Mặt đất mùa thu có chút ẩm ướt, bước chân thiếu niên bước đi rất vững vàng.
Dụ Sân từ sau lưng nhìn cậu, khuôn mặt nghiêng của Bách Chính rất anh tuấn, vừa ngầu vừa đẹp trai, vì quãng thời gian này khắc khổ rèn luyện, bị đen đi không ít, lúc không làm trò, nhìn cực kỳ đàn ông.
Cánh tay mềm mại của cô ôm lấy cậu, lần đầu tiên cảm thấy Bách Chính thật đẹp trai.
Xuất phát từ sự ngượng ngùng, cô hơi nâng nửa người trước lên, không áp vào người cậu.
Ánh mắt đánh giá của Dụ Sân, đương nhiên Bách Chính cũng cảm nhận được, cậu không được tự tại lắm: “Nhìn gì chứ, lần đầu quen biết anh sao?”
Dụ Sân khẽ cười một tiếng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tiếng cười vừa thấp vừa dịu dàng, hô hấp bên tại cậu ngứa ngáy.
Bách Chính bị ghẹo không có cách nào khác, xụ mặt xuống: “Còn cười nữa anh hôn em đấy tin không?”
Dụ Sân rất biết nghe lời, ngậm miệng lại.
Bách Chính cõng cô đi một quãng đường rất xa, sắp tới tiểu khu nhà Dụ Sân, Bách Chính mới buông cô xuống.
“Ngày mai nhớ tới xem thi đấu.”
“Được.” Dụ Sân gật đầu.
Cô ngoan ngoãn thế này, đôi mắt to mềm ướt, khi nhìn lên, khiến trái tim người ta lung lay.
Bách Chính mím môi, nhớ tới giấc mơ kiều diễm mấy đêm này.
Dụ Sân đã đại khái quen thuộc với tính cách của cậu. Nhìn thấy ánh mắt cậu câu lên, cô xoay người chạy đi: “Tạm biệt Bách Chính.”
Bách Chính giơ tay chậm một bước, chỉ nắm được hương thơi thiếu nữ cô để lại.
Cậu khẽ cười một tiếng, không cảm thấy mất mát, ngược lại hậu tri hậu giác có chút ngọt ngào.
Ngày hôm sau cũng chính là chủ nhật.
Vì nhận lời Bách Chính đi xem thi đấu, nên Dụ Sân ra khỏi nhà từ sớm.
Cuộc thi hữu nghị liên kết không long trọng cho lắm, như tên ủa nó, chỉ là một giải đấu giải trí mùa thu mà thôi. Bên ngoài cung thể thao để mở, nam nữ già trẻ đều có thể đi vào xem.
Dụ Sân đi vào, không ngờ lại gặp Mục Nguyên sớm nhất.
Mục Nguyên đang đeo băng bảo vệ tay, nâng mắt lên nhìn thấy Dụ Sân, trong mắt cậu rất ngoài ý muốn.
“Dụ Sân, em cũng đến à?”
“Vâng.” Dụ Sân nhìn thấy người, chỉ đành đi qua chào hỏi, “Cố lên.”
“Cảm ơn.” Trong lòng Mục Nguyên đắng chát, cậu cũng không ngu, biết Dụ Sân đến đây đại khái là đến xem Bách Chính.
“Hôm nay bọn anh thi đấu hạng mục gì vậy?”
“Vẫn là bóng chuyền.” Mục Nguyên đáp.
Bóng chuyền là sở trường của Tam trung, cũng là môn thể thao truyền thống của trường.
Dụ Sân lên trước một bước, nhỏ giọng dặn dò: “Tam trung không pahir trường thể thao chuyên nghiệp, hôm nay tranh kỹ giải trí thôi, Mục Nguyên, anh phải cẩn thận đừng để bị thương.”
Mục Nguyên thấy cô quan tâm mình, ôn hòa cười: “Anh biết.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu thực sự là một người rất tốt, Dụ Sân nghĩ, từ trước tới giờ chưa bao giờ ỷ vào thân phận là ân nhân yêu cầu cô làm việc gì, ngược lại sợ cô có gánh nặng.
Dụ Sân nợ cậu rất nhiều, tất nhiên hi vọng cậu cả đời bình an.
“Vậy em lên khán đài đây.”
Dụ Sân mới quay người, thì gặp được đám người vừa bước vào, tầm mắt Bách Chính quét qua người cô và Mục Nguyên một vòng, nhìn có vẻ không quá để ý nhếch môi lên.
Kiều Huy nhiệt tình nói: “Dụ Sân, em đến cổ vũ cho bọn anh à?”
Dụ Sân nhìn thấy bộ dáng kia của Bách Chính thì đau đầu, cô đáp Kiều Huy một tiếng, Bách Chính đi tới, lấy mũ bóng chày từ trên đầu mình xuống đội lên cho Dụ Sân.
Lúc Bách Chính cài xong mũ dùng sức hơi mạnh, mũ trực tiếp che lên mắt thiếu nữ.
Bách Chính nói: “’Đợi anh.”
Giây phút đó cô không nhìn thấy, Bách Chính xoay người nhìn Mục Nguyên, ánh mắt châm chọc.
Cậu liếm môi, trông như một kẻ điên, kéo hận thù thực sự có một chiêu này.
Ngay cả người tâm bình khí hòa như Mục Nguyên, trong lòng cũng nổi lên hỏa khí thiếu niên, cậu lạnh lùng nhìn Bách Chính.
Dụ Sân đã tháo mũ xuống, cô không muốn giúp Bách Chính giữ bất kỳ thứ gì nữa, ném trả cho cậu: “Anh tự giữ đi.”
Bách Chính thu liễm ánh mắt thách thức kia, cười với cô: “Ừ.”
Dụ Sân biết bọn họ còn phải chuẩn bị làm nóng người, không làm phiền họ nữa, đi về phía khán đài.
Bách Chính không làm nóng người, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Kiều Huy sấn tới, đưa ra một chủ ý: “Anh Chính, hôm nay chúng ta đánh cho Mục Nguyên kêu cha gọi mẹ, để hắn ta mất mặt tới Thái Bình Dương luôn. Tới lúc đó ai mạnh ai yếu, lập tức hiện rõ rồi.”
Bách Chính nhìn cậu ta một cái: “Đánh bình thường, ai cũng không được cố ý gây khó khăn cho Mục Nguyên.”
“Vãi chưởng anh Chính anh nghiêm túc thật à!” Cơ hội tốt như thế này, anh lại không muốn, khi nào anh trở thành người chính trực như thế này rồi? Anh còn là anh Chính ngang ngược mà em quen biết không đấy?
Bách Chính thu mắt lại, chậm rãi đeo băng bảo vệ cổ tay: “Hôm nay đứa nào làm loạn, quay về ông đây cho nó đẹp mặt.”
Vừa dứt lời, một chút xấu xa trong đám thiếu niên lập tức tắt rụi.
Kiều Huy hậm hực nói: “Còn tưởng là có thể làm to chuyện chứ.”
Bọn họ đã làm thiếu niên tốt hơn một học kỳ rồi, thật không dễ mới gặp được có cơ hội tạo ra khung cảnh lớn, kết quả bị Bách Chính nói không được phép làm loạn.
Tâm tình bọn Kiều Huy phiền muộn, nghe thấy tiếng thảo luận của quần chúng, phút chốc tan biến.
“Hôm nay là bốn trường nào thi đấu thế?”
“Nhất trung, Tam trung, Hằng Việt, và cấp ba Vu Hồ. Các cậu đừng xem thường Hằng Việt, năm ngoái bọn họ lấy được quán quân giải thi đấu liên kết đó, đến nay tớ vẫn nhớ như in, thực sự quá lợi hại.”
“Xem ra trường học người ta cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng.”
“Đó là đương nhiên, bọn họ thi đấu rất đẹp trai luôn, lát nữa các cậu chú ý xem.”
Kiều Huy rất kích động, sấn tới bên người Bàng Thư Vinh: “Bọn họ đang nói chúng ta đúng không?”
Bàng Thư Vinh gật đầu, trong mắt có chút cảm khái.
Một năm qua đi, bọn họ đứng trên sân thi đấu, cuối cùng cũng không còn là thứ rác rưởi bị người người mắng nữa.
Trong lòng tất cả mọi người đều có chút cảm xúc, dần dần bị người khác công nhận, thì ra chính là cảm giác này. Một năm vất vả đổ mồ hôi quả thực không phí công.
Đội ngũ này của Bách Chính, dường như vẫn đa số là người cũ. Chỉ thiếu duy nhất Y Khánh, giây phút cậu ta phản bội lại Bách Chính, đã tự mình rút khỏi đội ngũ.
Bàng Thư Vinh nắm tay đấm lên vai Kiều Huy: “Đều cảm ơn Dụ Sân đi.”
Là cô cho tất cả mọi người cơ hội thay đổi, đem đến hi vọng và nhiệt huyết, cho dù tương lai không biết trước được, nhưng sau này mỗi khi nhớ lại thời thanh xuân này, cũng không đến mức là một mảnh trắng xóa.
Dụ Sân đi tới khán đài, một giọng nữ quen thuộc chần trừ gọi cô: “Dụ Sân?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân quay đầu, nhìn thấy Phạm Thư Thu và Chu Dịch Diệp đang ngồi trên cao.
Trong lòng Chu Dịch Diệp bốc lửa, thù cũ hận mới khiến cô ta buột miệng: “Không phải ở trường học cô rất thanh cao sao? Bình thường còn chẳng nói với Mục Nguyên mấy câu, chẳng ngờ tới không biết xấu hổ đến thế này, Mục Nguyên đi đến đâu co chạy theo đến đó đúng không?”
“Tôi không có.” Dụ Sân nói.
Lời nói này của Chu Dịch Diệp quá khó nghe, đổi thành người khác ước chừng đã tức điên lên. Nhưng Dụ Sân mặc niệm, không đáng tức giận, người ta tức giận mình không tức, tức thành bệnh không ai thay. Trình độ như Bách Chính mà cô còn nhịn được, Chu Dịch Diệp thì là cái gì.
Mà kỹ xảo cãi nhau với người khác, bạn càng bình tĩnh,người ta càng tức bốc lửa.
Quả nhiên mắt Chu Dịch Diệp sắp phun ra lửa rồi: “Hôm nay cô có dám nói cho rõ ràng không!”
Dụ Sân chẳng hiểu sao: “Nói cái gì?”
“Có phải cô cố ý câu dẫn Mục Nguyên không?”
Dụ Sân không nói, Chu Dịch Diệp tự mình thích ai, thì đều cảm thấy như cả thế giới tranh cướp với cô ta. Cả mặt Chu Dịch Diệp đều viết “Cô phủ nhận cũng vô dụng.”
Dụ Sân nghĩ nghĩ, chẳng thèm đôi co với cô ta nữa, học ánh mắt của anh trai, nhìn cô ta một cái___Cô bị chậm phát triển à?
Chu Dịch Diệp: A a a a a!
Phạm Thư Thu kéo cô ta: “Đừng xúc động, đây là bên ngoài, cuộc thi sắp bắt đầu rồi. Sau này Mục Nguyên sẽ biết cô ta là người thế nào.”
Trên sân, thi đấu quả nhiên bắt đầu rồi.
Tổng cộng có bốn trường, đánh theo lối tích điểm, theo mô hình vs,bóng chuyền không tốn sức như bóng rổ, mỗi trường đều sẽ đánh với ba trường khác.
Trận thứ nhất là Nhất trung đấu với Tam trung, cấp ba Vu Hồ với Hằng Việt.
Đám thiếu niên lên sân, toát ra khí chất thanh xuân, chọc cho khán giả một trận hoan hô.
Lần thi đấu này là chọn sàn đấu trong nhà, tạm thời bố trí ống sắt để treo băng rôn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trên mỗi tấm băng rôn, là tuyên ngôn của mỗi đội, một trận thi đấu hữu nghị làm ra hình ra dáng.
Dụ Sân nâng mắt nhìn qua, tình hình chiến đấu hai bên không giống nhau.
Nhất trung và Tam trung thực lực tương đương, đấu qua đấu lại, bóng không lên cao cũng không xuống thấp.
Một bên khác, đám thiếu niên bên Hằng Việt giống như mở nút, nhàn rỗi dạo chơi đánh bại Vu Hồ.
Đám người này thật biến thái.
Đám biến thái đang cười xấu xa, Kiều Huy nói: “Đối diện là đội hình em giai nha.”
Bách Chính thân là cầu thủ chủ công, trước kia chỉ dựa vào ngang ngược, năm nay thì kỹ xảo nào cũng biết.
Cậu liếc về phía Dụ Sân đang ở trên khán đài một cái, khóe miệng giương lên,
Hai tay khép lại, cố ý trêu cô, làm thành động tác bắn súng.
Dụ Sân cong môi lên.
Mấy cô gái bên cạnh bỗng nhiên hú hét.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính không biết, một năm này cậu thực sự đẹp trai, thiếu niên tóc đen mắt sáng, bước đi như gió, khiến cho đám thiếu nữ thần hồn điên đảo.
“A a a a tôi chết mất, tôi muốn sinh cho anh ấy một đội bóng.”
Cách thi cuốn chiếu khiến cuộc thi rất nhanh kết thúc.
Bách Chính bọn họ đánh xong được một lúc, Nhất trung với Tam trung mới kết thúc, Tam trung thắng.
Trận thứ hai Hằng Việt đấu với Nhất trung, không nghi ngờ gì, Hằng Việt vẫn chiến thắng.
Bọn Kiều Huy càng đấu càng hăng, quả thật giống như máy chém thịt trên sân đấu.
Hằng Việt bọn họ năm nay chính là tồn tại như ba ba.
Không phải bọn họ chém gió, các đội trên sân đấu toàn bộ đều là hàng cháu chắt.
Cuối cùng cũng đến trận thứ ba, đến lượt Hằng Việt đấu với Tam trung, đây cũng là trận cuối cùng.
Mục Nguyên nhìn đám thiếu niên thoải mái đối diện, tâm tình có chút trầm trọng.
Thực lực hai bên có khoảng cách rất rõ ràng, dựa vào tính cách ác ma từ nhỏ của Bách Chính, ước chừng sẽ không để đội viên bọn họ đẹp mặt.
Năm ngoái thực lực còn tương đương, nhưng năm nay chỉ có thể làm nền cho người ta, trong lòng đám thiếu niên Tam trung rất uất ức.
Quả nhiên không cần biết là khi nào, chân lý “Học tập cũng giống như bơi ngược dòng, không tiến lên sẽ bị lùi xuống” đều không thay đổi.
“Mọi người giữ vững tâm thái tốt, đây là giải đấu hữu nghị. Bọn họ là trường thể thao, chúng là là trường học bình thường, vốn dĩ không thể so bì, mọi người cô gắng hết sức là được.”
Sợ tâm thái đội viên sụp đổ, Mục Nguyên đặc biệt dặn dò một câu.
Mọi người ào ào đáp: “Biết rồi đội trưởng.”
Bách Chính nhìn bộ dáng Mục Nguyên như lâm vào đại địch, khẽ giễu cợt một tiếng.
Kiều Huy bọn họ cũng xấu xa, cho dù đều nhớ tới lời dặn dò của Bách Chính, nhưng lại cố ý cười như tên trộm với Mục Nguyên.
Hây, chỉ hỏi cậu có sợ không!Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trận đấu chính thức bắt đầu, cơ bắp toàn thân Mục Nguyên căng thẳng, cậu thậm chí đã làm xong công tác chuẩn bị tình huống đột phát bảo vệ đầu của mình, mà Bách Chính phát bóng đều dựa theo quy tắc, tuy có dùng sức, nhưng sẽ không khiến người khác không đỡ được.
Mục Nguyên cau mày, nói không chừng cậu ta lại chơi bài khác thì sao.
Nếu đã như vậy, Mục Nguyên cũng không phải người khinh địch, mỗi một phút đồng hồ đều dùng toàn bộ sức lực mà đánh.
Dụ Sân sợ nhất là trận này, vì vậy nhịn không được mà đứng lên, đi tới trước mặt nhấ để nhìn.
Thiếu nữ nhìn bọn họ từ xa.
Bách Chính nhân lúc rảnh qua đầu lại.
Dụ Sân nhìn thấy rồi, đại ác long hôm nay rất ngoan. Đôi mắt cô cong lên, hai tay hợp lại, làm ra một hình trái tim đối diện cậu.
Ánh mắt Bách Chính phút chốc sáng rực, dịu dàng không thể đỡ nổi.
Bách Chính thi đấu còn phân tâm, Mục Nguyên là người đầu tiên phát hiện ra, tầm mắt cậu thuận theo Bách Chính nhìn qua, thì nhìn thấy thiếu nữ trên khán đài.
Một khắc đó, trong lòng đắng chát khó nói thành lời.
Tại sao một năm trước, người trong mắt cô là Bách Chính, một năm sau, Dụ Sân vẫn chỉ nhìn Bách Chính.
Min: tại sao ư? Tại vì ẻm là nam chính đó!
Rõ ràng trong sinh mệnh mười tám năm đổ về trước, cả thế giới đều chán ghét Bách Chính, tại sao người tốt đẹp như Dụ Sân, sẽ bao dung tha thứ cho cậu, thậm chí còn thích cậu?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Dụ Sân____Thiếu nữ huấn luyện rồng giỏi nhất
Cái tên gọi Kỵ sĩ ác long này quá bẩn, mấy người ma quỷ các ngươi bỏ qua cho bé Sân đi nha.
Share this: