Xe ngựa đi đến phủ đệ của Nhị hoàng tử thì dừng lại, Vũ Văn Thượng nắm tay Trầm Lạc bước xuống xe.
Tấm biển trước phủ đệ của Nhị hoàng tử đã được treo vải đỏ rực, trên tấm bảng được viết ba chữ cứng cáp mà có lực Cẩn Vương Phủ. Ba chữ này chứng tỏ Nhị hoàng tử đã được phong làm vương gia.
Vũ Văn Thượng đưa tay gỡ tóc Trầm Lạc bị gió thổi rối, lát sau dắt tay Trầm Lạc đi đến Cẩn vương phủ. Trầm Lạc đang muốn bước lên bậc thang thì vô thức quay đầu lại nàng phát hiện ở góc phải chỗ rẽ của Cẩn vương phủ lộ ra góc áo màu trắng. Thân thể Trầm Lạc dừng lại, là ai đang đứng nấp ở góc phủ Cẩn vương?
Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc khẽ lên tiếng: “Sao vậy?”. Trầm Lạc ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng: “Chàng vào phủ trước đi, ta thấy một người quen”. Vũ Văn Thượng nghi ngờ nhìn Trầm Lạc, cuối cùng gật đầu một cái, vừa bước vào cửa phủ một chút Vũ Văn Thượng liền quay người lại “Không cho phép nán lại ngoài phủ” Sau khi thấy Trầm Lạc gật đầu mới vào phủ.
Trầm Lạc cất bước đi tới chỗ rẽ bên phải phủ Cẩn vương. Đúng như suy nghĩ trong lòng nàng, trong ngày đại hôn của Nhị hoàng tử người nấp ở chỗ rẽ chính là con gái của Đỗ thái phó Đỗ Nhã Y. Nàng ấy vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, sắc mặt so với lúc trong cung càng tái nhợt hơn. Thân thể gầy yếu không chịu nổi, đôi mắt như nước bây giờ không còn sáng nữa, hai gò má bởi vì ốm mà nhô cao lên.
“Nhã Y…” Trầm Lạc nhìn Nhã Y đứng trước mặt mình ngày xưa cao ngạo là thế, trong lòng hàng trăm tư vị, ngũ vị tạp trần.
Đỗ Nhã Y tỉ mỉ nhìn Trầm Lạc đứng trước người mình, sau đó khom người hành lễ với Trầm Lạc. Trầm Lạc kéo tay Đỗ Nhã Y: “Nhã Y không phải trở về phủ chữa trị thân thể sao? Sao thân thể lại yếu đuối thành thế này?”. Đỗ Nhã Y rút tay khỏi tay Trầm Lạc giọng nói ra vẫn như cũ lạnh nhạt: “Bệnh từ nhỏ, làm sao nói tốt là có thể tốt. Lần này ta tới đây là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình trước khi rời khỏi kinh thành, cũng là để cho mình chết tâm.”
Trầm Lạc mơ hồ nghe ra trong lời nói của Nhã Y mang theo sự run rẩy, ánh mắt Đỗ Nhã Y lại chăm chăm nhìn về một nơi, từng giọt lệ trong hốc mắt lăn xuống gò má. Nếu không phải Đỗ Nhã Y ăn bánh ngọt Vũ Văn Liên chuẩn bị cho nàng, có lẽ nàng ấy cũng không yếu đuối như bây giờ.
Đưa tay cầm tay Đỗ Nhã Y, Trầm Lạc mở miệng nhẹ nhàng an ủi: “Nhã Y, ngươi là một cô nương tốt, trời cao nhất định không bạc đãi ngươi. Đỗ Thái Phó muốn từ quan rời kinh thành sao?”
Lần này Đỗ Nhã Y cũng không rút tay khỏi tay Trầm Lạc, lẳng lặng nhìn Trầm Lạc gật đầu một cái: “Ngày mai ta và phụ thân sẽ rời khỏi kinh thành, đơn xin từ quan cũng đã gửi lên cho Hoàng thượng rồi”
“Nhã Y sau này ngươi có tính toán gì không?” Dựa vào việc Đỗ Nhã Y thích Vũ Văn Hạ Trầm Lạc biết lúc này Đỗ Nhã Y nhất định rất đau khổ. Vậy mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Đỗ Nhã Y rời kinh thành, dựa theo thể trạng như bây giờ, thì có thể làm gì?
Đỗ Nhã Y thở dài một tiếng: “Ta bây giờ cũng chỉ mong trời cao thêm nhiều ngày một chút để hầu hạ phụ thân…” Đỗ Nhã Y nói đến đây cũng không nói nữa bởi vì nhìn thấy Tiểu Phúc Tử đang đi về hướng này. “Thái tử phi, người là người có phúc khí”. Dứt lời bỏ tay Trầm Lạc xuống vội vã đi về phía trước. Trầm Lạc nhìn bóng lưng Đỗ Nhã Y vội vã rời đi, một cảm giác đau thương từ trong lòng tràn ra.
“Thái tử phi, Điện hạ thúc giục” Tiểu Phúc Tử đứng sau lưng Trầm Lạc cúi người xuống cung kính lên tiếng.
Trầm Lạc quay mình gật đầu một cái sau đó cất bước hướng về phía Cẩn vương phủ.
Trong phủ tràn đầy tiếng chúc mừng, hai cây lớn ở trước viện vương phủ cũng được treo lồng đèn lớn màu đỏ, trong phủ gấm đỏ tung bay khắp nơi. Bên trong phòng khách tiền viện bày vài bàn, nha hoàn và nô bộc vội vàng bê thức ăn lên.
Nơi này náo nhiệt vui mừng như thế, có ai nghĩ đến nử tử thân thể suy yếu trong lòng tràn đầy đau thương nhìn nam tử mình yêu cưới người phụ nữ khác?
“Lạc nhi”. Âm giọng dịu dàng như nước của nam tử truyền từ phòng khách đến, trên mặt Trầm Lạc mang nụ cười hướng đến chỗ Vũ Văn Thượng bên trong thính đường.
Hoàng đế và Chu Hậu một khắc trước đã vào trong phòng rồi, Chu Hậu thấy Vũ Văn Thượng sủng Trầm Lạc như thế thì trong lòng khổ não và bất đắt dĩ. Nha đầu Hạ Lan cũng thật không có tiền đồ, vào cung chỉ biết ở trong Thái Hòa cung. Nếu bà không gọi Thượng nhi đến, làm sao Thượng nhi đến Thái Hòa cung? Bảo nha đầu Hạ Lan đến Đông cung thì lại nhăn nhó khó chịu. Chu Hậu mấy ngày nay rất buồn rầu, nếu cứ như vậy nói không chừng Trầm Lạc sẽ mang thai. Trầm Lạc là người bên Thái hậu, lúc duyệt chọn tú nữ Chu Hậu đã nhìn ra, Thái hậu giúp đỡ Trầm Lạc rất rõ ràng. Cứ như thế đến lúc bà quy tiên rồi Chu gia phải làm sao bây giờ?
Trầm Lạc hướng về phía Hoàng đế và Chu hậu phúc thân thi lễ nhẹ nhàng nói: “Con dâu tham kiến phụ hoàng mẫu hậu”.
Hoàng đế trên mặt tràn đầy nụ cười: “ Đứng lên, đứng lên, đã ra khỏi cung rồi không cần nhiều quy cũ như thế”.
Hoàng đế dứt lời hướng về các đại thần ở phòng khách cùng tiền viện nói: “Hôm nay tất cả lễ nghi quân thần đều bỏ qua một bên. Uống đến tối mới cho rời đi. Không say thì tất cả cẩn thận cho Trẫm”
Đại thần một bên nhao nhao gật đầu nói tuân chỉ. Trầm Lạc lúc này cười ra tiếng: “Phụ hoàng mẫu hậu ăn uống trước đi, con dâu muốn xem tân nương một chút”
Trầm Lạc dứt lời muốn nhấc chân đến hậu viện thì cánh tay bị Vũ Văn Thượng kéo lại. Vũ Văn Thượng lắc đầu một cái “Lúc này hoàng đệ đang ở trong phòng, nàng hăng hái vào đó làm gì?”
Trầm Lạc trừng lớn đôi mắt, bây giờ là ban ngày, làm thế nào mà Vũ Văn Hạ lại động phòng trước?
Hoàng thượng ở một bên cười ha hả, ngay cả những đại thần đứng ở một bên cũng cười to lên. Trầm Lạc không rõ chân tướng trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Vũ Văn Thượng lại lắc đầu một lần nữa, dùng sức kéo Trầm Lạc đến bên người mình:
“Nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta đi, theo phong tục của Đại Mạc sau khi bái đường, trước tiên nam tử phải mở khăn voan nhìn mặt tân nương, uống rượu giao bôi, sau đó tân lang mới rời khỏi phòng cùng khách khứa uống rượu.”
Tập tục kết hôn của Đại Mạc mười phần thì cả mười phần tương phản với Nguyệt Tường quốc, có điều nam tử vào phòng có thể dễ dàng đi ra không? Chỉ vén khăn voan rồi uống rượu giao bôi thôi sao? Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc vẫn nghi ngờ như cũ thì mày nhướng lên. Hoàng đế nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nháy mắt với con trai. Trước mặt đại thần đừng ân ái với Trầm Lạc như thế.
Chu Hậu đưa tay vuốt vuốt trán bóp nhẹ, hoàng đế Nguyệt Tường quốc nghĩ đến việc không lâu nữa mình sẽ cùng Cẩm nhi quy ẩn núi rừng, cảm thấy có lỗi với người bên cạnh đã sống với mình nửa đời người. Vì vậy hoàng đế lo lắng nhìn về phía Chu Hậu:
“Thân thể không thoải mái sao?” Chu Hậu đang phiền muộn trong lòng nghe được hoàng đế quan tâm thì tâm tình lập tức tốt lên, ngước mắt dịu dàng nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, không cần lo lắng nô tỳ rất tốt”. Sau khi Hoàng thượng nghe thấy như vậy mày đang cau lại lập tức thả lỏng ra.
Hôm nay Cẩn vương phủ rất náo nhiệt, quân thần ngồi cùng bàn ăn uống, nâng cốc cười nói vui vẻ. Chu Hậu cùng làm bạn bên cạnh Hoàng thượng, hưởng thụ nhu tình khó lắm mới có được của Hoàng thượng. Còn Trầm Lạc ngồi bên cạnh Vũ Văn Thượng nhẹ giọng nhắc nhở hắn không nên uống nhiều rượu.
Chu Hậu sau khi dùng xong cơm trưa liền hồi cung. Hoàng thượng ở lại cùng đại thần nói chuyện, nói đến chiến sự năm đó có rất nhiều đại thần rơi lệ. Hoàng thượng còn nói đùa chuyện Bạch tướng quân ở trại lính. Trầm Lạc từ Hoàng thượng biết được chuyện của cậu cảm thấy thật kì diệu. Hồi còn trẻ cậu còn mất trí nhớ, cái tiết mục mất trí nhớ này thường xuất hiện trong truyện thôi.
Sau đó Hoàng thượng nói đến chuyện chính sự. Ở phương diện chính sự Trầm Lạc không có hứng thú. Hơn nữa hậu cung không tham gia chánh sự.
Trầm Lạc đứng lên hướng về Hoàng thượng thi lễ một cái, sau đó rời khỏi yến tiệc ra sau hậu viện. Trầm Lạc không biết rằng khi nàng rời đi không bao lâu hoàng đế Nguyệt Tường quốc đã tuyên bố đem toàn bộ triều chính giao lại cho Vũ Văn Thượng, lễ đăng cơ nội vụ đã xử lí sắp xếp.
Trầm Lạc bình thản đi dạo trong Cẩn vương phủ thưởng thức cảnh trí trong phủ. Vũ Văn Hạ vẫn như cũ thích trúc, hậu viện Cẩn vương trồng khá nhiều trúc, xanh mướt gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng xào xạc. Đi một hồi Trầm Lạc phát hiện Vũ Văn Hạ người vốn ở trong tân phòng cùng Chiêu Tuyết Công chúa. Ngay lập tức Trầm Lạc muốn cách xa Vũ Văn Hạ thì bị phát hiện, tình thế trở nên ngượng ngùng.
Trầm Lạc cười khan mấy tiếng, sau đó nâng tay: “Xin lỗi ta đi ngay đây”. Sau khi dứt lời Trầm Lạc nhanh chóng quay người muốn đi về phía trước. Phía sau lại truyền đến giọng nói không nóng không lạnh của nữ tử “Thái tử phi, Nhị hoàng tử muốn đến tiền viện, người quay lại bồi Chiêu Tuyết chứ?”
“Nhị hoàng tử, ngài đã làm bạn với thiếp thân lâu rồi, thiếp thân rất cảm kích” Chiêu Tuyết dứt lời với Trầm Lạc, lại nói với Vũ Văn Hạ. Vũ Văn Hạ gật đầu một cái, sau đó đứng lên rời khỏi đình nghỉ mát. Khi đến bên cạnh Trầm Lạc Vũ Văn Hạ cúi người hướng về Trầm Lạc thi lễ một cái.
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Hạ toàn thân mặc hỉ bào đi xa, lại nhìn người cũng mặc hỉ bào ngồi trong lương đình vẻ mặt lạnh nhạt. Chiêu Tuyết Công chúa, hai người kia phải…
Chiêu Tuyết ngồi trong lương đình đột nhiên lên tiếng: “Thái tử phi không cần kinh ngạc, phu thê hòa thân đều như thế. Vốn là hai người không quen biết nhau kết thành một khối. Nếu gắn bó quấn quýt với nhau người mới phải kinh ngạc.”
Trầm Lạc một lần nữa nhớ đến Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y thích Vũ Văn Hạ nhưng lại không thể gả cho hắn, còn Chiêu Tuyết không thích lại đi gả cho Vũ Văn Hạ. Như vậy rốt cuộc thái độ của Vũ Văn Hạ là gì? Ai mà gả cho Vũ Văn Hạ sẽ phải chịu cảnh ở góa, đó là lời Uy Mẫn Mẫn từng nói.
“Dân phong của Đại Mạc hào phóng, Chiêu Tuyết ngươi thật ra là một người đặc biệt” Trầm Lạc từ từ bước vào trong lương đình, thân thể tựa vào cột đỏ nói.
“Nử tử Đại Mạc không dễ dàng động tình, sau khi động tình mới hào phóng”. Chiêu Tuyết nhìn nước chậm rãi lưu động trong hồ, mắt nháy cũng không nháy.
Ý của Chiêu Tuyết là nếu nàng ấy động tình thì nàng ấy sẽ không lạnh nhạt như bây giờ sao? Trầm Lạc bắt đầu lo lắng cho Chiêu Tuyết và Vũ Văn Hạ hai người này đều không dễ dàng động tình, như vậy phải từ từ thôi. Vũ Văn Thượng nhiệt tình, Vũ Văn Hạ lạnh lùng, hai người họ còn là huynh đệ ruột… Trong lòng Trầm Lạc phát hiện ra điểm đối lập giữa Vũ Văn Thượng và Vũ Văn Hạ. Nàng còn vui mừng vì Vũ Văn Thượng là người như thế.
Tiểu nhu: haiz…người phụ nữ si tình bao giờ cũng khổ….
Xe ngựa đi đến phủ đệ của Nhị hoàng tử thì dừng lại, Vũ Văn Thượng nắm tay Trầm Lạc bước xuống xe.
Tấm biển trước phủ đệ của Nhị hoàng tử đã được treo vải đỏ rực, trên tấm bảng được viết ba chữ cứng cáp mà có lực Cẩn Vương Phủ. Ba chữ này chứng tỏ Nhị hoàng tử đã được phong làm vương gia.
Vũ Văn Thượng đưa tay gỡ tóc Trầm Lạc bị gió thổi rối, lát sau dắt tay Trầm Lạc đi đến Cẩn vương phủ. Trầm Lạc đang muốn bước lên bậc thang thì vô thức quay đầu lại nàng phát hiện ở góc phải chỗ rẽ của Cẩn vương phủ lộ ra góc áo màu trắng. Thân thể Trầm Lạc dừng lại, là ai đang đứng nấp ở góc phủ Cẩn vương?
Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc khẽ lên tiếng: “Sao vậy?”. Trầm Lạc ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng: “Chàng vào phủ trước đi, ta thấy một người quen”. Vũ Văn Thượng nghi ngờ nhìn Trầm Lạc, cuối cùng gật đầu một cái, vừa bước vào cửa phủ một chút Vũ Văn Thượng liền quay người lại “Không cho phép nán lại ngoài phủ” Sau khi thấy Trầm Lạc gật đầu mới vào phủ.
Trầm Lạc cất bước đi tới chỗ rẽ bên phải phủ Cẩn vương. Đúng như suy nghĩ trong lòng nàng, trong ngày đại hôn của Nhị hoàng tử người nấp ở chỗ rẽ chính là con gái của Đỗ thái phó Đỗ Nhã Y. Nàng ấy vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, sắc mặt so với lúc trong cung càng tái nhợt hơn. Thân thể gầy yếu không chịu nổi, đôi mắt như nước bây giờ không còn sáng nữa, hai gò má bởi vì ốm mà nhô cao lên.
“Nhã Y…” Trầm Lạc nhìn Nhã Y đứng trước mặt mình ngày xưa cao ngạo là thế, trong lòng hàng trăm tư vị, ngũ vị tạp trần.
Đỗ Nhã Y tỉ mỉ nhìn Trầm Lạc đứng trước người mình, sau đó khom người hành lễ với Trầm Lạc. Trầm Lạc kéo tay Đỗ Nhã Y: “Nhã Y không phải trở về phủ chữa trị thân thể sao? Sao thân thể lại yếu đuối thành thế này?”. Đỗ Nhã Y rút tay khỏi tay Trầm Lạc giọng nói ra vẫn như cũ lạnh nhạt: “Bệnh từ nhỏ, làm sao nói tốt là có thể tốt. Lần này ta tới đây là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình trước khi rời khỏi kinh thành, cũng là để cho mình chết tâm.”
Trầm Lạc mơ hồ nghe ra trong lời nói của Nhã Y mang theo sự run rẩy, ánh mắt Đỗ Nhã Y lại chăm chăm nhìn về một nơi, từng giọt lệ trong hốc mắt lăn xuống gò má. Nếu không phải Đỗ Nhã Y ăn bánh ngọt Vũ Văn Liên chuẩn bị cho nàng, có lẽ nàng ấy cũng không yếu đuối như bây giờ.
Đưa tay cầm tay Đỗ Nhã Y, Trầm Lạc mở miệng nhẹ nhàng an ủi: “Nhã Y, ngươi là một cô nương tốt, trời cao nhất định không bạc đãi ngươi. Đỗ Thái Phó muốn từ quan rời kinh thành sao?”
Lần này Đỗ Nhã Y cũng không rút tay khỏi tay Trầm Lạc, lẳng lặng nhìn Trầm Lạc gật đầu một cái: “Ngày mai ta và phụ thân sẽ rời khỏi kinh thành, đơn xin từ quan cũng đã gửi lên cho Hoàng thượng rồi”
“Nhã Y sau này ngươi có tính toán gì không?” Dựa vào việc Đỗ Nhã Y thích Vũ Văn Hạ Trầm Lạc biết lúc này Đỗ Nhã Y nhất định rất đau khổ. Vậy mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Đỗ Nhã Y rời kinh thành, dựa theo thể trạng như bây giờ, thì có thể làm gì?
Đỗ Nhã Y thở dài một tiếng: “Ta bây giờ cũng chỉ mong trời cao thêm nhiều ngày một chút để hầu hạ phụ thân…” Đỗ Nhã Y nói đến đây cũng không nói nữa bởi vì nhìn thấy Tiểu Phúc Tử đang đi về hướng này. “Thái tử phi, người là người có phúc khí”. Dứt lời bỏ tay Trầm Lạc xuống vội vã đi về phía trước. Trầm Lạc nhìn bóng lưng Đỗ Nhã Y vội vã rời đi, một cảm giác đau thương từ trong lòng tràn ra.
“Thái tử phi, Điện hạ thúc giục” Tiểu Phúc Tử đứng sau lưng Trầm Lạc cúi người xuống cung kính lên tiếng.
Trầm Lạc quay mình gật đầu một cái sau đó cất bước hướng về phía Cẩn vương phủ.
Trong phủ tràn đầy tiếng chúc mừng, hai cây lớn ở trước viện vương phủ cũng được treo lồng đèn lớn màu đỏ, trong phủ gấm đỏ tung bay khắp nơi. Bên trong phòng khách tiền viện bày vài bàn, nha hoàn và nô bộc vội vàng bê thức ăn lên.
Nơi này náo nhiệt vui mừng như thế, có ai nghĩ đến nử tử thân thể suy yếu trong lòng tràn đầy đau thương nhìn nam tử mình yêu cưới người phụ nữ khác?
“Lạc nhi”. Âm giọng dịu dàng như nước của nam tử truyền từ phòng khách đến, trên mặt Trầm Lạc mang nụ cười hướng đến chỗ Vũ Văn Thượng bên trong thính đường.
Hoàng đế và Chu Hậu một khắc trước đã vào trong phòng rồi, Chu Hậu thấy Vũ Văn Thượng sủng Trầm Lạc như thế thì trong lòng khổ não và bất đắt dĩ. Nha đầu Hạ Lan cũng thật không có tiền đồ, vào cung chỉ biết ở trong Thái Hòa cung. Nếu bà không gọi Thượng nhi đến, làm sao Thượng nhi đến Thái Hòa cung? Bảo nha đầu Hạ Lan đến Đông cung thì lại nhăn nhó khó chịu. Chu Hậu mấy ngày nay rất buồn rầu, nếu cứ như vậy nói không chừng Trầm Lạc sẽ mang thai. Trầm Lạc là người bên Thái hậu, lúc duyệt chọn tú nữ Chu Hậu đã nhìn ra, Thái hậu giúp đỡ Trầm Lạc rất rõ ràng. Cứ như thế đến lúc bà quy tiên rồi Chu gia phải làm sao bây giờ?
Trầm Lạc hướng về phía Hoàng đế và Chu hậu phúc thân thi lễ nhẹ nhàng nói: “Con dâu tham kiến phụ hoàng mẫu hậu”.
Hoàng đế trên mặt tràn đầy nụ cười: “ Đứng lên, đứng lên, đã ra khỏi cung rồi không cần nhiều quy cũ như thế”.
Hoàng đế dứt lời hướng về các đại thần ở phòng khách cùng tiền viện nói: “Hôm nay tất cả lễ nghi quân thần đều bỏ qua một bên. Uống đến tối mới cho rời đi. Không say thì tất cả cẩn thận cho Trẫm”
Đại thần một bên nhao nhao gật đầu nói tuân chỉ. Trầm Lạc lúc này cười ra tiếng: “Phụ hoàng mẫu hậu ăn uống trước đi, con dâu muốn xem tân nương một chút”
Trầm Lạc dứt lời muốn nhấc chân đến hậu viện thì cánh tay bị Vũ Văn Thượng kéo lại. Vũ Văn Thượng lắc đầu một cái “Lúc này hoàng đệ đang ở trong phòng, nàng hăng hái vào đó làm gì?”
Trầm Lạc trừng lớn đôi mắt, bây giờ là ban ngày, làm thế nào mà Vũ Văn Hạ lại động phòng trước?
Hoàng thượng ở một bên cười ha hả, ngay cả những đại thần đứng ở một bên cũng cười to lên. Trầm Lạc không rõ chân tướng trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Vũ Văn Thượng lại lắc đầu một lần nữa, dùng sức kéo Trầm Lạc đến bên người mình:
“Nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta đi, theo phong tục của Đại Mạc sau khi bái đường, trước tiên nam tử phải mở khăn voan nhìn mặt tân nương, uống rượu giao bôi, sau đó tân lang mới rời khỏi phòng cùng khách khứa uống rượu.”
Tập tục kết hôn của Đại Mạc mười phần thì cả mười phần tương phản với Nguyệt Tường quốc, có điều nam tử vào phòng có thể dễ dàng đi ra không? Chỉ vén khăn voan rồi uống rượu giao bôi thôi sao? Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc vẫn nghi ngờ như cũ thì mày nhướng lên. Hoàng đế nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nháy mắt với con trai. Trước mặt đại thần đừng ân ái với Trầm Lạc như thế.
Chu Hậu đưa tay vuốt vuốt trán bóp nhẹ, hoàng đế Nguyệt Tường quốc nghĩ đến việc không lâu nữa mình sẽ cùng Cẩm nhi quy ẩn núi rừng, cảm thấy có lỗi với người bên cạnh đã sống với mình nửa đời người. Vì vậy hoàng đế lo lắng nhìn về phía Chu Hậu:
“Thân thể không thoải mái sao?” Chu Hậu đang phiền muộn trong lòng nghe được hoàng đế quan tâm thì tâm tình lập tức tốt lên, ngước mắt dịu dàng nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, không cần lo lắng nô tỳ rất tốt”. Sau khi Hoàng thượng nghe thấy như vậy mày đang cau lại lập tức thả lỏng ra.
Hôm nay Cẩn vương phủ rất náo nhiệt, quân thần ngồi cùng bàn ăn uống, nâng cốc cười nói vui vẻ. Chu Hậu cùng làm bạn bên cạnh Hoàng thượng, hưởng thụ nhu tình khó lắm mới có được của Hoàng thượng. Còn Trầm Lạc ngồi bên cạnh Vũ Văn Thượng nhẹ giọng nhắc nhở hắn không nên uống nhiều rượu.
Chu Hậu sau khi dùng xong cơm trưa liền hồi cung. Hoàng thượng ở lại cùng đại thần nói chuyện, nói đến chiến sự năm đó có rất nhiều đại thần rơi lệ. Hoàng thượng còn nói đùa chuyện Bạch tướng quân ở trại lính. Trầm Lạc từ Hoàng thượng biết được chuyện của cậu cảm thấy thật kì diệu. Hồi còn trẻ cậu còn mất trí nhớ, cái tiết mục mất trí nhớ này thường xuất hiện trong truyện thôi.
Sau đó Hoàng thượng nói đến chuyện chính sự. Ở phương diện chính sự Trầm Lạc không có hứng thú. Hơn nữa hậu cung không tham gia chánh sự.
Trầm Lạc đứng lên hướng về Hoàng thượng thi lễ một cái, sau đó rời khỏi yến tiệc ra sau hậu viện. Trầm Lạc không biết rằng khi nàng rời đi không bao lâu hoàng đế Nguyệt Tường quốc đã tuyên bố đem toàn bộ triều chính giao lại cho Vũ Văn Thượng, lễ đăng cơ nội vụ đã xử lí sắp xếp.
Trầm Lạc bình thản đi dạo trong Cẩn vương phủ thưởng thức cảnh trí trong phủ. Vũ Văn Hạ vẫn như cũ thích trúc, hậu viện Cẩn vương trồng khá nhiều trúc, xanh mướt gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng xào xạc. Đi một hồi Trầm Lạc phát hiện Vũ Văn Hạ người vốn ở trong tân phòng cùng Chiêu Tuyết Công chúa. Ngay lập tức Trầm Lạc muốn cách xa Vũ Văn Hạ thì bị phát hiện, tình thế trở nên ngượng ngùng.
Trầm Lạc cười khan mấy tiếng, sau đó nâng tay: “Xin lỗi ta đi ngay đây”. Sau khi dứt lời Trầm Lạc nhanh chóng quay người muốn đi về phía trước. Phía sau lại truyền đến giọng nói không nóng không lạnh của nữ tử “Thái tử phi, Nhị hoàng tử muốn đến tiền viện, người quay lại bồi Chiêu Tuyết chứ?”
“Nhị hoàng tử, ngài đã làm bạn với thiếp thân lâu rồi, thiếp thân rất cảm kích” Chiêu Tuyết dứt lời với Trầm Lạc, lại nói với Vũ Văn Hạ. Vũ Văn Hạ gật đầu một cái, sau đó đứng lên rời khỏi đình nghỉ mát. Khi đến bên cạnh Trầm Lạc Vũ Văn Hạ cúi người hướng về Trầm Lạc thi lễ một cái.
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Hạ toàn thân mặc hỉ bào đi xa, lại nhìn người cũng mặc hỉ bào ngồi trong lương đình vẻ mặt lạnh nhạt. Chiêu Tuyết Công chúa, hai người kia phải…
Chiêu Tuyết ngồi trong lương đình đột nhiên lên tiếng: “Thái tử phi không cần kinh ngạc, phu thê hòa thân đều như thế. Vốn là hai người không quen biết nhau kết thành một khối. Nếu gắn bó quấn quýt với nhau người mới phải kinh ngạc.”
Trầm Lạc một lần nữa nhớ đến Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y thích Vũ Văn Hạ nhưng lại không thể gả cho hắn, còn Chiêu Tuyết không thích lại đi gả cho Vũ Văn Hạ. Như vậy rốt cuộc thái độ của Vũ Văn Hạ là gì? Ai mà gả cho Vũ Văn Hạ sẽ phải chịu cảnh ở góa, đó là lời Uy Mẫn Mẫn từng nói.
“Dân phong của Đại Mạc hào phóng, Chiêu Tuyết ngươi thật ra là một người đặc biệt” Trầm Lạc từ từ bước vào trong lương đình, thân thể tựa vào cột đỏ nói.
“Nử tử Đại Mạc không dễ dàng động tình, sau khi động tình mới hào phóng”. Chiêu Tuyết nhìn nước chậm rãi lưu động trong hồ, mắt nháy cũng không nháy.
Ý của Chiêu Tuyết là nếu nàng ấy động tình thì nàng ấy sẽ không lạnh nhạt như bây giờ sao? Trầm Lạc bắt đầu lo lắng cho Chiêu Tuyết và Vũ Văn Hạ hai người này đều không dễ dàng động tình, như vậy phải từ từ thôi. Vũ Văn Thượng nhiệt tình, Vũ Văn Hạ lạnh lùng, hai người họ còn là huynh đệ ruột… Trong lòng Trầm Lạc phát hiện ra điểm đối lập giữa Vũ Văn Thượng và Vũ Văn Hạ. Nàng còn vui mừng vì Vũ Văn Thượng là người như thế.
Tiểu nhu: haiz…người phụ nữ si tình bao giờ cũng khổ….