầu nhỏ cọ qua cọ lại trên bả vai hắn làm bùn đất trên mặt đều dính hết lên quần áo hắn.
Dạ Huyền cau mày, giọng nói vì muốn khống chế cảm xúc mà có chút căng thẳng: "Ngươi như vậy ta rất không thoải mái!"
Nói xong Dạ Huyền cảm thấy không nhịn được mà giơ tay kéo Lâm Hồi Âm rời khỏi lưng mình.
Lâm Hồi Âm cảm thấy lạnh run, đẩy là hắn muốn trực tiếp giết chết nàng sao?
Khẩn trương cùng sợ hãi nên nàng lúng túng ngay lúc tay hắn sắp chạm đến mình thì nàng lại ấn mạnh đầu hắn xuống, sau đó ngẩng đầu không chút quan tâm chặn môi hắn lại.
Tay Dạ Huyền ngưng lại trong không trung, toàn thân như bị điện giật, run rẩy.
Sau khi Lâm Hồi Âm hôn lên môi hắn mới biết được mình đang làm gì, đáy lòng thầm kêu than: Xong rồi, xong rồi, lần này hắn khẳng định sẽ giết nàng.
Theo bản năng nàng muốn dời môi mình đi, thế nhưng Dạ Huyền lại nhanh hơn nàng một bước, vốn muốn túm lấy cổ áo nàng kéo nàng rời ra thì nay lại vòng qua eo, đầu hơi cúi xuống cắn mạnh môi nàng.
Lâm Hồi Âm cảm thấy trống rỗng, quên mất phải giãy giụa chỉ là mở lớn hai mắt nhìn Dạ Huyền hơi lóng ngóng hôn mình.
Đến cuối cùng tay chân nàng chẳng còn chút sức lực, trong lúc bất chợt lại dựa lên người hắn, toàn thân nàng chỉ còn có thể dựa vào cánh tay đang ôm mình của Dạ Huyền để chống đỡ.
Hơi nước ấm áp không ngừng chảy xuôi làm thân thể của nàng thêm phập phồng.
Cũng không biết qua bao lâu Dạ Huyền mới buông nàng ra.
Lâm Hồi Âm ngơ ngác đứng trước mặt Dạ Huyền, môi nàng bị hắn hôn mà có chút hồng, hơi sưng lên. Bên trên còn vương lại một ít nước bọt của hắn. Ánh mắt nàng đen nhánh, sáng ngời ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn hắn.
Lúc mặt trời dần ngả về phía tây, ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rậm rạp chiếu lên gương mặt hắn tạo ra một tầng hào quang sáng chói.
Dạ Huyền nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hắn thật sâu, ánh mắt tỏa sáng có chút kích thích mắt người khác.
Hắn nhifnt hấy trên đầu nàng còn vương mấy lá trúc, trên gương mặt cũng trở nên ấm áp hơn. Hắn đưa tay muốn kéo lá trúc trên đầu nàng xuống.
Nhưng tay của hắn vừa thoáng xoẹt qua mặt nàng thì làm nàng giật mình bừng tỉnh. Lâm Hồi Âm mới ý thức được chuyện gì xảy ra, hung hăng trợn mắt với hắn, chửi mắng hắn một câu: "Dê xồm!"
Dạ Huyền sững sờ, câm lặng, rõ ràng là nàng hôn hắn trước sao hắn lại trở thành dê xồm?
Sau khi mắng xong thì Lâm Hồi Âm lại có chút chột dạ, nàng nhìn thấy tay Dạ Huyền đang muốn đưa lên đầu mình, trong tiềm thức liền cảm thấy là hắn đang muốn giết nàng. Bản năng sinh tồn làm trong nháy mắt nàng nghĩ đến phía dưới là bộ phận trí mạng của đàn ông...
Vậy nên lúc tay Dạ Huyền còn chưa kịp chạm trúng lá trúc trên đầu nàng thì đột nhiên Lâm Hồi Âm lại nhấc chân đá mạnh vào giữa hai chân hắn.