Như mọi hôm Thiên Nghi đi làm như bình thường, nhưng kì lạ thay không khí công ty khác hẳn với mọi ngày , dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô mà không có lí do. Có người cười chào rồi vội tán dương “ Thiên Nghi, cô thật sướng nha” hoặc “ Thiên Nghi chúc mừng cô, nhớ mời chúng tôi đấy” , còn người khác nhìn cô cười hờ rồi quay nhau đàm tiếu to nhỏ.
Chúc mừng cô? Bảo cô sung sướng? Vậy thật ra là chúc mừng và sướng vì điều gì. Trong khi cô chẳng mảy may biết có chuyện gì kì cục xãy ra gần đây… Thiên Nghi lắc đầu thôi nghĩ, cuộc sống này người gọi nó là “ thế gian” tức có chữ “ gian” nên chẳng ai thèm gọi là “ thế ngay” vì vậy quan tâm quá nhiều việc, già nua sẽ mau đến.
Từ cầu thang máy bước đến bàn làm việc không cách bao xa, cô có thể nhìn thấy bó hoa hồng thật bự trên bàn. Trong lòng lấy làm khó hiểu, cầm bó hoa lên đếm sơ lượt bằng mắt, đúng mười một bông rồi ngửi qua, đôi môi theo lẽ tự nhiên mà cười mĩm.
Bất ngờ bị đập nhẹ lên vai một cái mà giật mình “ Thiên Nghi, sáng nay tổng giám còn tặng bông cho cô đấy. Hai người tiến triển tới đâu rồi mau khai đi”
Một đồng nghiệp khẽ trêu cô, Thiên Nghi cười mĩm “ Hoa này của tổng giám?”
“Cậu không tin, thì cứ mở thiệp ra xem. Hoa có kèm thiệp mà, vui đến độ hồ đồ rồi à.”
“ À…ừ… cậu đi làm việc đi, giờ này không để tám đâu” .
Cô vờ để đóa hoa qua một bên như chẳng hề có hứng thú là ai tặng, hay nó có ý nghĩa gì, thấy vậy cô đồng nghiệp cũng không nán lại nữa, cười chào rồi biến dạng mất tích. Đợi khi còn thấy bóng dáng nữa, Thiên Nghi vội cầm tấm thiệp mở ra xem.
Những nét mực ghi vài chữ tiếng anh ngoằn ngèo trên giấy này đã khẳng định không phải Hoàng Long tặng cô, chỉ có Kobe dở hơi mới dùng loại viết mực cổ lô này cho dù đang sống ở thời kì công nghiệp hóa.
“ Thiên Nghi, tôi chỉ biết đại khái những từ như J’amie, I love you…Nhưng bây giờ tôi mới học được thêm ba chữ này “ Anh Yêu Em” vui vẻ nhé cô gái của tôi”
“ anh ta thật trẻ con” Thiên Nghi thì thầm, khóe miệng cong lên cười. Như mọi hôm, cô cất gọn tấm thiệp vào hộp giấy cẩn thận…
---
Mồm miệng Kobe huýt sáo đầy vẻ vui tươi, anh ta ló đầu vào phòng làm việc mà hướng về phía Minh Anh chỉ sợ nó không biết anh ta đang vui .
“ Cậu màu mè quá rồi, chuẩn bị chưa. Chúng ta đi thôi”nó vẫn chăm chú vào màn hình gõ gõ bàn phím, không quên chào hỏingười đứng trước cửa.
“ Mình cứ tưởng mình vô hình chứ”.
“ Sao, hôm nay đại luật sư có chuyện gì vui à”
“ Đâu có” Kobe nhún vai.
Minh Anh dừng lại, xoay người về hướng Kobe mà đáp : “ Cậu, nói dối không biết chớp mắt”
“ Thôi đừng phí thời gian nữa, vào vấn đề chính đi” nó vội giục.
“ Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”
“ không có phần trăm nào cả” nó thở hất ra trả lời.
“ Chà, chà vấn đề này căng thẳng thật. Lần đầu tiên tại hạ thấy bộ dạng suy sụp thế này của cậu đấy” Kobe khoái chí đá xoáy.
“ Vâng, vâng hẳn cậu vui lắm” nó liếc xéo.
“ có nên gọi trợ lí Zen đi ăn mừng không nhỉ, phải ăn mừng lớn mới được.” Kobe xoa cằm trầm tư.
“ Ok, được rồi. Cậu thắng rồi”nó bật cười “ Chuyến đi lần này, mình quả thực không dám chắc Hàn Thuyên sẽ bỏ qua cơ hội mà giúp mình, mục tiêu này vốn dĩ cậu ấy đã nhắm từ rất lâu”
“ Quả thực là như thế, nhưng cậu biết đấy. Giờ đây ngoài Vũ thị ra chẳng còn ai có khả nâng nữa cả.Một khi Hoàng Long từ chối Trương Thị cũng đồng nghĩa, trong bốn trụ cột thì hai trụ đã sụp hoàn toàn, Hoàng Long cao tay cở nào anh ta cũng xoay không xong, lực bất tòng tâm”
“ Nếu đổi lại PARKSON thì sao?” nó buộc miệng nói.
“ lên được 80% rồi đấy”
“ Thật chứ?”
“ Tớ nói cậu đấy, phán đoán của cậu đâu hết rồi. Tình Yêu đúng là vũ khí giết người không cần đao”
“ Cậu đừng đùa nữa” nó nóng ruột cau mày.
“ PARKSON giờ đây theo thực lực, hơn hẳn GMEINER vậy cậu nghĩ thử nếu lấy PARKSON làm con tin Hàn Thuyên chẳng không đồng ý? Việc này Hàn Thuyên chẳng mất mát gì cả, lại hời rất lớn. Đầu tư GMEINER lại có cả PARKSON cuộc kinh doanh này, cô ấy không bỏ vốn cũng có lãi”.
“ Kobe, cảm ơn cậu. Mình biết làm thế nào rồi” ánh mắt nó đầy sự kiên định.
“ Annie, cậu nói nhăn nói cuội gì thế, chẳng lẽ…chẳng lẽ…cậu tính trao PARKSON lại cho Hàn Thuyên thật à. Cậu…Cậu…điên rồi” Kobe ngỡ ngàn, anh đứng phất dậy lấy tay xoa đầu mình trước ý nghĩa điên rồ này.
“ Không, mình không hề điên. Nếu đây là cách duy nhất mình chẳng tiếc nuối. Hơn nữa vốn dĩ nơi đây cũng là của Hàn Thuyên, vật về với chủ cũng chẳng có gì sai” nó đảo mất nhìn quanh một lược.
“ Thôi tùy cậu quyết định, mà cậu lấy đâu ra cái tự tin đến vậy? Chắc gì người ta chọn cậu?”
“ Anh ấy dám không chọn, mà nói xa xôi à? Chẳng lẽ cậu muốn anh ấy chọn Thiên Nghi, hai người cùng bước vào lễ đường trao nhẫn hả?
Minh Anh bật cười, chỉ là vô tình nó đá xoáy vào trái tim Kobe.
“ Mình…”Kobe cạn lời,bị nói trúng tim đen không có cách nào mà đáp.
“ Ngày ngày gửi hoa đến công ty người ta, cậu dấu được ai? Tưởng mình không quan tâm cậu thật à, cậu thật quá đáng” nó choàng tay qua cổ Kobe, đưa nắm đấm đầy hăm dọa.
“ Nào có, vậy thì chuyện này mình cũng phải góp sức giúp cậu thôi. Đúng rồi mình phải có trách nhiệm he he”
“ cậu đó”
Cả hai đang đùa thì cũng vừa lúc Zen đi đến, giục hối hả “ hai người còn có tâm trạng đùa được, em lo không xuể đây nè”
“ chuyện gì vậy?”
“ Chị xem mấy giờ rồi, anh Khôi đang đợi chỉ đó. Điện thoại sao chị không nghe máy?” Zen khoanh tay tra hỏi.
Đến lúc này Minh Anh mới sực nhớ ra “ Chị còn chưa chuẩn bị …”
“ Chị Uyển Nhi đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, hành lí cũng được đưa lên xe rồi. Không có thời gian đâu, chị mau đi đi anh Khôi chờ khá lâu rồi.”
“ Ừm, vậy công ty…”
“ Mình sẽ hộ trợ cô ấy, cậu yên tâm, yên tâm. Chúc thành công nhé, fighting”
Lời nào định nói, cũng bị hai người này cướp lấy. Minh Anh vui vẻ, cầm túi xách chào tạm biệt trước khi ra khỏi phòng nó còn không quên quay đầu nhấn mạnh “ giúp mình thu xếp việc lão Phạm, đừng nương tay có thể ép đến chừng nào thì cứ ép”
“ chị! Vậy Ngọc Quỳnh… chị tính làm thật sao”
“ càng nhún nhường cô ấy càng không biết mình sai chổ nào. Chị đi đây”
---
Bước chân gấp rút, đi thẳng một hơi tiến đến phòng Hoàng Long, mở xộc cửa mà xông vào. Thiên Nghi ở bên ngoài không cách nào mà cản được, người này bề ngoài nhìn phóng khoáng, lịch sự nhưng tính tình chẳng được như diện mạo.
“ Tổng giám đốc, tôi không xin lỗi…”
“ Không sao, ấy là bạn tôi”
“ Nghe rõ chưa, cô còn đứng đây làm gì ra ngoài” Thế Hiển chẳng chút nể nan, hắn lập tức gằn giọng đuổi thẳng .
“ Anh” Thiên Nghi không chấp, lườm hắn một tia. Chào Hoàng Long rồi trở ra bên ngoài.
“ Hiển thiếu gia, coi bộ hôm nay rảnh thế. Mày không ở nhà mà chăm sóc Uyển Nhi còn chạy đến đây,à mà chúc mừng mày lên chức.” Hoàng Long đùa cợt.
“ Giờ này mày còn có tâm trạng đùa như thế à?” lời nói của hắn đanh lại.
Anh dừng bút, vẫn chưa hiểu chuyện gì, trạng thái vẫn bình tiến lại chổ hắn “ Không phải mày nghi ngờ, Uyển Nhi mang thai con của tao chứ?”
“ Mày dám chắc? Con tôi, tôi không biết? Vớ vẫn”
“ Mày mới vớ vẫn, mới sáng ra đã đến đây ồn ào kiếm chuyện. Muốn tao chúc mừng? Tổ chức lễ cưới đi”
“ tao đách cần. Mà thôi, giờ mày còn ngồi đây dương mắt nhìn người mày yêu theo tên Khôi sang nước Anh thật à?”
Tâm trạng đang khá yên ổn, chỉ vì một câu nói sắc mặt anh trở nên tối sầm, nắm cổ áo Thế Hiển mà kéo lên.
“ Nói bừa gì vậy? Ai cho phép cô ấy đi?”
“ Mày nổi điên cái gì, mày cứ ngồi đây nổi điên, còn Đăng Khôi thì hay rồi, bạn của mày thì hay rồi cậu ấy ít ra chẳng để Minh Anh một mình. Tao nói mày, buông tay cô ấy đi là vừa” hắn gằn giọng, rít từng chữ xoáy vào não bộ của Hoàng Long.
Anh điếng người, buông thả Thế Hiển rơi tự do xuống ghế, tự giận hât đổ mọi thứ trên bàn.
“ Nếu mày thật sự yêu Minh Anh, đừng nhu nhược như khi trước không dám nhận lấy, mày cũng bảy năm chờ đợi người ta quay về còn gì? Tự trọng trong tình yêu chẳng quan trọng bằng cô ấy đâu, dẹp mọi lí do vớ vẩn sang một bên đi ”
thấy Hoàng Long như vậy, hắn cũng không đành lòng nhìn đồng hồ mà nhắc nhở “ Giờ vẫn còn kịp, mày mau đi đi”
Không suy nghĩ thêm được gì nữa, anh vội vàng cầm áo khoát vội vả lao đi như điên cuồng, thậm chí vô tình xô ngã Thiên Nghi. Mặt cô nhăn lại vì cú ngã hơi đau, bổng một bàn tay xòe ra trước mặt, cô ngước mặt nhìn, thì ra là tên ngông cuồng khi nãy.
Vừa nắm lấy chưa kịp đứng dậy, bàn tay của hắn đã cố ý thu lại, làm cô lần nữa té phịch
“ Anh… Anh thật quá đáng”
“ Quá đáng? Cô là Thiên Nghi?” hắn tra hỏi.
“ tôi là ai, anh không cần biết. Xin lỗi tôi ngay” Thiên Nghi thật sự tức giận.
“ Xin lỗi?” hắn cười khinh miệt “ cô là cái thá gì, mà muốn Thế Hiển này xin lỗi?”
“ Anh…”
Hắn đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới, rồi đánh giá “ Đĩa mà đeo chân hạt, tôi nói cô loại con gái như cô, suốt ngày chỉ biết dựa vào quyền thế của gia đình mà cản trở người khác”
“ Anh biết gì mà nói?”
“ Tôi biết nhiều hơn cô nghĩ, tốt nhất cô biết thân biết phận đi. Wow, kiểu Thiên kim nhà danh giá trở thành trợ lí này tôi thây nhiều rồi, cô đừng nói với tôi cô vào đây tìm kinh nghiệm hay kiếm vài ba đồng lương bé tí” hắn cười khinh, chưa dừng lại hắn còn chỉ trỏ lên người cô “ thậm chí số tiền đó chẳng đủ mua cái áo cô đang mặt, hay chiếc đồng hồ này”
Khóe mắt Thiên Nghi đỏ hoe, kẻ này lời nói phát ra đầy dao găm tổn thương người khác, muốn nói lại nhưng rồi lại thôi, nếu lên tiếng khác nào hắn ta sẽ nghĩ cô như thế thật.
“ Mục đích của các cô, bổn thiếu gia đây nhìn ra từ lâu rồi. Tôi nói cô đó, nếu so cô với Minh Anh…à không em dâu, còn lâu cô mới bằng. Loại con gái như cô, chúng tôi không xem ra gì, Thế Hiển tôi càng xem thường”
Cái dáng vẻ ngạo mạn, bao nhiêu năm đáng ghét của hắn vẫn còn nguyên si, giờ hắn sắp làm bố ấy vậy chẳng khác đi được bao. Phải nói, hắn chả thèm thay đổi, ác ma vẫn là ác ma, hắn buông lời cay đắng rồi vuốt mái tóc bỏ đi.
Thiên Nghi ôm cả bầu trời ấm ức vào lòng ngực khó thở, cô nhịn không được mà nước tràn bờ đê, sóng mũi cay đến nghẹt thở. Ai cũng cho rằng cô muốn tìm đường tiếp cận Hoàng Long? Điều này bản thân cô biết quá hết sức hoang đường, ngoài ra chẳng ai biết. Sinh ra đã ngậm thìa vàng cô nào có muốn như vậy cơ chứ, hằng ngày phải nhìn ánh mắt soi mói của đồng nghiệp đến khó thở, nhưng chẳng biện minh được lời nào, càng nói họ sẽ càng nghĩ cô lí do lí trấu để mà che lấp cái sự thật đằng sau. Miệng đời như dao hai lưỡi…
---
Đang trò chuyện cùng Đăng Khôi, Minh Anh lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, thấy đám đông ồn ào, nhìn cô gái xô đẫy nó khẽ nhíu mày.
“ Dừng xe”
“ Em sao vậy” Đăng Khôi quan tâm hỏi.
Minh Anh chẳng một lời nào, mở cửa vội lao qua đường tiến đến chổ đám đông, Đăng Khôi cũng đuổi theo. Khó khăn lắm nó mới chen vào giữa,có vẻ mắt nó vẫn còn chưa kém lắm.
“ Uyển Nhi làm sao vậy” nó giật giật cánh tay Uyển Nhi, nhưng có vẻ cô tưởng người đi đường đang can ngăn chả mấy quan tâm.
“ Trước khi nói tôi, chị xem lại bản thân mình đi. Coi này tóc tai chẳng ra đâu vào đâu, mặt thì đầy nếp nhăn, nhợt nhạt. Tôi đây nhìn còn chán, huống hồ gì anh ấy, tôi nói chị nghe biết điều thì ở nhà làm vợ cho tốt, đừng có quản chồng không được rồi lại đi nói xấu người này người nọ”
Ôi cái giọng nói đấy, đầy sự chua ngoa, nghe không lọt tai được câu nào. So với vẻ ngoài, cô gái kia còn nhỏ tuổi so với bọn họ, mái tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, trang điễm đậm hơi dừ một chút, dáng vẻ quả nhiên không chê vào đâu, ngoài từ “ đẹp” chẳng còn từ nào để diễn tả, ngược lại thầm hiểu nết của cô ả chẳng đẹp chút nào, từ trên xuống dưới cô ả hung hả, mắng nhiết vào mặt Hoàng Nhi một cách không thương tiếc.
Uyển Nhi đứng bên chẳng nhịn được, mắng chửi rủa cô ả “ Nực cười, hồ ly tinh trơ trẽn, giờ đây tôi mới thấy trên đời nào có loại đàn bà cướp chồng người khác mà không biết xấu hổ như cô đó”
“ Viêc gì xấu hổ, anh ấy yêu tôi, tôi yêu ấy. Chúng tôi can tâm tình nguyện, cô nhìn lại bạn cô thử xem” cô ả chỉ thẳng mặt Hoàng Nhi “tốt nhất cô ta biết điều ở nhà chăm con, rồi nhận tiền nhận bạc của anh ấy mà sống yên ổn qua ngày, còn không chịu được nữa thì mau về nhà kí giấy rồi đi khỏi khuất mắt đi”
“ Chát” ai náy đều hoảng hốt nhìn cái tát đó giáng xuống mặt cô ả, mà không khỏi há hốc.
Cô ả, ôm mặt tức giận định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đánh mình mà chẳng hé được môi.
“ Minh Anh, em đến từ bao giờ?” Uyển Nhi ngạc nhiên hỏi.
“ Minh Anh, cậu…”
Hoàng Nhi vì đang mang thai, nên chẳng muốn chấp nhất loại tiểu tam vô liêm sỉ như thế, chỉ sợ bé con nghe mẹ nói khác nào sẽ học theo từ trong bụng mẹ, ác khẩu tức ác nghiệp cô không muốn bé con bị ảnh hưởng chút nào.
Một ngày trong lành, còn đang đi dạo cùng Uyển Nhi muốn sắm một ít đồ cho bé con sắp chào đời, nào ngờ tâm trạng đang tốt lại bị “ tình nhân” của Quốc Huy mặt dày lớn tiếng chặn đường, lại còn lớn tiếng la lối, thật mất mặt.
“Mình đến nãy giờ rồi, chị và cậu ấy sao lại đứng đây đôi co với loại rác rưỡi này” nó nhấn mạnh hai từ cuối.
Cô ả đẩy mạnh vai nó hất ra, hung dữ “ Ây gu lại kéo thêm đồng bọn à, cô dám nói ai là rác rưỡi, cô có tin là…” vừa nói cô ta vừa vung tay lên cao, nào ngờ chưa kịp đánh nó, đã bị Minh Anh tát thêm một tai vào má bên kia, dùng lực cũng rất mạnh.
“ Có tự thấy mồm mình thối tha không, cô không phải rác rưỡi chẳng lẽ là phân?” nó nắm chặt tay cô ả mà siết lại “ không ngờ trên đời này có loại mặt còn dày hơn cả mặt đường, cô chỉ là tiểu tam, là tiểu tam. Quốc Huy thích là đến, không thích thì quặng cô sang một bên cô dám nói gì? Xem thử mình giống rác rưởi không, còn vợ người ta anh ta dù có lăng nhăn đàn điếm thế nào, thì khi trời tối và sáng trước khi ra khỏi nhà anh ta còn phải thưa vợ mình một tiếng”
“ Cô đi ủi não hàng ngày phải không? An phận? Cô nói thử xem ai là người phải an phận, cô đang tự cao bản thân mình ư, cho rằng cô ấy…” Minh Anh kéo Hoàng Nhi tiến lên trước “ Thấp bé à? không hề! Là cô ấy thấy bẩn thỉu khi phải tiếp xúc với cô , à không phải nói thế này : LÀ CÔ ẤY ĐÃ VÀ ĐANG CỐ GẮNG ĐẾN LẠI GẦN ĐÁP LẠI CÔ, chỉ có điều phân vẫn là phân, tình nhân vẫn là tình nhân là thối tha rác rưởi, lấy tư cách gì nói chuyện với vợ người ta, cô không tự thấy xấu hổ à?” Minh Anh cười khinh.
“ IM NGAY CHO TÔI” bị Minh anh mắng nhiết cay điếng, cô ả tức giận hét lớn giữa phố “ Cô là ai, dám nói năng với tôi kiểu đó được rồi, để tôi xem tối nay cô còn nhà để về không, còn chị tối nay đừng hỏi vì sao bị Quốc Huy đuổi cổ ra khỏi nhà, hừ”
Tự cảm thấy mất mặt, khi bị người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán, cô ả không nán lại thêm lau nữa, vẫn giữ bộ dạng đanh đá cao ngạo, hất tóc rồi bỏ đi.
Đám đông cũng dần dần mà tảng ra, lúc này mới hay Hoàng Nhi đang ôm chặt lấy Đăng Khôi úp mặt vào ngực anh mà khóc nức nỡ.
Cả bốn người kéo nhau vào một quán nước gần đó, hai mắt Hoàng Nhi cũng sưng bụp cả lên.
“ Hoàng Nhi, cậu về khi nào? Chẳng phải cậu ở mỹ cùng Quốc Huy à, anh ta làm chồng kiểu gì thế” nó bực dọc.
Hoàng Nhi lắc đầu, cô vẫn còn nghẹn ứ nơi cổ họng, chưa thể mở được lời nào. Ai nhìn cũng thấy xót xa, một cô gái lúc nào cũng luyên thuyên cười đùa đủ truyện, so với Minh Anh hai người như một phiên bản, ấy vậy giờ đây chỉ còn nét trầm tư buồn bã ấy vây quanh khuôn mặt.
Sóng mũi cay xòe, đỏ ửng cả lên không khí mỗi lúc càng căng thẳng đến độ nghẹt thở “ Mình muốn ly hôn”
Đó là bốn từ ngắn gọn nhất lúc này mà Hoàng Nhi có thể bật ra, cô cắn chặt môi đến bật máu. Một âm thanh lạnh người, khiến tất cả bàng hoàng một Hoàng Nhi tung hoành cả bầu trời, không sợ không ngán, muốn làm gì thì làm, muốn cười lập tức có thể cười, muốn khóc thì khóc…Ấy vậy, bây giờ thì sao ngay khi cả khóc cô cũng chẳng màn rơi lệ.
Cho dù là nó, Uyển Nhi hay Zen đi chăng nữa ít ra họ còn có thể khóc khi chia tay hay bế tắc việc nào đó, còn Hoàng Nhi lúc này chia tay cô chẳng thể khóc thêm được nữa chỉ biết rằng đau đớn đến xé lòng.
“ Cậu điên à” Uyển Nhi đập bàn hét lớn “ Cậu dẹp ngay suy nghĩ ngu xuẩn đó đi, không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ đến giọt máu đang trong bụng cậu chứ Hoàng Nhi”
“ Hoàng Nhi, chuyện này không như vậy đâu, chắc có hiểu lầm”
“ Đăng Khôi, anh im đi. Mỗi một câu giải thích của anh đã giúp tên khốn nạn kia qua mặt Hoàng Nhi bao lần rồi hã, lúc nào cũng hiểu lầm, hiểu lầm rồi nối tiếp hiểu lầm? Đến bao giờ” Uyển Nhi không nhịn được mắng lay sang Đăng Khôi “ hai người các anh nói cho cùng là một ruột”
“ chị hai” nó gọi nhẹ “ bình tĩnh lại, như thế càng làm Hoàng Nhi thêm rối trí mà thôi”
Đăng Khôi tự thấy không tiện, anh cũng đứng dậy ra ngoài “ anh ra ngoài đợi em” chỉ chờ cái gục đầu của nó anh vội quay lưng đi.
Nắm tay Hoàng Nhi, nó trìu mến hỏi “ Cậu yêu đứa bé không?”
Hoàng Nhi gật đầu.
“ Một mình cậu nghĩ là sẽ ổn chứ”
“ Minh Anh…em…sao lại hỏi như vậy” Uyển Nhi chau mày.
Hoàng Nhi không nói gì, dõi theo ánh mắt Minh Anh nhìn mình, cô hiểu Minh Anh muốn nói gì với mình. Suy nghĩ của Minh Anh không sai, từ lúc sinh ra cô đã sống trong sự bao bọc của ba mẹ, đến năm mười hai tuổi lại được Hoàng Long bảo vệ chở che, đến năm mười tám tuổi cô rời xa gia đình theo tiếng gọi tình yêu, lại một lần nữa cô sống cuộc sống của một công chúa bên Quốc Huy.
Cơ bản sóng gió cuộc đời này, cô chưa hề trải qua, liệu một mình thật sự có ổn? Cô sẽ tự bước trên đôi chân non nớt mà không cần bất kì một bờ vai hay bàn nào. Cô sẽ chăm sóc tốt cho Gấu với bé con đang nằm trong bụng hay không? Liệu cô có mạnh mẽ được như vậy hay không?
“ Li dị hay không li di điều đó không quan trọng, quan trọng cậu có thể sống như thế nào nếu chọn một trong hai điều đó, cậu chọn thế nào cũng được miễng là cậu vui cậu thoải mái không phải chịu bất kì một tổn thương nào”
“ Hãy tự đứng trên đôi chân của mình, không vì cậu thì hãy vì giọt máu đang hình thành trong cậu và vì Gấu nữa”.
Hoàng Nhi thở sâu rồi đáp lại một cái gật đầu, giờ đây bản thân cô chỉ mong mình thật tịnh tâm để suy nghĩ.
Uyển Nhi cũng hiểu ra, nên chẳng còn giận dỗi bực tức thay nữa, Minh Anh nói đúng, những điều xãy ra này đối với cô hay Minh Anh chẳng nhằm nhò gì, chỉ là đá cản chân tương lai vẫn hướng về trước là tốt nhất, còn Hoàng Nhi thì khác từ nhỏ đến lớn đã sống trong nhung lụa liệu có hiểu được chữ ĐỜI cay đắng đến nhường nào, phải rồi ngay lúc này đây hơn ai hết Hoàng Nhi phải tự đi trên đôi chân bằng chính sức lực của, phải trải qua thử thách của dòng đời.
Không khí trở nên gượng gạo, khá buồn tẻ, Uyển Nhi thấy vậy chuyển sang chủ đề khác.
“ Minh Anh, em định đi đâu à”
Vừa nói điện thoại bên tách trà lại reo, mặc cho Minh Anh đã vài lần tắt đi.
“ Hoàng Long gọi mà, em không nghe sao”
“ Ừm” nó cười gượng “ chúng em chia tay rồi, chiều nay em có việc phải sang Anh”
Cả hai nhìn nó ngỡ ngàng “ Em đi cùng Đăng Khôi?”
“ ừm” nó gật đầu “ thôi đừng nói chuyện buồn nữa, hôm nay chị chở Hoàng Nhi đi khám thai à” nó liếc mắt qua cuốn sổ khám thai trên bàn.
Hai má Uyển Nhi đỏ ửng, trở nên ngượng ngào, khiến nó có chút rùng mình mà lấy hai tay xoa xoa lên thân mình.
“ là cả chúng mình đi khám thai”
“ Cả hai ư” nó cười tươi “ thật sao, bao giờ thế. Uyển Nhi, em xin lỗi dạo này em bận quá”
“ cô đấy, thế bây giờ đi rồi ai lo đám cưới cho tôi hả”
“ em xin lỗi mà, unnie hay là em gọi cho bên dịch vụ lo từ a đến z việc thanh toán cứ để em” nó làm nũng xin lỗi Uyển Nhi.
“ thôi được rồi, đám cưới mà sao có thể tùy tiện như vậy được, chị muốn Thế Hiển phải lo từng ti từng tí mới được.”
“ Uyển Nhi, cậu chỉ giỏi hành anh Hiển là tốt nhất” Hoàng Nhi trêu một câu.
Cả ba nhìn nhau phá lên cười.
“ Bây giờ em phải đi rồi, em sẽ gọi điện, đám cưới nhất định không thiếu em”
Điện thoại lại hối hả reo lên, lần này không phải Hoàng Long nữa, là Đăng Khôi cái tên “ Oppa Khôi” khiến hai người kia phải liếc xéo mà nhìn màn hình, nhưng không ai ý kiến gì, dù là gì cũng có sẽ có một lí do của nó.
“ ừ , em ra đây” Minh Anh trả lời ngắn gọn rồi xoay Uyển Nhi và Hoàng Nhi nói lời tạm biệt.
Chiếc xe tiếp tục cuộc hành trình, im lặng đi hồi lâu Đăng Khôi buộc miệng hỏi “ Hoàng Nhi ổn chứ?”
“ Từ từ rồi cậu ấy sẽ ổn”
“ Minh Anh, em và cả người họ đều hiểu lầm Quốc Huy rồi. Anh không bênh vực cậu ta nhưng vốn xã hội này cần phải làm như vậy mới thỏa”
Muốn giải thích rõ, nhưng cái nhíu mày của Minh Anh đã dập tắt cuống họng, lời định nói ra đều thu vào. Nó nghiêm nghị hỏi một điều “ Chia Tay? Ai là người đâu khổ?”
Nếu phải chia tay trong tình yêu, liệu ai sẽ cảm thấy đau khổ nhất, là con trai hay con gái. Điều này còn phụ thuộc vào cách nhìn cũng như hoàn cảnh riêng của mỗi người. Nếu ai đó bị phản bội thì dù là con trai hay con gái đều cảm thấy chạnh lòng và xót xa. Tổn thương này sẽ theo họ đến suốt đời, có thể làm cho họ đánh mất đi niềm tin vào tình yêu và sẽ ngại yêu. Chẳng ai lại mong về một kết thúc như vậy cả.
Tuy tình yêu có thể khiến cả hai cùng tổn thương, nhưng người yếu lòng nhất vẫn là con gái. Bởi con gái thường yêu cuồng dại, yêu hết lòng và chẳng nghĩ suy. Tạo hóa sinh ra người phụ nữ với thiên chức làm mẹ, luôn giành sự quan tâm đặc biệt cho người khác và thường vị tha, cam chịu để hy sinh cho người mình yêu thương nhất. Chính vì thế mà trong tình yêu, con gái thường yếu lòng và dễ bị tổn thương biết bao nhiêu. Tổn thương không chỉ ở thể xác của một đời trinh trắng mà còn là nỗi đau tâm hồn, luôn dày xéo cho dù họ có đến với người mới hay không. Hãy cùng xem người con gái trải lòng thế nào trong những câu nói hay về tình yêu buồn nhé, nhớ là đừng làm họ phải khóc, hóa ra ngay cả trong nhận thức Đăng Khôi tự thấy người thống khổ vẫn là phụ nữ.
“ Có nhiều lý do, có người chia tay vì yêu, có kẻ là hết yêu nên chia tay, loại chia tay nào cũng tổn thương như nhau. Không ai hơn ai cả!” anh cười mím môi, thôi nghĩ.
“ Hẳn vậy” nó đáp.
Đoạn đường đến sân bây hôm nay sao dài đến thế…
Mười lăm phút ngắn ngủi nữa nhưng sao lại dài đến vậy, chẳng hiểu sao trong lòng nó cứ gợn lên cảm giác nếu lần này đi không biết bao lâu thì trở về ánh mắt cứ hướng về cửa ra vào.
“ Em đợi cậu ấy à?” Đăng Khôi quan tâm hỏi.
“ Không, chán quá không có việc gì làm nên em nhìn quanh vậy thôi” nó cười gượng đáp.
Tiếng chuông lúc ấy cũng vang lên điệu giọng dõng dạc của nhân viên phát thanh “ Chuyến bay từ Đà Nẵng đến Seoul chuẩn bị khởi khành, mong quí khách đến quầy chuẩn bị thục tục”
“ đi thôi anh”
Khi đến trước cửa vé, bắt ngờ bàn tay kéo vali bổng bị giật mạnh lại kéo ra khỏi hàng.
“ Tôi chưa cho phép em dám đi!”
Hoàng Long mặt mày tối sầm, quát lớn.
“ Hoàng Long, anh điên cái gì vậy”
“ Đúng tôi điên rồi, em lúc nào cũng nghĩ mình đúng em có khi nào tôn trọng quyết định của tôi chưa?”
“ Long, mày bình tĩnh đi. Minh Anh, cô ấy đau đấy”
“ Bụp” không cần kiên dè, Hoàng Long sẵng sàng chọi xuống gương mặt thanh tú của Đăng Khôi một cú đấm không thương tiếc rất mạnh, khóe miệng Đăng Khôi rách nhẹ rướm máu, choạng vạng ngã nhào xuống đất.
“ Cút, chuyện không liên quan đến mày” anh quát.
Nó đứng đấy cũng hốt hoảng mà vung mạnh thoát khỏi bàn tay cứng ngắt của anh, đở Đăng Khôi nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ căm giận.
“ Người không liên quan là anh đấy, tổng giám đốc Long tôi mong anh có lòng tự trọng một chút. Đừng đứng đây điên rồ làm điều mất mặt, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi tôi muốn chọn thế nào là chuyện của tôi, chẳng hề liên quan đến anh, anh nghe rõ chưa, không liên quan đến anh”
Như cú sấm nổ bên tai, anh không tin những lời nói cay đắng này lại từ chính miệng người con gái thương phát ra, có trăm ngàn nhát dao cũng chẳng bằng một câu nói “ không liên quan” đến từ người con gái này.
Mọi thứ trên đời anh đều muốn tốt cho nó, không phải bản thân anh không tìm ra cách giải quyết mà chỉ vì anh đang cần thời gian sắp xếp mọi việc, làm sao đều tốt đẹp cho tất cả mọi mặt. Ấy vậy chỉ một câu “ không liên quan”nó sẵng sàng phủ nhận tất cả. Người con gái của anh quả thực quá giỏi.
“ Em chọn cậu ta?” anh chỉ thẳng mặt Đăng Khôi.
“ Dù chọn ai, thì vẫn tốt hơn là ở bên anh đúng chứ!” nó không thèm nhìn, một dạ chung thủy nhìn về hướng Đăng Khôi.
Hoàng Long càng nổi cơn điên lên thêm, anh dật mạnh nó đứng dậy “ Tôi không buông tay, vĩnh viễn không buông. Dù cho tôi phải dùng sinh mạng để đánh đổi tôi cũng can tâm tình nguyện giữ em ở bên. Minh Anh, dù em hạnh phúc hay đau khổ thì chỉ được phép ở bên một người đó chính là tôi”
“ Hoàng Long, anh điên thật rồi. Anh cứ tự mình đa tình đi, tôi xin lỗi đến giờ rồi tôi cần phải đi”
Nó lạnh lùng cự tuyệt, buông tay Hoàng Long ra, quay ngoắt một trăm tám mươi độ, kéo Đăng Khôi đi thẳng một hơi vào bên trong. Hoàng Long chưa dừng lại anh vẫn cố gắng len vào, nhưng đã bị đội bảo an ngăn chặn, một lần nữa anh lại để nó đi với lòng đầy giông bão, nhìn nó theo người khác mà anh không thể làm được gì ngoài “ dương mắt nhìn”.
Khóe mắt anh đổ lệ, tay cuộn thành quyền “ Nếu bắt anh phải từ bỏ cả thế giới, anh cũng không từ bỏ em”.
Người buồn một thì tôi cũng đau đến mười, mỗi mãnh nhỏ gió nhẹ đến giờ đã thành bão tố. Trước mặt anh không khóc, không đau nhưng dư muộn phiền cả một bụng. An vị trên ghế, bờ vai Đăng Khôi lúc này là chổ dựa vững chắc nhất.
“ Em thương anh ấy, yêu anh ấy, muốn bên anh ấy rất nhiều”
“ Em…” định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, Đăng Khôi tự giấu nỗi niềm vào bụng tự tiêu hóa như mọi khi.
Nhìn nó đau đớn, anh cũng chẳng mấy vui vẻ. Nếu được anh xin nguyện ý làm tất cả để nó được vui tươi như tám năm về trước. Một cô bé suốt ngày đòi anh chở đi la cà các quán trà sữa, mỗi tối tan học lại vòi chở đi ăn KFC một Minh Anh lúc này cũng ríu rít tươi cười rất nhiều, tình cảm đơn phương này anh rõ biết nó âm ĩ cào trào những đợt sóng sô đến nhường nào, nhưng nếu im lặng chôn dấu là cách để bên nó, Đăng Khôi anh can tâm tình nguyện.
----
Vừa về đến công ty, chưa kịp trút muộn phiền, muộn phiền khác đã đua nhau kéo đến. Tin nhắn, điện thoại từ ba anh, từ chủ tịch Trương cứ thi nhau kéo đến, anh chẳng buồn nghe hay trả lời.
“ Thiên Nghi, cô gọi trợ lí Trương đến phòng tôi” anh mệt mỏi nói qua điện thoại.
Lúc trợ lí Trương bước vào đã thấy anh mệt mỏi thiếp đi, lưỡng lự không biết nên gọi hay không, sau một hồi mới quay lưng định đi ra.
“ Chú đã liên lạc được với bên đó chưa” anh trầm giọng lên tiếng.
“ Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị cả rồi. Cậu cần tôi sẽ lập tức kết nối để đôi bên bàn bạc”
“ Ừm, vậy phiền chú sắp xếp ngay lúc này. Mười lăm phút nữa tôi sẽ đến phòng họp”
“ Hoàng Long, cậu quyết định kỉ chưa. Điều này không chỉ bản thân cậu, còn có số phận của hàng ngàn người lẫn gia đình cậu” trợ lí Trương đắn đo dò ý.
“ Cũng chính vì hàng người nên chúng ta cần tiến hành nhanh hơn”
“Vâng, tôi hiểu rồi”
Đợi lúc trợ lí Trương ra bên ngoài, anh mới mở mắt ngồi dậy lấy lại tinh thần. Đồng thời gọi điện cho Thế Hiển nói vài câu ngắn gọn “ Chúng ta làm thôi, lần này có lẽ tôi nợ cậu” .
Chờ đợi câu nói “ OK” đến từ phía đầu dây kia, mắt anh nhìn xa xâm qua lớp kính. Vị trí này anh đã đứng mỗi ngày để nhìn ngắm ánh nắng lên, ánh nắng tắt, nhìn thấy quá cà phê Memory bên dòng sông Hàn, liệu lần này phải chăng là lần cuối cùng được đứng đây ngắm nhìn thành phố.
Mặc Kệ! Ai mà quan tâm lần này lần cuối hay đầu tiên, anh nói không buông tức không buông dù thủ đoạn, hay toan tính thế nào nhất định anh phải có được nó. Người thế gia trách anh phụ bạc cũng chẳng sao, anh chẳng qua tâm duy nhất một điều anh sẽ chẳng cho phép mình phụ người con gái bất kì một lần nào nữa, dù đau khổ cũng phải ở bên anh, nhất định như thế.
Màn hình mấy tính được kết nối trên màn hình rộng, phòng họp lúc này cũng chỉ sơ lược vài người à không chỉ có duy nhất ba người là anh, trợ lí Trương cùng Vũ Hàn Thuyên hiện diện qua màn ảnh.
“ Tổng Giám Đốc Long, anh đón tiếp tôi thế này coi bộ chưa đúng lắm”
“ Chủ Tịch Vũ, tôi và cô đều là những người bận rộn, cô không trách tôi chứ”
Qua màn ảnh có thể thấy được nụ cười Hàn Thuyên nữa phần mỉa mai đến chừng nào, cô đáp :
“ Vậy để xem kết quả sau cuộc nói chuyện này, như thế nào đã”
“ Tôi xin phép vào thẳng vấn đề vậy” anh thẳng thừng .
Nhìn cái nhún vai của Hàn Thuyên anh không dài dòng lê thê thêm nữa “ Một tháng nữa, tập đoàn chúng tôi và Trương thị sẽ hết hợp đồng. Ông ấy muốn dùng hôn nhân để làm vật tế kinh tế”
Hàn Thuyên sắc mặt đanh lại, nhưng vẫn cố giấu, muốn nghe thêm anh chàng này định xử lí thế nào, nên rất châm chú.
“ Một người kinh doanh, tôi không muốn bị uy hiếp hay dựa dẫm vào năng lực của người khác làm bàn đạp. Lần này chấm dứt hợp đồng, chúng tôi muốn tìm một nhà đầu tư mới cả hai bên cùng kiếm lợi nhuận mà không ai tổn hại ai”
“ Ồ” Hàn Thuyên có vẻ hứng thú, hai tay đang xen đặt lên trước mặt bàn “ Rồi sao?”
“ Nếu Chủ tịch Hàn có hứng thú, chúng ta sao không thử một lần hợp tác với nhau?”
“ Lợi ích của việc hợp tác lần này là gì?” Hàn Thuyên hỏi thẳng.
“ Cô muốn Gmeiner hay Trương Thị”
Việc làm ăn này Hàn Thuyên từ lâu đã thu thập thông tin, thậm chí thu thấp rất tỉ mỉ. Chỉ có điều cái cô quan tâm từ trước đến nay , làm sao chiếm trọn Gmeiner chỉ có điều, lời Hoàng Long vừa nói khiến cô khá bất ngờ, không lường trước được cậu ta thả con mồi Trương Thị, Trương Thị quả thật món hàng này quá hấp dẫn.
“ Gmeiner cùng lắm chỉ có thể kiếm cho cô về ba hoặc bốn cao nhất cũng chỉ là con số sáu không hơn không kém, ngoài ra cô có thể kiếm nhiều hơn bằng việc mua đứt. Nhưng cô nghĩ thời gian bao lâu sẽ mua đứt được? Bao lâu cô hẳng tự tính ra rồi đúng chứ”
Vẻ ngạo mạn của người đàn ông thật phi phàm, anh ta rành mạch trả lời trong lời nói không lộ một chút sơ hở sợ sệch làm rung chữ nào cả, hơn nữa lại phân tích rất rỏ tình hình. Thảo nào Minh Anh mê như điếu đổ, nghĩ đến đây khóe môi Hàn Thuyên hơn nhếch.
“ Anh nghĩ tôi không có khả năng, mua đứt Gmeiner trong vòng ba tháng”
“ Cô có thể, nhưng cái giá để cô đưa ra quả thực có phần bất ổn vì ba tháng! Tôi cũng không ngồi im để cô mặt sức thu về”
Hàn Thuyên nhíu mày trầm tư “ Vậy Trương thị, tôi vốn dĩ không hứng thú. Nhưng có lẽ cậu đã thuyết phục được tôi rồi”
“ Từ lâu tôi đã sắp xếp thu mua cổ phiếu được chia nhỏ từ Trương Thị, chỉ có điều nó quá bé tôi lại không tiện ra mặt. Nếu cô có hứng thú tôi sẽ vui vẻ nhường quân cờ này cho Vũ Thị, hơn nữa lần này khi hiệp ước hai bên bị phá vỡ không những Gmeiner chịu thiệt hại, về phía Trương Thị cũng ảnh hướng không kém, Vũ Thị mạnh nhất về kinh tế vậy nói đến đây chắc cô đã hiểu…”
Hàn Thuyên im lặng, quay người sang hướng khác, chẳng hiểu cô trầm tư một hồi thế nào lại quay lại và hỏi anh một câu, chẳng hề liên quan:
“ Anh yêu Minh Anh chứ”
“ Ừ” nhắc đến nó, ánh mắt nghiêm nghị ban nãy tan biến hoàng toàn thay vào đó là một sự dịu dàng khó cưỡng.
“ anh dám cá cược với tôi không?” Hàn Thuyên cười nhếch môi.
“ Cá cược? Minh Anh không phải món hàn tôi không có lí do gì đưa cô ấy ra bàn cân, cô ấy giá trị hơn thế rất nhiều”
Hàn Thuyên bổng bật cười, chỉ một lời kiến nghị, chưa nghe hết câu người này đã xù lông hăm dọa cô nếu đụng đến Minh Anh. Quả thực không đùa được, nếu bảo anh ta hi sinh bản thân vì Minh Anh chắc chắn anh ta chẳng buồn mà đồng ý ngay, Minh Anh chẳng phải bị anh ta hành hạ ra bã ra tương sao, nhân cơ hội này thay Minh Anh đòi một chút công bằng.
“ Tôi không quan tâm Minh Anh của anh như thế nào, tôi là người kinh doanh tôi muốn có lợi nhuận, thế thôi…”
“ Lợi nhuận, nếu cô muốn tôi sẽ cho cô. Nhưng Minh Anh không thể! Dứt khoát không”
“ tôi chưa nói hết mà, anh thật hấp tấp” Hàn Thuyên cười nói “ Muốn tôi hợp tác, điều đó không khó lợi nhuận thu về bao nhiêu tôi đều chấp nhận, nhưng tôi muốn có điều kiện để đảm bảo!”
“ Cô muốn cá cược như thế nào”
“ Một năm, không gặp hay liên lạc với Minh Anh trong vòng một năm, anh làm được không?”
“ tôi và Minh Anh liên quan gì đến cuộc mua bán này? Tình cảm của chúng tôi không phải trò đùa đem ra cá cược”.
“ Đó là điều kiện duy nhất, nếu anh đồng ý. Mọi thứ anh cần Vũ Thị sẽ hổ trợ hết mình”
“ Được” Anh không còn thời gian để suy nghĩ vớ vẩn nữa, đi đường nào cũng được.
“ Tốt, tôi rất muốn xem, tình cảm của hai người có thực sự hấp dẫn như lúc này không. Ây da, thật đáng quan tâm, dù gì Minh Anh cũng là bạn tôi… như vậy nhé, hai người muốn tương phùng sớm hơn thì anh hãy đặt tâm trí làm sao Trương Thị out càng sớm hơn với thời gian dự định càng tốt, lúc ấy hai người cũng tương phùng sớm hơn.”
“ Nhớ nhé, Tổng giám đốc Long. Thời gian của anh chỉ có một năm ! Không hơn, không kém”
Cuộc nói chuyện kết thúc, Hoàng Long thở hất ra ngồi bệt xuống ghế. Quả nhiên, đầu óc Hàn Thuyên chẳng thể đùa, tính toán rất nhanh rất nhạy bén.
“ Sao rồi, bạn tôi” Thế Hiển bất ngờ xuất hiện đập vai anh.
“ Một vụ cá cược”
“ Cá Cược?” hắn thấy làm thú vị.
“ Hàn Thuyên đồng ý hợp tác, nếu trong vòng một năm tôi giao chiếm được 20% tặng cho cô ta và điều kiện…”
“ Chẳng phải quá đơn giản sao, tao tin chắc thời gian đó dư cho mày thực hiện. Vốn luyến của Vũ Thị bò gặm cả năm không hết mà.” hắn khoanh tay trước ngực đầy hào hứng.
“ Trong vòng một năm, tao không được có bất kì liên hệ nào với Minh Anh. Hoàn toàn không”
“ Cái gì, cô ta mất trí à. Cũng giỏi bày trò nhỉ” hắn chau mày khinh miệt.
“ Là cô ta thay Minh Anh đòi một chút công bằng…” Anh thở hất ra “ Không sao, tao sẽ tiếp đến cùng chỉ là một năm”
“ Ừ, mày cứ ngây ra đó rồi đợi, mày đợi được nhưng Minh Anh chờ bảy năm rồi cô ấy không ngán thì tao cũng thấy ngán thay. Huống hồ thêm một năm thì khác nào thêm một vạn cơ hội cho Đăng Khôi” hắn xoáy vào lòng ngực, bằng những câu cực kì khó nghe.
Lòng rõ khó chịu, dù gì cũng lời Thế Hiển nói đã đúng đến chín phần, cơ bản là anh chấp nhận nghe và không nghe như thế nào. Một năm cũng tốt, chừng ấy thời gian để đổi lấy tự do và Minh Anh không thiệt thòi chút nào…
Chúc mừng cô? Bảo cô sung sướng? Vậy thật ra là chúc mừng và sướng vì điều gì. Trong khi cô chẳng mảy may biết có chuyện gì kì cục xãy ra gần đây… Thiên Nghi lắc đầu thôi nghĩ, cuộc sống này người gọi nó là “ thế gian” tức có chữ “ gian” nên chẳng ai thèm gọi là “ thế ngay” vì vậy quan tâm quá nhiều việc, già nua sẽ mau đến.
Từ cầu thang máy bước đến bàn làm việc không cách bao xa, cô có thể nhìn thấy bó hoa hồng thật bự trên bàn. Trong lòng lấy làm khó hiểu, cầm bó hoa lên đếm sơ lượt bằng mắt, đúng mười một bông rồi ngửi qua, đôi môi theo lẽ tự nhiên mà cười mĩm.
Bất ngờ bị đập nhẹ lên vai một cái mà giật mình “ Thiên Nghi, sáng nay tổng giám còn tặng bông cho cô đấy. Hai người tiến triển tới đâu rồi mau khai đi”
Một đồng nghiệp khẽ trêu cô, Thiên Nghi cười mĩm “ Hoa này của tổng giám?”
“Cậu không tin, thì cứ mở thiệp ra xem. Hoa có kèm thiệp mà, vui đến độ hồ đồ rồi à.”
“ À…ừ… cậu đi làm việc đi, giờ này không để tám đâu” .
Cô vờ để đóa hoa qua một bên như chẳng hề có hứng thú là ai tặng, hay nó có ý nghĩa gì, thấy vậy cô đồng nghiệp cũng không nán lại nữa, cười chào rồi biến dạng mất tích. Đợi khi còn thấy bóng dáng nữa, Thiên Nghi vội cầm tấm thiệp mở ra xem.
Những nét mực ghi vài chữ tiếng anh ngoằn ngèo trên giấy này đã khẳng định không phải Hoàng Long tặng cô, chỉ có Kobe dở hơi mới dùng loại viết mực cổ lô này cho dù đang sống ở thời kì công nghiệp hóa.
“ Thiên Nghi, tôi chỉ biết đại khái những từ như J’amie, I love you…Nhưng bây giờ tôi mới học được thêm ba chữ này “ Anh Yêu Em” vui vẻ nhé cô gái của tôi”
“ anh ta thật trẻ con” Thiên Nghi thì thầm, khóe miệng cong lên cười. Như mọi hôm, cô cất gọn tấm thiệp vào hộp giấy cẩn thận…
---
Mồm miệng Kobe huýt sáo đầy vẻ vui tươi, anh ta ló đầu vào phòng làm việc mà hướng về phía Minh Anh chỉ sợ nó không biết anh ta đang vui .
“ Cậu màu mè quá rồi, chuẩn bị chưa. Chúng ta đi thôi”nó vẫn chăm chú vào màn hình gõ gõ bàn phím, không quên chào hỏingười đứng trước cửa.
“ Mình cứ tưởng mình vô hình chứ”.
“ Sao, hôm nay đại luật sư có chuyện gì vui à”
“ Đâu có” Kobe nhún vai.
Minh Anh dừng lại, xoay người về hướng Kobe mà đáp : “ Cậu, nói dối không biết chớp mắt”
“ Thôi đừng phí thời gian nữa, vào vấn đề chính đi” nó vội giục.
“ Cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”
“ không có phần trăm nào cả” nó thở hất ra trả lời.
“ Chà, chà vấn đề này căng thẳng thật. Lần đầu tiên tại hạ thấy bộ dạng suy sụp thế này của cậu đấy” Kobe khoái chí đá xoáy.
“ Vâng, vâng hẳn cậu vui lắm” nó liếc xéo.
“ có nên gọi trợ lí Zen đi ăn mừng không nhỉ, phải ăn mừng lớn mới được.” Kobe xoa cằm trầm tư.
“ Ok, được rồi. Cậu thắng rồi”nó bật cười “ Chuyến đi lần này, mình quả thực không dám chắc Hàn Thuyên sẽ bỏ qua cơ hội mà giúp mình, mục tiêu này vốn dĩ cậu ấy đã nhắm từ rất lâu”
“ Quả thực là như thế, nhưng cậu biết đấy. Giờ đây ngoài Vũ thị ra chẳng còn ai có khả nâng nữa cả.Một khi Hoàng Long từ chối Trương Thị cũng đồng nghĩa, trong bốn trụ cột thì hai trụ đã sụp hoàn toàn, Hoàng Long cao tay cở nào anh ta cũng xoay không xong, lực bất tòng tâm”
“ Nếu đổi lại PARKSON thì sao?” nó buộc miệng nói.
“ lên được 80% rồi đấy”
“ Thật chứ?”
“ Tớ nói cậu đấy, phán đoán của cậu đâu hết rồi. Tình Yêu đúng là vũ khí giết người không cần đao”
“ Cậu đừng đùa nữa” nó nóng ruột cau mày.
“ PARKSON giờ đây theo thực lực, hơn hẳn GMEINER vậy cậu nghĩ thử nếu lấy PARKSON làm con tin Hàn Thuyên chẳng không đồng ý? Việc này Hàn Thuyên chẳng mất mát gì cả, lại hời rất lớn. Đầu tư GMEINER lại có cả PARKSON cuộc kinh doanh này, cô ấy không bỏ vốn cũng có lãi”.
“ Kobe, cảm ơn cậu. Mình biết làm thế nào rồi” ánh mắt nó đầy sự kiên định.
“ Annie, cậu nói nhăn nói cuội gì thế, chẳng lẽ…chẳng lẽ…cậu tính trao PARKSON lại cho Hàn Thuyên thật à. Cậu…Cậu…điên rồi” Kobe ngỡ ngàn, anh đứng phất dậy lấy tay xoa đầu mình trước ý nghĩa điên rồ này.
“ Không, mình không hề điên. Nếu đây là cách duy nhất mình chẳng tiếc nuối. Hơn nữa vốn dĩ nơi đây cũng là của Hàn Thuyên, vật về với chủ cũng chẳng có gì sai” nó đảo mất nhìn quanh một lược.
“ Thôi tùy cậu quyết định, mà cậu lấy đâu ra cái tự tin đến vậy? Chắc gì người ta chọn cậu?”
“ Anh ấy dám không chọn, mà nói xa xôi à? Chẳng lẽ cậu muốn anh ấy chọn Thiên Nghi, hai người cùng bước vào lễ đường trao nhẫn hả?
Minh Anh bật cười, chỉ là vô tình nó đá xoáy vào trái tim Kobe.
“ Mình…”Kobe cạn lời,bị nói trúng tim đen không có cách nào mà đáp.
“ Ngày ngày gửi hoa đến công ty người ta, cậu dấu được ai? Tưởng mình không quan tâm cậu thật à, cậu thật quá đáng” nó choàng tay qua cổ Kobe, đưa nắm đấm đầy hăm dọa.
“ Nào có, vậy thì chuyện này mình cũng phải góp sức giúp cậu thôi. Đúng rồi mình phải có trách nhiệm he he”
“ cậu đó”
Cả hai đang đùa thì cũng vừa lúc Zen đi đến, giục hối hả “ hai người còn có tâm trạng đùa được, em lo không xuể đây nè”
“ chuyện gì vậy?”
“ Chị xem mấy giờ rồi, anh Khôi đang đợi chỉ đó. Điện thoại sao chị không nghe máy?” Zen khoanh tay tra hỏi.
Đến lúc này Minh Anh mới sực nhớ ra “ Chị còn chưa chuẩn bị …”
“ Chị Uyển Nhi đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, hành lí cũng được đưa lên xe rồi. Không có thời gian đâu, chị mau đi đi anh Khôi chờ khá lâu rồi.”
“ Ừm, vậy công ty…”
“ Mình sẽ hộ trợ cô ấy, cậu yên tâm, yên tâm. Chúc thành công nhé, fighting”
Lời nào định nói, cũng bị hai người này cướp lấy. Minh Anh vui vẻ, cầm túi xách chào tạm biệt trước khi ra khỏi phòng nó còn không quên quay đầu nhấn mạnh “ giúp mình thu xếp việc lão Phạm, đừng nương tay có thể ép đến chừng nào thì cứ ép”
“ chị! Vậy Ngọc Quỳnh… chị tính làm thật sao”
“ càng nhún nhường cô ấy càng không biết mình sai chổ nào. Chị đi đây”
---
Bước chân gấp rút, đi thẳng một hơi tiến đến phòng Hoàng Long, mở xộc cửa mà xông vào. Thiên Nghi ở bên ngoài không cách nào mà cản được, người này bề ngoài nhìn phóng khoáng, lịch sự nhưng tính tình chẳng được như diện mạo.
“ Tổng giám đốc, tôi không xin lỗi…”
“ Không sao, ấy là bạn tôi”
“ Nghe rõ chưa, cô còn đứng đây làm gì ra ngoài” Thế Hiển chẳng chút nể nan, hắn lập tức gằn giọng đuổi thẳng .
“ Anh” Thiên Nghi không chấp, lườm hắn một tia. Chào Hoàng Long rồi trở ra bên ngoài.
“ Hiển thiếu gia, coi bộ hôm nay rảnh thế. Mày không ở nhà mà chăm sóc Uyển Nhi còn chạy đến đây,à mà chúc mừng mày lên chức.” Hoàng Long đùa cợt.
“ Giờ này mày còn có tâm trạng đùa như thế à?” lời nói của hắn đanh lại.
Anh dừng bút, vẫn chưa hiểu chuyện gì, trạng thái vẫn bình tiến lại chổ hắn “ Không phải mày nghi ngờ, Uyển Nhi mang thai con của tao chứ?”
“ Mày dám chắc? Con tôi, tôi không biết? Vớ vẫn”
“ Mày mới vớ vẫn, mới sáng ra đã đến đây ồn ào kiếm chuyện. Muốn tao chúc mừng? Tổ chức lễ cưới đi”
“ tao đách cần. Mà thôi, giờ mày còn ngồi đây dương mắt nhìn người mày yêu theo tên Khôi sang nước Anh thật à?”
Tâm trạng đang khá yên ổn, chỉ vì một câu nói sắc mặt anh trở nên tối sầm, nắm cổ áo Thế Hiển mà kéo lên.
“ Nói bừa gì vậy? Ai cho phép cô ấy đi?”
“ Mày nổi điên cái gì, mày cứ ngồi đây nổi điên, còn Đăng Khôi thì hay rồi, bạn của mày thì hay rồi cậu ấy ít ra chẳng để Minh Anh một mình. Tao nói mày, buông tay cô ấy đi là vừa” hắn gằn giọng, rít từng chữ xoáy vào não bộ của Hoàng Long.
Anh điếng người, buông thả Thế Hiển rơi tự do xuống ghế, tự giận hât đổ mọi thứ trên bàn.
“ Nếu mày thật sự yêu Minh Anh, đừng nhu nhược như khi trước không dám nhận lấy, mày cũng bảy năm chờ đợi người ta quay về còn gì? Tự trọng trong tình yêu chẳng quan trọng bằng cô ấy đâu, dẹp mọi lí do vớ vẩn sang một bên đi ”
thấy Hoàng Long như vậy, hắn cũng không đành lòng nhìn đồng hồ mà nhắc nhở “ Giờ vẫn còn kịp, mày mau đi đi”
Không suy nghĩ thêm được gì nữa, anh vội vàng cầm áo khoát vội vả lao đi như điên cuồng, thậm chí vô tình xô ngã Thiên Nghi. Mặt cô nhăn lại vì cú ngã hơi đau, bổng một bàn tay xòe ra trước mặt, cô ngước mặt nhìn, thì ra là tên ngông cuồng khi nãy.
Vừa nắm lấy chưa kịp đứng dậy, bàn tay của hắn đã cố ý thu lại, làm cô lần nữa té phịch
“ Anh… Anh thật quá đáng”
“ Quá đáng? Cô là Thiên Nghi?” hắn tra hỏi.
“ tôi là ai, anh không cần biết. Xin lỗi tôi ngay” Thiên Nghi thật sự tức giận.
“ Xin lỗi?” hắn cười khinh miệt “ cô là cái thá gì, mà muốn Thế Hiển này xin lỗi?”
“ Anh…”
Hắn đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới, rồi đánh giá “ Đĩa mà đeo chân hạt, tôi nói cô loại con gái như cô, suốt ngày chỉ biết dựa vào quyền thế của gia đình mà cản trở người khác”
“ Anh biết gì mà nói?”
“ Tôi biết nhiều hơn cô nghĩ, tốt nhất cô biết thân biết phận đi. Wow, kiểu Thiên kim nhà danh giá trở thành trợ lí này tôi thây nhiều rồi, cô đừng nói với tôi cô vào đây tìm kinh nghiệm hay kiếm vài ba đồng lương bé tí” hắn cười khinh, chưa dừng lại hắn còn chỉ trỏ lên người cô “ thậm chí số tiền đó chẳng đủ mua cái áo cô đang mặt, hay chiếc đồng hồ này”
Khóe mắt Thiên Nghi đỏ hoe, kẻ này lời nói phát ra đầy dao găm tổn thương người khác, muốn nói lại nhưng rồi lại thôi, nếu lên tiếng khác nào hắn ta sẽ nghĩ cô như thế thật.
“ Mục đích của các cô, bổn thiếu gia đây nhìn ra từ lâu rồi. Tôi nói cô đó, nếu so cô với Minh Anh…à không em dâu, còn lâu cô mới bằng. Loại con gái như cô, chúng tôi không xem ra gì, Thế Hiển tôi càng xem thường”
Cái dáng vẻ ngạo mạn, bao nhiêu năm đáng ghét của hắn vẫn còn nguyên si, giờ hắn sắp làm bố ấy vậy chẳng khác đi được bao. Phải nói, hắn chả thèm thay đổi, ác ma vẫn là ác ma, hắn buông lời cay đắng rồi vuốt mái tóc bỏ đi.
Thiên Nghi ôm cả bầu trời ấm ức vào lòng ngực khó thở, cô nhịn không được mà nước tràn bờ đê, sóng mũi cay đến nghẹt thở. Ai cũng cho rằng cô muốn tìm đường tiếp cận Hoàng Long? Điều này bản thân cô biết quá hết sức hoang đường, ngoài ra chẳng ai biết. Sinh ra đã ngậm thìa vàng cô nào có muốn như vậy cơ chứ, hằng ngày phải nhìn ánh mắt soi mói của đồng nghiệp đến khó thở, nhưng chẳng biện minh được lời nào, càng nói họ sẽ càng nghĩ cô lí do lí trấu để mà che lấp cái sự thật đằng sau. Miệng đời như dao hai lưỡi…
---
Đang trò chuyện cùng Đăng Khôi, Minh Anh lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, thấy đám đông ồn ào, nhìn cô gái xô đẫy nó khẽ nhíu mày.
“ Dừng xe”
“ Em sao vậy” Đăng Khôi quan tâm hỏi.
Minh Anh chẳng một lời nào, mở cửa vội lao qua đường tiến đến chổ đám đông, Đăng Khôi cũng đuổi theo. Khó khăn lắm nó mới chen vào giữa,có vẻ mắt nó vẫn còn chưa kém lắm.
“ Uyển Nhi làm sao vậy” nó giật giật cánh tay Uyển Nhi, nhưng có vẻ cô tưởng người đi đường đang can ngăn chả mấy quan tâm.
“ Trước khi nói tôi, chị xem lại bản thân mình đi. Coi này tóc tai chẳng ra đâu vào đâu, mặt thì đầy nếp nhăn, nhợt nhạt. Tôi đây nhìn còn chán, huống hồ gì anh ấy, tôi nói chị nghe biết điều thì ở nhà làm vợ cho tốt, đừng có quản chồng không được rồi lại đi nói xấu người này người nọ”
Ôi cái giọng nói đấy, đầy sự chua ngoa, nghe không lọt tai được câu nào. So với vẻ ngoài, cô gái kia còn nhỏ tuổi so với bọn họ, mái tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, trang điễm đậm hơi dừ một chút, dáng vẻ quả nhiên không chê vào đâu, ngoài từ “ đẹp” chẳng còn từ nào để diễn tả, ngược lại thầm hiểu nết của cô ả chẳng đẹp chút nào, từ trên xuống dưới cô ả hung hả, mắng nhiết vào mặt Hoàng Nhi một cách không thương tiếc.
Uyển Nhi đứng bên chẳng nhịn được, mắng chửi rủa cô ả “ Nực cười, hồ ly tinh trơ trẽn, giờ đây tôi mới thấy trên đời nào có loại đàn bà cướp chồng người khác mà không biết xấu hổ như cô đó”
“ Viêc gì xấu hổ, anh ấy yêu tôi, tôi yêu ấy. Chúng tôi can tâm tình nguyện, cô nhìn lại bạn cô thử xem” cô ả chỉ thẳng mặt Hoàng Nhi “tốt nhất cô ta biết điều ở nhà chăm con, rồi nhận tiền nhận bạc của anh ấy mà sống yên ổn qua ngày, còn không chịu được nữa thì mau về nhà kí giấy rồi đi khỏi khuất mắt đi”
“ Chát” ai náy đều hoảng hốt nhìn cái tát đó giáng xuống mặt cô ả, mà không khỏi há hốc.
Cô ả, ôm mặt tức giận định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đánh mình mà chẳng hé được môi.
“ Minh Anh, em đến từ bao giờ?” Uyển Nhi ngạc nhiên hỏi.
“ Minh Anh, cậu…”
Hoàng Nhi vì đang mang thai, nên chẳng muốn chấp nhất loại tiểu tam vô liêm sỉ như thế, chỉ sợ bé con nghe mẹ nói khác nào sẽ học theo từ trong bụng mẹ, ác khẩu tức ác nghiệp cô không muốn bé con bị ảnh hưởng chút nào.
Một ngày trong lành, còn đang đi dạo cùng Uyển Nhi muốn sắm một ít đồ cho bé con sắp chào đời, nào ngờ tâm trạng đang tốt lại bị “ tình nhân” của Quốc Huy mặt dày lớn tiếng chặn đường, lại còn lớn tiếng la lối, thật mất mặt.
“Mình đến nãy giờ rồi, chị và cậu ấy sao lại đứng đây đôi co với loại rác rưỡi này” nó nhấn mạnh hai từ cuối.
Cô ả đẩy mạnh vai nó hất ra, hung dữ “ Ây gu lại kéo thêm đồng bọn à, cô dám nói ai là rác rưỡi, cô có tin là…” vừa nói cô ta vừa vung tay lên cao, nào ngờ chưa kịp đánh nó, đã bị Minh Anh tát thêm một tai vào má bên kia, dùng lực cũng rất mạnh.
“ Có tự thấy mồm mình thối tha không, cô không phải rác rưỡi chẳng lẽ là phân?” nó nắm chặt tay cô ả mà siết lại “ không ngờ trên đời này có loại mặt còn dày hơn cả mặt đường, cô chỉ là tiểu tam, là tiểu tam. Quốc Huy thích là đến, không thích thì quặng cô sang một bên cô dám nói gì? Xem thử mình giống rác rưởi không, còn vợ người ta anh ta dù có lăng nhăn đàn điếm thế nào, thì khi trời tối và sáng trước khi ra khỏi nhà anh ta còn phải thưa vợ mình một tiếng”
“ Cô đi ủi não hàng ngày phải không? An phận? Cô nói thử xem ai là người phải an phận, cô đang tự cao bản thân mình ư, cho rằng cô ấy…” Minh Anh kéo Hoàng Nhi tiến lên trước “ Thấp bé à? không hề! Là cô ấy thấy bẩn thỉu khi phải tiếp xúc với cô , à không phải nói thế này : LÀ CÔ ẤY ĐÃ VÀ ĐANG CỐ GẮNG ĐẾN LẠI GẦN ĐÁP LẠI CÔ, chỉ có điều phân vẫn là phân, tình nhân vẫn là tình nhân là thối tha rác rưởi, lấy tư cách gì nói chuyện với vợ người ta, cô không tự thấy xấu hổ à?” Minh Anh cười khinh.
“ IM NGAY CHO TÔI” bị Minh anh mắng nhiết cay điếng, cô ả tức giận hét lớn giữa phố “ Cô là ai, dám nói năng với tôi kiểu đó được rồi, để tôi xem tối nay cô còn nhà để về không, còn chị tối nay đừng hỏi vì sao bị Quốc Huy đuổi cổ ra khỏi nhà, hừ”
Tự cảm thấy mất mặt, khi bị người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán, cô ả không nán lại thêm lau nữa, vẫn giữ bộ dạng đanh đá cao ngạo, hất tóc rồi bỏ đi.
Đám đông cũng dần dần mà tảng ra, lúc này mới hay Hoàng Nhi đang ôm chặt lấy Đăng Khôi úp mặt vào ngực anh mà khóc nức nỡ.
Cả bốn người kéo nhau vào một quán nước gần đó, hai mắt Hoàng Nhi cũng sưng bụp cả lên.
“ Hoàng Nhi, cậu về khi nào? Chẳng phải cậu ở mỹ cùng Quốc Huy à, anh ta làm chồng kiểu gì thế” nó bực dọc.
Hoàng Nhi lắc đầu, cô vẫn còn nghẹn ứ nơi cổ họng, chưa thể mở được lời nào. Ai nhìn cũng thấy xót xa, một cô gái lúc nào cũng luyên thuyên cười đùa đủ truyện, so với Minh Anh hai người như một phiên bản, ấy vậy giờ đây chỉ còn nét trầm tư buồn bã ấy vây quanh khuôn mặt.
Sóng mũi cay xòe, đỏ ửng cả lên không khí mỗi lúc càng căng thẳng đến độ nghẹt thở “ Mình muốn ly hôn”
Đó là bốn từ ngắn gọn nhất lúc này mà Hoàng Nhi có thể bật ra, cô cắn chặt môi đến bật máu. Một âm thanh lạnh người, khiến tất cả bàng hoàng một Hoàng Nhi tung hoành cả bầu trời, không sợ không ngán, muốn làm gì thì làm, muốn cười lập tức có thể cười, muốn khóc thì khóc…Ấy vậy, bây giờ thì sao ngay khi cả khóc cô cũng chẳng màn rơi lệ.
Cho dù là nó, Uyển Nhi hay Zen đi chăng nữa ít ra họ còn có thể khóc khi chia tay hay bế tắc việc nào đó, còn Hoàng Nhi lúc này chia tay cô chẳng thể khóc thêm được nữa chỉ biết rằng đau đớn đến xé lòng.
“ Cậu điên à” Uyển Nhi đập bàn hét lớn “ Cậu dẹp ngay suy nghĩ ngu xuẩn đó đi, không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ đến giọt máu đang trong bụng cậu chứ Hoàng Nhi”
“ Hoàng Nhi, chuyện này không như vậy đâu, chắc có hiểu lầm”
“ Đăng Khôi, anh im đi. Mỗi một câu giải thích của anh đã giúp tên khốn nạn kia qua mặt Hoàng Nhi bao lần rồi hã, lúc nào cũng hiểu lầm, hiểu lầm rồi nối tiếp hiểu lầm? Đến bao giờ” Uyển Nhi không nhịn được mắng lay sang Đăng Khôi “ hai người các anh nói cho cùng là một ruột”
“ chị hai” nó gọi nhẹ “ bình tĩnh lại, như thế càng làm Hoàng Nhi thêm rối trí mà thôi”
Đăng Khôi tự thấy không tiện, anh cũng đứng dậy ra ngoài “ anh ra ngoài đợi em” chỉ chờ cái gục đầu của nó anh vội quay lưng đi.
Nắm tay Hoàng Nhi, nó trìu mến hỏi “ Cậu yêu đứa bé không?”
Hoàng Nhi gật đầu.
“ Một mình cậu nghĩ là sẽ ổn chứ”
“ Minh Anh…em…sao lại hỏi như vậy” Uyển Nhi chau mày.
Hoàng Nhi không nói gì, dõi theo ánh mắt Minh Anh nhìn mình, cô hiểu Minh Anh muốn nói gì với mình. Suy nghĩ của Minh Anh không sai, từ lúc sinh ra cô đã sống trong sự bao bọc của ba mẹ, đến năm mười hai tuổi lại được Hoàng Long bảo vệ chở che, đến năm mười tám tuổi cô rời xa gia đình theo tiếng gọi tình yêu, lại một lần nữa cô sống cuộc sống của một công chúa bên Quốc Huy.
Cơ bản sóng gió cuộc đời này, cô chưa hề trải qua, liệu một mình thật sự có ổn? Cô sẽ tự bước trên đôi chân non nớt mà không cần bất kì một bờ vai hay bàn nào. Cô sẽ chăm sóc tốt cho Gấu với bé con đang nằm trong bụng hay không? Liệu cô có mạnh mẽ được như vậy hay không?
“ Li dị hay không li di điều đó không quan trọng, quan trọng cậu có thể sống như thế nào nếu chọn một trong hai điều đó, cậu chọn thế nào cũng được miễng là cậu vui cậu thoải mái không phải chịu bất kì một tổn thương nào”
“ Hãy tự đứng trên đôi chân của mình, không vì cậu thì hãy vì giọt máu đang hình thành trong cậu và vì Gấu nữa”.
Hoàng Nhi thở sâu rồi đáp lại một cái gật đầu, giờ đây bản thân cô chỉ mong mình thật tịnh tâm để suy nghĩ.
Uyển Nhi cũng hiểu ra, nên chẳng còn giận dỗi bực tức thay nữa, Minh Anh nói đúng, những điều xãy ra này đối với cô hay Minh Anh chẳng nhằm nhò gì, chỉ là đá cản chân tương lai vẫn hướng về trước là tốt nhất, còn Hoàng Nhi thì khác từ nhỏ đến lớn đã sống trong nhung lụa liệu có hiểu được chữ ĐỜI cay đắng đến nhường nào, phải rồi ngay lúc này đây hơn ai hết Hoàng Nhi phải tự đi trên đôi chân bằng chính sức lực của, phải trải qua thử thách của dòng đời.
Không khí trở nên gượng gạo, khá buồn tẻ, Uyển Nhi thấy vậy chuyển sang chủ đề khác.
“ Minh Anh, em định đi đâu à”
Vừa nói điện thoại bên tách trà lại reo, mặc cho Minh Anh đã vài lần tắt đi.
“ Hoàng Long gọi mà, em không nghe sao”
“ Ừm” nó cười gượng “ chúng em chia tay rồi, chiều nay em có việc phải sang Anh”
Cả hai nhìn nó ngỡ ngàng “ Em đi cùng Đăng Khôi?”
“ ừm” nó gật đầu “ thôi đừng nói chuyện buồn nữa, hôm nay chị chở Hoàng Nhi đi khám thai à” nó liếc mắt qua cuốn sổ khám thai trên bàn.
Hai má Uyển Nhi đỏ ửng, trở nên ngượng ngào, khiến nó có chút rùng mình mà lấy hai tay xoa xoa lên thân mình.
“ là cả chúng mình đi khám thai”
“ Cả hai ư” nó cười tươi “ thật sao, bao giờ thế. Uyển Nhi, em xin lỗi dạo này em bận quá”
“ cô đấy, thế bây giờ đi rồi ai lo đám cưới cho tôi hả”
“ em xin lỗi mà, unnie hay là em gọi cho bên dịch vụ lo từ a đến z việc thanh toán cứ để em” nó làm nũng xin lỗi Uyển Nhi.
“ thôi được rồi, đám cưới mà sao có thể tùy tiện như vậy được, chị muốn Thế Hiển phải lo từng ti từng tí mới được.”
“ Uyển Nhi, cậu chỉ giỏi hành anh Hiển là tốt nhất” Hoàng Nhi trêu một câu.
Cả ba nhìn nhau phá lên cười.
“ Bây giờ em phải đi rồi, em sẽ gọi điện, đám cưới nhất định không thiếu em”
Điện thoại lại hối hả reo lên, lần này không phải Hoàng Long nữa, là Đăng Khôi cái tên “ Oppa Khôi” khiến hai người kia phải liếc xéo mà nhìn màn hình, nhưng không ai ý kiến gì, dù là gì cũng có sẽ có một lí do của nó.
“ ừ , em ra đây” Minh Anh trả lời ngắn gọn rồi xoay Uyển Nhi và Hoàng Nhi nói lời tạm biệt.
Chiếc xe tiếp tục cuộc hành trình, im lặng đi hồi lâu Đăng Khôi buộc miệng hỏi “ Hoàng Nhi ổn chứ?”
“ Từ từ rồi cậu ấy sẽ ổn”
“ Minh Anh, em và cả người họ đều hiểu lầm Quốc Huy rồi. Anh không bênh vực cậu ta nhưng vốn xã hội này cần phải làm như vậy mới thỏa”
Muốn giải thích rõ, nhưng cái nhíu mày của Minh Anh đã dập tắt cuống họng, lời định nói ra đều thu vào. Nó nghiêm nghị hỏi một điều “ Chia Tay? Ai là người đâu khổ?”
Nếu phải chia tay trong tình yêu, liệu ai sẽ cảm thấy đau khổ nhất, là con trai hay con gái. Điều này còn phụ thuộc vào cách nhìn cũng như hoàn cảnh riêng của mỗi người. Nếu ai đó bị phản bội thì dù là con trai hay con gái đều cảm thấy chạnh lòng và xót xa. Tổn thương này sẽ theo họ đến suốt đời, có thể làm cho họ đánh mất đi niềm tin vào tình yêu và sẽ ngại yêu. Chẳng ai lại mong về một kết thúc như vậy cả.
Tuy tình yêu có thể khiến cả hai cùng tổn thương, nhưng người yếu lòng nhất vẫn là con gái. Bởi con gái thường yêu cuồng dại, yêu hết lòng và chẳng nghĩ suy. Tạo hóa sinh ra người phụ nữ với thiên chức làm mẹ, luôn giành sự quan tâm đặc biệt cho người khác và thường vị tha, cam chịu để hy sinh cho người mình yêu thương nhất. Chính vì thế mà trong tình yêu, con gái thường yếu lòng và dễ bị tổn thương biết bao nhiêu. Tổn thương không chỉ ở thể xác của một đời trinh trắng mà còn là nỗi đau tâm hồn, luôn dày xéo cho dù họ có đến với người mới hay không. Hãy cùng xem người con gái trải lòng thế nào trong những câu nói hay về tình yêu buồn nhé, nhớ là đừng làm họ phải khóc, hóa ra ngay cả trong nhận thức Đăng Khôi tự thấy người thống khổ vẫn là phụ nữ.
“ Có nhiều lý do, có người chia tay vì yêu, có kẻ là hết yêu nên chia tay, loại chia tay nào cũng tổn thương như nhau. Không ai hơn ai cả!” anh cười mím môi, thôi nghĩ.
“ Hẳn vậy” nó đáp.
Đoạn đường đến sân bây hôm nay sao dài đến thế…
Mười lăm phút ngắn ngủi nữa nhưng sao lại dài đến vậy, chẳng hiểu sao trong lòng nó cứ gợn lên cảm giác nếu lần này đi không biết bao lâu thì trở về ánh mắt cứ hướng về cửa ra vào.
“ Em đợi cậu ấy à?” Đăng Khôi quan tâm hỏi.
“ Không, chán quá không có việc gì làm nên em nhìn quanh vậy thôi” nó cười gượng đáp.
Tiếng chuông lúc ấy cũng vang lên điệu giọng dõng dạc của nhân viên phát thanh “ Chuyến bay từ Đà Nẵng đến Seoul chuẩn bị khởi khành, mong quí khách đến quầy chuẩn bị thục tục”
“ đi thôi anh”
Khi đến trước cửa vé, bắt ngờ bàn tay kéo vali bổng bị giật mạnh lại kéo ra khỏi hàng.
“ Tôi chưa cho phép em dám đi!”
Hoàng Long mặt mày tối sầm, quát lớn.
“ Hoàng Long, anh điên cái gì vậy”
“ Đúng tôi điên rồi, em lúc nào cũng nghĩ mình đúng em có khi nào tôn trọng quyết định của tôi chưa?”
“ Long, mày bình tĩnh đi. Minh Anh, cô ấy đau đấy”
“ Bụp” không cần kiên dè, Hoàng Long sẵng sàng chọi xuống gương mặt thanh tú của Đăng Khôi một cú đấm không thương tiếc rất mạnh, khóe miệng Đăng Khôi rách nhẹ rướm máu, choạng vạng ngã nhào xuống đất.
“ Cút, chuyện không liên quan đến mày” anh quát.
Nó đứng đấy cũng hốt hoảng mà vung mạnh thoát khỏi bàn tay cứng ngắt của anh, đở Đăng Khôi nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ căm giận.
“ Người không liên quan là anh đấy, tổng giám đốc Long tôi mong anh có lòng tự trọng một chút. Đừng đứng đây điên rồ làm điều mất mặt, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi tôi muốn chọn thế nào là chuyện của tôi, chẳng hề liên quan đến anh, anh nghe rõ chưa, không liên quan đến anh”
Như cú sấm nổ bên tai, anh không tin những lời nói cay đắng này lại từ chính miệng người con gái thương phát ra, có trăm ngàn nhát dao cũng chẳng bằng một câu nói “ không liên quan” đến từ người con gái này.
Mọi thứ trên đời anh đều muốn tốt cho nó, không phải bản thân anh không tìm ra cách giải quyết mà chỉ vì anh đang cần thời gian sắp xếp mọi việc, làm sao đều tốt đẹp cho tất cả mọi mặt. Ấy vậy chỉ một câu “ không liên quan”nó sẵng sàng phủ nhận tất cả. Người con gái của anh quả thực quá giỏi.
“ Em chọn cậu ta?” anh chỉ thẳng mặt Đăng Khôi.
“ Dù chọn ai, thì vẫn tốt hơn là ở bên anh đúng chứ!” nó không thèm nhìn, một dạ chung thủy nhìn về hướng Đăng Khôi.
Hoàng Long càng nổi cơn điên lên thêm, anh dật mạnh nó đứng dậy “ Tôi không buông tay, vĩnh viễn không buông. Dù cho tôi phải dùng sinh mạng để đánh đổi tôi cũng can tâm tình nguyện giữ em ở bên. Minh Anh, dù em hạnh phúc hay đau khổ thì chỉ được phép ở bên một người đó chính là tôi”
“ Hoàng Long, anh điên thật rồi. Anh cứ tự mình đa tình đi, tôi xin lỗi đến giờ rồi tôi cần phải đi”
Nó lạnh lùng cự tuyệt, buông tay Hoàng Long ra, quay ngoắt một trăm tám mươi độ, kéo Đăng Khôi đi thẳng một hơi vào bên trong. Hoàng Long chưa dừng lại anh vẫn cố gắng len vào, nhưng đã bị đội bảo an ngăn chặn, một lần nữa anh lại để nó đi với lòng đầy giông bão, nhìn nó theo người khác mà anh không thể làm được gì ngoài “ dương mắt nhìn”.
Khóe mắt anh đổ lệ, tay cuộn thành quyền “ Nếu bắt anh phải từ bỏ cả thế giới, anh cũng không từ bỏ em”.
Người buồn một thì tôi cũng đau đến mười, mỗi mãnh nhỏ gió nhẹ đến giờ đã thành bão tố. Trước mặt anh không khóc, không đau nhưng dư muộn phiền cả một bụng. An vị trên ghế, bờ vai Đăng Khôi lúc này là chổ dựa vững chắc nhất.
“ Em thương anh ấy, yêu anh ấy, muốn bên anh ấy rất nhiều”
“ Em…” định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, Đăng Khôi tự giấu nỗi niềm vào bụng tự tiêu hóa như mọi khi.
Nhìn nó đau đớn, anh cũng chẳng mấy vui vẻ. Nếu được anh xin nguyện ý làm tất cả để nó được vui tươi như tám năm về trước. Một cô bé suốt ngày đòi anh chở đi la cà các quán trà sữa, mỗi tối tan học lại vòi chở đi ăn KFC một Minh Anh lúc này cũng ríu rít tươi cười rất nhiều, tình cảm đơn phương này anh rõ biết nó âm ĩ cào trào những đợt sóng sô đến nhường nào, nhưng nếu im lặng chôn dấu là cách để bên nó, Đăng Khôi anh can tâm tình nguyện.
----
Vừa về đến công ty, chưa kịp trút muộn phiền, muộn phiền khác đã đua nhau kéo đến. Tin nhắn, điện thoại từ ba anh, từ chủ tịch Trương cứ thi nhau kéo đến, anh chẳng buồn nghe hay trả lời.
“ Thiên Nghi, cô gọi trợ lí Trương đến phòng tôi” anh mệt mỏi nói qua điện thoại.
Lúc trợ lí Trương bước vào đã thấy anh mệt mỏi thiếp đi, lưỡng lự không biết nên gọi hay không, sau một hồi mới quay lưng định đi ra.
“ Chú đã liên lạc được với bên đó chưa” anh trầm giọng lên tiếng.
“ Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị cả rồi. Cậu cần tôi sẽ lập tức kết nối để đôi bên bàn bạc”
“ Ừm, vậy phiền chú sắp xếp ngay lúc này. Mười lăm phút nữa tôi sẽ đến phòng họp”
“ Hoàng Long, cậu quyết định kỉ chưa. Điều này không chỉ bản thân cậu, còn có số phận của hàng ngàn người lẫn gia đình cậu” trợ lí Trương đắn đo dò ý.
“ Cũng chính vì hàng người nên chúng ta cần tiến hành nhanh hơn”
“Vâng, tôi hiểu rồi”
Đợi lúc trợ lí Trương ra bên ngoài, anh mới mở mắt ngồi dậy lấy lại tinh thần. Đồng thời gọi điện cho Thế Hiển nói vài câu ngắn gọn “ Chúng ta làm thôi, lần này có lẽ tôi nợ cậu” .
Chờ đợi câu nói “ OK” đến từ phía đầu dây kia, mắt anh nhìn xa xâm qua lớp kính. Vị trí này anh đã đứng mỗi ngày để nhìn ngắm ánh nắng lên, ánh nắng tắt, nhìn thấy quá cà phê Memory bên dòng sông Hàn, liệu lần này phải chăng là lần cuối cùng được đứng đây ngắm nhìn thành phố.
Mặc Kệ! Ai mà quan tâm lần này lần cuối hay đầu tiên, anh nói không buông tức không buông dù thủ đoạn, hay toan tính thế nào nhất định anh phải có được nó. Người thế gia trách anh phụ bạc cũng chẳng sao, anh chẳng qua tâm duy nhất một điều anh sẽ chẳng cho phép mình phụ người con gái bất kì một lần nào nữa, dù đau khổ cũng phải ở bên anh, nhất định như thế.
Màn hình mấy tính được kết nối trên màn hình rộng, phòng họp lúc này cũng chỉ sơ lược vài người à không chỉ có duy nhất ba người là anh, trợ lí Trương cùng Vũ Hàn Thuyên hiện diện qua màn ảnh.
“ Tổng Giám Đốc Long, anh đón tiếp tôi thế này coi bộ chưa đúng lắm”
“ Chủ Tịch Vũ, tôi và cô đều là những người bận rộn, cô không trách tôi chứ”
Qua màn ảnh có thể thấy được nụ cười Hàn Thuyên nữa phần mỉa mai đến chừng nào, cô đáp :
“ Vậy để xem kết quả sau cuộc nói chuyện này, như thế nào đã”
“ Tôi xin phép vào thẳng vấn đề vậy” anh thẳng thừng .
Nhìn cái nhún vai của Hàn Thuyên anh không dài dòng lê thê thêm nữa “ Một tháng nữa, tập đoàn chúng tôi và Trương thị sẽ hết hợp đồng. Ông ấy muốn dùng hôn nhân để làm vật tế kinh tế”
Hàn Thuyên sắc mặt đanh lại, nhưng vẫn cố giấu, muốn nghe thêm anh chàng này định xử lí thế nào, nên rất châm chú.
“ Một người kinh doanh, tôi không muốn bị uy hiếp hay dựa dẫm vào năng lực của người khác làm bàn đạp. Lần này chấm dứt hợp đồng, chúng tôi muốn tìm một nhà đầu tư mới cả hai bên cùng kiếm lợi nhuận mà không ai tổn hại ai”
“ Ồ” Hàn Thuyên có vẻ hứng thú, hai tay đang xen đặt lên trước mặt bàn “ Rồi sao?”
“ Nếu Chủ tịch Hàn có hứng thú, chúng ta sao không thử một lần hợp tác với nhau?”
“ Lợi ích của việc hợp tác lần này là gì?” Hàn Thuyên hỏi thẳng.
“ Cô muốn Gmeiner hay Trương Thị”
Việc làm ăn này Hàn Thuyên từ lâu đã thu thập thông tin, thậm chí thu thấp rất tỉ mỉ. Chỉ có điều cái cô quan tâm từ trước đến nay , làm sao chiếm trọn Gmeiner chỉ có điều, lời Hoàng Long vừa nói khiến cô khá bất ngờ, không lường trước được cậu ta thả con mồi Trương Thị, Trương Thị quả thật món hàng này quá hấp dẫn.
“ Gmeiner cùng lắm chỉ có thể kiếm cho cô về ba hoặc bốn cao nhất cũng chỉ là con số sáu không hơn không kém, ngoài ra cô có thể kiếm nhiều hơn bằng việc mua đứt. Nhưng cô nghĩ thời gian bao lâu sẽ mua đứt được? Bao lâu cô hẳng tự tính ra rồi đúng chứ”
Vẻ ngạo mạn của người đàn ông thật phi phàm, anh ta rành mạch trả lời trong lời nói không lộ một chút sơ hở sợ sệch làm rung chữ nào cả, hơn nữa lại phân tích rất rỏ tình hình. Thảo nào Minh Anh mê như điếu đổ, nghĩ đến đây khóe môi Hàn Thuyên hơn nhếch.
“ Anh nghĩ tôi không có khả năng, mua đứt Gmeiner trong vòng ba tháng”
“ Cô có thể, nhưng cái giá để cô đưa ra quả thực có phần bất ổn vì ba tháng! Tôi cũng không ngồi im để cô mặt sức thu về”
Hàn Thuyên nhíu mày trầm tư “ Vậy Trương thị, tôi vốn dĩ không hứng thú. Nhưng có lẽ cậu đã thuyết phục được tôi rồi”
“ Từ lâu tôi đã sắp xếp thu mua cổ phiếu được chia nhỏ từ Trương Thị, chỉ có điều nó quá bé tôi lại không tiện ra mặt. Nếu cô có hứng thú tôi sẽ vui vẻ nhường quân cờ này cho Vũ Thị, hơn nữa lần này khi hiệp ước hai bên bị phá vỡ không những Gmeiner chịu thiệt hại, về phía Trương Thị cũng ảnh hướng không kém, Vũ Thị mạnh nhất về kinh tế vậy nói đến đây chắc cô đã hiểu…”
Hàn Thuyên im lặng, quay người sang hướng khác, chẳng hiểu cô trầm tư một hồi thế nào lại quay lại và hỏi anh một câu, chẳng hề liên quan:
“ Anh yêu Minh Anh chứ”
“ Ừ” nhắc đến nó, ánh mắt nghiêm nghị ban nãy tan biến hoàng toàn thay vào đó là một sự dịu dàng khó cưỡng.
“ anh dám cá cược với tôi không?” Hàn Thuyên cười nhếch môi.
“ Cá cược? Minh Anh không phải món hàn tôi không có lí do gì đưa cô ấy ra bàn cân, cô ấy giá trị hơn thế rất nhiều”
Hàn Thuyên bổng bật cười, chỉ một lời kiến nghị, chưa nghe hết câu người này đã xù lông hăm dọa cô nếu đụng đến Minh Anh. Quả thực không đùa được, nếu bảo anh ta hi sinh bản thân vì Minh Anh chắc chắn anh ta chẳng buồn mà đồng ý ngay, Minh Anh chẳng phải bị anh ta hành hạ ra bã ra tương sao, nhân cơ hội này thay Minh Anh đòi một chút công bằng.
“ Tôi không quan tâm Minh Anh của anh như thế nào, tôi là người kinh doanh tôi muốn có lợi nhuận, thế thôi…”
“ Lợi nhuận, nếu cô muốn tôi sẽ cho cô. Nhưng Minh Anh không thể! Dứt khoát không”
“ tôi chưa nói hết mà, anh thật hấp tấp” Hàn Thuyên cười nói “ Muốn tôi hợp tác, điều đó không khó lợi nhuận thu về bao nhiêu tôi đều chấp nhận, nhưng tôi muốn có điều kiện để đảm bảo!”
“ Cô muốn cá cược như thế nào”
“ Một năm, không gặp hay liên lạc với Minh Anh trong vòng một năm, anh làm được không?”
“ tôi và Minh Anh liên quan gì đến cuộc mua bán này? Tình cảm của chúng tôi không phải trò đùa đem ra cá cược”.
“ Đó là điều kiện duy nhất, nếu anh đồng ý. Mọi thứ anh cần Vũ Thị sẽ hổ trợ hết mình”
“ Được” Anh không còn thời gian để suy nghĩ vớ vẩn nữa, đi đường nào cũng được.
“ Tốt, tôi rất muốn xem, tình cảm của hai người có thực sự hấp dẫn như lúc này không. Ây da, thật đáng quan tâm, dù gì Minh Anh cũng là bạn tôi… như vậy nhé, hai người muốn tương phùng sớm hơn thì anh hãy đặt tâm trí làm sao Trương Thị out càng sớm hơn với thời gian dự định càng tốt, lúc ấy hai người cũng tương phùng sớm hơn.”
“ Nhớ nhé, Tổng giám đốc Long. Thời gian của anh chỉ có một năm ! Không hơn, không kém”
Cuộc nói chuyện kết thúc, Hoàng Long thở hất ra ngồi bệt xuống ghế. Quả nhiên, đầu óc Hàn Thuyên chẳng thể đùa, tính toán rất nhanh rất nhạy bén.
“ Sao rồi, bạn tôi” Thế Hiển bất ngờ xuất hiện đập vai anh.
“ Một vụ cá cược”
“ Cá Cược?” hắn thấy làm thú vị.
“ Hàn Thuyên đồng ý hợp tác, nếu trong vòng một năm tôi giao chiếm được 20% tặng cho cô ta và điều kiện…”
“ Chẳng phải quá đơn giản sao, tao tin chắc thời gian đó dư cho mày thực hiện. Vốn luyến của Vũ Thị bò gặm cả năm không hết mà.” hắn khoanh tay trước ngực đầy hào hứng.
“ Trong vòng một năm, tao không được có bất kì liên hệ nào với Minh Anh. Hoàn toàn không”
“ Cái gì, cô ta mất trí à. Cũng giỏi bày trò nhỉ” hắn chau mày khinh miệt.
“ Là cô ta thay Minh Anh đòi một chút công bằng…” Anh thở hất ra “ Không sao, tao sẽ tiếp đến cùng chỉ là một năm”
“ Ừ, mày cứ ngây ra đó rồi đợi, mày đợi được nhưng Minh Anh chờ bảy năm rồi cô ấy không ngán thì tao cũng thấy ngán thay. Huống hồ thêm một năm thì khác nào thêm một vạn cơ hội cho Đăng Khôi” hắn xoáy vào lòng ngực, bằng những câu cực kì khó nghe.
Lòng rõ khó chịu, dù gì cũng lời Thế Hiển nói đã đúng đến chín phần, cơ bản là anh chấp nhận nghe và không nghe như thế nào. Một năm cũng tốt, chừng ấy thời gian để đổi lấy tự do và Minh Anh không thiệt thòi chút nào…