Hà Oánh ngồi bên cạnh mặt không biến sắc, ăn xong một chút bánh mè rồi nâng chén trà lên uống. Ngồi ở bên cạnh Bạch Mạn Thanh chắc hẳn là con gái một của thủ phủ Nguyệt Tường quốc Trầm gia Trầm Lạc, lần này vào cung mẫu thân đã nói trước với nàng, hiện giờ đại ca được triều đình trọng dụng, đã được hoàng thượng phái đi điều tra chuyện huyện lệnh huyện Lăng Nguyệt tham ô hối lộ rồi. Nếu nàng có thể được Thái tử để ý, thuận lợi đi lên vị trí Thái tử phi, địa vị của Hà phủ sẽ nâng cao thêm một bậc. Bạch Mạn Thanh là một người lỗ mãng không có tâm kế, nhìn dáng dấp Trầm Lạc có vẻ cũng là người như thế. Vẻ mặt Hà Oánh vẫn như thường, suy nghĩ vòng vo cuối cùng cho ra kết luận, các thiên kim tiểu thư bên cạnh đều không phải đối thủ của nàng.
Trầm Lạc đối với chuyện nữ tử lục đục đấu đá không có hứng thú, cũng không thích đôi co cùng người khác, Hà Oánh là người cao ngạo không nói chuyện cũng ai khác. Giữa hai chân mày Bạch Mạn Thanh có một cỗ anh khí*, trước đó lại nhìn người khác bằng ánh mắt sắc bén như dao găm, hơn nữa nàng là con gái của đại tướng quân đương triều, mọi người càng không dám nói chuyện cùng nàng, chỉ sợ đắc tội với nàng, nàng sẽ trực tiếp ra tay.
(*Anh khí: khí chất anh hùng)
Ba cái bàn lớn ngồi đầy người, phía trên bàn có rất nhiều bánh ngọt, sau một canh giờ, bánh trên hai bàn kia hầu như không ai đụng đến. Nhưng bàn của Trầm Lạc lại vơi đi mấy phần, Trầm Lạc là người thích ăn bánh ngọt, trùng hợp phần lớn bánh ngọt đều là quế hoa cao. Bạch Mạn Thanh là người không có kiên nhẫn, mọi người không nói chuyện với nàng, nàng cũng sượng mặt chủ động nói chuyện với người ta. Trầm Lạc chỉ biết ăn ăn ăn, Hà Oánh tiếp tục giả vờ thanh cao, Bạch Mạn Thanh càng về sau càng không yên cũng cầm lấy bánh ngọt mà ăn. Trầm Lạc và Bạch Mạn Thnh cùng nhau ăn bánh ngọt vì thế số lượng bánh ngọt trên bàn cũng không còn nhiều.
Mấy thiên kim còn lại nhỏ giọng bàn tán, “Sao họ có thể ăn như vậy nhỉ, lát nữa Lưu ma ma tới nhìn thấy bàn bánh ngọt của chúng ta cũng bị ăn không khác biệt lắm. Hai bàn bên kia thì còn nguyên vẹn, ngộ nhỡ bị hiểu lầm là chúng ta tham ăn, để lại ấn tượng xấu thì phải làm sao?”
Trầm Lạc nuốt khối bánh ngọt cuối cùng vào trong bụng, trùng hợp nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, bất đắc dĩ nhún vai một cái. Nàng muốn khiêm tốn nhưng lại khiến người khác ghét rồi, sau này phải chú ý một chút mới được, thấy đồ ăn ngon phải cố gắng khống chế mình. Nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nha đầu này mới đầu còn thận trọng về sau cũng ăn luôn rồi, dáng vẻ của nàng ấy thật sự không thích hợp ở trong hoàng cung. Tính tình Bạch Mạn Thanh trực trực lai trực vãng như vậy, ở nơi này bị bao vây bởi các cô gái như hổ như sói, nói không chừng đến cả xương cũng không còn.
Lát sau, một cung nữ mặc y phục màu hồng bước vào, hành lễ với các vị thiên kim tiểu thư một cái. “Các vị tiểu thư, Lưu ma ma đã đến trong đình”. Vừa dứt lời, các vị thiên kim đứng dậy, phủi phủi xiêm áo, thong dong tự động đi ra cửa.
Lưu ma ma cười híp mắt tiến vào, các vị thiên kim được hai cung nữ xếp thành ba hàng.
Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh được đứng ở hàng thứ nhất, Trầm Lạc đứng ở hàng thứ ba tức là hàng cuối cùng. Trầm Lạc thấy an bài như thế, trong lòng có chút sáng tỏ, đứng ở hàng thứ nhất là sáu cô gái có khả năng sẽ là thái tử phi tương lai nhất, trong đó an bài ở vị trí thứ ba và thứ tư chính là Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh. Hai vị trí chính giữa hàng thứ nhất là hấp dẫn con mắt người ta nhất, xem ra thái tử phi tương lai sẽ là Bạch Mạn Thanh hoặc Hà Oánh rồi.
Trong lòng Trầm Lạc không biết là vui hay buồn, con gái của phủ tướng quân nếu làm thái tử phi, nàng sẽ là biểu tỷ của thái tử phi, cũng có vẻ vinh dự. Nhưng cậu mợ yên tâm để Bạch Mạn Thanh vào trong cung ư, lời của mợ ngày hôm qua Trầm Lạc vẫn nhớ kỹ trong lòng, thấy vậy mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“Thái hậu yêu thích trẻ con, muốn các vị tiểu thư vào cung . Lần này vào cung thời gian tuy không dài, nhưng nếu khiến cho lão nhân gia Thái hậu nàng vui vẻ, các vị tiểu thư về sau cũng sẽ có phúc lộc hưởng không hết. Hiện tại, lão thân sẽ nói vài việc cần thiết, nếu các vị tiểu thư có gì không thoải mái tốt nhất nên nén xuống. Trong cung nhiều quy củ, các tiểu thư nhìn thấy chủ tử nên hành lễ, làm việc theo quy tắc, không nên làm thì đừng làm, buổi tối Thái hậu sẽ mở tiệc khoản đãi các vị tiểu thư, có thể thái tử cũng sẽ tới. Các vị tiểu thư, bây giờ trở về phòng chuẩn bị cho tốt.”“
Lời của Lưu ma ma bao gồm rất nhiều tin tức, trước hết ý nói lần này cho mời các vị thiên kim vào cung quả thật là có ý đồ, tiếp theo nhắc nhở các vị thiên kim an phận thủ thường không gây chuyện thị phi, cuối cùng tiết lộ buổi tối Thái hậu mở tiệc thái tử sẽ đến. Nói trắng ra là, từ giờ trở đi cho đến buổi tối, mọi người suy nghĩ xem sở trường của mình là gì, buổi tối đem hết khả năng ra biểu diễn, nói không chừng lọt vào mắt thái tử sẽ một bước lên trời.
Trầm Lạc nằm trên giường, chân trái vắt lên trên đùi phải, miệng bắt đầu ngâm nga. Nhìn Bạch mạn Thanh đã không ăn trưa vẫn ngồi nhìn gương mà trang điểm đến khi mặt trời xuống núi. Lúc cung nữ đưa bữa trưa đến, Bạch Mạn Thanh trực tiếp phất tay bảo cung nữ mang ra ngoài, may nhờ buổi sáng nàng ăn thật nhiều bánh ngọt, nếu không đến bây giờ nhất định nàng sẽ đói chết.
“Trầm Lạc, ngươi nói lần này nếu ta biểu hiện tốt, Thái hậu hài lòng sang năm đem ta gả cho thái tử điện hạ, ta sẽ trở thành thái tử phi chứ.” Bạch Mạn Thanh nói tới chỗ này một bộ dáng sắc xuân phơi phới Trầm Lạc cảm thấy một cỗ lạnh đến buồn nôn. Nàng lập tức nằm xuống, trùm chăn, “Ta chúc ngươi mạnh khỏe cố gắng làm việc, ta ngủ một lát, dạ tiệc hôm nay không biết muốn ồn ào đến khi nào.” Một câu nói làm cho Bạch Mạn Thanh nhăn mày. Chỉ biết ăn với ngủ, đúng là đồ lười, về sau ai dám lấy ngươi.
Trầm Lạc lại nghĩ khác, sang năm Bạch Mạn Thanh mười bốn tuổi còn chưa trưởng thành làm sao mà lập gia đình chứ? Chẳng lẽ định ra trước rồi vào cung cùng thái tử từ từ bồi dưỡng tình cảm. Chờ đến lúc trưởng thành sẽ cử hành đám cưới sao? Trầm Lạc lật người, nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nàng vẫn còn đang trang điểm, hay là nhắc nhở nàng một chút “Bạch Mạn Thanh, trong cung cũng không phải phủ tướng quân, mợ chắc đã nói với ngươi. Làm việc khiêm tốn, chờ qua thời gian này, trở về phủ tướng quân, mợ chắc chắn tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.”
Bạch Mạn Thanh vừa nghe trong lòng không biết là tư vị gì, nàng còn chưa có lên làm thái tử phi Trầm Lạc lại nói lời xúi quẩy. Pằng một tiếng để cây lược gỗ xuống bàn, xoay người lại, đôi mày thanh tú nhếch lên.”Trầm Lạc, ngươi đừng giống mẫu thân ta, các ngươi đều là người không có chí khí. Ai không muốn ở trên cao, đợi ta làm thái tử phi, nhìn Hà Oánh phách lối tới khi nào.”
Trầm Lạc vén chăn mỏng lên, dựa vào cột giường ngồi dậy.”Bạch Mạn Thanh, ngươi làm thái tử phi là muốn cùng thái tử chung sống cả đời. Vì muốn hạ bệ uy phong của Hà Oánh mà đem hạnh phúc chính mình làm tiền đánh cuộc, như vậy có đáng giá không?”
Bạch Mạn Thanh tức giận đứng lên rồi sau đó lại phịch một tiếng ngồi trên băng ghế, “Hạ bệ uy phong của Hà Oánh là chuyện khác, thái tử Nguyệt Tường quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, văn võ song toàn, trên đời cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thể xứng với Bạch Mạn Thanh ta. Trầm Lạc, ta không phải ngươi, tùy tiện gả cho ai cũng được, tính ta ngươi cũng biết người bình thường không lọt vào mắt của ta. Ngươi đừng nói nữa, nếu không, ta cũng sẽ trở mặt với ngươi.”
Trầm Lạc bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở Bạch Mạn Thanh kết quả nhận lấy một bụng chán nản, được, chuyện của Bạch Mạn Thanh nàng mặc kệ. Quản tốt mình an toàn vượt qua thời gian ở trong hoàng cung này là được.
Trầm Lạc mới lại nằm xuống một lát thì phòng bên ngoài náo nhiệt, tiếng của cung nữ cách cửa phòng truyền vào.”Hai vị tiểu thư, dạ tiệc đã chuẩn bị xong, Thái hậu lệnh cho nô tỳ đến gọi hai vị.” Bạch Mạn Thanh vừa nghe vội vàng đứng lên nghiêm túc chỉnh sửa lại xiêm y của mình lần nữa, Trầm Lạc ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, tùy ý sửa lại tóc cùng xiêm áo của mình. Bạch Mạn Thanh mượn cơ hội này lại mắng nàng, “Nhìn bộ dáng lười biếng này của ngươi thật sự là muốn làm cho ta bẽ mặt.”
Theo cung nữ đến tẩm cung Thái hậu Từ Ninh cung, Trầm Lạc và Bạch Mạn Thanh lại tách ra lần nữa. Tổng cộng có mười tám nữ tử, hai bên trái phải mỗi bên ngồi chín người, Bạch Mạn Thanh và Hà Oánh chia ra ngồi ở vị trí thứ nhất, Trầm Lạc ngồi vị trí cuối cùng hàng bên trái. Ngẩng đầu nhìn sang, Trầm Lạc lần đầu tiên được gặp Thái Hậu, nàng có khuôn mặt hiền lành cùng nụ cười nhân ái, cổ đeo chuỗi hạt màu xanh lá cây.
Chuyển tầm mắt, Trầm Lạc thấy bên cạnh Thái Hậu là một nam tử tuấn lãng, chắc hẳn vị này chính là đệ nhất mỹ nam theo như lời đồn thái tử đương triều Nguyệt Tường quốc, da thịt trắng nõn, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt sâu như biển, vài sợi tóc rơi trước trán, mặc dù mặc hoàng bào thêu hình rồng màu vàng hoàng kim, nhưng quanh thân lại tản ra một cỗ khí chất thanh nhã, làm cho người ta cảm giác loại hào hoa phong nhã này chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể khinh nhờn. Trầm Lạc nhìn các vị thiên kim bên cạnh, một bộ dáng nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng hồng hồng, bàn tay nhỏ bé xuôi ở bên người cũng nắm thật chặt.
“Đây là con gái của Bạch tướng quân phải không? Mạn Thanh, tiến lên cho ai gia nhìn một chút.” Bị điểm đến tên Bạch Mạn Thanh khó nén tâm tình hưng phấn vui sướng, lập tức đứng dậy đi tới giữa đại sảnh thi lễ một cái. Không để ý đến khuôn mặt không cam lòng của các vị thiên kim kia. Hà Oánh không nhịn được tức giận, lần đầu Thái hậu gọi là Bạch Mạn Thanh mà không phải mình.
Trong lòng Trầm Lạc than thở, tâm tư của Bạch Mạn Thanh tất cả đều hiện rõ trên mặt. Ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải là Hà Oánh, nàng ta che giấu tâm tư vô cùng tốt, Bạch Mạn Thanh khẳng định không phải đối thủ của Hà Oánh. Có thể làm thế nào, Trầm Lạc mờ mịt nhìn phía trước mặt. Cho đến khi tầm mắt mình cùng thái tử chạm vào nhau, một đôi ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, chuông báo trong lòng Trầm Lạc vang lớn, lập tức cúi đầu xuống làm bộ dạng ngây ngô.
“A, con gái Bạch tướng quân thật sự là xinh đẹp, Văn Thượng, con có thấy nàng cực kì giống Bạch tướng quân không?” Thái hậu chỉ Bạch Mạn Thanh đứng phía dưới, mắt nhìn về tôn tử bên cạnh, Vũ Văn Thượng.
Vũ Văn Thượng nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, trên mặt Bạch Mạn Thanh một hồi hồng, bị nam tử anh tuấn khí thế bức người nhìn như vậy cô nương nhà ai sẽ không đỏ mặt đây?
“Văn Thượng, con gái người ta thật xinh đẹp, ngươi cũng đừng nhìn chăm chú như thế.” Một câu nói của Thái hậu làm cho các thiên kim phía dưới không biết có cảm giác gì, Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu cười ra tiếng, “Thái hậu, thái tử là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch cô nương, khó tránh khỏi mới lạ chứ sao.”
“Hoàng tổ mẫu, Bạch cô nương ngồi ở dưới kia Tôn nhi thấy không rõ ràng lắm, hiện tại nhìn kĩ lại, khuôn mặt thật giống Bạch tướng quân. Thanh tú lại lộ ra một cỗ anh khí, quả thật là tướng môn chi nữ*.”
(*Tướng môn chi nữ: người phụ nữ có thể cầm quân)
Bạch Mạn Thanh nghe được đánh giá của thái tử với mình trong lòng nhịn không được vui sướng, thái tử đã bắt đầu chú ý đến nàng.
Trầm Lạc ở phía dưới nhìn người trên khán đài đang diễn kịch, dưới khán đài các khuôn mặt phong vân biến ảo*, bên trong hoàng cung thật đúng là náo nhiệt. Bạch Mạn Thanh tự lựa chọn con đường của mình, nhưng Trầm Lạc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nàng là người ngồi cuối cùng hàng bên trái cũng có thể có may mắn đứng ở giữa đại sảnh, hơn nữa cho nàng “Cơ hội” này chính là thái tử.
(*Phong vân biến ảo: thay đổi không ngừng)
“Tôn nhi nghe nói Bạch cô nương có một biểu tỷ, hôm nay cũng đến trong cung nhưng không biết là vị nào đây?” Bạch Mạn Thanh nghe thái tử nói tới biểu tỷ của nàng, cho dù trong lòng có một ngàn một vạn lần không muốn lúc này cũng chỉ có thể thấp đầu, nói “Thái tử điện hạ, người ngồi cuối cùng bên trái mặc xiêm áo màu vàng nhạt chính là biểu tỷ ta Trầm Lạc.” Thái hậu vừa nghe, lúc này cũng gọi Trầm Lạc tới đây. Trầm Lạc không có biện pháp đành đi đến bên cạnh Bạch Mạn Thanh, cúi người hành lễ.
“Dân nữ Trầm lạc tham kiến Thái hậu, tham kiến thái tử điện hạ.” Trầm Lạc học theo lời kịch mà nói, Thái hậu lúc này mới nhìn kĩ cháu gái Bạch tướng quân, con gái một của thủ phủ Nguyệt Tường Quốc Trầm gia. Thì ra nha đầu này tên là Trầm Lạc, cái tên thật giống nam nhi. Tóc cũng loạn loạn vừa nhìn đã biết không có xử lý qua, xiêm áo cũng là tùy tiện mặc vào, toàn thân màu vàng nhạt, trên đầu chỉ có một cây trâm màu bạc đơn giản. Lần này để Trầm Lạc vào cung hoàn toàn là nhìn vào thân phận của nàng.
Trong lòng ngàn vạn lần không hài lòng, nhưng trên mặt Thái hậu cười đến rất rực rỡ, không dứt nói những lời khen ngợi.
“Thì ra đây chính là cháu gái Bạch tướng quân, dáng dấp cũng cực tốt.” Trầm Lạc biết, Thái hậu gặp người đều sẽ nói, cô nương này dáng dấp xinh đẹp, cô nương kia dáng dấp cực tốt.
Cả người Trầm Lạc không được tự nhiên, ngoài việc đáp trả với Thái hậu, còn phải ứng đối với ánh mắt của thái tử. Thái tử điện hạ, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi nhìn một cô gái xa lạ như nhìn một quái vật thế kia là không được.
Hà Oánh ngồi bên cạnh mặt không biến sắc, ăn xong một chút bánh mè rồi nâng chén trà lên uống. Ngồi ở bên cạnh Bạch Mạn Thanh chắc hẳn là con gái một của thủ phủ Nguyệt Tường quốc Trầm gia Trầm Lạc, lần này vào cung mẫu thân đã nói trước với nàng, hiện giờ đại ca được triều đình trọng dụng, đã được hoàng thượng phái đi điều tra chuyện huyện lệnh huyện Lăng Nguyệt tham ô hối lộ rồi. Nếu nàng có thể được Thái tử để ý, thuận lợi đi lên vị trí Thái tử phi, địa vị của Hà phủ sẽ nâng cao thêm một bậc. Bạch Mạn Thanh là một người lỗ mãng không có tâm kế, nhìn dáng dấp Trầm Lạc có vẻ cũng là người như thế. Vẻ mặt Hà Oánh vẫn như thường, suy nghĩ vòng vo cuối cùng cho ra kết luận, các thiên kim tiểu thư bên cạnh đều không phải đối thủ của nàng.
Trầm Lạc đối với chuyện nữ tử lục đục đấu đá không có hứng thú, cũng không thích đôi co cùng người khác, Hà Oánh là người cao ngạo không nói chuyện cũng ai khác. Giữa hai chân mày Bạch Mạn Thanh có một cỗ anh khí*, trước đó lại nhìn người khác bằng ánh mắt sắc bén như dao găm, hơn nữa nàng là con gái của đại tướng quân đương triều, mọi người càng không dám nói chuyện cùng nàng, chỉ sợ đắc tội với nàng, nàng sẽ trực tiếp ra tay.
(*Anh khí: khí chất anh hùng)
Ba cái bàn lớn ngồi đầy người, phía trên bàn có rất nhiều bánh ngọt, sau một canh giờ, bánh trên hai bàn kia hầu như không ai đụng đến. Nhưng bàn của Trầm Lạc lại vơi đi mấy phần, Trầm Lạc là người thích ăn bánh ngọt, trùng hợp phần lớn bánh ngọt đều là quế hoa cao. Bạch Mạn Thanh là người không có kiên nhẫn, mọi người không nói chuyện với nàng, nàng cũng sượng mặt chủ động nói chuyện với người ta. Trầm Lạc chỉ biết ăn ăn ăn, Hà Oánh tiếp tục giả vờ thanh cao, Bạch Mạn Thanh càng về sau càng không yên cũng cầm lấy bánh ngọt mà ăn. Trầm Lạc và Bạch Mạn Thnh cùng nhau ăn bánh ngọt vì thế số lượng bánh ngọt trên bàn cũng không còn nhiều.
Mấy thiên kim còn lại nhỏ giọng bàn tán, “Sao họ có thể ăn như vậy nhỉ, lát nữa Lưu ma ma tới nhìn thấy bàn bánh ngọt của chúng ta cũng bị ăn không khác biệt lắm. Hai bàn bên kia thì còn nguyên vẹn, ngộ nhỡ bị hiểu lầm là chúng ta tham ăn, để lại ấn tượng xấu thì phải làm sao?”
Trầm Lạc nuốt khối bánh ngọt cuối cùng vào trong bụng, trùng hợp nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, bất đắc dĩ nhún vai một cái. Nàng muốn khiêm tốn nhưng lại khiến người khác ghét rồi, sau này phải chú ý một chút mới được, thấy đồ ăn ngon phải cố gắng khống chế mình. Nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nha đầu này mới đầu còn thận trọng về sau cũng ăn luôn rồi, dáng vẻ của nàng ấy thật sự không thích hợp ở trong hoàng cung. Tính tình Bạch Mạn Thanh trực trực lai trực vãng như vậy, ở nơi này bị bao vây bởi các cô gái như hổ như sói, nói không chừng đến cả xương cũng không còn.
Lát sau, một cung nữ mặc y phục màu hồng bước vào, hành lễ với các vị thiên kim tiểu thư một cái. “Các vị tiểu thư, Lưu ma ma đã đến trong đình”. Vừa dứt lời, các vị thiên kim đứng dậy, phủi phủi xiêm áo, thong dong tự động đi ra cửa.
Lưu ma ma cười híp mắt tiến vào, các vị thiên kim được hai cung nữ xếp thành ba hàng.
Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh được đứng ở hàng thứ nhất, Trầm Lạc đứng ở hàng thứ ba tức là hàng cuối cùng. Trầm Lạc thấy an bài như thế, trong lòng có chút sáng tỏ, đứng ở hàng thứ nhất là sáu cô gái có khả năng sẽ là thái tử phi tương lai nhất, trong đó an bài ở vị trí thứ ba và thứ tư chính là Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh. Hai vị trí chính giữa hàng thứ nhất là hấp dẫn con mắt người ta nhất, xem ra thái tử phi tương lai sẽ là Bạch Mạn Thanh hoặc Hà Oánh rồi.
Trong lòng Trầm Lạc không biết là vui hay buồn, con gái của phủ tướng quân nếu làm thái tử phi, nàng sẽ là biểu tỷ của thái tử phi, cũng có vẻ vinh dự. Nhưng cậu mợ yên tâm để Bạch Mạn Thanh vào trong cung ư, lời của mợ ngày hôm qua Trầm Lạc vẫn nhớ kỹ trong lòng, thấy vậy mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“Thái hậu yêu thích trẻ con, muốn các vị tiểu thư vào cung . Lần này vào cung thời gian tuy không dài, nhưng nếu khiến cho lão nhân gia Thái hậu nàng vui vẻ, các vị tiểu thư về sau cũng sẽ có phúc lộc hưởng không hết. Hiện tại, lão thân sẽ nói vài việc cần thiết, nếu các vị tiểu thư có gì không thoải mái tốt nhất nên nén xuống. Trong cung nhiều quy củ, các tiểu thư nhìn thấy chủ tử nên hành lễ, làm việc theo quy tắc, không nên làm thì đừng làm, buổi tối Thái hậu sẽ mở tiệc khoản đãi các vị tiểu thư, có thể thái tử cũng sẽ tới. Các vị tiểu thư, bây giờ trở về phòng chuẩn bị cho tốt.”“
Lời của Lưu ma ma bao gồm rất nhiều tin tức, trước hết ý nói lần này cho mời các vị thiên kim vào cung quả thật là có ý đồ, tiếp theo nhắc nhở các vị thiên kim an phận thủ thường không gây chuyện thị phi, cuối cùng tiết lộ buổi tối Thái hậu mở tiệc thái tử sẽ đến. Nói trắng ra là, từ giờ trở đi cho đến buổi tối, mọi người suy nghĩ xem sở trường của mình là gì, buổi tối đem hết khả năng ra biểu diễn, nói không chừng lọt vào mắt thái tử sẽ một bước lên trời.
Trầm Lạc nằm trên giường, chân trái vắt lên trên đùi phải, miệng bắt đầu ngâm nga. Nhìn Bạch mạn Thanh đã không ăn trưa vẫn ngồi nhìn gương mà trang điểm đến khi mặt trời xuống núi. Lúc cung nữ đưa bữa trưa đến, Bạch Mạn Thanh trực tiếp phất tay bảo cung nữ mang ra ngoài, may nhờ buổi sáng nàng ăn thật nhiều bánh ngọt, nếu không đến bây giờ nhất định nàng sẽ đói chết.
“Trầm Lạc, ngươi nói lần này nếu ta biểu hiện tốt, Thái hậu hài lòng sang năm đem ta gả cho thái tử điện hạ, ta sẽ trở thành thái tử phi chứ.” Bạch Mạn Thanh nói tới chỗ này một bộ dáng sắc xuân phơi phới Trầm Lạc cảm thấy một cỗ lạnh đến buồn nôn. Nàng lập tức nằm xuống, trùm chăn, “Ta chúc ngươi mạnh khỏe cố gắng làm việc, ta ngủ một lát, dạ tiệc hôm nay không biết muốn ồn ào đến khi nào.” Một câu nói làm cho Bạch Mạn Thanh nhăn mày. Chỉ biết ăn với ngủ, đúng là đồ lười, về sau ai dám lấy ngươi.
Trầm Lạc lại nghĩ khác, sang năm Bạch Mạn Thanh mười bốn tuổi còn chưa trưởng thành làm sao mà lập gia đình chứ? Chẳng lẽ định ra trước rồi vào cung cùng thái tử từ từ bồi dưỡng tình cảm. Chờ đến lúc trưởng thành sẽ cử hành đám cưới sao? Trầm Lạc lật người, nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nàng vẫn còn đang trang điểm, hay là nhắc nhở nàng một chút “Bạch Mạn Thanh, trong cung cũng không phải phủ tướng quân, mợ chắc đã nói với ngươi. Làm việc khiêm tốn, chờ qua thời gian này, trở về phủ tướng quân, mợ chắc chắn tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.”
Bạch Mạn Thanh vừa nghe trong lòng không biết là tư vị gì, nàng còn chưa có lên làm thái tử phi Trầm Lạc lại nói lời xúi quẩy. Pằng một tiếng để cây lược gỗ xuống bàn, xoay người lại, đôi mày thanh tú nhếch lên.”Trầm Lạc, ngươi đừng giống mẫu thân ta, các ngươi đều là người không có chí khí. Ai không muốn ở trên cao, đợi ta làm thái tử phi, nhìn Hà Oánh phách lối tới khi nào.”
Trầm Lạc vén chăn mỏng lên, dựa vào cột giường ngồi dậy.”Bạch Mạn Thanh, ngươi làm thái tử phi là muốn cùng thái tử chung sống cả đời. Vì muốn hạ bệ uy phong của Hà Oánh mà đem hạnh phúc chính mình làm tiền đánh cuộc, như vậy có đáng giá không?”
Bạch Mạn Thanh tức giận đứng lên rồi sau đó lại phịch một tiếng ngồi trên băng ghế, “Hạ bệ uy phong của Hà Oánh là chuyện khác, thái tử Nguyệt Tường quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, văn võ song toàn, trên đời cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thể xứng với Bạch Mạn Thanh ta. Trầm Lạc, ta không phải ngươi, tùy tiện gả cho ai cũng được, tính ta ngươi cũng biết người bình thường không lọt vào mắt của ta. Ngươi đừng nói nữa, nếu không, ta cũng sẽ trở mặt với ngươi.”
Trầm Lạc bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở Bạch Mạn Thanh kết quả nhận lấy một bụng chán nản, được, chuyện của Bạch Mạn Thanh nàng mặc kệ. Quản tốt mình an toàn vượt qua thời gian ở trong hoàng cung này là được.
Trầm Lạc mới lại nằm xuống một lát thì phòng bên ngoài náo nhiệt, tiếng của cung nữ cách cửa phòng truyền vào.”Hai vị tiểu thư, dạ tiệc đã chuẩn bị xong, Thái hậu lệnh cho nô tỳ đến gọi hai vị.” Bạch Mạn Thanh vừa nghe vội vàng đứng lên nghiêm túc chỉnh sửa lại xiêm y của mình lần nữa, Trầm Lạc ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, tùy ý sửa lại tóc cùng xiêm áo của mình. Bạch Mạn Thanh mượn cơ hội này lại mắng nàng, “Nhìn bộ dáng lười biếng này của ngươi thật sự là muốn làm cho ta bẽ mặt.”
Theo cung nữ đến tẩm cung Thái hậu Từ Ninh cung, Trầm Lạc và Bạch Mạn Thanh lại tách ra lần nữa. Tổng cộng có mười tám nữ tử, hai bên trái phải mỗi bên ngồi chín người, Bạch Mạn Thanh và Hà Oánh chia ra ngồi ở vị trí thứ nhất, Trầm Lạc ngồi vị trí cuối cùng hàng bên trái. Ngẩng đầu nhìn sang, Trầm Lạc lần đầu tiên được gặp Thái Hậu, nàng có khuôn mặt hiền lành cùng nụ cười nhân ái, cổ đeo chuỗi hạt màu xanh lá cây.
Chuyển tầm mắt, Trầm Lạc thấy bên cạnh Thái Hậu là một nam tử tuấn lãng, chắc hẳn vị này chính là đệ nhất mỹ nam theo như lời đồn thái tử đương triều Nguyệt Tường quốc, da thịt trắng nõn, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt sâu như biển, vài sợi tóc rơi trước trán, mặc dù mặc hoàng bào thêu hình rồng màu vàng hoàng kim, nhưng quanh thân lại tản ra một cỗ khí chất thanh nhã, làm cho người ta cảm giác loại hào hoa phong nhã này chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể khinh nhờn. Trầm Lạc nhìn các vị thiên kim bên cạnh, một bộ dáng nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng hồng hồng, bàn tay nhỏ bé xuôi ở bên người cũng nắm thật chặt.
“Đây là con gái của Bạch tướng quân phải không? Mạn Thanh, tiến lên cho ai gia nhìn một chút.” Bị điểm đến tên Bạch Mạn Thanh khó nén tâm tình hưng phấn vui sướng, lập tức đứng dậy đi tới giữa đại sảnh thi lễ một cái. Không để ý đến khuôn mặt không cam lòng của các vị thiên kim kia. Hà Oánh không nhịn được tức giận, lần đầu Thái hậu gọi là Bạch Mạn Thanh mà không phải mình.
Trong lòng Trầm Lạc than thở, tâm tư của Bạch Mạn Thanh tất cả đều hiện rõ trên mặt. Ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải là Hà Oánh, nàng ta che giấu tâm tư vô cùng tốt, Bạch Mạn Thanh khẳng định không phải đối thủ của Hà Oánh. Có thể làm thế nào, Trầm Lạc mờ mịt nhìn phía trước mặt. Cho đến khi tầm mắt mình cùng thái tử chạm vào nhau, một đôi ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, chuông báo trong lòng Trầm Lạc vang lớn, lập tức cúi đầu xuống làm bộ dạng ngây ngô.
“A, con gái Bạch tướng quân thật sự là xinh đẹp, Văn Thượng, con có thấy nàng cực kì giống Bạch tướng quân không?” Thái hậu chỉ Bạch Mạn Thanh đứng phía dưới, mắt nhìn về tôn tử bên cạnh, Vũ Văn Thượng.
Vũ Văn Thượng nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, trên mặt Bạch Mạn Thanh một hồi hồng, bị nam tử anh tuấn khí thế bức người nhìn như vậy cô nương nhà ai sẽ không đỏ mặt đây?
“Văn Thượng, con gái người ta thật xinh đẹp, ngươi cũng đừng nhìn chăm chú như thế.” Một câu nói của Thái hậu làm cho các thiên kim phía dưới không biết có cảm giác gì, Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu cười ra tiếng, “Thái hậu, thái tử là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch cô nương, khó tránh khỏi mới lạ chứ sao.”
“Hoàng tổ mẫu, Bạch cô nương ngồi ở dưới kia Tôn nhi thấy không rõ ràng lắm, hiện tại nhìn kĩ lại, khuôn mặt thật giống Bạch tướng quân. Thanh tú lại lộ ra một cỗ anh khí, quả thật là tướng môn chi nữ*.”
(*Tướng môn chi nữ: người phụ nữ có thể cầm quân)
Bạch Mạn Thanh nghe được đánh giá của thái tử với mình trong lòng nhịn không được vui sướng, thái tử đã bắt đầu chú ý đến nàng.
Trầm Lạc ở phía dưới nhìn người trên khán đài đang diễn kịch, dưới khán đài các khuôn mặt phong vân biến ảo*, bên trong hoàng cung thật đúng là náo nhiệt. Bạch Mạn Thanh tự lựa chọn con đường của mình, nhưng Trầm Lạc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nàng là người ngồi cuối cùng hàng bên trái cũng có thể có may mắn đứng ở giữa đại sảnh, hơn nữa cho nàng “Cơ hội” này chính là thái tử.
(*Phong vân biến ảo: thay đổi không ngừng)
“Tôn nhi nghe nói Bạch cô nương có một biểu tỷ, hôm nay cũng đến trong cung nhưng không biết là vị nào đây?” Bạch Mạn Thanh nghe thái tử nói tới biểu tỷ của nàng, cho dù trong lòng có một ngàn một vạn lần không muốn lúc này cũng chỉ có thể thấp đầu, nói “Thái tử điện hạ, người ngồi cuối cùng bên trái mặc xiêm áo màu vàng nhạt chính là biểu tỷ ta Trầm Lạc.” Thái hậu vừa nghe, lúc này cũng gọi Trầm Lạc tới đây. Trầm Lạc không có biện pháp đành đi đến bên cạnh Bạch Mạn Thanh, cúi người hành lễ.
“Dân nữ Trầm lạc tham kiến Thái hậu, tham kiến thái tử điện hạ.” Trầm Lạc học theo lời kịch mà nói, Thái hậu lúc này mới nhìn kĩ cháu gái Bạch tướng quân, con gái một của thủ phủ Nguyệt Tường Quốc Trầm gia. Thì ra nha đầu này tên là Trầm Lạc, cái tên thật giống nam nhi. Tóc cũng loạn loạn vừa nhìn đã biết không có xử lý qua, xiêm áo cũng là tùy tiện mặc vào, toàn thân màu vàng nhạt, trên đầu chỉ có một cây trâm màu bạc đơn giản. Lần này để Trầm Lạc vào cung hoàn toàn là nhìn vào thân phận của nàng.
Trong lòng ngàn vạn lần không hài lòng, nhưng trên mặt Thái hậu cười đến rất rực rỡ, không dứt nói những lời khen ngợi.
“Thì ra đây chính là cháu gái Bạch tướng quân, dáng dấp cũng cực tốt.” Trầm Lạc biết, Thái hậu gặp người đều sẽ nói, cô nương này dáng dấp xinh đẹp, cô nương kia dáng dấp cực tốt.
Cả người Trầm Lạc không được tự nhiên, ngoài việc đáp trả với Thái hậu, còn phải ứng đối với ánh mắt của thái tử. Thái tử điện hạ, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi nhìn một cô gái xa lạ như nhìn một quái vật thế kia là không được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hà Oánh ngồi bên cạnh mặt không biến sắc, ăn xong một chút bánh mè rồi nâng chén trà lên uống. Ngồi ở bên cạnh Bạch Mạn Thanh chắc hẳn là con gái một của thủ phủ Nguyệt Tường quốc Trầm gia Trầm Lạc, lần này vào cung mẫu thân đã nói trước với nàng, hiện giờ đại ca được triều đình trọng dụng, đã được hoàng thượng phái đi điều tra chuyện huyện lệnh huyện Lăng Nguyệt tham ô hối lộ rồi. Nếu nàng có thể được Thái tử để ý, thuận lợi đi lên vị trí Thái tử phi, địa vị của Hà phủ sẽ nâng cao thêm một bậc. Bạch Mạn Thanh là một người lỗ mãng không có tâm kế, nhìn dáng dấp Trầm Lạc có vẻ cũng là người như thế. Vẻ mặt Hà Oánh vẫn như thường, suy nghĩ vòng vo cuối cùng cho ra kết luận, các thiên kim tiểu thư bên cạnh đều không phải đối thủ của nàng.
Trầm Lạc đối với chuyện nữ tử lục đục đấu đá không có hứng thú, cũng không thích đôi co cùng người khác, Hà Oánh là người cao ngạo không nói chuyện cũng ai khác. Giữa hai chân mày Bạch Mạn Thanh có một cỗ anh khí*, trước đó lại nhìn người khác bằng ánh mắt sắc bén như dao găm, hơn nữa nàng là con gái của đại tướng quân đương triều, mọi người càng không dám nói chuyện cùng nàng, chỉ sợ đắc tội với nàng, nàng sẽ trực tiếp ra tay.
(*Anh khí: khí chất anh hùng)
Ba cái bàn lớn ngồi đầy người, phía trên bàn có rất nhiều bánh ngọt, sau một canh giờ, bánh trên hai bàn kia hầu như không ai đụng đến. Nhưng bàn của Trầm Lạc lại vơi đi mấy phần, Trầm Lạc là người thích ăn bánh ngọt, trùng hợp phần lớn bánh ngọt đều là quế hoa cao. Bạch Mạn Thanh là người không có kiên nhẫn, mọi người không nói chuyện với nàng, nàng cũng sượng mặt chủ động nói chuyện với người ta. Trầm Lạc chỉ biết ăn ăn ăn, Hà Oánh tiếp tục giả vờ thanh cao, Bạch Mạn Thanh càng về sau càng không yên cũng cầm lấy bánh ngọt mà ăn. Trầm Lạc và Bạch Mạn Thnh cùng nhau ăn bánh ngọt vì thế số lượng bánh ngọt trên bàn cũng không còn nhiều.
Mấy thiên kim còn lại nhỏ giọng bàn tán, “Sao họ có thể ăn như vậy nhỉ, lát nữa Lưu ma ma tới nhìn thấy bàn bánh ngọt của chúng ta cũng bị ăn không khác biệt lắm. Hai bàn bên kia thì còn nguyên vẹn, ngộ nhỡ bị hiểu lầm là chúng ta tham ăn, để lại ấn tượng xấu thì phải làm sao?”
Trầm Lạc nuốt khối bánh ngọt cuối cùng vào trong bụng, trùng hợp nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, bất đắc dĩ nhún vai một cái. Nàng muốn khiêm tốn nhưng lại khiến người khác ghét rồi, sau này phải chú ý một chút mới được, thấy đồ ăn ngon phải cố gắng khống chế mình. Nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nha đầu này mới đầu còn thận trọng về sau cũng ăn luôn rồi, dáng vẻ của nàng ấy thật sự không thích hợp ở trong hoàng cung. Tính tình Bạch Mạn Thanh trực trực lai trực vãng như vậy, ở nơi này bị bao vây bởi các cô gái như hổ như sói, nói không chừng đến cả xương cũng không còn.
Lát sau, một cung nữ mặc y phục màu hồng bước vào, hành lễ với các vị thiên kim tiểu thư một cái. “Các vị tiểu thư, Lưu ma ma đã đến trong đình”. Vừa dứt lời, các vị thiên kim đứng dậy, phủi phủi xiêm áo, thong dong tự động đi ra cửa.
Lưu ma ma cười híp mắt tiến vào, các vị thiên kim được hai cung nữ xếp thành ba hàng.
Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh được đứng ở hàng thứ nhất, Trầm Lạc đứng ở hàng thứ ba tức là hàng cuối cùng. Trầm Lạc thấy an bài như thế, trong lòng có chút sáng tỏ, đứng ở hàng thứ nhất là sáu cô gái có khả năng sẽ là thái tử phi tương lai nhất, trong đó an bài ở vị trí thứ ba và thứ tư chính là Bạch Mạn Thanh cùng Hà Oánh. Hai vị trí chính giữa hàng thứ nhất là hấp dẫn con mắt người ta nhất, xem ra thái tử phi tương lai sẽ là Bạch Mạn Thanh hoặc Hà Oánh rồi.
Trong lòng Trầm Lạc không biết là vui hay buồn, con gái của phủ tướng quân nếu làm thái tử phi, nàng sẽ là biểu tỷ của thái tử phi, cũng có vẻ vinh dự. Nhưng cậu mợ yên tâm để Bạch Mạn Thanh vào trong cung ư, lời của mợ ngày hôm qua Trầm Lạc vẫn nhớ kỹ trong lòng, thấy vậy mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“Thái hậu yêu thích trẻ con, muốn các vị tiểu thư vào cung . Lần này vào cung thời gian tuy không dài, nhưng nếu khiến cho lão nhân gia Thái hậu nàng vui vẻ, các vị tiểu thư về sau cũng sẽ có phúc lộc hưởng không hết. Hiện tại, lão thân sẽ nói vài việc cần thiết, nếu các vị tiểu thư có gì không thoải mái tốt nhất nên nén xuống. Trong cung nhiều quy củ, các tiểu thư nhìn thấy chủ tử nên hành lễ, làm việc theo quy tắc, không nên làm thì đừng làm, buổi tối Thái hậu sẽ mở tiệc khoản đãi các vị tiểu thư, có thể thái tử cũng sẽ tới. Các vị tiểu thư, bây giờ trở về phòng chuẩn bị cho tốt.”“
Lời của Lưu ma ma bao gồm rất nhiều tin tức, trước hết ý nói lần này cho mời các vị thiên kim vào cung quả thật là có ý đồ, tiếp theo nhắc nhở các vị thiên kim an phận thủ thường không gây chuyện thị phi, cuối cùng tiết lộ buổi tối Thái hậu mở tiệc thái tử sẽ đến. Nói trắng ra là, từ giờ trở đi cho đến buổi tối, mọi người suy nghĩ xem sở trường của mình là gì, buổi tối đem hết khả năng ra biểu diễn, nói không chừng lọt vào mắt thái tử sẽ một bước lên trời.
Trầm Lạc nằm trên giường, chân trái vắt lên trên đùi phải, miệng bắt đầu ngâm nga. Nhìn Bạch mạn Thanh đã không ăn trưa vẫn ngồi nhìn gương mà trang điểm đến khi mặt trời xuống núi. Lúc cung nữ đưa bữa trưa đến, Bạch Mạn Thanh trực tiếp phất tay bảo cung nữ mang ra ngoài, may nhờ buổi sáng nàng ăn thật nhiều bánh ngọt, nếu không đến bây giờ nhất định nàng sẽ đói chết.
“Trầm Lạc, ngươi nói lần này nếu ta biểu hiện tốt, Thái hậu hài lòng sang năm đem ta gả cho thái tử điện hạ, ta sẽ trở thành thái tử phi chứ.” Bạch Mạn Thanh nói tới chỗ này một bộ dáng sắc xuân phơi phới Trầm Lạc cảm thấy một cỗ lạnh đến buồn nôn. Nàng lập tức nằm xuống, trùm chăn, “Ta chúc ngươi mạnh khỏe cố gắng làm việc, ta ngủ một lát, dạ tiệc hôm nay không biết muốn ồn ào đến khi nào.” Một câu nói làm cho Bạch Mạn Thanh nhăn mày. Chỉ biết ăn với ngủ, đúng là đồ lười, về sau ai dám lấy ngươi.
Trầm Lạc lại nghĩ khác, sang năm Bạch Mạn Thanh mười bốn tuổi còn chưa trưởng thành làm sao mà lập gia đình chứ? Chẳng lẽ định ra trước rồi vào cung cùng thái tử từ từ bồi dưỡng tình cảm. Chờ đến lúc trưởng thành sẽ cử hành đám cưới sao? Trầm Lạc lật người, nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, nàng vẫn còn đang trang điểm, hay là nhắc nhở nàng một chút “Bạch Mạn Thanh, trong cung cũng không phải phủ tướng quân, mợ chắc đã nói với ngươi. Làm việc khiêm tốn, chờ qua thời gian này, trở về phủ tướng quân, mợ chắc chắn tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.”
Bạch Mạn Thanh vừa nghe trong lòng không biết là tư vị gì, nàng còn chưa có lên làm thái tử phi Trầm Lạc lại nói lời xúi quẩy. Pằng một tiếng để cây lược gỗ xuống bàn, xoay người lại, đôi mày thanh tú nhếch lên.”Trầm Lạc, ngươi đừng giống mẫu thân ta, các ngươi đều là người không có chí khí. Ai không muốn ở trên cao, đợi ta làm thái tử phi, nhìn Hà Oánh phách lối tới khi nào.”
Trầm Lạc vén chăn mỏng lên, dựa vào cột giường ngồi dậy.”Bạch Mạn Thanh, ngươi làm thái tử phi là muốn cùng thái tử chung sống cả đời. Vì muốn hạ bệ uy phong của Hà Oánh mà đem hạnh phúc chính mình làm tiền đánh cuộc, như vậy có đáng giá không?”
Bạch Mạn Thanh tức giận đứng lên rồi sau đó lại phịch một tiếng ngồi trên băng ghế, “Hạ bệ uy phong của Hà Oánh là chuyện khác, thái tử Nguyệt Tường quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, văn võ song toàn, trên đời cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thể xứng với Bạch Mạn Thanh ta. Trầm Lạc, ta không phải ngươi, tùy tiện gả cho ai cũng được, tính ta ngươi cũng biết người bình thường không lọt vào mắt của ta. Ngươi đừng nói nữa, nếu không, ta cũng sẽ trở mặt với ngươi.”
Trầm Lạc bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở Bạch Mạn Thanh kết quả nhận lấy một bụng chán nản, được, chuyện của Bạch Mạn Thanh nàng mặc kệ. Quản tốt mình an toàn vượt qua thời gian ở trong hoàng cung này là được.
Trầm Lạc mới lại nằm xuống một lát thì phòng bên ngoài náo nhiệt, tiếng của cung nữ cách cửa phòng truyền vào.”Hai vị tiểu thư, dạ tiệc đã chuẩn bị xong, Thái hậu lệnh cho nô tỳ đến gọi hai vị.” Bạch Mạn Thanh vừa nghe vội vàng đứng lên nghiêm túc chỉnh sửa lại xiêm y của mình lần nữa, Trầm Lạc ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, tùy ý sửa lại tóc cùng xiêm áo của mình. Bạch Mạn Thanh mượn cơ hội này lại mắng nàng, “Nhìn bộ dáng lười biếng này của ngươi thật sự là muốn làm cho ta bẽ mặt.”
Theo cung nữ đến tẩm cung Thái hậu Từ Ninh cung, Trầm Lạc và Bạch Mạn Thanh lại tách ra lần nữa. Tổng cộng có mười tám nữ tử, hai bên trái phải mỗi bên ngồi chín người, Bạch Mạn Thanh và Hà Oánh chia ra ngồi ở vị trí thứ nhất, Trầm Lạc ngồi vị trí cuối cùng hàng bên trái. Ngẩng đầu nhìn sang, Trầm Lạc lần đầu tiên được gặp Thái Hậu, nàng có khuôn mặt hiền lành cùng nụ cười nhân ái, cổ đeo chuỗi hạt màu xanh lá cây.
Chuyển tầm mắt, Trầm Lạc thấy bên cạnh Thái Hậu là một nam tử tuấn lãng, chắc hẳn vị này chính là đệ nhất mỹ nam theo như lời đồn thái tử đương triều Nguyệt Tường quốc, da thịt trắng nõn, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt sâu như biển, vài sợi tóc rơi trước trán, mặc dù mặc hoàng bào thêu hình rồng màu vàng hoàng kim, nhưng quanh thân lại tản ra một cỗ khí chất thanh nhã, làm cho người ta cảm giác loại hào hoa phong nhã này chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể khinh nhờn. Trầm Lạc nhìn các vị thiên kim bên cạnh, một bộ dáng nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng hồng hồng, bàn tay nhỏ bé xuôi ở bên người cũng nắm thật chặt.
“Đây là con gái của Bạch tướng quân phải không? Mạn Thanh, tiến lên cho ai gia nhìn một chút.” Bị điểm đến tên Bạch Mạn Thanh khó nén tâm tình hưng phấn vui sướng, lập tức đứng dậy đi tới giữa đại sảnh thi lễ một cái. Không để ý đến khuôn mặt không cam lòng của các vị thiên kim kia. Hà Oánh không nhịn được tức giận, lần đầu Thái hậu gọi là Bạch Mạn Thanh mà không phải mình.
Trong lòng Trầm Lạc than thở, tâm tư của Bạch Mạn Thanh tất cả đều hiện rõ trên mặt. Ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải là Hà Oánh, nàng ta che giấu tâm tư vô cùng tốt, Bạch Mạn Thanh khẳng định không phải đối thủ của Hà Oánh. Có thể làm thế nào, Trầm Lạc mờ mịt nhìn phía trước mặt. Cho đến khi tầm mắt mình cùng thái tử chạm vào nhau, một đôi ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, chuông báo trong lòng Trầm Lạc vang lớn, lập tức cúi đầu xuống làm bộ dạng ngây ngô.
“A, con gái Bạch tướng quân thật sự là xinh đẹp, Văn Thượng, con có thấy nàng cực kì giống Bạch tướng quân không?” Thái hậu chỉ Bạch Mạn Thanh đứng phía dưới, mắt nhìn về tôn tử bên cạnh, Vũ Văn Thượng.
Vũ Văn Thượng nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, trên mặt Bạch Mạn Thanh một hồi hồng, bị nam tử anh tuấn khí thế bức người nhìn như vậy cô nương nhà ai sẽ không đỏ mặt đây?
“Văn Thượng, con gái người ta thật xinh đẹp, ngươi cũng đừng nhìn chăm chú như thế.” Một câu nói của Thái hậu làm cho các thiên kim phía dưới không biết có cảm giác gì, Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu cười ra tiếng, “Thái hậu, thái tử là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch cô nương, khó tránh khỏi mới lạ chứ sao.”
“Hoàng tổ mẫu, Bạch cô nương ngồi ở dưới kia Tôn nhi thấy không rõ ràng lắm, hiện tại nhìn kĩ lại, khuôn mặt thật giống Bạch tướng quân. Thanh tú lại lộ ra một cỗ anh khí, quả thật là tướng môn chi nữ*.”
(*Tướng môn chi nữ: người phụ nữ có thể cầm quân)
Bạch Mạn Thanh nghe được đánh giá của thái tử với mình trong lòng nhịn không được vui sướng, thái tử đã bắt đầu chú ý đến nàng.
Trầm Lạc ở phía dưới nhìn người trên khán đài đang diễn kịch, dưới khán đài các khuôn mặt phong vân biến ảo*, bên trong hoàng cung thật đúng là náo nhiệt. Bạch Mạn Thanh tự lựa chọn con đường của mình, nhưng Trầm Lạc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nàng là người ngồi cuối cùng hàng bên trái cũng có thể có may mắn đứng ở giữa đại sảnh, hơn nữa cho nàng “Cơ hội” này chính là thái tử.
(*Phong vân biến ảo: thay đổi không ngừng)
“Tôn nhi nghe nói Bạch cô nương có một biểu tỷ, hôm nay cũng đến trong cung nhưng không biết là vị nào đây?” Bạch Mạn Thanh nghe thái tử nói tới biểu tỷ của nàng, cho dù trong lòng có một ngàn một vạn lần không muốn lúc này cũng chỉ có thể thấp đầu, nói “Thái tử điện hạ, người ngồi cuối cùng bên trái mặc xiêm áo màu vàng nhạt chính là biểu tỷ ta Trầm Lạc.” Thái hậu vừa nghe, lúc này cũng gọi Trầm Lạc tới đây. Trầm Lạc không có biện pháp đành đi đến bên cạnh Bạch Mạn Thanh, cúi người hành lễ.
“Dân nữ Trầm lạc tham kiến Thái hậu, tham kiến thái tử điện hạ.” Trầm Lạc học theo lời kịch mà nói, Thái hậu lúc này mới nhìn kĩ cháu gái Bạch tướng quân, con gái một của thủ phủ Nguyệt Tường Quốc Trầm gia. Thì ra nha đầu này tên là Trầm Lạc, cái tên thật giống nam nhi. Tóc cũng loạn loạn vừa nhìn đã biết không có xử lý qua, xiêm áo cũng là tùy tiện mặc vào, toàn thân màu vàng nhạt, trên đầu chỉ có một cây trâm màu bạc đơn giản. Lần này để Trầm Lạc vào cung hoàn toàn là nhìn vào thân phận của nàng.
Trong lòng ngàn vạn lần không hài lòng, nhưng trên mặt Thái hậu cười đến rất rực rỡ, không dứt nói những lời khen ngợi.
“Thì ra đây chính là cháu gái Bạch tướng quân, dáng dấp cũng cực tốt.” Trầm Lạc biết, Thái hậu gặp người đều sẽ nói, cô nương này dáng dấp xinh đẹp, cô nương kia dáng dấp cực tốt.
Cả người Trầm Lạc không được tự nhiên, ngoài việc đáp trả với Thái hậu, còn phải ứng đối với ánh mắt của thái tử. Thái tử điện hạ, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi nhìn một cô gái xa lạ như nhìn một quái vật thế kia là không được.