Ngô Sinh dẫn ba người Tiểu Xuân đến tầng trên, tòa nhà lầu này xây sát vào vách núi, phòng ở bên trong, bên ngoài là một cái hành lang nhỏ hẹp, chỉ có mấy cây cột chống đỡ, đứng trong hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy mấy dãy núi đằng xa xa.
“Đây, đây là nơi mọi người sẽ ở ở ở.” Ngô Sinh dẫn đám người Tiểu Xuân vào nơi tận cùng trong hành lang, trước một cái cửa gỗ. Cái cửa này dường như đã rất cũ kĩ, màu sơn đã bị tróc tan tành, hoa văn khắc trên cửa dường như cũng bị mài mòn.
“Huynh huynh huynh” Ngô Sinh chỉ vào Lý Thanh “Huynh đi theo ta.”
Tiểu Xuân xen ngang: “Huynh kêu hắn đi làm gì?”
Ngô Sinh nhìn chằm chằm Tiểu Xuân nói: “Hắn, hắn ở chỗ khác. Lẽ, lẽ nào hai người muốn ở cùng, ở cùng với hắn à?”
Tiểu Xuân lập tức đỏ mặt, Mai Như bên cạnh khẩy khẩy móng tay, nhìn trời nói: “Ta không có ý kiến.”
“Bậy bạ!” Tiểu Xuân trợn mắt nhìn Mai Như, quay đầu nói với Ngô Sinh: “Huynh mau đưa hắn đi đi!” Nàng vừa nói vừa đưa tay, đẩy Lý Thanh đến bên chỗ Ngô Sinh. Lý Thanh bị nàng đẩy đến hơi lảo đảo, vẻ mặt hơi hoang mang.
“Ùng ục?”
Ngô Sinh khịt mũi nhìn Lý Thanh, nói với Tiểu Xuân: “Hắn, hắn hắn là người mù mù mù—-” Y còn chưa “mù” xong, Tiểu Xuân đã nheo mắt lại uy hiếp nhìn chằm chằm Ngô Sinh, Ngô Sinh nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng.
“Ta dẫn dẫn hắn đi.”
Ngô Sinh nói xong, kéo cánh tay Lý Thanh, Lý Thanh quay đầu nhìn về phía Tiểu Xuân, buồn bực lên tiếng.
Tiểu Xuân hỏi Ngô Sinh: “Hắn cũng ở trong tòa nhà này đúng không?”
Ngô Sinh gật đầu nói: “Đương đương đương đương nhiên, ở cùng một nơi, không ở nơi khác.”
Tiểu Xuân yên tâm, nàng nói với Lý Thanh: “Huynh nghe thấy chưa, huynh cũng ở trong tòa nhà này, chúng ta vừa ra khỏi cửa đã gặp nhau rồi, biết điều đi theo người ta đi.”
Lý Thanh cúi đầu bị y dẫn đi.
Tiểu Xuân và Mai Như đẩy cửa ra, phòng không lớn, nhưng cũng rất gọn gàng, còn có phong cách riêng biệt. Ở tận cùng trong phòng có một cái giường, cạnh giường có hai cái tủ gỗ cao, trên nóc tủ có hai cái giỏ bằng trúc. Bên trái phòng có một bức tranh chữ, viết bốn chữ —- Kiếm Đảm Cầm Tâm
Mấy chữ này cũng giống như Thanh Đào lâu vậy, cũ kĩ nhưng lại có vẻ rất trầm ổn.
Tiểu Xuân đi đến trước bốn chữ này, quan sát kĩ lưỡng một lúc. Mai Như đi đến, khoanh tay nhìn một cái.
“Đây là do ai viết vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu “Không biết, không có chữ ký.”
Mai Như: “Được rồi đừng xem nữa, ta muốn đi tìm tên cà lăm kia.”
Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang: “Tìm y làm gì?”
Mai Như bi thảm nói: “Ăn cơm chứ gì! Lẽ nào muội không đói à!?”
Tiểu Xuân: “…..”
Nàng không nói còn đỡ, vừa nói thì bụng Tiểu Xuân cũng đã bắt đầu kêu lên. Nàng xoa bụng, nhìn xung quanh một lúc. Mai Như kéo nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Trong phòng không có gì ăn, ta vừa mới nhìn một lần rồi.”
Ra khỏi phòng, hai người họ cũng không đóng cửa.
“Cứ để mở như vậy à, lỡ có trộm thì sao?”
Tiểu Xuân cười nói: “Có trộm thì có trộm thôi, dù sao cũng chẳng có gì để trộm.”
Mai Như cũng cười: “Nếu có thật thì tỷ tỷ sẽ đưa cho tên đó vài thứ, núi này khó leo như vậy, đã lên được đến đây cũng nên có phần thưởng.”
Hai người vui vẻ ra khỏi phòng, vừa đi một lúc thì gặp Ngô Sinh. Y đứng ở trước cửa một căn phòng, đang đứng đối diện Lý Thanh nói gì đó.
“Đó đó đó đó là chỗ ở của con, con gái, huynh không thể qua, qua qua đó.”
“Ùng ục.”
“Huynh, huynh, huynh có ùng ục cũng vô dụng, nếu để cho Chưởng viện biết, ta sẽ xong đời.”
Tiểu Xuân đi đến.
“Sao vậy?”
Ngô Sinh vừa thấy hai nàng đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Các, các cô khuyên hắn đi, hắn hắn không thể qua chỗ các cô ở được.”
Tiểu Xuân đi đến, Lý Thanh theo bản năng vươn tay ra, lại bị Tiểu Xuân vỗ vào tay một cái. Lý Thanh tủi thân rút tay lại.
“Ta đã nói vừa ra khỏi cửa là đã có thể gặp rồi, sao huynh lại giở trò rồi hả?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân thò đầu nhìn vào phòng Lý Thanh, thấy cũng không khác so với phòng của hai nàng.
“Không tệ, huynh cứ ở đây đi.”
Lý Thanh há mồm, còn định nói gì nữa, Tiểu Xuân lập tức nói: “Nếu huynh còn không chịu, ta sẽ bảo Hạ Hàm Chi phân huynh qua núi khác!”
Ngô Sinh đảo đảo mắt, y muốn nói cho Tiểu Xuân biết tính chất đặc thù của việc phân viện, đó là đã phân rồi thì không thể đổi lại nữa, nhưng khi y định nói thành tiếng, cổ của y lại cảm thấy hơi tê dại.
Móng tay của Mai Như chọt vào cổ Ngô Sinh một cái, Ngô Sinh bị nhột rụt cổ lại, lời định nói cũng quên mất.
Lý Thanh bên kia cũng đã thỏa hiệp.
Tiểu Xuân nói với Mai Như: “Tỷ đi ăn gì trước đi, ta sẽ đến sau.”
Mai Như: “Muội định làm gì?”
Tiểu Xuân: “Giúp hắn làm quen với căn phòng.”
Mai Như gật đầu, cười híp mắt nói với Ngô Sinh: “Sư huynh, ở đâu có thức ăn?”
Một tiếng “sư huynh” này khiến Ngô Sinh nổi cả da gà.
“Lầu lầu lầu lầu dưới!”
Mai Như: “Dẫn ta đi?”
Ngô Sinh: “Được được được được rồi.”
Hai người họ vừa đi, Tiểu Xuân liền kéo cổ tay Lý Thanh.
“Nào, ta dẫn huynh làm quen với phòng, đừng để đến lúc vào ở lại đụng trái đụng phải.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh vào phòng, vuốt vuốt bàn tay hắn, để đầu ngón tay của hắn theo động tác của nàng từ từ thăm dò xung quanh.
“Đây, đây là khung cửa, lúc ra khỏi phòng huynh nhớ phải cúi xuống, huynh to lớn quá, nếu không cẩn thận sẽ đụng phải. Đây là giường, phòng này không có bàn, nên huynh không cần lo là sẽ đụng phải. Đây là cái tủ, tủ rất cao nhưng không cao bằng huynh. Nào, bên này đi, sờ sờ thử đi, biết đây là gì không, ừm, đây là một bức tranh chữ, trong phòng ta cũng có, nhưng nội dung thì không giống, bên phòng ta là “Kiếm Đảm Cầm Tâm”, còn bên huynh là “Huy Kiếm Thành Hà”, huynh cảm thấy cái nào hay hơn?”
Lý Thanh: “Của cô.”
Tiểu Xuân cười đắc ý: “Đương nhiên là của ta rồi.”
Lý Thanh cúi đầu, Tiểu Xuân sờ sờ đầu hắn.
“To con, huynh nhớ hết chưa?”
Lý Thanh gật gật đầu.
Tiểu Xuân lấy tay che kín hai mắt Lý Thanh, khẽ nói: “Nếu mắt không thoải mái, nhất định phải nói ta biết.”
Lý Thanh: “Ừ.”
Tiểu Xuân: “Còn nữa, thân phận của huynh…”
Lý Thanh: “Ta sẽ không biến thân đâu.”
Tiểu Xuân sửng sốt, sau đó cười cười: “Tốt.”
Lý Thanh giơ tay lên, đặt ở sau ót của Tiểu Xuân, đặt rất nhẹ nhàng. Bàn tay rộng lớn truyền đến nhiệt độ vô cùng chân thật, lại vô cùng vững chãi. Lý Thanh khẽ nói: “Ta sẽ không biến thân đâu.”
Tiểu Xuân giật mình, lắc lắc cổ, tránh khỏi tay Lý Thanh.
“Vậy, vậy thì được, tóm lại đừng để người khác phát hiện, nếu không lại tìm đạo sĩ đến thì huynh xong đời.”
“….” Lý Thanh hơi bất đắc dĩ “Ta không phải yêu quái mà.”
Tiểu Xuân không thèm để ý: “Ừ, không phải yêu quái. Ta muốn đi tìm thức ăn, mệt cả ngày rồi, thật đói.”
Thật ra thì cũng không hẳn là cả ngày.
Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh ra khỏi phòng, đứng ở trong hành lang, hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời đỏ rực, xa xa là mấy đám mây lặng trôi. Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, nhìn gương mặt Lý Thanh bị ánh sáng đỏ của bầu trời chiếu vào, lộ ra chút vẻ ấm áp.
Tiểu Xuân khẽ mỉm cười.
“Nào, ta dẫn huynh xuống lầu.”
Lý Thanh nắm lấy cổ tay Tiểu Xuân, để nàng dắt vào trong sân.
Trong sân có mấy cái bàn dài, hai bên đặt mấy cái ghế gỗ. Ngô Sinh và các đệ tử mà họ chưa biết mặt đang sắp xếp bàn, Mai Như chống cằm trên một băng ghế ngồi nhìn.
“Mai Như.”
Tiểu Xuân gọi nàng, Mai Như quay đầu, vẫy vẫy tay với Tiểu Xuân.
“Muội muội mau đến đây, ta giúp muội làm quen một chút.” Nàng chỉ vào hai đệ tử mà Tiểu Xuân chưa biết mặt nói: “Vị này là tam sư huynh, vị này là ngũ sư huynh.” Sau đó, nàng lại chỉ Ngô Sinh: “Vị này, là đại sư huynh.”
Tiểu Xuân: “….”
Ba chữ “đại sư huynh” ở trong lòng Tiểu Xuân có ý nghĩa vô cùng thần thánh, khiến nàng không thể gọi thành lời.
Ngô Sinh xấu hổ cười cười: “Ta ta ta ta không phải đại sư sư sư huynh, chỉ là đến đây sớm hơn các vị vị vị mấy ngày ngày ngày thôi, viện chúng ta ít người, mọi người không cần câu nệ, cứ gọi gọi tên là được được rồi.”
Tiểu Xuân và Mai Như đồng thanh: “Ngô Sinh.”
Ngô Sinh ho khan hai tiếng: “Phải phải phải phải.”
Hai người kia, lớn lên rất giống nhau, Tiểu Xuân nhìn một lúc, nói: “Hai người, là huynh đệ ruột à?”
Người thấp hơn một chút cười phóng khoáng: “Muội nhìn ra à? Bọn ta quả thật là huynh đệ, ta tên là Vương Thành, y là Vương Phàm, bọn ta mới đến đây năm ngoái thôi.”
Tiểu Xuân vui vẻ cười một tiếng.
Mai Như nói: “Những người khác đâu, không phải bảo có sáu người à, sao chỉ có ba người các huynh?”
Ngô Sinh vừa định mở miệng giải thích, Tiểu Xuân vội nói với Vương Thành: “Huynh biết có chuyện gì à?”
Vương Thành vội nói: “Biết, còn ba sư huynh đệ nữa đã đi xa rồi, khoảng nửa tháng nữa sẽ về.”
Mai Như: “Đi xa? Đi đâu?”
Ngô Sinh lại định mở miệng, Vương Phàm nãy giờ không nói chuyện lại vội nói: “Bởi vì năm nay phải tham gia đại hội luận kiếm, một tháng trước, lão tông sư đã phái ra hơn mười đệ tử đi vào Trung Nguyên thăm dò tình huống.”
Tiểu Xuân: “Thì ra là vậy.”
Ngô Sinh nghẹn vì nãy giờ không được nói lời nào, hít thật sâu.
“Ha ha, ăn ăn cơm đi.”
Mọi người ngồi xuống, Ngô Sinh ra chỗ các vạc lớn trước Thanh Đào viện múc mấy chén nước, đặt lên bàn, lại đi vào trong lấy một chậu lương khô.
Mai Như cau mày nhìn mấy thứ trên bàn.
“Không có món khác à?”
Ngô Sinh lấy ra một cái đĩa nhỏ: “Đây là là là củ cải khô, là món mà bọn ta chuẩn bị riêng cho các đồng môn mới đến.”
Mai Như: “….”
Trong lòng Tiểu Xuân thầm run rẩy. Kiếm Các dù gì cũng là một môn phái lớn, sao cuộc sống lại nghèo khó như thế.
Khi Tiểu Xuân và Mai Như đang oán thầm, Lý Thanh nãy giờ vẫn ngồi ngây ngốc một chỗ bỗng nhiên vươn tay, khẽ sờ soạng trên bàn. Hắn sờ đến cái đĩa đựng củ cải khô, cầm lấy rồi đặt trước mặt mình, hắn không ăn, chỉ cầm lấy mà thôi.
Lý Thanh khẽ nói với người trước mặt: “Đa tạ.”
Ngô Sinh cười.
“Ừ! Củ cải này do ta tự mình ướp đó, ăn rất ngon, huynh huynh nếm nếm thử đi.”
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, lòng mềm nhũn, nàng cầm một miếng củ cải, cắn một miếng.
“Ừm, quả thật không tệ.”
Mai Như cũng liếc Lý Thanh một cái, sau đó cười nhạt, cũng cầm lấy một miếng củ cái, bỏ vào miệng.
Ngô Sinh dẫn ba người Tiểu Xuân đến tầng trên, tòa nhà lầu này xây sát vào vách núi, phòng ở bên trong, bên ngoài là một cái hành lang nhỏ hẹp, chỉ có mấy cây cột chống đỡ, đứng trong hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy mấy dãy núi đằng xa xa.
“Đây, đây là nơi mọi người sẽ ở ở ở.” Ngô Sinh dẫn đám người Tiểu Xuân vào nơi tận cùng trong hành lang, trước một cái cửa gỗ. Cái cửa này dường như đã rất cũ kĩ, màu sơn đã bị tróc tan tành, hoa văn khắc trên cửa dường như cũng bị mài mòn.
“Huynh huynh huynh” Ngô Sinh chỉ vào Lý Thanh “Huynh đi theo ta.”
Tiểu Xuân xen ngang: “Huynh kêu hắn đi làm gì?”
Ngô Sinh nhìn chằm chằm Tiểu Xuân nói: “Hắn, hắn ở chỗ khác. Lẽ, lẽ nào hai người muốn ở cùng, ở cùng với hắn à?”
Tiểu Xuân lập tức đỏ mặt, Mai Như bên cạnh khẩy khẩy móng tay, nhìn trời nói: “Ta không có ý kiến.”
“Bậy bạ!” Tiểu Xuân trợn mắt nhìn Mai Như, quay đầu nói với Ngô Sinh: “Huynh mau đưa hắn đi đi!” Nàng vừa nói vừa đưa tay, đẩy Lý Thanh đến bên chỗ Ngô Sinh. Lý Thanh bị nàng đẩy đến hơi lảo đảo, vẻ mặt hơi hoang mang.
“Ùng ục?”
Ngô Sinh khịt mũi nhìn Lý Thanh, nói với Tiểu Xuân: “Hắn, hắn hắn là người mù mù mù—-” Y còn chưa “mù” xong, Tiểu Xuân đã nheo mắt lại uy hiếp nhìn chằm chằm Ngô Sinh, Ngô Sinh nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng.
“Ta dẫn dẫn hắn đi.”
Ngô Sinh nói xong, kéo cánh tay Lý Thanh, Lý Thanh quay đầu nhìn về phía Tiểu Xuân, buồn bực lên tiếng.
Tiểu Xuân hỏi Ngô Sinh: “Hắn cũng ở trong tòa nhà này đúng không?”
Ngô Sinh gật đầu nói: “Đương đương đương đương nhiên, ở cùng một nơi, không ở nơi khác.”
Tiểu Xuân yên tâm, nàng nói với Lý Thanh: “Huynh nghe thấy chưa, huynh cũng ở trong tòa nhà này, chúng ta vừa ra khỏi cửa đã gặp nhau rồi, biết điều đi theo người ta đi.”
Lý Thanh cúi đầu bị y dẫn đi.
Tiểu Xuân và Mai Như đẩy cửa ra, phòng không lớn, nhưng cũng rất gọn gàng, còn có phong cách riêng biệt. Ở tận cùng trong phòng có một cái giường, cạnh giường có hai cái tủ gỗ cao, trên nóc tủ có hai cái giỏ bằng trúc. Bên trái phòng có một bức tranh chữ, viết bốn chữ —- Kiếm Đảm Cầm Tâm
Mấy chữ này cũng giống như Thanh Đào lâu vậy, cũ kĩ nhưng lại có vẻ rất trầm ổn.
Tiểu Xuân đi đến trước bốn chữ này, quan sát kĩ lưỡng một lúc. Mai Như đi đến, khoanh tay nhìn một cái.
“Đây là do ai viết vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu “Không biết, không có chữ ký.”
Mai Như: “Được rồi đừng xem nữa, ta muốn đi tìm tên cà lăm kia.”
Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang: “Tìm y làm gì?”
Mai Như bi thảm nói: “Ăn cơm chứ gì! Lẽ nào muội không đói à!?”
Tiểu Xuân: “…..”
Nàng không nói còn đỡ, vừa nói thì bụng Tiểu Xuân cũng đã bắt đầu kêu lên. Nàng xoa bụng, nhìn xung quanh một lúc. Mai Như kéo nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Trong phòng không có gì ăn, ta vừa mới nhìn một lần rồi.”
Ra khỏi phòng, hai người họ cũng không đóng cửa.
“Cứ để mở như vậy à, lỡ có trộm thì sao?”
Tiểu Xuân cười nói: “Có trộm thì có trộm thôi, dù sao cũng chẳng có gì để trộm.”
Mai Như cũng cười: “Nếu có thật thì tỷ tỷ sẽ đưa cho tên đó vài thứ, núi này khó leo như vậy, đã lên được đến đây cũng nên có phần thưởng.”
Hai người vui vẻ ra khỏi phòng, vừa đi một lúc thì gặp Ngô Sinh. Y đứng ở trước cửa một căn phòng, đang đứng đối diện Lý Thanh nói gì đó.
“Đó đó đó đó là chỗ ở của con, con gái, huynh không thể qua, qua qua đó.”
“Ùng ục.”
“Huynh, huynh, huynh có ùng ục cũng vô dụng, nếu để cho Chưởng viện biết, ta sẽ xong đời.”
Tiểu Xuân đi đến.
“Sao vậy?”
Ngô Sinh vừa thấy hai nàng đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Các, các cô khuyên hắn đi, hắn hắn không thể qua chỗ các cô ở được.”
Tiểu Xuân đi đến, Lý Thanh theo bản năng vươn tay ra, lại bị Tiểu Xuân vỗ vào tay một cái. Lý Thanh tủi thân rút tay lại.
“Ta đã nói vừa ra khỏi cửa là đã có thể gặp rồi, sao huynh lại giở trò rồi hả?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân thò đầu nhìn vào phòng Lý Thanh, thấy cũng không khác so với phòng của hai nàng.
“Không tệ, huynh cứ ở đây đi.”
Lý Thanh há mồm, còn định nói gì nữa, Tiểu Xuân lập tức nói: “Nếu huynh còn không chịu, ta sẽ bảo Hạ Hàm Chi phân huynh qua núi khác!”
Ngô Sinh đảo đảo mắt, y muốn nói cho Tiểu Xuân biết tính chất đặc thù của việc phân viện, đó là đã phân rồi thì không thể đổi lại nữa, nhưng khi y định nói thành tiếng, cổ của y lại cảm thấy hơi tê dại.
Móng tay của Mai Như chọt vào cổ Ngô Sinh một cái, Ngô Sinh bị nhột rụt cổ lại, lời định nói cũng quên mất.
Lý Thanh bên kia cũng đã thỏa hiệp.
Tiểu Xuân nói với Mai Như: “Tỷ đi ăn gì trước đi, ta sẽ đến sau.”
Mai Như: “Muội định làm gì?”
Tiểu Xuân: “Giúp hắn làm quen với căn phòng.”
Mai Như gật đầu, cười híp mắt nói với Ngô Sinh: “Sư huynh, ở đâu có thức ăn?”
Một tiếng “sư huynh” này khiến Ngô Sinh nổi cả da gà.
“Lầu lầu lầu lầu dưới!”
Mai Như: “Dẫn ta đi?”
Ngô Sinh: “Được được được được rồi.”
Hai người họ vừa đi, Tiểu Xuân liền kéo cổ tay Lý Thanh.
“Nào, ta dẫn huynh làm quen với phòng, đừng để đến lúc vào ở lại đụng trái đụng phải.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh vào phòng, vuốt vuốt bàn tay hắn, để đầu ngón tay của hắn theo động tác của nàng từ từ thăm dò xung quanh.
“Đây, đây là khung cửa, lúc ra khỏi phòng huynh nhớ phải cúi xuống, huynh to lớn quá, nếu không cẩn thận sẽ đụng phải. Đây là giường, phòng này không có bàn, nên huynh không cần lo là sẽ đụng phải. Đây là cái tủ, tủ rất cao nhưng không cao bằng huynh. Nào, bên này đi, sờ sờ thử đi, biết đây là gì không, ừm, đây là một bức tranh chữ, trong phòng ta cũng có, nhưng nội dung thì không giống, bên phòng ta là “Kiếm Đảm Cầm Tâm”, còn bên huynh là “Huy Kiếm Thành Hà”, huynh cảm thấy cái nào hay hơn?”
Lý Thanh: “Của cô.”
Tiểu Xuân cười đắc ý: “Đương nhiên là của ta rồi.”
Lý Thanh cúi đầu, Tiểu Xuân sờ sờ đầu hắn.
“To con, huynh nhớ hết chưa?”
Lý Thanh gật gật đầu.
Tiểu Xuân lấy tay che kín hai mắt Lý Thanh, khẽ nói: “Nếu mắt không thoải mái, nhất định phải nói ta biết.”
Lý Thanh: “Ừ.”
Tiểu Xuân: “Còn nữa, thân phận của huynh…”
Lý Thanh: “Ta sẽ không biến thân đâu.”
Tiểu Xuân sửng sốt, sau đó cười cười: “Tốt.”
Lý Thanh giơ tay lên, đặt ở sau ót của Tiểu Xuân, đặt rất nhẹ nhàng. Bàn tay rộng lớn truyền đến nhiệt độ vô cùng chân thật, lại vô cùng vững chãi. Lý Thanh khẽ nói: “Ta sẽ không biến thân đâu.”
Tiểu Xuân giật mình, lắc lắc cổ, tránh khỏi tay Lý Thanh.
“Vậy, vậy thì được, tóm lại đừng để người khác phát hiện, nếu không lại tìm đạo sĩ đến thì huynh xong đời.”
“….” Lý Thanh hơi bất đắc dĩ “Ta không phải yêu quái mà.”
Tiểu Xuân không thèm để ý: “Ừ, không phải yêu quái. Ta muốn đi tìm thức ăn, mệt cả ngày rồi, thật đói.”
Thật ra thì cũng không hẳn là cả ngày.
Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh ra khỏi phòng, đứng ở trong hành lang, hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời đỏ rực, xa xa là mấy đám mây lặng trôi. Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, nhìn gương mặt Lý Thanh bị ánh sáng đỏ của bầu trời chiếu vào, lộ ra chút vẻ ấm áp.
Tiểu Xuân khẽ mỉm cười.
“Nào, ta dẫn huynh xuống lầu.”
Lý Thanh nắm lấy cổ tay Tiểu Xuân, để nàng dắt vào trong sân.
Trong sân có mấy cái bàn dài, hai bên đặt mấy cái ghế gỗ. Ngô Sinh và các đệ tử mà họ chưa biết mặt đang sắp xếp bàn, Mai Như chống cằm trên một băng ghế ngồi nhìn.
“Mai Như.”
Tiểu Xuân gọi nàng, Mai Như quay đầu, vẫy vẫy tay với Tiểu Xuân.
“Muội muội mau đến đây, ta giúp muội làm quen một chút.” Nàng chỉ vào hai đệ tử mà Tiểu Xuân chưa biết mặt nói: “Vị này là tam sư huynh, vị này là ngũ sư huynh.” Sau đó, nàng lại chỉ Ngô Sinh: “Vị này, là đại sư huynh.”
Tiểu Xuân: “….”
Ba chữ “đại sư huynh” ở trong lòng Tiểu Xuân có ý nghĩa vô cùng thần thánh, khiến nàng không thể gọi thành lời.
Ngô Sinh xấu hổ cười cười: “Ta ta ta ta không phải đại sư sư sư huynh, chỉ là đến đây sớm hơn các vị vị vị mấy ngày ngày ngày thôi, viện chúng ta ít người, mọi người không cần câu nệ, cứ gọi gọi tên là được được rồi.”
Tiểu Xuân và Mai Như đồng thanh: “Ngô Sinh.”
Ngô Sinh ho khan hai tiếng: “Phải phải phải phải.”
Hai người kia, lớn lên rất giống nhau, Tiểu Xuân nhìn một lúc, nói: “Hai người, là huynh đệ ruột à?”
Người thấp hơn một chút cười phóng khoáng: “Muội nhìn ra à? Bọn ta quả thật là huynh đệ, ta tên là Vương Thành, y là Vương Phàm, bọn ta mới đến đây năm ngoái thôi.”
Tiểu Xuân vui vẻ cười một tiếng.
Mai Như nói: “Những người khác đâu, không phải bảo có sáu người à, sao chỉ có ba người các huynh?”
Ngô Sinh vừa định mở miệng giải thích, Tiểu Xuân vội nói với Vương Thành: “Huynh biết có chuyện gì à?”
Vương Thành vội nói: “Biết, còn ba sư huynh đệ nữa đã đi xa rồi, khoảng nửa tháng nữa sẽ về.”
Mai Như: “Đi xa? Đi đâu?”
Ngô Sinh lại định mở miệng, Vương Phàm nãy giờ không nói chuyện lại vội nói: “Bởi vì năm nay phải tham gia đại hội luận kiếm, một tháng trước, lão tông sư đã phái ra hơn mười đệ tử đi vào Trung Nguyên thăm dò tình huống.”
Tiểu Xuân: “Thì ra là vậy.”
Ngô Sinh nghẹn vì nãy giờ không được nói lời nào, hít thật sâu.
“Ha ha, ăn ăn cơm đi.”
Mọi người ngồi xuống, Ngô Sinh ra chỗ các vạc lớn trước Thanh Đào viện múc mấy chén nước, đặt lên bàn, lại đi vào trong lấy một chậu lương khô.
Mai Như cau mày nhìn mấy thứ trên bàn.
“Không có món khác à?”
Ngô Sinh lấy ra một cái đĩa nhỏ: “Đây là là là củ cải khô, là món mà bọn ta chuẩn bị riêng cho các đồng môn mới đến.”
Mai Như: “….”
Trong lòng Tiểu Xuân thầm run rẩy. Kiếm Các dù gì cũng là một môn phái lớn, sao cuộc sống lại nghèo khó như thế.
Khi Tiểu Xuân và Mai Như đang oán thầm, Lý Thanh nãy giờ vẫn ngồi ngây ngốc một chỗ bỗng nhiên vươn tay, khẽ sờ soạng trên bàn. Hắn sờ đến cái đĩa đựng củ cải khô, cầm lấy rồi đặt trước mặt mình, hắn không ăn, chỉ cầm lấy mà thôi.
Lý Thanh khẽ nói với người trước mặt: “Đa tạ.”
Ngô Sinh cười.
“Ừ! Củ cải này do ta tự mình ướp đó, ăn rất ngon, huynh huynh nếm nếm thử đi.”
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, lòng mềm nhũn, nàng cầm một miếng củ cải, cắn một miếng.
“Ừm, quả thật không tệ.”
Mai Như cũng liếc Lý Thanh một cái, sau đó cười nhạt, cũng cầm lấy một miếng củ cái, bỏ vào miệng.