- Em lạnh không khoát áo vào đi .
Đăng Khôi vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo vest trắng trên người khoát vào cho Ngọc Quỳnh . Ngọc Quỳnh không nói gì nhiều chỉ gục đầu mĩm cười thay cho câu hỏi của anh .
- Em vào xe đi trời lạnh rồi , anh chở em về – nói rồi Đăng Khôi mở cửa xe cho
Ngọc Quỳnh .
Về đêm dường như là lúc mọi cảm xúc từ trong suy nghĩ nó đang chạy lòng vòng tâm trí của mọi người , hai người ngồi chung một chiếc xe như chỉ là sự lặng im , trong tâm họ chắc chắn có điều muốn nói với đối phương nhưng có lẽ lí trí đã cản chân chăng ?
- Khi nãy em nhắc đến Uyển Nhi ?
Đăng Khôi lên tiếng hỏi Ngọc Quỳnh phá tan bầu không khi im lặng của hai người .
- ừ cô ấy sắp về rồi , em mới nhận được điện thoại hôm trước .
- mục đích ?
- Đăng Khôi à , anh đừng nghĩ Uyển Nhi như vậy !
- Em vẫn tin cô ta ?
- Em…
- Khi nào cô ta về ?
- Có lẽ tháng 1 .
Đăng Khôi im lặng không nói gì thêm hai người lại theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng của mình .
New york
- Tôi nói cho cô biết 2 năm cô qua đây là cô ở nhà tôi , học cũng là tôi .
- Thì sao ?
- Bây giờ nhà chúng tôi xa cơ , là cô xách va li đi à .
- Gia Phong tôi nói cho anh biết , anh đừng lầm tưởng là anh làm những gì sau lưng tôi mà tôi không biết
- Một người mẫu có tiếng tăm như tôi thì không cần phãi ở chung với loại người sở khanh như a
- A nói cái gì mà tôi ăn của anh , nếu không có con Uyển Nhi này thì tập đoàn nhà các người trụ đến bây giờ à .
Người con gái dáng vóc thon thả , mái tóc màu đỏ tía thẳng dài hơi xoăn nhẹ ở đuôi tóc thả thướt tha . cô đang mang trên mình một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể làm đường cong trên mình thêm phần quyến rũ , thật tôn quý thật đẹp .
Uyển Nhi khoanh tay trước ngực khinh khỉnh nhìn Gia Phong mà đáp lại những lời nói của anh ta .
Người đàn ông kia bị những lời nói của Uyển Nhi đá xoáy , dường như anh ta đã bấtt lực , không còn cách nào khác Gia Phong đột ngột quỳ xuống trước mặt Uyển Nhi
- Uyển Nhi à , em hãy giúp anh lần này đi , coi như vì tình cảm của hai chúng ta .
- Anh sai rồi anh xin lỗi , lần này nữa thôi nhất định anh sẽ không như vậy nữa , anh sẽ nghe e , chuyện gì em nói anh đều nghe .
Gia Phong vừa cầm tay Uyển Nhi vừa nói tha thiết
- được rồi tình nghĩa ư ? đây là 100 Triệu USA tôi và anh từ nay coi như không quen biết .
- từ nay trở đi chuyện của anh không còn liên quan đến Hoàng Uyển Nhi này nữa . 2 thánng nữa tôi sẽ trở về Việt Nam .
Nói rồi Uyển Nhi hắc mạnh tay Gia Phong ra khõi người mình , không ngoáy nhìn Gia Phong đang ngồi thừ ra đó một cách thãm bại .
Đóng cửa thật mạnh hơi cấu vì chuyện vừa xãy ra . cô ta nằm nhắm mắt suy nghĩ về điều gì đó .
“ Uyển Nhi em phãi như thế này , nằm trong vòng tay anh như thế này , không được đi đâu cả .
Một đôi nam nữ thanh tú đang cười nói , họ nằm trong vòng của nhau thật hạnh phúc trên thảm cỏ xanh mượt , dưới bầu trời trong xanh đầy nắng , gió thổi nhẹ luồn qua từng khe tóc của cả hai người , trong họ nhưng một cặp tiên đồng ngọc nữ “
Nghĩ đến đó thôi từ sâu khóe mắt của Uyển Nhi đọng lại một giọt nước nhỏ lăng trên gương mặt cô
“ Liệu bây giờ em quay về anh còn muốn ôm lấy em nữa không ? Hoàng Long … “
Đăng Khôi vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo vest trắng trên người khoát vào cho Ngọc Quỳnh . Ngọc Quỳnh không nói gì nhiều chỉ gục đầu mĩm cười thay cho câu hỏi của anh .
- Em vào xe đi trời lạnh rồi , anh chở em về – nói rồi Đăng Khôi mở cửa xe cho
Ngọc Quỳnh .
Về đêm dường như là lúc mọi cảm xúc từ trong suy nghĩ nó đang chạy lòng vòng tâm trí của mọi người , hai người ngồi chung một chiếc xe như chỉ là sự lặng im , trong tâm họ chắc chắn có điều muốn nói với đối phương nhưng có lẽ lí trí đã cản chân chăng ?
- Khi nãy em nhắc đến Uyển Nhi ?
Đăng Khôi lên tiếng hỏi Ngọc Quỳnh phá tan bầu không khi im lặng của hai người .
- ừ cô ấy sắp về rồi , em mới nhận được điện thoại hôm trước .
- mục đích ?
- Đăng Khôi à , anh đừng nghĩ Uyển Nhi như vậy !
- Em vẫn tin cô ta ?
- Em…
- Khi nào cô ta về ?
- Có lẽ tháng 1 .
Đăng Khôi im lặng không nói gì thêm hai người lại theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng của mình .
New york
- Tôi nói cho cô biết 2 năm cô qua đây là cô ở nhà tôi , học cũng là tôi .
- Thì sao ?
- Bây giờ nhà chúng tôi xa cơ , là cô xách va li đi à .
- Gia Phong tôi nói cho anh biết , anh đừng lầm tưởng là anh làm những gì sau lưng tôi mà tôi không biết
- Một người mẫu có tiếng tăm như tôi thì không cần phãi ở chung với loại người sở khanh như a
- A nói cái gì mà tôi ăn của anh , nếu không có con Uyển Nhi này thì tập đoàn nhà các người trụ đến bây giờ à .
Người con gái dáng vóc thon thả , mái tóc màu đỏ tía thẳng dài hơi xoăn nhẹ ở đuôi tóc thả thướt tha . cô đang mang trên mình một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể làm đường cong trên mình thêm phần quyến rũ , thật tôn quý thật đẹp .
Uyển Nhi khoanh tay trước ngực khinh khỉnh nhìn Gia Phong mà đáp lại những lời nói của anh ta .
Người đàn ông kia bị những lời nói của Uyển Nhi đá xoáy , dường như anh ta đã bấtt lực , không còn cách nào khác Gia Phong đột ngột quỳ xuống trước mặt Uyển Nhi
- Uyển Nhi à , em hãy giúp anh lần này đi , coi như vì tình cảm của hai chúng ta .
- Anh sai rồi anh xin lỗi , lần này nữa thôi nhất định anh sẽ không như vậy nữa , anh sẽ nghe e , chuyện gì em nói anh đều nghe .
Gia Phong vừa cầm tay Uyển Nhi vừa nói tha thiết
- được rồi tình nghĩa ư ? đây là 100 Triệu USA tôi và anh từ nay coi như không quen biết .
- từ nay trở đi chuyện của anh không còn liên quan đến Hoàng Uyển Nhi này nữa . 2 thánng nữa tôi sẽ trở về Việt Nam .
Nói rồi Uyển Nhi hắc mạnh tay Gia Phong ra khõi người mình , không ngoáy nhìn Gia Phong đang ngồi thừ ra đó một cách thãm bại .
Đóng cửa thật mạnh hơi cấu vì chuyện vừa xãy ra . cô ta nằm nhắm mắt suy nghĩ về điều gì đó .
“ Uyển Nhi em phãi như thế này , nằm trong vòng tay anh như thế này , không được đi đâu cả .
Một đôi nam nữ thanh tú đang cười nói , họ nằm trong vòng của nhau thật hạnh phúc trên thảm cỏ xanh mượt , dưới bầu trời trong xanh đầy nắng , gió thổi nhẹ luồn qua từng khe tóc của cả hai người , trong họ nhưng một cặp tiên đồng ngọc nữ “
Nghĩ đến đó thôi từ sâu khóe mắt của Uyển Nhi đọng lại một giọt nước nhỏ lăng trên gương mặt cô
“ Liệu bây giờ em quay về anh còn muốn ôm lấy em nữa không ? Hoàng Long … “