Trình lão phu nhân cũng kỳ quái bà sao lại nghĩ như vậy chứ, bà ném văng suy nghĩ hỗn độn này ra ngoài, hỏi Trình Du Cẩn:"Đại cô nương, ngươi cùng Hoắc hầu gia, là chuyện như thế nào?"
Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn phai nhạt dần, Thọ An Đường vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt chớp mắt liền trở nên an tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người TRình Du Cẩn. Trình Nguyên Cảnh cúi đầu quét Trình Du Cẩn một cái, khó được sinh ra chút thương tiếc.
Tuy rằng đứa cháu gái này của hắn tâm cơ thâm trầm, xử sự bất chính, nhưng mà ở chuyện từ hôn này, nàng thật sự là hoàn toàn bị hại.
Như bây giờ, rõ ràng là Hoắc Trường Uyên tới từ hôn, nhưng mọi người lại đều chất vấn nàng, hỏi nàng có phải đã làm gì không, Hoắc Trường Uyên mới có thể từ hôn.
Trình Du Cẩn cúi đầu, cách lớp lông mi dài không nhìn rõ thần sắc, một lát sau, nàng mới thấp giọng nói:"Cháu cũng không biết."
"Ngươi không biết?" Trình lão phu nhân nửa tin nửa ngờ:"Ngươi không biết, sao Hoắc hầu gia lại tới từ hôn? Nếu ngươi thật sự không biết, sao lại chạy tới trước mặt mọi người làm trò, xé hôn thư?"
Trình Du Cẩn còn dám xé hôn thư, Trình Nguyên Cảnh ngạc nhiên nhướng mày. Hắn nhớ tới hình ảnh lần đầu gặp Trình Du Cẩn, chậm rãi hiểu toàn bộ sự việc.
Sáng sớm Nguyễn thị liền nghe người ta nói Hoắc gia tới cửa từ hôn, lúc trước định ra hôn ước của Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên, Nguyễn thị còn vì con gái lớn mà vui vẻ một thời gian, rồi rất nhanh lại bắt đầu đau lòng cho con gái út. Rõ ràng là tỷ muội cùng trứng, lẽ ra vận mệnh cũng nên tương đồng, nhưng tiếc rằng Trình Du Cẩn lại được ôm cho đại phu nhân, Mặc Nhi của bà liền chuyện gì cũng bị đè đầu. Ngay cả ngoài phủ đưa tới gấm vóc mới, cũng phải để Trình Du Cẩn chọn xong rồi, mới đến lượt Trình Du Mặc.
Trình lão phu nhân còn nói tốt rằng phải có thứ tự lớn nhỏ, Nguyễn thị chua xót mà nghĩ, rõ ràng là bất công ở đại tẩu thôi. Bởi vì đại gia cưới được một thê tử có nhà mẹ đẻ lợi hại, cho nên toàn bộ Trình gia đều phải hiến máu cho đại tẩu, nhị gia rõ ràng cần cù thông tuệ hơn so với Trình Nguyên Hiền, học vấn cũng tốt, nhưng mà Trình lão phu nhân lại đem toàn bộ của cải cho Trình Nguyên Hiền, vì Trình Nguyên Hiền mua quan, chuẩn bị quan hệ. Mà nhị gia đã ở chức vị thanh hàn khoảng năm, rõ ràng chỉ cần tìm đúng cách là có thể thăng cấp, Trình lão phu nhân lại giống như không nhìn thấy, một lòng hướng về Trình Nguyên Hiền.
Đại gia dù sao cũng là huynh trưởng, trên người mang danh thế tử, ngày sau sẽ thừa kế gia nghiệp phủ Nghi Xuân Hầu, Trình lão phu nhân bất công, Nguyễn thị nhịn. Nhưng Mặc Nhi phải chịu bất công thì sao? Mặc Nhi có cái gì kém, dựa vào đâu mà phải bị đè đầu, cái gì cũng phải đợi đối phương không cần mới được lấy?
Quần áo trang sức đã như thế, hôn sự lại càng như thế. Lúc trước Nguyễn thị không ít lần đỏ mắt vì hôn sự với phủ Tĩnh Dũng Hầu, một lòng nghĩ, Mặc Nhi của bà hiểu chuyện ngoan ngoãn, không tranh không đoạt, làm chuyện gì cũng nghĩ đến cha mẹ, không biết bị tổn thương bao nhiêu lần. Nghe nói Hoắc Trường Uyên là người cầm quân, một hán tử thiết huyết như vậy, không phải sẽ xứng với kiểu người ôn nhu yếu ớt như Mặc Nhi hơn sao? Trình Du Cẩn học cái gì không học, lại học cái tính cách của mẫu thân (quận chúa), làm chuyện gì cũng quy củ, nào có như Mặc Nhi hoạt sắc sinh hương, gả qua, có thể khiến Tĩnh Dũng hầu thích sao?
Lúc trước Nguyễn thị không phải không có đau lòng mà nghĩ, nghe nói là vì cứu được một mạng của Hoắc Trường Uyên trong sơn trang, Trình Du Cẩn mới nhặt được cái nhân duyên tốt này. Nhưng Mặc Nhi của bọn họ thì sao, ông trời thật bất công, loại sự tình này, sao lại không rơi lên người Mặc Nhi chứ?
Nguyễn thị cứ vừa cao hứng lại chua xót đan xen như vậy hai tháng, kết quả sáng sớm hôm nay có người kêu lên, nói Hoắc gia tới cửa từ hôn Trình Du Cẩn.
Nguyễn thị vừa kinh ngạc vừa chấn động, cái gì, từ hôn?
Trình lão phu nhân cùng quận chúa Khánh Phúc đều chạy tới chính đường, Nguyễn thị không thể qua, chỉ có thể mắt trông mong nhìn chằm chằm, vừa thấy Trình lão phu nhân trở về lập tức chạy tới Thọ An Đường, muốn nghe xem rốt cuộc chuyện là như thế nào. Hiện tại nghe được Trình lão phu nhân nói đến chuyện từ hôn, rồi chính Trình Du Cẩn xé rách hôn thư, tâm tình Nguyễn thị vừa khẩn trương vừa chua xót, cũng không biết nên nói cái gì cho thích hợp. Bà "hả" một tiếng, nhìn về phía Trình Du Cẩn:"Đại cô nương, ngươi được sắp xếp cho một hôn sự tốt như vậy, người khác hâm mộ còn không kịp, sao còn xé mất?"
Trình Du Cẩn vẫn cúi đầu như cũ, thân là một nữ tử, trước mặt nhiều người như vậy lại bị hỏi loại sự tình này, thật sự là khó nói. Quận chúa Khánh Phúc không thèm để ý Trình Du Cẩn thế nào, nhưng Nguyễn thị đã đụng đến trên đầu đại gia, quận chúa Khánh Phúc nhất định phải châm chọc mỉa mai đáp trả:"Sao lại không thể xé? Thân phận Đại cô nương khác, có rất nhiều người để chọn, không giống như ai kia, xé thì không bao giờ tìm được một hôn sự tốt như vậy."
Quận chúa Khánh Phúc nói, còn như có như không mà liếc Nguyễn thị một cái, ý trào phúng mười phần. Nguyễn thị tức khắc giận dữ, bà âm thầm cắn môi, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt cười cười:"Đại tẩu nói phải, Đại cô nương là nữ nhi tẩu, thân phận cao, đương nhiên không giống nhau."
Quận chúa Khánh Phúc cùng Nguyễn thị đối chọi gay gắt, thời điểm ai cũng âm thầm cắn răng, bên ngoài liền truyền đến một tiếng kêu mềm mại yếu đuối:"Tổ mẫu, mẫu thân."
Mọi người quay đầu lại, Trình Du Mặc diện váy màu hồng cánh sen, buộc dải lụa quanh hông hình như cũng cùng màu vải nhạt nhẽo như nhau. Nàng cúi đầu khụ khụ, ngẩng đầu cong môi cười với mọi người:"Con tới không đúng lúc sao?"
"Cháu gái thứ tới à." Trình lão phu nhân nhàn nhạt nhìn lướt qua, nói:"Ngươi bệnh nặng chưa khỏi, ngồi trước đi."
Nha hoàn Thọ An Đường chuyển đệm đến, Trình Du Mặc liếc nhìn Trình Du Cẩn một cái, vội vàng xua tay:"Cái này sao được, đại tỷ tỷ còn đứng, sao cháu có thể ngồi?"
"Thân thể ngươi yếu, bệnh còn chưa hết, mau ngồi đi." Trình lão phu nhân mở miệng nói.
Trình Du Mặc lại nhìn Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn cười đoan trang hào phóng, nói:"Tổ mẫu cũng lên tiếng rồi, Nhị muội nhìn ta làm cái gì? Tổ mẫu thương muội, mau ngồi xuống đi."
Trình Du Mặc lúc này mới để nha hoàn đỡ ngồi xuống, một nha hoàn tinh mắt chuyển một chiếc ghế đến gần Trình Nguyên Cảnh, một ma ma cười nói:"Sao Cửu gia cũng đứng vậy, còn không mau mang trà cho Cửu gia?"
Trình lão phu nhân một câu là có thể quyết định đãi ngộ mấy người con dâu, cháu gái, mà Trình Nguyên Cảnh từ nơi khác trở về, mặc dù là con vợ lẽ không được Trình lão phu nhân thích, cũng không ai dám để hắn đứng.
Quận chúa Khánh Phúc cùng Nguyễn thị gả chồng mười mấy năm, sinh con đẻ cái, cả tuổi trẻ, nhưng mà hiện tại vẫn phải đứng bên cạnh phụng dưỡng Trình lão phu nhân, bất kể là bữa tiệc gia đình hay bữa tiệc có người ngoài, đều không có đạo lý đàn bà được phép ngồi xuống. Trình Du Mặc bởi vì bệnh nặng mới được Trình lão phu nhân thương tiếc, cũng chỉ là chuyển đến một cái đệm, rụt rè mà ngồi nửa bên, nhưng mà Trình Nguyên Cảnh đứng ở chỗ này, không cần Trình lão phu nhân nói, hạ nhân liền chuyển đến một chiếc ghế ngay ngắn cho hắn.
Cá lớn nuốt cá bé, vừa nhìn đã biết.
Trình Nguyên Cảnh liếc mắt một cái, vẫn bất động như cũ đứng tại chỗ:"Không cần. Ta đến thăm hầu phu nhân, ngồi không được bao lâu, không cần phiền toái như thế."
Vóc dáng hắn đối với nam tử cũng tính là cao, đứng ở trong phòng toàn nữ quyến, càng thêm thanh tuyển như trúc, thon dài đĩnh bạt, nhìn được cực kỳ. Hắn vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn thế nhưng kì dị mà cảm nhận được một loại cảm giác an toàn.
Trình Nguyên Cảnh không chịu ngồi, các nữ quyến xấu hổ một lát, trộm liếc Trình lão phu nhân. Sắc mặt Trình lão phu nhân không tốt, nhưng cũng không nói gì, hôm nay từ lúc thức dậy, đều xảy ra chuyện sốt ruột.
Các nữ quyến không dám nói lời nào, lúc này Trình Du Mặc nắm tay ho khan hai tiếng, buông tay cười nói:"Lúc con vào cửa nghe được mẫu thân nói cái gì giống nhau hay không giống nhau, là đang nói chuyện gì vậy?"
Đương nhiên là quận chúa Khánh Phúc cùng Nguyễn thị lại cạnh tranh nhau, Trình lão phu nhân không vui mà liếc hai người đàn bà này một cái, ghét bỏ bọn họ ở trước mặt cô nương nói này đó. Cũng may Trình lão phu nhân không có làm mất mặt con dâu trước mặt mọi người, mà là nói:"Không có chuyện gì lớn, chính là chuyện từ hôn của tỷ tỷ ngươi, mẹ ngươi cùng đại bá mẫu cảm thán hai câu thôi."
"Đại tỷ tỷ bị từ hôn?" Trình Du Mặc nhìn về phía Trình Du Cẩn, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, đứng lên nói với Trình Du Cẩn:"Thật xin lỗi, đại tỷ tỷ muội không biết. . ."
Trong lòng Trình Du Cẩn lạnh lùng mắt trợn trắng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cươi ôn nhu hào phóng, nhìn về phía Trình Du Mặc:"Sao Nhị muội lại nói xin lỗi? Muội xin lỗi ta cái gì?"
Trình Du Mặc ậm ừ, bởi vì nàng nói chân tướng cho Hoắc Trường Uyên, Trình Du Cẩn mới bị từ hôn, Trình Du Mặc không nghĩ là sẽ gấp như vậy, cho nên theo bản năng nói xin lỗi. Hiện tại đột nhiên bị Trình Du Cẩn bắt được mà hỏi, nàng lập tức ậm ừ.
Làm trò như vậy trước mặt trưởng bối. . .chuyện nàng cùng Hoắc Trường Uyên, sao có thể nói ra được?
Thấy Trình Du Mặc không chịu nói, trong lòng Trình Du Cẩn đoán quả nhiên. Nàng cũng không biết nút thắt giữa Trình Du Mặc cùng Hoắc Trường Uyên là gì, nếu kiếp trước Trình Du Mặc nói sự thật cho nàng biết trước hôn sự, chưa chắc nàng đã một hai đòi làm kẻ ác phá rối cặp uyên ương, việc này hoàn toàn có thể giải quyết trong viên mãn. Nhưng mà Trình Du Mặc sống chết không chịu nói, thế nào cũng phải chờ Trình Du Cẩn được gả đi, đã hoài thai, mới vừa thống khổ vừa không chịu được mà cùng Hoắc ca ca của nàng ta chơi trò chàng đuổi thiếp trốn, ngược luyến tình thâm.
Đời này Trình Du Mặc trọng sinh, lại nhanh nhẹn mà khai hết với Hoắc Trường Uyên ngay từ đầu, TRình Du Cẩn thoát khỏi cái danh tỷ tỷ ác độc cướp chỗ. Hiện tại Trình Du Cẩn cho nàng ta một cơ hội, để nàng ta ở trước mặt mọi người giải thích chuyện của nàng và Hoắc Trường Uyên, nhưng Trình Du Mặc đột nhiên lại xấu hổ sợ hãi, không chịu nói.
Trình Du Cẩn cũng không muốn cãi nhau với nàng ta, Trình Nguyên Cảnh nhận thấy được biến hóa rất nhỏ này của Trình Du Cẩn, lại bất động mà liếc Trình Du Mặc một cái, tự dưng nhớ tới cảnh hôm nay hắn nhìn thấy, Trình Du Cẩn nói với Hoắc Trường Uyên "Mặc muội muội của ngươi".
Hóa ra, là Mặc này.
Trình Du Mặc bị câu nói kia của Trình Du Cẩn xấu hổ đến mặt đỏ rần, đầu cũng không ngẩng lên, những người khác không biết ngày hôm qua Trình Du Mặc nói gì với Trình Du Cẩn, bọn họ chỉ nghĩ Trình Du Mặc nổi lên áy náy với câu chuyện của Trình Du Cẩn, kết quả bị Trình Du Cẩn giận chó đánh mèo. Sắc mặt Nguyễn thị không tốt lắm, nhưng mà hiện tại Trình Du Cẩn là nữ nhi của quận chúa Khánh Phúc, bà không có tư cách giáo huấn. Trình lão phu nhân quét mọi người một cái, trầm giọng nói:"Được rồi, bớt tranh cãi đi."
Sau đó bà nhìn về phía Trình Du Cẩn:"Đại cô nương, ngươi nói thật với ta, ngươi thật sự không biết gì về chuyện từ hôn sao? Ngươi trước mặt mọi người xé rách hôn thư, là đã đắc tội nặng với phủ Tĩnh Dũng hầu, sau đó hình như Tĩnh Dũng hầu còn đuổi theo ngươi, nói cái gì nữa đúng không?"
Trình Du Mặc nghe đến đó cả kinh, cái gì, Trường Uyên ca ca lại đuổi theo tỷ tỷ đi ra ngoài? Không đúng, đại tỷ tỷ mà tự đi xé bỏ hôn thư? Không phải nói là Hoắc gia tới từ hôn sao, nhìn lại giống như, đại tỷ tỷ vô cùng chướng mắt Hoắc gia thì có. . .
Bị chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không phải là chuyện thoải mái gì. Đôi mắt mọi người đều sáng quắc chăm chú trên người Trình Du Cẩn, sắc mặt Trình Du Cẩn bất biến, nói:"Không có gì, chỉ là Hoắc hầu gia nói xin lỗi cháu. Có thể được kết thân với phủ Nghi Xuân Hầu, hắn vô cùng vinh hạnh, nhưng đêm đó tuyết to gió lớn, hắn nhìn sai người cứu mạng, cho nên mới hiểu lầm là cháu. Hắn tự mình bồi tội với cháu, còn bảo cháu nói không sai, sau này hắn sẽ tới cửa thỉnh tội."
"Thật sao?" Lời nói này của Trình Du Cẩn vô cùng trơn tru hoàn mỹ, nhưng mà Trình lão phu nhân lại thập phần hoài nghi, nếu Hoắc Trường Uyên muốn thỉnh tội, hôm nay sẽ không phải thái độ này, hơn nữa lúc Hoắc Trường Uyên đuổi theo. . .sắc mặt cũng không giống đi bồi tội lắm.
Trình lão phu nhân nhíu mày:"Đại cô nương, ngươi từ nhỏ hiểu chuyện, gặp được chuyện này nên nói như thế nào, chắc ngươi cũng biết rõ?"
Trình Du Cẩn liên tục bị ép hỏi, nàng cúi đầu, đang định dùng thế yếu dời chủ đề đi, đột nhiên nghe được Trình Nguyên Cảnh bên cạnh nói:"Đại cô nương nói không sai."
Trình Du Cẩn sửng sốt một chút, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Biểu tình Trình Nguyên Cảnh vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt, nhìn không rõ cảm xúc, tiếng nói hắn mát lạnh, không nhanh không chậm nói:"Khi ta hồi phủ vừa lúc đụng phải Đại cô nương cùng Tĩnh Dũng hầu, tình cảnh sau đó đúng như lời Đại cô nương nói."
Thanh âm Trình Nguyên Cảnh vô cùng dễ nghe, hắn nói chuyện không phải leng keng có lực, kiểu giọng nói như chuông đồng, nhưng cái bình tĩnh này, lại mang đến một thế uy áp vô hình, làm người khác chỉ muốn cúi đầu thần phục. Hắn chưa nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ bảo Trình Du Cẩn nói không sai, muốn nói dối cũng là Trình Du Cẩn bắt đầu trước.
Nhưng mà một câu như vậy đã đủ rồi, Khánh Phúc vui vẻ ra mặt, Trình lão phu nhân cũng không hỏi lại, chỉ gật đầu nhàn nhạt với Trình Du Cẩn:"Nếu không có gì, việc này liền kết thúc ở đây. Về sau không nên cư xử như vậy, ngươi là nữ tử, không thể ở một chỗ với nam nhân khác."
Trình Du Cẩn cúi đầu:"Dạ."
Trình lão phu nhân ra lệnh, không ai dám lại tiếp tục nhai lại những lời này. Đề tài rất nhanh lại thay đổi, Trình Du Cẩn lén lút nhẹ nhàng thở ra.
Trình Nguyên Cảnh chỉ nghe xong hai câu, liền nói cáo từ. Hắn ra tới cửa, đột nhiên liếc Trình Du Cẩn một cái:"Hầu gia giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi không định làm sao?"
Trình Du Cẩn giật mình, Trình lão hầu gia giao nhiệm vụ cho nàng? Khi nói lời này, thanh âm Trình Nguyên Cảnh không nhỏ, hiện tại mọi người đều nhìn, Trình Du Cẩn chỉ có thể bắt đầu làm bộ làm tịch, nói:"Đa tạ Cửu thúc nhắc nhở, cháu thiếu chút nữa đã quên. Tổ mẫu, mẫu thân, cháu cáo lui trước."
Bọn nha hoàn vội vàng di chuyển, hầu hạ Trình Du Cẩn mặc áo choàng, thay giày. Lúc Trình Du Cẩn làm những việc này, Trình Nguyên Cảnh liền đứng một bên chờ. Chờ nàng ăn mặc chỉnh tề xong, Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt liếc nàng một cái:"Đi thôi."