Nhưng Lâm Hồi Âm còn chưa kịp hưởng thụ nhiều, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân náo loạn lẫn lộn. Ngay sau đó cửa phòng của nàng liền bị đẩy ra.
Lâm Hồi Âm nhíu mi một chút, đã đem tầm mắt ở ngoài cửa sổ chuyển về, chậm rãi nhìn đến ba người to lớn đứng ở ngoài cửa, cầm đầu là Mộ Dung Nguyệt, bên cạnh sắc mặt Chu Lạc Trần không được tốt.
Ngày hôm qua Mộ Dung Nguyệt ở nơi này của Lâm Hồi Âm không chiếm được lợi ích, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt, hơi vênh váo, bước tứng bước tiêu sái tới chỗ Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm không biết Mộ Dung Nguyệt muốn làm gì, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm nàng ta.
Mộ Dung Nguyệt đứng ở trước mặt Mộ Dung Nguyệt, không nói nhiều lời vô nghĩa, giơ tay lên, tung chăn ở trên người nàng ra, sau đó kéo vạt áo của nàng.
Động tác của Mộ Dung Nguyệt bất ngờ, Lâm Hồi Âm không kịp phòng ngự, nên cảnh xuân ở trước ngực phần lớn đều lộ ra.
Ở đây nam có nữ có, đều là người cổ đại, biết giữ gìn phép tắc không vô lễ, cho nên người ta nhìn vội vàng thoáng qua, rồi bỏ qua trong đầu.
Nhưng mặc dù như thế, người ta vẫn nhìn thấy dấu vết của nam nhân biến thái kia lưu lại trên người Lâm Hồi Âm, xanh xanh tím tìm, mức độ không đồng nhất.
Mộ Dung Nguyệt chỉ vào ngực Lâm Hồi Âm, nói với một đám người có Chu Lạc Trần băng âm thanh giòn giã: “Biểu ca, muội đã sớm nói với huynh nàng ta chẳng phải là nữ nhân tốt, huynh còn không tin ta. Hiện tại huynh nhìn xem dấu vết trên người nàng, rõ ràng là làm chuyện dơ bẩn với nam nhân!”
Sắc mặt Lâm Hồi Âm lạnh lùng, đẩy tay của Mộ Dung Nguyệt ra, cầm quần áo nhanh chóng che kín da thịt.
Mộ Dung Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm, nhịn không được phẫn nộ nói: “Người này là một nữ tử không rõ lai lịch, sao lại đê tiện như vậy nha! Đêm qua ta đến phòng ngươi xem một chút, ta mà không đến, biểu ca vĩnh viễn sẽ không biết. Nàng ta thừa dịp lúc mọi người ngủ say, đi ra ngoài lén lút cùng nam nhân! Biểu ca ta đối đãi tốt với ngươi, ngươi như vậy thật không biết liêm sỉ, thật làm huynh ấy thất vọng!”
Chu Lạc Trần đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, đáy mắt nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, hiện lên hai ngọn lửa: “A Nguyệt, im miệng!”
“Không được, vì sao lại muốn muội im miệng chứ!” Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Lạc Trần, thắt lưng thẳng tắp, từng chữ rõ ràng nói: “Dám làm còn không dám để cho người ta nói! Lâm Hồi Âm___”
“A Nguyệt…..” Lúc này người ngắt lời Mộ Dung Nguyệt là phụ thân Chu Lạc Trần, là một người rất có uy vọng. Thanh âm nghiêm khắc, vừa nói ra một câu liền khiến Mộ Dung Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong phòng lâm vào im lặng, Chu Thành Chủ liếc mắt nhìn Chu Lạc Trần, trầm tư trong chốc lát, mới nhìn Lâm Hồi Âm mở miệng nói: “Lâm cô nương, tuy rằng cô nương không phải người trong thành chúng ta, nhưng vẫn phải tuân theo quy củ của người trong thành. Nữ tử chưa thành hôn cùng nam nhân cẩu thả, phải nhận hỏa hình.”
Lâm Hồi Âm ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Chu Thành Chủ. Cái gì, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn thiêu sống nàng?
Lúc này Lâm Hồi Âm không nói ra lời.
Nàng bị người khác vô duyên cô cớ bắt cóc cướp đi trong sạch chưa đủ, mà đến bây giờ vì mất đi trong sạch liền bị thiểu sống!
Rốt cuộc còn có công lý hay không!
Nhưng Lâm Hồi Âm còn chưa kịp hưởng thụ nhiều, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân náo loạn lẫn lộn. Ngay sau đó cửa phòng của nàng liền bị đẩy ra.
Lâm Hồi Âm nhíu mi một chút, đã đem tầm mắt ở ngoài cửa sổ chuyển về, chậm rãi nhìn đến ba người to lớn đứng ở ngoài cửa, cầm đầu là Mộ Dung Nguyệt, bên cạnh sắc mặt Chu Lạc Trần không được tốt.
Ngày hôm qua Mộ Dung Nguyệt ở nơi này của Lâm Hồi Âm không chiếm được lợi ích, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt, hơi vênh váo, bước tứng bước tiêu sái tới chỗ Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm không biết Mộ Dung Nguyệt muốn làm gì, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm nàng ta.
Mộ Dung Nguyệt đứng ở trước mặt Mộ Dung Nguyệt, không nói nhiều lời vô nghĩa, giơ tay lên, tung chăn ở trên người nàng ra, sau đó kéo vạt áo của nàng.
Động tác của Mộ Dung Nguyệt bất ngờ, Lâm Hồi Âm không kịp phòng ngự, nên cảnh xuân ở trước ngực phần lớn đều lộ ra.
Ở đây nam có nữ có, đều là người cổ đại, biết giữ gìn phép tắc không vô lễ, cho nên người ta nhìn vội vàng thoáng qua, rồi bỏ qua trong đầu.
Nhưng mặc dù như thế, người ta vẫn nhìn thấy dấu vết của nam nhân biến thái kia lưu lại trên người Lâm Hồi Âm, xanh xanh tím tìm, mức độ không đồng nhất.
Mộ Dung Nguyệt chỉ vào ngực Lâm Hồi Âm, nói với một đám người có Chu Lạc Trần băng âm thanh giòn giã: “Biểu ca, muội đã sớm nói với huynh nàng ta chẳng phải là nữ nhân tốt, huynh còn không tin ta. Hiện tại huynh nhìn xem dấu vết trên người nàng, rõ ràng là làm chuyện dơ bẩn với nam nhân!”
Sắc mặt Lâm Hồi Âm lạnh lùng, đẩy tay của Mộ Dung Nguyệt ra, cầm quần áo nhanh chóng che kín da thịt.
Mộ Dung Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm, nhịn không được phẫn nộ nói: “Người này là một nữ tử không rõ lai lịch, sao lại đê tiện như vậy nha! Đêm qua ta đến phòng ngươi xem một chút, ta mà không đến, biểu ca vĩnh viễn sẽ không biết. Nàng ta thừa dịp lúc mọi người ngủ say, đi ra ngoài lén lút cùng nam nhân! Biểu ca ta đối đãi tốt với ngươi, ngươi như vậy thật không biết liêm sỉ, thật làm huynh ấy thất vọng!”
Chu Lạc Trần đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, đáy mắt nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, hiện lên hai ngọn lửa: “A Nguyệt, im miệng!”
“Không được, vì sao lại muốn muội im miệng chứ!” Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Lạc Trần, thắt lưng thẳng tắp, từng chữ rõ ràng nói: “Dám làm còn không dám để cho người ta nói! Lâm Hồi Âm___”
“A Nguyệt…..” Lúc này người ngắt lời Mộ Dung Nguyệt là phụ thân Chu Lạc Trần, là một người rất có uy vọng. Thanh âm nghiêm khắc, vừa nói ra một câu liền khiến Mộ Dung Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong phòng lâm vào im lặng, Chu Thành Chủ liếc mắt nhìn Chu Lạc Trần, trầm tư trong chốc lát, mới nhìn Lâm Hồi Âm mở miệng nói: “Lâm cô nương, tuy rằng cô nương không phải người trong thành chúng ta, nhưng vẫn phải tuân theo quy củ của người trong thành. Nữ tử chưa thành hôn cùng nam nhân cẩu thả, phải nhận hỏa hình.”
Lâm Hồi Âm ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Chu Thành Chủ. Cái gì, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn thiêu sống nàng?
Lúc này Lâm Hồi Âm không nói ra lời.
Nàng bị người khác vô duyên cô cớ bắt cóc cướp đi trong sạch chưa đủ, mà đến bây giờ vì mất đi trong sạch liền bị thiểu sống!
Rốt cuộc còn có công lý hay không!