Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Vì vậy cuối cùng, phòng làm việc của Cảnh Thắng nằm ở tầng 56. Vừa vào trong, Cảnh Thắng đã để Vu Tri Nhạc ngồi ở ghế salon màu nâu phía trước.
Một cô thư kí ngồi ở góc thấy bọn họ đi vào thì có chút ngạc nhiên, từ phía sau đứng lên.
Cảnh Thắng nhìn cô thư kí: "Rót cho cô ấy cốc nước..."
Anh lại hỏi Vu Tri Nhạc: "Cô uống gì? Cà phê? Nước trái cây? Hồng trà? Sữa? Chỗ tôi cái gì cũng có."
Cảnh Thắng cong môi cười, phất tay với thư ký ý bảo cô ấy trở về chỗ, sau đó lấy cốc trong bộ dụng cụ pha trà bên cạnh bàn mình rót cho Vu Tri Nhạc cốc nước lạnh, để lên bàn trà.
Cô thư ký chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó mắt trừng lớn, tưởng như muốn rơi ra ngoài.
Trợ lý Tống tay vẫn di chuột, nhưng không còn tập trung vào hồ sơ giấy tờ trên máy tính, chỉ len lén quan sát hai người, sau đó không khỏi giơ tay lên che miệng cười.
Vu Tri Nhạc nói cảm ơn một tiếng, nhấp một ngụm nước rồi để lại bàn, cô cũng tùy ý quan sát nơi này một chút. Phòng làm việc của Cảnh Thắng không giống những ông chủ khác, mang phong cách Mỹ nhiều hơn. Các bàn làm việc bài trí theo phong cách đơn giản, giấy tờ văn kiện được sắp xếp ngăn nắp, ở giữa có macbook của Apple, rất hiện đại.
Phía sau bàn làm việc còn treo bản đồ thế giới, mặt giấy hơi vàng, có vẻ cũ kĩ nhưng lại làm tăng lên khí chất của không gian nơi đây.
Cảnh Thắng trở về chỗ ngồi của mình, tiện tay lấy một tập văn kiện, mở ra nhìn qua loa. Không bao lâu sau lại liếc trộm người phụ nữ ngồi trên ghế sofa.
Cảnh Thắng cứ xem văn kiện một chút, lại nhìn Vu Tri Nhạc một chút, tầm mắt liếc qua liếc lại được mấy lần thì anh dứt khoát đứng dậy, cầm theo bút rồi đi thẳng đến salon, ngồi bên cạnh cô.
Thấy ánh mắt khó hiểu của người phụ nữ bắn đến, anh nói khoác mà không ngượng ngùng: "Ngồi gần một chút, tiện ngắm cô."
Vu Tri Nhạc: "..."
Anh nghiêng người về phía trước, kê văn kiện lên bàn trà, tay cầm bút: "Tôi phải chăm chỉ làm việc, cô không nên quấy rầy, cũng đừng nói chuyện với tôi."
Phụt.
Người ngồi bên tay phải là trợ lý Tống cười ra tiếng.
"Trợ lý Tống, anh cười cái gì?" Cảnh Thắng trứng mắt với anh ta.
"Không..." Trợ lý Tống nhắc lại: "Không có gì."
Sau đó cả phòng làm việc yên lặng như tờ.
...
Ít lâu sau trong phòng cũng chỉ có tiếng lật giấy. Phòng làm việc an tĩnh mà ấm áp, không khí nơi đây như có bàn tay vô hình, chậm rãi đẩy Vu Tri Nhạc dựa lưng vào ghế salon mềm mại. Chính cô cũng không nhớ mình đã buông lỏng cả người từ lúc nào.
Lúc sau, Cảnh Thắng tiện tay cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Khi phát hiện ra, anh lập tức giải thích: "Tôi không chú ý, cốc này với cốc trên bàn tôi giống nhau như đúc."
Anh quay đầu nhìn Vu Tri Nhạc, hai mắt mở lớn: "Cô không ngại chứ?"
Vu Tri Nhạc: "... Không ngại." Nhưng cô chắc chắn sẽ không uống nữa.
Ngồi một lúc nữa, Vu Tri Nhạc chợt nhớ ra sắp đến Tết rồi, vì vậy hỏi Cảnh Thắng: "Lúc nào thì tôi được nghỉ?"
"Vài ngày nữa là đến Tết rồi."
"..." Cảnh Thắng nhanh chóng lấy điện thoại ra xem lịch: "Mẹ nó, thật mong đến Tết."
"Muốn ăn Tết mới đúng..." Trợ lý Tống ngồi sau màn hình nhỏ giọng: "Sáng nay kế toán gửi bản dự toán lương tháng cuối năm cộng lương thưởng Tết cho tôi, nhưng thấy anh bận rộn nên vẫn chưa đưa anh kí duyệt."
Cảnh Thắng tự mình nóng nảy: "Đưa tôi đi, sắp đến Tết rồi, không thể trì hoãn việc tiền nong được. Ai không biết lại tưởng tôi nợ tiền lương."
"À được." Trợ lý Tống vội vàng lấy tờ giấy kia khỏi ngăn bàn, đưa qua.
Cảnh Thắng rũ mi, đọc lướt qua một lần rồi hỏi Vu Tri Nhạc: "Cô muốn nghỉ vào ngày nào?"
Vu Tri Nhạc nghĩ nghĩ, trả lời: "27 Tết."
"Được." Anh cũng không truy hỏi nguyên nhân cụ thể, đáp lại một cách thoải mái: "Cô chọn ngày nào thì chính là ngày đó, nghỉ muộn một ngày thì tôi được gặp cô nhiều hơn một ngày, nghỉ sớm một ngày, tôi lại nhớ cô nhiều hơn một ngày, đều được cả."
___
Khoảng thời gian tăng qua trôi qua thật yên ổn.
Sau khi Vu Tri Nhạc và Cảnh Thắng rời đi, thư ký Tưởng vào dọn dẹp cốc chén trong phòng, nhướn mày tò mò: "Vị mỹ nữ kia là ai vậy? Trước kia cũng không thấy giám đốc Cảnh đưa phụ nữ tới phòng làm việc."
Trợ lý Tống chớp mắt: "Lái xe của giám đốc Cảnh."
Thư ký Tưởng nhíu mày, nghiêng đầu: "À... Là kiểu lái xe như tôi hiểu sao?"
Trợ lý Tống cười ha ha một tiếng: "Coi là vậy đi."
___
Xuân sắp sang, số lần Vu Tri Nhạc quay trở về phường Trần ngày càng nhiều. Vu Tri An được nghỉ đông, mẹ cô cũng theo sau mà về, cả nhà đoàn tụ. Sau đó việc dọn dẹp nhà cửa, mua bán đồ cho dịp Tết đều là nhiệm vụ của phụ nữ.
Năm nay Vu Tri An chủ động xin đi, nói phải thay mẹ vào thành phố chọn đồ, mẹ Vu miệng cười vui vẻ, không ngừng khen con trai đã trưởng thành. Vu Tri Nhạc đứng một bên chỉ im lặng, nhưng cũng không cự tuyệt.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng của Cảnh Thắng, Vu Tri An có chút bứt dứt. Đàn ông thường bị cuốn hút bởi những chiếc xe, đầu tiên cậu nghiên cứu chiếc xe một lần, sau đó mới quan sát dáng vẻ lái xe của chị gái.
Cô lái xe trầm ổn, không phải chỉ là lái xe thôi sao, vậy mà tác phong của Vu Tri Nhạc lại đẹp mắt đến thế.
Xe chạy một lúc, xua đi vẻ thiếu niên tò mò của mình, Vu Tri An tỏ ra quan tâm: "Chị lái xe cho mấy người đàn ông như vậy, họ không làm gì chị chứ?"
Vu Tri Nhạc lạnh lùng: "Có mấy người đàn ông có thể làm gì chị?"
"À..." Vu Tri An dài giọng, đồng tình với sự "dũng mãnh" của chị mình: "Cũng đúng."
Thiếu niên lại dè dặt hỏi: "Chị còn giận em à?"
Vu Tri Nhạc nhìn thẳng phía trước, lông mi không động: "Không có gì đáng giận cả."
Vu Tri An nói: "Vậy vì sao chị không trả lời tin nhắn WeChat của em? Đến giờ em vẫn thấp thỏm, bất an."
Vu Tri Nhạc đáp: "Em để ý đến chị làm gì? Em sống là vì mình, đương nhiên với tiền đề là không làm liên lụy tới người khác."
Vu Tri An than thở: "Chị mới bao nhiêu tuổi chứ, lúc nào cũng nói những câu như nhìn thấu sự đời của người già này. Tâm tình thiếu nữ của chị đâu rồi? Có người tới 40, 50 tuổi vẫn giống như thiếu nữ, em nói thật, em nghĩ chị phải tìm bạn trai đi."
"Phải không?" Sắc mặt Vu Tri Nhạc lạnh băng: "Còn chị cảm thấy em nên im lặng đi."
"..."
___
Ngày giao thừa, nhà nhà ở phường Trần đều chăng đèn kết hoa. Ở mỗi con ngõ, mỗi cảnh cửa đều treo đèn lồng đỏ, khi đêm xuống trở thành chuỗi đèn kèo dài, giống như con đường ánh sáng đón xuân về vậy.
Con cháu trong các gia đình cũng trở về ngày một đông, họ mang những khuôn mặt trẻ đuổi đầy khí khái, cũng khiến trấn nhỏ cổ xưa an tĩnh này thêm mấy phần sinh động.
Sáng sớm, Vu Tri Nhạc bê một chồng chữ Xuân và chữ Phúc ra dán ở cửa nhà, mẹ Vu cầm cốc sữa, đứng phía sau nhìn giúp cô xem dán có bị lệch không.
Đến cả Vu Tri An bận rộn chơi trò quét "Năm Chữ Phúc"*, quét một chữ lại một chữ, hứng thú bừng bừng.
Sau khi quét được một tấm hoàn chỉnh, Vu Tri An đắc ý đưa điện thoại di động cho mẹ Vu xem: "Mẹ xem này, con quét đủ rồi! Chữ Phúc chị viết có tác dụng rồi."
*Theo tớ hiểu thì trò này yêu cầu đi quét 5 chữ để tạo thành một câu chúc phúc ngày Tết, Vu Tri An quét chữ Vu Tri Nhạc viết nên ghép được thành câu hoàn chỉnh.
Mẹ Vu nghe vậy thì chuyển tầm mắt nhìn lên những chữ thư pháp đẹp đẽ phiêu dật kia, nở nụ cười yếu ớt: "Chữ có đẹp hơn nữa cũng có tác dụng gì, đâu dùng để đi học..."
Vu Tri Nhạc đang chuyên tâm dán giấy thì nghe được lời này, năm ngón tay cô hơi dừng lại một chút, sau đó cũng không nói gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Tư Điềm sang chơi, cũng đem theo quà năm mới. Cô đưa cho Vu Tri Nhạc một hộp quà nhỏ: "Đây, quà năm mới."
Vu Tri Nhạc cũng chuẩn bị quà đáp lễ, cô không bọc quà đẹp đẽ như Trương Tư Điềm, nhưng rõ ràng bộ trang sức đó cũng không hề rẻ.
Mỗi khi tới dịp cuối năm, hai người đều tặng quà cho nhau, muốn cổ vũ nhau năm sau lại tiếp tục cố gắng.
Vu Tri An ngồi ăn mía bên cạnh, hàm hồ hỏi: "Chị tặng chị Điềm món đồ gì vậy? Không phải là nhẫn đấy chứ?"
Trương Tư Điềm vui vẻ cười lớn, chế nhạo: "Đúng đấy, là tín vật đính ước."
"Lợi hại thật." Vu Tri An chống cằm, cười cười: "Hai chị biết nhau từ khi còn quấn tã, hay là đừng kết hôn nữa, cả đời này cứ ở chung với nhau đi."
Bố Vu đi ngang qua gõ đầu cậu: "Nói lời ngu ngốc gì vậy!"
Vu Tri An xoa xoa đầu kêu đau, Trương Tư Điềm cười to vì bị Tri An chọc cười. Có lẽ bị sự vui vẻ của bạn lan truyền, Vu Tri Nhạc đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian Tết này cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Hơn 5 giờ chiều, Vu Tri Nhạc giúp mẹ mang những món ăn như thịt muối, lạp xưởng... lên bàn ăn. Vu Tri An đứng cạnh bàn khó nhọc mở chai rượu vì mở nắp chai nhà cậu đã bị hỏng. Bố Vu bảo cậu sang nhà bên mượn một cái nhưng cậu khăng khăng không đi, nói mình có thể mở được.
Đến cuối cùng vẫn không mở được, đành phải chạy ra ngoài, chạy đi chạy lại một hồi mới có thể rót rượu cho bố và chị mình.
Cơm được dọn lên, một bàn con hình vuông gồm bốn người, tất cả đều nâng ly. Vu Tri An hắng giọng nói: "Năm mới vui vẻ", giọng điệu cậu trang trọng tựa như ông lão lớn tuổi vậy.
Bố mẹ Vu đều tươi cười hớn hở, Vu Tri Nhạc thu mắt, nhấp miệng một chén rượu bồ đào.
Mẹ Vu chưa ngồi ấm chỗ được hai phút đã trở về phòng bếp, Vu Tri Nhạc cũng đi theo, xem mẹ có cần giúp gì không. Sau khi bê thêm đồ ăn lên, mẹ Vu để con gái trở về chỗ ngồi, còn mình quay lại phòng bếp hâm thức ăn. Vu Tri Nhạc cũng nghe lời, ngồi vào vị trí của mình.
Tới 6 giờ, Vu Tri An nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ bắt được bao lì xì trên trời rơi xuống.
Lúc này, điện thoại trong túi Vu Tri Nhạc lại rung lên, cô lấy ra nhìn. Là tin nhắn WeChat của Cảnh Thắng.
Đó là một bức ảnh mâm cơm giao thừa ở nhà anh, trong đó có một chiếc bàn gỗ gài màu đỏ, xung quanh được trang trí theo phong cách Châu Âu lông lẫy.
"Ăn cơm chưa?" Anh hỏi.
Vu Tri Nhạc trả lời lại hai chữ: "Đang ăn."
Cảnh Thắng lại nói: "Sang năm ăn Tết cùng tôi, ngồi bên cạnh tôi."
Gửi kèm theo lời này là một icon bưng mặt mong đợi.
Vu Tri Nhạc: "..."
Cô vừa muốn gửi lại icon "cạn lời" thì bố cô đã gọi: "Tri Nhạc."
Trên mặt ông có chút không vui, có ý khiển trách: "Ăn cơm thôi mà con đùng điện thoại làm gì? Tri An nhỏ tuổi sờ mó điện thoại thì cũng thôi đi, con lớn như vậy cũng dùng điện thoại. Tri An nói chuyện với bạn gái còn thông cảm được, con có sao? Dùng điện thoại trước mặt người lớn như vậy, có phải không tôn trọng bố mẹ không?"
Ngón tay dừng lại, Vu Tri Nhạc không gõ chữ nữa, trực tiếp thoát ra khỏi WeChat, mặt không đổi sắc cất điện thoại lại chỗ cũ.
Ngược lại với Vu Tri Nhạc là Vu Tri An đang lúng túng, cậu đảo mắt nhìn chị, lại liếc trộm bố mình, muốn nói lại thôi. Không khí trên bàn cơm đột nhiên trở nên căng thẳng. Tới khi mẹ Vu bưng nồi thịt dê hầm lên, không khí mới dịu đi đôi chút.
Cô cũng không để ý đến xung đột nhỏ trước đó, nhưng lúc này Vu Tri An lại mời bố mẹ hai ly, sau đó ngồi lại, ấp úng nói: "Bố, mẹ, con muốn thú nhận việc này."
Tuy vẫn chưa nói đến chủ đề chính, nhưng mặt cậu đã đỏ lên.
"Chuyện gì?" Bố Vu đặt đũa xuống.
"Thật ra..." Đối với một người lương thiện, khi bị lời nói dối cuốn lấy quá lâu, trong lòng sẽ càng thêm khổ sở. Vu Tri An thực sự không chịu được việc đó nữa, nhân dịp giao thừa tâm trạng cả nhà không tệ, cậu muốn nói ra hết mọi việc. Vì thế cậu không do dự nữa mà nói: "Con không..."
"Vu Tri An." Vu Tri Nhạc bình tĩnh gọi tên cậu, lời này giống như đang nhắc nhở, cũng như ngăn cậu lại.
"Nói đi." Với tư cách là một người cha, bố Vu có thể nhận thấy điều không hợp lý ở đây.
Cậu thiếu niên khép mắt, lấy tinh thần rồi cúi gằm mặt nói rõ: "Con không có bạn gái Mọi chuyện đều là lừa cả nhà. Con làm vậy để muốn có tiền tiêu vặt. Con xin lỗi bố mẹ!"
Cậu vừa dứt lời, cả gian nhà cũng trở nên yên ắng. Vu Tri Nhạc than một hơi trong lòng, sau đó cũng buông đũa trên tay xuống. Mẹ Vu kinh ngạc tới mức mím môi, nháy mắt chấn động.
Bố Vu yên lặng một lát rồi hỏi: "Nói vậy là có ý gì? Con muốn nói thực ra con không có bạn gái, nói như vậy để lừa mẹ cho nhiều tiền hơn?"
Vu Tri An không dám nhìn thẳng bố mình, chỉ có thể gật đầu hai cái.
Bố Vu cười nhẹ: "Vậy con cần nhiều tiền hơn để làm gì? Tiêu cho bản thân sao?"
Vu Tri An ngập ngừng giải thích: "Vâng, vì bạn cùng phòng con rất có tiền. Con sợ bị xem thường..."
"Tiêu cho mình là được rồi." Bố Vu quay đầu, nhìn vợ và con gái mình rồi nói như chuyện đương nhiên: "Cũng không phải con tiêu tiền bậy bạ, dù sao cũng là tiêu cho bản thân, như vậy thì có sao? Đi học ở thành phố lớn, chút lòng hư vinh đó cũng là chuyện bình thường."
Thấy thần sắc hai người phụ nữ không tốt, ông lại như không để ý mà cười, nói với vợ mình: "La Ái Trinh, giờ là Tết, bà đừng bày ra biểu cảm đó, con trai tiêu thêm chút tiền thì có sao? Nó đã xin lỗi rồi, biết sai liền sửa sai, sau này không nói dối nữa là được."
"Ừ..." Vành mắt mẹ Vu đã phiếm đó, nhưng bà không kiềm chế được, cũng không muốn để mọi người nhìn thấy nên vội vã đứng dậy, không thể làm gì khác ngoài cầm khăn bếp lên lau tay, sau đó quay về phòng bếp... Nơi củi đèn đơn sơ ấy trong mấy năm qua lại gần như là nơi bà cảm thấy thoải mái nhất.
Vốn không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng khi thấy biểu cảm không phân biệt phải trái của bố mình, Vu Tri Nhạc bỗng chốc bực bội, muốn ngang ngạnh một lần.
Cô nâng mắt nhìn bố mình, hỏi ngược lại: "Nó lừa dối người khác là đúng sao?"
Thấy bố nhìn lại mình, cô chỉ về hướng phòng bếp: "Một tháng mẹ chỉ kiếm được hơn 3000, vậy mà cho nó 3000 còn bản thân chỉ dám tiêu số lẻ, cuộc sống khó khăn như vậy. Bố không thương mẹ mà còn bênh vực Tri An, bố còn lương tâm không?"
"Bà ấy là mẹ nó!" Lâu rồi không thấy con gái tỏ ý kiến, bố Vu nhất thời giận lên: "Không phải bà ấy chủ động cho nó tiền sao? Mẹ nuôi con trai không phải lẽ thường à? Bà ấy cho con trai mình tiền chứ cũng không đưa cho bố, bây giờ còn dám tỏ thái độ với bố sao?"
"À..." Vu Tri Nhạc giận tới bật cười: "Con là do bố nuôi lớn? Từ khi con ra đời, bố đã ra ngoài rồi, không phải mẹ thì chính là bà nội chăm sóc con. Năm con học lớp 11, bố đi làm dàn giáo kiểu mới với bạn, sau đó người xảy ra chuyện không phải bố hay sao? Bố bị ngã gãy chân, mấy người cho vay lãi suất cao kia cũng tìm tới cửa đòi nợ. Con cả ngày không đọc được một chữ nào trong sách, bố dám nói việc đó không phải do bố gây nên?"
"Con nói gì?!" Bố Vu lên giọng, vỗ bàn một cái: "Bố muốn xảy ra chuyện sao? Bây giờ con nói thế là có ý gì? Con vừa nói gì với bố?"
"Không." Không tự chủ mà rơm rớm, Vu Tri Nhạc chế giễu: "Bố nói mẹ không có quyền tỏ thái độ với bố, vậy chắc con cũng xứng đáng. Mấy năm nay bố cầm không ít tiền của con, ở nhà này ai có tiền, người đó có quyền lên tiếng. Vu Trung Hải, bố tính sao đây?"
"Con nói gì?" Bố Vu gầm lên.
Thấy chồng đột nhiên giận dữ, trách mắng con, mẹ Vu chạy đến, ra sức ấn vai, khuyên ông ngồi xuống: "Ồn ào gì vậy? Đang Tết mà."
"Tết..." Bố Vu mở mắt, cũng không thèm nhìn Vu Tri Nhạc, giọng đầy khinh bỉ: "Tôi cũng biết là đang Tết, vậy bà xem nó nói chuyện với tôi thế nào, đây chính là đứa con bà nuôi dạy ra đấy, chỉ biết khinh người!"
Vu Tri An cũng gấp gáp, khuyên giải bố: "Bố đừng nói vậy, chị chỉ hơi bực bội thôi, trong lòng không có ý đó đâu." Vừa nói xong một bên liều mạng nháy mắt với Vu Tri Nhạc đang ngồi im lặng.
Bố Vu cười nhạt: "Bố nói sai sao? Bây giờ nó ghê gớm rồi, ngủ với người ta rồi có chút tiền, lại nghĩ mình thực sự là người cao quý, dám phân thua thiệt hơn với ông già này."
"Bố..." Vu Tri An cũng thấy bố mình quá lời: "Con thề chị không làm chuyện như vậy."
"Bố trở về đây ăn Tết, đâu đâu cũng có người nói sau lưng, thể diện bị nó vứt đi hết rồi." Bố Vu tiếp tục coi thường: "Nó có phải người như vậy không, trong lòng nó rõ nhất!"
"Trung Hải, ông đừng nói như vậy, nó cũng là con gái ông." Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt mẹ Vu. Bà quay đầu nhìn Vu Tri Nhạc, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: "Con cũng biết tính khí của bố rồi, sao không kiềm chế lại một chút. Con tranh cãi với bố làm gì, sao phải khiến mọi người đều không vui như vậy?"
Vu Tri Nhạc hít nhẹ một hơi, đè nén những cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Cô đứng lên, dáng vẻ đứng dậy có chút tuyệt vọng: "Được, con không quấy rầy cả nhà ăn cơm giao thừa nữa." Nói xong cũng xoay người, cầm áo khoác rời đi.
Nhịp bước chân của cô rất nhanh, không hề quay đầu lại. Vu Tri Nhạc lên xe mô tô, một đường phóng đi khiến không ai đuổi kịp.
Cô đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi. Vào thời điểm hơn 10 tuổi đó, cô rất hâm mộ những gia đình êm ấm khác, những ông bố bà mẹ khác không có tư tưởng cổ hủ như vậy, con gái sinh ra mềm mại như hoa, phải để trên lòng bàn tay mà nâng niu, chiều chuộng.
Cô cho là mình có thể tiếp tục nhịn xuống, cứ bình thản đối diện, nhẫn nhịn một chút, coi như ý thức của mình đã tê dại mà không để ý đến. Cứ như vậy, có lẽ sau này mọi chuyện cũng tốt hơn. Nhưng giờ cô không chịu được nữa, vết nứt tinh thần đó ngày một lớn hơn, dần dần trở thành giọt nước tràn ly, cô nhất định phải bộc phát một lần.
Nhưng Vu Tri Nhạc không hề nghĩ tới thời điểm bộc phát lại là đêm 30 Tết như hôm nay, khi nhà nhà đều đoàn tụ viên mãn.
Cô cũng không biết tối nay mình đang chạy trốn hay giải phóng cho hy vọng của chính mình.
"Tri Nhạc..." Sau lưng có tiếng gọi tê tâm liệt phế, tiếng gọi đó cùng gió áp tới, mơ hồ ập vào tai cô. Tiếng gọi này đến từ mẹ cô, chính nó đã thành công dập tắt mọi gắng gượng trong lòng Vu Tri Nhạc, như một nhát dao đâm vào tim cô khiến nó khuyết một lỗ. Nước mắt lạnh thấu chảy dọc theo gò má cô.
Hết chương 30.
Lời của B.: Đôi lúc những người thân thiết gần gũi nhất lại là những người không hiểu chúng ta nhất, mà cảm giác này thực sự rất bất lực.
Chương này nặng nề tí thôi, chương sau có Cảnh là lại vui rồi