Đó đâu phải là cung Thái Tử, kia rõ ràng là thần điện của tiên đế, cung thái tử không có hồ chỉ có một rừng đào lớn, chứ nói gì đến cá chép, còn cho cá chép ăn nữa chứ!
Lâm Hồi Âm vừa ăn cơm vừa âm thầm cảm thán, công chúa xinh đẹp kia thật là muốn có đủ mặt mũi... "Thật ra những thứ kia chẳng là gì, hoành huynh còn dạy ta tiên thuật..." Nàng nhìn những người xung quanh đều nhìn mình thán phục lại càng dương dương tự đắc, những lời nói ra đều khoe khoang.
Lâm Hồi Âm không biết những lời này thật giả thế nào nên không thể cho kết luận, chẳng qua nàng nghe Liễu Nhiễu ở phía đối diện cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười của Liễu Nhiễu không lớn nhưng đủ để những người bên bàn kia nghe rõ ràng.
Vì thân phận công chúa từ trước đến nay được chúng tinh nịnh nọt, từ trước đến nay nàng nói gi đều nghe nấy, một mực cung kính, chưa từng bị người ta cười nhạo.
Mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng, nên khó chịu nhìn Liễu Nhiễu chất vấn: "Ngươi vậy là có ý gì?"
Liễu Nhiễu cũng chẳng thèm để ý đến công chúa, vẫn tiếp tục ung dung ăn cơm, rõ ràng là dáng vẻ coi thường nàng ta.
Liên Y thấy Liễu Nhiễu không để mình vào mắt, đáy lòng dấy khí nóng, túm lấy một cái bánh bao trên bàn ném về phía Liễu Nhiễu.
Dù gì Liên Y công chúa cũng từng học qua một chút tiên thuật, so với những cô nương bình thướng sức lực có mạnh hơn, chiếc bánh bao kia giống như đá vậy, bay vù vù về phía đầu Liễu Nhiễu.
"Cẩn thận!" Lâm Hồi Âm lên tiếng nhắc nhở, theo bản năng muốn đưa tay ngăn chiếc bánh kia lại.
.....
Dạ Huyền ở trong giáo đường bị nhiều người vây quanh, tâm tình khó mà vui được, sát khí trên toàn thân càng lúc càng mạnh.
Những nghĩ đến mục đích mình muốn đến Thần Sơn, cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh Lâm Hồi Âm vậy nên phải cố gắng nén tức giận trong mình xuống.
Sau đó vất vả thoát khỏi đám người dây dưa kia, nhưng chẳng nhìn thấy Lâm Hồi Âm đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hồi Âm chỉ có thể ở trong phòng ăn nên cứ vậy đi về phía nhà ăn, vẫn còn vài cô gái tiếp tục bám theo sau hắn như cũ, không chịu buông tha.
Toàn bộ cửa sổ nhà ăn đều mở ra, dù cách rất xa những hắn vẫn thấy được Lâm Hồi Âm ngồi bên trong, vậy nên tăng tốc, bỏ rơi những người phía sau cả đoạn đường. Sau đó thì nhìn thấy một người đàn bà ném bánh bao về phía nàng.
Tốc độ của bánh bao rất nhanh, theo bản năng Dạ Huyền nâng tay phẫy một cái, làm cái bánh bao như con ngựa đi phóng về phía Lâm Hồi Âm rơi xuống đất.
Ngay sau đó hắn nhíu chặt lông mày, đáy mắt hiện lên tia sát khí nồng nặc.
Lại có người dám to gan như vậy ngay trước mắt nàng?
........
Cách một đoạn xa nhưng Lâm Hồi Âm vẫn cảm giác được sức mạnh của chiếc bánh đang vọt về phía hắn, nàng run lên một cái, cảm thấy cổ tay mình rất có thể sẽ bị chặt đứt.
Nhưng tay đã đưa ra cũng không thể thu về được, cho nên Lâm Hồi Âm chỉ có thể nín thở, chỉ mong điều đó nhanh đến một chút.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là, lúc chiếc bánh kia sắp đập vào tay nàng thì đột ngột rơi xuống đất.
Đó đâu phải là cung Thái Tử, kia rõ ràng là thần điện của tiên đế, cung thái tử không có hồ chỉ có một rừng đào lớn, chứ nói gì đến cá chép, còn cho cá chép ăn nữa chứ!
Lâm Hồi Âm vừa ăn cơm vừa âm thầm cảm thán, công chúa xinh đẹp kia thật là muốn có đủ mặt mũi... "Thật ra những thứ kia chẳng là gì, hoành huynh còn dạy ta tiên thuật..." Nàng nhìn những người xung quanh đều nhìn mình thán phục lại càng dương dương tự đắc, những lời nói ra đều khoe khoang.
Lâm Hồi Âm không biết những lời này thật giả thế nào nên không thể cho kết luận, chẳng qua nàng nghe Liễu Nhiễu ở phía đối diện cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười của Liễu Nhiễu không lớn nhưng đủ để những người bên bàn kia nghe rõ ràng.
Vì thân phận công chúa từ trước đến nay được chúng tinh nịnh nọt, từ trước đến nay nàng nói gi đều nghe nấy, một mực cung kính, chưa từng bị người ta cười nhạo.
Mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng, nên khó chịu nhìn Liễu Nhiễu chất vấn: "Ngươi vậy là có ý gì?"
Liễu Nhiễu cũng chẳng thèm để ý đến công chúa, vẫn tiếp tục ung dung ăn cơm, rõ ràng là dáng vẻ coi thường nàng ta.
Liên Y thấy Liễu Nhiễu không để mình vào mắt, đáy lòng dấy khí nóng, túm lấy một cái bánh bao trên bàn ném về phía Liễu Nhiễu.
Dù gì Liên Y công chúa cũng từng học qua một chút tiên thuật, so với những cô nương bình thướng sức lực có mạnh hơn, chiếc bánh bao kia giống như đá vậy, bay vù vù về phía đầu Liễu Nhiễu.
"Cẩn thận!" Lâm Hồi Âm lên tiếng nhắc nhở, theo bản năng muốn đưa tay ngăn chiếc bánh kia lại.
.....
Dạ Huyền ở trong giáo đường bị nhiều người vây quanh, tâm tình khó mà vui được, sát khí trên toàn thân càng lúc càng mạnh.
Những nghĩ đến mục đích mình muốn đến Thần Sơn, cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh Lâm Hồi Âm vậy nên phải cố gắng nén tức giận trong mình xuống.
Sau đó vất vả thoát khỏi đám người dây dưa kia, nhưng chẳng nhìn thấy Lâm Hồi Âm đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hồi Âm chỉ có thể ở trong phòng ăn nên cứ vậy đi về phía nhà ăn, vẫn còn vài cô gái tiếp tục bám theo sau hắn như cũ, không chịu buông tha.
Toàn bộ cửa sổ nhà ăn đều mở ra, dù cách rất xa những hắn vẫn thấy được Lâm Hồi Âm ngồi bên trong, vậy nên tăng tốc, bỏ rơi những người phía sau cả đoạn đường. Sau đó thì nhìn thấy một người đàn bà ném bánh bao về phía nàng.
Tốc độ của bánh bao rất nhanh, theo bản năng Dạ Huyền nâng tay phẫy một cái, làm cái bánh bao như con ngựa đi phóng về phía Lâm Hồi Âm rơi xuống đất.
Ngay sau đó hắn nhíu chặt lông mày, đáy mắt hiện lên tia sát khí nồng nặc.
Lại có người dám to gan như vậy ngay trước mắt nàng?
........
Cách một đoạn xa nhưng Lâm Hồi Âm vẫn cảm giác được sức mạnh của chiếc bánh đang vọt về phía hắn, nàng run lên một cái, cảm thấy cổ tay mình rất có thể sẽ bị chặt đứt.
Nhưng tay đã đưa ra cũng không thể thu về được, cho nên Lâm Hồi Âm chỉ có thể nín thở, chỉ mong điều đó nhanh đến một chút.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là, lúc chiếc bánh kia sắp đập vào tay nàng thì đột ngột rơi xuống đất.