Đi qua rừng cây nhỏ ở Huệ Minh cung, hiện ra trước mắt là một cung nhỏ bị phủ kín. Trên đường lá rụng rơi đầy, gió nhẹ thổi lay động những cây đại thụ hai bên đường. Trầm Lạc càng đi càng nghi ngờ, đường trong cung đều được cung nữ thái giám quét dọn sạch sẽ, lá rụng xuống thì lúc sáng sớm liền được quét dọn rồi. Nhưng lá rụng ở đây lại rất dày, chân dẫm lên cũng có cảm giác mềm mại.
Vừa nghi ngờ vừa đi, không lâu sau một tòa cung điện tan hoang hiện ra trước mặt nàng. Trầm Lạc ngước mắt nhìn Vũ Văn Thượng đang đứng bên cạnh, tay chỉ tòa cung điện phía trước mở miệng nói: “Trong cung điện kia có người ở sao?”
Vũ Văn Thượng liếc mắt nhìn tòa cung điện, đưa tay sờ đầu Trầm Lạc chậm rãi nói: “Lạc nhi, trước kia trong cung này có người ở nhưng người trong cung này nếu không chết thì cũng hóa điên, nàng không nên nhìn, nếu không phải do cung này ít người nhất, ta cũng không để cho nàng nhìn thấy cung này”.
Tay Trầm Lạc bị tay Vũ Văn Thượng nắm chặt, bởi vì Trầm Lạc đột nhiên dừng bước. Mắt ôn nhu nhìn Trầm Lạc, có lẽ nhìn thấy lãnh cung nên Lạc nha đầu bị giật mình. Vừa muốn mở miệng nhưng ngược lại Lạc nhi lại mở miệng trước.
“Vũ Văn Thượng, cung điện này đang giam giữ phi tần bị thất sủng phải không? Gọi là lãnh cung thì phải, ta từng đọc được trong truyện, những cô gái kia thật đáng thương. Không được Hoàng thượng yêu thương, chỉ có thể cô đơn suốt quãng đời còn lại ở nơi này, thật là thê lương.” Trầm Lạc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng. Một người ngẩng đầu nhìn lên một người cúi đầu nhìn xuống ánh mắt của hai người đều cực kỳ nhu hòa.
“Lạc nhi đừng suy nghĩ lung tung nữa, cung điện này chỉ là giam giữ những phi tử cứng đầu mà thôi.” Vũ Văn Thượng gõ nhẹ vào trán Trầm Lạc một cái, rồi nhanh chóng lôi kéo nàng đi về phía trước, không nên nán lại nơi này nữa, hắn không cho phép nha đầu này có thời gian đau buồn.
Chẳng bao lâu sau hai người đi đến cửa sau của hoàng cung, Lỗ thị vệ vừa thấy Điện hạ lập tức khom người hành lễ. Vũ Văn Thượng phất tay với Lỗ thị vệ lạnh giọng nói: “Chuyện xuất cung ngày hôm nay cẩn thận miệng mình đó.” Lỗ thị vệ lập tức quỳ xuống đất, cực kỳ cẩn thận mà mở miệng: “Nô tài cẩn tuân ý chỉ của Điện hạ.” Vũ Văn Thượng chỉ thoáng nhìn Lỗ thị vệ, liền kéo Trầm Lạc đi ra khỏi cửa cung.
Thoát được, Lỗ thị vệ từ trên mặt đất đứng lên sờ mồ hôi trên trán, bên cạnh Điện hạ là một nữ tử. Trong lòng hắn rất tò mò rốt cục thì Điện hạ đã nhìn trúng cô nương nhà ai? Trong khi còn đang vừa nghi ngờ vừa tò mò, bả vai bị người nào đó nặng nề đánh một cái, một giọng nói sang sảng truyền vào lỗ tai: “Lỗ đại ca, mới vừa rồi bên cạnh Điện hạ…..” Lỗ thị vệ vội vàng giơ tay che cái miệng của người đang nói lại, nhẹ giọng cảnh cáo: “Hứa tiểu tử, mới rồi không phải là Điện hạ. Điện hạ hiện giờ đang ở trong Đông Cung điện ngươi đừng có mà nói tầm bậy, cẩn thận cái đầu của mình đó.”
Hứa thị vệ bị che miệng gật đầu liên tục, Lỗ thị vệ mới dám thả tay xuống.
“Lỗ đại ca vừa rồi là đệ hoa mắt. Chuyện này một chữ đệ cũng không nói, huynh có thể yên tâm.” Hứa thị vệ sờ sờ cái gáy, sau khi nói xong cười một cách ngốc ngếch. Lỗ thị vệ biết chắc trong lòng Hứa tiểu tử này đã hiểu, chỉ vỗ vỗ bả vai tiểu tử này, hết sức nghiêm túc mở miệng: “Hứa tiểu tử chúng ta làm nô tài, miệng nhất định phải ngậm thật chặt, đắc tội với chủ tử, đầu cũng không bảo vệ được đâu.”
Hứa thị vệ lập tức đứng thẳng người sau đó tiến tới bên tai Lỗ thị vệ nhẹ nhàng nói: “Lỗ đại ca trong cung chọn cung nữ đấy, đệ nghe nói đều là những cô nương xinh đẹp đó. Hắc hắc.” Lỗ thị vệ không nói hai lời đánh mạnh lên đầu Hứa tiểu tử một cái, hai tay đẩy mạnh Hứa tiểu tử ra: “Ngươi có phải muốn chết không, thị vệ mà gặp riêng tư cung nữ, nếu bị bắt thì đầu khó mà giữ được. Ta nói ngươi nha, gia đình ngươi tốn nhiều bạc như vậy để cho ngươi vào đây làm một thị vễ trông coi cửa cung. Sao có thể không có tiền đồ như thế chứ? Nếu ngươi làm tốt chức trách của mình, được chủ tử coi trọng chọn trúng, trực tiếp đề bạt làm thị vệ thân cận, khi đó muốn con gái xinh đẹp như thế nào mà chẳng có.”
Hứa tiểu tử bị Lỗ thị vệ mắng cho như thế thì nhất thời hiểu ra: “Lỗ đại ca, đệ đã hiểu rồi. Chúng ta nên nhìn lâu dài. Chỉ là mới vừa rồi đệ thấy nữ tử xuất cung kia, tuy không thấy rõ lắm nhưng khuôn mặt kia chắc chắn rất đẹp.” Lỗ thị vệ vừa nghe vậy nhướng mày: “Tiểu Tử ngươi nói lại coi muốn chết có phải không?”
Bên này Hứa tiểu tử bị Lỗ thị vệ hung hăng dạy dỗ, bên kia Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng lập tức ôm lên lưng ngựa, tay Vũ Văn Thượng ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé của nàng. Đã vào đêm, nên trên đường phố không còn nhiều người, cho nên Vũ Văn Thượng mới dám đường hoàng mang theo Trầm Lạc cưỡi ngựa đi trên đường.
Gió đêm cuốn tóc Trầm Lạc phất vào khuôn mặt tuấn mĩ của Vũ Văn Thượng, giống như sợi lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy trong lòng Vũ Văn Thượng. Tốc độ ngựa chạy càng ngày càng nhanh, tối nay Vũ Văn Thượng hắn cũng không phải chỉ muốn dẫn Trầm Lạc đi lấy chiếc yếm mà thôi.
Lúc này trên phố cũng chỉ còn một nhà sáng ánh nến, Vũ Văn Thượng thở dài một tay ghìm chặt cương ngựa, ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lại. Vũ Văn Thượng bước xuống ngựa đầu tiên sau đó giơ hai tay ra giữ chặt lấy eo Trầm Lạc ngay lập tức đỡ nàng xuống ngựa.
Bà chủ trong cửa hàng nghe có tiếng động bên ngoài ngay lập tức ra khỏi cửa. Thấy Vũ Văn Thượng đang cẩn thận ôm Trầm Lạc thì ý cười trên mặt càng đậm.” Chiếc yếm dựa theo mẫu của khách quan đặt đã làm xong, tổng cộng có bốn món, trước tiên xin mời vào cửa hàng đã. Tiểu nhân sẽ mang chiếc yếm ra, tiểu nương tủ mặc thử xem, nếu có chỗ nào không vừa lòng, tiểu nhân có thể lập tức sửa cho người.” Lão phụ nhân vừa nói vừa chìa tay mời Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc vào bên trong nhà.
Trầm Lạc nghe bà lão kia gọi tiểu nương tử, thoáng chốc lỗ tai đỏ bừng lên. Nàng còn chưa thành thân với Vũ Văn Thượng, sao đã thành tiểu nương tử rồi. Vũ Văn Thượng ở bên cạnh mặt không đổi sắc tay ôm lấy eo Trầm Lạc: “Nương tủ cùng vi phu đi vào nào, đợi lát nữa vi phu sẽ tự mình mặc yếm cho nàng.”
Cái gì? Tự mình mặc yếm cho nàng. Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn mặt Vũ Văn Thượng, men theo ánh trăng chiếu xuống vẻ mặt người này hết sức lạnh nhạt. Ưh, vẻ mặt nghiêm túc mà nói lời vô sỉ. Trâm Lạc lại một lần nữa thấy bản lĩnh vô sỉ của Vũ Văn Thượng.
“Hãy xem những chiếc yếm này xem có vừa lòng hay không?” Trong tay bà lão cầm bốn chiếc yếm màu sắc không giống nhau đi ra phòng khách, đem bốn chiếc yếm theo thứ tự bày ở trên bàn, đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn những chiếc yếm trên bàn càng xem càng hài lòng: “Tiểu nhân đã làm yếm nhiều năm như thế, lần đâu tiên thấy những chiếc yếm như thế này.” Vừa dứt lời nghiêng đầu nhìn Trầm Lạc, ngón tay sờ những chiếc yếm kia tiếp tục mở miệng nói: “Tiểu nương tử, cần phải mặc thử nó, nếu thấy không hài lòng chỗ nào tiểu nhân có thể sửa cho đến khi người vừa lòng mới thôi.”
Trầm Lạc nhìn những chiếc yếm được đặt trên bàn, theo thứ tự là màu đỏ tươi, màu xanh dương, màu vàng và màu tím, viền được thêu bướm, hơn nữa dây yếm đều được đặt ở phía trước.
“Vậy thì hãy thử xem, chỉ thử một cái là được rồi, lấy cái màu đỏ đi, Lạc nhi cùng vi phu vào trong buồng trong đi.” Vũ Văn Thượng cầm chiếc yếm đỏ chót hướng về phía bà lão cười cười, ngay sau đó dắt Trầm Lạc đi vào trong phòng trong. Trầm Lạc thấy khóe miệng bà lão nụ cười càng ngày càng sâu thì mắc cỡ đỏ mặt. Nếu ở trong khuê phòng không người Vũ Văn Thượng vô sỉ nàng có thể tiếp nhận. Nhưng bây giờ là ở trước mặt người ngoài nàng thật sự mắc cỡ chết đi được.
Đoạt lấy chiếc yếm đỏ tươi trong tay Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc xấu hổ nói: “Ta, ta tự mình vào thử. Chàng ở bên ngoài chờ ta, ta cũng không có nói là không mặc.” Trầm Lạc nói xong nhanh chóng đi vào trong phòng trong, mặc kệ Vũ Văn Thượng ở đằng sau lưng mình. Chỉ là nàng vừa mới đi vào lại nghe được giọng Vũ Văn Thượng ở bên ngoài truyền vào. Khiến nàng mắc cỡ đến nỗi quên luôn làm thế nào để mặc yếm rồi.
“Nương tử của ta rất dễ xấu hổ. Cách làm chiếc yếm này là nàng nghĩ ra, nàng nói kiểu dáng này dễ cởi.”
Bà lão ha ha cười: “Thật là một tiểu nương tử thông minh, chăm sóc phu quân của mình. Khách quan ngài mau đi vào đi, chớ để tiểu nương tử chờ sốt ruột.” Vũ Văn Thượng gật đầu một cái nhấc chân đi vào trong phòng.
Bà lão đứng ở ngoài trên mặt ý cười thật sâu, thật là một đôi phu thê ân ái. Nhớ ngày đó khi bản thân mình lập gia đình phu quân cũng đối với bà như thế, chỉ là tiệc vui chóng tàn, phu quân sinh bệnh đã đi rồi, để lại một mình bà không con không cái. Bà dựa vào tay nghề may xiêm y mở cửa hàng cũng đông khách. Mọi người khuyên bà tái giá, chỉ là bà không chịu. Nếu lại gả cho người khác, bà làm sao còn mặt mũi đi gặp phu quân mình chứ. Bà lão suy nghĩ miên man liền thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn về ba chiếc yếm khác trên bàn không khỏi cười ra tiếng.
“Lạc nhi, đừng có né. Cái chỗ nhỏ như thế này mà còn chơi trốn tìm với ta sao?” Vũ Văn Thượng bước một bước to hai cánh tay duỗi ra đem Trầm Lạc núp ở góc tường ôm lại. Nhìn thấy cái áo lót đỏ thẫm của Trầm Lạc Vũ Văn Thượng gật gật đầu nói: “Lạc nhi thích nhất là màu đỏ, để vi phu giúp nàng cởi y phục ra nhé.”
Thấy Vũ Văn Thượng giữ chặt mình Trâm Lạc cũng không giãy dụa nữa, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở nam tử ở trước người mình: “Vũ Văn Thượng nói chuyện nhỏ giọng một chút đi, những lời nói vô sỉ như thế nói cho người khác nghe. Thật không biết xấu hổ mà.”
Đem y phục của Trầm Lạc cởi ra đặt trên bàn kế bên, nheo nheo đôi mắt. Giọng nói cố ý nhỏ nhẹ như muỗi: “Vậy để ta nói nhỏ một chút, Lạc nhi chỗ đó của nàng càng ngày càng lớn. Ta sợ chiếc áo của nàng không chứa nổi, dù sao chiếc yếm này cũng theo kích cỡ trước kia làm theo mà.”
Trầm Lạc không tự chủ được nhìn về phía ngực của mình, lớn lên chỗ nào chứ? Không phải là không khác trước kia chút nào sao. Nhìn một chút Trầm Lạc liền thấy một bàn tay to lớn, sờ trước ngực mình đem lại một hồi sảng khoái, Trâm Lạc vội vàng đè xuống cảm giác mắc cỡ: “Vũ Văn Thượng ai cho chàng sờ soạng lung tung hả, không phải muốn mặc yếm sao.”
“Tối nay tất cả nghe theo nương tử, vi phu không sửa nữa.” Tuy Vũ Văn Thượng nói thế nhưng tay kia ở trên ngực nàng hung hăng bóp nhẹ vài cái rồi mới bằng lòng dừng tay. Cho đến khi cởi được chiếc yếm của Trầm Lạc ra thì mắt Vũ Văn Thượng cong cong: “Lạc nhi, nàng xem nàng có cảm giác rồi. Bị ta vuốt ve chỗ đó của nàng dựng lên rồi này.”
“Không cho phép nhìn.” Trầm Lạc vội vàng đoạt chiếc yếm màu đỏ trong tay Vũ Văn Thượng, trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng một cái sau đó tự mình mặc lên. Vũ Văn Thượng đứng ở một bên thưởng thức giai nhân mặc yếm, càng xem ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh. Khi Trầm Lạc mặc xong nhìn Vũ Văn Thượng thật sự là sợ hết hồn.
Tường rằng Vũ Văn Thượng sẽ như sói nhào đến đây, thế nhưng hắn lại xoa xoa chân mày, đem y phục đưa cho Trầm Lạc: “Mau mặc vào đi, vi phu ra ngoài chờ nàng.” Nói xong Vũ Văn Thượng không chút do dự đi ra khỏi phòng. Trầm Lạc không biết lúc này Vũ Văn Thượng đang bị lửa nóng đốt thân, nếu còn nhìn nữa hắn sợ mình nhịn không được mà đem Lạc nhi ăn mất.Trầm Lạc nhanh chóng mặc y phục vào rồi đi ra khỏi phòng, thấy Vũ Văn Thượng và bà lão đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Bà lão thấy Trầm Lạc đi ra vội vàng hỏi: “Kích thước vừa chứ?” Trầm Lạc gật đầu một cái “Ừ vừa vặn.” Bà lão gật đầu ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Vũ Văn Thượng, phu quân mà có thể nhớ rõ y phục của nương tủ như thế mới là phu quân tốt”.
“Gói tất cả mấy chiếc yếm này lại, bà suốt đêm may những chiếc yếm này ta rất cảm kích, bao nhiêu bạc cứ nói.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa đưa tay lấy túi tiền giắt bên hông.
Bà lão không nói gì đầu tiên là lấy ra một tờ giấy vàng, gói kỹ mấy chiếc yếm lại sau đó đưa cho Trầm Lạc. Rồi sau đó cười nói với Vũ Văn Thượng: “Chỉ là vài chiếc yếm thôi, sao có thể nói tới bạc chứ. Một chiếc yếm 100 đồng là được rồi.”
Trầm Lạc nhìn chiếc yếm được thợ làm hết sức tinh xảo, giá tiền thật là thấp. Không đợi Vũ Văn Thượng trả lời Trầm Lạc cướp lấy túi tiền từ bên trong lấy ra một thỏi bạc để lên bàn: “Những chiếc yếm này thợ làm tốt lắm, kĩ thuật thêu cũng rất giỏi, một thỏi bạc là đã ủy khuất bà rồi bà hãy nhận đi.”
Thấy ánh mắt cự tuyệt của bà lão Vũ Văn Thượng vội vàng mở miệng nói: “Những chiếc yếm này nương tử ta rất vừa lòng, bà hãy nhận bạc này, sau này vẫn sẽ tìm bà làm.” Sau khi nói xong Vũ Văn Thượng không đợi bà lão mở miệng, nhanh chóng kéo Trầm Lạc đi ra cửa.
Đợi đến khi bà lão cầm thỏi bạc đuổi ra tới, Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc đã sớm cưỡi ngựa đi rồi. Bà lão sửng sốt đứng trước cửa, buôn bán nhiều năm như thế, làm gì có việc không cò kè mặc cả mà còn cho nhiều bạc hơn? Đôi nam nữ xứng đôi kia không phải là từ trên trời xuống chứ? Nhìn nhìn tuấn nam mĩ nữ thật xứng đôi. Bà lão ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo ở trên bầu trời đêm, không khỏi nhớ tới phu quân nhà mình. Phu quân chàng ở đó tốt chứ? Không bao lâu nữa ta sẽ xuống dưới bồi chàng.
Bị Vũ Văn Thượng ôm trong vòm ngực ấm áp, mắt thấy ngựa sắp ra khỏi thành, bên tai còn không ngừng vang lên tiếng roi quất vào mông ngựa. Trầm Lạc liền vội vàng hỏi: “Sáng mai còn một buổi tuyển chọn, chàng muốn dẫn ta đi đâu đây? Buổi tối ta phải về Huệ Minh cung.”
Giọng Vũ Văn Thượng kèm theo tiếng gió truyền vào tai Trầm Lạc: “Tối nay ta sẽ dẫn nàng tới một nơi rất tốt, nàng đừng vội sẽ không làm trễ buổi tuyển chọn sáng mai đâu.”
Đi qua rừng cây nhỏ ở Huệ Minh cung, hiện ra trước mắt là một cung nhỏ bị phủ kín. Trên đường lá rụng rơi đầy, gió nhẹ thổi lay động những cây đại thụ hai bên đường. Trầm Lạc càng đi càng nghi ngờ, đường trong cung đều được cung nữ thái giám quét dọn sạch sẽ, lá rụng xuống thì lúc sáng sớm liền được quét dọn rồi. Nhưng lá rụng ở đây lại rất dày, chân dẫm lên cũng có cảm giác mềm mại.
Vừa nghi ngờ vừa đi, không lâu sau một tòa cung điện tan hoang hiện ra trước mặt nàng. Trầm Lạc ngước mắt nhìn Vũ Văn Thượng đang đứng bên cạnh, tay chỉ tòa cung điện phía trước mở miệng nói: “Trong cung điện kia có người ở sao?”
Vũ Văn Thượng liếc mắt nhìn tòa cung điện, đưa tay sờ đầu Trầm Lạc chậm rãi nói: “Lạc nhi, trước kia trong cung này có người ở nhưng người trong cung này nếu không chết thì cũng hóa điên, nàng không nên nhìn, nếu không phải do cung này ít người nhất, ta cũng không để cho nàng nhìn thấy cung này”.
Tay Trầm Lạc bị tay Vũ Văn Thượng nắm chặt, bởi vì Trầm Lạc đột nhiên dừng bước. Mắt ôn nhu nhìn Trầm Lạc, có lẽ nhìn thấy lãnh cung nên Lạc nha đầu bị giật mình. Vừa muốn mở miệng nhưng ngược lại Lạc nhi lại mở miệng trước.
“Vũ Văn Thượng, cung điện này đang giam giữ phi tần bị thất sủng phải không? Gọi là lãnh cung thì phải, ta từng đọc được trong truyện, những cô gái kia thật đáng thương. Không được Hoàng thượng yêu thương, chỉ có thể cô đơn suốt quãng đời còn lại ở nơi này, thật là thê lương.” Trầm Lạc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng. Một người ngẩng đầu nhìn lên một người cúi đầu nhìn xuống ánh mắt của hai người đều cực kỳ nhu hòa.
“Lạc nhi đừng suy nghĩ lung tung nữa, cung điện này chỉ là giam giữ những phi tử cứng đầu mà thôi.” Vũ Văn Thượng gõ nhẹ vào trán Trầm Lạc một cái, rồi nhanh chóng lôi kéo nàng đi về phía trước, không nên nán lại nơi này nữa, hắn không cho phép nha đầu này có thời gian đau buồn.
Chẳng bao lâu sau hai người đi đến cửa sau của hoàng cung, Lỗ thị vệ vừa thấy Điện hạ lập tức khom người hành lễ. Vũ Văn Thượng phất tay với Lỗ thị vệ lạnh giọng nói: “Chuyện xuất cung ngày hôm nay cẩn thận miệng mình đó.” Lỗ thị vệ lập tức quỳ xuống đất, cực kỳ cẩn thận mà mở miệng: “Nô tài cẩn tuân ý chỉ của Điện hạ.” Vũ Văn Thượng chỉ thoáng nhìn Lỗ thị vệ, liền kéo Trầm Lạc đi ra khỏi cửa cung.
Thoát được, Lỗ thị vệ từ trên mặt đất đứng lên sờ mồ hôi trên trán, bên cạnh Điện hạ là một nữ tử. Trong lòng hắn rất tò mò rốt cục thì Điện hạ đã nhìn trúng cô nương nhà ai? Trong khi còn đang vừa nghi ngờ vừa tò mò, bả vai bị người nào đó nặng nề đánh một cái, một giọng nói sang sảng truyền vào lỗ tai: “Lỗ đại ca, mới vừa rồi bên cạnh Điện hạ…..” Lỗ thị vệ vội vàng giơ tay che cái miệng của người đang nói lại, nhẹ giọng cảnh cáo: “Hứa tiểu tử, mới rồi không phải là Điện hạ. Điện hạ hiện giờ đang ở trong Đông Cung điện ngươi đừng có mà nói tầm bậy, cẩn thận cái đầu của mình đó.”
Hứa thị vệ bị che miệng gật đầu liên tục, Lỗ thị vệ mới dám thả tay xuống.
“Lỗ đại ca vừa rồi là đệ hoa mắt. Chuyện này một chữ đệ cũng không nói, huynh có thể yên tâm.” Hứa thị vệ sờ sờ cái gáy, sau khi nói xong cười một cách ngốc ngếch. Lỗ thị vệ biết chắc trong lòng Hứa tiểu tử này đã hiểu, chỉ vỗ vỗ bả vai tiểu tử này, hết sức nghiêm túc mở miệng: “Hứa tiểu tử chúng ta làm nô tài, miệng nhất định phải ngậm thật chặt, đắc tội với chủ tử, đầu cũng không bảo vệ được đâu.”Hứa thị vệ lập tức đứng thẳng người sau đó tiến tới bên tai Lỗ thị vệ nhẹ nhàng nói: “Lỗ đại ca trong cung chọn cung nữ đấy, đệ nghe nói đều là những cô nương xinh đẹp đó. Hắc hắc.” Lỗ thị vệ không nói hai lời đánh mạnh lên đầu Hứa tiểu tử một cái, hai tay đẩy mạnh Hứa tiểu tử ra: “Ngươi có phải muốn chết không, thị vệ mà gặp riêng tư cung nữ, nếu bị bắt thì đầu khó mà giữ được. Ta nói ngươi nha, gia đình ngươi tốn nhiều bạc như vậy để cho ngươi vào đây làm một thị vễ trông coi cửa cung. Sao có thể không có tiền đồ như thế chứ? Nếu ngươi làm tốt chức trách của mình, được chủ tử coi trọng chọn trúng, trực tiếp đề bạt làm thị vệ thân cận, khi đó muốn con gái xinh đẹp như thế nào mà chẳng có.”
Hứa tiểu tử bị Lỗ thị vệ mắng cho như thế thì nhất thời hiểu ra: “Lỗ đại ca, đệ đã hiểu rồi. Chúng ta nên nhìn lâu dài. Chỉ là mới vừa rồi đệ thấy nữ tử xuất cung kia, tuy không thấy rõ lắm nhưng khuôn mặt kia chắc chắn rất đẹp.” Lỗ thị vệ vừa nghe vậy nhướng mày: “Tiểu Tử ngươi nói lại coi muốn chết có phải không?”
Bên này Hứa tiểu tử bị Lỗ thị vệ hung hăng dạy dỗ, bên kia Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng lập tức ôm lên lưng ngựa, tay Vũ Văn Thượng ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé của nàng. Đã vào đêm, nên trên đường phố không còn nhiều người, cho nên Vũ Văn Thượng mới dám đường hoàng mang theo Trầm Lạc cưỡi ngựa đi trên đường.
Gió đêm cuốn tóc Trầm Lạc phất vào khuôn mặt tuấn mĩ của Vũ Văn Thượng, giống như sợi lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy trong lòng Vũ Văn Thượng. Tốc độ ngựa chạy càng ngày càng nhanh, tối nay Vũ Văn Thượng hắn cũng không phải chỉ muốn dẫn Trầm Lạc đi lấy chiếc yếm mà thôi.
Lúc này trên phố cũng chỉ còn một nhà sáng ánh nến, Vũ Văn Thượng thở dài một tay ghìm chặt cương ngựa, ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lại. Vũ Văn Thượng bước xuống ngựa đầu tiên sau đó giơ hai tay ra giữ chặt lấy eo Trầm Lạc ngay lập tức đỡ nàng xuống ngựa.
Bà chủ trong cửa hàng nghe có tiếng động bên ngoài ngay lập tức ra khỏi cửa. Thấy Vũ Văn Thượng đang cẩn thận ôm Trầm Lạc thì ý cười trên mặt càng đậm.” Chiếc yếm dựa theo mẫu của khách quan đặt đã làm xong, tổng cộng có bốn món, trước tiên xin mời vào cửa hàng đã. Tiểu nhân sẽ mang chiếc yếm ra, tiểu nương tủ mặc thử xem, nếu có chỗ nào không vừa lòng, tiểu nhân có thể lập tức sửa cho người.” Lão phụ nhân vừa nói vừa chìa tay mời Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc vào bên trong nhà.
Trầm Lạc nghe bà lão kia gọi tiểu nương tử, thoáng chốc lỗ tai đỏ bừng lên. Nàng còn chưa thành thân với Vũ Văn Thượng, sao đã thành tiểu nương tử rồi. Vũ Văn Thượng ở bên cạnh mặt không đổi sắc tay ôm lấy eo Trầm Lạc: “Nương tủ cùng vi phu đi vào nào, đợi lát nữa vi phu sẽ tự mình mặc yếm cho nàng.”
Cái gì? Tự mình mặc yếm cho nàng. Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn mặt Vũ Văn Thượng, men theo ánh trăng chiếu xuống vẻ mặt người này hết sức lạnh nhạt. Ưh, vẻ mặt nghiêm túc mà nói lời vô sỉ. Trâm Lạc lại một lần nữa thấy bản lĩnh vô sỉ của Vũ Văn Thượng.
“Hãy xem những chiếc yếm này xem có vừa lòng hay không?” Trong tay bà lão cầm bốn chiếc yếm màu sắc không giống nhau đi ra phòng khách, đem bốn chiếc yếm theo thứ tự bày ở trên bàn, đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn những chiếc yếm trên bàn càng xem càng hài lòng: “Tiểu nhân đã làm yếm nhiều năm như thế, lần đâu tiên thấy những chiếc yếm như thế này.” Vừa dứt lời nghiêng đầu nhìn Trầm Lạc, ngón tay sờ những chiếc yếm kia tiếp tục mở miệng nói: “Tiểu nương tử, cần phải mặc thử nó, nếu thấy không hài lòng chỗ nào tiểu nhân có thể sửa cho đến khi người vừa lòng mới thôi.”
Trầm Lạc nhìn những chiếc yếm được đặt trên bàn, theo thứ tự là màu đỏ tươi, màu xanh dương, màu vàng và màu tím, viền được thêu bướm, hơn nữa dây yếm đều được đặt ở phía trước.
“Vậy thì hãy thử xem, chỉ thử một cái là được rồi, lấy cái màu đỏ đi, Lạc nhi cùng vi phu vào trong buồng trong đi.” Vũ Văn Thượng cầm chiếc yếm đỏ chót hướng về phía bà lão cười cười, ngay sau đó dắt Trầm Lạc đi vào trong phòng trong. Trầm Lạc thấy khóe miệng bà lão nụ cười càng ngày càng sâu thì mắc cỡ đỏ mặt. Nếu ở trong khuê phòng không người Vũ Văn Thượng vô sỉ nàng có thể tiếp nhận. Nhưng bây giờ là ở trước mặt người ngoài nàng thật sự mắc cỡ chết đi được.
Đoạt lấy chiếc yếm đỏ tươi trong tay Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc xấu hổ nói: “Ta, ta tự mình vào thử. Chàng ở bên ngoài chờ ta, ta cũng không có nói là không mặc.” Trầm Lạc nói xong nhanh chóng đi vào trong phòng trong, mặc kệ Vũ Văn Thượng ở đằng sau lưng mình. Chỉ là nàng vừa mới đi vào lại nghe được giọng Vũ Văn Thượng ở bên ngoài truyền vào. Khiến nàng mắc cỡ đến nỗi quên luôn làm thế nào để mặc yếm rồi.
“Nương tử của ta rất dễ xấu hổ. Cách làm chiếc yếm này là nàng nghĩ ra, nàng nói kiểu dáng này dễ cởi.”
Bà lão ha ha cười: “Thật là một tiểu nương tử thông minh, chăm sóc phu quân của mình. Khách quan ngài mau đi vào đi, chớ để tiểu nương tử chờ sốt ruột.” Vũ Văn Thượng gật đầu một cái nhấc chân đi vào trong phòng.
Bà lão đứng ở ngoài trên mặt ý cười thật sâu, thật là một đôi phu thê ân ái. Nhớ ngày đó khi bản thân mình lập gia đình phu quân cũng đối với bà như thế, chỉ là tiệc vui chóng tàn, phu quân sinh bệnh đã đi rồi, để lại một mình bà không con không cái. Bà dựa vào tay nghề may xiêm y mở cửa hàng cũng đông khách. Mọi người khuyên bà tái giá, chỉ là bà không chịu. Nếu lại gả cho người khác, bà làm sao còn mặt mũi đi gặp phu quân mình chứ. Bà lão suy nghĩ miên man liền thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn về ba chiếc yếm khác trên bàn không khỏi cười ra tiếng.
“Lạc nhi, đừng có né. Cái chỗ nhỏ như thế này mà còn chơi trốn tìm với ta sao?” Vũ Văn Thượng bước một bước to hai cánh tay duỗi ra đem Trầm Lạc núp ở góc tường ôm lại. Nhìn thấy cái áo lót đỏ thẫm của Trầm Lạc Vũ Văn Thượng gật gật đầu nói: “Lạc nhi thích nhất là màu đỏ, để vi phu giúp nàng cởi y phục ra nhé.”
Thấy Vũ Văn Thượng giữ chặt mình Trâm Lạc cũng không giãy dụa nữa, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở nam tử ở trước người mình: “Vũ Văn Thượng nói chuyện nhỏ giọng một chút đi, những lời nói vô sỉ như thế nói cho người khác nghe. Thật không biết xấu hổ mà.”
Đem y phục của Trầm Lạc cởi ra đặt trên bàn kế bên, nheo nheo đôi mắt. Giọng nói cố ý nhỏ nhẹ như muỗi: “Vậy để ta nói nhỏ một chút, Lạc nhi chỗ đó của nàng càng ngày càng lớn. Ta sợ chiếc áo của nàng không chứa nổi, dù sao chiếc yếm này cũng theo kích cỡ trước kia làm theo mà.”
Trầm Lạc không tự chủ được nhìn về phía ngực của mình, lớn lên chỗ nào chứ? Không phải là không khác trước kia chút nào sao. Nhìn một chút Trầm Lạc liền thấy một bàn tay to lớn, sờ trước ngực mình đem lại một hồi sảng khoái, Trâm Lạc vội vàng đè xuống cảm giác mắc cỡ: “Vũ Văn Thượng ai cho chàng sờ soạng lung tung hả, không phải muốn mặc yếm sao.”
“Tối nay tất cả nghe theo nương tử, vi phu không sửa nữa.” Tuy Vũ Văn Thượng nói thế nhưng tay kia ở trên ngực nàng hung hăng bóp nhẹ vài cái rồi mới bằng lòng dừng tay. Cho đến khi cởi được chiếc yếm của Trầm Lạc ra thì mắt Vũ Văn Thượng cong cong: “Lạc nhi, nàng xem nàng có cảm giác rồi. Bị ta vuốt ve chỗ đó của nàng dựng lên rồi này.”
“Không cho phép nhìn.” Trầm Lạc vội vàng đoạt chiếc yếm màu đỏ trong tay Vũ Văn Thượng, trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng một cái sau đó tự mình mặc lên. Vũ Văn Thượng đứng ở một bên thưởng thức giai nhân mặc yếm, càng xem ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh. Khi Trầm Lạc mặc xong nhìn Vũ Văn Thượng thật sự là sợ hết hồn.
Tường rằng Vũ Văn Thượng sẽ như sói nhào đến đây, thế nhưng hắn lại xoa xoa chân mày, đem y phục đưa cho Trầm Lạc: “Mau mặc vào đi, vi phu ra ngoài chờ nàng.” Nói xong Vũ Văn Thượng không chút do dự đi ra khỏi phòng. Trầm Lạc không biết lúc này Vũ Văn Thượng đang bị lửa nóng đốt thân, nếu còn nhìn nữa hắn sợ mình nhịn không được mà đem Lạc nhi ăn mất.Trầm Lạc nhanh chóng mặc y phục vào rồi đi ra khỏi phòng, thấy Vũ Văn Thượng và bà lão đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Bà lão thấy Trầm Lạc đi ra vội vàng hỏi: “Kích thước vừa chứ?” Trầm Lạc gật đầu một cái “Ừ vừa vặn.” Bà lão gật đầu ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Vũ Văn Thượng, phu quân mà có thể nhớ rõ y phục của nương tủ như thế mới là phu quân tốt”.
“Gói tất cả mấy chiếc yếm này lại, bà suốt đêm may những chiếc yếm này ta rất cảm kích, bao nhiêu bạc cứ nói.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa đưa tay lấy túi tiền giắt bên hông.
Bà lão không nói gì đầu tiên là lấy ra một tờ giấy vàng, gói kỹ mấy chiếc yếm lại sau đó đưa cho Trầm Lạc. Rồi sau đó cười nói với Vũ Văn Thượng: “Chỉ là vài chiếc yếm thôi, sao có thể nói tới bạc chứ. Một chiếc yếm 100 đồng là được rồi.”
Trầm Lạc nhìn chiếc yếm được thợ làm hết sức tinh xảo, giá tiền thật là thấp. Không đợi Vũ Văn Thượng trả lời Trầm Lạc cướp lấy túi tiền từ bên trong lấy ra một thỏi bạc để lên bàn: “Những chiếc yếm này thợ làm tốt lắm, kĩ thuật thêu cũng rất giỏi, một thỏi bạc là đã ủy khuất bà rồi bà hãy nhận đi.”
Thấy ánh mắt cự tuyệt của bà lão Vũ Văn Thượng vội vàng mở miệng nói: “Những chiếc yếm này nương tử ta rất vừa lòng, bà hãy nhận bạc này, sau này vẫn sẽ tìm bà làm.” Sau khi nói xong Vũ Văn Thượng không đợi bà lão mở miệng, nhanh chóng kéo Trầm Lạc đi ra cửa.
Đợi đến khi bà lão cầm thỏi bạc đuổi ra tới, Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc đã sớm cưỡi ngựa đi rồi. Bà lão sửng sốt đứng trước cửa, buôn bán nhiều năm như thế, làm gì có việc không cò kè mặc cả mà còn cho nhiều bạc hơn? Đôi nam nữ xứng đôi kia không phải là từ trên trời xuống chứ? Nhìn nhìn tuấn nam mĩ nữ thật xứng đôi. Bà lão ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo ở trên bầu trời đêm, không khỏi nhớ tới phu quân nhà mình. Phu quân chàng ở đó tốt chứ? Không bao lâu nữa ta sẽ xuống dưới bồi chàng.
Bị Vũ Văn Thượng ôm trong vòm ngực ấm áp, mắt thấy ngựa sắp ra khỏi thành, bên tai còn không ngừng vang lên tiếng roi quất vào mông ngựa. Trầm Lạc liền vội vàng hỏi: “Sáng mai còn một buổi tuyển chọn, chàng muốn dẫn ta đi đâu đây? Buổi tối ta phải về Huệ Minh cung.”
Giọng Vũ Văn Thượng kèm theo tiếng gió truyền vào tai Trầm Lạc: “Tối nay ta sẽ dẫn nàng tới một nơi rất tốt, nàng đừng vội sẽ không làm trễ buổi tuyển chọn sáng mai đâu.”