Bị ôm bất ngờ Win đứng như tượng nhìn sang Zen , còn Mai Phương vẫn chìm đắm trong hạnh phúc do mình ảo tưởng nên .
Nhưng một tia sắm đánh ngang qua người mình , những gì Zen nghe thấy thì ra là Win đang gọi một người khác không hiểu vì sao cảm giác khó chịu như mọi hôm lại bắt đầu chãy dài dần thắm vào trong cơ thể , biết mình sắp không chịu nổi thêm được nửa , Zen nói quoa loa .
-Là bạn cậu đến . Tôi…tôi… vào trong trước đây . – Zen gượng gạo thốt ra , quay lưng bỏ chạy .
“ là con nhỏ đó khóc hay sao?” – Win nhìn theo Zen mà thấy xót , bản thân cũng tự nhận ra tại sao lại luôn suy nghỉ đến tâm trạng của Zen như vậy . Quay lại thực tại Win nhíu mày đẫy Mai Phương ra .
-What the hell ? – giọng Win có chút giận .
-Tại anh gọi tên em nên em thấy vui quá đó thôi .
-Ai bảo tôi gọi cô ?
-Thì em là Zen mà , mà thôi bạn bè đến nhà anh không mời em vào được hay sao bắt em đứng ngoài thế này .
-Tùy cô . – Win nói cọc lóc rồi quay lưng đi , Mai Phương cũng lẽo đẽo mà theo sau .
Dẫu sao từ lúc về Việt Nam chơi có thể nói vu vơ Mai Phương là người bạn của Win , coi như hôm nay là bữa tiệc tạm biệt .
Thấy Win vào còn dắt theo một người lạ đã vậy còn không có Zen , nó nhìn qua cũng may mãy đoán ra được điều gì đó .
-Xin lỗi mọi người.
-Không sao đâu Win , bạn em coi như cũng bạn bọn anh . – Đăng Khôi lên tiếng khách sáo .
Win kéo ghế cạnh mình mời Mai Phương , thoạt nhìn cô nhận ra ngay là ba anh chàng hót boy của trường trung học Hermann Gmeiner. Thật không ngờ có một ngày cô lại gặp cả ba lại còn ngồi chung một bàn như thế này .
-Chà! Win . Cậu cũng cao thủ thật mới qua đây mà đã có bạn gái là Hot girl trường Trần Phú rồi . – Quốc Huy ghẹo .
-Hả , bạn gái em hả Win . – Hoàng Nhi có chút ngạc nhiên .
-Chú thật cao tay . – Đăng Khôi dơ ngón tay cái khen Win .
-Bọn anh nói quá thôi , em cũng bình thương mà hihi . – Mai Phương ái ngại đáp lại .
Đang còn đỏ ửng thấy vui vì mọi người ai cũng nghỉ cô là bạn gái của Win , ngay cả Ngọc Quỳnh và Hoàng Nhi đều tươi cười với cô chỉ có anh ban đầu có nhìn thoáng qua rồi coi như không có sự tồn tại của Mai Phương .
-Không , chỉ là một người bạn bình thường . – Win lạnh lùng nói .
Nụ cười trên môi Mai Phương tắt hẳn đi cô không ngờ Win lại là một người ranh giới rỏ ràng đến như vậy , để chữa ngưỡng Mai Phương chỉ biết cười trừ cho qua .
-ồ , ra vậy – cả Ngọc Quỳnh , Hoàng Nhi và nó cùng lượt đồng thanh .
-nhìu chuyện , ăn đi này . – ăn quay sang nó gắp phần thịt của mình bỏ qua chén nó .
-em ăn nhiều rồi , anh ăn đi . – nó lại gắp sang bỏ qua chén anh .
-đủ tạ rồi cho suất chuồng luôn cho rồi . – anh ghẹo nó .
Thật không ngờ một thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng như tuyết sơn vậy mà giờ đây đang ngồi cười đùa với một cô hắn gái hết sức bình thường . Nhiều khi Mai Phương thật không dám tin đó là chị của Win .
-anh là Hoàng Long , chào anh . – Mai Phương cười tươi bắt chuyện .
-ùm . - anh gật nhẹ .
-Hoàng Long , tao nói thật mày xấu hơn tao mà sao bọn con gái cứ nhắm hết vào mày vậy . – Quốc Huy giả vờ ganh tỵ .
-Mày bớt nói đi Huy .
-Thế giờ anh thích đào hoa muốn con gái nhắm hết vào anh phải không. – Hoàng Nhi phụng phịu phồng má xách tai Quốc Huy lên mà nhéo .
Cả bàn có một trận cười xãy ra , bao nhiêu người đi nữa cũng không bằng một người mà thương thật lòng cả . Ngọc Quỳnh cũng vậy cô luôn cười hạnh phúc nắm lấy cánh tay Đăng Khôi mà dựa vào đôi mắt trở nên dịu dàng , dẫu cô không nhận ra Đăng Khôi đang gượng gạo như thế nào .
-Ơ mà nãy giờ thiếu bé Zen đó , nó đâu rồi Win .
-Sao lại nhìn , lúc nãy chẵng phải cô ta bảo vào trước à .
-ấy sì , cái thằng này đợi chị cú phải không – nó >”
-thôi chị ngồi chơi đi , để em vào kêu cậu ấy cho . – Win chủ động .
Đang định đi lại bị Mai Phương chặn lại .
-dẫu sao em cũng là khách để em vào coi phụ Zen được gì không , rồi gọi chị ấy luôn một thể .
-ừm . vậy em có biết đường không . – nó quan tâm hỏi .
-không phải ai cũng ngốc như em . – anh lại trêu nó .
Mai Phương cười nhẹ rồi đi vào nhà căn nhà quả thực là to lớn , nhưng cô củng dễ dàng tìm được nhà bếp . Zen cũng đứng đó đang làm đồ ăn .
-chị là Zen . – Mai Phương chào hỏi .
-à ừ , cùng tuổi với nhau không cần xưng danh như thế đâu . – Zen đáp cọc lóc .
Zen có cảm giác không thích Mai Phương cho lắm nên cũng không muốn tiếp xúc hay là do cảm giác lẫn lộn đang chi phối cảm xúc của Zen .
-là bạn gái của cậu ta sao ? - Zen hỏi băng quơ
« Zen mày bị ngu hay sao mà hỏi câu vô duyên thế » - Zen gào trong suy nghĩ mặc dù bên ngoài mặt vẫn lạnh tanh .
-nói ai cơ , nói anh Tú à . – Mai Phương cố tình gọi tên thật của Win .
-TÚ – Zen dừng lại xoay sang nhấn mạnh chữ TÚ .
-à hihi là anh Win đấy .
-ùm . « còn biết cả tên thật rồi mình thật ngu ngốc khi trông chờ vào điều đó » .
-thôi , tôi mang đồ ra cho mọi người , cô cũng ra luôn đi kẻo mọi người chờ .
Zen nói rồi bưng mâm thức ăn đi , Mai Phương cũng cầm rổ rau theo sau .
-mà cậu tên gì vậy .
-ZEN.
Mai Phương hơi sửng người lại khi nghe danh từ đó , thì ra Win gọi « ZEN » là gọi người con gái này . Cảm xúc của cô bị chùng xuống . Mọi người đều đã đông đủ , anh đứng dậy tuyên bố lý do .
-Chắc cũng không còn thiếu ai , hai ngày nữa Win về lại Úc rồi nên hôm nay tổ chức bữa tiệc nhỏ này . nào Win anh mời em một ly . – Anh nâng cốc bia mời .
-Cảm ơn , như vậy là đã coi trọng em rồi,mời anh .
-ủa , hai ngày nữa nó về sao sao không ai nói mình hết vậy .
-Minh Anh cậu cũng quan tâm cho em trai mình thật đó . – Ngọc Quỳnh cười đùa .
Cùng nhau ăn uống cùng nhau cười đùa mới đó mặt trời cũng xuống núi nhường bầu trời cho màu tối đầy sao , về đêm mỗi người một tâm trạng . Suốt cả buổi Zen cứ né tránh ánh mắt của Win cả hai không ai nói với nhau câu nào cũng là khoảng trống cơ hội cho Mai Phương tuy rằng Win chẳng để tâm đến .
Quốc Huy ham vui thêm phần nhiệt tình bây giờ cũng say sỉn như cọng bún lăn ra sofa mà ngủ còn thêm cả phần nói lãm nhảm bày tỏ , Hoàng Nhi muốn bỏ mặt mà đi về phòng cho đở ngại với mọi người nhưng rồi cũng không đành để người yêu mình nằm một chổ không ai chăm sóc .
-Chị rửa hộ em được không , chắc tại ăn vội quá nên đau dạ dày rồi . – Đặt chồng đĩa xuống bồn , Zen ôm một bên hông mặt nhăn lại .
-ừ để đó chị thanh lí cho - ^^ .
-à mà em thấy Win không Zen .
-cậu ấy chở Mai Phương về rồi … - nói đến đây Zen lại rươm rướm nước mắt nhớ lại chuyện lúc dọn bàn …
Zen đang loay hoay dọn dẹp chén đĩa bên này , Win bưng ghế xong xuôi định qua giúp Zen một tay nào ngờ Mai Phương đã đi trước một đường kéo Win lại :
-Win , em nói chuyện với anh được chứ .
-Ờ . – Win gãi đầu .
-Chúng ta ra kia đi . – Mai Phương chỉ về phía bể bơi .
Vốn dĩ Zen không muốn quan tâm , nhưng thật chất đang cố gắng để không quan tâm đến Win , cảm xúc với Win càng ngày càng rối lên trong tâm chí cô . Lí trí không thể nào đánh thắng nổi con tim , thôi nghĩ ngợi nhiều Zen lén đi theo hai người bọn họ đứng nắp sau một chậu cảnh .
-Win , Những điều em sắp nói ra có lẽ anh sẽ nghĩ em là một đứa con gái dễ dãi . Nhưng không sao , bởi vì em biết nếu em không nói ra em sẽ hối hận cả đời .
-… - Win vẫn thờ ơ , hai tay bỏ vào túi dường như không để tâm .
“ là cô ấy , cô ấy đang tỏ tình với cậu ta hay sao, à không hai người đang quen nhau mà tình cảm vậy sao” – Mắt Zen hướng theo không chớp hai tay đan lại với mồ hôi theo đó mà tuông ra môi cười nhẹ đau lòng .
-Win , EM YÊU ANH . – Mai Phương nhống lên với lấy cổ Win đặt lên môi anh một nụ hôn bắt ngờ .
-Ma..i …Phươ…n…g …
Bị hôn bất ngờ Win đơ ra như tượng , đôi mắt mở to hết cở . Điều khiến Win ngạc nhiên đến vậy không vậy vì nụ hôn kìa của Mai Phương mà vì anh thấy được ở một khoảng cách không xa trong bóng tối có một thân hình nhỏ nhoi đứng đấy nhìn anh .
Zen bắt được ánh mắt Win nhìn mình cô lập tức quay người lại đồng thời giọt nước mắt lăng dài , một tay ôm lấy ngực mình bỏ chạy .
“ mày là con ngốc Zen à , cớ gì mà mày khóc cơ chứ hức hức” …
Quay về với thực tại , Zen đứng thẫn thờ nó đứng gọi nãy giờ vẫn không nghe :
-Zen,Zen em không sao chứ hả . – nó lắc lắc bả vai Zen .
-À ừ , em không sao . Em về phòng nằm tí nha , phiền chị . – Zen cười ngốc nghếch đáp trả rồi chạy một hơi vào phòng …
---
Khi nãy Zen đi khỏi , Win nhẹ nhàng đẫy Mai Phương ra dù cô đã ôm rất chặt , bản thân anh cũng hiểu được trái tim mình thuộc về ai rồi :
-Cô hiểu lầm rồi , tôi xem cô là bạn . – Win lạnh lùng đáp .
-Hì hì , không sao em có thể đợi cho đến khi anh chọn em mà . – Mai Phương ôm lấy cánh tay Win .
-Sẽ không , chổ này * chỉ vào ngực* có một người rồi .
-Là người con gái trong bếp đó sao? Người anh gọi là …là ZEN…sao ?– Mai Phương nghẹn ngào nơi cuống họng .
-ừm . – Win thở hắc ra , môi cong lên cười .
Mai Phương xụ mặt , đây cũng là lần đầu tiên cô đi theo đuổi một cậu trai và cũng là lần đầu tiên cô bị từ chối một cách thẳng thừng đến như vậy .
-ngày anh đi , em đến tiễn anh được chứ . – Mai Phương nói lí nhí .
-ừ , để tôi đưa cô về ….
---
Lúc nó đang loay hoay rửa bát , Đăng Khôi đặt xuống thêm một chồng đĩa nữa :
-hôm nay em trúng mánh rồi .
-huhu , anh muốn hại em à – nó giả vờ phụng phịu .
-ha ha , thế để anh phụ em . – Đăng Khôi cười tươi .
-thằng Long nó không phụ vợ nó à .
nhắc đến chữ “ Vợ” nó thấy nhốn nháo trong cơ thể , cười tủm tỉm :
-vợ gì chứ , anh ấy hình như nói chuyện online với Bác Trai trong phòng . Còn anh ?
-anh sao? – Đăng Khôi không hiểu câu hỏi của nó lắm hỏi lại .
-Ngọc Quỳnh ấy – nó thúc nhẹ bên hông Đăng Khôi , cười khúc khích .
-À , ừ cậu ấy nói hơi mệt nên lên phòng Hoàng Nhi nằm rồi . – Đăng Khôi cười gượng .
-Anh sao vậy , không ổn hả . – nó dừng hành động của mình lại.
Đăng Khôi hơi trầm tư suy nghĩ rồi trã lời băng quơ : - à cũng không có gì . * lại cười* .
-Anh và Ngọc Quỳnh hay người đang chiến tranh lạnh hả , nhìn mặt anh in nguyên rồi kìa ha ha .
-Em nay sang bói tướng nửa à , bọn anh có gì đâu sao lại nói chiến tranh lạnh .
-Còn chối , chẳng phải hai người đang quen sao. Hai mắt em thấy hạnh phúc tới từng centimet luôn đó nha .
-Có những chuyện chỉ là bề ngoài nhưng thật chất là chẳng có gì . – Đăng Khôi nhún vai .
-Là…là…sao anh nói cứ như khổng tử - nó đưa bàn tay đầy bọt xà bông mà gãi nhẹ lên má suy nghĩ , làm bọt dính khắp mặt .
-Là như thế này nè !
Đăng Khôi lanh tay quậy mớ xà bông lên rồi thổi vô mặt nó cười ha hả .
-à dám chọc Minh Anh hả xem này . ha ha
nó chuốt xà bông ra khoáy lên rồi vung tung tóe vào Đăng Khôi bọt xà bông bắn tung vào mặt vào tóc , lẫn cả quần áo từ . Xà bông có khắp mọi nơi từ trên bồn rửa bát xuống nên nhà , tiếng cười ngập tràn giữa hai người . Nhưng cũng có ai biết được đâu Ngọc Quỳnh đã đứng nắp bên cạnh bếp những lời nói kia đã chảy hết vào tim cô đau đến cào xé từng lớp da lớp thịt non nớt .
chỉ muốn xuống uống một ngụm nước thôi tại sao lại bắt cô phải nghe từng câu từng chữ lấy đi lượng nước trong cơ thể cô như thế này cơ chứ …
Uyển Nhi trong bộ đồ mỏng manh tóc tai rủ rượu chạy xộc vào nhà trong như rất bấn loạn tâm trí , đôi mắt đỏ ngầu định chạy lên lầu nhưng nghe thấy tiếng bên bếp nhìn sang thấy nó liền chạy xộc tới .
-Minh Anh , sao cô không chết đi. – Uyển Nhi dùng sức nắm chặt lấy cổ tay nó . một tay vô tình hắc mớ chén đĩa rơi xuống sàn .
.* Choảng* - Nó giật mình tay vừa đâu , vừa không hiểu chuyện gì đang xãy ra , Uyển Nhi giờ đây như một con thú rất hung tợn .
-Uyển Nhi cô làm cái trò gì vậy . – Đăng Khôi gằng giọng can ngăn Uyển Nhi ra .
-Cậu im đi , chuyện của tôi không liên quan đến cậu . – Uyển Nhi nghiến răng nhấn mạnh tay chỉ vào mặt Đăng Khôi .
-Nói mau mẹ cô và cô , dấu bà ấy ở đâu .
-Uyển Nhi tôi không hiểu chị đang nói gì hết .
-Cô giả nai cho ai xem hả , lòng dạ các người từ lâu tôi đã biết rõ rồi . – Uyển Nhi gằng lên sự tức giận tột cùng , đôi mắt đỏ ngầu nhìn nó .
Trong lúc tình hình căng thẳng Hoàng Nhi đã nhanh chạy lên hối hả gọi Hoàng Long , lúc anh chạy xuống cuộc xung đột vẫn đang xãy ra . Uyển Nhi theo tình thế cầm một tay của nó đặt lên cổ mình xiếc lại .
-Minh Anh , em làm cái gì vậy hả . – anh gằng giọng la to .
Anh chạy lại dùng sức đẫy cả hai ra vô tình lại làm nó ngã vào đống đĩa bị vỡ mà không biết. Đỡ lấy Uyển Nhi như đang kiệt sức hơi thở yếu ớt ôm Uyển Nhi vào lòng , nhìn sang thấy một màu đỏ chạy ra từ bàn tay nó định chạy sang nhưng Uyển Nhi lại ôm lấy cổ anh khóc nấc lên đây cũng là lần thứ hai anh thấy Uyển Nhi khóc , cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng hoặt cười rất hiếm khi khóc . Cảm xúc của anh bây giờ như một mớ tơ vò không biết phải làm sao .
-Em không…không…chị ấy , em không làm gì chị ấy cả . – mặt kệ bàn tay bị đứt nhưng cô lại không thấy đau , đôi mắt đọng nước nhìn anh mà trân chối .
-Minh Anh , tay em . Em có sao không hả . – Đăng Khôi chạy lại nâng tay nó lên máu vẫn đang rơi từng giọt trên sàn .
-Hoàng Long… cô ta…mẹ em…mẹ em . – giọng Uyển nghẹn lại vì đang khóc rồi bất tỉnh .
Bế Uyển Nhi lên Hoàng Long lạnh lùng bước đi , không quay lại nhìn nó mặt cho nó cũng đau lòng nó cũng khóc như Uyển Nhi , nhưng tại sao anh lại bỏ mặt nó như thế này . Hoàng Nhi cũng hốt hoảng , chảy lại xem nó như thế nào Ngọc Quỳnh cũng đến theo sau , nhưng thật không thể ngờ nó ngồi đấy khóc nấc lên thành tiếng không ngừng sự tổn thương đang ăn mòn trái tim nó .
Nỗi tuyệt vọng đang bao trùm nó hay sao , vì sao nó luôn đợi anh chờ anh tin anh . Nữa câu hay bất cứ điều gì nó cũng sẽ không tổn hại Uyển Nhi cơ mà anh sẽ biết điều đó mà , tại sao anh lại không tin nó , vì sao anh lại vô tình với nó đến như vậy , vì sao hết lần này đến lần khác luôn khiến nó đau đến thế này .
Đăng Khôi không thể chịu nổi hơn nửa , khi thấy nó như thế này , kéo đầu nó áp sát vào ngực mình ôm lấy nó để nó khóc tự do :
-Hức hức , huhuhuhu…tại sao anh không tin em huhuhuhu .
Được một lúc sau Đăng Khôi bế nó về phòng , Hoàng Nhi cùng Zen vào băng bó vết thương cho nó , nó mệt mõi đến mức khi ngủ khóe mắt nước mắt vẫn rơi .
-Hôm nay chị cũng mệt rồi,chị đi ngủ đi để em trông chị ấy cho . – Zen quay sang Hoàng Nhi nói .
-Vậy , có chuyện gì em chạy qua gọi chị ngay nha . Cậu ấy chắc đang tổn thương rất nhiều .
Hoàng Nhi rời khỏi phòng chỉ con Zen ngồi đó nhìn nó mà thấy xót xa , suy nghỉ đến bản thân mình liệu rằng nếu ở bên Win mà tổn thương như thế này liệu cô có muốn không . Tình yêu của Win có đau đến như vậy không .
-Zen ơi , mày đang nghỉ lung tung gì đấy , nực cười người ta có bạn gái rồi mà . – zen tự gõ lên đầu mình .
-Oh my god , giật cả mình . Sao cô ở đây – Win giật mình khi thấy Zen trong phòng .
-Không thấy sao mà hỏi .
-Cả ngày không nói câu nào miệng mồm khó chịu rồi đấy à .
-Tôi không thèm chấp với cậu . Ai đời có đứa em trai như cậu bỏ mặt chị mình đi chơi bạn gái đâu .
-Òh , câu này tôi có thể hiểu là “ tại sao anh lại đi với người con gái đó , bỏ tôi ở nhà một mình” hay không ? – Win nhếch môi hỏi .
-Đầu óc cậu uống nhiều quá rồi đấy , nói bừa .
-Tôi nói bừa á . – Win chỉ vào mình .
-Chứ gì nữa , cậu đi đâu với ai kệ cậu . Tôi quan tâm làm gì hả .
Zen nổi quạu đứng dậy định về phòng nào ngờ trong tình cảnh ấy Win đã nắm lấy níu lại chỉ có hai tấm lưng đối nhau , chẳng ai nhìn mặt ai .
-Thật sự cô không quan tâm . – Win trầm giọng hỏi . Dường như rất nghiêm túc .
-Vâng , không quan tâm . Thật sự tôi chẳng quan tâm . hừ ? – Zen hắc tay Win ra khỏi người mình rời khỏi phòng …
Sau cánh cửa một người lại ôm trái tim mình mà mong nó đừng vụn vở , một người tự dần vật bản thân đến điên dại . Vì sao rỏ trong lòng yêu thương nhau để nó lệch hướng vì nhau rồi lại khiến nó tổn thương xát muối với nhau , phải chăng trong tình yêu cái tôi luôn lớn hơn cảm xúc hay chăng ? Bao trùm bóng đêm tĩnh mịch cả sáu con người sáu tâm trạng khác nhau rồi cũng chính họ dối mình , dối lòng rồi lại tự thương lẫn nhau tự tạo nên những vết nứt sâu…
Nhưng một tia sắm đánh ngang qua người mình , những gì Zen nghe thấy thì ra là Win đang gọi một người khác không hiểu vì sao cảm giác khó chịu như mọi hôm lại bắt đầu chãy dài dần thắm vào trong cơ thể , biết mình sắp không chịu nổi thêm được nửa , Zen nói quoa loa .
-Là bạn cậu đến . Tôi…tôi… vào trong trước đây . – Zen gượng gạo thốt ra , quay lưng bỏ chạy .
“ là con nhỏ đó khóc hay sao?” – Win nhìn theo Zen mà thấy xót , bản thân cũng tự nhận ra tại sao lại luôn suy nghỉ đến tâm trạng của Zen như vậy . Quay lại thực tại Win nhíu mày đẫy Mai Phương ra .
-What the hell ? – giọng Win có chút giận .
-Tại anh gọi tên em nên em thấy vui quá đó thôi .
-Ai bảo tôi gọi cô ?
-Thì em là Zen mà , mà thôi bạn bè đến nhà anh không mời em vào được hay sao bắt em đứng ngoài thế này .
-Tùy cô . – Win nói cọc lóc rồi quay lưng đi , Mai Phương cũng lẽo đẽo mà theo sau .
Dẫu sao từ lúc về Việt Nam chơi có thể nói vu vơ Mai Phương là người bạn của Win , coi như hôm nay là bữa tiệc tạm biệt .
Thấy Win vào còn dắt theo một người lạ đã vậy còn không có Zen , nó nhìn qua cũng may mãy đoán ra được điều gì đó .
-Xin lỗi mọi người.
-Không sao đâu Win , bạn em coi như cũng bạn bọn anh . – Đăng Khôi lên tiếng khách sáo .
Win kéo ghế cạnh mình mời Mai Phương , thoạt nhìn cô nhận ra ngay là ba anh chàng hót boy của trường trung học Hermann Gmeiner. Thật không ngờ có một ngày cô lại gặp cả ba lại còn ngồi chung một bàn như thế này .
-Chà! Win . Cậu cũng cao thủ thật mới qua đây mà đã có bạn gái là Hot girl trường Trần Phú rồi . – Quốc Huy ghẹo .
-Hả , bạn gái em hả Win . – Hoàng Nhi có chút ngạc nhiên .
-Chú thật cao tay . – Đăng Khôi dơ ngón tay cái khen Win .
-Bọn anh nói quá thôi , em cũng bình thương mà hihi . – Mai Phương ái ngại đáp lại .
Đang còn đỏ ửng thấy vui vì mọi người ai cũng nghỉ cô là bạn gái của Win , ngay cả Ngọc Quỳnh và Hoàng Nhi đều tươi cười với cô chỉ có anh ban đầu có nhìn thoáng qua rồi coi như không có sự tồn tại của Mai Phương .
-Không , chỉ là một người bạn bình thường . – Win lạnh lùng nói .
Nụ cười trên môi Mai Phương tắt hẳn đi cô không ngờ Win lại là một người ranh giới rỏ ràng đến như vậy , để chữa ngưỡng Mai Phương chỉ biết cười trừ cho qua .
-ồ , ra vậy – cả Ngọc Quỳnh , Hoàng Nhi và nó cùng lượt đồng thanh .
-nhìu chuyện , ăn đi này . – ăn quay sang nó gắp phần thịt của mình bỏ qua chén nó .
-em ăn nhiều rồi , anh ăn đi . – nó lại gắp sang bỏ qua chén anh .
-đủ tạ rồi cho suất chuồng luôn cho rồi . – anh ghẹo nó .
Thật không ngờ một thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng như tuyết sơn vậy mà giờ đây đang ngồi cười đùa với một cô hắn gái hết sức bình thường . Nhiều khi Mai Phương thật không dám tin đó là chị của Win .
-anh là Hoàng Long , chào anh . – Mai Phương cười tươi bắt chuyện .
-ùm . - anh gật nhẹ .
-Hoàng Long , tao nói thật mày xấu hơn tao mà sao bọn con gái cứ nhắm hết vào mày vậy . – Quốc Huy giả vờ ganh tỵ .
-Mày bớt nói đi Huy .
-Thế giờ anh thích đào hoa muốn con gái nhắm hết vào anh phải không. – Hoàng Nhi phụng phịu phồng má xách tai Quốc Huy lên mà nhéo .
Cả bàn có một trận cười xãy ra , bao nhiêu người đi nữa cũng không bằng một người mà thương thật lòng cả . Ngọc Quỳnh cũng vậy cô luôn cười hạnh phúc nắm lấy cánh tay Đăng Khôi mà dựa vào đôi mắt trở nên dịu dàng , dẫu cô không nhận ra Đăng Khôi đang gượng gạo như thế nào .
-Ơ mà nãy giờ thiếu bé Zen đó , nó đâu rồi Win .
-Sao lại nhìn , lúc nãy chẵng phải cô ta bảo vào trước à .
-ấy sì , cái thằng này đợi chị cú phải không – nó >”
-thôi chị ngồi chơi đi , để em vào kêu cậu ấy cho . – Win chủ động .
Đang định đi lại bị Mai Phương chặn lại .
-dẫu sao em cũng là khách để em vào coi phụ Zen được gì không , rồi gọi chị ấy luôn một thể .
-ừm . vậy em có biết đường không . – nó quan tâm hỏi .
-không phải ai cũng ngốc như em . – anh lại trêu nó .
Mai Phương cười nhẹ rồi đi vào nhà căn nhà quả thực là to lớn , nhưng cô củng dễ dàng tìm được nhà bếp . Zen cũng đứng đó đang làm đồ ăn .
-chị là Zen . – Mai Phương chào hỏi .
-à ừ , cùng tuổi với nhau không cần xưng danh như thế đâu . – Zen đáp cọc lóc .
Zen có cảm giác không thích Mai Phương cho lắm nên cũng không muốn tiếp xúc hay là do cảm giác lẫn lộn đang chi phối cảm xúc của Zen .
-là bạn gái của cậu ta sao ? - Zen hỏi băng quơ
« Zen mày bị ngu hay sao mà hỏi câu vô duyên thế » - Zen gào trong suy nghĩ mặc dù bên ngoài mặt vẫn lạnh tanh .
-nói ai cơ , nói anh Tú à . – Mai Phương cố tình gọi tên thật của Win .
-TÚ – Zen dừng lại xoay sang nhấn mạnh chữ TÚ .
-à hihi là anh Win đấy .
-ùm . « còn biết cả tên thật rồi mình thật ngu ngốc khi trông chờ vào điều đó » .
-thôi , tôi mang đồ ra cho mọi người , cô cũng ra luôn đi kẻo mọi người chờ .
Zen nói rồi bưng mâm thức ăn đi , Mai Phương cũng cầm rổ rau theo sau .
-mà cậu tên gì vậy .
-ZEN.
Mai Phương hơi sửng người lại khi nghe danh từ đó , thì ra Win gọi « ZEN » là gọi người con gái này . Cảm xúc của cô bị chùng xuống . Mọi người đều đã đông đủ , anh đứng dậy tuyên bố lý do .
-Chắc cũng không còn thiếu ai , hai ngày nữa Win về lại Úc rồi nên hôm nay tổ chức bữa tiệc nhỏ này . nào Win anh mời em một ly . – Anh nâng cốc bia mời .
-Cảm ơn , như vậy là đã coi trọng em rồi,mời anh .
-ủa , hai ngày nữa nó về sao sao không ai nói mình hết vậy .
-Minh Anh cậu cũng quan tâm cho em trai mình thật đó . – Ngọc Quỳnh cười đùa .
Cùng nhau ăn uống cùng nhau cười đùa mới đó mặt trời cũng xuống núi nhường bầu trời cho màu tối đầy sao , về đêm mỗi người một tâm trạng . Suốt cả buổi Zen cứ né tránh ánh mắt của Win cả hai không ai nói với nhau câu nào cũng là khoảng trống cơ hội cho Mai Phương tuy rằng Win chẳng để tâm đến .
Quốc Huy ham vui thêm phần nhiệt tình bây giờ cũng say sỉn như cọng bún lăn ra sofa mà ngủ còn thêm cả phần nói lãm nhảm bày tỏ , Hoàng Nhi muốn bỏ mặt mà đi về phòng cho đở ngại với mọi người nhưng rồi cũng không đành để người yêu mình nằm một chổ không ai chăm sóc .
-Chị rửa hộ em được không , chắc tại ăn vội quá nên đau dạ dày rồi . – Đặt chồng đĩa xuống bồn , Zen ôm một bên hông mặt nhăn lại .
-ừ để đó chị thanh lí cho - ^^ .
-à mà em thấy Win không Zen .
-cậu ấy chở Mai Phương về rồi … - nói đến đây Zen lại rươm rướm nước mắt nhớ lại chuyện lúc dọn bàn …
Zen đang loay hoay dọn dẹp chén đĩa bên này , Win bưng ghế xong xuôi định qua giúp Zen một tay nào ngờ Mai Phương đã đi trước một đường kéo Win lại :
-Win , em nói chuyện với anh được chứ .
-Ờ . – Win gãi đầu .
-Chúng ta ra kia đi . – Mai Phương chỉ về phía bể bơi .
Vốn dĩ Zen không muốn quan tâm , nhưng thật chất đang cố gắng để không quan tâm đến Win , cảm xúc với Win càng ngày càng rối lên trong tâm chí cô . Lí trí không thể nào đánh thắng nổi con tim , thôi nghĩ ngợi nhiều Zen lén đi theo hai người bọn họ đứng nắp sau một chậu cảnh .
-Win , Những điều em sắp nói ra có lẽ anh sẽ nghĩ em là một đứa con gái dễ dãi . Nhưng không sao , bởi vì em biết nếu em không nói ra em sẽ hối hận cả đời .
-… - Win vẫn thờ ơ , hai tay bỏ vào túi dường như không để tâm .
“ là cô ấy , cô ấy đang tỏ tình với cậu ta hay sao, à không hai người đang quen nhau mà tình cảm vậy sao” – Mắt Zen hướng theo không chớp hai tay đan lại với mồ hôi theo đó mà tuông ra môi cười nhẹ đau lòng .
-Win , EM YÊU ANH . – Mai Phương nhống lên với lấy cổ Win đặt lên môi anh một nụ hôn bắt ngờ .
-Ma..i …Phươ…n…g …
Bị hôn bất ngờ Win đơ ra như tượng , đôi mắt mở to hết cở . Điều khiến Win ngạc nhiên đến vậy không vậy vì nụ hôn kìa của Mai Phương mà vì anh thấy được ở một khoảng cách không xa trong bóng tối có một thân hình nhỏ nhoi đứng đấy nhìn anh .
Zen bắt được ánh mắt Win nhìn mình cô lập tức quay người lại đồng thời giọt nước mắt lăng dài , một tay ôm lấy ngực mình bỏ chạy .
“ mày là con ngốc Zen à , cớ gì mà mày khóc cơ chứ hức hức” …
Quay về với thực tại , Zen đứng thẫn thờ nó đứng gọi nãy giờ vẫn không nghe :
-Zen,Zen em không sao chứ hả . – nó lắc lắc bả vai Zen .
-À ừ , em không sao . Em về phòng nằm tí nha , phiền chị . – Zen cười ngốc nghếch đáp trả rồi chạy một hơi vào phòng …
---
Khi nãy Zen đi khỏi , Win nhẹ nhàng đẫy Mai Phương ra dù cô đã ôm rất chặt , bản thân anh cũng hiểu được trái tim mình thuộc về ai rồi :
-Cô hiểu lầm rồi , tôi xem cô là bạn . – Win lạnh lùng đáp .
-Hì hì , không sao em có thể đợi cho đến khi anh chọn em mà . – Mai Phương ôm lấy cánh tay Win .
-Sẽ không , chổ này * chỉ vào ngực* có một người rồi .
-Là người con gái trong bếp đó sao? Người anh gọi là …là ZEN…sao ?– Mai Phương nghẹn ngào nơi cuống họng .
-ừm . – Win thở hắc ra , môi cong lên cười .
Mai Phương xụ mặt , đây cũng là lần đầu tiên cô đi theo đuổi một cậu trai và cũng là lần đầu tiên cô bị từ chối một cách thẳng thừng đến như vậy .
-ngày anh đi , em đến tiễn anh được chứ . – Mai Phương nói lí nhí .
-ừ , để tôi đưa cô về ….
---
Lúc nó đang loay hoay rửa bát , Đăng Khôi đặt xuống thêm một chồng đĩa nữa :
-hôm nay em trúng mánh rồi .
-huhu , anh muốn hại em à – nó giả vờ phụng phịu .
-ha ha , thế để anh phụ em . – Đăng Khôi cười tươi .
-thằng Long nó không phụ vợ nó à .
nhắc đến chữ “ Vợ” nó thấy nhốn nháo trong cơ thể , cười tủm tỉm :
-vợ gì chứ , anh ấy hình như nói chuyện online với Bác Trai trong phòng . Còn anh ?
-anh sao? – Đăng Khôi không hiểu câu hỏi của nó lắm hỏi lại .
-Ngọc Quỳnh ấy – nó thúc nhẹ bên hông Đăng Khôi , cười khúc khích .
-À , ừ cậu ấy nói hơi mệt nên lên phòng Hoàng Nhi nằm rồi . – Đăng Khôi cười gượng .
-Anh sao vậy , không ổn hả . – nó dừng hành động của mình lại.
Đăng Khôi hơi trầm tư suy nghĩ rồi trã lời băng quơ : - à cũng không có gì . * lại cười* .
-Anh và Ngọc Quỳnh hay người đang chiến tranh lạnh hả , nhìn mặt anh in nguyên rồi kìa ha ha .
-Em nay sang bói tướng nửa à , bọn anh có gì đâu sao lại nói chiến tranh lạnh .
-Còn chối , chẳng phải hai người đang quen sao. Hai mắt em thấy hạnh phúc tới từng centimet luôn đó nha .
-Có những chuyện chỉ là bề ngoài nhưng thật chất là chẳng có gì . – Đăng Khôi nhún vai .
-Là…là…sao anh nói cứ như khổng tử - nó đưa bàn tay đầy bọt xà bông mà gãi nhẹ lên má suy nghĩ , làm bọt dính khắp mặt .
-Là như thế này nè !
Đăng Khôi lanh tay quậy mớ xà bông lên rồi thổi vô mặt nó cười ha hả .
-à dám chọc Minh Anh hả xem này . ha ha
nó chuốt xà bông ra khoáy lên rồi vung tung tóe vào Đăng Khôi bọt xà bông bắn tung vào mặt vào tóc , lẫn cả quần áo từ . Xà bông có khắp mọi nơi từ trên bồn rửa bát xuống nên nhà , tiếng cười ngập tràn giữa hai người . Nhưng cũng có ai biết được đâu Ngọc Quỳnh đã đứng nắp bên cạnh bếp những lời nói kia đã chảy hết vào tim cô đau đến cào xé từng lớp da lớp thịt non nớt .
chỉ muốn xuống uống một ngụm nước thôi tại sao lại bắt cô phải nghe từng câu từng chữ lấy đi lượng nước trong cơ thể cô như thế này cơ chứ …
Uyển Nhi trong bộ đồ mỏng manh tóc tai rủ rượu chạy xộc vào nhà trong như rất bấn loạn tâm trí , đôi mắt đỏ ngầu định chạy lên lầu nhưng nghe thấy tiếng bên bếp nhìn sang thấy nó liền chạy xộc tới .
-Minh Anh , sao cô không chết đi. – Uyển Nhi dùng sức nắm chặt lấy cổ tay nó . một tay vô tình hắc mớ chén đĩa rơi xuống sàn .
.* Choảng* - Nó giật mình tay vừa đâu , vừa không hiểu chuyện gì đang xãy ra , Uyển Nhi giờ đây như một con thú rất hung tợn .
-Uyển Nhi cô làm cái trò gì vậy . – Đăng Khôi gằng giọng can ngăn Uyển Nhi ra .
-Cậu im đi , chuyện của tôi không liên quan đến cậu . – Uyển Nhi nghiến răng nhấn mạnh tay chỉ vào mặt Đăng Khôi .
-Nói mau mẹ cô và cô , dấu bà ấy ở đâu .
-Uyển Nhi tôi không hiểu chị đang nói gì hết .
-Cô giả nai cho ai xem hả , lòng dạ các người từ lâu tôi đã biết rõ rồi . – Uyển Nhi gằng lên sự tức giận tột cùng , đôi mắt đỏ ngầu nhìn nó .
Trong lúc tình hình căng thẳng Hoàng Nhi đã nhanh chạy lên hối hả gọi Hoàng Long , lúc anh chạy xuống cuộc xung đột vẫn đang xãy ra . Uyển Nhi theo tình thế cầm một tay của nó đặt lên cổ mình xiếc lại .
-Minh Anh , em làm cái gì vậy hả . – anh gằng giọng la to .
Anh chạy lại dùng sức đẫy cả hai ra vô tình lại làm nó ngã vào đống đĩa bị vỡ mà không biết. Đỡ lấy Uyển Nhi như đang kiệt sức hơi thở yếu ớt ôm Uyển Nhi vào lòng , nhìn sang thấy một màu đỏ chạy ra từ bàn tay nó định chạy sang nhưng Uyển Nhi lại ôm lấy cổ anh khóc nấc lên đây cũng là lần thứ hai anh thấy Uyển Nhi khóc , cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng hoặt cười rất hiếm khi khóc . Cảm xúc của anh bây giờ như một mớ tơ vò không biết phải làm sao .
-Em không…không…chị ấy , em không làm gì chị ấy cả . – mặt kệ bàn tay bị đứt nhưng cô lại không thấy đau , đôi mắt đọng nước nhìn anh mà trân chối .
-Minh Anh , tay em . Em có sao không hả . – Đăng Khôi chạy lại nâng tay nó lên máu vẫn đang rơi từng giọt trên sàn .
-Hoàng Long… cô ta…mẹ em…mẹ em . – giọng Uyển nghẹn lại vì đang khóc rồi bất tỉnh .
Bế Uyển Nhi lên Hoàng Long lạnh lùng bước đi , không quay lại nhìn nó mặt cho nó cũng đau lòng nó cũng khóc như Uyển Nhi , nhưng tại sao anh lại bỏ mặt nó như thế này . Hoàng Nhi cũng hốt hoảng , chảy lại xem nó như thế nào Ngọc Quỳnh cũng đến theo sau , nhưng thật không thể ngờ nó ngồi đấy khóc nấc lên thành tiếng không ngừng sự tổn thương đang ăn mòn trái tim nó .
Nỗi tuyệt vọng đang bao trùm nó hay sao , vì sao nó luôn đợi anh chờ anh tin anh . Nữa câu hay bất cứ điều gì nó cũng sẽ không tổn hại Uyển Nhi cơ mà anh sẽ biết điều đó mà , tại sao anh lại không tin nó , vì sao anh lại vô tình với nó đến như vậy , vì sao hết lần này đến lần khác luôn khiến nó đau đến thế này .
Đăng Khôi không thể chịu nổi hơn nửa , khi thấy nó như thế này , kéo đầu nó áp sát vào ngực mình ôm lấy nó để nó khóc tự do :
-Hức hức , huhuhuhu…tại sao anh không tin em huhuhuhu .
Được một lúc sau Đăng Khôi bế nó về phòng , Hoàng Nhi cùng Zen vào băng bó vết thương cho nó , nó mệt mõi đến mức khi ngủ khóe mắt nước mắt vẫn rơi .
-Hôm nay chị cũng mệt rồi,chị đi ngủ đi để em trông chị ấy cho . – Zen quay sang Hoàng Nhi nói .
-Vậy , có chuyện gì em chạy qua gọi chị ngay nha . Cậu ấy chắc đang tổn thương rất nhiều .
Hoàng Nhi rời khỏi phòng chỉ con Zen ngồi đó nhìn nó mà thấy xót xa , suy nghỉ đến bản thân mình liệu rằng nếu ở bên Win mà tổn thương như thế này liệu cô có muốn không . Tình yêu của Win có đau đến như vậy không .
-Zen ơi , mày đang nghỉ lung tung gì đấy , nực cười người ta có bạn gái rồi mà . – zen tự gõ lên đầu mình .
-Oh my god , giật cả mình . Sao cô ở đây – Win giật mình khi thấy Zen trong phòng .
-Không thấy sao mà hỏi .
-Cả ngày không nói câu nào miệng mồm khó chịu rồi đấy à .
-Tôi không thèm chấp với cậu . Ai đời có đứa em trai như cậu bỏ mặt chị mình đi chơi bạn gái đâu .
-Òh , câu này tôi có thể hiểu là “ tại sao anh lại đi với người con gái đó , bỏ tôi ở nhà một mình” hay không ? – Win nhếch môi hỏi .
-Đầu óc cậu uống nhiều quá rồi đấy , nói bừa .
-Tôi nói bừa á . – Win chỉ vào mình .
-Chứ gì nữa , cậu đi đâu với ai kệ cậu . Tôi quan tâm làm gì hả .
Zen nổi quạu đứng dậy định về phòng nào ngờ trong tình cảnh ấy Win đã nắm lấy níu lại chỉ có hai tấm lưng đối nhau , chẳng ai nhìn mặt ai .
-Thật sự cô không quan tâm . – Win trầm giọng hỏi . Dường như rất nghiêm túc .
-Vâng , không quan tâm . Thật sự tôi chẳng quan tâm . hừ ? – Zen hắc tay Win ra khỏi người mình rời khỏi phòng …
Sau cánh cửa một người lại ôm trái tim mình mà mong nó đừng vụn vở , một người tự dần vật bản thân đến điên dại . Vì sao rỏ trong lòng yêu thương nhau để nó lệch hướng vì nhau rồi lại khiến nó tổn thương xát muối với nhau , phải chăng trong tình yêu cái tôi luôn lớn hơn cảm xúc hay chăng ? Bao trùm bóng đêm tĩnh mịch cả sáu con người sáu tâm trạng khác nhau rồi cũng chính họ dối mình , dối lòng rồi lại tự thương lẫn nhau tự tạo nên những vết nứt sâu…