9 giờ tối thứ tư, tại một căn hộ cũ nát thuộc khu tập thể đang chờ ngày giải toả trên đường Hoàng Văn Thụ, thiếu uý Kỳ Nhân, nhân viên thuộc đội thu thập hiện trường, phòng cảnh sát hình sự thành phố, cùng các đồng nghiệp trong đội của mình vẫn miệt mài tìm kiếm các dấu vết có liên quan đến một vụ án mạng vừa xảy ra tại đây ít tiếng trước.
Đại uý Lương đã trở về nhà cách đây mươi phút trước, sau khi phân công nhiệm vụ cho các đội.
Với quyết tâm cao độ “nhất định phải đưa kẻ thủ ác ra trước vành móng ngựa”, Kỳ Nhân dựa vào khả năng tư duy phá án nông cạn của mình cảm thấy việc thực hiện quyết tâm trên quả thật là một điều nan giải. Cho nên cầu viện vào “người cộng sự vừa nhận”, là tôi, có lẽ là giải pháp thích hợp hơn nếu muốn nhanh chóng giải quyết vụ án.
Đó là lời giải thích cho hành động nhờ vả vô trách nhiệm của cậu ấy.
Còn tôi thì nghĩ, lý do thật sự, chính là cậu ta vốn là loại người lười suy nghĩ nhưng lại hám danh. Bảo đảm rằng sau khi tôi đã tìm ra lời giải đáp thật sự cho vụ án và nói với Kỳ Nhân, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm cách ra oai giải án và cam đoan với đại uý Lương rằng toàn bộ suy luận là do tự cậu ta vắt kiệt bộ óc nghĩ ra.
Dù sao đó cũng là chuyện nội bộ cơ quan của cậu ta. Miễn là thù lao tôi nhận được đầy đủ thì tôi cũng chẳng quan tâm lại được cảnh sát thành phố biểu dương hay không. Thêm một tờ giấy khen treo trong văn phòng? So với ăn một bữa buffet thì còn kém xa.
Nhưng trước hết phải tìm ra lời giải cho vụ án này trước đã. Một vụ khá lằng nhằng đây, có rất nhiều mốc thời gian xảy ra dễ khiến cho việc hệ thống tư duy không được chặt chẽ.
Cho nên bây giờ tôi phải sắp xếp lại thứ tự thời gian các sự việc diễn ra.
4:00 PM - 4:55 PM: nghi can phát trực tiếp.
5:00 PM - 5:15 PM: trận game thứ nhất.
5:15 PM - 5:18 PM: xảy ra sự cố mất kết nối internet.
5:18 PM - 5:20 PM: nghỉ giữa 2 trận.
5:20 PM - 5:26 PM: trận game thứ 2.
5:26 PM - 5:28 PM: sự cố mất kết nối lần 2.
5:28 PM - 5:43 PM: nghi can phát trực tiếp lần 2.
Ngoài ra
5:19 PM - 6:00: hung thủ phát trực tiếp hiện trường sau khi đã giết nạn nhân.
Việc hệ thống cơ bản là như vậy. Chuyển tất cả vào sơ đồ dòng thời gian, có thể dễ thấy nếu nghi can đó thật sự là hung thủ, thì thời gian hắn ra tay sát hại nạn nhân chỉ có thể rơi vào khoảng từ sau khi hắn thoát trận game thứ nhất cho đến lúc trước khi hắn phát trực tiếp video cảnh hiện trường, tức là từ 5 giờ 15 cho đến 5 giờ 19, trong vòng 4 phút. Có thể việc thoát game không phải do mất kết nối internet mà vì anh ta muốn có thêm thời gian để gây án. Anh này và những người bạn thường cùng nhau chơi game nên có thể tự áng chừng được thời gian một trận game diễn ra, ở đây có thể là khoảng dưới 20 phút mỗi trận. Nghi can là một võ sư nên chỉ cần 4 phút cũng có thể vừa sát hại nạn nhân vừa sắp xếp hiện trường. Tôi vẫn nhớ rõ thông tin nạn nhân bị một vết đâm chí mạng sau gáy mà. Điều này dẫn đến khoảng thời gian mà nghi can di chuyển từ căn hộ của mình đến chỗ nạn nhân sẽ là từ thời điểm sau khi đoạn phát trực tiếp đầu tiên của nghi can kết thúc cho đến thời điểm trận game thứ nhất kết thúc, tức là từ 4 giờ 55 đến 5 giờ 15, trong vòng 20 phút. Điều này lại rất mâu thuẫn vì chỉ với 20 phút thì không đủ thời gian để đi một quãng đường như vậy trong khoảng giờ tan tầm giao thông tắc nghẽn ở Sài Gòn. Ngoại trừ, nếu nghi can di chuyển bằng xe máy, nhưng như vậy cũng không thể vì không thể vừa chạy xe máy vừa chơi game được. Và vì rõ ràng trận game thứ nhất vẫn diễn ra bình thường nên sẽ không có khả năng nghi can vừa chơi game vừa chạy xe máy đến chỗ ở của nạn nhân được. Đó chỉ mới là lượt đi, còn lượt về thời gian lại càng ngắn hơn. Thời gian lượt về chỉ vọn vẹn trong khoảng sau khi nghi can phát đoạn video trực tiếp tại hiện trường đến trước khi hắn phát đoạn video trực tiếp lần thứ 2 tại nhà mình, từ 5 giờ 19 đến 5 giờ 28, chỉ có 9 phút, ngay cả đi bằng xe máy cũng không thể. Rõ ràng việc đi lại như vậy là bất khả thi. Có nghĩa đây là bằng chứng hoàn hảo?
Trực giác của một thám tử đẹp trai, tài ba, tốt bụng nói với tôi, phàm những thứ hoàn hảo đều không đáng tin.
- 🎶🎶🎶 - Tiếng điện thoại của tôi báo có thông báo, là thông báo về một tin nhắn từ messenger.
Tôi nhận được tin nhắn Kỳ Nhân gửi trong messenger, gồm có 2 đường link nick facebook của nạn nhân và hung thủ. Tôi nhấp vào lần lượt từng đường link để tìm các đoạn video live stream. Tôi đặc biệt quan tâm về 2 đoạn video live của nghi can. Tổng thời gian cả 2 đoạn video là hơn 1 tiếng, xem hết từ đầu đến cuối thì thật mất thời gian. Vả lại tôi nghĩ phía cảnh sát chắc cũng đã xem kỹ rồi, nên tôi chỉ tập trung xem khoảng 10 phút đầu mỗi video.
Trong cả 2 đoạn video, một người nam vạm vỡ, tóc kiểu undercut, da trắng nói giọng miền tây, ước chừng dưới 30 tuổi, mặc một chiếc áo thun ôm body màu đen ngồi trước màn hình. Người này giới thiệu tên mình là Quân Hồ, cũng là tên nick facebook đăng tải đoạn video. Nội dung cơ bản của cả 2 đoạn video là giới thiệu về sản phẩm sữa tăng cân. Đúng như Kỳ Nhân đã nói, rằng đó chỉ là kiểu quảng cáo online thường thấy, có lẽ không đáng để lưu tâm.
Tôi nghĩ điều cần chú ý hơn là về phần hậu cảnh. Cả 2 đoạn video đều được quay từ một góc máy cố định, cũng không có vẻ gì bất thường. Một chiếc bàn phủ khăn trắng kê cao hơn đáy cửa sổ kính. Bên trên bàn có đặt một chiếc ly sứ trắng trơn, có lẽ dùng làm ống cắm viết. Bên trái chiếc ly sứ là mấy quyển sách được xếp thành chồng, có tất cả 6 quyển, trong đó có một quyển đặt hơi lệch về bên phải. Cạnh bên phía trái bàn là một chiếc quạt máy đang xoay những vòng đều đặn, cơn gió khiến chiếc rèm cửa màu tía chốc chốc lại rung lên những gợn buồn chán. Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung kính cửa chiếu sáng cả mặt vải trải bàn. Những vệt bóng đổ gần như bất động, bất chấp ánh trời đã dần chuyển màu hoen ố.
Ở gần cuối đoạn video thứ hai, người đàn ông vội vàng nói mấy câu xin lỗi và hẹn gặp lại, trước khi làm động tác chạm vào màn hình để tắt máy quay. Mọi thứ kết thúc như chưa từng bắt đầu, chẳng đọng lại điều gì trong tâm trí người xem.
Về đoạn video quay tại hiện trường, lại càng không có gì đặc biệt. Cả một đoạn video dài gần một tiếng đồng hồ là cảnh một một thi thể đàn ông cuối gục người trên ghế tựa, trên cổ có cắm một con dao cỡ nhỏ. Chi tiết quan trọng nhất của đoạn video này chính là phân cảnh ở 3 giây đầu tiên, một đốt ngón tay được dán băng cá nhân chạm vào phía cuối màn hình. Rõ ràng đó là tay của hung thủ, nhưng thật khó để xác định được danh tính nếu chỉ dựa vào một chút ít hình ảnh như vậy.
Nói tóm lại là cũng không có thu hoạch gì sau khi xem các đoạn video. Trong vụ án này, các đoạn video có vai trò rất quan trọng, đối với hung thủ đó chính là bằng chứng ngoại phạm mà hắn cất công tạo ra, còn với cảnh sát nó lại là vật cản nhất định phải phá bỏ. Nói vậy tức là bên trong những đoạn video đó chắc chắn có ẩn chứa thứ chống lại hung thủ.
Đúng thế, tất cả mọi bằng chứng giả tạo đều là một con dao hai lưỡi. Tất cả chúng đều ẩn chứa sơ hở mà hung thủ không hề nghĩ tới. Nhiệm vụ của cơ quan điều tra là phải phơi bày những mâu thuẫn đó.
Nhưng rõ ràng là chẳng có gì mâu thuẫn trong những đoạn video đó cả. Là do tôi đã bỏ sót điều gì? Hay do ngay từ đầu nghi can đó vốn không phải là hung thủ? Tôi đang cố gắng chứng minh một mệnh đề đúng là sai sao? Không thể nào, trực giác của một thám tử trẻ tuổi, đẹp trai, thông minh, tốt bụng bảo rằng nghi can đó chắc chắn là hung thủ.
Tức là tôi đã bỏ sót điều gì đó. Chắc chắn là như vậy. Nhưng là điều gì mới được? Hay là tôi lại xem lại các đoạn video một lần nữa? Nhưng mà có gì đáng để xem lại đâu chứ? Toàn là những phân cảnh nhàm chán, giống hệt nhau, vừa xem đoạn đầu đã biết ngay kết thúc. Xem lại cũng chỉ tổ phí thời gian!
"Đúng vậy!" - Tôi thốt lên.
Trong đầu tôi đột nhiên loé lên một tia sáng. Tôi bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ những thông tin quan trọng trong đầu mình một lần nữa. Xem lại đoạn video cần xem.
Sau ít phút, tôi cuối cùng đã hiểu ra cách mà nghi can kia, không phải, phải nói là hung thủ mới đúng, tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình. Bằng chứng ngoại phạm rốt cuộc lại chính là bằng chứng buộc tội hắn. Bây giờ còn một điều nữa cần xác minh, tôi ngay lập tức gọi lại cho Kỳ Nhân.
- Alo nghe nè, đã nghĩ ra được gì mới chưa? - Giọng Kỳ Nhân từ phía bên kia.
- Này ở hiện trường ngoài con dao gây án còn tìm thấy gì khác không?
- Không có.
- Quả đúng như vậy thật. - Tôi mỉm cười.
-... này... cậu đã giải ra rồi phải không? Có đúng hắn là hung thủ không? - Kỳ Nhân giọng khẩn trương.
- Đúng! - Tôi đáp dứt khoát.
- Vậy còn mấy cái bằng chứng ngoại phạm?
- Cứ bình tĩnh, để tôi chỉ cậu cách phá cái hàng rào bảo vệ của hắn, đơn giản thôi. Nghe cho kĩ nhé! - Tôi nói đoạn đưa tay lên đầu vuốt nhẹ mái tóc màu vàng kim.
giờ tối thứ tư, tại một căn hộ cũ nát thuộc khu tập thể đang chờ ngày giải toả trên đường Hoàng Văn Thụ, thiếu uý Kỳ Nhân, nhân viên thuộc đội thu thập hiện trường, phòng cảnh sát hình sự thành phố, cùng các đồng nghiệp trong đội của mình vẫn miệt mài tìm kiếm các dấu vết có liên quan đến một vụ án mạng vừa xảy ra tại đây ít tiếng trước.
Đại uý Lương đã trở về nhà cách đây mươi phút trước, sau khi phân công nhiệm vụ cho các đội.
Với quyết tâm cao độ “nhất định phải đưa kẻ thủ ác ra trước vành móng ngựa”, Kỳ Nhân dựa vào khả năng tư duy phá án nông cạn của mình cảm thấy việc thực hiện quyết tâm trên quả thật là một điều nan giải. Cho nên cầu viện vào “người cộng sự vừa nhận”, là tôi, có lẽ là giải pháp thích hợp hơn nếu muốn nhanh chóng giải quyết vụ án.
Đó là lời giải thích cho hành động nhờ vả vô trách nhiệm của cậu ấy.
Còn tôi thì nghĩ, lý do thật sự, chính là cậu ta vốn là loại người lười suy nghĩ nhưng lại hám danh. Bảo đảm rằng sau khi tôi đã tìm ra lời giải đáp thật sự cho vụ án và nói với Kỳ Nhân, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm cách ra oai giải án và cam đoan với đại uý Lương rằng toàn bộ suy luận là do tự cậu ta vắt kiệt bộ óc nghĩ ra.
Dù sao đó cũng là chuyện nội bộ cơ quan của cậu ta. Miễn là thù lao tôi nhận được đầy đủ thì tôi cũng chẳng quan tâm lại được cảnh sát thành phố biểu dương hay không. Thêm một tờ giấy khen treo trong văn phòng? So với ăn một bữa buffet thì còn kém xa.
Nhưng trước hết phải tìm ra lời giải cho vụ án này trước đã. Một vụ khá lằng nhằng đây, có rất nhiều mốc thời gian xảy ra dễ khiến cho việc hệ thống tư duy không được chặt chẽ.
Cho nên bây giờ tôi phải sắp xếp lại thứ tự thời gian các sự việc diễn ra.
: PM - : PM: nghi can phát trực tiếp.
: PM - : PM: trận game thứ nhất.
: PM - : PM: xảy ra sự cố mất kết nối internet.
: PM - : PM: nghỉ giữa trận.
: PM - : PM: trận game thứ .
: PM - : PM: sự cố mất kết nối lần .
: PM - : PM: nghi can phát trực tiếp lần .
Ngoài ra
: PM - :: hung thủ phát trực tiếp hiện trường sau khi đã giết nạn nhân.
Việc hệ thống cơ bản là như vậy. Chuyển tất cả vào sơ đồ dòng thời gian, có thể dễ thấy nếu nghi can đó thật sự là hung thủ, thì thời gian hắn ra tay sát hại nạn nhân chỉ có thể rơi vào khoảng từ sau khi hắn thoát trận game thứ nhất cho đến lúc trước khi hắn phát trực tiếp video cảnh hiện trường, tức là từ giờ cho đến giờ , trong vòng phút. Có thể việc thoát game không phải do mất kết nối internet mà vì anh ta muốn có thêm thời gian để gây án. Anh này và những người bạn thường cùng nhau chơi game nên có thể tự áng chừng được thời gian một trận game diễn ra, ở đây có thể là khoảng dưới phút mỗi trận. Nghi can là một võ sư nên chỉ cần phút cũng có thể vừa sát hại nạn nhân vừa sắp xếp hiện trường. Tôi vẫn nhớ rõ thông tin nạn nhân bị một vết đâm chí mạng sau gáy mà. Điều này dẫn đến khoảng thời gian mà nghi can di chuyển từ căn hộ của mình đến chỗ nạn nhân sẽ là từ thời điểm sau khi đoạn phát trực tiếp đầu tiên của nghi can kết thúc cho đến thời điểm trận game thứ nhất kết thúc, tức là từ giờ đến giờ , trong vòng phút. Điều này lại rất mâu thuẫn vì chỉ với phút thì không đủ thời gian để đi một quãng đường như vậy trong khoảng giờ tan tầm giao thông tắc nghẽn ở Sài Gòn. Ngoại trừ, nếu nghi can di chuyển bằng xe máy, nhưng như vậy cũng không thể vì không thể vừa chạy xe máy vừa chơi game được. Và vì rõ ràng trận game thứ nhất vẫn diễn ra bình thường nên sẽ không có khả năng nghi can vừa chơi game vừa chạy xe máy đến chỗ ở của nạn nhân được. Đó chỉ mới là lượt đi, còn lượt về thời gian lại càng ngắn hơn. Thời gian lượt về chỉ vọn vẹn trong khoảng sau khi nghi can phát đoạn video trực tiếp tại hiện trường đến trước khi hắn phát đoạn video trực tiếp lần thứ tại nhà mình, từ giờ đến giờ , chỉ có phút, ngay cả đi bằng xe máy cũng không thể. Rõ ràng việc đi lại như vậy là bất khả thi. Có nghĩa đây là bằng chứng hoàn hảo?
Trực giác của một thám tử đẹp trai, tài ba, tốt bụng nói với tôi, phàm những thứ hoàn hảo đều không đáng tin.
- - Tiếng điện thoại của tôi báo có thông báo, là thông báo về một tin nhắn từ messenger.
Tôi nhận được tin nhắn Kỳ Nhân gửi trong messenger, gồm có đường link nick facebook của nạn nhân và hung thủ. Tôi nhấp vào lần lượt từng đường link để tìm các đoạn video live stream. Tôi đặc biệt quan tâm về đoạn video live của nghi can. Tổng thời gian cả đoạn video là hơn tiếng, xem hết từ đầu đến cuối thì thật mất thời gian. Vả lại tôi nghĩ phía cảnh sát chắc cũng đã xem kỹ rồi, nên tôi chỉ tập trung xem khoảng phút đầu mỗi video.
Trong cả đoạn video, một người nam vạm vỡ, tóc kiểu undercut, da trắng nói giọng miền tây, ước chừng dưới tuổi, mặc một chiếc áo thun ôm body màu đen ngồi trước màn hình. Người này giới thiệu tên mình là Quân Hồ, cũng là tên nick facebook đăng tải đoạn video. Nội dung cơ bản của cả đoạn video là giới thiệu về sản phẩm sữa tăng cân. Đúng như Kỳ Nhân đã nói, rằng đó chỉ là kiểu quảng cáo online thường thấy, có lẽ không đáng để lưu tâm.
Tôi nghĩ điều cần chú ý hơn là về phần hậu cảnh. Cả đoạn video đều được quay từ một góc máy cố định, cũng không có vẻ gì bất thường. Một chiếc bàn phủ khăn trắng kê cao hơn đáy cửa sổ kính. Bên trên bàn có đặt một chiếc ly sứ trắng trơn, có lẽ dùng làm ống cắm viết. Bên trái chiếc ly sứ là mấy quyển sách được xếp thành chồng, có tất cả quyển, trong đó có một quyển đặt hơi lệch về bên phải. Cạnh bên phía trái bàn là một chiếc quạt máy đang xoay những vòng đều đặn, cơn gió khiến chiếc rèm cửa màu tía chốc chốc lại rung lên những gợn buồn chán. Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung kính cửa chiếu sáng cả mặt vải trải bàn. Những vệt bóng đổ gần như bất động, bất chấp ánh trời đã dần chuyển màu hoen ố.
Ở gần cuối đoạn video thứ hai, người đàn ông vội vàng nói mấy câu xin lỗi và hẹn gặp lại, trước khi làm động tác chạm vào màn hình để tắt máy quay. Mọi thứ kết thúc như chưa từng bắt đầu, chẳng đọng lại điều gì trong tâm trí người xem.
Về đoạn video quay tại hiện trường, lại càng không có gì đặc biệt. Cả một đoạn video dài gần một tiếng đồng hồ là cảnh một một thi thể đàn ông cuối gục người trên ghế tựa, trên cổ có cắm một con dao cỡ nhỏ. Chi tiết quan trọng nhất của đoạn video này chính là phân cảnh ở giây đầu tiên, một đốt ngón tay được dán băng cá nhân chạm vào phía cuối màn hình. Rõ ràng đó là tay của hung thủ, nhưng thật khó để xác định được danh tính nếu chỉ dựa vào một chút ít hình ảnh như vậy.
Nói tóm lại là cũng không có thu hoạch gì sau khi xem các đoạn video. Trong vụ án này, các đoạn video có vai trò rất quan trọng, đối với hung thủ đó chính là bằng chứng ngoại phạm mà hắn cất công tạo ra, còn với cảnh sát nó lại là vật cản nhất định phải phá bỏ. Nói vậy tức là bên trong những đoạn video đó chắc chắn có ẩn chứa thứ chống lại hung thủ.
Đúng thế, tất cả mọi bằng chứng giả tạo đều là một con dao hai lưỡi. Tất cả chúng đều ẩn chứa sơ hở mà hung thủ không hề nghĩ tới. Nhiệm vụ của cơ quan điều tra là phải phơi bày những mâu thuẫn đó.
Nhưng rõ ràng là chẳng có gì mâu thuẫn trong những đoạn video đó cả. Là do tôi đã bỏ sót điều gì? Hay do ngay từ đầu nghi can đó vốn không phải là hung thủ? Tôi đang cố gắng chứng minh một mệnh đề đúng là sai sao? Không thể nào, trực giác của một thám tử trẻ tuổi, đẹp trai, thông minh, tốt bụng bảo rằng nghi can đó chắc chắn là hung thủ.
Tức là tôi đã bỏ sót điều gì đó. Chắc chắn là như vậy. Nhưng là điều gì mới được? Hay là tôi lại xem lại các đoạn video một lần nữa? Nhưng mà có gì đáng để xem lại đâu chứ? Toàn là những phân cảnh nhàm chán, giống hệt nhau, vừa xem đoạn đầu đã biết ngay kết thúc. Xem lại cũng chỉ tổ phí thời gian!
"Đúng vậy!" - Tôi thốt lên.
Trong đầu tôi đột nhiên loé lên một tia sáng. Tôi bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ những thông tin quan trọng trong đầu mình một lần nữa. Xem lại đoạn video cần xem.
Sau ít phút, tôi cuối cùng đã hiểu ra cách mà nghi can kia, không phải, phải nói là hung thủ mới đúng, tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình. Bằng chứng ngoại phạm rốt cuộc lại chính là bằng chứng buộc tội hắn. Bây giờ còn một điều nữa cần xác minh, tôi ngay lập tức gọi lại cho Kỳ Nhân.
- Alo nghe nè, đã nghĩ ra được gì mới chưa? - Giọng Kỳ Nhân từ phía bên kia.
- Này ở hiện trường ngoài con dao gây án còn tìm thấy gì khác không?
- Không có.
- Quả đúng như vậy thật. - Tôi mỉm cười.
-... này... cậu đã giải ra rồi phải không? Có đúng hắn là hung thủ không? - Kỳ Nhân giọng khẩn trương.
- Đúng! - Tôi đáp dứt khoát.
- Vậy còn mấy cái bằng chứng ngoại phạm?
- Cứ bình tĩnh, để tôi chỉ cậu cách phá cái hàng rào bảo vệ của hắn, đơn giản thôi. Nghe cho kĩ nhé! - Tôi nói đoạn đưa tay lên đầu vuốt nhẹ mái tóc màu vàng kim.