Trong đầu Trầm Lạc trống rỗng, trong lúc ấp úng lại nói ra chuyện mình chưa có kinh nguyệt, dù là cô gái trời sinh tính tình rộng rãi vô câu vô thúc (vô tư), cũng không thể tránh được cảm giác ngượng ngùng. Trên mặt nóng như có lửa thiêu, Vũ Văn Thượng cũng không vì những lời nói này của Trầm Lạc mà dừng lại động tác, chẳng những thế mà càng ngày càng áp sát vào thân thể của nàng. Giọng nói trầm thấp có chút nghi ngờ phát ra, “Có kinh nguyệt hay không, liên quan gì tới chuyện Bổn điện muốn làm sau đây.” Nói xong không đợi Trầm Lạc trả lời, đưa tay nắm lấy cằm Trầm Lạc nâng lên, ánh mắt hắn tựa tiếu phi tiếu lập tức rơi vào tầm mắt của Trầm Lạc.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Thượng cúi đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Lạc khẽ dùng sức kéo, bốn phiến môi hoa ấm áp chặt chẽ dán vào nhau. Ầm một tiếng, trong đầu Trầm Lạc xuất hiện một tia sáng trắng, ngay sau đó là một cảm xúc xa lạ thổi quét toàn thân. Phanh phanh phanh ba tiếng, nổ vỡ tan. Chân Trầm Lạc lập tức mềm nhũn ra, bàn tay to của Vũ Văn Thượng lập tức đỡ lấy bên hông nàng, tránh cho thân thể nàng trượt xuống đất.
Lưỡi dài mở hàm răng của Trầm Lạc ra nhẹ nhàng mà ôn nhu quét tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng của nàng. Trầm Lạc thở gấp, cảm giác hít thở không thông. Hai cánh tay không tự chủ đặt lên cổ Vũ Văn Thượng, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn vốn nhẹ nhàng đã chuyển sang mãnh liệt của hắn. Bộ ngực chưa trưởng thành hoàn toàn vì thở dốc dồn dập mà phập phồng lên xuống, cái lưỡi nóng ấm của Vũ Văn Thượng lui ra khỏi đôi môi mềm mại của Trầm Lạc, chậm rãi liếm láp đôi môi mềm mại ướt át. Một vòng rồi một vòng, cái lưỡi nhanh nhẹn linh hoạt giống như rất quen thuộc, hơi thở hổn hển của Trầm Lạc cũng theo đó mà dần dần ổn định. Đến khi phát hiện hai cánh tay mình đang chặt chẽ ôm lấy cổ Vũ Văn Thượng trong nháy mắt hai mắt của Trầm Lạc trợn to. Nàng, sao nàng lại có loại phản ứng này?
Nhanh chóng thu hồi hai cánh tay khỏi cổ Vũ Văn Thượng, hai tay nắm thành quyền đánh vào trước ngực hắn. Ở trong mắt Vũ Văn Thượng chút sức lực như vậy chỉ giống như gãi ngứa, trong đầu càng ngứa ngáy khó chịu.
Hai người trán kề trán, mũi gần mũi. Vũ Văn Thượng khẽ bật cười thành tiếng, lồng ngực rung rung lan truyền đến hai tay Trầm Lạc vốn đang đặt trên ngực hắn. Gió một lần nữa thổi qua, khiến vài sợi tóc rơi xuống trán của hắn, phối hợp với tiếng cười trầm thấp kia, vẻ mị hoặc lại tăng thêm mấy phần.
“Trải qua lần thân mật này rồi, trên yến tiệc có còn cảm thấy không tự nhiên hay không?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt Trầm Lạc, trái tim nàng bang bang đập loạn, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông xa lạ như vậy. Bị hắn ôm, bị hắn hôn, nếu theo lời của mẫu thân nói, nữ tử bị người đàn ông chạm vào, sẽ phải gả cho người đàn ông đó. Nàng phải gả cho hắn sao? Nàng bị Vũ Văn Thượng chiếm hết tiện nghi, giờ thì hay rồi. Trách ngươi đồng ý với Vũ Văn Thượng, trách ngươi không chịu suy nghĩ cẩn thận, trách ngươi hành động thiếu suy nghĩ. Trầm Lạc cảm thấy mũi đau xót, nước mắt lưng tròng suýt tí nữa rơi xuống.
“Được Bổn điện hôn nàng thấy uất ức lắm sao? Lại còn muốn khóc.” Đã đoán trước trăm ngàn nét mặt của Trầm Lạc, nhưng dáng vẻ im lặng, uất ức muốn khóc của nàng ngoài tầm phỏng đoán của hắn. Trầm Lạc đột nhiên dùng sức đẩy Vũ Văn Thượng, xoa xoa lỗ mũi. Mắt hung hăng trừng hắn, “Đều tại ngươi, thân mật thì thân mật, nhưng ngươi hôn ta lại là chuyện khác. Mẫu thân nói, cô gái bị đàn ông chạm vào là phải gả cho hắn.”
Nghe thấy Trầm Lạc nổi giận khiển trách như vậy, lòng hắn bỗng nhiên được thả lỏng. Nha đầu này đúng là không hiểu được đàn ông chạm vào người phụ nữ là ý gì sao? Vậy cũng tốt, nếu nàng đã lý giải như vậy. Hắn sao có thế không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa chứ. Vũ Văn Thượng làm ra dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, sờ gáy. “Là do Bổn điện thiếu cân nhắc, lần đầu tiên nàng được hôn, cũng là lần đầu tiên Bổn điện hôn con gái. Như vậy nàng cũng không mất mát gì. Nếu không cam lòng, cùng lắm thì lần sau ta để cho nàng hôn lại hoặc là đợi sang năm sau nàng và ta đều làm lễ trưởng thành sẽ lấy nàng, nàng thấy thế nào?” Nói xong, Vũ Văn Thượng cẩn thận quan sát cô gái đang bất mãn trước mặt.
Thân hình màu tím nhạt cứng đờ, trong lòng Trầm Lạc tỉ mỉ suy nghĩ đến lời nói của Vũ Văn Thượng. Cuối cùng cất tiếng cười giễu cợt, “Ngươi cho rằng ta sẽ làm vậy sao, lần sau để ta hôn lại, chịu thiệt vẫn là ta. Lấy ta? Thái tử phi không phải dễ làm. Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, Thái tử lại không có khả năng chỉ có một mình Thái tử phi. Còn nữa, ngươi và ta biết nhau không lâu, sao ta có thể gả cho ngươi? Dựa vào địa vị của Trầm gia ở huyện Vân Hà, ta có thể không tìm được một người chồng hay sao. Lần này xem như ta sai, lần sau không cho phép ngươi lại làm như vậy, nếu không thì, hai ta không yên đâu.” Lần đầu tiên Trầm Lạc bị một người đàn ông xâm phạm khó tránh khỏi nóng giận bộc phát một lần, thế nhưng người khi dễ mình lại là Thái tử, ngoài việc nói nhanh một tràng ra, dường như cũng chỉ có thể nuốt khẩu khí này xuống.
“Có phải vì Bổn điện hôn nàng, nàng liền nghĩ đến có quyền lớn tiếng chỉ trích Bổn điện? Sửa sang lại trang phục, đến tiệc rượu.” Vũ Văn Thượng sau khi nói xong dứt khoát quay bước đi thẳng, chính mình hơi gấp gáp chút, nếu nha đầu kia bị mình làm cho sợ chạy mất, chuyện này cũng không dễ giải quyết. Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng bước đi thẳng mà không thèm chờ mình, một bụng nóng nảy, vội vàng lau lau mặt, phủi quần áo nhanh chóng chạy qua.
Xa xa đèn đuốc sáng trưng, trong gió truyền đến bên tai tiếng sáo du dương dễ nghe. Trầm Lạc cố gắng ổn định tâm trạng, đi theo Vũ Văn Thượng tiến vào Thiên Huệ Cung. Thiên Huệ Cung là nơi Đế Hậu tổ chức yến tiệc, từ xưa tới nay tuyển chọn tú nữ của Nguyệt Tường quốc đều thiết yến ở đây. Nguyệt Tường quốc lần đầu ra mắt Hoàng hậu, Thái tử phi hay Thiên tử đều diễn ra tại Thiên Huệ Cung này. Thiên Huệ Cung thiếu đi chút khí thế trang nghiêm vốn có của Hoàng cung, thêm vài phần ấm áp dịu dàng của người phụ nữ.
Yến tiệc đêm nay lấy màu đỏ làm chủ đạo, Đế hậu chia nhau ngồi ở hai bên chủ vị, sau lưng Chu Hậu có thêm mấy nữ tử. Những nữ tử này đều là váy áo màu hồng nhạt, làn váy có thêu vài cánh bướm nhiều màu sắc rất tinh xảo. Tóc được vấn lên cao, nhìn từ xa như thanh ngọc như ý vắt ngang qua đầu. Trên đỉnh gắn một viên ngọc màu xanh biếc, đuôi chân mày được vẽ cong lên, bôi lên chút son phấn màu hồng nhạt. Tăng thêm vài phần cảm giác điềm đạm đáng yêu.
“Thái tử Điện hạ tới.” Tiếng thông báo của thái giám ngừng lại khi nhìn thấy Trầm Lạc, vẻ mặt lúng túng lại căng thẳng nhìn Thái tử, Vũ Văn Thượng phất tay, “Nàng, Bổn điện sẽ tự mình giới thiệu.” Nói xong, ném cho Trầm Lạc một cái liếc mắt, bảo nàng đuổi theo. Yến tiệc khẳng định là đã bắt đầu rồi, vốn muốn đến sớm một chút, kết quả lại muộn như vậy, trên đỉnh đầu Trầm Lạc tới tấp truyền đến những tia sắc lạnh từ đám thiên kim tiểu thư, ngẩng đầu không được, cúi cũng không xong. Trong thời gian ngắn ngủi, Trầm Lạc chỉ cảm thấy vô cùng khốn đốn, lòng càng oán hận Vũ Văn Thượng hơn.
“Thượng Nhi, ta với mẫu hậu con vừa mới nói, Thượng Nhi sao còn chưa tới. Nhóm thiên kim chờ đợi đã bắt đầu sốt ruột rồi, giờ nhìn thấy, thì ra là. . . . nha đầu kia là ai? Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.” Giọng nói không chứa chấp uy nghiêm, mà lại có chút nghiền ngẫm cùng từ ái. Trái tim đang khẩn trương của Trầm Lạc khẽ buông lỏng , Hoàng thượng xem ra dễ gần hơn Hoàng hậu.
Hơi khom người hành lễ, Trầm Lạc cung kính nói: “Dân nữ Trầm Lạc tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu. Chúc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hồng phúc tề thiên.”
Hoàng thượng ngồi trên cao cười ha hả, bàn tay vỗ bàn một cái: “Thì ra là cháu gái của Bạch Tướng quân, Thượng Nhi cùng nha đầu này về chỗ ngồi đi.” Vũ Văn Thượng nắm tay cúi chào, “Dạ, nhi thần tuân mệnh.”
Vừa đặt mông ngồi trên ghế, tinh thần đang vốn dâng cao của nàng thoáng chốc thấy nhẹ nhàng. Trầm Lạc lúc này mới dám nhìn ba người ngồi ở ghế đầu. Trong kịch thường xuyên nói, thân thể Hoàng thượng đến tuổi trung niên phần lớn đều mập ra, bụng cũng to ra, không còn được mấy sợi tóc. Nhưng Hoàng thượng này lại khác, tóc đen nhánh, thân hình cao ngất, không béo chút nào. Trên mặt là vẻ thản nhiên ôn nhu, cảm thấy thân thiết như một người ông. Ông nội của Trầm Lạc đã lên chùa làm hòa thượng trước khi nàng được sinh ra. Nàng không biết được nguyên nhân. Trầm Lạc chưa bao giờ gặp mặt ông, bà nội của nàng mất năm nàng được mười tuổi, an táng tại khu đất trên núi sau lưng chùa.
“Thật không ngờ, Hà muội muội muốn cùng Bạch muội muội múa kiếm? Không phải ta hoa mắt chứ? Hoàng đệ, ngươi nói xem, chuyện này có kỳ quái hay không?” Nữ tử y phục hồng nhạt ngồi bên cạnh Hoàng hậu hỏi Vũ Văn Thượng, tuy nói chuyện với Vũ Văn Thượng, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người Trầm Lạc. Nàng ta chính là Công chúa duy nhất của Nguyệt Tường Quốc, tỷ tỷ của Vũ Văn Thượng - Vũ Văn Liên. Nàng không giống phụ thân ôn nhu dịu dàng, lại sắc bén giống mẫu thân của nàng là Chu Hậu. Dường như có thể nhìn thấu được vẻ ngoài của mỗi người, thấy được nội tâm bên trong như thế nào. Bị một người phụ nữ như vậy nhìn chăm chú, Trầm Lạc cảm thấy như mình làm điều gì đó rất có lỗi với nàng ta. Đối diện với ánh mắt như dao nhọn đưa tới của cả nhóm thiên kim tiểu thư nàng đã thấy đủ lắm rồi, Công chúa này vì sao cũng giống với đám tiểu thư kia chứ?
Vũ Văn Thượng sang sảng nói: “Hoàng tỷ, Hà cô nương và Bạch cô nương còn không để ý, người khó hiểu làm gì? Không bằng tập trung thưởng thức đi.” Vũ Văn Liên bị Vũ Văn Thượng nói đến á khẩu, ánh mắt nhìn Trầm Lạc càng ngày càng lạnh lùng hơn. Chu Hậu nhìn ra chút manh mối, nhanh tay nắm lấy bàn tay của Vũ Văn Liên lại, tiếp đó cười nói: “Hà nha đầu, Bạch nha đầu, biểu diễn tài năng xuất chúng của các ngươi đi. Để chúng ta mở mang thêm kiến thức. Thượng nhi, chút nữa con nên nhận xét một chút.”
Hoàng thượng trên cao gật đầu nói được, Hà Oánh cùng Bạch Mạn Thanh đều mặc y phục màu trắng, thắt lưng đeo bội kiếm. Hai người đứng hai bên sườn, nhìn nhau gật đầu. Bắt đầu múa kiếm, kiếm pháp của Bạch Mạn Thanh gọn gàng nhanh chóng, bước nhảy cũng nhanh. Kiếm pháp của Hà Oánh lại chậm rãi mang vẻ nhu mì, một nhanh một chậm phối hợp với nhau lại tương đối thích hợp.
“Văn Liên, mẫu hậu biết con thích anh trai của Hà Oánh. Nhưng Thái tử phi của Hoàng đệ con không phải có thể tùy tiện chọn người nào cũng được, con không cần nhúng tay vào.”
Vũ Văn Liên liếc mắt Trầm Lạc đang ngồi bên cạnh Vũ Văn Thượng, Hoàng đệ cư nhiên lại tự mình châm trà cho Trầm Lạc. “Mẫu hậu, con không có nhúng tay vào. Hà Lăng Thiểu, con còn xử lí hắn không được sao, vì trốn con, dám chạy đến Huyện Lăng Nguyệt. Chờ hắn trở về, để phụ hoàng hạ chỉ, còn sợ hắn kháng chỉ hay sao?”
Chu Hậu nhìn con gái của mình, lắc đầu. Đứa con gái này của bà còn thân thiết với bà hơn cả đứa con trai, tính tình cũng rất giống bà, nhất là trong vấn đề tình cảm. Nghĩ đến tình, Chu Hậu nhìn Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh, trượng phu cả đời của mình. Trong mấy năm nay, đối với những việc nhỏ không đáng kể ông đều thuận theo tâm ý của bà, nhưng. . . . .Chu Hậu nhìn phía trước bên trái của Thiên Huệ cung, đó là hướng đi Chiêu Dương cung.
“Ngươi xem mua kiếm đi chứ, đừng có châm trà cho ta nữa. Những tiểu thư kia đều nhìn thấy, đợi chút nữa, ngươi còn phải cho vài lời nhận xét.” Trầm Lạc cúi đầu nhỏ giọng nói với Vũ Văn Thượng.
“Không nhớ đã đáp ứng với Bổn điện cái gì sao? Sợ cái gì, mấy cô gái này có thể ăn người sao?”
Trầm Lạc ngẩng đầu vừa lúc chạm phải tầm mắt của Hoàng thượng đang ngồi trên cao, chợt thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Hoàng thượng, trong lòng Trầm Lạc khẽ động. Vũ Văn Thượng, ngươi đừng châm trà cho ta nữa, ta cầu xin ngươi đó.
“Thượng Nhi, kiếm này múa thế nào?” Là Hoàng thượng mở miệng, Vũ Văn Thượng đứng lên, còn chưa kịp nói, hoàng tỷ của hắn Vũ Văn Liên đã lên tiếng: “Theo ta thấy, hoàng đệ cơ bản là không có nhìn đến. Chỉ lo châm trà thôi.” Trong lời nói của Vũ Văn Liên chứa đầy hàm ý, Hà Oánh cũng không nhịn được mà sắc mặt biến đổi, Bạch Mạn Thanh nhìn Trầm Lạc ánh mắt chứa đựng ý cười.
“Phụ hoàng mẫu hậu, theo nhi thần thấy, kiếm vũ này xác thực là không tồi,một nhu một cương, dài ngắn bổ trợ cho nhau. Nhưng những năm gần đây, chúng ta xem múa kiếm còn ít sao?”
Hoàng thượng hứng thú, “Nói như vậy là Thượng nhi đã có sự chuẩn bị tốt hơn?”
Vũ Văn Thượng cúi đầu, “Không dám, không phải nhi thần chuẩn bị, cháu gái của Bạch tướng quân có một bụng kỳ văn dị sự. Phụ hoàng có muốn nghe thử hay không?’
Hả, đến lượt nàng nhanh vậy sao? Trầm Lạc lập tức ngồi thẳng, lần biểu diễn này quan hệ đến tánh mạng của nàng. Nếu như thất bại, tên vô sỉ Vũ Văn Thượng nhất định sẽ không tuân thủ hiệp ước.
Trong đầu Trầm Lạc trống rỗng, trong lúc ấp úng lại nói ra chuyện mình chưa có kinh nguyệt, dù là cô gái trời sinh tính tình rộng rãi vô câu vô thúc (vô tư), cũng không thể tránh được cảm giác ngượng ngùng. Trên mặt nóng như có lửa thiêu, Vũ Văn Thượng cũng không vì những lời nói này của Trầm Lạc mà dừng lại động tác, chẳng những thế mà càng ngày càng áp sát vào thân thể của nàng. Giọng nói trầm thấp có chút nghi ngờ phát ra, “Có kinh nguyệt hay không, liên quan gì tới chuyện Bổn điện muốn làm sau đây.” Nói xong không đợi Trầm Lạc trả lời, đưa tay nắm lấy cằm Trầm Lạc nâng lên, ánh mắt hắn tựa tiếu phi tiếu lập tức rơi vào tầm mắt của Trầm Lạc.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Thượng cúi đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Lạc khẽ dùng sức kéo, bốn phiến môi hoa ấm áp chặt chẽ dán vào nhau. Ầm một tiếng, trong đầu Trầm Lạc xuất hiện một tia sáng trắng, ngay sau đó là một cảm xúc xa lạ thổi quét toàn thân. Phanh phanh phanh ba tiếng, nổ vỡ tan. Chân Trầm Lạc lập tức mềm nhũn ra, bàn tay to của Vũ Văn Thượng lập tức đỡ lấy bên hông nàng, tránh cho thân thể nàng trượt xuống đất.
Lưỡi dài mở hàm răng của Trầm Lạc ra nhẹ nhàng mà ôn nhu quét tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng của nàng. Trầm Lạc thở gấp, cảm giác hít thở không thông. Hai cánh tay không tự chủ đặt lên cổ Vũ Văn Thượng, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn vốn nhẹ nhàng đã chuyển sang mãnh liệt của hắn. Bộ ngực chưa trưởng thành hoàn toàn vì thở dốc dồn dập mà phập phồng lên xuống, cái lưỡi nóng ấm của Vũ Văn Thượng lui ra khỏi đôi môi mềm mại của Trầm Lạc, chậm rãi liếm láp đôi môi mềm mại ướt át. Một vòng rồi một vòng, cái lưỡi nhanh nhẹn linh hoạt giống như rất quen thuộc, hơi thở hổn hển của Trầm Lạc cũng theo đó mà dần dần ổn định. Đến khi phát hiện hai cánh tay mình đang chặt chẽ ôm lấy cổ Vũ Văn Thượng trong nháy mắt hai mắt của Trầm Lạc trợn to. Nàng, sao nàng lại có loại phản ứng này?
Nhanh chóng thu hồi hai cánh tay khỏi cổ Vũ Văn Thượng, hai tay nắm thành quyền đánh vào trước ngực hắn. Ở trong mắt Vũ Văn Thượng chút sức lực như vậy chỉ giống như gãi ngứa, trong đầu càng ngứa ngáy khó chịu.
Hai người trán kề trán, mũi gần mũi. Vũ Văn Thượng khẽ bật cười thành tiếng, lồng ngực rung rung lan truyền đến hai tay Trầm Lạc vốn đang đặt trên ngực hắn. Gió một lần nữa thổi qua, khiến vài sợi tóc rơi xuống trán của hắn, phối hợp với tiếng cười trầm thấp kia, vẻ mị hoặc lại tăng thêm mấy phần.
“Trải qua lần thân mật này rồi, trên yến tiệc có còn cảm thấy không tự nhiên hay không?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt Trầm Lạc, trái tim nàng bang bang đập loạn, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông xa lạ như vậy. Bị hắn ôm, bị hắn hôn, nếu theo lời của mẫu thân nói, nữ tử bị người đàn ông chạm vào, sẽ phải gả cho người đàn ông đó. Nàng phải gả cho hắn sao? Nàng bị Vũ Văn Thượng chiếm hết tiện nghi, giờ thì hay rồi. Trách ngươi đồng ý với Vũ Văn Thượng, trách ngươi không chịu suy nghĩ cẩn thận, trách ngươi hành động thiếu suy nghĩ. Trầm Lạc cảm thấy mũi đau xót, nước mắt lưng tròng suýt tí nữa rơi xuống.
“Được Bổn điện hôn nàng thấy uất ức lắm sao? Lại còn muốn khóc.” Đã đoán trước trăm ngàn nét mặt của Trầm Lạc, nhưng dáng vẻ im lặng, uất ức muốn khóc của nàng ngoài tầm phỏng đoán của hắn. Trầm Lạc đột nhiên dùng sức đẩy Vũ Văn Thượng, xoa xoa lỗ mũi. Mắt hung hăng trừng hắn, “Đều tại ngươi, thân mật thì thân mật, nhưng ngươi hôn ta lại là chuyện khác. Mẫu thân nói, cô gái bị đàn ông chạm vào là phải gả cho hắn.”
Nghe thấy Trầm Lạc nổi giận khiển trách như vậy, lòng hắn bỗng nhiên được thả lỏng. Nha đầu này đúng là không hiểu được đàn ông chạm vào người phụ nữ là ý gì sao? Vậy cũng tốt, nếu nàng đã lý giải như vậy. Hắn sao có thế không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa chứ. Vũ Văn Thượng làm ra dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, sờ gáy. “Là do Bổn điện thiếu cân nhắc, lần đầu tiên nàng được hôn, cũng là lần đầu tiên Bổn điện hôn con gái. Như vậy nàng cũng không mất mát gì. Nếu không cam lòng, cùng lắm thì lần sau ta để cho nàng hôn lại hoặc là đợi sang năm sau nàng và ta đều làm lễ trưởng thành sẽ lấy nàng, nàng thấy thế nào?” Nói xong, Vũ Văn Thượng cẩn thận quan sát cô gái đang bất mãn trước mặt.Thân hình màu tím nhạt cứng đờ, trong lòng Trầm Lạc tỉ mỉ suy nghĩ đến lời nói của Vũ Văn Thượng. Cuối cùng cất tiếng cười giễu cợt, “Ngươi cho rằng ta sẽ làm vậy sao, lần sau để ta hôn lại, chịu thiệt vẫn là ta. Lấy ta? Thái tử phi không phải dễ làm. Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, Thái tử lại không có khả năng chỉ có một mình Thái tử phi. Còn nữa, ngươi và ta biết nhau không lâu, sao ta có thể gả cho ngươi? Dựa vào địa vị của Trầm gia ở huyện Vân Hà, ta có thể không tìm được một người chồng hay sao. Lần này xem như ta sai, lần sau không cho phép ngươi lại làm như vậy, nếu không thì, hai ta không yên đâu.” Lần đầu tiên Trầm Lạc bị một người đàn ông xâm phạm khó tránh khỏi nóng giận bộc phát một lần, thế nhưng người khi dễ mình lại là Thái tử, ngoài việc nói nhanh một tràng ra, dường như cũng chỉ có thể nuốt khẩu khí này xuống.
“Có phải vì Bổn điện hôn nàng, nàng liền nghĩ đến có quyền lớn tiếng chỉ trích Bổn điện? Sửa sang lại trang phục, đến tiệc rượu.” Vũ Văn Thượng sau khi nói xong dứt khoát quay bước đi thẳng, chính mình hơi gấp gáp chút, nếu nha đầu kia bị mình làm cho sợ chạy mất, chuyện này cũng không dễ giải quyết. Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng bước đi thẳng mà không thèm chờ mình, một bụng nóng nảy, vội vàng lau lau mặt, phủi quần áo nhanh chóng chạy qua.
Xa xa đèn đuốc sáng trưng, trong gió truyền đến bên tai tiếng sáo du dương dễ nghe. Trầm Lạc cố gắng ổn định tâm trạng, đi theo Vũ Văn Thượng tiến vào Thiên Huệ Cung. Thiên Huệ Cung là nơi Đế Hậu tổ chức yến tiệc, từ xưa tới nay tuyển chọn tú nữ của Nguyệt Tường quốc đều thiết yến ở đây. Nguyệt Tường quốc lần đầu ra mắt Hoàng hậu, Thái tử phi hay Thiên tử đều diễn ra tại Thiên Huệ Cung này. Thiên Huệ Cung thiếu đi chút khí thế trang nghiêm vốn có của Hoàng cung, thêm vài phần ấm áp dịu dàng của người phụ nữ.
Yến tiệc đêm nay lấy màu đỏ làm chủ đạo, Đế hậu chia nhau ngồi ở hai bên chủ vị, sau lưng Chu Hậu có thêm mấy nữ tử. Những nữ tử này đều là váy áo màu hồng nhạt, làn váy có thêu vài cánh bướm nhiều màu sắc rất tinh xảo. Tóc được vấn lên cao, nhìn từ xa như thanh ngọc như ý vắt ngang qua đầu. Trên đỉnh gắn một viên ngọc màu xanh biếc, đuôi chân mày được vẽ cong lên, bôi lên chút son phấn màu hồng nhạt. Tăng thêm vài phần cảm giác điềm đạm đáng yêu.
“Thái tử Điện hạ tới.” Tiếng thông báo của thái giám ngừng lại khi nhìn thấy Trầm Lạc, vẻ mặt lúng túng lại căng thẳng nhìn Thái tử, Vũ Văn Thượng phất tay, “Nàng, Bổn điện sẽ tự mình giới thiệu.” Nói xong, ném cho Trầm Lạc một cái liếc mắt, bảo nàng đuổi theo. Yến tiệc khẳng định là đã bắt đầu rồi, vốn muốn đến sớm một chút, kết quả lại muộn như vậy, trên đỉnh đầu Trầm Lạc tới tấp truyền đến những tia sắc lạnh từ đám thiên kim tiểu thư, ngẩng đầu không được, cúi cũng không xong. Trong thời gian ngắn ngủi, Trầm Lạc chỉ cảm thấy vô cùng khốn đốn, lòng càng oán hận Vũ Văn Thượng hơn.
“Thượng Nhi, ta với mẫu hậu con vừa mới nói, Thượng Nhi sao còn chưa tới. Nhóm thiên kim chờ đợi đã bắt đầu sốt ruột rồi, giờ nhìn thấy, thì ra là. . . . nha đầu kia là ai? Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.” Giọng nói không chứa chấp uy nghiêm, mà lại có chút nghiền ngẫm cùng từ ái. Trái tim đang khẩn trương của Trầm Lạc khẽ buông lỏng , Hoàng thượng xem ra dễ gần hơn Hoàng hậu.
Hơi khom người hành lễ, Trầm Lạc cung kính nói: “Dân nữ Trầm Lạc tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu. Chúc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hồng phúc tề thiên.”
Hoàng thượng ngồi trên cao cười ha hả, bàn tay vỗ bàn một cái: “Thì ra là cháu gái của Bạch Tướng quân, Thượng Nhi cùng nha đầu này về chỗ ngồi đi.” Vũ Văn Thượng nắm tay cúi chào, “Dạ, nhi thần tuân mệnh.”
Vừa đặt mông ngồi trên ghế, tinh thần đang vốn dâng cao của nàng thoáng chốc thấy nhẹ nhàng. Trầm Lạc lúc này mới dám nhìn ba người ngồi ở ghế đầu. Trong kịch thường xuyên nói, thân thể Hoàng thượng đến tuổi trung niên phần lớn đều mập ra, bụng cũng to ra, không còn được mấy sợi tóc. Nhưng Hoàng thượng này lại khác, tóc đen nhánh, thân hình cao ngất, không béo chút nào. Trên mặt là vẻ thản nhiên ôn nhu, cảm thấy thân thiết như một người ông. Ông nội của Trầm Lạc đã lên chùa làm hòa thượng trước khi nàng được sinh ra. Nàng không biết được nguyên nhân. Trầm Lạc chưa bao giờ gặp mặt ông, bà nội của nàng mất năm nàng được mười tuổi, an táng tại khu đất trên núi sau lưng chùa.
“Thật không ngờ, Hà muội muội muốn cùng Bạch muội muội múa kiếm? Không phải ta hoa mắt chứ? Hoàng đệ, ngươi nói xem, chuyện này có kỳ quái hay không?” Nữ tử y phục hồng nhạt ngồi bên cạnh Hoàng hậu hỏi Vũ Văn Thượng, tuy nói chuyện với Vũ Văn Thượng, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người Trầm Lạc. Nàng ta chính là Công chúa duy nhất của Nguyệt Tường Quốc, tỷ tỷ của Vũ Văn Thượng - Vũ Văn Liên. Nàng không giống phụ thân ôn nhu dịu dàng, lại sắc bén giống mẫu thân của nàng là Chu Hậu. Dường như có thể nhìn thấu được vẻ ngoài của mỗi người, thấy được nội tâm bên trong như thế nào. Bị một người phụ nữ như vậy nhìn chăm chú, Trầm Lạc cảm thấy như mình làm điều gì đó rất có lỗi với nàng ta. Đối diện với ánh mắt như dao nhọn đưa tới của cả nhóm thiên kim tiểu thư nàng đã thấy đủ lắm rồi, Công chúa này vì sao cũng giống với đám tiểu thư kia chứ?
Vũ Văn Thượng sang sảng nói: “Hoàng tỷ, Hà cô nương và Bạch cô nương còn không để ý, người khó hiểu làm gì? Không bằng tập trung thưởng thức đi.” Vũ Văn Liên bị Vũ Văn Thượng nói đến á khẩu, ánh mắt nhìn Trầm Lạc càng ngày càng lạnh lùng hơn. Chu Hậu nhìn ra chút manh mối, nhanh tay nắm lấy bàn tay của Vũ Văn Liên lại, tiếp đó cười nói: “Hà nha đầu, Bạch nha đầu, biểu diễn tài năng xuất chúng của các ngươi đi. Để chúng ta mở mang thêm kiến thức. Thượng nhi, chút nữa con nên nhận xét một chút.”
Hoàng thượng trên cao gật đầu nói được, Hà Oánh cùng Bạch Mạn Thanh đều mặc y phục màu trắng, thắt lưng đeo bội kiếm. Hai người đứng hai bên sườn, nhìn nhau gật đầu. Bắt đầu múa kiếm, kiếm pháp của Bạch Mạn Thanh gọn gàng nhanh chóng, bước nhảy cũng nhanh. Kiếm pháp của Hà Oánh lại chậm rãi mang vẻ nhu mì, một nhanh một chậm phối hợp với nhau lại tương đối thích hợp.
“Văn Liên, mẫu hậu biết con thích anh trai của Hà Oánh. Nhưng Thái tử phi của Hoàng đệ con không phải có thể tùy tiện chọn người nào cũng được, con không cần nhúng tay vào.”
Vũ Văn Liên liếc mắt Trầm Lạc đang ngồi bên cạnh Vũ Văn Thượng, Hoàng đệ cư nhiên lại tự mình châm trà cho Trầm Lạc. “Mẫu hậu, con không có nhúng tay vào. Hà Lăng Thiểu, con còn xử lí hắn không được sao, vì trốn con, dám chạy đến Huyện Lăng Nguyệt. Chờ hắn trở về, để phụ hoàng hạ chỉ, còn sợ hắn kháng chỉ hay sao?”
Chu Hậu nhìn con gái của mình, lắc đầu. Đứa con gái này của bà còn thân thiết với bà hơn cả đứa con trai, tính tình cũng rất giống bà, nhất là trong vấn đề tình cảm. Nghĩ đến tình, Chu Hậu nhìn Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh, trượng phu cả đời của mình. Trong mấy năm nay, đối với những việc nhỏ không đáng kể ông đều thuận theo tâm ý của bà, nhưng. . . . .Chu Hậu nhìn phía trước bên trái của Thiên Huệ cung, đó là hướng đi Chiêu Dương cung.
“Ngươi xem mua kiếm đi chứ, đừng có châm trà cho ta nữa. Những tiểu thư kia đều nhìn thấy, đợi chút nữa, ngươi còn phải cho vài lời nhận xét.” Trầm Lạc cúi đầu nhỏ giọng nói với Vũ Văn Thượng.
“Không nhớ đã đáp ứng với Bổn điện cái gì sao? Sợ cái gì, mấy cô gái này có thể ăn người sao?”
Trầm Lạc ngẩng đầu vừa lúc chạm phải tầm mắt của Hoàng thượng đang ngồi trên cao, chợt thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Hoàng thượng, trong lòng Trầm Lạc khẽ động. Vũ Văn Thượng, ngươi đừng châm trà cho ta nữa, ta cầu xin ngươi đó.
“Thượng Nhi, kiếm này múa thế nào?” Là Hoàng thượng mở miệng, Vũ Văn Thượng đứng lên, còn chưa kịp nói, hoàng tỷ của hắn Vũ Văn Liên đã lên tiếng: “Theo ta thấy, hoàng đệ cơ bản là không có nhìn đến. Chỉ lo châm trà thôi.” Trong lời nói của Vũ Văn Liên chứa đầy hàm ý, Hà Oánh cũng không nhịn được mà sắc mặt biến đổi, Bạch Mạn Thanh nhìn Trầm Lạc ánh mắt chứa đựng ý cười.
“Phụ hoàng mẫu hậu, theo nhi thần thấy, kiếm vũ này xác thực là không tồi,một nhu một cương, dài ngắn bổ trợ cho nhau. Nhưng những năm gần đây, chúng ta xem múa kiếm còn ít sao?”
Hoàng thượng hứng thú, “Nói như vậy là Thượng nhi đã có sự chuẩn bị tốt hơn?”
Vũ Văn Thượng cúi đầu, “Không dám, không phải nhi thần chuẩn bị, cháu gái của Bạch tướng quân có một bụng kỳ văn dị sự. Phụ hoàng có muốn nghe thử hay không?’
Hả, đến lượt nàng nhanh vậy sao? Trầm Lạc lập tức ngồi thẳng, lần biểu diễn này quan hệ đến tánh mạng của nàng. Nếu như thất bại, tên vô sỉ Vũ Văn Thượng nhất định sẽ không tuân thủ hiệp ước.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong đầu Trầm Lạc trống rỗng, trong lúc ấp úng lại nói ra chuyện mình chưa có kinh nguyệt, dù là cô gái trời sinh tính tình rộng rãi vô câu vô thúc (vô tư), cũng không thể tránh được cảm giác ngượng ngùng. Trên mặt nóng như có lửa thiêu, Vũ Văn Thượng cũng không vì những lời nói này của Trầm Lạc mà dừng lại động tác, chẳng những thế mà càng ngày càng áp sát vào thân thể của nàng. Giọng nói trầm thấp có chút nghi ngờ phát ra, “Có kinh nguyệt hay không, liên quan gì tới chuyện Bổn điện muốn làm sau đây.” Nói xong không đợi Trầm Lạc trả lời, đưa tay nắm lấy cằm Trầm Lạc nâng lên, ánh mắt hắn tựa tiếu phi tiếu lập tức rơi vào tầm mắt của Trầm Lạc.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Thượng cúi đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Lạc khẽ dùng sức kéo, bốn phiến môi hoa ấm áp chặt chẽ dán vào nhau. Ầm một tiếng, trong đầu Trầm Lạc xuất hiện một tia sáng trắng, ngay sau đó là một cảm xúc xa lạ thổi quét toàn thân. Phanh phanh phanh ba tiếng, nổ vỡ tan. Chân Trầm Lạc lập tức mềm nhũn ra, bàn tay to của Vũ Văn Thượng lập tức đỡ lấy bên hông nàng, tránh cho thân thể nàng trượt xuống đất.
Lưỡi dài mở hàm răng của Trầm Lạc ra nhẹ nhàng mà ôn nhu quét tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng của nàng. Trầm Lạc thở gấp, cảm giác hít thở không thông. Hai cánh tay không tự chủ đặt lên cổ Vũ Văn Thượng, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn vốn nhẹ nhàng đã chuyển sang mãnh liệt của hắn. Bộ ngực chưa trưởng thành hoàn toàn vì thở dốc dồn dập mà phập phồng lên xuống, cái lưỡi nóng ấm của Vũ Văn Thượng lui ra khỏi đôi môi mềm mại của Trầm Lạc, chậm rãi liếm láp đôi môi mềm mại ướt át. Một vòng rồi một vòng, cái lưỡi nhanh nhẹn linh hoạt giống như rất quen thuộc, hơi thở hổn hển của Trầm Lạc cũng theo đó mà dần dần ổn định. Đến khi phát hiện hai cánh tay mình đang chặt chẽ ôm lấy cổ Vũ Văn Thượng trong nháy mắt hai mắt của Trầm Lạc trợn to. Nàng, sao nàng lại có loại phản ứng này?
Nhanh chóng thu hồi hai cánh tay khỏi cổ Vũ Văn Thượng, hai tay nắm thành quyền đánh vào trước ngực hắn. Ở trong mắt Vũ Văn Thượng chút sức lực như vậy chỉ giống như gãi ngứa, trong đầu càng ngứa ngáy khó chịu.
Hai người trán kề trán, mũi gần mũi. Vũ Văn Thượng khẽ bật cười thành tiếng, lồng ngực rung rung lan truyền đến hai tay Trầm Lạc vốn đang đặt trên ngực hắn. Gió một lần nữa thổi qua, khiến vài sợi tóc rơi xuống trán của hắn, phối hợp với tiếng cười trầm thấp kia, vẻ mị hoặc lại tăng thêm mấy phần.
“Trải qua lần thân mật này rồi, trên yến tiệc có còn cảm thấy không tự nhiên hay không?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt Trầm Lạc, trái tim nàng bang bang đập loạn, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông xa lạ như vậy. Bị hắn ôm, bị hắn hôn, nếu theo lời của mẫu thân nói, nữ tử bị người đàn ông chạm vào, sẽ phải gả cho người đàn ông đó. Nàng phải gả cho hắn sao? Nàng bị Vũ Văn Thượng chiếm hết tiện nghi, giờ thì hay rồi. Trách ngươi đồng ý với Vũ Văn Thượng, trách ngươi không chịu suy nghĩ cẩn thận, trách ngươi hành động thiếu suy nghĩ. Trầm Lạc cảm thấy mũi đau xót, nước mắt lưng tròng suýt tí nữa rơi xuống.
“Được Bổn điện hôn nàng thấy uất ức lắm sao? Lại còn muốn khóc.” Đã đoán trước trăm ngàn nét mặt của Trầm Lạc, nhưng dáng vẻ im lặng, uất ức muốn khóc của nàng ngoài tầm phỏng đoán của hắn. Trầm Lạc đột nhiên dùng sức đẩy Vũ Văn Thượng, xoa xoa lỗ mũi. Mắt hung hăng trừng hắn, “Đều tại ngươi, thân mật thì thân mật, nhưng ngươi hôn ta lại là chuyện khác. Mẫu thân nói, cô gái bị đàn ông chạm vào là phải gả cho hắn.”
Nghe thấy Trầm Lạc nổi giận khiển trách như vậy, lòng hắn bỗng nhiên được thả lỏng. Nha đầu này đúng là không hiểu được đàn ông chạm vào người phụ nữ là ý gì sao? Vậy cũng tốt, nếu nàng đã lý giải như vậy. Hắn sao có thế không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa chứ. Vũ Văn Thượng làm ra dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, sờ gáy. “Là do Bổn điện thiếu cân nhắc, lần đầu tiên nàng được hôn, cũng là lần đầu tiên Bổn điện hôn con gái. Như vậy nàng cũng không mất mát gì. Nếu không cam lòng, cùng lắm thì lần sau ta để cho nàng hôn lại hoặc là đợi sang năm sau nàng và ta đều làm lễ trưởng thành sẽ lấy nàng, nàng thấy thế nào?” Nói xong, Vũ Văn Thượng cẩn thận quan sát cô gái đang bất mãn trước mặt.
Thân hình màu tím nhạt cứng đờ, trong lòng Trầm Lạc tỉ mỉ suy nghĩ đến lời nói của Vũ Văn Thượng. Cuối cùng cất tiếng cười giễu cợt, “Ngươi cho rằng ta sẽ làm vậy sao, lần sau để ta hôn lại, chịu thiệt vẫn là ta. Lấy ta? Thái tử phi không phải dễ làm. Hoàng thượng có nhiều phi tử như vậy, Thái tử lại không có khả năng chỉ có một mình Thái tử phi. Còn nữa, ngươi và ta biết nhau không lâu, sao ta có thể gả cho ngươi? Dựa vào địa vị của Trầm gia ở huyện Vân Hà, ta có thể không tìm được một người chồng hay sao. Lần này xem như ta sai, lần sau không cho phép ngươi lại làm như vậy, nếu không thì, hai ta không yên đâu.” Lần đầu tiên Trầm Lạc bị một người đàn ông xâm phạm khó tránh khỏi nóng giận bộc phát một lần, thế nhưng người khi dễ mình lại là Thái tử, ngoài việc nói nhanh một tràng ra, dường như cũng chỉ có thể nuốt khẩu khí này xuống.
“Có phải vì Bổn điện hôn nàng, nàng liền nghĩ đến có quyền lớn tiếng chỉ trích Bổn điện? Sửa sang lại trang phục, đến tiệc rượu.” Vũ Văn Thượng sau khi nói xong dứt khoát quay bước đi thẳng, chính mình hơi gấp gáp chút, nếu nha đầu kia bị mình làm cho sợ chạy mất, chuyện này cũng không dễ giải quyết. Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng bước đi thẳng mà không thèm chờ mình, một bụng nóng nảy, vội vàng lau lau mặt, phủi quần áo nhanh chóng chạy qua.
Xa xa đèn đuốc sáng trưng, trong gió truyền đến bên tai tiếng sáo du dương dễ nghe. Trầm Lạc cố gắng ổn định tâm trạng, đi theo Vũ Văn Thượng tiến vào Thiên Huệ Cung. Thiên Huệ Cung là nơi Đế Hậu tổ chức yến tiệc, từ xưa tới nay tuyển chọn tú nữ của Nguyệt Tường quốc đều thiết yến ở đây. Nguyệt Tường quốc lần đầu ra mắt Hoàng hậu, Thái tử phi hay Thiên tử đều diễn ra tại Thiên Huệ Cung này. Thiên Huệ Cung thiếu đi chút khí thế trang nghiêm vốn có của Hoàng cung, thêm vài phần ấm áp dịu dàng của người phụ nữ.
Yến tiệc đêm nay lấy màu đỏ làm chủ đạo, Đế hậu chia nhau ngồi ở hai bên chủ vị, sau lưng Chu Hậu có thêm mấy nữ tử. Những nữ tử này đều là váy áo màu hồng nhạt, làn váy có thêu vài cánh bướm nhiều màu sắc rất tinh xảo. Tóc được vấn lên cao, nhìn từ xa như thanh ngọc như ý vắt ngang qua đầu. Trên đỉnh gắn một viên ngọc màu xanh biếc, đuôi chân mày được vẽ cong lên, bôi lên chút son phấn màu hồng nhạt. Tăng thêm vài phần cảm giác điềm đạm đáng yêu.
“Thái tử Điện hạ tới.” Tiếng thông báo của thái giám ngừng lại khi nhìn thấy Trầm Lạc, vẻ mặt lúng túng lại căng thẳng nhìn Thái tử, Vũ Văn Thượng phất tay, “Nàng, Bổn điện sẽ tự mình giới thiệu.” Nói xong, ném cho Trầm Lạc một cái liếc mắt, bảo nàng đuổi theo. Yến tiệc khẳng định là đã bắt đầu rồi, vốn muốn đến sớm một chút, kết quả lại muộn như vậy, trên đỉnh đầu Trầm Lạc tới tấp truyền đến những tia sắc lạnh từ đám thiên kim tiểu thư, ngẩng đầu không được, cúi cũng không xong. Trong thời gian ngắn ngủi, Trầm Lạc chỉ cảm thấy vô cùng khốn đốn, lòng càng oán hận Vũ Văn Thượng hơn.
“Thượng Nhi, ta với mẫu hậu con vừa mới nói, Thượng Nhi sao còn chưa tới. Nhóm thiên kim chờ đợi đã bắt đầu sốt ruột rồi, giờ nhìn thấy, thì ra là. . . . nha đầu kia là ai? Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.” Giọng nói không chứa chấp uy nghiêm, mà lại có chút nghiền ngẫm cùng từ ái. Trái tim đang khẩn trương của Trầm Lạc khẽ buông lỏng , Hoàng thượng xem ra dễ gần hơn Hoàng hậu.
Hơi khom người hành lễ, Trầm Lạc cung kính nói: “Dân nữ Trầm Lạc tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu. Chúc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hồng phúc tề thiên.”
Hoàng thượng ngồi trên cao cười ha hả, bàn tay vỗ bàn một cái: “Thì ra là cháu gái của Bạch Tướng quân, Thượng Nhi cùng nha đầu này về chỗ ngồi đi.” Vũ Văn Thượng nắm tay cúi chào, “Dạ, nhi thần tuân mệnh.”
Vừa đặt mông ngồi trên ghế, tinh thần đang vốn dâng cao của nàng thoáng chốc thấy nhẹ nhàng. Trầm Lạc lúc này mới dám nhìn ba người ngồi ở ghế đầu. Trong kịch thường xuyên nói, thân thể Hoàng thượng đến tuổi trung niên phần lớn đều mập ra, bụng cũng to ra, không còn được mấy sợi tóc. Nhưng Hoàng thượng này lại khác, tóc đen nhánh, thân hình cao ngất, không béo chút nào. Trên mặt là vẻ thản nhiên ôn nhu, cảm thấy thân thiết như một người ông. Ông nội của Trầm Lạc đã lên chùa làm hòa thượng trước khi nàng được sinh ra. Nàng không biết được nguyên nhân. Trầm Lạc chưa bao giờ gặp mặt ông, bà nội của nàng mất năm nàng được mười tuổi, an táng tại khu đất trên núi sau lưng chùa.
“Thật không ngờ, Hà muội muội muốn cùng Bạch muội muội múa kiếm? Không phải ta hoa mắt chứ? Hoàng đệ, ngươi nói xem, chuyện này có kỳ quái hay không?” Nữ tử y phục hồng nhạt ngồi bên cạnh Hoàng hậu hỏi Vũ Văn Thượng, tuy nói chuyện với Vũ Văn Thượng, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người Trầm Lạc. Nàng ta chính là Công chúa duy nhất của Nguyệt Tường Quốc, tỷ tỷ của Vũ Văn Thượng - Vũ Văn Liên. Nàng không giống phụ thân ôn nhu dịu dàng, lại sắc bén giống mẫu thân của nàng là Chu Hậu. Dường như có thể nhìn thấu được vẻ ngoài của mỗi người, thấy được nội tâm bên trong như thế nào. Bị một người phụ nữ như vậy nhìn chăm chú, Trầm Lạc cảm thấy như mình làm điều gì đó rất có lỗi với nàng ta. Đối diện với ánh mắt như dao nhọn đưa tới của cả nhóm thiên kim tiểu thư nàng đã thấy đủ lắm rồi, Công chúa này vì sao cũng giống với đám tiểu thư kia chứ?
Vũ Văn Thượng sang sảng nói: “Hoàng tỷ, Hà cô nương và Bạch cô nương còn không để ý, người khó hiểu làm gì? Không bằng tập trung thưởng thức đi.” Vũ Văn Liên bị Vũ Văn Thượng nói đến á khẩu, ánh mắt nhìn Trầm Lạc càng ngày càng lạnh lùng hơn. Chu Hậu nhìn ra chút manh mối, nhanh tay nắm lấy bàn tay của Vũ Văn Liên lại, tiếp đó cười nói: “Hà nha đầu, Bạch nha đầu, biểu diễn tài năng xuất chúng của các ngươi đi. Để chúng ta mở mang thêm kiến thức. Thượng nhi, chút nữa con nên nhận xét một chút.”
Hoàng thượng trên cao gật đầu nói được, Hà Oánh cùng Bạch Mạn Thanh đều mặc y phục màu trắng, thắt lưng đeo bội kiếm. Hai người đứng hai bên sườn, nhìn nhau gật đầu. Bắt đầu múa kiếm, kiếm pháp của Bạch Mạn Thanh gọn gàng nhanh chóng, bước nhảy cũng nhanh. Kiếm pháp của Hà Oánh lại chậm rãi mang vẻ nhu mì, một nhanh một chậm phối hợp với nhau lại tương đối thích hợp.
“Văn Liên, mẫu hậu biết con thích anh trai của Hà Oánh. Nhưng Thái tử phi của Hoàng đệ con không phải có thể tùy tiện chọn người nào cũng được, con không cần nhúng tay vào.”
Vũ Văn Liên liếc mắt Trầm Lạc đang ngồi bên cạnh Vũ Văn Thượng, Hoàng đệ cư nhiên lại tự mình châm trà cho Trầm Lạc. “Mẫu hậu, con không có nhúng tay vào. Hà Lăng Thiểu, con còn xử lí hắn không được sao, vì trốn con, dám chạy đến Huyện Lăng Nguyệt. Chờ hắn trở về, để phụ hoàng hạ chỉ, còn sợ hắn kháng chỉ hay sao?”
Chu Hậu nhìn con gái của mình, lắc đầu. Đứa con gái này của bà còn thân thiết với bà hơn cả đứa con trai, tính tình cũng rất giống bà, nhất là trong vấn đề tình cảm. Nghĩ đến tình, Chu Hậu nhìn Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh, trượng phu cả đời của mình. Trong mấy năm nay, đối với những việc nhỏ không đáng kể ông đều thuận theo tâm ý của bà, nhưng. . . . .Chu Hậu nhìn phía trước bên trái của Thiên Huệ cung, đó là hướng đi Chiêu Dương cung.
“Ngươi xem mua kiếm đi chứ, đừng có châm trà cho ta nữa. Những tiểu thư kia đều nhìn thấy, đợi chút nữa, ngươi còn phải cho vài lời nhận xét.” Trầm Lạc cúi đầu nhỏ giọng nói với Vũ Văn Thượng.
“Không nhớ đã đáp ứng với Bổn điện cái gì sao? Sợ cái gì, mấy cô gái này có thể ăn người sao?”
Trầm Lạc ngẩng đầu vừa lúc chạm phải tầm mắt của Hoàng thượng đang ngồi trên cao, chợt thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Hoàng thượng, trong lòng Trầm Lạc khẽ động. Vũ Văn Thượng, ngươi đừng châm trà cho ta nữa, ta cầu xin ngươi đó.
“Thượng Nhi, kiếm này múa thế nào?” Là Hoàng thượng mở miệng, Vũ Văn Thượng đứng lên, còn chưa kịp nói, hoàng tỷ của hắn Vũ Văn Liên đã lên tiếng: “Theo ta thấy, hoàng đệ cơ bản là không có nhìn đến. Chỉ lo châm trà thôi.” Trong lời nói của Vũ Văn Liên chứa đầy hàm ý, Hà Oánh cũng không nhịn được mà sắc mặt biến đổi, Bạch Mạn Thanh nhìn Trầm Lạc ánh mắt chứa đựng ý cười.
“Phụ hoàng mẫu hậu, theo nhi thần thấy, kiếm vũ này xác thực là không tồi,một nhu một cương, dài ngắn bổ trợ cho nhau. Nhưng những năm gần đây, chúng ta xem múa kiếm còn ít sao?”
Hoàng thượng hứng thú, “Nói như vậy là Thượng nhi đã có sự chuẩn bị tốt hơn?”
Vũ Văn Thượng cúi đầu, “Không dám, không phải nhi thần chuẩn bị, cháu gái của Bạch tướng quân có một bụng kỳ văn dị sự. Phụ hoàng có muốn nghe thử hay không?’
Hả, đến lượt nàng nhanh vậy sao? Trầm Lạc lập tức ngồi thẳng, lần biểu diễn này quan hệ đến tánh mạng của nàng. Nếu như thất bại, tên vô sỉ Vũ Văn Thượng nhất định sẽ không tuân thủ hiệp ước.