Bách Chính lúc đầu hơi giật mình, nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng cậu cũng chỉ còn lại vui mừng vô tận.
Dường như tất cả u ám của thời gian trước, đều tản đi hết trong giờ khắc này.
Cậu biết Dụ Sân không thể ở lại lâu, gia giáo nhà cô nghiêm khắc, còn phải về sớm ăn cơm tất niên, vì vậy nói: “Em đợi chút, anh tiễn em.”
Trong phòng mở máy sưởi, cho nên dù cậu chỉ mặc áo sơ mi thôi cũng không lạnh. Nhưng bên ngoài trời rơi tuyết, bắt buộc phải mặc thêm quần áo, Bách Chính mặc thêm áo khoác, lại cầm thêm một chiếc khăn lông cừu màu lam đậm.
Cậu quàng vào cho Dụ Sân, giơ tay ra với cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân khẽ ho một tiếng, bàn tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô gái bên trong chiếc khăn rộng rãi càng khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn, trái tim cậu được lấp đầy, trong mắt chỉ có giờ khắc này, không có chí khí đến mức chẳng muốn cái gì nữa.
Bách Chính không nỡ để cô lập tức rời khỏi, cho nên dắt tay cô, chậm rãi đi trên phố.
Tuyết rơi đầy trên cành cây, cậu sống mười chín năm trời, đây là lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc bình dị này.
“Dụ Sân, lần đầu tiên anh thích một người, nếu có chỗ nào làm chưa tốt, đều có thể sửa đổi vì em.”
Trở thành kiểu người mà em thích nhất, em sẽ bên anh cả đời.
Dụ Sân vẫn luôn nói cậu xấu xa, nhưng khi cậu thực sự nói như thế này, cô ngay cả cậu sai chỗ nào cũng không chỉ ra được.
Bất chi bất giác, cậu đã trở thành người tốt nhất trong lòng cô.
Cô cố nén xấu hổ xuống, nhỏ giọng nói: “Em cũng đối xử tốt với anh.”
Bách Chính xoa đầu cô, cười nói: “Ừ.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đồ ngốc này ngượng ngùng trịnh trọng thế này, ngay cả trêu chọc cô cậu cũng không nỡ. Thật lòng của cô vừa nhiệt tình vừa giản đơn.
Dụ Sân không giống cậu, một khi nói ra nhất định sẽ làm được.
Cô có thể tới tìm cậu, đã nói lên tất cả. Cô gái được nuôi dưỡng bởi gia đình thư hương, rõ ràng cái gì cũng sợ hãi, nhưng lại bước tới bên cậu.
Lần đầu tiên trong đời Bách Chính được người ta kiên định lựa chọn.
Cậu sợ Dụ Sân bị lạnh, đưa cô đi một lát, liền lái xe đưa cô về. Khibạn thích một người, nắm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Dù không nỡ cô ấy rời đi, lại không nhẫn tâm cưỡng ép cô ấy ở lại.
Lái xe đến tiểu khu nhà Dụ Sân, cho dù tiểu khu nhà cô đã cũ lắm rồi. Nhưng mà đón năm mới, mọi người mọi nhà đều trở về, tiểu khu cực kì náo nhiệt, khắp nơi tràn ngập không khí mừng năm mới.
Bách Chính đứng thẳng người trong làn khói mờ ảo này, cảm giác vui mừng càng thêm chân thực.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Quà mừng năm mới của cậu đang cúi đầu tháo đai an toàn ra.
Bách Chính đột nhiên nói: “Đợi sang năm em thi đỗ đại học, đưa anh về nhà đón năm mới được không?”
Dụ Sân bị dọa một cái, ngẩng lên nhìn cậu.
“Có một chuyện này em vẫn mãi không nói, trước kia ba mẹ em muốn tặng anh bao lì xì cảm ơn. Sau đó vẫn chưa từng bỏ qua ý niệm này, em nói với gọ là mình nhận lầm người.” Lúc đó Dụ Sân thực sự vừa tức vừa hận, cả đời này cũng không muốn gặp Bách Chính nữa. Ba mẹ còn thúc giục cô đi tặng quà cho người ta, Dụ Sân chẳng còn cách nào, chỉ có thể đem chuyện Bách Chính không phải ân nhân của cô nói ra.
Dụ Sân cúi đầu.
Bách Chính hiểu, ba mẹ cô ước chừng cũng bất mãn với tên lừa đảo là cậu.
Nhưng sắc mặt cậu vẫn điềm nhiên: “Đừng sợ, anh sẽ tự mình nhận sai.”
Vì tương lai có được Dụ Sân, cái gì cậu cũng có thể làm.
Cậu thực sự đã từng nghĩ qua muốn bên cạnh cô cả đời.
Bách Chính cúi đầu, hôn lên trán cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Dụ Sân, năm mới vui vẻ.”
Qua hết năm mới, lại khai xuân quay về trường học, đã là học kỳ cuối cùng của cấp ba rồi.
Nhất là Triệu Thi Văn, lúc trước bị Bách Chính cưỡng bách làm giáo viên tốt hơn nửa năm, đến nay bỗng quen rồi, trong lòng nhịn không được có vài phần cảm khái.
“Học kỳ cuối cùng rồi, mọi người liều mạng một lần, phấn đấu vì tương lai của chính mình. Cố gắng nửa năm, nhàn nhã một đời. Chơi bời nửa năm này, cả đời này có thể sẽ rất cực khổ, các trò tự chọn đi.”
Những học sinh ở Tam trung đều là học sinh đầu vào ưu tú, trống vang không cần gõ mạnh, mọi người đều đắm mình trong học tập.
Dụ Sân phát hiện, tới học kỳ này, Dư Xảo đối với cô cực kỳ tốt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Có buổi sáng, cô nàng sẽ đưa cho cô một cốc sữa tươi, còn có bánh ngọt nướng thủ công nữa.
“Trong trường học đâu bán cái này, cậu mua ở đâu vậy?”
Dụ Xảo trấn định nói: “Ồ, cậu hai tớ tới thăm tớ, mang tới đó, tớ ăn không hết phần của hai người, chia cho cậu một phần.”
Dụ Sân nhận lấy ý tốt của cô nàng, lúc chỉnh lý vấn đề trọng điểm, cũng giúp Dư Xảo làm một bản chia cho cô nàng.
Dư Xảo khẽ sờ lên lồng ngực mình, mặc niệm: Tôi không có lương tâm.
Ngày thứ hai là sữa hoa hồng, khắp khoang miệng đều là mùi thơm. Dụ Sân nhìn Dư Xảo.
Dư Xảo cực lực trấn định giải thích: “….Cậu ba tớ cũng tới thăm tớ.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Được thôi.
Cậu rốt cuộc có mấy người cậu vậy.
Mùa xuân se lạnh, lúc khai xuân trời vẫn còn rất lạnh, bàn tay trẳng nhỏ của Dụ Sân khi làm bài tập cũng sẽ có lúc bị lạnh, ngày thứ hai, Dư Xảo đưa cho cô một đôi găng tay lông cừu.
Nhìn một cái liền biết giá không hề rẻ chút nào.
Dụ Sân nhìn chằm chằm cô nàng. Nào có người cậu nào mà ngay cả găng ta cũng suy nghĩ tới?
Dư Xảo cố gắng bình tĩnh, vẫn không chịu bại lộ thân phận gián điệp của mình, cô nàng khô khốc nói: “Nếu tớ…..Tớ nói tớ yêu thầm cậu, cậu tin không?”
Dụ Sân:….Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân thở dài: “Thay tớ cảm ơn Bách Chính.”
Dư Xảo biểu thị, cô nàng quá khó khăn rồi, thực sự đã cố gắng hết sức. Dựa theo tốc độ tặng đồ của Bách thiếu, làm gì có ai không hoài nghi đây. Thân phận gián điệp này của cô tận chức làm được hơn một năm mới bại lộ, rất không dễ dàng gì.
Nếu đã bại lộ rồi, Dư Xảo cũng không giấu diếm nữa, đem tất cả những thứ Bách thiếu chuẩn bị tặng cho Dụ Sân đều lấy ra.
Khăn quàng cổ cho con gái, vòng tay, kẹp tóc, càng phát rồ nhất là đến noãn aảo bảo cũng có luôn.
Dư Xảo nhét hết đồ vào trong tay cô: “Đây là của tuần này.”
Dụ Sân ôm lấy chúng, có chút buồn cười.
Min: noãn bảo bảo một loại miếng giữ nhiệt được dán vào trong quần áo.
“Anh ấy còn bảo cậu làm gì nữa?”
Dư Xảo lợn chết không sợ nước sôi nữa: “Chụp một tấm ảnh của cậu.”
“Cậu chụp được chưa? Tớ xem nào.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dư Xảo không còn cách nào, đành đưa điện thoại cho Dụ Sân, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô đánh chết rồi.
Dụ Sân nhìn điện thoại một cái, cô gái trong bức ảnh đang nghiêm túc làm bài tập, cũng chẳng rõ Dư Xảo chụp từ lúc nào.
Có lẽ làm trộm chột dạ có chút hoảng loạn, bức ảnh có chút cảm giác hơi mờ mờ.
Dụ Sân nói: “Bức này không đẹp, tớ giúp cậu chụp lại một tấm khác nhé.”
Cô cầm điện thoại trước mặt mình, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Định dạng xong khung ảnh.
Cô gái trong bức ảnh cười rất ngọt ngào rất xinh đẹp. Thấy cô không tức giận, còn giúp bản thân hoàn thành nhiệm vụ, Dư Xảo ngu người, mẹ, mẹ nó. Bách thiếu thực sự theo đuổi được người ta rồi?
Dụ Sân biết, cô không thể trách móc Bách Chính nhiều hơn. Cậu không phải là người dịu dàng, bởi vì cô mà trở nên kiềm chế, cẩn thận từng li từng tí.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu ngông cuồng tự đại, mà lại sợ cô bị người mắng một câu.
Dục vọng khống chế của cậu rất mạnh,mà hiện tại đã tự kiểm soát bước chân của mình.
Cô cũng nên trả lại cho cậu chút dịu dàng.
Ngày hôm đó Bách Chính huấn luyện trở về, mở điện thoại ra, thì nhìn thấy người con gái đối diện với ống kính, nụ cười xán lạn dịu dàng.
Cậu lập tức hoảng loạn, sợ cô sẽ tức giận.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mà lát sau cậu tỉnh táo lại, khóe môi không nhịn được giương cao lên.
Cô không tức giận, còn cười với cậu nữa.
Dụ Sân bắt đầu học cách bao dung tính cách và cực đoan của cậu.
Dạo gần đây tâ mtrạng cậu tốt không thể tả được, huấn luyện hết sức. Từ Học Dân thi thoảng đến thăm cậu cũng cảmh thấy cậu chủ nhỏ vui vẻ đến mức sắp thành thằng ngốc rồi.
Tất cả những thứ này đều là Dụ Sân mang tới.
Cô khiến cậu sáng sủa, vui vẻ, tràn đầy hi vọng.
Trong lòng Từ Học Dân tiếc nuối, cả đời chủ nhân trước, đều chưa từng có được vui vẻ như thế này. Bở vì căm hận của Mục Mộng Nghi, ngay cả đến tính mạng ngài ấy cũng đắp lên rồi.
Từ Học Dân biết, tháng ba đám người Bách Chính phai tham gia huấn luyện tập trung.
“Cậu thực sự không suy nghĩ đến chuyện tiếp nhận công ty sao?”
Bách Chính vắt chân lên, nằm ngửa trên sô pha, tay cậu sờ lên bức ảnh của Dụ Sân, khóe miệng cong lên.
“Không suy nghĩ, lão Từ, tôi cảm thấy bây giờ rất tốt. Trước giờ chưa từng tốt thế này.”
Từ Học Dân trầm mặc, cũng không khuyên cậu nữa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Sự việc lần trước của Bách Thanh Hòa tiểu thư, tôi quên nói cho cậu. Sau khi Bách Thiên Khấu bị bệnh, Nghi phu nhân vẫn luôn chăm sóc ông ấy, không có cách nào tiếp tục trông nom Bách Thanh Hòa tiểu thư nữa, cho nên cô bé rời khỏi bảo mẫu tự mình chạy đến đây.”
Mẹ ruột của Bách Thanh Hòa, vốn chẳng thèm quan tâm đến cô bé, nếu bị lạc mất ước chừng cũng chẳng khó chịu gì mấy.
Hiện giờ người người đều quan tâm tình trạng bệnh tật của Bách Thiên Khấu, sợ sau khi Bách Thiên Khấu chết đi, một chén canh cũng không được chia cho.
Bách Chính cũng đoán được tình huống này.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu nói: “Lão Từ, nếu như có thể, ông giúp đỡ chăm nom con ngốc kia một chút.”
Vốn đã ngu ngốc rồi, bây giờ còn chẳng có ai thương. Đừng có mà lạc mất nữa, chỉ cần ở nhà họ Bách, cả đời này của cô bé sẽ luôn là mệnh đại tiểu thư.
Từ Học Dân gật đầu: “Đây là tôi nên làm.”
Quãng thời gian này Mục Nguyên đều vì bệnh tình của Bách Thiên Khấu mà lo lắng. Cậu ta thực sự hiếu thuận, cũng không bởi vì tham quyền thế nhà họ Bách, Mục Nguyên dù sao cũng coi như được Bách Thiên Khấu nuôi lớn.
Nhà họ Bách loạn thành một đoàn, căn bản chẳng có ai rảnh rỗi để đi trông con ngốc kia.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trong lòng Từ Học Dân nghĩ, Bách Thanh Hòa gọi Bách Chính là anh, đúng là không bị thiệt chút nào.
Ít nhất trong lúc mưa gió bão bùng, chỉ có Bách Chính giương đôi cái của mình nên, hòng muốn che mưa chắn gió cho cô bé.
Tháng ba, Bách Chính và bọn Kiều Huy đều phải tham gia giải đấu tuyển chọn rồi.
Vì trong tỉnh thống nhất theo định chế tích điểm, bọn họ mặc trang phục đặt riêng để đi tập hợp, sau đó phải ở khách sạn của tỉnh một tuần, cho đến khi giải đấu kết thúc, mới quyết định có được tư cách tham gia vào vòng loại tuyển chọn vận động viên quốc gia hay không.
Đợi danh sách được định ra, những vận động viên may mắn, tháng năm sẽ bắt đầu tiến hành tuyển chọn vận động viên quốc gia.
Trước khi xuất phát một đêm, Bách Chính đổi vài bộ quần áo.
Kiều Huy nhìn trái nhìn phải, hưng phấn nói: “Bộ quần áo này ngầu thật đó.”
Bàng Thư Vinh nói: “Trang phục của vận động viên quốc gia đó mới gọi là ngầu, đi trên phố, % tỉ lệ quay đầu lại.”
Đám thiếu niên hăng hái lên, mỗi người đều có cảm giác khẩn trương khi sắp đối mặt với thử thách.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Vì lần này thi tích điểm, cũng coi tương đương với cuộc thi tốt nghiệp của trường thể thao bọn họ rồi.
Bách Chính thay quần áo xong, gọi điện thoại cho Dụ Sân.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói mềm mại củac ô gái: “Bách Chính?”
“Ừ, sao lại thở gấp thế?”
Dụ Sân thật sự không ngờ đến cái này mà cậu cũng nghe ra được.
“Vừa kết thúc tự học buổi tối, em đi leo mấy chuyến cầu thang. Không khí học tập ở đây quá khẩn trương, em đang rèn luyện cơ thể thuận tiện giải tỏa chút áp lực.
Cố nghiêng đầu kẹp điện thoại, một bên ngồi ở trên bậc thang nắn bóp bắp đùi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính có chút đau lòng cô, Tam trung là nơi quái quỷ gì vậy! Cậu còn không nỡ để Dụ Sân đi bộ, nơi quỷ quái kia lại để cô chọn phương pháp leo cầu thang giải tỏa áp lực.
Nếu không phải biết thi tốt nghiệp bắt buộc phải tham gia, Bách Chính chắc chắn sẽ nói chúng ta không cần thi nữa.
Cậu giấu đi tâm tình của mình, cười nói cho cô: “Ngày mai anh phải đi tham gia giải thi tích điểm rồi.”
Dụ Sân không biết lại nhanh như vậy.
“Cánh tay anh tốt chưa? Có ảnh hưởng đến anh phát huy không.” Cô khẩn trương nói, chỉ sợ vì bản thân mình khiến cho cuộc thi không thuận lợi.
“Sớm tốt rồi, một tay cũng có thể bế em lên.”
Dụ Sân cười lên.
Tiếng cười của cô giòn tan, truyền vào trong ống nghe, khiến ánh mắt cậu dịu dàng không kể siết.
“Anh phải đi một thời gian, em chăm sóc tốt cho bản thân mình. Anh để Từ Học Dân lại cho em, có việc gì thì có thể tìm ông ấy, tới lúc đó anh sẽ gửi số điện thoại của ông ấy vào điện thoại của Dư Xảo.”
Dụ Sân gật đầu: “Được.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô không cần phần chăm nom tỉ mỉ này, nhưng cũng không từ chối tâm ý của Bách Chính.
“Khi nào xuất phát.”
“Chiều mai.”
Dụ Sân còn muốn nói thêm gì đó, mà Dư Xảo đang thúc giục cô.
“Dì quản lý ký túc đang điểm danh rồi, Dụ Sân chúng ta phải về thôi.”
Dụ Sân chỉ đành nhanh chóng cúp điện thoại.
“Bách Chính cố lên.”
Cô về đến phòng ngủ, thế nào cũng nghĩ lời tạm biệt ban nãy quá vội vàng.
Ngày mai chính là thứ bảy, bọn họ buổi chiều sẽ xuất phát, buổi trưa khi tan học cô chạy nhanh một chút, nói không chừng có thể tới Hằng Việt tiễn cậu.
Bách Chính cực khổ một năm ròng, không thể không có ai tới cổ vũ cậu, tiễn biệt cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tuy Từ Học Dân rất chu đáo, nhưng sẽ không chiếu cố đến tình cảm của Bách Chính. Quan hệ giữa cậu và nhà họ Bách không còn nữa, nhà họ Bách sẽ không có người đi tiễn cậu.
Nếu cô không đi, cậu lại cô đơn một mình.
Cổng trường Hằng Việt, xe buýt đã chuẩn bị sẵn.
Ba Kiều Huy lái xe tới, ông hài lòng mà sờ cánh tay con trai: “Một thân cơ bắp này rèn luyện không tồi đâu, tiểu tử thối, nhớ tranh thể diện về cho ông đây, đừng có mà vừa vào đã bị loại ra đấy.”
“Biết rồi, ba, người đừng sờ loạn được không.” Kiều Huy đẩy tay ba mình ra, “Con không nhỏ nữa, để người khác nhìn thấy mất hết cả mặt mũi.”
Nhà Bàng Thư Vinh thì ông nội cậu ta đến, ba mẹ cậu ta bận rộn, nhưng ông nội cậu ta cực kỳ hòa ái, tới tiễn cậu ta.
Mẹ Đại Quang cũng tới. Mẹ cậu ta đã bạc trắng nửa đầu, khóe mắt có nếp nhăn.
Bà đưa thêu cho mỗi thiếu niên một cái băng bảo vệ cổ tay.
Bách Chính một mình dựa vào bờ tường.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mẹ Đại Quang đi tới, đưa cho cậu một cái băng bảo vệ cổ tay.
“Cháu là Bách Chính đúng không, bác thường nghe Đại Quang nhắc đến cháu, cảm ơn cháu chiếu cố nó hai năm qua. Đại Quang rất sùng kính cháu, nó hiểu chuyện hơn nhiều rồi, bác không có gì để cảm ơn cháu, cái băng bảo vệ cổ tay này hi vọng cháu không chê.”
Bách Chính nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cậu lật đi lật lại băng bảo vệ cổ tay một hồi.
Xung quanh náo nhiệt ồn ào, mỗi một người dù có không tốt đi nữa, cũng có một hai người thân. Bọn họ từng bị bỏ rơi, đến nay quan hệ gia đình dần dần hòa hoãn lại.
Trong trường hợp này, thực ra cậu rất muốn hút một điếu thuốc, mà từ khi quyết định làm vận động viên, cậu không hề động đến thuốc lá nữa.
Thơi gian tạm biệt còn dư lại mười phút.
Bách Chính đang định lên xe trước.
Không ngờ tới có cô gái ở đằng xa loạng choạng chạy tới.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô gái cố gắng chạy tới bên này, chỉ sợ muộn mất. Ngày xuân lạnh lẽo, đầu cành nhú ra chồi non, một màu sắc của mùa xuân, đột nhiên nở bung trước mắt cậu.
Bước chân Bách Chính khựng lại, tập đập như bay.
Bách Chính dang hai tay ra, cô gái nhảy bổ vào trong lòng cậu. Bách Chính ôm lấy một vòng ôm thơm ngát ấm áp.
“Bách Chính, em đến cổ vũ cho anh.” Cô thở gấp.
Ánh sáng trong mắt cậu từng lớp mở ra, khiến cổ họng cậu sắp cứng ngắc. Lúc cô thích một người, thì ra có thể tốt đến mức này.
Tốt đến mức cậu ngay cả lời cũng chẳng nói ra nổi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Sao lại đến rồi? Trong điện thoại chẳng phải đã nói qua rồi hay sao?”
“Em không yên tâm về anh.” Hơi thở chậm rãi của cô phớt qua tai cậu, nụ cười cong lên, “Tất cả những bạn nhỏ khác đều có người tới tiễn biệt, Bách Chính nhà chúng ta cũng phải có.”
Cậu mím môi, ôm cô chặt hơn.
Những đau đớn kia, cô đơn, toàn bộ đều biến mất hết.
Chuyện mà cuộc đời này cậu làm đúng nhất, chính là đi tới khu nạn Liên Thủy, cho dù bên trong không có Dụ Sân, nhưng cuối cùng cũng đổi lại được một Dụ Sân.
Tử vong và hạnh phúc, chỉ cách nhau một đường, cậu dùng mang sống để cược, cuối cùng cược thắng rồi.
Hai phút cuối cùng.
Dụ Sân biết cậu phải đi, một năm này Bách Chính đều mặc một loại trang phục vận động, cơ thể thiếu niên thẳng tắp, hình xăm trên cổ cậu sớm đã không còn.
Cậu vẫn luôn thay đổi tốt lên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Phụ huynh sớm đã đi rồi, đội viên đều lục tục lên xe.
Bách Chính và cô đứng dưới gốc cây Tử đằng.
Dụ Sân buông tay trước.
Cô biết, Bách Chính cần phải rời đi. Cô không buông tay, Bách Chính chắc chắn cũng không đi.
Thiếu niên vừa muốn xoay người, Dụ Sân đột nhiên nói: “Bách Chính, anh cúi đầu xuống.”
Cậu lập tức cúi đầu, một nụ hôn thơm thơm mềm mềm rơi trên má cậu.
Trước kia cậu từng nói, mười phần nắm chắc chín phần, chỉ thiếu một cái hôn của cô.
Không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.
“Anh phải thuận lợi, cũng phải bình an.”
Đôi đồng tử màu đen của Bách Chính nhìn cô, gật đầu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu còn muốn sờ má cô, bên ngoài có người hô lên: “Anh Chính, xe phải đi rồi.”
Bách Chính chỉ có thể lên xe.
Một đám thiếu niên cười xấu xa nhìn cậu.
Kiều Huy nói: “Anh Chính, anh thực sự không nên tham gia quần vợt đâu, mà nên chọn điền kinh.”
Bách Chính ngẩng lên.
Đám thiếu niên cười rộ.
“Nếu để Dụ Sân ở điểm kết thúc, với tốc độ chạy của anh chắc chắn sẽ lấy được quán quân.”
Bách Chính cũng cười theo.
Bọn họ nói không sai, cậu sẽ không để cô đợi, cũng sẽ không để người khác nhanh chân đến trước, sẽ liều mạng chạy tới bên cạnh cô.
Nhưng bọn họ nói cũng không hoàn toàn đúng.
Dụ Sân trong lòng cậu chính là điểm cuối.
Cho nên dù làm bất cứ chuyện gì, đều có thể trở thành quán quân.