Trong khu vườn đầy hoa Ngọc Quỳnh diện chiếc váy màu hường nhẹ nhàng, cùng chiếc áo khoác len mỏng với vóc dáng người mẫu của cô càng tôn lên vẻ đẹp tươi trẻ của tuổi đôi mươi. Khoát tay Đăng Khôi cùng sảy bước dưới ánh nắng mặt trời chói chang ngắm hoa lúc này cô hạnh phúc biết đến chừng nào, cũng là lần đầu tiên hai người có một buổi hẹn hò yêu đương đúng nghĩa.
“ Khôi, lát nữa chúng ta đi ăn bánh canh Hồ Xuân Hương không? Anh thấy sao?” Ngọc Quỳnh tựa đầu vào vai Đăng Khôi mỉm cười hỏi.
“ Hai chúng ta thôi sao, anh nghĩ gọi mọi người đi cùng chắc sẽ vui lắm” không suy nghĩ gì nhiều anh trả lời theo phản ứng tự nhiên, mà không nhận ra ngụ ý bên trong.
Sắt mặt Ngọc Quỳnh có chút không vui, nhưng cô vẫn như mọi khi tỏ ra không có gì: “ Ừ,cũng được. Nhưng có phiền bọn họ không?”
“ Phiền sao” Đăng Khôi dừng bước, nhìn sang Ngọc Quỳnh như thể tra hỏi.
Cô lúng túng trước ánh nhìn của anh: “ Đừng nhìn em như thế” cô vội vàng giải thích trách ánh mắt khó hiểu của Đăng Khôi “ Chuyện vợ chồng Quốc đang xảy ra gì anh biết rỏ mà, hãy để họ ở cạnh nhau nhiều hơn”
Nghĩ lại lời nói của Ngọc Quỳnh không hề sai, chuyện mâu thuẩn xảy ra giữa hai vợ chồng nhà đó anh cũng có một phần trách nhiệm. Trong mọi bửa tiệc xã giao với khách hàng đi chung với Quốc Huy không ai khác chính là anh, mặc dầu anh biết rỏ các mối quan hệ ngoài lề của Quốc Huy chỉ phục vụ cho việc làm ăn, nhưng khó ở chổ chỉ mỗi anh hiểu thì cũng chẳng giải quyết được gì, Hoàng Nhi có thể kết vào tội “ bao che”. Việc anh đứng ra giải thích chỉ càng khiến Hoàng Nhi thêm hoài nghi.
“ Hoàng Long và Minh Anh họ cũng chỉ vừa làm lành với nhau. Cũng chưa chắn chắc đã hàn gắn, vậy anh nên cho anh ấy thời gian riêng tư chứ”
Nói đến đây lòng anh tự dưng se lạnh nhói buốt bên trong, ánh mắt trở nên khó chịu thật sự. Đoán được Ngọc Quỳnh định nói thêm điều gì đấy anh nhanh miệng cướp lời: “ Em có muốn đạp xe không”.
Đăng Khôi chỉ về hướng xa xa gần vườn hoa hồng, có những chiếc xe đạp đôi đang xếp theo hàng chờ khách ghé thuê. Sự đánh lạc hướng này khá thành công, khi Ngọc Quỳnh có vẻ rất hứng khởi với việc này, cô nhanh chóng kéo tay đi về hướng đó, hai người thuê một chiếc màu xanh lá họ cùng nhau đạp xe dạo quanh khắp phố phường đầy hoa khoe sắc nở rộ dưới ánh mặt trời tươi rói, cùng không khí có chút se lạnh của sứ sở mộng mơ này.
Tiếng cười dồn tan của Ngọc Quỳnh bay bổng trong không giang, chưa khi nào cô ở bên Đăng Khôi mà cười vui vẻ thật sự như lúc này, phải chăng đây là một tín hiệu đến từ anh sau bao năm cô mòn mỏi chờ đợi một tình yêu từ sau cái ngày anh nói cách đây 7 năm “ Chúng ta thử xem sao”.
Băng qua hết khu vườn này đến khu vườn khác, Ngọc Quỳnh thấm mệt cô dừng việc đạp xe, nhường lại phần đó cho Đăng Khôi một mình dùng sức điều khiển.
“ KÍT…” Anh dừng xe, quay đầu nhìn cô: “ Em mệt rồi sao”
Ngọc Quỳnh thở dốc, cô cười vui vẻ đáp lại: “ Ừm, mệt rồi thèm lắm một que kem”
“ Trẻ con thật” anh cười phì.
Anh cho xe tấp vào ghế đá ven đường, dùng tay thấm mồ hôi đang đổ trên trán cô trìu mến nói: “ Đợi anh đi mua kem, sẽ về ngay”
Cô hạnh phúc gật đầu: “ kem dâu nhé”
“ Nhớ rồi cô nương”
Đăng Khôi đi rồi, cô ngồi hồi tưởng lại lúc ban nãy mà không che đi nỗi nụ cười lúc này. Cứ ngồi ngẩn ngơ như thiếu nữ mười bảy lần đầu yêu đương.
“ Chị ơi mua giúp em đi ạ” một cô bé chừng bảy tuổi, kéo vạt áo cô chào hàng, đưa lên trước măt cô một giỏi hoa bất tử loại nhỏ.
Cô mỉm cười rút ra một mệnh tiền nhỏ đưa cho cô bé, vuốt ve mái tóc dịu dàng nói: “ Em cầm lấy, chị không lấy hoa đâu. Em lấy hoa bán cho người khác mà kiếm thêm tiền”
Cô bé nhận tiền nhưng cùng đồng lúc lắc đầu, dùi giỏ hoa vào tay Ngọc Quỳnh: “ Chị biết loài hoa này có ý nghĩa như thế nào không?”
Đương nhiên là Ngọc Quỳnh biết loại hoa này, đây cũng chẳng phải lần đầu cô thấy nó. Những lời nói chào hàng thế này cô cũng từng nghe rất nhiêu, nhưng giờ cô lại thấy khá hứng thú với cô bé này liền giả vờ hỏi: “ Ồ, vậy ý nghĩa của nó là gì?”
“ Vâng” cô bé gật đầu rất mạnh, khẳng định chắc nịch “ tên của nó là bất tử tưởng trưng cho sự vĩnh cữu không bao giờ bị hủy diệt”
“ ừm, chị biết” cô cười phì đáp.
“ Không! Chị không hiểu” cô bé lắc đầu “ chị xinh đẹp thế này chắc đã có người yêu. Chỉ cần ghi tên chị và người chị yêu vào mãnh giấy, đặt vào bên dưới giỏ hoa rồi cùng nhau đến thung lũng tình yêu chân thành cầu nguyện. Em chắc chắn cả hai người sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
Cô bé nói xong rồi chớp chớp ánh mắt long lanh, vội vàng bỏ đi…
Đăng Khôi quay lại với hai que kem ngon ngọt trên tay đầy hấp dẫn , thấy đứa bé bỏ chạy anh tò mò hỏi : “ em làm gì cô bé đó sao” anh chỉ về hướng kia “ Ngọc Quỳnh ác độc đến thế sao”
“ Anh mới là ác độc, em mua hoa cho cô bé đấy” Ngọc Quỳnh đưa cao giỏ hoa lên trước mặt.
“ Thật sao” anh cầm lấy giỏ hoa ngắm ngía, liền phì cười “ sao cứ mỗi lần đi Đà Lạt em lại chỉ mua mỗi loài hoa này đem về thế” rồi nhíu mày nhìn giỏ hoa đặt lên đặt xuống nhiều lần “Chẳng phải loài hoa này có sự tích rất đang buồn hay sao. Anh không muốn em trở thành chàng trai hái hoa kia đâu!”
Anh trề môi trả lại giỏ hoa cho Ngọc Quỳnh, đưa thêm cho cô que kem. Ngọc Quỳnh nhận lấy cười mỉm nghĩ ngợi về điều Đăng Khôi vừa nói, loài hoa này quả thực có một câu chuyện rất buồn đằng sau, bùi ngùi cô nhớ lại câu chuyện ấy…
Chuyện kể rằng có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết. Một ngày nọ, người con gái ước ao có được chùm hoa quí ở trên một đỉnh núi cao nhiều người biết đến nhưng không sao hái được, vì nghe đâu, đỉnh núi rất cao, trong khi hoa thì chỉ nở vào mùa đông tuyết phủ dày đặc nhất. Như vậy, người nào muốn trở thành chủ nhân của loài hoa quí hiếm ấy sẽ phải vượt qua mọi con đường băng tuyết, chinh phục đỉnh núi cao nghìn mét mới hái được hoa.
Chiều lòng người yêu, chẳng quản gian khổ nhọc nhằn, chàng trai đã từ biệt cô gái vào một ngày đầu xuân băng giá đang tan, để lặn lội đến nơi có chùm hoa quí. Khi tới chân núi, tuyết trời đã sang thu, chàng quyết tâm ngay lập tức trèo lên đỉnh núi để kịp mang hoa quí về cho người yêu đúng vào mùa xuân để kỉ niệm tròn một năm họ xa nhau.
Chàng leo, leo mãi từ mõm đá sắc nhọn này đến mõm đá sắc nhọn khác, mặc cho mưa rơi, mặt cho tuyết phủ, mặc cho băng giá quây quanh chàng vẫn trèo, mặt hướng về phía đỉnh núi cao, bò rạp cả thân hình xuống để tập trung mọi sức lực trèo lên đỉnh núi. Đói, khát, lạnh cóng... Không làm chàng lùi bước.
Cho đến một ngày đông có ánh mặt trời le lói, chàng trai đã hoàn toàn kiệt sức và không thể trèo lên đỉnh núi cao nữa. Chàng quay xuống vào đúng cái ngày tròn một năm xa cách người yêu trong tư thế quỳ rạp xuống, nhưng gương mặt vẫn hướng về phía đỉnh núi mà người ta lưu truyền là có loài hoa quí. Chàng tắt thở vì kiệt sức.
Và kì lạ thay, nơi chàng trai ngã xuống đã mọc lên một chùm hoa đỏ thắm như máu con tim, có thân mềm yếu nằm rạp xuống đất, nhưng đóa hoa lại tươi thắm sắc đỏ và vươn về phía có đỉnh núi. Về sau, người ta lại tìm thấy loài hoa lạ nơi nấm mồ chàng trai trẻ và để kỉ niệm mối tình bất diệt của chàng người đời đã đặt tên cho loài hoa ấy là hoa bất tử.
Đăng Khôi nói rằng anh không thấy cô giống chàng trai ngốc nghếch kia, vậy cô phải làm gì để anh yêu cô sâu đậm như chàng ấy không tiết thân mình hi sinh vì người con gái mà anh ta yêu đây?
“ Anh lo lắng cho em vậy sao?” cô cười mỉm.
Nếu Ngọc Quỳnh để ý đến sẽ thấy anh khi nghe câu nói đó đã dừng lại mọi động tác trong vài giây.
“ Tại cô bé nói chỉ cần viết tên người yêu vào, sau đó đặt vào giỏ hoa đem đến thung lũng tình yêu chân thành cầu nguyện. Tình yêu của hai người sẽ trường tồn bất diệt như tên loài hoa”
“ Ấy chà, ngây cả sự tích loài này ngày nay lại được thổi phồng lên quá thể nhỉ, con nít bây giờ được đào tạo bán hàng rất bài bản” anh cười trừ, lắc đầu ngán ngẫm.
“ Đăng Khôi này, chúng ta đính hôn được bao lâu rồi nhỉ”
“ Năm năm rồi” anh thãn nhiên trả lời.
“ Ồ, năm năm rồi đấy. Thời gian trôi nhanh anh nhỉ” cô cũng chỉ biết cười trừ trước sự dững dưng như không để tâm từ anh.
Đăng Khôi hiểu Ngọc Quỳnh đang muốn nói về điều gì nhưng anh vẫn cố tình xem như không có gì. Sự việc đính hôn với nhau cũng chỉ là một tình huống ngoài ý muốn, nếu ngày đó Ngọc Quỳnh không khóc lóc trước anh và nói rằng: “ ba em sắp không qua khỏi, ông muốn em có một nơi vững chải để an tâm ra đi” .
Trước câu nói đó anh gần như không còn cách nào khác là gật đầu, hơn thế lúc bấy giờ gia đình lại gặp khó khăn trong việc kinh doanh, sẳng đà như vậy ba anh liền ép đính hôn. Cả hai việc càng ngày càng luống sâu, không những là giúp đở lẫn cả trách nhiệm bảo vệ tập đoàn bên trong.
Vẻ như hướng đi ấy của anh của ba anh, lẫn Ngọc Quỳnh đều sai lệch cả rồi. Từ một mục đích nhỏ trở thành một rắc rối kéo dài đến nhiều năm.
Anh không muốn mọi chuyện tiến sâu hơn, càng luống sâu càng khiến Ngọc Quỳnh dẫm phải lầy không nhắc chân ra khỏi cuộc đời anh được, , dù như thế nào không yêu vốn là không yêu được. Rỏ hơn ai khác điều này sẽ làm cô ấy buồn cô ấy rời vào vực sâu thâm thẫm nhưng chỉ một thời gian thôi mọi vết thương rồi cũng sẽ lành lại.
Thừa lúc này anh cảm thấy rất thích hợp, là một cơ hội để có thể chấm dứt hoàn toàn việc hiểu lầm này, bản thân không muốn dây dưa thêm nữa : “ Ngọc Quỳnh, em thừa biết chuyện hôn nhân giữa hai chúng ta không thể xảy ra mà” Anh cúi gầm mặt “ Anh thật lòng xin lỗi”.
Que kem trong tay Ngọc Quỳnh lắc lư, bàn tay cô bóp chặt đến nổi kem vả ra cả bàn tay đang nắm thành quyền kia: “ Anh nói gì vậy, đừng đùa như thế không vui đâu”
“ Ngọc Quỳnh, nghe anh. Chúng ta không thể, xin em tha thứ cho kẻ phụ tình này” anh nắm lấy đôi tay đang tê cứng kia, mà thành tâm.
“Chúng ta đã đính hôn với nhau rồi đó Đăng Khôi, sao…sao có thể” gương mặt Ngọc Quỳnh trở nên trắng bệt, cổ họng khang khác,sức lực cơ thể như bị trút đi đến cạn kiệt, lồng ngực trở nên khó chịu “ Ba em…ba em giờ sức khỏe ông ấy chưa hồi phục hẳn, để một thời gian nữa được không anh, dù gì chúng ta cũng che dấu suốt năm năm rồi còn gì”.
Đăng Khôi kéo Ngọc Quỳnh lại ôm chặt vào lòng, trong khi cô lúc này khó mà bình tĩnh nước mặt dàn dũa theo lũ mùa kéo về tràn đê, bã vai run rẫy. Anh vẫn dịu dàng như mọi khi trấn an cô: “ Ngọc Quỳnh, từ lúc chúng ta đính hôn giả với nhau đã sai lầm rồi. Bác trai sẽ không nhắm được khi bị lừa dối như vậy đâu”
Đưa tay lên má cô, lau khô những giọt nước mắt nhói tim, anh ân cần : “ Ngọc Quỳnh anh xin lỗi, ngàn lần anh xin lỗi. Nhưng anh không thể làm tổn thương em, cô gái tốt như em xứng đáng có một người đàn ông yêu em thật sự chở che. Còn chuyện giữa hai gia đình sẽ ổn thôi, anh sẽ đến nhà giải thích với bác trai và cả gia đình anh”.
“ Đăng Khôi, đừng mà…chẳng phải chúng ta đang rất tốt với nhau sao…Đăng Khôi…hức hức” sự đau lòng lên đến đỉnh điểm, cô ôm chặt anh khóc nấc lên đầu không ngừng lắc mất tự chủ.
“ Tại sao em không phải là người đó, mãi mãi không phải là người đó. Tại sao hả, Minh Anh chưa hề một lần để tim về hướng anh mà, sao em không phải là người đó,cô ta là gì chứ xưng không” Ngọc Quỳnh gào lên trong tiếng nghẹn lòng.
“ Ngọc Quỳnh đủ rồi” Anh nắm chặt hai bả vai mỏng manh của cô quát lớn : “ Đừng áp đặt lên Minh Anh dù không có cô ấy hay có đi chăng nữa, cũng không phải là vấn đề của hai chúng ta.”
“ Ngọc Quỳnh nghe anh nói đây, thứ anh cần thứ anh muốn nhìn thấy là em được hạnh phúc sống bên cạnh người yêu em, dành cả đời để bảo bọc chăm lo cho em. Không phải là một kẻ chỉ làm em đau khổ như anh, em hiểu không”
Ngọc Quỳnh giờ đây làm gì nghe lọt tai bắt cứ được điều gì, cô chỉ biết ngồi đó ôm tim khóc lên đau đớn tận cùng, không ngừng lắc đầu không thể chấp nhận sự thật này.
“ Anh không muốn nhìn em đau lòng kéo dài như thế này, ở bên một người không thể cho em tình yêu không thể cho em hạnh phúc, một người lúc nào cũng làm em khóc. Ngọc Quỳnh bên anh chỉ toàn những đớn đau, vĩnh viễn người thiệt thòi chịu mọi tổn thương là em , là em đó”
“ Em đã nhường nhịn thật nhiều, yêu anh hết sức có thể. Thanh xuân trao anh, con người trao anh, đến cả ngủ cũng duy nhất mơ thấy anh nhưng tại sao lại nhẫn tâm với em như vậy. Hãy cho em biết em phải làm thế nào, để anh có thể yêu em như anh yêu cô ấy. Đăng Khôi làm ơn hãy nói với em đi mà”.
Trái tim Ngọc Quỳnh giờ đây như có ai, từng đợt từng đợt đâm thẳng vào ngay tâm , đau đến nổi việc thở giờ cũng trở nên hết sức khó khăn, vụn vở ra thành trăm mảnh. Đau đến nổi tâm can liệt phế, cô biết người anh yêu không phải là cô, nhưng cô không nghĩ đến anh nhẫn tâm đến vậy. Chỉ biết dùng tình yêu chân thành của mình, cố nhẫn nại ở bên anh đến cùng, thậm chí còn hết lần này đến lần khác bày trò, pha kế để hai người đính hôn với nhau.
Vậy mà trái tim người này lại chẳng thuộc về cô lấy một lần, người đàn ông cô yêu còn nhẫn tâm hơn cả Hoàng Long gấp bội. Mất hết bình tĩnh, cô giờ đây như một kẻ điên dại rã rời, dùng hết sức đẩy Đăng Khôi ra khỏi người mình.
Ánh mắt lạnh lẽo, thu hết tất cả vào trong sự lạnh lùng bên trong giờ đây bọc phát ra tất cả.
“ CHÁT” Một bàn tay, thật mạnh gián xuống gương mặt điển trai của Đăng Khôi.
Yêu càng nhiều hận càng nhiều, nước mắt cô hết lần này đến lần khác đều là khóc bởi vì một người. Cô yêu bằng cả con tim mình là sai sao, yêu bằng chân tâm để rồi đổi lại sự tổn thương, mất hết tất cả lòng tự trọng như thế này hay sao, một chút cô cũng chẳng can tâm.
Thấy Ngọc Quỳnh như vậy, anh liền cố gắng ôm chồm lấy cô vào lòng, nhưng cơ hội không lập lại nhiều lần như thế, lập tức cô đẩy anh ra rất mạnh “ ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI”
“ Đăng Khôi anh nghe cho rỏ đây. Tôi sẽ dùng phần đời còn lại để hận anh, đừng bao giờ mong tha thứ từ tôi. Cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, ĐỂ TÔI YÊN”.
---
Trở về nhà gỗ, trông thấy Minh Anh đang ngồi cười nói dùng bữa sáng cùng Hoàng Long rất vui vẻ. Không nói năng gì cả cô lao vào túm lấy nó như một kẻ điên, hất đổ mọi thứ xuống đất chén đĩa vỡ vụn.
“CHÁT” ai nấy đều hoảng hốt, chưa kịp hoảng hồn vì chuyện vừa xãy ra ngay lập tức lại giáng một tay xuống mặt nó bất ngờ, không rỏ nguyên nhân.
“ Ngọc Quỳnh em làm cái gì thế” Hoàng Long can ngăn, nắm chặt tay Ngọc Quỳnh lại.
“ Ngọc Quỳnh, cậu bình tĩnh. Xãy ra chuyện gì rồi, mình thật sự không hiểu” nó ôm mặt tra hỏi, chuyện gì xãy ra khiến Ngọc Quỳnh trở nên hồ đồ như thế này.
“ Buông em ra. Hôm nay em phải đánh con cáo như cô ta” ngón tay cô chỉ thẳng về phía nó.
“ Em bình tỉnh lại đi, cô ấy làm gì sai với em” Hoàng Long bực dọc.
“ Chuyện gì vậy Ngọc Quỳnh”
“ Bỏ bộ dạng ngây thơ đó của cô đi Minh Anh, cô muốn diễn cho ai xem hả” Ngọc Quỳnh dãy dụa cố gắng vùng mình thoát khỏi Hoàng Long “ Cô là hồ ly tinh đã bỏ đi, lại còn mặt dày quay về làm gì,cô là cái thá gì để mọi người phải đau khổ vì cô”
“ Mình…Mình…” nó ú ơ không nói lên lời, nói đúng hơn là không hiểu chuyện gì xảy ra để nói.
Bối rối nhìn Hoàng Long, rồi lại nhìn sang Ngọc Quỳnh như kẻ điên muốn cào xé nó ra thành trăm mảnh. Đầu óc giờ đây như mớ tơ vò, không biết nguyên nhân từ đâu khiến một người ôn nhu như Ngọc Quỳnh trở thành một người như thế.
Trừ phi cô ấy đang rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.
Nó tiến lại gần, kéo tay Hoàng Long ra khỏi Ngọc Quỳnh có được cơ hội cô liền dơ tay cao, muốn giáng xuống mặt nó thêm một cái tát nữa nhưng đã bị nó nhanh tay khướt từ nắm chặt lấy.
“ Buông tôi ra, thứ dơ bẩn như cô đừng đụng vào người tôi” Ngọc Quỳnh trừng mắt giọng quát lớn.
“ Tôi, không biết cô xảy ra chuyện gì. Nhưng cô hãy giữ thân phận của mình, tôi là Minh Anh của bảy năm về sau không phải một mình khờ dại mặt cho cô điều khiển, từng chuyện một tôi chưa hề quên đâu, tôi không thấy không có nghĩa tôi không biết chuyện gì xảy ra” Nó nhấn mạnh từng chữ, lạnh lùng đáp lại lời sỉ vả.
Ngọc Quỳnh đứng xựng, điếng người vì những lời nói đầy uy lực bên tai cô đứng im lườm nó khó hiểu, thật ra lời nói của nó có ý gì , nó đã biết được những gì mà lớn tiếng dám nói thế. Bên cạnh Hoàng Long, thoáng nghe nhưng chuyện phụ nữ anh không tiện tham gia.
Đăng Khôi đuổi theo về đến nhà nhìn thấy cảnh tranh chấp, liền chạy đến đẩy Ngọc Quỳnh sang một bên, quát lớn “ Em làm trò gì vậy, nhìn em coi giờ đây thành gì rồi”
“ Ha ha ha, anh sợ người tình của mình bị thương sao” cô cười lớn chỉ tay vào hai người Đăng Khôi và Minh Anh gằn từ chữ một “ Anh và cô ta, tốt nhất hãy sống cho thật tốt vào tôi nguyền rủa hai người”
Cô gạt phăng nước mắt, đi ngang qua Đăng Khôi không nhìn thêm bất kì một lần nào nữa, vội lên trên . Không bao lâu sau kéo theo vali đi khỏi, không một lời nói nào nữa.
“ Ngọc Quỳnh, cô đừng đi. Có muốn đi để mai rồi hãy đi” nó cố níu kéo, cứu vãng tình hình.
Ngọc Quỳnh hất mạnh tay nó ra, giờ đây chỉ cần Minh Anh đụng chạm với cô tạo nên cảm giác rất ghê tởm, quay người cô cười khinh miệt nhếch mép “ Đừng giả tạo trước mặt tôi. Chưa bao giờ Phạm Ngọc Quỳnh tôi xem cô là bạn , cuộc đời cô mãi mãi cũng chỉ là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác mà thôi”
“ Em quá đáng rồi đó Quỳnh” Hoàng Long không nhịn được thêm nữa, liền cau mày tức giận.
“ Hoàng Long, hãy cận thận nếu không anh sẽ hối hận không kịp đấy” nói rồi cô cười nhếch môi quay lưng kéo vali rời khỏi.
“ Đăng Khôi, sao anh còn đứng đấy theo cô ấy đi” nó buồn bà lay cánh tay Đăng Khôi.
Anh lắc đầu cười buồn “ đó là sự tự tôn cuối cùng của cô ấy, cứ để cô ấy hận anh”
Trái tim Đăng Khôi trở nên chua xót không kém, nhìn người con gái mỏng manh cô đơn ấy lẻ loi một mình, bản thân thấy tội lỗi thật nhiều. Ngọc Quỳnh như một tri kỉ luôn bên cạnh anh, nhưng anh luôn đáp lại bằng trái tim vô cảm lãnh lẽo của chính mình. Lấy đi cả tuổi thanh xuân của cô ấy để rồi trao lại một bờ vực thống khổ, nhưng kết thúc thế này là cách tốt nhất để Ngọc Quỳnh có một tương lai hạnh phúc những năm về sau, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Dù ở bất cứ nơi đâu, anh vẫn luôn thầm ước Ngọc Quỳnh sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc…
Bóng Ngọc Quỳnh dần khuất xa, Minh Anh không muốn mình đứng giữa chuyện người khác, nó liền quay sang hỏi Đăng Khôi: “ Sao cô ấy trở nên như thế? Chẳng phải đêm hôm qua hai người rất mặn nồng với nhau sao”
Đăng Khôi nghe chữ “ Mặn Nồng” phần nào đoán ra ý nó muốn đến điều gì, liền lên tiếng giải thích “ Hôm qua anh uống chút rượu, có lẽ do say quá nên…”
Minh Anh và Hoàng Long đều nhíu mày, không rỏ lí do.
“ Mày chối bỏ trách nhiệm với cô ấy sao?” Hoàng Long mong lung hỏi.
“ Không, chuyện đó phải nút thắc giữa chúng tôi” Đăng Khôi lắc đầu “ Cô ấy nói về chuyện kết hôn, tao đã làm cô ấy thất vọng” Đăng khôi mệt mỏi ngồi thừ xuống ghế.
“ Chuyện này, chẳng phải hai người đã có hôn ước sao. Chuyện kết hôn cũng là sớm muộn mà, đâu cần phải tổn thương cô ấy như vậy” Minh Anh bất đồng quan điểm.
“ Em không hiểu đâu”
“ Là đính hôn giả” Hoàng Long giải thích một câu.
“ dù là giả hay thật, nhưng để mất cô ấy anh đã sai lầm rồi đấy. Ngàn lời xin lỗi cũng không bằng sự bình yên mà cô ấy muốn mà anh đã nhẫn tâm dẫm nát” nó thẳng thắng mắng kẻ khờ dại Đăng Khôi, trong chuyện này nó cảm nhận được Đăng Khôi đã tệ đến mức nào. Nó nói rồi cũng bực dọc bỏ đi.
Căn phòng khách giờ chỉ còn hai người đàn ông, Hoàng Long khươi chai rượu rót ly mời Đăng Khôi, cả hai nhìn nhau rồi cười chua chát nhưng thấu hiểu đối phương, mệt mỏi cũng không thể che dấu được.
“ Định giải quyết như thế nào?” Đăng Khôi không nhìn anh mà hỏi bâng quơ.
“ Chưa biết” anh nhíu mày trầm tư “ tạm thời đừng cho cô ấy biết, tao sẽ tìm cách giải quyết sớm, Minh Anh chịu đựng đủ rồi từ nay tao sẽ thay cô ấy làm tất cả”
“ Cố lên” nhắm ngụm rượu đắng đầu môi “ Gia đình Thiên Nghi không dễ đối phó đâu”
“ ừm, cạn li” anh gật đầu, mặt ủ rủ.
“ Khôi, lát nữa chúng ta đi ăn bánh canh Hồ Xuân Hương không? Anh thấy sao?” Ngọc Quỳnh tựa đầu vào vai Đăng Khôi mỉm cười hỏi.
“ Hai chúng ta thôi sao, anh nghĩ gọi mọi người đi cùng chắc sẽ vui lắm” không suy nghĩ gì nhiều anh trả lời theo phản ứng tự nhiên, mà không nhận ra ngụ ý bên trong.
Sắt mặt Ngọc Quỳnh có chút không vui, nhưng cô vẫn như mọi khi tỏ ra không có gì: “ Ừ,cũng được. Nhưng có phiền bọn họ không?”
“ Phiền sao” Đăng Khôi dừng bước, nhìn sang Ngọc Quỳnh như thể tra hỏi.
Cô lúng túng trước ánh nhìn của anh: “ Đừng nhìn em như thế” cô vội vàng giải thích trách ánh mắt khó hiểu của Đăng Khôi “ Chuyện vợ chồng Quốc đang xảy ra gì anh biết rỏ mà, hãy để họ ở cạnh nhau nhiều hơn”
Nghĩ lại lời nói của Ngọc Quỳnh không hề sai, chuyện mâu thuẩn xảy ra giữa hai vợ chồng nhà đó anh cũng có một phần trách nhiệm. Trong mọi bửa tiệc xã giao với khách hàng đi chung với Quốc Huy không ai khác chính là anh, mặc dầu anh biết rỏ các mối quan hệ ngoài lề của Quốc Huy chỉ phục vụ cho việc làm ăn, nhưng khó ở chổ chỉ mỗi anh hiểu thì cũng chẳng giải quyết được gì, Hoàng Nhi có thể kết vào tội “ bao che”. Việc anh đứng ra giải thích chỉ càng khiến Hoàng Nhi thêm hoài nghi.
“ Hoàng Long và Minh Anh họ cũng chỉ vừa làm lành với nhau. Cũng chưa chắn chắc đã hàn gắn, vậy anh nên cho anh ấy thời gian riêng tư chứ”
Nói đến đây lòng anh tự dưng se lạnh nhói buốt bên trong, ánh mắt trở nên khó chịu thật sự. Đoán được Ngọc Quỳnh định nói thêm điều gì đấy anh nhanh miệng cướp lời: “ Em có muốn đạp xe không”.
Đăng Khôi chỉ về hướng xa xa gần vườn hoa hồng, có những chiếc xe đạp đôi đang xếp theo hàng chờ khách ghé thuê. Sự đánh lạc hướng này khá thành công, khi Ngọc Quỳnh có vẻ rất hứng khởi với việc này, cô nhanh chóng kéo tay đi về hướng đó, hai người thuê một chiếc màu xanh lá họ cùng nhau đạp xe dạo quanh khắp phố phường đầy hoa khoe sắc nở rộ dưới ánh mặt trời tươi rói, cùng không khí có chút se lạnh của sứ sở mộng mơ này.
Tiếng cười dồn tan của Ngọc Quỳnh bay bổng trong không giang, chưa khi nào cô ở bên Đăng Khôi mà cười vui vẻ thật sự như lúc này, phải chăng đây là một tín hiệu đến từ anh sau bao năm cô mòn mỏi chờ đợi một tình yêu từ sau cái ngày anh nói cách đây 7 năm “ Chúng ta thử xem sao”.
Băng qua hết khu vườn này đến khu vườn khác, Ngọc Quỳnh thấm mệt cô dừng việc đạp xe, nhường lại phần đó cho Đăng Khôi một mình dùng sức điều khiển.
“ KÍT…” Anh dừng xe, quay đầu nhìn cô: “ Em mệt rồi sao”
Ngọc Quỳnh thở dốc, cô cười vui vẻ đáp lại: “ Ừm, mệt rồi thèm lắm một que kem”
“ Trẻ con thật” anh cười phì.
Anh cho xe tấp vào ghế đá ven đường, dùng tay thấm mồ hôi đang đổ trên trán cô trìu mến nói: “ Đợi anh đi mua kem, sẽ về ngay”
Cô hạnh phúc gật đầu: “ kem dâu nhé”
“ Nhớ rồi cô nương”
Đăng Khôi đi rồi, cô ngồi hồi tưởng lại lúc ban nãy mà không che đi nỗi nụ cười lúc này. Cứ ngồi ngẩn ngơ như thiếu nữ mười bảy lần đầu yêu đương.
“ Chị ơi mua giúp em đi ạ” một cô bé chừng bảy tuổi, kéo vạt áo cô chào hàng, đưa lên trước măt cô một giỏi hoa bất tử loại nhỏ.
Cô mỉm cười rút ra một mệnh tiền nhỏ đưa cho cô bé, vuốt ve mái tóc dịu dàng nói: “ Em cầm lấy, chị không lấy hoa đâu. Em lấy hoa bán cho người khác mà kiếm thêm tiền”
Cô bé nhận tiền nhưng cùng đồng lúc lắc đầu, dùi giỏ hoa vào tay Ngọc Quỳnh: “ Chị biết loài hoa này có ý nghĩa như thế nào không?”
Đương nhiên là Ngọc Quỳnh biết loại hoa này, đây cũng chẳng phải lần đầu cô thấy nó. Những lời nói chào hàng thế này cô cũng từng nghe rất nhiêu, nhưng giờ cô lại thấy khá hứng thú với cô bé này liền giả vờ hỏi: “ Ồ, vậy ý nghĩa của nó là gì?”
“ Vâng” cô bé gật đầu rất mạnh, khẳng định chắc nịch “ tên của nó là bất tử tưởng trưng cho sự vĩnh cữu không bao giờ bị hủy diệt”
“ ừm, chị biết” cô cười phì đáp.
“ Không! Chị không hiểu” cô bé lắc đầu “ chị xinh đẹp thế này chắc đã có người yêu. Chỉ cần ghi tên chị và người chị yêu vào mãnh giấy, đặt vào bên dưới giỏ hoa rồi cùng nhau đến thung lũng tình yêu chân thành cầu nguyện. Em chắc chắn cả hai người sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
Cô bé nói xong rồi chớp chớp ánh mắt long lanh, vội vàng bỏ đi…
Đăng Khôi quay lại với hai que kem ngon ngọt trên tay đầy hấp dẫn , thấy đứa bé bỏ chạy anh tò mò hỏi : “ em làm gì cô bé đó sao” anh chỉ về hướng kia “ Ngọc Quỳnh ác độc đến thế sao”
“ Anh mới là ác độc, em mua hoa cho cô bé đấy” Ngọc Quỳnh đưa cao giỏ hoa lên trước mặt.
“ Thật sao” anh cầm lấy giỏ hoa ngắm ngía, liền phì cười “ sao cứ mỗi lần đi Đà Lạt em lại chỉ mua mỗi loài hoa này đem về thế” rồi nhíu mày nhìn giỏ hoa đặt lên đặt xuống nhiều lần “Chẳng phải loài hoa này có sự tích rất đang buồn hay sao. Anh không muốn em trở thành chàng trai hái hoa kia đâu!”
Anh trề môi trả lại giỏ hoa cho Ngọc Quỳnh, đưa thêm cho cô que kem. Ngọc Quỳnh nhận lấy cười mỉm nghĩ ngợi về điều Đăng Khôi vừa nói, loài hoa này quả thực có một câu chuyện rất buồn đằng sau, bùi ngùi cô nhớ lại câu chuyện ấy…
Chuyện kể rằng có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết. Một ngày nọ, người con gái ước ao có được chùm hoa quí ở trên một đỉnh núi cao nhiều người biết đến nhưng không sao hái được, vì nghe đâu, đỉnh núi rất cao, trong khi hoa thì chỉ nở vào mùa đông tuyết phủ dày đặc nhất. Như vậy, người nào muốn trở thành chủ nhân của loài hoa quí hiếm ấy sẽ phải vượt qua mọi con đường băng tuyết, chinh phục đỉnh núi cao nghìn mét mới hái được hoa.
Chiều lòng người yêu, chẳng quản gian khổ nhọc nhằn, chàng trai đã từ biệt cô gái vào một ngày đầu xuân băng giá đang tan, để lặn lội đến nơi có chùm hoa quí. Khi tới chân núi, tuyết trời đã sang thu, chàng quyết tâm ngay lập tức trèo lên đỉnh núi để kịp mang hoa quí về cho người yêu đúng vào mùa xuân để kỉ niệm tròn một năm họ xa nhau.
Chàng leo, leo mãi từ mõm đá sắc nhọn này đến mõm đá sắc nhọn khác, mặc cho mưa rơi, mặt cho tuyết phủ, mặc cho băng giá quây quanh chàng vẫn trèo, mặt hướng về phía đỉnh núi cao, bò rạp cả thân hình xuống để tập trung mọi sức lực trèo lên đỉnh núi. Đói, khát, lạnh cóng... Không làm chàng lùi bước.
Cho đến một ngày đông có ánh mặt trời le lói, chàng trai đã hoàn toàn kiệt sức và không thể trèo lên đỉnh núi cao nữa. Chàng quay xuống vào đúng cái ngày tròn một năm xa cách người yêu trong tư thế quỳ rạp xuống, nhưng gương mặt vẫn hướng về phía đỉnh núi mà người ta lưu truyền là có loài hoa quí. Chàng tắt thở vì kiệt sức.
Và kì lạ thay, nơi chàng trai ngã xuống đã mọc lên một chùm hoa đỏ thắm như máu con tim, có thân mềm yếu nằm rạp xuống đất, nhưng đóa hoa lại tươi thắm sắc đỏ và vươn về phía có đỉnh núi. Về sau, người ta lại tìm thấy loài hoa lạ nơi nấm mồ chàng trai trẻ và để kỉ niệm mối tình bất diệt của chàng người đời đã đặt tên cho loài hoa ấy là hoa bất tử.
Đăng Khôi nói rằng anh không thấy cô giống chàng trai ngốc nghếch kia, vậy cô phải làm gì để anh yêu cô sâu đậm như chàng ấy không tiết thân mình hi sinh vì người con gái mà anh ta yêu đây?
“ Anh lo lắng cho em vậy sao?” cô cười mỉm.
Nếu Ngọc Quỳnh để ý đến sẽ thấy anh khi nghe câu nói đó đã dừng lại mọi động tác trong vài giây.
“ Tại cô bé nói chỉ cần viết tên người yêu vào, sau đó đặt vào giỏ hoa đem đến thung lũng tình yêu chân thành cầu nguyện. Tình yêu của hai người sẽ trường tồn bất diệt như tên loài hoa”
“ Ấy chà, ngây cả sự tích loài này ngày nay lại được thổi phồng lên quá thể nhỉ, con nít bây giờ được đào tạo bán hàng rất bài bản” anh cười trừ, lắc đầu ngán ngẫm.
“ Đăng Khôi này, chúng ta đính hôn được bao lâu rồi nhỉ”
“ Năm năm rồi” anh thãn nhiên trả lời.
“ Ồ, năm năm rồi đấy. Thời gian trôi nhanh anh nhỉ” cô cũng chỉ biết cười trừ trước sự dững dưng như không để tâm từ anh.
Đăng Khôi hiểu Ngọc Quỳnh đang muốn nói về điều gì nhưng anh vẫn cố tình xem như không có gì. Sự việc đính hôn với nhau cũng chỉ là một tình huống ngoài ý muốn, nếu ngày đó Ngọc Quỳnh không khóc lóc trước anh và nói rằng: “ ba em sắp không qua khỏi, ông muốn em có một nơi vững chải để an tâm ra đi” .
Trước câu nói đó anh gần như không còn cách nào khác là gật đầu, hơn thế lúc bấy giờ gia đình lại gặp khó khăn trong việc kinh doanh, sẳng đà như vậy ba anh liền ép đính hôn. Cả hai việc càng ngày càng luống sâu, không những là giúp đở lẫn cả trách nhiệm bảo vệ tập đoàn bên trong.
Vẻ như hướng đi ấy của anh của ba anh, lẫn Ngọc Quỳnh đều sai lệch cả rồi. Từ một mục đích nhỏ trở thành một rắc rối kéo dài đến nhiều năm.
Anh không muốn mọi chuyện tiến sâu hơn, càng luống sâu càng khiến Ngọc Quỳnh dẫm phải lầy không nhắc chân ra khỏi cuộc đời anh được, , dù như thế nào không yêu vốn là không yêu được. Rỏ hơn ai khác điều này sẽ làm cô ấy buồn cô ấy rời vào vực sâu thâm thẫm nhưng chỉ một thời gian thôi mọi vết thương rồi cũng sẽ lành lại.
Thừa lúc này anh cảm thấy rất thích hợp, là một cơ hội để có thể chấm dứt hoàn toàn việc hiểu lầm này, bản thân không muốn dây dưa thêm nữa : “ Ngọc Quỳnh, em thừa biết chuyện hôn nhân giữa hai chúng ta không thể xảy ra mà” Anh cúi gầm mặt “ Anh thật lòng xin lỗi”.
Que kem trong tay Ngọc Quỳnh lắc lư, bàn tay cô bóp chặt đến nổi kem vả ra cả bàn tay đang nắm thành quyền kia: “ Anh nói gì vậy, đừng đùa như thế không vui đâu”
“ Ngọc Quỳnh, nghe anh. Chúng ta không thể, xin em tha thứ cho kẻ phụ tình này” anh nắm lấy đôi tay đang tê cứng kia, mà thành tâm.
“Chúng ta đã đính hôn với nhau rồi đó Đăng Khôi, sao…sao có thể” gương mặt Ngọc Quỳnh trở nên trắng bệt, cổ họng khang khác,sức lực cơ thể như bị trút đi đến cạn kiệt, lồng ngực trở nên khó chịu “ Ba em…ba em giờ sức khỏe ông ấy chưa hồi phục hẳn, để một thời gian nữa được không anh, dù gì chúng ta cũng che dấu suốt năm năm rồi còn gì”.
Đăng Khôi kéo Ngọc Quỳnh lại ôm chặt vào lòng, trong khi cô lúc này khó mà bình tĩnh nước mặt dàn dũa theo lũ mùa kéo về tràn đê, bã vai run rẫy. Anh vẫn dịu dàng như mọi khi trấn an cô: “ Ngọc Quỳnh, từ lúc chúng ta đính hôn giả với nhau đã sai lầm rồi. Bác trai sẽ không nhắm được khi bị lừa dối như vậy đâu”
Đưa tay lên má cô, lau khô những giọt nước mắt nhói tim, anh ân cần : “ Ngọc Quỳnh anh xin lỗi, ngàn lần anh xin lỗi. Nhưng anh không thể làm tổn thương em, cô gái tốt như em xứng đáng có một người đàn ông yêu em thật sự chở che. Còn chuyện giữa hai gia đình sẽ ổn thôi, anh sẽ đến nhà giải thích với bác trai và cả gia đình anh”.
“ Đăng Khôi, đừng mà…chẳng phải chúng ta đang rất tốt với nhau sao…Đăng Khôi…hức hức” sự đau lòng lên đến đỉnh điểm, cô ôm chặt anh khóc nấc lên đầu không ngừng lắc mất tự chủ.
“ Tại sao em không phải là người đó, mãi mãi không phải là người đó. Tại sao hả, Minh Anh chưa hề một lần để tim về hướng anh mà, sao em không phải là người đó,cô ta là gì chứ xưng không” Ngọc Quỳnh gào lên trong tiếng nghẹn lòng.
“ Ngọc Quỳnh đủ rồi” Anh nắm chặt hai bả vai mỏng manh của cô quát lớn : “ Đừng áp đặt lên Minh Anh dù không có cô ấy hay có đi chăng nữa, cũng không phải là vấn đề của hai chúng ta.”
“ Ngọc Quỳnh nghe anh nói đây, thứ anh cần thứ anh muốn nhìn thấy là em được hạnh phúc sống bên cạnh người yêu em, dành cả đời để bảo bọc chăm lo cho em. Không phải là một kẻ chỉ làm em đau khổ như anh, em hiểu không”
Ngọc Quỳnh giờ đây làm gì nghe lọt tai bắt cứ được điều gì, cô chỉ biết ngồi đó ôm tim khóc lên đau đớn tận cùng, không ngừng lắc đầu không thể chấp nhận sự thật này.
“ Anh không muốn nhìn em đau lòng kéo dài như thế này, ở bên một người không thể cho em tình yêu không thể cho em hạnh phúc, một người lúc nào cũng làm em khóc. Ngọc Quỳnh bên anh chỉ toàn những đớn đau, vĩnh viễn người thiệt thòi chịu mọi tổn thương là em , là em đó”
“ Em đã nhường nhịn thật nhiều, yêu anh hết sức có thể. Thanh xuân trao anh, con người trao anh, đến cả ngủ cũng duy nhất mơ thấy anh nhưng tại sao lại nhẫn tâm với em như vậy. Hãy cho em biết em phải làm thế nào, để anh có thể yêu em như anh yêu cô ấy. Đăng Khôi làm ơn hãy nói với em đi mà”.
Trái tim Ngọc Quỳnh giờ đây như có ai, từng đợt từng đợt đâm thẳng vào ngay tâm , đau đến nổi việc thở giờ cũng trở nên hết sức khó khăn, vụn vở ra thành trăm mảnh. Đau đến nổi tâm can liệt phế, cô biết người anh yêu không phải là cô, nhưng cô không nghĩ đến anh nhẫn tâm đến vậy. Chỉ biết dùng tình yêu chân thành của mình, cố nhẫn nại ở bên anh đến cùng, thậm chí còn hết lần này đến lần khác bày trò, pha kế để hai người đính hôn với nhau.
Vậy mà trái tim người này lại chẳng thuộc về cô lấy một lần, người đàn ông cô yêu còn nhẫn tâm hơn cả Hoàng Long gấp bội. Mất hết bình tĩnh, cô giờ đây như một kẻ điên dại rã rời, dùng hết sức đẩy Đăng Khôi ra khỏi người mình.
Ánh mắt lạnh lẽo, thu hết tất cả vào trong sự lạnh lùng bên trong giờ đây bọc phát ra tất cả.
“ CHÁT” Một bàn tay, thật mạnh gián xuống gương mặt điển trai của Đăng Khôi.
Yêu càng nhiều hận càng nhiều, nước mắt cô hết lần này đến lần khác đều là khóc bởi vì một người. Cô yêu bằng cả con tim mình là sai sao, yêu bằng chân tâm để rồi đổi lại sự tổn thương, mất hết tất cả lòng tự trọng như thế này hay sao, một chút cô cũng chẳng can tâm.
Thấy Ngọc Quỳnh như vậy, anh liền cố gắng ôm chồm lấy cô vào lòng, nhưng cơ hội không lập lại nhiều lần như thế, lập tức cô đẩy anh ra rất mạnh “ ĐỪNG ĐỘNG VÀO TÔI”
“ Đăng Khôi anh nghe cho rỏ đây. Tôi sẽ dùng phần đời còn lại để hận anh, đừng bao giờ mong tha thứ từ tôi. Cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, ĐỂ TÔI YÊN”.
---
Trở về nhà gỗ, trông thấy Minh Anh đang ngồi cười nói dùng bữa sáng cùng Hoàng Long rất vui vẻ. Không nói năng gì cả cô lao vào túm lấy nó như một kẻ điên, hất đổ mọi thứ xuống đất chén đĩa vỡ vụn.
“CHÁT” ai nấy đều hoảng hốt, chưa kịp hoảng hồn vì chuyện vừa xãy ra ngay lập tức lại giáng một tay xuống mặt nó bất ngờ, không rỏ nguyên nhân.
“ Ngọc Quỳnh em làm cái gì thế” Hoàng Long can ngăn, nắm chặt tay Ngọc Quỳnh lại.
“ Ngọc Quỳnh, cậu bình tĩnh. Xãy ra chuyện gì rồi, mình thật sự không hiểu” nó ôm mặt tra hỏi, chuyện gì xãy ra khiến Ngọc Quỳnh trở nên hồ đồ như thế này.
“ Buông em ra. Hôm nay em phải đánh con cáo như cô ta” ngón tay cô chỉ thẳng về phía nó.
“ Em bình tỉnh lại đi, cô ấy làm gì sai với em” Hoàng Long bực dọc.
“ Chuyện gì vậy Ngọc Quỳnh”
“ Bỏ bộ dạng ngây thơ đó của cô đi Minh Anh, cô muốn diễn cho ai xem hả” Ngọc Quỳnh dãy dụa cố gắng vùng mình thoát khỏi Hoàng Long “ Cô là hồ ly tinh đã bỏ đi, lại còn mặt dày quay về làm gì,cô là cái thá gì để mọi người phải đau khổ vì cô”
“ Mình…Mình…” nó ú ơ không nói lên lời, nói đúng hơn là không hiểu chuyện gì xảy ra để nói.
Bối rối nhìn Hoàng Long, rồi lại nhìn sang Ngọc Quỳnh như kẻ điên muốn cào xé nó ra thành trăm mảnh. Đầu óc giờ đây như mớ tơ vò, không biết nguyên nhân từ đâu khiến một người ôn nhu như Ngọc Quỳnh trở thành một người như thế.
Trừ phi cô ấy đang rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.
Nó tiến lại gần, kéo tay Hoàng Long ra khỏi Ngọc Quỳnh có được cơ hội cô liền dơ tay cao, muốn giáng xuống mặt nó thêm một cái tát nữa nhưng đã bị nó nhanh tay khướt từ nắm chặt lấy.
“ Buông tôi ra, thứ dơ bẩn như cô đừng đụng vào người tôi” Ngọc Quỳnh trừng mắt giọng quát lớn.
“ Tôi, không biết cô xảy ra chuyện gì. Nhưng cô hãy giữ thân phận của mình, tôi là Minh Anh của bảy năm về sau không phải một mình khờ dại mặt cho cô điều khiển, từng chuyện một tôi chưa hề quên đâu, tôi không thấy không có nghĩa tôi không biết chuyện gì xảy ra” Nó nhấn mạnh từng chữ, lạnh lùng đáp lại lời sỉ vả.
Ngọc Quỳnh đứng xựng, điếng người vì những lời nói đầy uy lực bên tai cô đứng im lườm nó khó hiểu, thật ra lời nói của nó có ý gì , nó đã biết được những gì mà lớn tiếng dám nói thế. Bên cạnh Hoàng Long, thoáng nghe nhưng chuyện phụ nữ anh không tiện tham gia.
Đăng Khôi đuổi theo về đến nhà nhìn thấy cảnh tranh chấp, liền chạy đến đẩy Ngọc Quỳnh sang một bên, quát lớn “ Em làm trò gì vậy, nhìn em coi giờ đây thành gì rồi”
“ Ha ha ha, anh sợ người tình của mình bị thương sao” cô cười lớn chỉ tay vào hai người Đăng Khôi và Minh Anh gằn từ chữ một “ Anh và cô ta, tốt nhất hãy sống cho thật tốt vào tôi nguyền rủa hai người”
Cô gạt phăng nước mắt, đi ngang qua Đăng Khôi không nhìn thêm bất kì một lần nào nữa, vội lên trên . Không bao lâu sau kéo theo vali đi khỏi, không một lời nói nào nữa.
“ Ngọc Quỳnh, cô đừng đi. Có muốn đi để mai rồi hãy đi” nó cố níu kéo, cứu vãng tình hình.
Ngọc Quỳnh hất mạnh tay nó ra, giờ đây chỉ cần Minh Anh đụng chạm với cô tạo nên cảm giác rất ghê tởm, quay người cô cười khinh miệt nhếch mép “ Đừng giả tạo trước mặt tôi. Chưa bao giờ Phạm Ngọc Quỳnh tôi xem cô là bạn , cuộc đời cô mãi mãi cũng chỉ là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác mà thôi”
“ Em quá đáng rồi đó Quỳnh” Hoàng Long không nhịn được thêm nữa, liền cau mày tức giận.
“ Hoàng Long, hãy cận thận nếu không anh sẽ hối hận không kịp đấy” nói rồi cô cười nhếch môi quay lưng kéo vali rời khỏi.
“ Đăng Khôi, sao anh còn đứng đấy theo cô ấy đi” nó buồn bà lay cánh tay Đăng Khôi.
Anh lắc đầu cười buồn “ đó là sự tự tôn cuối cùng của cô ấy, cứ để cô ấy hận anh”
Trái tim Đăng Khôi trở nên chua xót không kém, nhìn người con gái mỏng manh cô đơn ấy lẻ loi một mình, bản thân thấy tội lỗi thật nhiều. Ngọc Quỳnh như một tri kỉ luôn bên cạnh anh, nhưng anh luôn đáp lại bằng trái tim vô cảm lãnh lẽo của chính mình. Lấy đi cả tuổi thanh xuân của cô ấy để rồi trao lại một bờ vực thống khổ, nhưng kết thúc thế này là cách tốt nhất để Ngọc Quỳnh có một tương lai hạnh phúc những năm về sau, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Dù ở bất cứ nơi đâu, anh vẫn luôn thầm ước Ngọc Quỳnh sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc…
Bóng Ngọc Quỳnh dần khuất xa, Minh Anh không muốn mình đứng giữa chuyện người khác, nó liền quay sang hỏi Đăng Khôi: “ Sao cô ấy trở nên như thế? Chẳng phải đêm hôm qua hai người rất mặn nồng với nhau sao”
Đăng Khôi nghe chữ “ Mặn Nồng” phần nào đoán ra ý nó muốn đến điều gì, liền lên tiếng giải thích “ Hôm qua anh uống chút rượu, có lẽ do say quá nên…”
Minh Anh và Hoàng Long đều nhíu mày, không rỏ lí do.
“ Mày chối bỏ trách nhiệm với cô ấy sao?” Hoàng Long mong lung hỏi.
“ Không, chuyện đó phải nút thắc giữa chúng tôi” Đăng Khôi lắc đầu “ Cô ấy nói về chuyện kết hôn, tao đã làm cô ấy thất vọng” Đăng khôi mệt mỏi ngồi thừ xuống ghế.
“ Chuyện này, chẳng phải hai người đã có hôn ước sao. Chuyện kết hôn cũng là sớm muộn mà, đâu cần phải tổn thương cô ấy như vậy” Minh Anh bất đồng quan điểm.
“ Em không hiểu đâu”
“ Là đính hôn giả” Hoàng Long giải thích một câu.
“ dù là giả hay thật, nhưng để mất cô ấy anh đã sai lầm rồi đấy. Ngàn lời xin lỗi cũng không bằng sự bình yên mà cô ấy muốn mà anh đã nhẫn tâm dẫm nát” nó thẳng thắng mắng kẻ khờ dại Đăng Khôi, trong chuyện này nó cảm nhận được Đăng Khôi đã tệ đến mức nào. Nó nói rồi cũng bực dọc bỏ đi.
Căn phòng khách giờ chỉ còn hai người đàn ông, Hoàng Long khươi chai rượu rót ly mời Đăng Khôi, cả hai nhìn nhau rồi cười chua chát nhưng thấu hiểu đối phương, mệt mỏi cũng không thể che dấu được.
“ Định giải quyết như thế nào?” Đăng Khôi không nhìn anh mà hỏi bâng quơ.
“ Chưa biết” anh nhíu mày trầm tư “ tạm thời đừng cho cô ấy biết, tao sẽ tìm cách giải quyết sớm, Minh Anh chịu đựng đủ rồi từ nay tao sẽ thay cô ấy làm tất cả”
“ Cố lên” nhắm ngụm rượu đắng đầu môi “ Gia đình Thiên Nghi không dễ đối phó đâu”
“ ừm, cạn li” anh gật đầu, mặt ủ rủ.