Trầm Lạc nhìn người bỗng nhiên suy sụp trước mặt mà không biết nên an ủi như thế nào, mỗi nhà có một cái khó khăn riêng của mình, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, may mắn là phụ thân nàng chỉ cưới có một mình mẫu thân mà thôi. Người đàn ông sau khi lấy chính thê sau đó lại lấy thêm mấy tiểu thiếp nữa, rồi sau đó chính thê cùng tiểu thiếp đấu đá nhau ầm ĩ cả lên như vậy thì không khí trong nhà không phải càng ngày càng ngột ngạt sao. Trầm Lạc nghĩ, đầu óc đã bắt đầu đi chu du. Hoàng hậu là chính phi còn các phi tần là thị thiếp. Nàng gả cho Vũ Văn Thượng, về sau Vũ Văn Thượng sẽ trở thành vua của Nguyệt Tường Quốc, khi đó hắn sẽ nạp phi tần sao? Hai tay Trầm Lạc siết vạt áo, nếu Vũ Văn Thượng có can đảm dám nạp phi tần, nàng sẽ chạy trốn ra khỏi hoàng cung. Nàng ngàn lần không muốn cùng nhiều người chia sẻ một phu quân.
“ Lạc tỷ tỷ, ta rất hâm một tỷ. Phụ thân của tỷ chỉ có một mình mẫu thân tỷ mà thôi, còn mẫu thân ta thì ngày ngày rơi lệ, khi ta tiến cung người dặn dò ta nhất định phải làm cho Điện hạ vừa lòng với mình, Hoà Miêu ta ghét nhất là phải vô duyên vô cớ đi lấy lòng người khác, gặp phải người nhiệt tình ôn nhu còn đỡ, lỡ như gặp phải người mặt mày lạnh băng thì thật là mất mặt. A Lạc tỷ tỷ, ta quên nói một chuyện. Ma ma nghiệm thân ngày hôm nay suýt nữa đã hù chết ta rồi. Lạc tỷ tỷ, tỷ có bị doạ hay không thế? “ Tay Hòa Miêu giữ chặt lấy tay Trầm Lạc vô cùng thân thiết hỏi nàng. Sau khi nghiệm thân xong khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn khẩn trương như hồi sáng nữa mà lại hết sức ngại ngùng.
Trầm Lạc yên lặng nhìn Hoà Miêu, Lưu ma ma vẫn chưa nghiệm thân nàng, nàng ngoài phải cởi áo ngoài ra thì kì thực cũng không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào.
Nhìn Hoà Miêu thẹn thùng nhưng vẻ mặt lại vô cùng chờ mong nàng mở miệng. Sắc mặt Trầm Lạc không tốt nhìn Hòa Miêu “Chuyện này rất xấu hổ, Hoà Miêu muội sao nửa đêm nửa hôm lại nhắc tới nó chứ.” Trầm Lạc không thể cho người khác biết là nàng bị Vũ Văn Thượng cướp mang đi, chỉ có thể bịa ra mấy câu lập lờ nước đôi để lừa dối Hòa Miêu.
Sau khi sự ngại ngùng qua đi, hai tròng mắt hết sức mơ màng. “Trách không được những người nghiệm thân đều là những ma ma đức cao vọng trọng trong cung, Lạc tỷ tỷ, tỷ nghĩ thử xem, trong số các tú nữ có người chắc chắn trong tương lai sẽ trở thành Thái tử Phi. Thế mà các ma ma lại muốn đưa tay đến cái chỗ đó thật là làm người ta xấu hổ muốn chết. Lưu ma ma nhìn nhiều cũng đã thành quen, nhưng mà những tú nữ đi ra ai nấy đều đỏ mặt. Chỉ trừ hai người đó là thiên kim của Đỗ thái phó và Mẫn Mẫn quận chúa, sắc mặt hai người đó hết sức bình thường. A đúng rồi.” Hoà Miêu nói đến chỗ này đột nhiên dừng lại hết sức nghi hoặc mà nhìn Trầm Lạc.” Lạc Tỷ tỷ, sau khi nghiệm thân xong đã đi đâu vậy? Ta không thấy tỷ từ trong phòng đó đi ra.”
Trầm Lạc ổn định tinh thần, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Trở tay cầm lấy tay Hoà Miêu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ta: “Sao lại thế? Sau khi ta từ trong phòng đó đi ra đã lập tức bị đưa đến Huệ Minh Cung, có lẽ do lúc đó muội quá khẩn trương nên mới không chú ý đấy thôi.” Dứt lời, Trầm Lạc nở nụ cười hết sức sáng lạn với Hoà Miêu.
Trong thư phụ thân có viết, nếu trong tình huống không biết phải làm gì nói gì, thì nhất định phải dùng những lời nói mơ hồ để che lấp. Khi nói sắc mặt phải hết sức vui vẻ, phải cười, như thế mới có thể lừa dối được đối phương. Hoà Miêu nhìn thì chất phác đơn thuần, rốt cuộc con người có như tướng mạo hay không? Nàng cũng không thể nào biết được, trong hoàng cung này Trầm Lạc không quen biết một ai, không biết ai là người tốt. Trầm Lạc cảm thấy mình không thể dễ dàng để lộ tình cảm của mình ra được.
“Ừh, Lạc tỷ tỷ nói rất đúng, lúc đó ta rất căng thẳng. Xem đầu óc ta này, Lạc tỷ tỷ làm sao có thể chạy lung tung trong hoàng cung được. Lạc tỷ tỷ, tỷ thật là tốt, về sau Hoà Miêu có tỷ làm bạn rồi, rốt cục thì cũng có thể tìm được một người ta có thể nói những chuyện trong lòng ra được. Hoà Miêu rất là vui.” Hai tay Hoà Miêu rút ra từ trong tay Trầm Lạc, liên tục vỗ vào nhau, vui vẻ đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên từ trên ghế.
Nhìn dáng vẻ Hoà Miêu vui vẻ như vậy, trong lòng Trầm Lạc có cảm giác áy này. Nói không chừng Hoà Miêu là người chân thật chất phác không phải loại người tâm cơ?
Cũng có thể là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi, trong hoàng cung phụ nữ hầu hết đều có tâm cơ, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được. Dường như trong lòng nàng đang có hai con người tý hon, một người thì nói với nàng, Trầm Lạc nhất định phải tàn nhẫn với mấy cô gái đó, mấy người đó đều đang nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thượng đấy. Mà người tý hon kia thì kéo nàng lại đỏ mặt nói, Trầm Lạc tại sao ngươi lại biến mình thành kẻ xấu vậy? Tâm của ngươi hỏng rồi, ngươi cũng là người có tâm tính kế cao thâm.
“Tiểu chủ nhân, đêm đã khuya rồi, xin hãy quay về phòng đi, không nên phá hỏng quy tắc ở trong cung.” Tiếng của lão ma ma ở bên ngoài truyền vào, Hoà Miêu vừa nghe như thế, sắc mặt trầm xuống, khoé miệng méo xệch. Sau đó nhún vai, làm một cái mặt quỷ với Trầm Lạc. Trầm Lạc nhìn dáng vẻ Hoà Miêu như thế thì chỉ lắc đầu, sau đó phất phất tay với Hòa Miêu: “Muội mau trở về phòng đi, nếu không hai chúng ta đều bị ma ma mắng.”
Hoà Miêu lè lưỡi, sau đó đi đến cửa phòng đẩy cửa ra, nhìn gương mặt âm trầm của Vương ma ma ở bên ngoài phòng, Hoà Miêu trưng ra khuôn mặt tươi cười, giọng điệu nói chuyện hết sức vui vẻ, giống như bị Vương ma ma mắng là phần thưởng vậy. “Vương ma ma, người thật vất vả, đã trễ thế này rồi mà còn đi tuần tra. Hoà Miêu trở về phòng đây, người cũng mau đi nghỉ đi.” Nói tới đây, Hoà Miêu xoay người cười cười với Trầm Lạc: “Lạc tỷ tỷ, ta trở về phòng đây. Tỷ cũng mau đi nghỉ đi.”
Trầm Lạc ngồi trên ghế không lên tiếng, nhìn bóng dáng Hoà Miêu biến mất, Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn Vương ma ma dường như không có ý định dời đi. Trầm Lạc suy nghĩ một chút, đứng lên, nhẹ nhàng mở miệng: “Vương ma ma, có chuyện muốn nói với ta sao?”
Vương ma ma đứng ở ngoài cửa gật gật đầu, sau đó bước vào phòng, trở tay đóng cửa phòng lại.
“ Lạc chủ tử, lão nô được Lưu ma ma phân phó để ý chăm sóc tốt cuộc sống của người. Lưu ma ma là nhũ mẫu của Điện hạ, như vậy việc chăm sóc người nhất định là được Điện hạ phân phó. Nếu đã như vậy, việc bảo vệ Lạc chủ tử được khoẻ mạnh ở Huệ Minh Cung tất nhiên là trọng trách của lão nô rồi. Lão nô chỉ khuyên Lạc chủ tử một câu, không cần biết là ở trong sương phòng hay ở Huệ Minh Cung. Đều không nên thân thiết với những người phụ nữ đó, tâm ý của Điện hạ trong lòng Lạc chủ tử nhất định sẽ hiểu.” Vương ma ma nói tới chỗ này thì không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn Trầm Lạc.
Trầm Lạc nghiêm túc gật đầu với Vương ma ma, bà đang nhắc nhở mình không nên thân thiết cùng những người phụ nữ khác, vừa rồi Hoà Miêu đột nhiên đến phòng thật sự khiến nàng hết sức bất ngờ.
“Đa tạ Vương ma ma đã nhắc nhở, sau này ta sẽ hết sức chú ý.”
“Như vậy là tốt rồi, đêm đã khuya, Lạc chủ tử hãy nghỉ ngơi đi. Sáng mai bên trên sẽ phân cung nữ đến sương phòng các chủ tử.” Vương ma ma vừa nói xong dứt lời sau đó phúc thân thi lễ với nàng, Trầm Lạc vội vàng đỡ lấy, Vương ma ma tóc đã hoa râm, trong cung nhất định cũng là một lão ma ma rồi: “Vương ma ma, tuổi tác người cũng đã lớn, nếu là ở bên ngoài, thì tiểu bối chúng ta đều phải kính trọng người. Xét về lí, thì không cần hành lễ mới phải.”
Vương ma ma đứng thẳng hai chân trên mặt mang ý cười, quả nhiên đây chính xác là nữ tử mà Điện hạ nhìn trúng, thật khác biệt với những nữ tử khác, tướng mạo thanh nhã giản dị, tuy rằng không phải là cô nương diễm lệ xinh đẹp, nhưng cảm giác mang lại không giống với những nữ tử bình thường. Đó là phong thái tự nhiên hào phóng có tiến có lui, diện mạo và cử chỉ, hoàn toàn có tư cách ngồi trên vị trí Thái tử Phi.
“Lạc chủ tử thật đặc biệt, lão nô cáo lui.” Vương ma ma tán thưởng Trầm Lạc, sau đó nghiêng người rời khỏi phòng, dùng hai tay đem của phòng rắn chắc đóng lại.
Trầm Lạc ngồi trở lại ghế, cảm thấy đau đầu lấy tay ấn trán, ở trong cung làm việc đều phải có nề nếp. Vũ Văn Thượng ta vốn là người có chuyện sẽ nói, không phải loại người cất dấu tâm sự. Bây giờ vì chàng, không thể không thích ứng những quy củ trong cung. Nếu sau này chàng đối xử không tốt với ta, ta sẽ.........Trầm Lạc lại đau đầu, nàng có thể thế nào được? Đem cái đó của Vũ Văn Thượng thiến đi sao......
Lúc này Vũ Văn Thượng đang ở trong thư phòng phụ hoàng thảo luận chính sự không hiểu sao lại hắt hơi một cái, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của phụ hoàng thì Vũ Văn Thượng sờ sờ cái mũi.
“Thượng nhi, thời tiết hôm nay thay đổi thất thường. Ban ngày thì nóng, đến tối lại có gió lạnh, con nên chú ý thân thể mình một chút.”
Vũ Văn Thượng khoát tay áo: “Phụ hoàng thân mình nhi thần rất tốt. Không có việc gì. Chỉ có điều người nên chú ý đến bản thân một chút.”
Hoàng đế Nguyệt Tường quốc đem tấu chương đang cầm trong tay đóng lại, ngồi thẳng trên long ỷ màu vàng: “Thượng nhi, đề nghị của con mặc dù tốt, nhưng có vẻ quá mức táo bạo. Thái Úy cũng từng lập công lớn, còn nữa nếu dời ông ta đi, thì ai sẽ tới tiếp quản vị trí của ông ta đây?”
Vũ Văn Thượng vốn đang đứng đột nhiên quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhị đệ cư ngụ trong hoàng cung đã lâu, gia yến cũng không tham dự. Sao không để cho đệ ấy lĩnh binh quyền của Thái Úy, đem binh quyền của Nguyệt Tường quốc chia làm ba, Phụ hoàng, nhị đệ, cùng nhi thần chia ra chưởng quản.”
Thân mình đang dựa vào long ỷ của Hoàng đế Nguyệt Tường Quốc phút chốc thẳng lên, sau khi cân nhắc, cười to ra tiếng: “Thượng nhi, tấm lòng của con rộng lớn như thế, đem Nguyệt Tường quốc giao cho con, ta cũng cảm thấy yên tâm.”
“Phụ hoàng, Nhị đệ vốn có tâm hồn tinh khiết lương thiện. Về phía mẫu hẫu hãy để cho con giải thích.”
Hoàng đế Nguyệt Tường quốc bị con trai nói trúng tâm sự, Haiz, lúc tuổi trẻ không quả quyết khiến ông mất đi tình yêu của nữ tử trong lòng, mặt khác còn phụ tấm lòng của hai người phụ nữ. Không cầm lòng được, ngẩng đầu nhìn Chiêu Dương cung. Tú Tú nàng còn ở đó tụng kinh niệm phật sao? Nàng cũng biết cuối cùng ta vẫn phải đi đến đó, xuyên qua của sổ nhìn nàng. Nàng lại đóng cửa lại, mà ta vẫn không dám xông vào sợ chọc giận nàng.
Thở dài, lại nhìn về phía con mình. Trong việc chính sự con trai so với ông người phụ thân này còn nhanh nhạy hơn. Về mặt tình cảm Lạc nha đầu không phải cũng bị đứa con trai này ăn sạch sành sanh sao? Nếu năm đó ông cũng làm như thế với Tú Tú, thì sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
“Lạc nha đầu ở Huệ Minh Cung sao?” Nhìn thấy con trai vui mừng khi nghe đến cái tên kia, khóe môi cong lên. Hoàng đế Nguyệt Tường quốc vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy trong lòng chua xót.
“Phụ hoàng, nhi thần an bài nàng ở Huệ Minh cung. Lòng dạ nàng không sâu, nếu vào ở trong những sương phòng khác sợ là ngay cả xương cốt cũng không còn thừa.”
Vũ Văn Thượng biết nhạc phụ ở nhà đã truyền cho nàng không ít thủ đoạn, nhưng Lạc Nhi có thể vận dụng nó tự nhiên được sao? Ha ha, chỉ e là không được rồi. Những thủ đoạn này của nhạc phụ đều được tích lũy trong việc làm ăn, làm sao có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi có thể nắm rõ như lòng bàn tay được? Lúc này Vũ Văn Thượng còn không biết Trầm Lạc đang ở trong phòng cúi đầu băn khoăn có nên chặt hay không.
Đương nhiên, những ý nghĩ lớn mật này của Trầm Lạc sau này Vũ Văn Thượng mới biết. Về sau tức giận, còn đem Trầm Lạc ra đùa nghịch.
“Phụ hoàng, muốn đem Lạc nhi thuận lợi đón vào Đông cung còn cần sự trợ giúp của người.” Vũ Văn Thượng giương khóe miệng thản nhiên mở miệng.
Hoàng đế Nguyệt Tường quốc ha ha cười, lời nói của Hoàng đế là ngàn vàng, hơn nữa còn có tình cảm phụ thân con sâu đậm: “Ngươi cái tên tiểu tử này, phụ hoàng nhất định sẽ tương trợ cho ngươi. Ngươi nên lo lắng thật tốt bản thân mình, đừng có đem con dâu đánh mất đó.”
Trầm Lạc nhìn người bỗng nhiên suy sụp trước mặt mà không biết nên an ủi như thế nào, mỗi nhà có một cái khó khăn riêng của mình, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, may mắn là phụ thân nàng chỉ cưới có một mình mẫu thân mà thôi. Người đàn ông sau khi lấy chính thê sau đó lại lấy thêm mấy tiểu thiếp nữa, rồi sau đó chính thê cùng tiểu thiếp đấu đá nhau ầm ĩ cả lên như vậy thì không khí trong nhà không phải càng ngày càng ngột ngạt sao. Trầm Lạc nghĩ, đầu óc đã bắt đầu đi chu du. Hoàng hậu là chính phi còn các phi tần là thị thiếp. Nàng gả cho Vũ Văn Thượng, về sau Vũ Văn Thượng sẽ trở thành vua của Nguyệt Tường Quốc, khi đó hắn sẽ nạp phi tần sao? Hai tay Trầm Lạc siết vạt áo, nếu Vũ Văn Thượng có can đảm dám nạp phi tần, nàng sẽ chạy trốn ra khỏi hoàng cung. Nàng ngàn lần không muốn cùng nhiều người chia sẻ một phu quân.
“ Lạc tỷ tỷ, ta rất hâm một tỷ. Phụ thân của tỷ chỉ có một mình mẫu thân tỷ mà thôi, còn mẫu thân ta thì ngày ngày rơi lệ, khi ta tiến cung người dặn dò ta nhất định phải làm cho Điện hạ vừa lòng với mình, Hoà Miêu ta ghét nhất là phải vô duyên vô cớ đi lấy lòng người khác, gặp phải người nhiệt tình ôn nhu còn đỡ, lỡ như gặp phải người mặt mày lạnh băng thì thật là mất mặt. A Lạc tỷ tỷ, ta quên nói một chuyện. Ma ma nghiệm thân ngày hôm nay suýt nữa đã hù chết ta rồi. Lạc tỷ tỷ, tỷ có bị doạ hay không thế? “ Tay Hòa Miêu giữ chặt lấy tay Trầm Lạc vô cùng thân thiết hỏi nàng. Sau khi nghiệm thân xong khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn khẩn trương như hồi sáng nữa mà lại hết sức ngại ngùng.
Trầm Lạc yên lặng nhìn Hoà Miêu, Lưu ma ma vẫn chưa nghiệm thân nàng, nàng ngoài phải cởi áo ngoài ra thì kì thực cũng không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào.
Nhìn Hoà Miêu thẹn thùng nhưng vẻ mặt lại vô cùng chờ mong nàng mở miệng. Sắc mặt Trầm Lạc không tốt nhìn Hòa Miêu “Chuyện này rất xấu hổ, Hoà Miêu muội sao nửa đêm nửa hôm lại nhắc tới nó chứ.” Trầm Lạc không thể cho người khác biết là nàng bị Vũ Văn Thượng cướp mang đi, chỉ có thể bịa ra mấy câu lập lờ nước đôi để lừa dối Hòa Miêu.
Sau khi sự ngại ngùng qua đi, hai tròng mắt hết sức mơ màng. “Trách không được những người nghiệm thân đều là những ma ma đức cao vọng trọng trong cung, Lạc tỷ tỷ, tỷ nghĩ thử xem, trong số các tú nữ có người chắc chắn trong tương lai sẽ trở thành Thái tử Phi. Thế mà các ma ma lại muốn đưa tay đến cái chỗ đó thật là làm người ta xấu hổ muốn chết. Lưu ma ma nhìn nhiều cũng đã thành quen, nhưng mà những tú nữ đi ra ai nấy đều đỏ mặt. Chỉ trừ hai người đó là thiên kim của Đỗ thái phó và Mẫn Mẫn quận chúa, sắc mặt hai người đó hết sức bình thường. A đúng rồi.” Hoà Miêu nói đến chỗ này đột nhiên dừng lại hết sức nghi hoặc mà nhìn Trầm Lạc.” Lạc Tỷ tỷ, sau khi nghiệm thân xong đã đi đâu vậy? Ta không thấy tỷ từ trong phòng đó đi ra.”
Trầm Lạc ổn định tinh thần, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Trở tay cầm lấy tay Hoà Miêu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ta: “Sao lại thế? Sau khi ta từ trong phòng đó đi ra đã lập tức bị đưa đến Huệ Minh Cung, có lẽ do lúc đó muội quá khẩn trương nên mới không chú ý đấy thôi.” Dứt lời, Trầm Lạc nở nụ cười hết sức sáng lạn với Hoà Miêu.
Trong thư phụ thân có viết, nếu trong tình huống không biết phải làm gì nói gì, thì nhất định phải dùng những lời nói mơ hồ để che lấp. Khi nói sắc mặt phải hết sức vui vẻ, phải cười, như thế mới có thể lừa dối được đối phương. Hoà Miêu nhìn thì chất phác đơn thuần, rốt cuộc con người có như tướng mạo hay không? Nàng cũng không thể nào biết được, trong hoàng cung này Trầm Lạc không quen biết một ai, không biết ai là người tốt. Trầm Lạc cảm thấy mình không thể dễ dàng để lộ tình cảm của mình ra được.
“Ừh, Lạc tỷ tỷ nói rất đúng, lúc đó ta rất căng thẳng. Xem đầu óc ta này, Lạc tỷ tỷ làm sao có thể chạy lung tung trong hoàng cung được. Lạc tỷ tỷ, tỷ thật là tốt, về sau Hoà Miêu có tỷ làm bạn rồi, rốt cục thì cũng có thể tìm được một người ta có thể nói những chuyện trong lòng ra được. Hoà Miêu rất là vui.” Hai tay Hoà Miêu rút ra từ trong tay Trầm Lạc, liên tục vỗ vào nhau, vui vẻ đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên từ trên ghế.
Nhìn dáng vẻ Hoà Miêu vui vẻ như vậy, trong lòng Trầm Lạc có cảm giác áy này. Nói không chừng Hoà Miêu là người chân thật chất phác không phải loại người tâm cơ?
Cũng có thể là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi, trong hoàng cung phụ nữ hầu hết đều có tâm cơ, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được. Dường như trong lòng nàng đang có hai con người tý hon, một người thì nói với nàng, Trầm Lạc nhất định phải tàn nhẫn với mấy cô gái đó, mấy người đó đều đang nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thượng đấy. Mà người tý hon kia thì kéo nàng lại đỏ mặt nói, Trầm Lạc tại sao ngươi lại biến mình thành kẻ xấu vậy? Tâm của ngươi hỏng rồi, ngươi cũng là người có tâm tính kế cao thâm.
“Tiểu chủ nhân, đêm đã khuya rồi, xin hãy quay về phòng đi, không nên phá hỏng quy tắc ở trong cung.” Tiếng của lão ma ma ở bên ngoài truyền vào, Hoà Miêu vừa nghe như thế, sắc mặt trầm xuống, khoé miệng méo xệch. Sau đó nhún vai, làm một cái mặt quỷ với Trầm Lạc. Trầm Lạc nhìn dáng vẻ Hoà Miêu như thế thì chỉ lắc đầu, sau đó phất phất tay với Hòa Miêu: “Muội mau trở về phòng đi, nếu không hai chúng ta đều bị ma ma mắng.”
Hoà Miêu lè lưỡi, sau đó đi đến cửa phòng đẩy cửa ra, nhìn gương mặt âm trầm của Vương ma ma ở bên ngoài phòng, Hoà Miêu trưng ra khuôn mặt tươi cười, giọng điệu nói chuyện hết sức vui vẻ, giống như bị Vương ma ma mắng là phần thưởng vậy. “Vương ma ma, người thật vất vả, đã trễ thế này rồi mà còn đi tuần tra. Hoà Miêu trở về phòng đây, người cũng mau đi nghỉ đi.” Nói tới đây, Hoà Miêu xoay người cười cười với Trầm Lạc: “Lạc tỷ tỷ, ta trở về phòng đây. Tỷ cũng mau đi nghỉ đi.”
Trầm Lạc ngồi trên ghế không lên tiếng, nhìn bóng dáng Hoà Miêu biến mất, Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn Vương ma ma dường như không có ý định dời đi. Trầm Lạc suy nghĩ một chút, đứng lên, nhẹ nhàng mở miệng: “Vương ma ma, có chuyện muốn nói với ta sao?”
Vương ma ma đứng ở ngoài cửa gật gật đầu, sau đó bước vào phòng, trở tay đóng cửa phòng lại.
“ Lạc chủ tử, lão nô được Lưu ma ma phân phó để ý chăm sóc tốt cuộc sống của người. Lưu ma ma là nhũ mẫu của Điện hạ, như vậy việc chăm sóc người nhất định là được Điện hạ phân phó. Nếu đã như vậy, việc bảo vệ Lạc chủ tử được khoẻ mạnh ở Huệ Minh Cung tất nhiên là trọng trách của lão nô rồi. Lão nô chỉ khuyên Lạc chủ tử một câu, không cần biết là ở trong sương phòng hay ở Huệ Minh Cung. Đều không nên thân thiết với những người phụ nữ đó, tâm ý của Điện hạ trong lòng Lạc chủ tử nhất định sẽ hiểu.” Vương ma ma nói tới chỗ này thì không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn Trầm Lạc.
Trầm Lạc nghiêm túc gật đầu với Vương ma ma, bà đang nhắc nhở mình không nên thân thiết cùng những người phụ nữ khác, vừa rồi Hoà Miêu đột nhiên đến phòng thật sự khiến nàng hết sức bất ngờ.
“Đa tạ Vương ma ma đã nhắc nhở, sau này ta sẽ hết sức chú ý.”
“Như vậy là tốt rồi, đêm đã khuya, Lạc chủ tử hãy nghỉ ngơi đi. Sáng mai bên trên sẽ phân cung nữ đến sương phòng các chủ tử.” Vương ma ma vừa nói xong dứt lời sau đó phúc thân thi lễ với nàng, Trầm Lạc vội vàng đỡ lấy, Vương ma ma tóc đã hoa râm, trong cung nhất định cũng là một lão ma ma rồi: “Vương ma ma, tuổi tác người cũng đã lớn, nếu là ở bên ngoài, thì tiểu bối chúng ta đều phải kính trọng người. Xét về lí, thì không cần hành lễ mới phải.”
Vương ma ma đứng thẳng hai chân trên mặt mang ý cười, quả nhiên đây chính xác là nữ tử mà Điện hạ nhìn trúng, thật khác biệt với những nữ tử khác, tướng mạo thanh nhã giản dị, tuy rằng không phải là cô nương diễm lệ xinh đẹp, nhưng cảm giác mang lại không giống với những nữ tử bình thường. Đó là phong thái tự nhiên hào phóng có tiến có lui, diện mạo và cử chỉ, hoàn toàn có tư cách ngồi trên vị trí Thái tử Phi.
“Lạc chủ tử thật đặc biệt, lão nô cáo lui.” Vương ma ma tán thưởng Trầm Lạc, sau đó nghiêng người rời khỏi phòng, dùng hai tay đem của phòng rắn chắc đóng lại.
Trầm Lạc ngồi trở lại ghế, cảm thấy đau đầu lấy tay ấn trán, ở trong cung làm việc đều phải có nề nếp. Vũ Văn Thượng ta vốn là người có chuyện sẽ nói, không phải loại người cất dấu tâm sự. Bây giờ vì chàng, không thể không thích ứng những quy củ trong cung. Nếu sau này chàng đối xử không tốt với ta, ta sẽ.........Trầm Lạc lại đau đầu, nàng có thể thế nào được? Đem cái đó của Vũ Văn Thượng thiến đi sao......
Lúc này Vũ Văn Thượng đang ở trong thư phòng phụ hoàng thảo luận chính sự không hiểu sao lại hắt hơi một cái, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của phụ hoàng thì Vũ Văn Thượng sờ sờ cái mũi.
“Thượng nhi, thời tiết hôm nay thay đổi thất thường. Ban ngày thì nóng, đến tối lại có gió lạnh, con nên chú ý thân thể mình một chút.”
Vũ Văn Thượng khoát tay áo: “Phụ hoàng thân mình nhi thần rất tốt. Không có việc gì. Chỉ có điều người nên chú ý đến bản thân một chút.”
Hoàng đế Nguyệt Tường quốc đem tấu chương đang cầm trong tay đóng lại, ngồi thẳng trên long ỷ màu vàng: “Thượng nhi, đề nghị của con mặc dù tốt, nhưng có vẻ quá mức táo bạo. Thái Úy cũng từng lập công lớn, còn nữa nếu dời ông ta đi, thì ai sẽ tới tiếp quản vị trí của ông ta đây?”
Vũ Văn Thượng vốn đang đứng đột nhiên quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhị đệ cư ngụ trong hoàng cung đã lâu, gia yến cũng không tham dự. Sao không để cho đệ ấy lĩnh binh quyền của Thái Úy, đem binh quyền của Nguyệt Tường quốc chia làm ba, Phụ hoàng, nhị đệ, cùng nhi thần chia ra chưởng quản.”
Thân mình đang dựa vào long ỷ của Hoàng đế Nguyệt Tường Quốc phút chốc thẳng lên, sau khi cân nhắc, cười to ra tiếng: “Thượng nhi, tấm lòng của con rộng lớn như thế, đem Nguyệt Tường quốc giao cho con, ta cũng cảm thấy yên tâm.”
“Phụ hoàng, Nhị đệ vốn có tâm hồn tinh khiết lương thiện. Về phía mẫu hẫu hãy để cho con giải thích.”
Hoàng đế Nguyệt Tường quốc bị con trai nói trúng tâm sự, Haiz, lúc tuổi trẻ không quả quyết khiến ông mất đi tình yêu của nữ tử trong lòng, mặt khác còn phụ tấm lòng của hai người phụ nữ. Không cầm lòng được, ngẩng đầu nhìn Chiêu Dương cung. Tú Tú nàng còn ở đó tụng kinh niệm phật sao? Nàng cũng biết cuối cùng ta vẫn phải đi đến đó, xuyên qua của sổ nhìn nàng. Nàng lại đóng cửa lại, mà ta vẫn không dám xông vào sợ chọc giận nàng.
Thở dài, lại nhìn về phía con mình. Trong việc chính sự con trai so với ông người phụ thân này còn nhanh nhạy hơn. Về mặt tình cảm Lạc nha đầu không phải cũng bị đứa con trai này ăn sạch sành sanh sao? Nếu năm đó ông cũng làm như thế với Tú Tú, thì sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
“Lạc nha đầu ở Huệ Minh Cung sao?” Nhìn thấy con trai vui mừng khi nghe đến cái tên kia, khóe môi cong lên. Hoàng đế Nguyệt Tường quốc vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy trong lòng chua xót.
“Phụ hoàng, nhi thần an bài nàng ở Huệ Minh cung. Lòng dạ nàng không sâu, nếu vào ở trong những sương phòng khác sợ là ngay cả xương cốt cũng không còn thừa.”
Vũ Văn Thượng biết nhạc phụ ở nhà đã truyền cho nàng không ít thủ đoạn, nhưng Lạc Nhi có thể vận dụng nó tự nhiên được sao? Ha ha, chỉ e là không được rồi. Những thủ đoạn này của nhạc phụ đều được tích lũy trong việc làm ăn, làm sao có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi có thể nắm rõ như lòng bàn tay được? Lúc này Vũ Văn Thượng còn không biết Trầm Lạc đang ở trong phòng cúi đầu băn khoăn có nên chặt hay không.
Đương nhiên, những ý nghĩ lớn mật này của Trầm Lạc sau này Vũ Văn Thượng mới biết. Về sau tức giận, còn đem Trầm Lạc ra đùa nghịch.
“Phụ hoàng, muốn đem Lạc nhi thuận lợi đón vào Đông cung còn cần sự trợ giúp của người.” Vũ Văn Thượng giương khóe miệng thản nhiên mở miệng.
Hoàng đế Nguyệt Tường quốc ha ha cười, lời nói của Hoàng đế là ngàn vàng, hơn nữa còn có tình cảm phụ thân con sâu đậm: “Ngươi cái tên tiểu tử này, phụ hoàng nhất định sẽ tương trợ cho ngươi. Ngươi nên lo lắng thật tốt bản thân mình, đừng có đem con dâu đánh mất đó.”