"meo, meo, meo" Con mèo nhỏ liên tục kêu lên ba tiếng. Gương mặt Dạ Huyền cũng ôn nhu hơn, đúng, chỉ cần về sau hắn đối tốt với nàng, vậy thì hắn cũng sẽ được nàng thích.
Tại sao hắn lại động tâm với nàng?
Ngàn năm trước, Triêu Ca bị nhốt, nàng bị Tiên Đế bức bách không ít lần mà rơi lệ, trong rừng đào là hắn ở cùng nàng, nghe nàng vừa khóc vừa hùng hồn tuyên bố: "Ta thích Triêu Ca, ta rất thích Triêu Ca, mặc dù bọn bọ đều ép bức ta nhưng ta vẫn thích Triêu Ca."
Đêm hôm đó ánh trắng sáng tỏa, rừng đào nở hoa, hắn đứng trước mặt nàng, nhìn nàng ngẩng đầu mà gương mặt đầy lệ, vẻ mặt kiên quyết thốt ra những lời kia.
Sau đó lòng hắn lại đau nhói, từ đó về sau thì động tâm, cả đời này đều động tâm.
Vậy nên, còn nhiều thời gian hắn không vội ở lúc đó, dùng ngàn năm hạnh đạo để đổi lấy, nghìn năm dài dằng dặc hắn đợi chờ, cho đến bây giờ làm sao hắn có thể buông tay đây.
Nếu lần này hắn không được nắm tay nàng cùng đi, vậy thì hắn cũng nhất định không rời nàng nửa bước.
***
Lâm Hồi Âm một mạch chạy về cung thái tử.
Suốt hai canh giờ tương đương với bốn tiếng đồng hồ trong hiện đại. Đến bây giờ nàng vẫn không tin thể lực mình tốt đến vậy, quả nhiên con người khi đối diện với sinh tử luôn có thể bộc phát vượt qua tiềm năng của bản thân.
Thị nữ cung thái tử cũng đã sớm đứng ở cửa trông mong, nhìn Lâm Hồi Âm nhớp nháp trở về thì khá ngạc nhiên sau đó tất cả đi lên.
"Hồi Âm tiểu thư, người đi đâu vậy? Tại sao lại bẩn như thế này?"
"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau giúp tiểu thư chuẩn bị nước hầu hạ tiểu thư tắm."
"Dọn bữa tối lên, đợi tiểu thư tắm xong thì hầu hạ người ăn."
....
Toàn bộ người trong cung thái tử đầu luống cuống. Lâm Hồi Âm dưới sự hầu hạ của các thị nữ thì rốt cuộc cũng vui vẻ hẳn.
Một thân quần áo lụa mỏng mà lục, tóc còn búi thành hai cái bánh bao nhỏ đáng yêu. Phía trên còn buộc dây xanh lá, mang theo vài chiếc lục lạc trân chân tỏa sáng. Mỗi bước đi của nàng đều phát ra tiếng vang, rất hoạt bát đáng yêu.
Lâm Hồi Âm đi đến cung điện Dạ Huyền rồi lại chạy về cung thái tử, giằng co cũng gần một ngày trời, nàng đã đói đến mức da bụng dính da lưng mất rồi. Nhìn cả bàn sơn hào hải vị trước mắt, nàng thèm thuồng rất nhanh ăn lấy.
Sau khi ăn uống no say nàng lại đi ra sân gọi mấy thị nữ cùng nàng đá cầu.
Triêu Ca không có ở đây, Lâm Hồi Âm lại hiền lạnh, những thị nữ kia cũng không còn câu nệ nữa, một đám thiếu nữa trêu đùa rất vui.
Chơi mệt rồi Lâm Hồi Âm lại ăn bữa khuya sau đó thì đến Thiên Điện. Nằm trên giường, Lâm Hồi Âm mới nhớ đến buổi chiều mình đạp một đạp vào phía dưới Dạ Huyền, sau đó thì núp ở trong chăn run rẩy.
Chắc chắn hắn hận chết nàng!
Hiện tại Triêu Ca không có ở dây, hắn có thể không đợi kịp nữa mà chút nước xông đến giết nàng không?
Xem ra trước khi Triêu Ca trở về nàng phải né tránh Dạ Huyền thật tốt. Bằng không chết lúc nào cũng không biết mất.
Lâm Hồi Âm nghĩ như vậy thế nên ngày hôm sau luôn ngoan ngoãn ở trong cung thái tử, không đi ra ngoài.
Mãi đến ngày thú tư, Triêu Ca trở về từ thần miếu, đêm nay hoàng cung mở yến hội, Triêu Ca liền kêu Lâm Hồi Âm cùng đi
"meo, meo, meo" Con mèo nhỏ liên tục kêu lên ba tiếng. Gương mặt Dạ Huyền cũng ôn nhu hơn, đúng, chỉ cần về sau hắn đối tốt với nàng, vậy thì hắn cũng sẽ được nàng thích.
Tại sao hắn lại động tâm với nàng?
Ngàn năm trước, Triêu Ca bị nhốt, nàng bị Tiên Đế bức bách không ít lần mà rơi lệ, trong rừng đào là hắn ở cùng nàng, nghe nàng vừa khóc vừa hùng hồn tuyên bố: "Ta thích Triêu Ca, ta rất thích Triêu Ca, mặc dù bọn bọ đều ép bức ta nhưng ta vẫn thích Triêu Ca."
Đêm hôm đó ánh trắng sáng tỏa, rừng đào nở hoa, hắn đứng trước mặt nàng, nhìn nàng ngẩng đầu mà gương mặt đầy lệ, vẻ mặt kiên quyết thốt ra những lời kia.
Sau đó lòng hắn lại đau nhói, từ đó về sau thì động tâm, cả đời này đều động tâm.
Vậy nên, còn nhiều thời gian hắn không vội ở lúc đó, dùng ngàn năm hạnh đạo để đổi lấy, nghìn năm dài dằng dặc hắn đợi chờ, cho đến bây giờ làm sao hắn có thể buông tay đây.
Nếu lần này hắn không được nắm tay nàng cùng đi, vậy thì hắn cũng nhất định không rời nàng nửa bước.Lâm Hồi Âm một mạch chạy về cung thái tử.
Suốt hai canh giờ tương đương với bốn tiếng đồng hồ trong hiện đại. Đến bây giờ nàng vẫn không tin thể lực mình tốt đến vậy, quả nhiên con người khi đối diện với sinh tử luôn có thể bộc phát vượt qua tiềm năng của bản thân.
Thị nữ cung thái tử cũng đã sớm đứng ở cửa trông mong, nhìn Lâm Hồi Âm nhớp nháp trở về thì khá ngạc nhiên sau đó tất cả đi lên.
"Hồi Âm tiểu thư, người đi đâu vậy? Tại sao lại bẩn như thế này?"
"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau giúp tiểu thư chuẩn bị nước hầu hạ tiểu thư tắm."
"Dọn bữa tối lên, đợi tiểu thư tắm xong thì hầu hạ người ăn."
....
Toàn bộ người trong cung thái tử đầu luống cuống. Lâm Hồi Âm dưới sự hầu hạ của các thị nữ thì rốt cuộc cũng vui vẻ hẳn.
Một thân quần áo lụa mỏng mà lục, tóc còn búi thành hai cái bánh bao nhỏ đáng yêu. Phía trên còn buộc dây xanh lá, mang theo vài chiếc lục lạc trân chân tỏa sáng. Mỗi bước đi của nàng đều phát ra tiếng vang, rất hoạt bát đáng yêu.
Lâm Hồi Âm đi đến cung điện Dạ Huyền rồi lại chạy về cung thái tử, giằng co cũng gần một ngày trời, nàng đã đói đến mức da bụng dính da lưng mất rồi. Nhìn cả bàn sơn hào hải vị trước mắt, nàng thèm thuồng rất nhanh ăn lấy.
Sau khi ăn uống no say nàng lại đi ra sân gọi mấy thị nữ cùng nàng đá cầu.
Triêu Ca không có ở đây, Lâm Hồi Âm lại hiền lạnh, những thị nữ kia cũng không còn câu nệ nữa, một đám thiếu nữa trêu đùa rất vui.
Chơi mệt rồi Lâm Hồi Âm lại ăn bữa khuya sau đó thì đến Thiên Điện. Nằm trên giường, Lâm Hồi Âm mới nhớ đến buổi chiều mình đạp một đạp vào phía dưới Dạ Huyền, sau đó thì núp ở trong chăn run rẩy.
Chắc chắn hắn hận chết nàng!
Hiện tại Triêu Ca không có ở dây, hắn có thể không đợi kịp nữa mà chút nước xông đến giết nàng không?
Xem ra trước khi Triêu Ca trở về nàng phải né tránh Dạ Huyền thật tốt. Bằng không chết lúc nào cũng không biết mất.
Lâm Hồi Âm nghĩ như vậy thế nên ngày hôm sau luôn ngoan ngoãn ở trong cung thái tử, không đi ra ngoài.
Mãi đến ngày thú tư, Triêu Ca trở về từ thần miếu, đêm nay hoàng cung mở yến hội, Triêu Ca liền kêu Lâm Hồi Âm cùng đi