Đêm hôm đó, Vũ Văn Hạ cũng vội vã vào cung, trên người áo bào đỏ đã thay bằng áo bào trắng tinh. Bước chân khẽ run, đôi mắt lộ xương mù. Thân thể cứng đờ đi tới Càn khôn điện, gắt gao nhìn cửa điện màu vàng đang đóng chặt, mắt Vũ Văn Hạ khép hờ, quanh thân tỏa ra mùi rượu, vẻ mặt nhàn nhạt.
Cuối cùng Vũ Văn Hạ vén áo lên, hai chân quỳ trên mặt đất, đôi mắt không hề có ánh sáng nhìn cửa điện màu vàng đang đóng chặt. Ngày hắn thành thân thì phụ hoàng đột nhiên rời đi, Vũ Văn Hạ cười lạnh ra tiếng, thế gian này thật quá mức châm chọc mà.
Trong Đông cung Trầm Lạc cởi áo khoác cho Vũ Văn Thượng chuẩn bị đi ngủ. Phụ hoàng đột nhiên buông tay rời đi, đem tất cả trọng trách giao cho Vũ Văn Thượng. Giơ tay lên vuốt vuốt chân mày đang nhíu lại của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc nhẹ giọng mở miệng: “Vạn Quý phi bên kia đã chuẩn bị xong rồi sao?” Vũ Văn Thượng cầm tay Trầm Lạc gật đầu một cái “Đã bí mật cho xe ngựa đưa Vạn Quý phi xuất cung rồi, có lẽ lúc này Vạn Quý phi và Phụ hoàng đã gặp nhau rồi”. Ngoài mặt Vũ Văn Thượng vẫn gọi Vạn Quý phi một tiếng mẫu hậu, nhưng trong lòng âm thầm gọi là Vạn quý phi. Rốt cuộc thì trong lòng hắn vẫn đau lòng cho mẫu hậu ruột thịt của mình, cho dù mẫu hậu vì Chu gia đã làm nhiều chuyện không tốt.
“Điện hạ, Cẩn vương gia đã vào cung rồi. Bây giờ đang quỳ trước cửa Càn Khôn điện không đứng dậy”. Tiểu Phúc Tử khom người ở trước cửa nói với Vũ Văn Thượng ở trong tẩm điện, ừ một tiếng sau đó đem áo khoác vừa mới cởi ra lần nữa mặc vào, nhẹ nhàng cầm tay Trầm Lạc: “Nàng ngủ trước đi không cần đợi ta”. Trầm Lạc gật đầu một cái, Vũ Văn Thượng mới cất bước rời đi.
Ánh nến vàng chiếu rọi trong phòng, Trầm Lạc ngồi trên chiếc ghế màu đỏ chậm rãi vuốt ve cái trán của mình. Mọi chuyện đột nhiên đến cùng một lúc, tại sao phụ hoàng lại lựa chọn lúc này mà rời đi? Từ trước đến nay phụ hoàng và Vũ Văn Hạ không hợp nhau, phụ hoàng lại lựa đúng ngày Vũ Văn Hạ thành thân rời đi, hơn nữa còn dùng phương thức giả chết này. Nếu Vũ Văn Hạ biết trong lòng có chịu nổi? Trầm Lạc càng nghĩ càng nhức đầu, dứt khoát đứng lên để nguyên quần áo nằm trên ghế dựa. Hai mắt nhắm lại, tay vẫn ở hai bên đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thái tử phi, không xong rồi, Thái Hòa cung cháy rồi” Bích Liên ở ngoài tẩm điện kinh hô, giọng nói biểu lộ rõ sự nóng nảy. Hoàng thượng đột nhiên băng hà, tẩm cung Hoàng hậu bị cháy. Hôm nay vốn là một ngày hết sức vui mừng không phải sao? Vì sao chỉ trong một đêm lại thay đổi như vậy? Trầm Lạc đang nằm trên ghế bỗng chốc mở mắt ra, trán nhảy nhảy lên.
Hai tay nắm chặt thành ghế nhanh chóng đứng dậy. Đi đến trước cửa điện mở cửa ra, sau đó ra khỏi tẩm điện.
Trầm Lạc vừa hỏi Bích Liên vừa nhanh chóng đến Thái Hòa cung: “Tình hình Thái Hòa cung hiện giờ ra sao?” Bích Liên cấp tốc theo Trầm Lạc nhanh chóng đến Thái Hòa cung: “Thái tử phi, nô tì chỉ nghe được Thái Hòa cung cháy rất lớn, Hàn thống lĩnh đã dẫn theo nhiều thị vệ đến đó trước. Những lão ngự y của Ngự y viện toàn bộ đều đã đến đó rồi”
Trầm Lạc gật đầu một cái, đôi tay trong ống tay áo nắm thật chặt, nhanh chóng đi đến Thái Hòa cung. Mẫu hậu từ Càn Khôn điện trở về Thái Hòa cung, Thái hòa Cung luôn luôn yên ổn lại bị hỏa hoạn. Chuyện này rất lạ, có phải… Lòng Trầm Lạc nhảy lên, nếu thật sự là như thế…
Ở Thái Hòa cung lửa cháy rất lớn, tất cả cung nữ trong tay đều cầm chậu nước, tất cả nước đều hắt vào tẩm điện của Hoàng hậu ở Thái Hòa cung. Bên ngoài Thái Hòa cung, Hạ quận chúa không còn tư thái của thiên kim thường ngày, tóc tai tán loạn, nửa người nằm trên mặt đất, hai tay che mắt, kêu khóc khản cả giọng. Hai cung nữ đứng bên cạnh Hạ quận chúa không còn cách nào, chỉ đành đứng nhìn chủ từ gào khóc. Hàn thống lĩnh và một số thị vệ đã lọt vào tẩm cung của Hoàng hậu, ở bên trong vội vàng tìm kiếm bóng dáng Hoàng hậu.
Cả đám lão thái y thấy Thái tử phi thì rối rít quỳ xuống hành lễ, Trầm Lạc lập tức giơ tay ra để bọn họ không cần hành lễ. Vũ Văn Thượng còn chưa tới Thái Hòa cung, hai hàng chân mày Trầm Lạc nhíu thật chặt, cả người cứng đờ đứng ở bên ngoài, bên tai chỉ toàn là tiếng lửa cháy lách tách và tiếng nước ào ào mà thôi.
Hàn thống lĩnh và một số thị vệ đi vào trong Thái Hòa cung đã lâu còn chưa trở ra. Trong lòng Trầm Lạc càng nóng nảy. Một lúc sau xa xa Thái Hòa cung vang lên tiếng bước chân, Trầm Lạc theo hướng âm thanh nhìn thấy Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Hạ cùng đám thị vệ chạy tới Thái Hòa cung.
Sau khi Vũ Văn Thượng liếc nhìn Vũ Văn Hạ một cái, lập tức kéo ống tay áo xông vào trong tẩm điện đang cháy. Trầm Lạc a lên một tiếng, tất cả lão ngự y thân thể đều run lên, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất. Vũ Văn Hạ chậm rãi đi tới bên người Trầm Lạc, không nói câu nào thẳng tắp nhìn Thái Hòa cung. Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Hạ, nàng nhìn thấy thên khuôn mặt Vũ Văn Hạ có vệt nước mắt. Nhưng giờ phút này trong lòng Trầm Lạc chỉ lo lắng cho an nguy của Vũ Văn Thượng, vệt nước mắt trên mặt Vũ Văn Hạ cũng không mang lại quá nhều sự chú ý từ nàng.
Rầm một tiếng, một cây cột của tẩm điện ngã xuống, Trầm Lạc cực kì lo lắng, chân liền bước đến trước cửa điện. Bạch Liên đưa tay kéo Trầm Lạc, trực tiếp kêu lên: “Thái tử phi đừng đi, nguy hiểm lắm” Vũ Văn Hạ thế nhưng gia nhập đội ngũ thái giám cung nữ cầm bồn nước lớn bắt đầu dập tắt lửa.
Trầm Lạc nhanh chóng khóc ra tiếng, Hạ quận chúa quỳ trên mặt đất đã không còn hơi sức để mà khóc nữa rồi. Mờ mịt ngồi thẳng lên, nước mắt lẳng lặng chảy dài trên khuôn mặt. Cô cô sau khi từ Càn Khôn trở về tâm trạng luôn khác thường, sau khi nàng an ủi một phen, vốn cứ tưởng cô cô chỉ tạm thời đau lòng mấy ngày mà thôi, sau này sẽ tốt hơn. Dù sao Hoàng thượng băng hà quá đột ngột, không nghĩ tới khi nàng trở về phòng không bao lâu thì tẩm điện của cô cô phát cháy.
Đang êm đẹp tại sao lại cháy? Hạ Lan nhớ lại lần nữa vẻ mặt của cô cô lúc rời đi, thoáng chốc trong lòng đau không dứt. cô cô luôn đối với nàng rất tốt, tại sao lựa chọn con đường đó? Nếu Hoàng thượng không thích người, người vẫn còn Điện hạ và biểu ca mà.
Rốt cuộc bên trong tẩm điện truyền ra tiếng động, không bao lâu sau Vũ Văn Thượng trên lưng cõng Chu Hậu tóc tai tán loạn chạy ra. Hàn Dịch đi phía sau cánh tay bị xà nhà đập trúng, Bích Liên nhìn thấy đôi mắt nhanh chóng phát hỏa. Trầm Lạc lập tức chạy đến chỗ Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng gật đầu với Trầm Lạc một cái, cả đám thái y quỳ trên mặt đất rối rít đứng đậy. Vũ Văn Thượng ôm Chu Hậu vào lòng, men theo ánh trăng Trầm Lạc nhìn mặt Chu Hậu…
Hạ quận chúa thấy Chu Hậu được mang ra lập tức đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ lâu trên đất nên vừa đứng dậy liền lảo đảo, cũng may cung nữ bên cạnh chân tay nhanh nhẹn đỡ Hạ quận chúa, sau đó đỡ nàng ta đến chỗ Chu Hậu.
Vũ Văn Thượng dùng vạt áo của mình lau đi vết bẩn trên mặt và cánh tay Chu Hậu. Trên mặt Chu Hậu từ trái sang phải có một dấu vết đỏ tươi, e rằng về sau đễ để lại sẹo. Trương ngự y lập tức mở hòm thuốc lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, vội vàng bôi cho Chu Hậu. Chân mày Vũ Văn Thượng nhíu thật chặt, đoạt lấy thuốc cao trong tay Trương ngự y lạnh giọng nói: “Mẫu hậu sợ đau”.
Trầm Lạc đứng bên cạnh Vũ Văn Thượng nước mắt chảy xuống, nhất định không có người phóng hỏa tẩm cung của Hoàng hậu, trừ phi Chu Hậu tự mình… Trương ngự y vội viết phương thuốc, cho người đi lấy thuốc. Hạ quận chúa có hơi sức lần nữa khóc ra tiếng, miệng nhỏ nhắn không ngừng gọi cô cô.
Sau khi Trương ngự y chẩn bệnh một hồi, tính mạng Chu Hậu không đáng lo, chỉ sợ vết đỏ trên mặt về sau không thể xóa hết được.
Cuối cùng Vũ Văn Thượng bế Chu Hậu đến một tẩm điện khác ở Thái Hòa cung, Trầm Lạc cũng đi theo sau lưng Vũ Văn Thượng. Hạ quận chúa nhấc chân muốn đi theo nhưng bị Vũ Văn Hạ kéo lại.
Hạ quận chúa quay đầu liếc nhìn Vũ Văn Hạ, rồi một lần nữa giương mắt nhìn Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc. Trong lòng Hạ Lan có quyết định, nàng yêu quý và kính trọng cô cô, nhưng nàng quyết định sẽ không gả cho biểu ca.
Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng đặt Chu Hậu lên giường, cầm khăn lông ướt tỉ mỉ lau mặt cho bà. Sau khi lau xong Vũ Văn Thượng đưa tay sửa sang lại những sợi tóc tán loạn của Chu Hậu. Trầm Lạc đứng bên giường cúi đầu nhìn Chu Hậu nhu nhược nằm bên giường không thể nói được gì. Vũ Văn Thượng khe khẽ thở dài, cầm cái chăn bên giường nhẹ nhàng đắp cho Chu Hậu .
Một lát sau Vũ Văn Thượng đứng lên nhìn Trầm Lạc. Trầm Lạc nâng mắt lên muốn gọi Vũ Văn Thượng, nhưng lại bị Vũ Văn Thượng kéo vào lòng, thoáng chốc Trầm Lạc tựa vào lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng, cảm thấy lồng ngực hắn hơi rung động. Trầm Lạc giơ tay vỗ vỗ lưng Vũ Văn Thượng: “Ta biết bây giờ chàng rất khó chịu, khóc lên sẽ tốt hơn một chút” Trầm Lạc dứt lời, chỉ thấy lồng ngực Vũ Văn Thượng càng rung động kịch liệt.
Bỗng chốc đôi tay Vũ Văn Thượng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Lạc lên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của Trầm Lạc, lưỡi dài mang theo thế tiến công mãnh liệt chui vào trong miệng Trầm Lạc. Trầm Lạc ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Vũ Văn Thượng. Người đàn ông bá đạo cường hãn không dễ dàng rơi lệ, dần dần Trầm Lạc nếm được vị mặn trong miệng, ngước mắt nhìn mặt Vũ Văn Thượng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu liên khuôn mặt Vũ Văn Thượng, men theo ánh trăng Trầm Lạc thấy khóe mắt Vũ Văn Thượng có giọt nước mắt trong suốt.
Cái lưỡi của Vũ Văn Thượng thối lui khỏi miệng Trầm Lạc, cuống quýt đưa tay che mắt Trầm Lạc: “Lạc nhi không nên nhìn”. Trầm Lạc lắc đầu một cái, đưa tay lấy tay Vũ Văn Thượng đang che kín mắt nàng ra. Trầm Lạc tỉ mỉ nhìn Vũ Văn Thượng lúc này đã không còn rơi lệ, nhưng vẫn còn ánh nước thấp thoáng nơi khóe mắt. Trầm Lạc nhón chân lên, đưa lưới hôn lên khóe mắt Vũ Văn Thượng. Thân thể Vũ Văn Thượng run lên, sau đó lại lần nữa ôm chặt lấy Trầm Lạc.
Sau khi hôn, Trầm Lạc tựa đầu trên vai Vũ Văn Thượng. Tiếng nói nặng nề của Vũ Văn Thượng truyền đến: “Lạc nhi, ta chỉ có một mình nàng, chỉ có một mình nàng thôi”.
Trầm Lạc gật đầu, ôm Vũ Văn Thượng: “Mặc kệ trước kia thế nào, chờ mẫu hậu tỉnh lại ta nhất định sẽ giống như khuê nữ chăm sóc bà. Phụ hoàng đã mang Nguyệt Tường quốc giao lại cho chàng, chàng nhất định phải làm một minh quân”
“Phụ Hoàng mang một Nguyệt Tường thái bình cho ta, ta nhất định sẽ mang một Nguyệt Tường phồn thịnh giao lại cho con cháu chúng ta”
Giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai Trầm Lạc chảy vào trong lòng Trầm Lạc.
Ngày hôm sau Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc toàn thân mặc đồ tang trắng tiến về phía linh đường.
Sau khi Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc rời đi không bao lâu thì Chu Hậu tỉnh lại, động đậy muốn đứng lên, miệng gọi Ngô ma ma. Cuối cùng đột nhiên nhớ đến, tối hôm qua cây xà nhà rớt xuống. Ngô ma ma vì cứu bà mà chắn trước người. Trong lòng Chu Hậu đâu xót. Người muốn chết lại sống, ngô ma ma cũng vì…
Thấy Chu Hậu mặc quần áo trắng đi ra khỏi cửa tẩm điện, hướng linh đường mà đi, cả đám thái giám cung nữ bắt đầu lo lắng.
Bên trong hoàng cung đều được treo vải trắng, toàn bộ đại thần mặc quần áo trắng quỳ trước linh đường. Chu Hậu toàn thân mặc quần áo trắng, tóc tai tán loạn, vết sẹo trên mặt nhìn thấy mà ghê người, chậm rãi đi vào trong linh đường. Chu Hậu quỳ xuống ở một góc quan tài hóa vàng mã. Mặc niệm cho tâm hồn đã chết của bà, không còn ý nghĩ sẽ để ý nửa đời còn lại nữa.
Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc quỳ hai bên Chu Hậu, quỳ phía sau là Vũ Văn Hạ. Bên trong linh đường hết sức yên tĩnh.
Mà trước cửa thành của kinh thành, có một chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi rời kinh. Ngồi trong xe là hoàng đế Nguyệt Tường quốc và Vạn Quý phi.
“Buông xuống nhiều thứ như vậy, chàng không hối hận?” Vạn Tú Cẩm vuốt vuốt bụng mắt nhìn nam tử đang tựa vào vách xe hỏi. Nam tử ánh mắt nhu tình như nước nhìn bụng nữ tử: “Cẩm nhi , nửa đời trước ta phụ nàng. Ta không tin kiếp sau, chỉ có thể dùng nữa đời sau để trả”
Vạn Tú Cẩm cúi đầu xuống tựa vào vai nam tử, bà yêu người này, yêu đến mức cam tâm tình nguyện phí thời gian nửa đời trong hoàng cung chờ đợi. Thật may là ông ấy đã thực hiện lời hứa khi đó.
Một tháng sau Vũ Văn Thượng đăng cơ. Lấy niên hiệu Hạo đế, tấn phong Thái tử phi Trầm Lạc là Hiếu Quan Hoàng hậu. Cùng ý chỉ phong hậu phía dưới còn có một khẩu dụ khác nữa là cả đời này chỉ có một người phụ nữ là Hoàng hậu. Đối với việc này cả Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu đều không có ý kiến gì, cả đám đại thần thấy thế cũng đành ngậm miệng không nói đến chuyện nạp phi vô hậu cung nữa.
Sau khi Hạo đế lên ngôi liền dứt khoát thanh trừ triều đình một lượt. Thái úy bị cách chức, binh quyền trong tay giao cho Cẩn vương gia Vũ Văn Hạ. Đối với việc này Chúc Dịch Phong rất bất mãn, liên minh với những bộ lạc ở biên cảnh và một số binh lính trong tay gây khó dễ cho Hạo đế. Hạo đế tự mình xuất binh, đem Chúc Dịch Phong chém ngay tại chỗ. Sau khi Chúc Dịch Phong bị chém không lâu, Hạo đế hạ chỉ gả Vũ Văn Liên cho thủ lĩnh bộ lạc Mân của Nguyệt Tường quốc.
Vũ Văn Liên sau khi nghe chỉ một khóc hai nháo ba thắt cổ, bộ lạc Mân vừa nghe đã rợn hết cả người, có tập tục chung thê. Cho dù là thủ lĩnh bộ lạc cũng không ngoại lệ. Sau trận ồn ào, Vũ Văn Liên lại len lén đến phủ Thừa tướng nháo một hồi, cho Hà Lăng Thiếu một cái tát. Vũ Văn Thượng tức giận, cấm túc Vũ Văn Liên trong thượng cung. Nửa tháng sau, thủ lĩnh bộ lạc Mân đến Nguyệt Tường cưới Vũ Văn Liên.
Hai tháng sau Hiếu Quan Hoàng hậu được chẩn mạch là mang long thai. Hạo đế vui mừng đại xá thiên hạ. Mười tháng sau, Hiếu Quan Hoàng hậu sinh cho Hạo đế một tiểu hoàng tử phấn điêu ngọc mài. Cả nước đều chúc mừng Hạo đế cùng Hiếu Quan Hoàng hậu tạo một giai thoại lưu danh thiên cổ, trăm năm sau con dân Nguyệt Tường quốc vẫn say sưa truyền nhau câu chuyện này.
Một tháng sau khi Hiếu Quan Hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, trưởng tử của Thừa tướng đại nhân Hà Lăng Thiếu cũng thành thân. Hà Lăng Thiếu thành thân khiến tất cả những khuê nữ chưa gả của kinh thành tan nát cõi lòng. Sau đó đành phải xin cha mẹ tìm hôn sự. Người Hà Lăng Thiếu lấy là đường muội của đương kim Hoàng hậu, thân phận quá lớn. Hơn nữa còn có lời đồn đường muội của đương kim Hoàng hậu hung hãn cực kì, Hà Lăng Thiếu thành thê nô rồi, còn ai dám đi dụ dỗ Hà Lăng Thiếu? Trừ khi có ăn gan báo. Từ đó kinh thành nổi lên một trận tìm người yêu.
Đêm hôm đó, Vũ Văn Hạ cũng vội vã vào cung, trên người áo bào đỏ đã thay bằng áo bào trắng tinh. Bước chân khẽ run, đôi mắt lộ xương mù. Thân thể cứng đờ đi tới Càn khôn điện, gắt gao nhìn cửa điện màu vàng đang đóng chặt, mắt Vũ Văn Hạ khép hờ, quanh thân tỏa ra mùi rượu, vẻ mặt nhàn nhạt.
Cuối cùng Vũ Văn Hạ vén áo lên, hai chân quỳ trên mặt đất, đôi mắt không hề có ánh sáng nhìn cửa điện màu vàng đang đóng chặt. Ngày hắn thành thân thì phụ hoàng đột nhiên rời đi, Vũ Văn Hạ cười lạnh ra tiếng, thế gian này thật quá mức châm chọc mà.
Trong Đông cung Trầm Lạc cởi áo khoác cho Vũ Văn Thượng chuẩn bị đi ngủ. Phụ hoàng đột nhiên buông tay rời đi, đem tất cả trọng trách giao cho Vũ Văn Thượng. Giơ tay lên vuốt vuốt chân mày đang nhíu lại của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc nhẹ giọng mở miệng: “Vạn Quý phi bên kia đã chuẩn bị xong rồi sao?” Vũ Văn Thượng cầm tay Trầm Lạc gật đầu một cái “Đã bí mật cho xe ngựa đưa Vạn Quý phi xuất cung rồi, có lẽ lúc này Vạn Quý phi và Phụ hoàng đã gặp nhau rồi”. Ngoài mặt Vũ Văn Thượng vẫn gọi Vạn Quý phi một tiếng mẫu hậu, nhưng trong lòng âm thầm gọi là Vạn quý phi. Rốt cuộc thì trong lòng hắn vẫn đau lòng cho mẫu hậu ruột thịt của mình, cho dù mẫu hậu vì Chu gia đã làm nhiều chuyện không tốt.
“Điện hạ, Cẩn vương gia đã vào cung rồi. Bây giờ đang quỳ trước cửa Càn Khôn điện không đứng dậy”. Tiểu Phúc Tử khom người ở trước cửa nói với Vũ Văn Thượng ở trong tẩm điện, ừ một tiếng sau đó đem áo khoác vừa mới cởi ra lần nữa mặc vào, nhẹ nhàng cầm tay Trầm Lạc: “Nàng ngủ trước đi không cần đợi ta”. Trầm Lạc gật đầu một cái, Vũ Văn Thượng mới cất bước rời đi.
Ánh nến vàng chiếu rọi trong phòng, Trầm Lạc ngồi trên chiếc ghế màu đỏ chậm rãi vuốt ve cái trán của mình. Mọi chuyện đột nhiên đến cùng một lúc, tại sao phụ hoàng lại lựa chọn lúc này mà rời đi? Từ trước đến nay phụ hoàng và Vũ Văn Hạ không hợp nhau, phụ hoàng lại lựa đúng ngày Vũ Văn Hạ thành thân rời đi, hơn nữa còn dùng phương thức giả chết này. Nếu Vũ Văn Hạ biết trong lòng có chịu nổi? Trầm Lạc càng nghĩ càng nhức đầu, dứt khoát đứng lên để nguyên quần áo nằm trên ghế dựa. Hai mắt nhắm lại, tay vẫn ở hai bên đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thái tử phi, không xong rồi, Thái Hòa cung cháy rồi” Bích Liên ở ngoài tẩm điện kinh hô, giọng nói biểu lộ rõ sự nóng nảy. Hoàng thượng đột nhiên băng hà, tẩm cung Hoàng hậu bị cháy. Hôm nay vốn là một ngày hết sức vui mừng không phải sao? Vì sao chỉ trong một đêm lại thay đổi như vậy? Trầm Lạc đang nằm trên ghế bỗng chốc mở mắt ra, trán nhảy nhảy lên.
Hai tay nắm chặt thành ghế nhanh chóng đứng dậy. Đi đến trước cửa điện mở cửa ra, sau đó ra khỏi tẩm điện.
Trầm Lạc vừa hỏi Bích Liên vừa nhanh chóng đến Thái Hòa cung: “Tình hình Thái Hòa cung hiện giờ ra sao?” Bích Liên cấp tốc theo Trầm Lạc nhanh chóng đến Thái Hòa cung: “Thái tử phi, nô tì chỉ nghe được Thái Hòa cung cháy rất lớn, Hàn thống lĩnh đã dẫn theo nhiều thị vệ đến đó trước. Những lão ngự y của Ngự y viện toàn bộ đều đã đến đó rồi”
Trầm Lạc gật đầu một cái, đôi tay trong ống tay áo nắm thật chặt, nhanh chóng đi đến Thái Hòa cung. Mẫu hậu từ Càn Khôn điện trở về Thái Hòa cung, Thái hòa Cung luôn luôn yên ổn lại bị hỏa hoạn. Chuyện này rất lạ, có phải… Lòng Trầm Lạc nhảy lên, nếu thật sự là như thế…
Ở Thái Hòa cung lửa cháy rất lớn, tất cả cung nữ trong tay đều cầm chậu nước, tất cả nước đều hắt vào tẩm điện của Hoàng hậu ở Thái Hòa cung. Bên ngoài Thái Hòa cung, Hạ quận chúa không còn tư thái của thiên kim thường ngày, tóc tai tán loạn, nửa người nằm trên mặt đất, hai tay che mắt, kêu khóc khản cả giọng. Hai cung nữ đứng bên cạnh Hạ quận chúa không còn cách nào, chỉ đành đứng nhìn chủ từ gào khóc. Hàn thống lĩnh và một số thị vệ đã lọt vào tẩm cung của Hoàng hậu, ở bên trong vội vàng tìm kiếm bóng dáng Hoàng hậu.
Cả đám lão thái y thấy Thái tử phi thì rối rít quỳ xuống hành lễ, Trầm Lạc lập tức giơ tay ra để bọn họ không cần hành lễ. Vũ Văn Thượng còn chưa tới Thái Hòa cung, hai hàng chân mày Trầm Lạc nhíu thật chặt, cả người cứng đờ đứng ở bên ngoài, bên tai chỉ toàn là tiếng lửa cháy lách tách và tiếng nước ào ào mà thôi.
Hàn thống lĩnh và một số thị vệ đi vào trong Thái Hòa cung đã lâu còn chưa trở ra. Trong lòng Trầm Lạc càng nóng nảy. Một lúc sau xa xa Thái Hòa cung vang lên tiếng bước chân, Trầm Lạc theo hướng âm thanh nhìn thấy Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Hạ cùng đám thị vệ chạy tới Thái Hòa cung.
Sau khi Vũ Văn Thượng liếc nhìn Vũ Văn Hạ một cái, lập tức kéo ống tay áo xông vào trong tẩm điện đang cháy. Trầm Lạc a lên một tiếng, tất cả lão ngự y thân thể đều run lên, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất. Vũ Văn Hạ chậm rãi đi tới bên người Trầm Lạc, không nói câu nào thẳng tắp nhìn Thái Hòa cung. Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Hạ, nàng nhìn thấy thên khuôn mặt Vũ Văn Hạ có vệt nước mắt. Nhưng giờ phút này trong lòng Trầm Lạc chỉ lo lắng cho an nguy của Vũ Văn Thượng, vệt nước mắt trên mặt Vũ Văn Hạ cũng không mang lại quá nhều sự chú ý từ nàng.
Rầm một tiếng, một cây cột của tẩm điện ngã xuống, Trầm Lạc cực kì lo lắng, chân liền bước đến trước cửa điện. Bạch Liên đưa tay kéo Trầm Lạc, trực tiếp kêu lên: “Thái tử phi đừng đi, nguy hiểm lắm” Vũ Văn Hạ thế nhưng gia nhập đội ngũ thái giám cung nữ cầm bồn nước lớn bắt đầu dập tắt lửa.
Trầm Lạc nhanh chóng khóc ra tiếng, Hạ quận chúa quỳ trên mặt đất đã không còn hơi sức để mà khóc nữa rồi. Mờ mịt ngồi thẳng lên, nước mắt lẳng lặng chảy dài trên khuôn mặt. Cô cô sau khi từ Càn Khôn trở về tâm trạng luôn khác thường, sau khi nàng an ủi một phen, vốn cứ tưởng cô cô chỉ tạm thời đau lòng mấy ngày mà thôi, sau này sẽ tốt hơn. Dù sao Hoàng thượng băng hà quá đột ngột, không nghĩ tới khi nàng trở về phòng không bao lâu thì tẩm điện của cô cô phát cháy.
Đang êm đẹp tại sao lại cháy? Hạ Lan nhớ lại lần nữa vẻ mặt của cô cô lúc rời đi, thoáng chốc trong lòng đau không dứt. cô cô luôn đối với nàng rất tốt, tại sao lựa chọn con đường đó? Nếu Hoàng thượng không thích người, người vẫn còn Điện hạ và biểu ca mà.
Rốt cuộc bên trong tẩm điện truyền ra tiếng động, không bao lâu sau Vũ Văn Thượng trên lưng cõng Chu Hậu tóc tai tán loạn chạy ra. Hàn Dịch đi phía sau cánh tay bị xà nhà đập trúng, Bích Liên nhìn thấy đôi mắt nhanh chóng phát hỏa. Trầm Lạc lập tức chạy đến chỗ Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng gật đầu với Trầm Lạc một cái, cả đám thái y quỳ trên mặt đất rối rít đứng đậy. Vũ Văn Thượng ôm Chu Hậu vào lòng, men theo ánh trăng Trầm Lạc nhìn mặt Chu Hậu…
Hạ quận chúa thấy Chu Hậu được mang ra lập tức đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ lâu trên đất nên vừa đứng dậy liền lảo đảo, cũng may cung nữ bên cạnh chân tay nhanh nhẹn đỡ Hạ quận chúa, sau đó đỡ nàng ta đến chỗ Chu Hậu.
Vũ Văn Thượng dùng vạt áo của mình lau đi vết bẩn trên mặt và cánh tay Chu Hậu. Trên mặt Chu Hậu từ trái sang phải có một dấu vết đỏ tươi, e rằng về sau đễ để lại sẹo. Trương ngự y lập tức mở hòm thuốc lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, vội vàng bôi cho Chu Hậu. Chân mày Vũ Văn Thượng nhíu thật chặt, đoạt lấy thuốc cao trong tay Trương ngự y lạnh giọng nói: “Mẫu hậu sợ đau”.
Trầm Lạc đứng bên cạnh Vũ Văn Thượng nước mắt chảy xuống, nhất định không có người phóng hỏa tẩm cung của Hoàng hậu, trừ phi Chu Hậu tự mình… Trương ngự y vội viết phương thuốc, cho người đi lấy thuốc. Hạ quận chúa có hơi sức lần nữa khóc ra tiếng, miệng nhỏ nhắn không ngừng gọi cô cô.
Sau khi Trương ngự y chẩn bệnh một hồi, tính mạng Chu Hậu không đáng lo, chỉ sợ vết đỏ trên mặt về sau không thể xóa hết được.
Cuối cùng Vũ Văn Thượng bế Chu Hậu đến một tẩm điện khác ở Thái Hòa cung, Trầm Lạc cũng đi theo sau lưng Vũ Văn Thượng. Hạ quận chúa nhấc chân muốn đi theo nhưng bị Vũ Văn Hạ kéo lại.
Hạ quận chúa quay đầu liếc nhìn Vũ Văn Hạ, rồi một lần nữa giương mắt nhìn Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc. Trong lòng Hạ Lan có quyết định, nàng yêu quý và kính trọng cô cô, nhưng nàng quyết định sẽ không gả cho biểu ca.
Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng đặt Chu Hậu lên giường, cầm khăn lông ướt tỉ mỉ lau mặt cho bà. Sau khi lau xong Vũ Văn Thượng đưa tay sửa sang lại những sợi tóc tán loạn của Chu Hậu. Trầm Lạc đứng bên giường cúi đầu nhìn Chu Hậu nhu nhược nằm bên giường không thể nói được gì. Vũ Văn Thượng khe khẽ thở dài, cầm cái chăn bên giường nhẹ nhàng đắp cho Chu Hậu .
Một lát sau Vũ Văn Thượng đứng lên nhìn Trầm Lạc. Trầm Lạc nâng mắt lên muốn gọi Vũ Văn Thượng, nhưng lại bị Vũ Văn Thượng kéo vào lòng, thoáng chốc Trầm Lạc tựa vào lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng, cảm thấy lồng ngực hắn hơi rung động. Trầm Lạc giơ tay vỗ vỗ lưng Vũ Văn Thượng: “Ta biết bây giờ chàng rất khó chịu, khóc lên sẽ tốt hơn một chút” Trầm Lạc dứt lời, chỉ thấy lồng ngực Vũ Văn Thượng càng rung động kịch liệt.
Bỗng chốc đôi tay Vũ Văn Thượng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Lạc lên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của Trầm Lạc, lưỡi dài mang theo thế tiến công mãnh liệt chui vào trong miệng Trầm Lạc. Trầm Lạc ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Vũ Văn Thượng. Người đàn ông bá đạo cường hãn không dễ dàng rơi lệ, dần dần Trầm Lạc nếm được vị mặn trong miệng, ngước mắt nhìn mặt Vũ Văn Thượng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu liên khuôn mặt Vũ Văn Thượng, men theo ánh trăng Trầm Lạc thấy khóe mắt Vũ Văn Thượng có giọt nước mắt trong suốt.
Cái lưỡi của Vũ Văn Thượng thối lui khỏi miệng Trầm Lạc, cuống quýt đưa tay che mắt Trầm Lạc: “Lạc nhi không nên nhìn”. Trầm Lạc lắc đầu một cái, đưa tay lấy tay Vũ Văn Thượng đang che kín mắt nàng ra. Trầm Lạc tỉ mỉ nhìn Vũ Văn Thượng lúc này đã không còn rơi lệ, nhưng vẫn còn ánh nước thấp thoáng nơi khóe mắt. Trầm Lạc nhón chân lên, đưa lưới hôn lên khóe mắt Vũ Văn Thượng. Thân thể Vũ Văn Thượng run lên, sau đó lại lần nữa ôm chặt lấy Trầm Lạc.
Sau khi hôn, Trầm Lạc tựa đầu trên vai Vũ Văn Thượng. Tiếng nói nặng nề của Vũ Văn Thượng truyền đến: “Lạc nhi, ta chỉ có một mình nàng, chỉ có một mình nàng thôi”.
Trầm Lạc gật đầu, ôm Vũ Văn Thượng: “Mặc kệ trước kia thế nào, chờ mẫu hậu tỉnh lại ta nhất định sẽ giống như khuê nữ chăm sóc bà. Phụ hoàng đã mang Nguyệt Tường quốc giao lại cho chàng, chàng nhất định phải làm một minh quân”
“Phụ Hoàng mang một Nguyệt Tường thái bình cho ta, ta nhất định sẽ mang một Nguyệt Tường phồn thịnh giao lại cho con cháu chúng ta”
Giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai Trầm Lạc chảy vào trong lòng Trầm Lạc.
Ngày hôm sau Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc toàn thân mặc đồ tang trắng tiến về phía linh đường.
Sau khi Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc rời đi không bao lâu thì Chu Hậu tỉnh lại, động đậy muốn đứng lên, miệng gọi Ngô ma ma. Cuối cùng đột nhiên nhớ đến, tối hôm qua cây xà nhà rớt xuống. Ngô ma ma vì cứu bà mà chắn trước người. Trong lòng Chu Hậu đâu xót. Người muốn chết lại sống, ngô ma ma cũng vì…
Thấy Chu Hậu mặc quần áo trắng đi ra khỏi cửa tẩm điện, hướng linh đường mà đi, cả đám thái giám cung nữ bắt đầu lo lắng.
Bên trong hoàng cung đều được treo vải trắng, toàn bộ đại thần mặc quần áo trắng quỳ trước linh đường. Chu Hậu toàn thân mặc quần áo trắng, tóc tai tán loạn, vết sẹo trên mặt nhìn thấy mà ghê người, chậm rãi đi vào trong linh đường. Chu Hậu quỳ xuống ở một góc quan tài hóa vàng mã. Mặc niệm cho tâm hồn đã chết của bà, không còn ý nghĩ sẽ để ý nửa đời còn lại nữa.
Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc quỳ hai bên Chu Hậu, quỳ phía sau là Vũ Văn Hạ. Bên trong linh đường hết sức yên tĩnh.
Mà trước cửa thành của kinh thành, có một chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi rời kinh. Ngồi trong xe là hoàng đế Nguyệt Tường quốc và Vạn Quý phi.
“Buông xuống nhiều thứ như vậy, chàng không hối hận?” Vạn Tú Cẩm vuốt vuốt bụng mắt nhìn nam tử đang tựa vào vách xe hỏi. Nam tử ánh mắt nhu tình như nước nhìn bụng nữ tử: “Cẩm nhi , nửa đời trước ta phụ nàng. Ta không tin kiếp sau, chỉ có thể dùng nữa đời sau để trả”
Vạn Tú Cẩm cúi đầu xuống tựa vào vai nam tử, bà yêu người này, yêu đến mức cam tâm tình nguyện phí thời gian nửa đời trong hoàng cung chờ đợi. Thật may là ông ấy đã thực hiện lời hứa khi đó.
Một tháng sau Vũ Văn Thượng đăng cơ. Lấy niên hiệu Hạo đế, tấn phong Thái tử phi Trầm Lạc là Hiếu Quan Hoàng hậu. Cùng ý chỉ phong hậu phía dưới còn có một khẩu dụ khác nữa là cả đời này chỉ có một người phụ nữ là Hoàng hậu. Đối với việc này cả Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu đều không có ý kiến gì, cả đám đại thần thấy thế cũng đành ngậm miệng không nói đến chuyện nạp phi vô hậu cung nữa.
Sau khi Hạo đế lên ngôi liền dứt khoát thanh trừ triều đình một lượt. Thái úy bị cách chức, binh quyền trong tay giao cho Cẩn vương gia Vũ Văn Hạ. Đối với việc này Chúc Dịch Phong rất bất mãn, liên minh với những bộ lạc ở biên cảnh và một số binh lính trong tay gây khó dễ cho Hạo đế. Hạo đế tự mình xuất binh, đem Chúc Dịch Phong chém ngay tại chỗ. Sau khi Chúc Dịch Phong bị chém không lâu, Hạo đế hạ chỉ gả Vũ Văn Liên cho thủ lĩnh bộ lạc Mân của Nguyệt Tường quốc.
Vũ Văn Liên sau khi nghe chỉ một khóc hai nháo ba thắt cổ, bộ lạc Mân vừa nghe đã rợn hết cả người, có tập tục chung thê. Cho dù là thủ lĩnh bộ lạc cũng không ngoại lệ. Sau trận ồn ào, Vũ Văn Liên lại len lén đến phủ Thừa tướng nháo một hồi, cho Hà Lăng Thiếu một cái tát. Vũ Văn Thượng tức giận, cấm túc Vũ Văn Liên trong thượng cung. Nửa tháng sau, thủ lĩnh bộ lạc Mân đến Nguyệt Tường cưới Vũ Văn Liên.
Hai tháng sau Hiếu Quan Hoàng hậu được chẩn mạch là mang long thai. Hạo đế vui mừng đại xá thiên hạ. Mười tháng sau, Hiếu Quan Hoàng hậu sinh cho Hạo đế một tiểu hoàng tử phấn điêu ngọc mài. Cả nước đều chúc mừng Hạo đế cùng Hiếu Quan Hoàng hậu tạo một giai thoại lưu danh thiên cổ, trăm năm sau con dân Nguyệt Tường quốc vẫn say sưa truyền nhau câu chuyện này.
Một tháng sau khi Hiếu Quan Hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, trưởng tử của Thừa tướng đại nhân Hà Lăng Thiếu cũng thành thân. Hà Lăng Thiếu thành thân khiến tất cả những khuê nữ chưa gả của kinh thành tan nát cõi lòng. Sau đó đành phải xin cha mẹ tìm hôn sự. Người Hà Lăng Thiếu lấy là đường muội của đương kim Hoàng hậu, thân phận quá lớn. Hơn nữa còn có lời đồn đường muội của đương kim Hoàng hậu hung hãn cực kì, Hà Lăng Thiếu thành thê nô rồi, còn ai dám đi dụ dỗ Hà Lăng Thiếu? Trừ khi có ăn gan báo. Từ đó kinh thành nổi lên một trận tìm người yêu.