Dụ Sân gọi mấy tiếng, bên ngoài cửa cũng chẳng có động tĩnh gì. Nửa đêm bắt đầu mưa hạt nhỏ, từ cửa sổ nửa khép nửa mở chỉ nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng mưa tí tách rơi.
Bách Chính dựa vào tường trong nhà vệ sinh, bình tĩnh nhìn cô.
Dụ Sân không có cách nào gọi Từ Học Dân đi vào, cô chọt chọt bả vai thiếu niên: “Bách Chính, gọi chú Từ vào đây.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Anh đã nói rồi, không cần ông ta.” Cậu nhìn Dụ Sân một cái, cũng muốn cô nhớ kỹ một chút, đừng có mà con chó con mèo nào cũng đi cứ.
Hai người giằng co một lúc lâu, sắc mặt Bách Chính khó coi thêm vài phần, nhưng cậu cực kỳ nhẫn nại, cậu trầm mặc không nói chuyện, cứ nhất nhất giằng co với cô thành cái cục diện bế tắc như này.
Tính mục đích của cậu rất mạnh mẽ, thực sự mà điên lên đến cả bản thân mình cũng có thể hại.
Dụ Sân cắn răng, lần mò cởi thắt lưng cho cậu.
Bách Chính rũ mắt nhìn động tác của cô.
Dụ Sân mâm mê cởi thắt lưng ra, động tác của cô không thuần thục, lăn lộn mất nửa ngày. Lúc trước khi giúp cậu kéo khóa, cô nhìn chằm chằm phản ứng của cậu.
“Anh….Anh lại….”
Bách Chính đè ngượng ngùng xuống, cậu cũng không nghĩ tới sẽ thế này: “Em chậm quá, tay lại còn sờ loạn nữa.”
Lúc này không cần Dụ Sân nhắc nhở, cậu cao giọng nói: “Từ Học Dân, đi vào!”
Dụ Sân có gọi như nào cũng không gọi nổi Từ Học Dân, giờ ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bách Chính cười với Dụ Sân: “Em còn định ở lại đây à?”
Dụ Sân mặt đỏ tai hồng, để Từ Học Dân đỡ cậu, tự mình chạy ra ngoài, cô lấy chăn quấn chặt người mình lại, cố gắng quên đi cảnh tượng ban nãy.
Cô chạy rồi, còn lại Bách Chính và Từ Học Dân.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nụ cười trong mắt Bách Chính không còn nữa, cậu cắn răng, thấp giọng cảnh cáo Từ Học Dân: “Quản mắt ông cho tốt.”
Từ Học Dân buồn cười nghĩ, nhìn xem, cậu chủ nhỏ đúng là tiêu chuẩn kép. Lúc này không phải da mặt rất dày sao?
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước róc rách, không lâu sau Từ Học Dân đỡ Bách Chính đi ra.
Dụ Sân ở trên giường, một đùm nhỏ cuộn lại co rụt vào trong chăn.
Từ Học Dân ra ngoài, Bách Chính nằm trên giường, nhịn xuống dục vọng muốn trêu chọc cô nói chuyện.
Tay cậu không thể động, nhưng cơ thể lại đang hưng phấn, là lửa cô chọc ra, cậu lại không có cách nào để dập.
Bách Chính đã là lợn chết không sợ nước sôi, liền nằm ngửa lên giường.
Dụ Sân núp trong ổ chăn, che hai má đang đỏ rực lại, cũng quên mất nửa đêm sau làm sao ngủ đi rồi.
Sáng sớm, Bách Chính gọi cô dậy: “Dụ Sân, tới giờ đi học rồi.”
Dụ Sân vùng tỉnh, cô sợ bị muộn học, vội vàng nhảy xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.
Bách Chính dựa vào đầu giường thấy cô vội vội vã vã.
“Em đừng gấp, chút nữa ăn sáng đã, anh bảo lão Từ đưa em đi, còn lâu mới tới thời gian vào học, nhất định sẽ đến kịp. Cũng không cần lo lắng vào cổng thế nào, lão Từ sẽ xử lý.”
Dụ Sân gật đầu, đầu tóc cô rối thành một nùi, còn có một đám tóc dựng lên. Nhìn thế nào cũng đáng yêu, Bách chính nhìn chằm chằm cô, môi cong lên không hạ xuống được.
Dụ Sân không để ý cậu, vội vã buộc tóc thành túm đuôi ngựa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trước khi cô đi ra ngoài, quay đầu hỏi cậu: “Anh thấy đỡ hơn chưa?”
“Ngón tay có thể động rồi, không sao.”
Dụ Sân cũng vui vẻ cười cười.
Nụ cười của cô cực kỳ ấm áp, tia nắng đầu tiên sáng sớm trong phòng tắm, là khoảnh khắc Bách Chính nhung nhớ nhất.
Ánh mắt cậu nhịn không được nhu hòa đi: “Đi học đi.”
Dụ Sân ăn sáng ở trên xe.
Cô vốn sẩu khổ vì không có giấy thông hành để vào trường, nhưng không nghĩ tới Từ Học Dân nói vài câu với bảo vệ gác cổng, xe trực tiếp đi vào bên trong rồi.
Tâm tư lão Từ rất tinh tế, lúc này đây là thời gian đi học, học sinh từ cổng ào ào đi vào, bị người khác nhìn thấy Dụ Sân bước xuống từ xe sang khó tránh khỏi bị người ta nói này nọ.
Thời học sinh đơn thuần chân thật nhất, nhưng cũng dễ dàng bị tổn thương nhất.
Lão Từ lái xe vào một chố kín đáo, lúc này mới cung kính mời Dụ Sân xuống xe.
Dụ Sân nói cảm ơn với ông, vẫy tay chào: “Chú Từ tạm biệt.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Từ Học Dân đột nhiên hỏi: “Dụ tiểu thư, cô thực sự thích Bách thiếu sao?”
Dụ Sân không ngờ ông lại hỏi vấn đề này, cô nghĩ ngợi, rồi thành thật nói: “Có lẽ không đủ sâu đậm, nhưng tuyệt đối thật lòng.”
Bức tường nam trong lòng đều bị thiếu niên kia húc đổ rồi, tim cô cũng chẳng phải làm từ gỗ.
Vẻ mặt Từ Học Dân cực kỳ ngạc nhiên, ông nói: “Vậy thì, phiền cô ở bên cạnh cậu ấy thêm vài năm.”
Chẳng sợ quãng thời gian ngắn ngủi, tương lai cũng đủ để Bách thiếu hồi ức cả đời.
“Cái gì vài năm ạ?”
Trong lòng Từ Học Dân khó tránh khỏi có vài phần lo âu không buông xuống được, cũng không đáp lời, lái xe rời đi rồi.
Dụ Sân về tới lớp học, vẫn chưa bắt đầu tự học buổi sáng.
Dư Xảo ngồi trong góc, thấy cô bước vào, vội vàng lên trước nói: “Dụ Sân, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
“Sao thế, bên giáo viên đời sống không có vấn đề gì, là trong trường truyền ra lời đồn, nói cậu yêu đương với một học sinh trường Hằng Việt.” Sáng sớm Dư Xảo nghe thấy lời đồn liền ngu ngơ rồi, vội vàng đem chuyện này kể lại cho Bách thiếu nghe.
Dụ Sân ngây người.
Ánh mắt cô quét qua xung quanh một vòng, quả nhiên bạn học trong lớp đều đang âm thầm nhìn trộm cô. Một bộ dạng hóng chuyện.
Tam trung có quy định không được yêu sớm, lúc trước khi Đinh Tử Nghiên tuyên bố trước bàn dân thiên hạ cô ta và Mục Nguên yêu nhau, Mục Nguyên phải tốn một thời gian dài mới ổn định lại được ảnh hưởng tiêu cực, còn bị ghi lỗi, viết giấy cam đoan. Chẳng qua mấy việc này không được nêu lên trước cờ.
Đến lượt Dụ Sân chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao cũng là Tam trung chẳng có mấy người xem trọng Hằng Việt cả.
Lại thêm danh tiếng của Dụ Sân ở trường không nhỏ, chuyện này như mọc cánh bay khắp nơi, mới qua một đêm dường như toàn bộ các khối đều biết rồi.
“Dụ Sân, cậu không sao chứ? Đừng sợ, mấy người kia mồm miệng không sạch sẽ, thích nói linh tinh.”
Dụ Sân mím môi: “Cảm ơn cậu, tớ không sợ.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô trở về chỗ ngồi của mình, Chu Dịch Diệp cách mấy bàn quay đầu lại, nụ cười đắc ý, cô ta dùng khẩu hình nói: Đáng đời.
Dụ Sân còn gì không rõ nữa.
Trong lòng cô xác thực có chút loạn, lần đầu tiên Dụ Sân trải qua chuyện như thế này, nhưng ngay cả đến bản thân cô cũng chẳng nói rõ nối quan hệ giữa cô với Bách Chính.
Cô không cảm thấy mất mặt, cũng không cảm thấy Bách Chính tồi tệ, nhưng quy định của trường giống như một khối đá nặng nề đè ép xuống. Nghĩ tới sau khi chuyện được nháo lớn lên, Dụ Trung Nham bọn họ phẫn nộ, trong lòng Dụ Sân hốt hoảng mê mang, chỉ trầm mặc.
Không chỉ có lớp bọn họ, ngay cả lớp sáu cách vách cũng bùng nổ rồi.
“Cái gì? Không phải chứ? Dụ Sân với cái người ở trường rác rưởi kia….”
“Không ngờ ánh mắt của cậu ta lại độc đáo thế, chậc.”
Mục Nguyên nắm chặt bàn tay, quay đầu quở mắng: “Mấy người nói linh tinh gì đó!”
Đám học sinh ào ào nói: “Lớp trưởng.”
“Sắp tới giờ lên lớp rồi, đừng lan truyền tin đồn thất thiệt.” Cậu ta cố gắng bình tĩnh nói, “Giải thi đấu hai ngày trước tôi cũng ở đó, bọn họ là vì cứu tôi.”
“Nhưng mà lớp trưởng ơi, có người nói, rất sớm trước kia đã thấy bọn họ ở cùng nhau rồi.”
Ở trong góc, Dụ Nhiên trước giờ chưa từng phản ứng gì, lạnh lùng nhìn cậu ta, dường như ngay giây sau sẽ lên đấm cậu ta vậy.
Học sinh kia ngây người, lúng túng nói: “Không nói thì không nói.”
Cũng may chuông vào lớp cũng chuẩn bị vang lên rồi, đám học sinh cũng không nghị luận chuyện này nữa, mà ảnh hưởng của tin đồn không thể đánh giá thấp.
Bách Chính đọc tin nhắn Dư Xảo gửi đến, cau mày lại.
Từ Học Dân biết nhiều hơn nói: “Có người ác ý tung ra lời đồn, bây giờ không chỉ đám học sinh, ngay cả giáo viên ở lớp Dụ Sân cũng biết hết rồi.”
Trong lòng Từ Học Dân cân nhắc: “Nếu cậu không yên tâm, tôi sẽ đi chào hỏi với giáo viên bên đó một tiếng.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Kỳ thực theo Từ HọcDân thấy, tình cảm thuở niên thiếu rất yếu ớt. Chỉ duy đời sau của nhà họ Từ, mỗi một người đều là kẻ si tình. Tình cảm của bọn họ chẳng phân biệt tuổi tác, không phân biệt năm tháng với thay đổi của thời gian, mà đối với cô gái bình thường mà nói, thích ở thời niên thiếu rất mong manh.
Dụ Sân có thể vì bị ba mẹ ngăn cấm, giáo viên không tán đồng, thậm chí đến lời đồn trong đám học sinh, mà sẽ buông tay Bách Chính.
“Ông đi chào hỏi không đủ, lời đồn tổn thương người, tôi rõ ràng.”
Bách Chính cũng từng trải qua, sau khi thân thế của cậu bị bạo lộ, quang thời gian đó, cả thế giới đều mắng cậu. Rõ ràng có người còn chưa gặp cậu bao giờ, đều hận không thể đẩy cậu đi chết.
“Theo cậu thì chuyện này nên xử lý thế nào.”
“Kẻ tung lời đồn phải tìm cho ra, bây giờ tự tôi tới trường của cô ấy một chuyến.” Bách Chính nói “Bệnh viện không phải có nhiều xe lăn à? Cầm một cái ra đây.”
Từ Học Dân chẳng biết Bách Chính định làm gì, nhưng lập tức đi chuẩn bị.
Khi bọn họ tới Tam trung, Từ Học Dân sai người đẩy Bách Chính vào trong tòa nhà dạy học.
Đoàn người bọn họ đến vào thời gian kết thúc tiết học, không có tính toán muốn tránh mặt người khác, vì vậy trên đường đều có người nhìn Bách Chính.
Bách Chính mặt không đổi sắc, lúc cậu tới văn phòng giáo viên, chủ nhiên lợp Dụ Sân đang định gọi Dụ Sân tới.
Bách Chính lười nhác dựa vào xe lăn, chậm rãi cười: “Cô giáo Triệu, đã lâu không gặp.”
Triệu Thi Văn nhìn thấy cậu, thì nghĩ ngay đến con trai mình, sắc mặt khó coi hơn một phần. Sau khi Triệu Thi Văn biết cậu không còn là người thừa kế nhà họ Bách, sớm không còn sợ cậu nữa: “Cậu đến đây làm gì?”
Bách Chính nhìn đám học sinh ở một bên: “Không cần gọi Dụ Sân nữa, tôi cũng là chính chủ, tôi ở đây, còn cần gọi cô ấy nữa không?”
Học sinh không nhận ra cậu, nhưng trên người cậu cso khí chất hoang dại, khiến người ra sợ hãi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính chẳng thèm để tâm đến đám học sinh đang vây quanh văn phòng dòm ngó.
Cậu cười với Triệu Thi Văn: “Có gì thì bà cứ hỏi ông đây.”
Triệu Thi Văn nhìn không nổi bộ dạng không coi ai ra gì của cậu: “Cậu với Dụ Sân là yêu sớm?”
“Bà nói phải thì phải, tôi còn ước gì là thật.”
Đám học sinh nghe trộm bên ngoài một trận xôn xao.
Bách Chính dựa về sau, cho dù cả người thoát lực, cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến phần điên cuồng trên người cậu cả: “Nếu là sự thật, các người có phải sẽ đuổi học Dụ Sân không? Vậy thì nhanh lẹ dùm, đuổi cô ấy đi rồi cô ấy chẳng thể chạy được nữa, vừa đúng lúc chỉ có thể đi theo tôi.”
Cậu nói như vậy, Triệu Thi Văn ngược lại hơi ngờ vực: “Cậu cố ý nói bậy, muốn hãm hại Dụ Sân?”
“Nếu bà đã nhìn ra rồi.” Bách Chính nhếch môi lên, “Chẳng còn cách nào, trước kia ở Hằng Việt cô ấy chẳng thèm để ý đến ông đây, cô ấy kiêu ngạo như vậy, lấy lòng thế nào cũng vô dụng. Quy định rách này của trường bà, khiến cô ấy càng ghét tôi hơn, các bà đuổi học cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo ông đây về Hằng Việt.”
Thực sự quá không biết xẩu hổ, quá ác độc!
Ngay đến Triệu Thi Văn cũng nghẹn họng trân trối.
Học sinh bên ngoài náo nhiệt nhỏ giọng nghị luận: “Cậu ta chính là Bách Chính à? Loại người như ba cậu ta, nếu trường học chúng ta đuổi học Dụ Sân, vậy sau này cậu ấy làm sao đây?”
“Bị loại người này nhìn trúng đúng là thảm.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Có chút đồng tình Dụ Sân.”
“Đây là vương bát đản gì thế, quả nhiên là rác rưởi từ trường rác rưởi mà ra. Dụ Sân nhất định không thể quay về trường rác rưởi đó được, cậu ta nghĩ đẹp lắm.”
Học sinh bên ngoài đã mắng lên rồi, sắc mặt Bách Chính vẫn bình tĩnh, mặc kệ bọn họ mắng.
Từ Học Dân đứng ở bên ngoài, trong lòng chẳng biết là cảm nhận gì.
Chiếc gai nhọn nhất trong tim Bách thiếu, lại có một ngày bđược cậu dựng lên bảo vệ một người con gái.
“Mau chóng đuổi học đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Bách Chính bực bội thúc giục nói.
Ngay trước mặt bao nhiêu học sinh, Triệu Thi Văn nói lời chính nghĩa: “Không thể nào! Cậu mà dám quấy rối bất kỳ học sinh nào trong trường chúng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bách Chính cười lạnh: “Bà thử xem, xem tôi sợ hay không.”
Câu nói này giống như một quả bom, lại khiến đám học sinh bắt đầu phẫn nộ.
Bọn họ đều chịu giáo huấn chính trưc mà trưởng thành, nào có gặp qua người tà ác thế này, con người u ám như vậy.
Ngoài cửa văn phòng sắp đứng trật kín rồi, hận không thể xông lên đá Bách Chính ra khỏi trường họ.
“Bách Chính tới trường chúng ta rồi, mau đi xem đi!”
Dụ Sân ngây người, còn cho rằng bản thân nghe nhầm. Cô vội vàng đứng dậy, đi theo đám người náo nhiệt, xuống dưới đi về hương văn phòng.
Không ngờ ở ngoài cửa văn phòng còn náo nhiệt hơn cả năm mới.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đấm học sinh nghị luận thóa mạ, giáo viên sắp chống đỡ không được rồi.
“Phi, vừa độc ác vừa xấu xa, có ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Loại người này sao vẫn sống trên đời này chứ?”
“Dụ Sân quá thảm luôn, đây rõ là biến thái.”
……
Bách Chính quay đầu, lạnh lùng nói: “Câm mồm, toàn bộ cút hết đi cho ông.”
Khi ánh hào quang của cậu toàn bộ bùng lên, đến đám người Hằng Việt còn sợ chứ đừng nói gì đám học sinh Tam trung? Đám người lập tức câm miệng.
Từ Học Dân lập tức đẩy xe lăn của Bách Chính đi, đám người dạt sang hai bên, cậu nhìn một cái là thấy cô gái ở phía sau cùng.
Cô gái vội vàng nhìn cậu, muốn đi tới nhưng bị đám người chặn đứng.
Bách chính giả vờ như không nhìn thấy cô, ra hiệu cho Từ Học Dân đi lướt qua người cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đi được khá xa rồi, cậu ngoảnh đầu lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng xuống.
Từ Học Dân thở dài: “Cậu hà tất vậy chứ?”
Cậu không nói chuyện.
Cho dù cuộc đời cậu nát tới vũng bùn lầy, cũng muốn cuộc đời của DụSân nở bông hoa sạch sẽ nhất.