Dụ Sân biết Từ Học Dân đang ngạc nhiên cái gì, sự kiện lời đồn lần trước, đúng thật khiến cô sợ hãi.
Gia giáo nhà cô nghiêm khắc, nghĩ tới Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính thất vọng, trong lòng cô nghẹn không thở nổi. Không phải ai cũng giống như Bách Chính, đối với bất cứ chuyện gì đều chẳng sao hết.
Dụ Nhiên hàng tuần đều cùng cô về nhà, trên một loại trình độ nào đó khiến cô thở phào một hơi.
Mà một mùa đông qua đi rồi, cô thường xuyên mơ thấy Bách Chính.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu dùng đom đóm thắp sáng con đường, cậu quỳ xuống ôm cô vào trong ngực, cậu cõng cô về nhà, bầu trời ngày đó cực kỳ đẹp, vì vậy trong giấc mơ, khóe miệng cô giương lên.
Cô ấp ủ dũng khí suốt một mùa đông, cuối cùng trong ngày tuyết đầu mùa rơi xuống, cô tới tìm cậu.
“Bách Chính ở nhà không ạ?”
“Có, cô gõ cửa là được.” Bình thường Từ Học Dân cũng không canh chừng cậu, nhưng vết thương cảu cậu mới lành, lại xảy ra chuyện của Bách Thiên Khấu, thực sự Từ Học Dân không yên tâm nổi.
“Đây là lạc rang với hạt bí nhà cháu, còn có đậu tằm nữa, chú Từ nếm thử đi ạ.”
Cô mở túi ra, chia cho Từ Học Dân một ít.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Từ Học Dân nhận lấy, vẻ mặt nhu hòa: “Cảm ơn Dụ tiểu thư, cô đã đến rồi, vậy tôi đi trước nhé, công ty vẫn còn chút việc.”
Ông nói xong, lên xe ra hiệu tài xế lái xe đi.
Dụ Sân nhìn ông rời đi, lúc này mới gõ cửa nhà Bách Chính.
Không lâu sau, cửa được mở ra, mắt thiếu niên buồn ngủ nhập nhèm, vẻ mặt bực bội.
Đầu tóc cậu hỗn loạn, chỉ mặc một chiếc quần bốn góc, một bộ dạng chán nản bất kham vô cùng.
Dụ Sân trợn to mắt, tầm mắt cô quét qua cơ bụng của cậu, còn có hình xăm trên eo, cuối cùng rơi xuống chiếc quần bốn góc, chớp chớp mắt.
“….” Bách Chính nhìn thấy Dụ Sân, lập tức đóng sập cửa.
Bách Chính còn tưởng là Từ Học Dân, quãng thời gian này trong lòng cậu vô cùng suy sụp, một bên nghĩ đến bệnh tình của Bách Thiên Khấu, một bên nghĩ tới Dụ Sân xa cách cậu.
Cho dù Dụ Sân chưa nói gì, nhưng mỗi ngày Dụ Sân đang làm gì, cậu đều biết rõ.
Trong lòng cậu nôn nóng, vuốt nhẹ lên tấm ảnh của Dụ Sân, cô rất vui vẻ, thi thoảng còn đi tản bộ với Dư Xảo. Khi Dụ Nhiên cùng cô về nhà, trên mặt cô luôn xuất hiện nụ cười.
Rõ ràng lời đồn đã được làm rõ, còn cách cô xa hơn, là Bách Chính tự nguyện. Nhưng khi Bách Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ nụ cười của cô, lại không ngừng có những suy nghĩ đen tối ngoi lên.
Vì không muốn làm cô bị thương, cậu rất ít khi ra cửa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tiếng cười đùa vui vẻ bên ngoài, cậu ở trong nhà tập thể hình phát tiết bực bội, hoặc là vùi đầu ngủ. Không cần nghĩ, cũng biết hình tượng của bản thân hiện giờ tệ hại mức nào.
“Em đợi một chút, đừng đi, xong ngay đây!”
Bách Chính vừa mặc quần vừa nhỏ giọng mắng người, cậu hỗn loạn mặc xong quần, lại mặc thêm áo sơ mi. Lúc này mới mở cửa ra.
Cậu sợ Dụ Sân đợi không kịp nên đi mất, may thay cô gái vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt sáng lên nhìn cậu.
Vui sướng thình lình xuất hiện, dường như quét sạch những ưu tư bực bội thường ngày của cậu.
Trong mắt cậu cuối cùng cũng có ánh sáng, cười lên: “Anh giúp em đổi dép.”
Bách Chính vô cùng ân cần, cậu tìm dép lê mới, ngồi xổm xuống đổi dép cho Dụ Sân.
Tình yêu của cậu thẳng thắn rõ ràng cực kỳ, Dụ Sân lắc đầu: “Không cần, tự em có thể đeo được.”
Cô sợ cậu thực sự muốn thay dép giúp cô, vội vàng cởi giày ra, đeo đôi dép mà cậu đưa vào.
Thiếu nữ mang đôi tất chân mày xanh non, bên noài tuyết rơi phủ thành từng lớp một, chút màu sắc này của cô, như mầm non của mùa xuân vậy.
Bách Chính biết cô xấu hổ, liền không miễn cưỡng cô nữa.
Dụ Sân mới thay xong dép, đột nhiên bị người ôm lên.
Cô nhỏ giọng kinh hô một tiếng: “Bách Chính.”
Nụ cười của thiếu niên sảng khoái: “Nói cho anh biết, sao em lại tới đây?” những tư vị đẹp đẽ kia, từng lớp từng lớp tan vào trong tim, khiến cậu một giây cũng không nhịn được.
Cô đỡ lấy bả vai cậu: “Anh buông em xuống trước đã.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dép cũng bị rớt mất một chiếc rồi.
“Em nói trước, nếu không hôm nay không được đi.”
Dụ Sân xấu hổ không muốn nói nhớ cậu, cô cực lực chấn định nói: “Đi chúc tết, em tới thăm anh.”
Bách Chính nhỏ giọng cười một tiếng: “Còn gì nữa?”
Dụ Sân thẹn thùng: “Hết rồi.”
Bách Chính không động, nhếch mày cười: “Nói dối.”
Cô chuyển dời vấn đề nói: “Anh như thế, cánh tay không đau sao?”
Bách Chính thấy cô quan tâm mình, trái tim mềm mại như gì, cậu cuối cùng cũng không làm khó cô nữa, buông cô xuống, nhặt chiếc dép bị rơi đeo lên cho cô.
“Không đau.” Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Lần đầu tiên Dụ Sân tới nhà Bách Chính, căn nhà này là tài sản riêng của cậu, từ khi bắt đầu học ở Hằng Việt, thì không quay về nhà họ Bách nữa, một mình chuyển qua đây ở.
Cô cho rằng với tính cách cuồng vọng của Bách Chính, căn nhà nhất định vừa to vừa hào nhoáng, không nghĩ tới, ngoài phòng khách rộng rãi, thì chính là ba phòng một sảnh bình thường.
Một phòng được cậu sửa lại làm phòng tập gym.
Bách Chính thấy cô tò mò đánh giá, trêu chọc cô: “Chê nhỏ? Sau này anh kiếm tiền mua cho em một căn nhà thật to được không?”
Dụ Sân suýt chút nữa bị sặc: “Không có, anh nói linh tinh gì đó.”
Bách Chính giải thích: “Một người ở, nên không chú trọng.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cuộc sống của cậu vốn cẩu thả, cậu nắm lấy cằm Dụ Sân: “Em có chê anh vừa nghèo tính khí lại xấu không?”
Dụ Sân nhìn cậu một cái: “Anh còn nghèo sao?”
“Anh không còn là người thừa kế của nhà họ Bách nữa.” Bách Chính xoa đầu cô, quan sát vẻ mặt cô, “Những thứ bên Từ Học Dân, anh cũng không định tiếp nhận. Anh có lẽ sẽ giống như tất cả những người bình thường, nỗ lực kiếm tiền, từ không có gì cả mà bắt đầu. Nếu không làm được vận động viên mũi nhọn, sẽ rất nghèo, em có chê anh không?”
Cậu tự mình hiểu rõ, trên người đã từng, chỉ có hào quang của thân phận thái tử nhà họ Bách mới khiến người ta ào ào sấn đến.
Dụ Sân lập tức lắc đầu.
Lắc đầu mới phát hiện không đúng, Bách Chính đã cười tươi như hoa rồi: “Thì ra em rất muốn ở cùng anh cả đời rồi?”
Dụ Sân tức đến nỗi đánh cậu, cậu nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô hôn lên, ánh mắt dịu dàng đi.
“Anh có nghèo đi nữa, cũng sẽ để cho em có được cuộc sống tốt hơn.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nếu Dụ Sân sống không tốt, giới hạn gì cậu cũng chẳng cần nữa, có thể dày mặt trở về nhà họ Bách, tài sản trong tay Từ Học Dân cũng có thể tiếp nhận.
Cậu sợ cô chê cậu, nhưng có được đáp án, khiến con người ta kinh hỉ cực kỳ, cô thực sự động lòng với cậu rồi.
Chẳng sợ cậu là một tên khốn kiếp, tương lai có thể không có tiền. Bách Chính hận không thể bổ đôi đầu cô ra xem, cô sao lại đi thích cậu cơ chứ?
Min: lạy bố ạ, người ta thích cũng thắc mắc, không thích thì phát khùng….
Nhưng cậu vui đến mức khóe miệng cũng nhếch lên rồi.
Bách Chính không hề nhắc câu nào đến việc tin đồn cả, Dụ Sân lấy dũng khí mở miệng nói.
“Sự kiến tin đồn lần trước, em nghĩ rất lâu, xin lỗi Bách Chính, là em không đủ dũng cảm, không đứng ra bảo vệ anh.”
Bách Chính nói: “Đừng có ngốc, đây mới là kết quả mà anh muốn, bị mắng hai câu chẳng chết được.”
Dụ Sân lắc đầu: “Là lỗi của em, trở về em suy nghĩ rất lâu. Tuy vẫn có chút sợ hãi, nhưng sau này em sẽ bảo vệ anh. Sau khi khai giảng, em sẽ đi làm rõ.”
Trong lòng cậu mềm mại lại buồn cười: “Cho dù anh rất cảm động, nhưng không cần thiết. Cần phụ nữ bảo vệ, căn bản không phải đàn ông.”
Thấy cô phồng má lên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính nói: “Chúng ta không giống nhau, anh cô độc một mình, nhưng em có rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ. Ba mẹ em, bạn học của em, ước mơ của em. Anh cái gì cũng không có, cho nên không kiêng không kị, em có quá nhiều, phải mang trọng trách đi về phía trước.”
Mắt mày cậu nhu hòa: “Sau này em còn phải thi đại học, làm chuyện em thích. Anh để em tới bên anh, không phải để em sợ hãi, ưu phiền, hi sinh, mà là….”
Cậu khựng lại.
“Anh hi vọng em vui vẻ.”
Dụ Sân nâng mắt nhìn cậu, ngây ngẩn nhìn Bách Chính.
Một năm trước, Bách Chính chẳng bao giờ nghĩ tới mình có ngày này. Cậu từng tham luyến những thứ tốt đẹp mà cô cho, đến này lại dùng hết mọi thứ để đối xử tốt với cô.
Thậm chí vì vậy, cậu có thể đè ép tính cách của mình.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô không muốn nhìn thấy cậu, cậu mặc trang phục thú bông ngốc nghếch nặng nề. Cô sợ hãi lời đồn thổi, cậu liền biến mất trong cuộc sống của cô. Chẳng sợ bản thân mình biến thành nóng này khó chịu, u ám khó khăn.
Cậu dần dần ý thức được một chuyện, trong trái tim cậu, Dụ Sân đã sớm quan trọng hơn chính bản thân mình.
Cậu từng nói với Từ Học Dân, nếu có một ngày, cậu nhịn không được tổn thương Dụ Sân, cậu sẽ giết chính mình trước.
Lời này tuyệt đối chẳng phải lời nói đùa.
“Cho nên nghe lời.” Bách Chính nhéo má cô, “Nếu cả đời này em cứ ngọt như thế, có tấm lòng này, bảo anh đi chết anh cũng đi.”
“Ngọt chính là câu mắng người ta ngốc đó!”
“Ở chỗ anh không phải.” Bách Chính cười nói, “Là vị giác.”
Cậu nâng cằm cô lên, muốn hôn cô.
Dụ Sân lập tức phát hiện, đẩy cậu ra, hai má nóng rực.
“Lúc trước anh nói, trước khi lên đại học, không hôn em nữa đó.”
Bách Chính hỏi: “Anh nói qua?”
“Nói qua rồi.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Ồ.” Bách Chính cười nói, “Vậy em tới.”
“Em mới không….”
Cô mới lắc đầu. Bách Chính đè lấy gáy cô, khẽ dùng sức, cả người cô rơi vào trong vòng tay cậu, bờ môi chạm lên làn môi lạnh lẽo của cậu.
Tay cậu dùng đủ sức, cô thoát không nổi, bị buộc hôn cậu.
Tuyết bên ngoài cửa sổ tạnh rồi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy, có người bắt người ta cưỡng hôn mình.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng hô khẽ của bé gái.
Bách Chính đem đầu cô vùi vào trong ngực mình, nhìn cục bột ngoài cửa, sắc mặt cậu khó coi: “Bách Thanh Hòa.”
Thì ra đến cửa cậu cũng không kịp đóng.
“Anh trai, anh trai.” Bách Thanh Hòa chạy lại.
Lần này cô bé không nhìn người anh trai mà mình thích nhất nữa, chạy qua, gọi cô gái trong ngực anh trai.
“Chị thơm thơm!”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân rất thích cô bé ngọt ngào này, nhưng mà một màn lúc nãy bị cô bé nhìn thấy rồi, cô thực sự muốn đâm đầu vào tường.
Bách Thanh Hòa kéo quần áo của cô: “Chị với anh trai đang làm gì đó?”
Dụ Sân vẫn chưa kịp nói, Bách Chính hung hăng nói: “Từ đâu đến thì cút về đó, nhà họ Bách có chuyện gì vậy, một con ngốc cũng không trông nổi.”
Nghe thấy anh trai mắng mình là đồ ngốc, Bách Thanh Hòa bĩu môi, muốn khóc.
Dụ Sân vội vàng xoa đầu cô bé, ôm cô bé vào trong lòng.
“Anh hung dữ cái gì chứ?”
Khóe miệng Bách Chính giựt giựt, cậu nhẫn nhịn, đi vào phòng bếp rót cho Dụ Sân và đồ ngốc kia cốc nước, ánh mắt cậu nhìn Bách Thanh Hòa rất không tốt. Dụ Sân khó lắm mới ở cùng cậu một lát, con nhóc này tới làm gì.
Lúc đi ra, Bách Thanh Hòa đang nằm trong vòng tay Dụ Sân, giọng nói non nớt muốn Dụ Sân thơm cô bé một cái.
“Dì cũng sẽ thơm thơm Thanh Hòa đó.”
Dụ Sân thấy cô bé thực quá dễ thương, vừa muốn hôn lên mặt cô nhóc.
Bị bàn tay ở giữa ngăn lại, che kín miệng cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Lòng bàn tay của thiếu niên ở trên môi cô, mang một sức mạnh không để cô thoát ra.
“Không cho.” Bách Chính nói, “Anh trai nó em không hôn, phải ấn em mới phối hợp. Đồ ngốc này dựa vào cái gì chứ.”
Cậu không hề có ý đùa giỡn chút nào, Bách Chính tóm cổ Bách Thanh Hòa ra khỏi vòng tay của cô, đặt cô nhóc xuống đất.
Lại lấy ví tiền từ trong ngăn tủ ra, rút đại một sấp, nhét vào túi cô bé.
“Được rồi, tiền mừng tuổi, mày có thể cút được rồi.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Thanh Hòa bị cậu ném ra ngoài cửa, Bách Chính gọi một cuộc điện thoại, bảo người tới đón cô nhóc đi.
Bách Thanh Hòa khóc như trời đất sụp xuống, Bách Chính cũng chẳng động, đóng cửa lại.
Cậu quay đầu, đè ép ánh mắt: “Nó đi rồi, chúng ta tiếp tục.”
“….” Dụ Sân nhịn không nổi nói,:Anh còn xấu xa hơn anh trai em.”
Bách Chính cong môi: “Trong sinh mệnh của em, anh sẽ là tốt nhất.” Sẽ không có người nào thích cô hơn so với cậu.
Dụ Sân đột nhiên ghé sát vào tai cậu: “Hôm nay em đến đây, thực ra có câu nói muốn nói cho anh biết.”
Hơi thở của cô ngứa ngáy, khiến hô hập của Bách Chính run rẩy.
“Nói.”
Thiếu nữ bay nhanh tới mở cửa, chạy ra bên ngoài.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Giọng nói của cô giòn tan: “Chúc mừng năm mới.”
Dụ Sân thấy sắc mặt Bách Chính cứng ngắc, không nhịn nổi cười. Đáng đời, giáng sinh năm ngoài, đồ xấu xa này chính là trêu ghẹo cô như thế.