-
Đến
rồi , em tự vào lớp được chứ ?
- Hầy ya , em vào được mà cảm ơn anh Đăng Khôi nha . – Minh Anh cười nhẹ nói
- Ừ vậy anh lên lớp đây , chào em .
- Đăng Khôi , Đăng Khôi đợi em tí !!!
Đăng Khôi vừa quay lưng đi , Minh Anh cà nhắc lê lết đuổi theo gọi to . Anh xoay người lại mĩm cười .
- Chuyện gì nữa cô gái ?
- À à . – Minh Anh vừa gãi đầu vừa nói tiếp
- Anh học chung với Anh Long phãi không . – Minh Anh thẹn thùng hỏi
- Ùm , cùng lớp bạn thân anh luôn đấy .
- Dạ , anh về lớp đi .
- Chỉ vậy thôi hã
- Vâng ! bye anh .
Nói rồi Minh Anh lại lê lết vào lớp , để lại Đăng Khôi ( đứng thừ người ra nghẹn ứ trong họng , không biết phải diễn tả làm sao ) .
( tg : kiễu như quê :)) )
Trông thấy Minh Anh đang đi cà nhắc , Hoàng Nhi vội vã chạy đến đở lấy bạn , nét mặt lo lắng .
- Minh Anh , cậu sao thế ?
- Hầy hông có gì – Minh Anh cười tươi trã lời
- Hông có gì , hông có gì lúc nào cũng câu ấy .
Khuôn mặt hơi bực tức vì lo lắng cho bạn , Hoàng Nhi mắng yêu Minh Anh .
- Thật mà mình khỏe như voi mà hì hì
- Cậu đó , hôm nay bị gì mà thương tích đầy mình thế .
- Chắc mình sắp có gặp may mắn .
- Liên quan ? – Hoàng Nhi trố mắt nhìn Minh Anh
- Thì vầy nè sướng trước khổ sau đúng hông , giờ mình đang chịu khổ với bệnh tật nhưng biết đâu được mai mình gặp may mắn sao hả ?
- Biết đâu ngày mai Hoàng Long nói thích mình sao ha ha
Minh Anh vừa nói vừa tưởng tượng rồi cười thừ ra như mọi điều nó dự đoán sẽ xãy ra , Hoàng Nhi trông nhỏ bạn mình thật ngố lòng tự ngẫm , không ngờ anh trai của mình lại có một fan cuồng đến vậy , Minh Anh thật ngây thơ dù chuyện gì xãy ra cũng cười được .
‘’ mình mong cậu sẽ là người đốt cháy trái tim anh ấy thêm một lần nữa . ‘’ – Hoàng Nhi nghĩ thầm .
- À này , mình nghi cậu lắm nghe – ánh mắt Minh Anh gian xảo nhìn Hoàng Nhi đáo để .
- Hả gì cơ, cậu nghi cái gì ? – Hoàng Nhi phồng má hỏi ngược lại .
- Này nhé , lần đầu tiên là lúc cậu lên khu B với tớ , hình như lúc đó Hoàng Long nhìn cậu như nhận ra gì đó , thứ hai là trưa nay cậu đi chung với người đó , người con trai đó hôm trước lên khu B tớ thấy đi chung với Hoàng Long .
Minh Anh khoanh tay trước ngực giọng nói trầm xuống tao ra âm thanh rùng rợn , môi cười gian manh , nhìn khuôn mặt Minh Anh lúc này hết sức ma mãnh .
- No no , không phãi như cậu nghĩ đâu – Hoàng Nhi xua tay lắc đầu lia lịa giãi thích .
- Nè thì mình mới vào trường mà phãi biết đôi chút nà , với lại tớ xinh thế này lại thân thiện nên anh đó muốn cua cũng là chuyện bình thường mà phãi hông .
- Ừm nói như cậu cũng đúng ha ha .
Cùng thời gian không gian đó , đâu đó không xa trong lớp cách không xa hai người bọn họ là người con gái với ánh mắt rực lửa khi thấy Minh Anh vẫn bình yên cười nói . Cô ta không can tâm , kế hoàn hảo như vậy mà bị phá hoại
‘’ Minh Anh cứ coi như là cô may mắn lần sau đừng hòng thoát khỏi tay Thy Thy này ‘’
Trở lại lớp 11/5 khu B
- Hêy ! – Đăng Khôi vào lớp thấy Hoàng Long đang ngồi suy nghĩ mông lung anh khẻ gọi .
- Sao mày ngồi thừ ra vậy ? đang suy nghĩ gì ư ?
- Không có gì .- Hoàng Long trã lời một cách vô hồn .
- Này ta mới gặp girl friend của mày đó – Đăng Khôi nhếch môi cười đều
- Gì mà bạn gái của tao ? – thái độ vẫn bình thản như vậy
- Thôi tao thấy hết rồi , khi nãy thấy cô ấy bị bắt nạt sao mày không chạy vào ?
- Tao chỉ vô tình đi ngang qua đó ! – nói đến đây khuôn mặt Hoàng Long bắt đầu có trạng thái
- Vs tao mà mày còn dối lòng à Long ? hay là mày thích nhỏ đó rồi – Đăng Khôi vừa gắn mác cho Hoàng Long vừa ôm bụng cười khì như là đã đánh trúng tim đen của Hoàng Long .
- Vớ vẫn !
Hoàng Long chau mày rồi đứng dậy mang sách cặp bỏ đi để Đăng Khôi ngồi đó cười theo không ngớt .
- Long , thế mày cúp tiết chiều nay à Long ? – Đăng Khôi vừa cười vừa gọi theo.
Nhà Đa Năng .
- Hoàng Nhi , Hoàng Nhi .- Nó gọi khẽ
- Hả ?
- Tớ cảm thấy không khỏe , tớ cúp về trước nhé .
- Để tớ đi với cậu .
- Thôi thôi không cần đâu tớ đi được mà .
- Ừ bye Minh Anh yêu dấu về tới nhà nhắn tin cho tớ biết nhé .
- Ô kê bếy bề ! – Nói rồi Minh Anh ôm Hoàng Nhi một cái rồi mới chịu lén ra ngoài
Thật may cho nó giờ thể dục hôm nay là giờ tự tập bóng nên thầy không quản lí , để lớp tự quản .
Khi bóng dáng Minh Anh khuất dần , Hoàng Nhi rút điện thoại từ trong túi mình ra gửi tin nhắn
- Để xem nào . – Hoàng Nhi thì thầm tự nói .
Tay cầm điện thoại lướt bấm bấm Hoàng Nhi đang gửi tin nhắn cho ai đó .
Tín … tin
Đang ngồi trong vô lăng xe đâm chiêu suy nghĩ Hoàng Long nghe thấy tiếng chuông đổ hơi giật mình
‘’ Hoàng Nhi sms “
‘ ’2 ơi 2 à girl friend của 2 đang đi về một mình với đôi chân thương tật ,coi như là em gái này đang năn nỉ 2 có thể giúp em đưa cậu ấy về nhà an toàn được không ? ‘’
- Thật phiền phức ! – Hoàng Long chau mày nói
Miệng thì nói vậy , nhưng không rõ vì động lực nào khi nhận tin nhắn , anh lập tức xuông xe trở vào lại trường học , đôi chân bước đi vội vã . không suy nghĩ được gì nhiều chĩ biết mục tiêu bây giờ là anh phãi nhìn thấy nhỏ .
Anh tìm nó hết khu A đến khuôn viên nhà đa năng , mà không thấy nhỏ đâu . Hơi mệt anh tựa lưng vào lan can .
‘’ – nhỏ này đi chổ nào rồi ‘’ – bực dọc Hoàng Long nói có vẻ hơi cáu gắt .
Nhắm mắt lại nghĩ một lúc , rồi anh chạy hối hả thật nhanh ‘’ đúng rồi , còn sân cỏ là nơi cô ta hay đến nhất ‘’
Nhưng lại một lần nữa Hoàng Long cảm thấy bất lực , cảm giác này làm anh nhớ lại kí ức xa xưa , anh thấy mình thật vô dụng , chỉ là cần phãi chạy đến , chạy đi tìm người con gái đó thôi mà anh từng một lần đánh mất .
‘’ Minh Anh , cô ở đâu ? ‘’
Hoàng Long dẹp bỏ tất cả ám ảnh quá khứ , anh lại hì hục tìm kiếm , tìm kiếm khắp nơi . ..
- Cái trường này sao lại lớn quá vậy kìaaaaa .
Minh Anh tay vịn lan can , lê lết từng bước chân , than vãn . Nhỏ đi nãy giờ cũng hơn một giờ rồi mà vẫn không thể tìm thấy được đi ra nhà xe . Chân đau , khóe môi rớm máu đau rát , mồ hôi nhễ nhãi , làm Minh Anh mệt thêm mệt .
Đi từ lớp ra nhà xe luôn thì quá dễ so với nó , nhưng đi từ khu nhà đa năng ra lại nhà xe thì thật lòng vòng . Càng đi nó càng thấm mệt , khung cảnh trước mặt nó đang mờ dần đi , đầu nó choáng váng .
‘’ đừng nói tái phát như khi sáng nha , bây giờ không phãi lúc đâu híc “ – Minh Anh lầm bầm trong miệng đôi chân vẫn cố gượng từng bước .
Trong lúc gần như kiệt sức nó thấy hình ảnh của ai đang loay hoay phía trước , thân hình cao ráo hơi , khuôn mặt bảnh trai kia , y chang như người mà nó mong nó thích .
Nó cố gượng từng bước , mỗi lúc càng mệt nhọc hơn …
‘’ trời không bất công với Minh Anh mà , trong lúc sắp chết em còn được thấy hình ảnh anh xuất hiện híc híc “
- Hoàng Long , Hoàng Long …- Minh Anh thều thào gọi đủ lớn cho người đang đứng trước nghe được . Cũng là lúc nhỏ ngã quỵ xuống
Hoàng Long nghe thấy người gọi mình lại giọng giống nhỏ mà anh đang tìm kiếm anh chạy vội một cách nhanh chóng đỡ lấy Minh Anh .
Minh Anh nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hoàng Long mà cứ ngỡ là mình chỉ đang mơ thôi , còn chút sức lực nhỏ đưa tay lên má Hoàng Long .
- Cô có sao không …? – Hoàng Long đỡ lấy Minh Anh trong lòng mà đầy lo lắng hỏi .
- Đây là giấc mơ phải không , nếu là mơ tôi không muốn thức dậy nữa đâu …
Nói rồi Minh Anh ngất lịm đi….
- Hầy ya , em vào được mà cảm ơn anh Đăng Khôi nha . – Minh Anh cười nhẹ nói
- Ừ vậy anh lên lớp đây , chào em .
- Đăng Khôi , Đăng Khôi đợi em tí !!!
Đăng Khôi vừa quay lưng đi , Minh Anh cà nhắc lê lết đuổi theo gọi to . Anh xoay người lại mĩm cười .
- Chuyện gì nữa cô gái ?
- À à . – Minh Anh vừa gãi đầu vừa nói tiếp
- Anh học chung với Anh Long phãi không . – Minh Anh thẹn thùng hỏi
- Ùm , cùng lớp bạn thân anh luôn đấy .
- Dạ , anh về lớp đi .
- Chỉ vậy thôi hã
- Vâng ! bye anh .
Nói rồi Minh Anh lại lê lết vào lớp , để lại Đăng Khôi ( đứng thừ người ra nghẹn ứ trong họng , không biết phải diễn tả làm sao ) .
( tg : kiễu như quê :)) )
Trông thấy Minh Anh đang đi cà nhắc , Hoàng Nhi vội vã chạy đến đở lấy bạn , nét mặt lo lắng .
- Minh Anh , cậu sao thế ?
- Hầy hông có gì – Minh Anh cười tươi trã lời
- Hông có gì , hông có gì lúc nào cũng câu ấy .
Khuôn mặt hơi bực tức vì lo lắng cho bạn , Hoàng Nhi mắng yêu Minh Anh .
- Thật mà mình khỏe như voi mà hì hì
- Cậu đó , hôm nay bị gì mà thương tích đầy mình thế .
- Chắc mình sắp có gặp may mắn .
- Liên quan ? – Hoàng Nhi trố mắt nhìn Minh Anh
- Thì vầy nè sướng trước khổ sau đúng hông , giờ mình đang chịu khổ với bệnh tật nhưng biết đâu được mai mình gặp may mắn sao hả ?
- Biết đâu ngày mai Hoàng Long nói thích mình sao ha ha
Minh Anh vừa nói vừa tưởng tượng rồi cười thừ ra như mọi điều nó dự đoán sẽ xãy ra , Hoàng Nhi trông nhỏ bạn mình thật ngố lòng tự ngẫm , không ngờ anh trai của mình lại có một fan cuồng đến vậy , Minh Anh thật ngây thơ dù chuyện gì xãy ra cũng cười được .
‘’ mình mong cậu sẽ là người đốt cháy trái tim anh ấy thêm một lần nữa . ‘’ – Hoàng Nhi nghĩ thầm .
- À này , mình nghi cậu lắm nghe – ánh mắt Minh Anh gian xảo nhìn Hoàng Nhi đáo để .
- Hả gì cơ, cậu nghi cái gì ? – Hoàng Nhi phồng má hỏi ngược lại .
- Này nhé , lần đầu tiên là lúc cậu lên khu B với tớ , hình như lúc đó Hoàng Long nhìn cậu như nhận ra gì đó , thứ hai là trưa nay cậu đi chung với người đó , người con trai đó hôm trước lên khu B tớ thấy đi chung với Hoàng Long .
Minh Anh khoanh tay trước ngực giọng nói trầm xuống tao ra âm thanh rùng rợn , môi cười gian manh , nhìn khuôn mặt Minh Anh lúc này hết sức ma mãnh .
- No no , không phãi như cậu nghĩ đâu – Hoàng Nhi xua tay lắc đầu lia lịa giãi thích .
- Nè thì mình mới vào trường mà phãi biết đôi chút nà , với lại tớ xinh thế này lại thân thiện nên anh đó muốn cua cũng là chuyện bình thường mà phãi hông .
- Ừm nói như cậu cũng đúng ha ha .
Cùng thời gian không gian đó , đâu đó không xa trong lớp cách không xa hai người bọn họ là người con gái với ánh mắt rực lửa khi thấy Minh Anh vẫn bình yên cười nói . Cô ta không can tâm , kế hoàn hảo như vậy mà bị phá hoại
‘’ Minh Anh cứ coi như là cô may mắn lần sau đừng hòng thoát khỏi tay Thy Thy này ‘’
Trở lại lớp 11/5 khu B
- Hêy ! – Đăng Khôi vào lớp thấy Hoàng Long đang ngồi suy nghĩ mông lung anh khẻ gọi .
- Sao mày ngồi thừ ra vậy ? đang suy nghĩ gì ư ?
- Không có gì .- Hoàng Long trã lời một cách vô hồn .
- Này ta mới gặp girl friend của mày đó – Đăng Khôi nhếch môi cười đều
- Gì mà bạn gái của tao ? – thái độ vẫn bình thản như vậy
- Thôi tao thấy hết rồi , khi nãy thấy cô ấy bị bắt nạt sao mày không chạy vào ?
- Tao chỉ vô tình đi ngang qua đó ! – nói đến đây khuôn mặt Hoàng Long bắt đầu có trạng thái
- Vs tao mà mày còn dối lòng à Long ? hay là mày thích nhỏ đó rồi – Đăng Khôi vừa gắn mác cho Hoàng Long vừa ôm bụng cười khì như là đã đánh trúng tim đen của Hoàng Long .
- Vớ vẫn !
Hoàng Long chau mày rồi đứng dậy mang sách cặp bỏ đi để Đăng Khôi ngồi đó cười theo không ngớt .
- Long , thế mày cúp tiết chiều nay à Long ? – Đăng Khôi vừa cười vừa gọi theo.
Nhà Đa Năng .
- Hoàng Nhi , Hoàng Nhi .- Nó gọi khẽ
- Hả ?
- Tớ cảm thấy không khỏe , tớ cúp về trước nhé .
- Để tớ đi với cậu .
- Thôi thôi không cần đâu tớ đi được mà .
- Ừ bye Minh Anh yêu dấu về tới nhà nhắn tin cho tớ biết nhé .
- Ô kê bếy bề ! – Nói rồi Minh Anh ôm Hoàng Nhi một cái rồi mới chịu lén ra ngoài
Thật may cho nó giờ thể dục hôm nay là giờ tự tập bóng nên thầy không quản lí , để lớp tự quản .
Khi bóng dáng Minh Anh khuất dần , Hoàng Nhi rút điện thoại từ trong túi mình ra gửi tin nhắn
- Để xem nào . – Hoàng Nhi thì thầm tự nói .
Tay cầm điện thoại lướt bấm bấm Hoàng Nhi đang gửi tin nhắn cho ai đó .
Tín … tin
Đang ngồi trong vô lăng xe đâm chiêu suy nghĩ Hoàng Long nghe thấy tiếng chuông đổ hơi giật mình
‘’ Hoàng Nhi sms “
‘ ’2 ơi 2 à girl friend của 2 đang đi về một mình với đôi chân thương tật ,coi như là em gái này đang năn nỉ 2 có thể giúp em đưa cậu ấy về nhà an toàn được không ? ‘’
- Thật phiền phức ! – Hoàng Long chau mày nói
Miệng thì nói vậy , nhưng không rõ vì động lực nào khi nhận tin nhắn , anh lập tức xuông xe trở vào lại trường học , đôi chân bước đi vội vã . không suy nghĩ được gì nhiều chĩ biết mục tiêu bây giờ là anh phãi nhìn thấy nhỏ .
Anh tìm nó hết khu A đến khuôn viên nhà đa năng , mà không thấy nhỏ đâu . Hơi mệt anh tựa lưng vào lan can .
‘’ – nhỏ này đi chổ nào rồi ‘’ – bực dọc Hoàng Long nói có vẻ hơi cáu gắt .
Nhắm mắt lại nghĩ một lúc , rồi anh chạy hối hả thật nhanh ‘’ đúng rồi , còn sân cỏ là nơi cô ta hay đến nhất ‘’
Nhưng lại một lần nữa Hoàng Long cảm thấy bất lực , cảm giác này làm anh nhớ lại kí ức xa xưa , anh thấy mình thật vô dụng , chỉ là cần phãi chạy đến , chạy đi tìm người con gái đó thôi mà anh từng một lần đánh mất .
‘’ Minh Anh , cô ở đâu ? ‘’
Hoàng Long dẹp bỏ tất cả ám ảnh quá khứ , anh lại hì hục tìm kiếm , tìm kiếm khắp nơi . ..
- Cái trường này sao lại lớn quá vậy kìaaaaa .
Minh Anh tay vịn lan can , lê lết từng bước chân , than vãn . Nhỏ đi nãy giờ cũng hơn một giờ rồi mà vẫn không thể tìm thấy được đi ra nhà xe . Chân đau , khóe môi rớm máu đau rát , mồ hôi nhễ nhãi , làm Minh Anh mệt thêm mệt .
Đi từ lớp ra nhà xe luôn thì quá dễ so với nó , nhưng đi từ khu nhà đa năng ra lại nhà xe thì thật lòng vòng . Càng đi nó càng thấm mệt , khung cảnh trước mặt nó đang mờ dần đi , đầu nó choáng váng .
‘’ đừng nói tái phát như khi sáng nha , bây giờ không phãi lúc đâu híc “ – Minh Anh lầm bầm trong miệng đôi chân vẫn cố gượng từng bước .
Trong lúc gần như kiệt sức nó thấy hình ảnh của ai đang loay hoay phía trước , thân hình cao ráo hơi , khuôn mặt bảnh trai kia , y chang như người mà nó mong nó thích .
Nó cố gượng từng bước , mỗi lúc càng mệt nhọc hơn …
‘’ trời không bất công với Minh Anh mà , trong lúc sắp chết em còn được thấy hình ảnh anh xuất hiện híc híc “
- Hoàng Long , Hoàng Long …- Minh Anh thều thào gọi đủ lớn cho người đang đứng trước nghe được . Cũng là lúc nhỏ ngã quỵ xuống
Hoàng Long nghe thấy người gọi mình lại giọng giống nhỏ mà anh đang tìm kiếm anh chạy vội một cách nhanh chóng đỡ lấy Minh Anh .
Minh Anh nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hoàng Long mà cứ ngỡ là mình chỉ đang mơ thôi , còn chút sức lực nhỏ đưa tay lên má Hoàng Long .
- Cô có sao không …? – Hoàng Long đỡ lấy Minh Anh trong lòng mà đầy lo lắng hỏi .
- Đây là giấc mơ phải không , nếu là mơ tôi không muốn thức dậy nữa đâu …
Nói rồi Minh Anh ngất lịm đi….