Khi ra khỏi thượng cung Uy Mẫn Mẫn thở dài một tiếng. Ngay sau đó nhìn bốn phía, vì đã tối nên trên đường cũng chỉ có vài cung nữ thái giám đi lại mà thôi. Mặc dù như thế nhưng mà Uy Mẫn Mẫn để phòng bất trắc vẫn lôi kéo Trầm Lạc đi vào trong đường nhỏ đi qua rừng cây hướng đến sương phòng.
Dọc đường đi Uy Mẫn Mẫn kể chuyện phức tạp giữa trưởng Công chúa và Hà Lăng Thiếu con trai của Thừa Tướng đương triều.
Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn Uy Mẫn Mẫn:” Nói như vậy Hà Lăng Thiếu là vì tránh né trưởng Công chúa nên mới rời khỏi kinh thành?” Uy Mẫn Mẫn gật đầu nhẹ giọng nói:” Vũ Văn Liên địa vị cao, nàng ta biết như thế nên vênh váo tự đắc. Yêu cầu của nàng ta với Hà Lăng Thiếu không đạt được liền tức giận đến giơ chân. Ta thật sự vui mừng mặc dù như vậy là không tốt.” Uy Mẫn Mẫn dứt lời sau đó còn cố ý hướng Trầm Lạc nghịch ngợm mà nháy mắt một cái.
Trầm Lạc nhìn ánh trăng chiếu trên lá cây, hai tay nắm lại thả thả lại nắm, đôi mày thanh tú lúc này nhíu lại. Dựa vào ánh trăng Uy Mẫn Mẫn thấy mày Trầm Lạc nhăn lại như thế, không khỏi giờ tay lên vỗ vỗ vai trái của nàng:” Lạc nhi muội muội chớ có lo lắng. Không biết trong Hoa Quế cao bỏ cái gì chúng ta không cần lo lắng. Đỗ Nhã Y trong lòng rất rõ ràng, cố tình ăn Quế Hoa Cao là nàng đã có dụng ý. Đường đường là trưởng Công chúa mà có thể xuất ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Vũ Văn Liên vẫn như hồi bé không thay đổi âm hiểm xảo trá.”
Suy nghĩ một lát Trầm Lạc chậm rãi lên tiếng:” Ta không biết ta đoán có đúng hay không, trưởng Công chúa khó dễ ta là vì Hà Lăng Thiếu phải không. Nhất định là muội muội của Hà Lăng Thiếu, Hà Oánh không qua được buổi duyệt chọn tú nữ, nhất định là không làm được Thái tử phi, ca ca của nàng cũng sẽ không nói tốt trước trưởng Công chúa.”
Uy Mẫn Mẫn vỗ vỗ quần áo cười to:” Hà Oánh trong mắt Vũ Văn Liên cũng chỉ là con cờ mà thôi, con cờ vô dụng như vậy cùng lắm thì đổi thôi. Nếu mà Hoàng thượng hạ chỉ, chỉ định Hà Lăng Thiếu làm phò mã, ta thấy Thừa Tướng đại nhân nhất định và chức quan của hắn, mà tìm mọi cách triệu hồi Hà Lăng Thiếu về kinh, trói về cũng được. Vì vậy Lạc nhi muội muội, muội nghĩ nhiều rồi.”
“Mặc kệ có suy nghĩ nhiều hay không về sau nên đề phòng trưởng Công chúa một chút. Chính là không biết Đỗ Nhã Y trở về phòng ngự y có tới xem thân thể cho nàng hay không.” Trầm Lạc lo lắng mở miệng , Uy Mẫn Mẫn lại đưa tay chỉ phía trước:” Phía trước chính là đồ sương phòng, chờ khi về đến đó chúng ta đến phòng Đỗ Nhã Y xem một chút là được.”
Nhưng mà Trầm Lạc cùng Đỗ Nhã Y cũng không có nghĩ đến Đỗ Nhã y căn bản không có trở về sương phòng. Nữ tỳ thân cận của Đỗ Nhã Y thấy Lạc tiểu chủ tử và Mẫn Mẫn chủ tử đi trở về sương phòng, nhưng lại không có thấy chủ tử của mình thì trong lòng sốt ruột. Lập tức tiến lên phía trước hướng Lạc chủ tử cùng Mẫn Mẫn tiểu chủ tử thi lễ một cái cung kính hỏi:” Lạc tiểu chủ tử, Mân Mẫn tiểu chủ tử, Y chủ tử cùng hai vị chủ tử rời sương phòng, nhưng còn chưa có trở lại.”
Thân thể Trầm Lạc cứng đờ, cùng Uy Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn nhau. Mặt phiếm hồng, sâu sắc nụ cười của Uy Mẫn Mẫn thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng. Trầm Lạc nhìn phòng Đỗ Nhã Y phụ thânu mày:” Chủ tử của ngươi còn chưa có trở lại?”
Tiễn Diệp ngước mắt nhìn Lạc chủ tử, nghe ngữ khí của Lạc chủ tử chỉ sợ là y chủ tử đã gặp phải chuyện rồi.
Nghĩ đến đây, Tiễn Diệp phịch một cái quỳ trên mặt đất, tay níu quần áo Trầm Lạc, lời nói ra cũng không ổn định:” Lạc tiểu chủ tử. Y chủ tử thân thể không tốt. Lúc này còn chưa có trở lại, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Lạc chủ tử, Mẫn Mẫn chủ tử mong hai vị chủ tử hãy cứu Y chủ tử.”
Trầm Lạc đưa tay đỡ Tiễn Diệp dậy, thấy trong mắt nàng có lệ, lại nghĩ đến Nhã Y ăn Hoa Quế cao thay nàng cản một kiếp. Đỗ Nhã Y chẳng biết bây giờ đi đâu, Trầm Lạc không thể không giúp, nhưng mà giúp thế nào đây?
Uy Mẫn Mẫn nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghiêm túc hẳn lên. Hướng phòng Đỗ Nhã Y ở nơi xa nhìn một cái, rồi sau đó nói với Trầm Lạc:” Trước ta đi Ngự Y viện xem thế nào đã, có lẽ Đỗ Nhã Y đã trực tiếp đến Ngự Y viện chăng. Ngự Y viện có người đang làm nhiệm vụ, chỉ là không biết tối nay người làm nhiệm vụ là người nào.”
Đúng lúc này Bích Liên bê chậu nước từ hậu viện sương phòng đi ra, thấy Lạc tiểu chủ tử liền tiến lên hành lễ. Trầm Lạc nhớ đến Bích Liên xuất thân từ dược phòng, ít nhiều cũng quen thuộc với Ngự Y viện một chút.
“Mẫn Mẫn để Bích Liên đi cùng ngươi đi. Ngươi cũng đã vài năm không có vào cung rồi, thị vệ đang làm nhiệm vụ ở Ngự Y viện không phải ai cũng nhận ra người. Bích Liên trên đường đi cẩn thận một chút.”
Bích Liên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc chủ tử, cũng không khỏi nghiêm túc theo. Vôi vàng gật đầu một cái, đem chậu nước đang cầm trên tay đưa cho Tiễn Diệp. Sau đó đi theo sau lưng Mẫn Mẫn rời khỏi sương phòng.
Còn Trầm Lạc cất bước đi vào trong phòng, ở trong phòng ngồi một lúc lâu. Thấy Mẫn Mẫn và Bích Liên còn chưa có trở lại, thì trong lòng bắt đầu lo lắng. Bất đắc dĩ Trầm Lạc len lén rời khỏi sương phòng, đi ra ngoài hậu hoa viên, đẩy ra dây leo trong mật đạo, thân thể cúi thấp xuống đi vào. Hiện tại người có thể giúp cũng chỉ có Vũ Văn Thượng.
Dòng suối nhỏ sau hậu hoa viên, rừng trúc đối diện truyền đến từng đợt từng đợt tiếng tiêu uyển chuyển du dương, bình bình ổn ổn lại lộ ra một cỗ ai oán. Đột nhiên tiếng tiêu dừng lại. Gió nhẹ thổi lên mặt nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn , gió thổi qua dòng suối thổi vào rừng trúc phía sau điện. Lá trúc xào xạc kêu, bên trong mờ hồ truyền ra tiếng nam nữ nói chuyện.
“Vũ Văn Hạ.” Hai mắt Đỗ Nhã Y trấn tĩnh, nhìn nam tử tuấn lãng đang đứng trong rừng trúc, trái tim bùm bùm nhảy lên.
Vũ Văn Hạ đem ngọc tiêu đeo ở bên hông, đôi tay nắm thành quyền hướng Đỗ Nhã Y thi lễ:” Đỗ cô nương nếu như thật sự muốn lãnh giáo thật thổi tiêu hãy để khi khác đi. Hôm nay đã trễ, cô nam quả nữ ở cùng nhau như thế này sợ rằng không ổn.”
Đỗ Nhã Y lắc đầu một cái, bất đắc dĩ khẽ nở nụ cười. Chậm rãi bước đến trước người Vũ Văn Hạ. Vạt áo dài kéo theo từng lá trúc, phát ra âm thanh. Đỗ Nhã Y giơ tay lên muốn sờ mặt Vũ Văn Thượng nhưng bị ngăn lại. thân thể Vũ Văn Hạ lui về sau.
“Mong Đỗ cô nương tự trọng.”
Âm thanh lạnh lẽo sắc nhọn của nam tử như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y thả tay xuống đè lại tâm của chính mình, gió nhẹ thổi tới, Đỗ Nhã y nhướng mày, khom người ho khan.
Mắt thấy Đỗ Nhã Y sẽ ngã xuống, Vũ Văn Hạ vội vàng tiến lên đỡ. Đỗ Nhã y khó khăn kiềm chế tiếng ho khan, thân thể tiến gần đến lồng ngựa ấm áp của Vũ Văn Hạ, đầu đặt trên vai trái của Vũ Văn Thượng, đôi tay vốn muốn vòng ôm lấy hông Vũ Văn Hạ, nhưng chịu không được dược tính của Hoa Quế cao, đi được Hoa Trúc điện đã là không dễ rồi.
“Vũ Văn Hạ ngươi ôm ta một cái được không? Như vậy dù có chết ta cũng không cầu mong gì nữa.” Đỗ Nhã Y vô lực mở miệng, cảm thụ lồng ngực ấm áp và hô hấp gần trong gan tấc.
Khóe miệng Đỗ Nhã Y khẽ nhếch lên. Thân thể Vũ Văn Hạ cứng đờ, tay phải nắm lấy cổ tay Đỗ Nhã Y:” Cô nương đã trúng độc, phải lập tức kêu ngự y.” Sau khi dứt lời ôm ngang Đỗ Nhã Y đi vào tẩm cung của mình.
Thái giám thân cận hầu hạ Vũ Văn Hạ Tiểu An Tử thấy chủ tử nhà mình vào rừng trúc thổi tiêu lại ôm một mĩ nhân trở về, thân thể lập tức cúng đờ, đôi mắt trợn to lăng lăng nhìn phía trước . Vũ Văn Hạ liếc mắt nhìn Tiểu An Tử lập tức phân phó:” Tiểu An Tử, mau đến Ngự Y viện mời Trương thái y đến đây, cứu người quan trọng hơn, mau đi đi.”
Tiểu An Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ tử, vội vàng khom người nói là rồi nhanh chóng ra khỏi Hoa Trúc điện hướng Ngự Y viện chạy đi. Cũng may Hoa Trúc Điện không chỉ có mỗi Tiểu An Tử mà còn có một lão ma ma theo hầu, chứ không chuyện Đỗ Nhã Y tự tiện truyền ra ngoài thì không tốt.
Đỗ Nhã Y được Vũ Văn Hạ nhẹ nhàng đặt lên giường trong tẩm điện, thấy Vũ Văn Hạ đứng dậy muốn đi. Đỗ Nhã Y vội xuất ra toàn bộ khí lực toàn thân kéo vạt áo Vũ Văn Hạ. mềm giọng nói:” Đừng đi, ở đây bồi ta được không . Gọi ngự y cũng vô dụng thôi, thời gian còn lại của ta cũng không nhiều lắm.” Sau khi dứt lời Đỗ Nhã Y lại khom người ho khan, càng ho càng lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhợt nhạt bởi vì ho nên đỏ bừng.
Vũ Văn Hạ mêm lòng thở dài ngồi lại trên giường, nhìn Đỗ Nhã Y từ nhỏ đã cao cao tại thượng mà bây giờ lại giống như giọt nước, chỉ cần khẽ chạm môt cái sẽ tan ra theo gió.
Đỗ Nhã Y tỉ mỉ nhìn Vũ Văn Hạ đang ngồi phía trước, dáng vẻ giống như là bây giờ mà không nhìn kĩ thì sau này sẽ không được nhìn nữa vậy. Đỗ Nhã Y nhẹ nhàng cười:” Vũ Văn Hạ, ngươi cũng biết lần đầu tiên ta vào cung, gặp được người đứng xa xa trong rừng trúc thì trong lòng chỉ có một người.” Nói đến chỗ này Đỗ Nhã Y lại ho khan.
Vũ Văn Hạ vỗ nhè lưng Đỗ Nhã Y:” Đừng nói nhiều nữa bằng không lại nặng thêm.” Đỗ Nhã Y lắc đầu một cái nói tiếp:” Để ta nói thì tốt hơn, có thể khi ta chết đi sẽ quên mất chàng. Vốn là ta còn mong rằng kiếp này có thể gả cho chàng, bây giờ thì không thể được nữa rồi.”
“Nhã Y chuyện này miến cưỡng không tốt.” Vũ Văn Hạ nhẹ nhàng nói, Đỗ Nhã Y sau khi nghe xong thì kích động. Đôi tay giùng giằng muốn đừng dậy, nhưng là bị Vũ Văn Hạ nhanh chóng đè xuống.
“Nếu như miến cưỡng, có phải ta và chàng sẽ giống như phụ hoàng và mẫu hậu của chàng? Vũ Văn Hạ vì sao chàng không học tập Vũ Văn Thượng một chút. Đỗ Nhã Y vô lực nằm ở trên giường, cả người không còn một chút sức lực nào cả, thanh âm càng ngày nhỏ.
Nghe nhắc đến Vũ Văn Thượng tròng mắt Vũ Văn Hạ thâm trầm, lại nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu đã qua đời thì trong lòng bức bối.
Một lát sau, Vũ Văn Hạ khôi phục lại bình thường sờ sờ tóc Đỗ Nhã Y, nhẹ giọng nói:” Ta không cần phải học hỏi hàng huynh, trên vai hoàng huynh là gánh nặng. Đừng nói nữa, thái y lập tức sẽ tới ngay, ngươi cố chịu một chút.”
Đỗ Nhã Y đột nhiên cầm lấy tay Vũ Văn Hạ:” Không được ta muốn nói, khi ngự y đến ta không thể cùng chàng có thời gian riêng tư để nói nữa. Mới vừa rồi chàng gọi ta là Nhã Y rồi, đã bao lâu rồi chàng không có kêu đây, lúc ấy ta còn gọi chàng là Hạ ca ca. Thật muốn quay trở về lúc đó, trở lại thời điểm ta không có bị bệnh. Lần này Hoàng thượng bề ngoài ban ta cho Vũ Văn Thượng, cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, chờ sau khi học lễ nghi xong, ta nhất định sẽ phải trở về phủ. Trở về phủ ta liền không còn được gặp chàng nữa Hạ ca ca.
Vũ Văn Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể Đỗ Nhã Y càng ngày càng nóng, trên mặt càng ngày càng hồng, tròng mắt lộ ra vẻ không ổn, thân thể khó chịu gập người lại, toàn thân giống như có gì đó thúc đẩy, Đỗ Nhã Y đưa tay nắm thật chặt chăn đệm, cắn chặt môi, Đỗ Nhã y biết mình chỉ còn sót lại một tia lý trí, nếu nàng màn hé miệng, sợ rằng những thanh âm xấu hổ đó sẽ tách môi mà ra.
Vũ Văn Hạ quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Nhã Y thì cả kinh, tay lần nữa nắm lấy cổ tay Đỗ Nhã Y. Tỷ mỉ xem xét Đỗ Nhã Y thế nhưng lại trúng Hợp Hoa Tán một loại mị dược mạnh, Thuốc này lúc đầu trong thân thể sẽ tưởng rằng là trúng độc, chân mày Vũ Văn Hạ nhíu thật chặt.
“Hạ ca ca, Hạ ca ca giết ta đi, ta là người sắp chết, mau giết ta đi, ta thật đau mà.” Đỗ Nhã Y nắm thật chặt chăn, đầu rỉ mồ hôi.
Trong lòng Vũ Văn Hạ căng thẳng, hắn nghĩ đến nhiều năm về trước, cô bé hay đi theo sau lưng mình, đối với mình mỉm cười. Người đó đối với bất cứa ai cũng chỉ là một dáng vẻ lạnh lùng, nhưng đối với hắn luôn là khuôn mặt mỉm cười dịu dàng. Cánh môi không ngừng khéo mở hô Hạ ca ca, Hạ ca ca.
“Nhã Y rất khó chịu sao?” Vũ Văn Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y không nhịn được gật đầu một cái, rồi sau đó rút cây trâm vàng trên đầu xuống, muốn đâm chính mình. Vũ Văn Hạ lập tức đưa tay đoạt lấy cái trâm cài đầu, khi Đỗ Nhã Y thấy trên cổ tay Vũ Văn Hạ bị chảy máu thì nức nở khóc.
“Hạ ca ca, mau giết ta đi.” Đỗ Nhã Y sau khi nói xong trực tiếp đạp một cái.
Vũ Văn Hạ đứng dậy khom lưng đem Đỗ Nhã Y bế lên, nhẹ giọng nói:” Nhã Y, ta không giết nàng.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Hạ ôm Đỗ Nhã Y đi tới tẩm điện, phía bên giường lớn là bức tranh sơn thủy, vén bức tranh sơn thủy lên, dùng sức đẩy bức tường.
Phía sau bức tranh sơn thủy dấu một cánh cửa, bên trong cửa là một chiếc giường lớn khắc hoa, và còn có bàn ghế làm bằng tre.
Khi ra khỏi thượng cung Uy Mẫn Mẫn thở dài một tiếng. Ngay sau đó nhìn bốn phía, vì đã tối nên trên đường cũng chỉ có vài cung nữ thái giám đi lại mà thôi. Mặc dù như thế nhưng mà Uy Mẫn Mẫn để phòng bất trắc vẫn lôi kéo Trầm Lạc đi vào trong đường nhỏ đi qua rừng cây hướng đến sương phòng.
Dọc đường đi Uy Mẫn Mẫn kể chuyện phức tạp giữa trưởng Công chúa và Hà Lăng Thiếu con trai của Thừa Tướng đương triều.
Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn Uy Mẫn Mẫn:” Nói như vậy Hà Lăng Thiếu là vì tránh né trưởng Công chúa nên mới rời khỏi kinh thành?” Uy Mẫn Mẫn gật đầu nhẹ giọng nói:” Vũ Văn Liên địa vị cao, nàng ta biết như thế nên vênh váo tự đắc. Yêu cầu của nàng ta với Hà Lăng Thiếu không đạt được liền tức giận đến giơ chân. Ta thật sự vui mừng mặc dù như vậy là không tốt.” Uy Mẫn Mẫn dứt lời sau đó còn cố ý hướng Trầm Lạc nghịch ngợm mà nháy mắt một cái.
Trầm Lạc nhìn ánh trăng chiếu trên lá cây, hai tay nắm lại thả thả lại nắm, đôi mày thanh tú lúc này nhíu lại. Dựa vào ánh trăng Uy Mẫn Mẫn thấy mày Trầm Lạc nhăn lại như thế, không khỏi giờ tay lên vỗ vỗ vai trái của nàng:” Lạc nhi muội muội chớ có lo lắng. Không biết trong Hoa Quế cao bỏ cái gì chúng ta không cần lo lắng. Đỗ Nhã Y trong lòng rất rõ ràng, cố tình ăn Quế Hoa Cao là nàng đã có dụng ý. Đường đường là trưởng Công chúa mà có thể xuất ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Vũ Văn Liên vẫn như hồi bé không thay đổi âm hiểm xảo trá.”
Suy nghĩ một lát Trầm Lạc chậm rãi lên tiếng:” Ta không biết ta đoán có đúng hay không, trưởng Công chúa khó dễ ta là vì Hà Lăng Thiếu phải không. Nhất định là muội muội của Hà Lăng Thiếu, Hà Oánh không qua được buổi duyệt chọn tú nữ, nhất định là không làm được Thái tử phi, ca ca của nàng cũng sẽ không nói tốt trước trưởng Công chúa.”
Uy Mẫn Mẫn vỗ vỗ quần áo cười to:” Hà Oánh trong mắt Vũ Văn Liên cũng chỉ là con cờ mà thôi, con cờ vô dụng như vậy cùng lắm thì đổi thôi. Nếu mà Hoàng thượng hạ chỉ, chỉ định Hà Lăng Thiếu làm phò mã, ta thấy Thừa Tướng đại nhân nhất định và chức quan của hắn, mà tìm mọi cách triệu hồi Hà Lăng Thiếu về kinh, trói về cũng được. Vì vậy Lạc nhi muội muội, muội nghĩ nhiều rồi.”
“Mặc kệ có suy nghĩ nhiều hay không về sau nên đề phòng trưởng Công chúa một chút. Chính là không biết Đỗ Nhã Y trở về phòng ngự y có tới xem thân thể cho nàng hay không.” Trầm Lạc lo lắng mở miệng , Uy Mẫn Mẫn lại đưa tay chỉ phía trước:” Phía trước chính là đồ sương phòng, chờ khi về đến đó chúng ta đến phòng Đỗ Nhã Y xem một chút là được.”
Nhưng mà Trầm Lạc cùng Đỗ Nhã Y cũng không có nghĩ đến Đỗ Nhã y căn bản không có trở về sương phòng. Nữ tỳ thân cận của Đỗ Nhã Y thấy Lạc tiểu chủ tử và Mẫn Mẫn chủ tử đi trở về sương phòng, nhưng lại không có thấy chủ tử của mình thì trong lòng sốt ruột. Lập tức tiến lên phía trước hướng Lạc chủ tử cùng Mẫn Mẫn tiểu chủ tử thi lễ một cái cung kính hỏi:” Lạc tiểu chủ tử, Mân Mẫn tiểu chủ tử, Y chủ tử cùng hai vị chủ tử rời sương phòng, nhưng còn chưa có trở lại.”
Thân thể Trầm Lạc cứng đờ, cùng Uy Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn nhau. Mặt phiếm hồng, sâu sắc nụ cười của Uy Mẫn Mẫn thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng. Trầm Lạc nhìn phòng Đỗ Nhã Y phụ thânu mày:” Chủ tử của ngươi còn chưa có trở lại?”
Tiễn Diệp ngước mắt nhìn Lạc chủ tử, nghe ngữ khí của Lạc chủ tử chỉ sợ là y chủ tử đã gặp phải chuyện rồi.
Nghĩ đến đây, Tiễn Diệp phịch một cái quỳ trên mặt đất, tay níu quần áo Trầm Lạc, lời nói ra cũng không ổn định:” Lạc tiểu chủ tử. Y chủ tử thân thể không tốt. Lúc này còn chưa có trở lại, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Lạc chủ tử, Mẫn Mẫn chủ tử mong hai vị chủ tử hãy cứu Y chủ tử.”
Trầm Lạc đưa tay đỡ Tiễn Diệp dậy, thấy trong mắt nàng có lệ, lại nghĩ đến Nhã Y ăn Hoa Quế cao thay nàng cản một kiếp. Đỗ Nhã Y chẳng biết bây giờ đi đâu, Trầm Lạc không thể không giúp, nhưng mà giúp thế nào đây?
Uy Mẫn Mẫn nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghiêm túc hẳn lên. Hướng phòng Đỗ Nhã Y ở nơi xa nhìn một cái, rồi sau đó nói với Trầm Lạc:” Trước ta đi Ngự Y viện xem thế nào đã, có lẽ Đỗ Nhã Y đã trực tiếp đến Ngự Y viện chăng. Ngự Y viện có người đang làm nhiệm vụ, chỉ là không biết tối nay người làm nhiệm vụ là người nào.”
Đúng lúc này Bích Liên bê chậu nước từ hậu viện sương phòng đi ra, thấy Lạc tiểu chủ tử liền tiến lên hành lễ. Trầm Lạc nhớ đến Bích Liên xuất thân từ dược phòng, ít nhiều cũng quen thuộc với Ngự Y viện một chút.
“Mẫn Mẫn để Bích Liên đi cùng ngươi đi. Ngươi cũng đã vài năm không có vào cung rồi, thị vệ đang làm nhiệm vụ ở Ngự Y viện không phải ai cũng nhận ra người. Bích Liên trên đường đi cẩn thận một chút.”
Bích Liên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc chủ tử, cũng không khỏi nghiêm túc theo. Vôi vàng gật đầu một cái, đem chậu nước đang cầm trên tay đưa cho Tiễn Diệp. Sau đó đi theo sau lưng Mẫn Mẫn rời khỏi sương phòng.
Còn Trầm Lạc cất bước đi vào trong phòng, ở trong phòng ngồi một lúc lâu. Thấy Mẫn Mẫn và Bích Liên còn chưa có trở lại, thì trong lòng bắt đầu lo lắng. Bất đắc dĩ Trầm Lạc len lén rời khỏi sương phòng, đi ra ngoài hậu hoa viên, đẩy ra dây leo trong mật đạo, thân thể cúi thấp xuống đi vào. Hiện tại người có thể giúp cũng chỉ có Vũ Văn Thượng.
Dòng suối nhỏ sau hậu hoa viên, rừng trúc đối diện truyền đến từng đợt từng đợt tiếng tiêu uyển chuyển du dương, bình bình ổn ổn lại lộ ra một cỗ ai oán. Đột nhiên tiếng tiêu dừng lại. Gió nhẹ thổi lên mặt nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn , gió thổi qua dòng suối thổi vào rừng trúc phía sau điện. Lá trúc xào xạc kêu, bên trong mờ hồ truyền ra tiếng nam nữ nói chuyện.
“Vũ Văn Hạ.” Hai mắt Đỗ Nhã Y trấn tĩnh, nhìn nam tử tuấn lãng đang đứng trong rừng trúc, trái tim bùm bùm nhảy lên.
Vũ Văn Hạ đem ngọc tiêu đeo ở bên hông, đôi tay nắm thành quyền hướng Đỗ Nhã Y thi lễ:” Đỗ cô nương nếu như thật sự muốn lãnh giáo thật thổi tiêu hãy để khi khác đi. Hôm nay đã trễ, cô nam quả nữ ở cùng nhau như thế này sợ rằng không ổn.”
Đỗ Nhã Y lắc đầu một cái, bất đắc dĩ khẽ nở nụ cười. Chậm rãi bước đến trước người Vũ Văn Hạ. Vạt áo dài kéo theo từng lá trúc, phát ra âm thanh. Đỗ Nhã Y giơ tay lên muốn sờ mặt Vũ Văn Thượng nhưng bị ngăn lại. thân thể Vũ Văn Hạ lui về sau.
“Mong Đỗ cô nương tự trọng.”
Âm thanh lạnh lẽo sắc nhọn của nam tử như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y thả tay xuống đè lại tâm của chính mình, gió nhẹ thổi tới, Đỗ Nhã y nhướng mày, khom người ho khan.
Mắt thấy Đỗ Nhã Y sẽ ngã xuống, Vũ Văn Hạ vội vàng tiến lên đỡ. Đỗ Nhã y khó khăn kiềm chế tiếng ho khan, thân thể tiến gần đến lồng ngựa ấm áp của Vũ Văn Hạ, đầu đặt trên vai trái của Vũ Văn Thượng, đôi tay vốn muốn vòng ôm lấy hông Vũ Văn Hạ, nhưng chịu không được dược tính của Hoa Quế cao, đi được Hoa Trúc điện đã là không dễ rồi.
“Vũ Văn Hạ ngươi ôm ta một cái được không? Như vậy dù có chết ta cũng không cầu mong gì nữa.” Đỗ Nhã Y vô lực mở miệng, cảm thụ lồng ngực ấm áp và hô hấp gần trong gan tấc.
Khóe miệng Đỗ Nhã Y khẽ nhếch lên. Thân thể Vũ Văn Hạ cứng đờ, tay phải nắm lấy cổ tay Đỗ Nhã Y:” Cô nương đã trúng độc, phải lập tức kêu ngự y.” Sau khi dứt lời ôm ngang Đỗ Nhã Y đi vào tẩm cung của mình.
Thái giám thân cận hầu hạ Vũ Văn Hạ Tiểu An Tử thấy chủ tử nhà mình vào rừng trúc thổi tiêu lại ôm một mĩ nhân trở về, thân thể lập tức cúng đờ, đôi mắt trợn to lăng lăng nhìn phía trước . Vũ Văn Hạ liếc mắt nhìn Tiểu An Tử lập tức phân phó:” Tiểu An Tử, mau đến Ngự Y viện mời Trương thái y đến đây, cứu người quan trọng hơn, mau đi đi.”
Tiểu An Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ tử, vội vàng khom người nói là rồi nhanh chóng ra khỏi Hoa Trúc điện hướng Ngự Y viện chạy đi. Cũng may Hoa Trúc Điện không chỉ có mỗi Tiểu An Tử mà còn có một lão ma ma theo hầu, chứ không chuyện Đỗ Nhã Y tự tiện truyền ra ngoài thì không tốt.
Đỗ Nhã Y được Vũ Văn Hạ nhẹ nhàng đặt lên giường trong tẩm điện, thấy Vũ Văn Hạ đứng dậy muốn đi. Đỗ Nhã Y vội xuất ra toàn bộ khí lực toàn thân kéo vạt áo Vũ Văn Hạ. mềm giọng nói:” Đừng đi, ở đây bồi ta được không . Gọi ngự y cũng vô dụng thôi, thời gian còn lại của ta cũng không nhiều lắm.” Sau khi dứt lời Đỗ Nhã Y lại khom người ho khan, càng ho càng lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhợt nhạt bởi vì ho nên đỏ bừng.
Vũ Văn Hạ mêm lòng thở dài ngồi lại trên giường, nhìn Đỗ Nhã Y từ nhỏ đã cao cao tại thượng mà bây giờ lại giống như giọt nước, chỉ cần khẽ chạm môt cái sẽ tan ra theo gió.
Đỗ Nhã Y tỉ mỉ nhìn Vũ Văn Hạ đang ngồi phía trước, dáng vẻ giống như là bây giờ mà không nhìn kĩ thì sau này sẽ không được nhìn nữa vậy. Đỗ Nhã Y nhẹ nhàng cười:” Vũ Văn Hạ, ngươi cũng biết lần đầu tiên ta vào cung, gặp được người đứng xa xa trong rừng trúc thì trong lòng chỉ có một người.” Nói đến chỗ này Đỗ Nhã Y lại ho khan.
Vũ Văn Hạ vỗ nhè lưng Đỗ Nhã Y:” Đừng nói nhiều nữa bằng không lại nặng thêm.” Đỗ Nhã Y lắc đầu một cái nói tiếp:” Để ta nói thì tốt hơn, có thể khi ta chết đi sẽ quên mất chàng. Vốn là ta còn mong rằng kiếp này có thể gả cho chàng, bây giờ thì không thể được nữa rồi.”
“Nhã Y chuyện này miến cưỡng không tốt.” Vũ Văn Hạ nhẹ nhàng nói, Đỗ Nhã Y sau khi nghe xong thì kích động. Đôi tay giùng giằng muốn đừng dậy, nhưng là bị Vũ Văn Hạ nhanh chóng đè xuống.
“Nếu như miến cưỡng, có phải ta và chàng sẽ giống như phụ hoàng và mẫu hậu của chàng? Vũ Văn Hạ vì sao chàng không học tập Vũ Văn Thượng một chút. Đỗ Nhã Y vô lực nằm ở trên giường, cả người không còn một chút sức lực nào cả, thanh âm càng ngày nhỏ.
Nghe nhắc đến Vũ Văn Thượng tròng mắt Vũ Văn Hạ thâm trầm, lại nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu đã qua đời thì trong lòng bức bối.
Một lát sau, Vũ Văn Hạ khôi phục lại bình thường sờ sờ tóc Đỗ Nhã Y, nhẹ giọng nói:” Ta không cần phải học hỏi hàng huynh, trên vai hoàng huynh là gánh nặng. Đừng nói nữa, thái y lập tức sẽ tới ngay, ngươi cố chịu một chút.”
Đỗ Nhã Y đột nhiên cầm lấy tay Vũ Văn Hạ:” Không được ta muốn nói, khi ngự y đến ta không thể cùng chàng có thời gian riêng tư để nói nữa. Mới vừa rồi chàng gọi ta là Nhã Y rồi, đã bao lâu rồi chàng không có kêu đây, lúc ấy ta còn gọi chàng là Hạ ca ca. Thật muốn quay trở về lúc đó, trở lại thời điểm ta không có bị bệnh. Lần này Hoàng thượng bề ngoài ban ta cho Vũ Văn Thượng, cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, chờ sau khi học lễ nghi xong, ta nhất định sẽ phải trở về phủ. Trở về phủ ta liền không còn được gặp chàng nữa Hạ ca ca.
Vũ Văn Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể Đỗ Nhã Y càng ngày càng nóng, trên mặt càng ngày càng hồng, tròng mắt lộ ra vẻ không ổn, thân thể khó chịu gập người lại, toàn thân giống như có gì đó thúc đẩy, Đỗ Nhã Y đưa tay nắm thật chặt chăn đệm, cắn chặt môi, Đỗ Nhã y biết mình chỉ còn sót lại một tia lý trí, nếu nàng màn hé miệng, sợ rằng những thanh âm xấu hổ đó sẽ tách môi mà ra.
Vũ Văn Hạ quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Nhã Y thì cả kinh, tay lần nữa nắm lấy cổ tay Đỗ Nhã Y. Tỷ mỉ xem xét Đỗ Nhã Y thế nhưng lại trúng Hợp Hoa Tán một loại mị dược mạnh, Thuốc này lúc đầu trong thân thể sẽ tưởng rằng là trúng độc, chân mày Vũ Văn Hạ nhíu thật chặt.
“Hạ ca ca, Hạ ca ca giết ta đi, ta là người sắp chết, mau giết ta đi, ta thật đau mà.” Đỗ Nhã Y nắm thật chặt chăn, đầu rỉ mồ hôi.
Trong lòng Vũ Văn Hạ căng thẳng, hắn nghĩ đến nhiều năm về trước, cô bé hay đi theo sau lưng mình, đối với mình mỉm cười. Người đó đối với bất cứa ai cũng chỉ là một dáng vẻ lạnh lùng, nhưng đối với hắn luôn là khuôn mặt mỉm cười dịu dàng. Cánh môi không ngừng khéo mở hô Hạ ca ca, Hạ ca ca.
“Nhã Y rất khó chịu sao?” Vũ Văn Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y không nhịn được gật đầu một cái, rồi sau đó rút cây trâm vàng trên đầu xuống, muốn đâm chính mình. Vũ Văn Hạ lập tức đưa tay đoạt lấy cái trâm cài đầu, khi Đỗ Nhã Y thấy trên cổ tay Vũ Văn Hạ bị chảy máu thì nức nở khóc.
“Hạ ca ca, mau giết ta đi.” Đỗ Nhã Y sau khi nói xong trực tiếp đạp một cái.
Vũ Văn Hạ đứng dậy khom lưng đem Đỗ Nhã Y bế lên, nhẹ giọng nói:” Nhã Y, ta không giết nàng.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Hạ ôm Đỗ Nhã Y đi tới tẩm điện, phía bên giường lớn là bức tranh sơn thủy, vén bức tranh sơn thủy lên, dùng sức đẩy bức tường.
Phía sau bức tranh sơn thủy dấu một cánh cửa, bên trong cửa là một chiếc giường lớn khắc hoa, và còn có bàn ghế làm bằng tre.