Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá rậm rạp, rơi xuống trên người Tia. Trời xanh, mấy đám mấy tròn tròn có thể khiến người khác thèm ăn. Thời tiết như thế đã có từ nhiều năm ở lâu đài Phantomhive, có thể nói là ngày bình thường.
Tia thoải mái dựa vào ghế dưới gốc cây, trên tay cầm thư [Song thành nhớ] của Charles. Trên bàn là tách hồng trà cực phẩm, vài chú bướm nhỏ bay ngoài tiểu viên. Cuộc sống như vậy, nhân sinh cũng không còn gì hối tiếc.
Nàng buông thư, uống một ngụm hồng trà, suy nghĩ tới chuyện khác.
Một đêm kia, nàng xác định được mình không thể quay về cuộc sống trước kia. Sau khi hoàn toàn hết hy vọng, ngược lại có thể dễ dàng tiếp nhận sự thật, tiếp nhận thân phận Tia Phamtomhive, tất cả tùy theo vận mệnh.
Mặc kệ có phải nữ bá tước không, làm một cô gái mười bốn tuổi, trước mắt quan trọng nhất là giáo dục.
Hóa ra Tia Phantomhive không đến trường mà có giáo sư tới nhà giảng bài. Chương trình học của nàng chủ yếu là: Ngôn ngữ, ngoài tiếng mẹ đẻ thì còn học tiếng Pháp và tiếng Latin; Lễ nghi, bao gồm hình thể, chọn lựa, phối hợp; Nghệ thuật; Lịch sử; Chính trị và thời sự; Quản lý công ty; Và những cái khác cần học ở trường. Thân thể không tốt, còn muốn học thêm cưỡi ngựa và bắn.
Nàng đột nhiên 'mất trí nhớ', chương trình học không thể không tạm dừng để xem lại tiến trình, khiến cho các giáo sư cảm thấy có chút phiền toái. So với bọn họ, đương sự là nàng lại đau đầu không thôi. Nguyên bản nàng cảm thấy may mắn không cần học lại tiếng Anh, thân thể này đã đem tiếng Anh thành bản năng, không ngờ kết quả vẫn là trốn không thoát vận mệnh bi thảm phải học ngoại ngữ, hơn nữa phải học hai môn. Còn chương trình học các môn khác, đừng nói học, cả chút nội dung nàng cũng chưa nghe nói qua.
Oán giận thì oán giận, học vẫn phải học. Nàng biết rõ những người thường không muốn học thì tương lai không tươi sáng. Đối với người không cần làm gì cũng được hưởng địa vị và tài phú như nàng mà nói, nhất định không giống bọn họ, tri thức cũng không giống.
Nhiều ngày nghỉ học nên đi học lại, nhưng bởi vì thời tiết trở lạnh, bệnh của nàng tái phát, không thể không nghỉ học. Nàng cũng mới biết được thân thể này không chỉ có bệnh về hô hấp mà tim cũng có chút vấn đề, dường như là di truyền từ người mẹ của nàng. Bất quá chỉ cần chú ý một chút là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Tia lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, thấy Sebastian đang đứng dưới gốc cây sồi không xa. Hắn vẫn bộ dáng ác ma, đôi mắt đỏ đậm, dung nhan tuấn mỹ, khóe miệng thản nhiên cười, dưới ánh nắng ban ngày, thoạt nhìn không chân thật.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Sebastian đi tới. Hắn đã xác định được Tia phát hiện ra hắn không phải ngẫu nhiên, linh lực của nàng rất mạnh, vượt xa người bình thường, gián tiếp chứng minh linh hồn của nàng không giống với người thường. Trong mắt hắn xẹt qua tia nóng cháy, rồi biến mất.
Nhìn thấy hắn, Tia mới xấu hổ ý thức được bản thân cứ lo tới vấn đề học nghiệp, hoàn toàn quên nơi này là thế giới Hắc quản gia.
Đối với bộ truyện tranh Hắc quản gia, nàng cũng biết tên và thân phận của hai nhân vật chính, về phần tình tiết hoặc loại hình, căn cứ theo ấn tượng của nàng, dường như là tình cảm đam mỹ chủ tớ, cũng thật ứng dụng thực tế, khiến cho nàng gặp hậu quả xấu.
Hiện tại Tia còn cảm thấy tức giận với Sebastian, nghĩ lại, nửa đêm hắn không xuất hiện bên cạnh giường của nàng cũng rất lễ phép. Nghĩ vậy nàng cũng không còn tức giận như trước, đồng thời cũng cảm thấy nên bày ra tư thái chủ nhân.
"Xin chào, ngài Sebastian. Ngài có muốn dùng trà chiều không."
"Cảm ơn ngài đã mời. Bất quá ta không có hứng thú với thực vật của nhân loại."
Tia gật đầu: "Ta là mạo muội. Thân là ác ma, khẩu vị của ngài đương nhiên là khác với chúng ta."
Sebastian làm như có chút kinh ngạc, hỏi: "Vậy đối với đề nghị lúc trước của ta, ngài nghĩ sao?"
Tia cần vài giây mới phản ứng được hắn chỉ cái gì, thành thực trả lời: "A, ta hoàn toàn đã quên mất chuyện này."
Sebastian cảm thấy thực buồn bực. Căn cứ vào quan sát mấy ngày nay, đương nhiên hắn biết nàng nói thật, không thì hắn không hiện thân. Chưa có ai có thể bỏ qua hắn đến trình độ này, điều này khiến cho lòng tự trọng mà nhân loại nói (nếu đúng như lời hắn nói) hơi bị tổn thương. Bất quá có chút khó khăn mới thú vị, dễ dàng đắc thủ sẽ không hay, ở điểm này, nhân loại hay ác ma đều giống nhau. Nghĩ vậy, tươi cười trên mặt hắn sâu hơn.
Tia sờ cánh tay đột nhiên nổi da gà của mình, nghĩ xem có nên nói Souren mang áo khoác tới đây không.
"Không sao, ngài vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ. Một vị quản gia cường đại mà trung thành là rất cần thiết, điểm này ngài sẽ hiểu."
Nói xong hắn quỷ dị cười, sau đó lại biến mất như lúc đến. Cùng lúc đó, Tia nghe được tiếng bước chân từ xa tới. Nàng nhìn lại, Souren cùng đội trưởng cảnh vệ Arclund bước nhanh tới chỗ nàng.
"Tiểu thư, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng mời ngài lập tức quay trở lại lâu đài." Arclund nghiêm túc nói.
Thân hình hắn cao lớn rắn chắc, ánh mắt lợi hại, hóa ra là thành viên của hải báo đội của Anh quốc. Sau khi xuất ngũ vì lương cao nên đến đảm nhiệm chức đội trưởng đội cảnh vệ.
Tia ngồi thẳng, vuốt nếp uốn trên làn váy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?''
Arcland còn hơi do dự nhưng nhìn đến vẻ mặt trấn định của nàng, lập tức trả lời: "Có vài tên khả nghi xâm nhập, chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận và mục đích của bọn họ. Để an toàn, mời ngài trở về."
"Ta biết rồi, vậy bên ngoài giao cho ngươi."
Tia cầm lấy thư, không chút do dự đi về lâu đài. Souren lập tức đuổi kịp.
Arclund nhìn theo bóng dáng của nàng, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng. Hắn lấy micro, một bên hỏi tình huống, một bên đi đến vị trí của đội viên.
Mey-Rin đứng ở cửa vào, khi thấy Tia đi tới, vẻ khẩn trương trên mặt cũng thả lỏng.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
"Ta ổn, chỉ tiếc lãng phí một buổi chiều."
"Xin lỗi tiểu thư, nếu không ngại ngài có thể dùng phòng khách tiếp tục nghỉ ngơi."
"Chỉ có thể làm vậy. Souren, giúp ta chuẩn bị trà, như lúc trước."
"Vâng, tiểu thư."
"Mey-Rin, ngươi cũng đến đây đi, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Tia đi vào phòng khách, nàng ngồi lên ghế sô pha gần lò sưởi, Mey-Rin đứng ở một bên, trầm tĩnh.
Tia trầm tư, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Mey-Rin, ngươi không đoán thân phận người xâm nhập sao?"
"Đương nhiên không, tiểu thư."
"Ta hỏi cái khác, ngươi có biết có người nào có địch ý với gia tộc Phantomhive không?"
"Mỗi gia tộc quyền thế đều bị một vài người cừu thị. Ta không hiểu ngài đột nhiên hỏi như vậy."
"Ta chỉ cảm thấy, chỉ là vài người xâm nhập mà làm đến mức đó, có phải là chuyện bé xé ra to rồi không?" Tia vừa hỏi vừa mỉm cười nhìn Mey-Rin.
"Tuyệt đối không phải!" Mey-Rin nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần ngài an toàn, cẩn thận thế nào cũng không quá. Ngài khỏe mạnh và an toàn vĩnh viễn là quan trọng nhất, cho dù làm cho ngài bị kinh hách cũng là thất trách lớn của chúng ta."
"Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hoài nghi sự trung thành và tẫn trách của ngươi. Xin lỗi, ta là hỏi nhiều."
Souren bưng khay trà tiến vào, sau đó đứng ở một bên.
Tia nhìn chất lỏng đỏ thẫm trong ly trà, mỉm cười nói: "Ta nghĩ tới, chỗ này hình như thiếu một người."
Thân thể Mey-Rin đột nhiên cứng ngắc: "Ý ngài là?"
"Đương nhiên là quản gia."
Tuy mấy ngày nay mọi việc lớn nhỏ đều do Mey-Rin xử lý, nhưng Tia nhớ rõ ngày nàng tỉnh lại ở thế giới này, Mey-Rin tự giới thiệu có nhiều bộc dịch nhưng không có quản qua. Một tòa nhà lớn như vậy, nhiều nô bộc mà không có một quản gia thật sự không thể nói nổi.
Mey-Rin cẩn thận chú ý vẻ mặt của Tia, thấy nàng không có gì dị thường, chậm rãi đáp: "Quản gia trước đây, ngài Herbert, vì một ít tư nhân nên tạm rời cương vị công tác, tiếp nhận chức vụ mới."
"Dù sao nhiều người như vậy mà không có một vị quản gia thật sự là không được."
"Đúng vậy, tiểu thư."
Mey-Rin hạ mi mắt, che dấu ánh mắt không biết là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra.
Tia cười tủm tỉm. Có quản gia, có thể làm cho vị hắc quản gia kia hết hy vọng!
Sau khi Arclund bước đến phòng khách nhỏ, Tia mới nhớ tới chuyện có người đột nhập.
"Đội trưởng Arclund, bên ngoài thế nào?"
"Đã biết được thân phận người thâm nhập, là vài tên học sinh lạc đường, chúng ta nói nơi này là tư nhân, nói bọn họ rời đi." Arclund nghiêm túc báo cáo.
"Vậy ta có thể ra hoa viên hưởng thụ thời tiết tốt này sao?"
"Đương nhiên có thể, vì phải thông báo mà ta lại quấy rầy ngài rồi."
"Không sao, đây là chức trách của ngươi."
Tia vuốt cằm, sau khi nói xong, đứng dậy ra ngoài, Souren đi theo nàng.
Sau khi bóng dáng nàng biến mất, Arclund mới quay lại nhìn Mey-Rin, vẻ mặt ngưng trọng.
"Tình huống rất nghiêm trọng sao?" Mey-Rin khẩn trương hỏi.
Arclund vẻ mặt tối tăm trả lời: "Vài tiểu tử bị thương, bất quá cũng không nghiêm trọng, chỉ là đáng tiếc bọn họ chạy thoát. Lần này là sơ sẩy của ta, thật không ngờ bọn họ dám ba ngày ban mặt xâm nhập."
"Chúng ta đều không nghĩ đến, những người này lại to gan lớn mật như thế, không để gia tộc Phantomhive vào trong mắt!" Mey-Rin phẫn nộ nói, nàng thở sâu, tự bình tĩnh rồi nói tiếp. "Ngài Arclund, ngài là chuyên gia ở phương diện này, ta mong ngài có thể cho ta vài ý kiến."
"Ta cho rằng cần thêm nhiều người, phạm vi tòa nhà quá lớn, số người trước mắt thật sự không đủ, đồ dùng cũng cần tăng thêm."
"Được, người và đồ dùng ngài hãy phụ trách, tài chính không là vấn đề, chỉ cần có thể đảm bảo tiểu thư được an toàn, tốn nhiều tiền hơn nữa đều đáng giá."
"Không thành vấn đề, ta sẽ làm mọi thứ tốt nhất. Mặt khác, ta đề nghị nên lấy danh nghĩa của gia tộc Phantomhive liên hệ với Scotland Yard."
"Scotland Yard?" Mey-Rin có chút do dự.
Arclund khuyên nhủ: "Ta biết quan hệ giữa gia tộc Phantomhive và Scotland Yard không tốt lắm, bất quá thời gian này, chỉ cần phòng thủ rất dễ bị động, chúng ta phải biết rõ thân phận và mục đích của những người đó, cần lực lượng của Scotland."
Mey-Rin suy nghĩ một lát, đáp: "Ta biết rồi, ta sẽ gọi điện thoại."
"Được." Arclund dừng một chút, hỏi. "Về việc này, ngươi không tính nói cho tiểu thư sao? Tiểu thư của chúng ta chỉ sợ còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta."
Hắn nghĩ đến phản ứng của Tia khi vào nhà tạm lánh, trấn định không mù quáng.
"Chuyện đó không thể nghi ngờ, trong thân thể tiểu thư là dòng máu của gia tộc Phantomhive, người của gia tộc này luôn kiên cường hơn so với người khác." Mey-Rin kiêu ngạo nói. "Ngài Arclund, ta hiểu ý của ngài, ta sẽ nói với tiểu thư ở thời điểm thích hợp."
"Được rồi. Không còn việc gì thì ta đi đây."
"Chuyện an toàn hoàn toàn nhờ ngươi, ta không hy vọng chuyện bi thảm như vậy lại xảy ra." Mey-Rin nói.
Arclund nghiêm mặt, dùng sức gật đầu.
Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá rậm rạp, rơi xuống trên người Tia. Trời xanh, mấy đám mấy tròn tròn có thể khiến người khác thèm ăn. Thời tiết như thế đã có từ nhiều năm ở lâu đài Phantomhive, có thể nói là ngày bình thường.
Tia thoải mái dựa vào ghế dưới gốc cây, trên tay cầm thư [Song thành nhớ] của Charles. Trên bàn là tách hồng trà cực phẩm, vài chú bướm nhỏ bay ngoài tiểu viên. Cuộc sống như vậy, nhân sinh cũng không còn gì hối tiếc.
Nàng buông thư, uống một ngụm hồng trà, suy nghĩ tới chuyện khác.
Một đêm kia, nàng xác định được mình không thể quay về cuộc sống trước kia. Sau khi hoàn toàn hết hy vọng, ngược lại có thể dễ dàng tiếp nhận sự thật, tiếp nhận thân phận Tia Phamtomhive, tất cả tùy theo vận mệnh.
Mặc kệ có phải nữ bá tước không, làm một cô gái mười bốn tuổi, trước mắt quan trọng nhất là giáo dục.
Hóa ra Tia Phantomhive không đến trường mà có giáo sư tới nhà giảng bài. Chương trình học của nàng chủ yếu là: Ngôn ngữ, ngoài tiếng mẹ đẻ thì còn học tiếng Pháp và tiếng Latin; Lễ nghi, bao gồm hình thể, chọn lựa, phối hợp; Nghệ thuật; Lịch sử; Chính trị và thời sự; Quản lý công ty; Và những cái khác cần học ở trường. Thân thể không tốt, còn muốn học thêm cưỡi ngựa và bắn.
Nàng đột nhiên 'mất trí nhớ', chương trình học không thể không tạm dừng để xem lại tiến trình, khiến cho các giáo sư cảm thấy có chút phiền toái. So với bọn họ, đương sự là nàng lại đau đầu không thôi. Nguyên bản nàng cảm thấy may mắn không cần học lại tiếng Anh, thân thể này đã đem tiếng Anh thành bản năng, không ngờ kết quả vẫn là trốn không thoát vận mệnh bi thảm phải học ngoại ngữ, hơn nữa phải học hai môn. Còn chương trình học các môn khác, đừng nói học, cả chút nội dung nàng cũng chưa nghe nói qua.
Oán giận thì oán giận, học vẫn phải học. Nàng biết rõ những người thường không muốn học thì tương lai không tươi sáng. Đối với người không cần làm gì cũng được hưởng địa vị và tài phú như nàng mà nói, nhất định không giống bọn họ, tri thức cũng không giống.
Nhiều ngày nghỉ học nên đi học lại, nhưng bởi vì thời tiết trở lạnh, bệnh của nàng tái phát, không thể không nghỉ học. Nàng cũng mới biết được thân thể này không chỉ có bệnh về hô hấp mà tim cũng có chút vấn đề, dường như là di truyền từ người mẹ của nàng. Bất quá chỉ cần chú ý một chút là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Tia lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, thấy Sebastian đang đứng dưới gốc cây sồi không xa. Hắn vẫn bộ dáng ác ma, đôi mắt đỏ đậm, dung nhan tuấn mỹ, khóe miệng thản nhiên cười, dưới ánh nắng ban ngày, thoạt nhìn không chân thật.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Sebastian đi tới. Hắn đã xác định được Tia phát hiện ra hắn không phải ngẫu nhiên, linh lực của nàng rất mạnh, vượt xa người bình thường, gián tiếp chứng minh linh hồn của nàng không giống với người thường. Trong mắt hắn xẹt qua tia nóng cháy, rồi biến mất.
Nhìn thấy hắn, Tia mới xấu hổ ý thức được bản thân cứ lo tới vấn đề học nghiệp, hoàn toàn quên nơi này là thế giới Hắc quản gia.
Đối với bộ truyện tranh Hắc quản gia, nàng cũng biết tên và thân phận của hai nhân vật chính, về phần tình tiết hoặc loại hình, căn cứ theo ấn tượng của nàng, dường như là tình cảm đam mỹ chủ tớ, cũng thật ứng dụng thực tế, khiến cho nàng gặp hậu quả xấu.
Hiện tại Tia còn cảm thấy tức giận với Sebastian, nghĩ lại, nửa đêm hắn không xuất hiện bên cạnh giường của nàng cũng rất lễ phép. Nghĩ vậy nàng cũng không còn tức giận như trước, đồng thời cũng cảm thấy nên bày ra tư thái chủ nhân.
"Xin chào, ngài Sebastian. Ngài có muốn dùng trà chiều không."
"Cảm ơn ngài đã mời. Bất quá ta không có hứng thú với thực vật của nhân loại."
Tia gật đầu: "Ta là mạo muội. Thân là ác ma, khẩu vị của ngài đương nhiên là khác với chúng ta."
Sebastian làm như có chút kinh ngạc, hỏi: "Vậy đối với đề nghị lúc trước của ta, ngài nghĩ sao?"
Tia cần vài giây mới phản ứng được hắn chỉ cái gì, thành thực trả lời: "A, ta hoàn toàn đã quên mất chuyện này."
Sebastian cảm thấy thực buồn bực. Căn cứ vào quan sát mấy ngày nay, đương nhiên hắn biết nàng nói thật, không thì hắn không hiện thân. Chưa có ai có thể bỏ qua hắn đến trình độ này, điều này khiến cho lòng tự trọng mà nhân loại nói (nếu đúng như lời hắn nói) hơi bị tổn thương. Bất quá có chút khó khăn mới thú vị, dễ dàng đắc thủ sẽ không hay, ở điểm này, nhân loại hay ác ma đều giống nhau. Nghĩ vậy, tươi cười trên mặt hắn sâu hơn.
Tia sờ cánh tay đột nhiên nổi da gà của mình, nghĩ xem có nên nói Souren mang áo khoác tới đây không.
"Không sao, ngài vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ. Một vị quản gia cường đại mà trung thành là rất cần thiết, điểm này ngài sẽ hiểu."
Nói xong hắn quỷ dị cười, sau đó lại biến mất như lúc đến. Cùng lúc đó, Tia nghe được tiếng bước chân từ xa tới. Nàng nhìn lại, Souren cùng đội trưởng cảnh vệ Arclund bước nhanh tới chỗ nàng.
"Tiểu thư, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng mời ngài lập tức quay trở lại lâu đài." Arclund nghiêm túc nói.
Thân hình hắn cao lớn rắn chắc, ánh mắt lợi hại, hóa ra là thành viên của hải báo đội của Anh quốc. Sau khi xuất ngũ vì lương cao nên đến đảm nhiệm chức đội trưởng đội cảnh vệ.
Tia ngồi thẳng, vuốt nếp uốn trên làn váy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?''
Arcland còn hơi do dự nhưng nhìn đến vẻ mặt trấn định của nàng, lập tức trả lời: "Có vài tên khả nghi xâm nhập, chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận và mục đích của bọn họ. Để an toàn, mời ngài trở về."
"Ta biết rồi, vậy bên ngoài giao cho ngươi."
Tia cầm lấy thư, không chút do dự đi về lâu đài. Souren lập tức đuổi kịp.
Arclund nhìn theo bóng dáng của nàng, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng. Hắn lấy micro, một bên hỏi tình huống, một bên đi đến vị trí của đội viên.
Mey-Rin đứng ở cửa vào, khi thấy Tia đi tới, vẻ khẩn trương trên mặt cũng thả lỏng.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
"Ta ổn, chỉ tiếc lãng phí một buổi chiều."
"Xin lỗi tiểu thư, nếu không ngại ngài có thể dùng phòng khách tiếp tục nghỉ ngơi."
"Chỉ có thể làm vậy. Souren, giúp ta chuẩn bị trà, như lúc trước."
"Vâng, tiểu thư."
"Mey-Rin, ngươi cũng đến đây đi, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Tia đi vào phòng khách, nàng ngồi lên ghế sô pha gần lò sưởi, Mey-Rin đứng ở một bên, trầm tĩnh.
Tia trầm tư, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Mey-Rin, ngươi không đoán thân phận người xâm nhập sao?"
"Đương nhiên không, tiểu thư."
"Ta hỏi cái khác, ngươi có biết có người nào có địch ý với gia tộc Phantomhive không?"
"Mỗi gia tộc quyền thế đều bị một vài người cừu thị. Ta không hiểu ngài đột nhiên hỏi như vậy."
"Ta chỉ cảm thấy, chỉ là vài người xâm nhập mà làm đến mức đó, có phải là chuyện bé xé ra to rồi không?" Tia vừa hỏi vừa mỉm cười nhìn Mey-Rin.
"Tuyệt đối không phải!" Mey-Rin nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần ngài an toàn, cẩn thận thế nào cũng không quá. Ngài khỏe mạnh và an toàn vĩnh viễn là quan trọng nhất, cho dù làm cho ngài bị kinh hách cũng là thất trách lớn của chúng ta."
"Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hoài nghi sự trung thành và tẫn trách của ngươi. Xin lỗi, ta là hỏi nhiều."
Souren bưng khay trà tiến vào, sau đó đứng ở một bên.
Tia nhìn chất lỏng đỏ thẫm trong ly trà, mỉm cười nói: "Ta nghĩ tới, chỗ này hình như thiếu một người."
Thân thể Mey-Rin đột nhiên cứng ngắc: "Ý ngài là?"
"Đương nhiên là quản gia."
Tuy mấy ngày nay mọi việc lớn nhỏ đều do Mey-Rin xử lý, nhưng Tia nhớ rõ ngày nàng tỉnh lại ở thế giới này, Mey-Rin tự giới thiệu có nhiều bộc dịch nhưng không có quản qua. Một tòa nhà lớn như vậy, nhiều nô bộc mà không có một quản gia thật sự không thể nói nổi.
Mey-Rin cẩn thận chú ý vẻ mặt của Tia, thấy nàng không có gì dị thường, chậm rãi đáp: "Quản gia trước đây, ngài Herbert, vì một ít tư nhân nên tạm rời cương vị công tác, tiếp nhận chức vụ mới."
"Dù sao nhiều người như vậy mà không có một vị quản gia thật sự là không được."
"Đúng vậy, tiểu thư."
Mey-Rin hạ mi mắt, che dấu ánh mắt không biết là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra.
Tia cười tủm tỉm. Có quản gia, có thể làm cho vị hắc quản gia kia hết hy vọng!
Sau khi Arclund bước đến phòng khách nhỏ, Tia mới nhớ tới chuyện có người đột nhập.
"Đội trưởng Arclund, bên ngoài thế nào?"
"Đã biết được thân phận người thâm nhập, là vài tên học sinh lạc đường, chúng ta nói nơi này là tư nhân, nói bọn họ rời đi." Arclund nghiêm túc báo cáo.
"Vậy ta có thể ra hoa viên hưởng thụ thời tiết tốt này sao?"
"Đương nhiên có thể, vì phải thông báo mà ta lại quấy rầy ngài rồi."
"Không sao, đây là chức trách của ngươi."
Tia vuốt cằm, sau khi nói xong, đứng dậy ra ngoài, Souren đi theo nàng.
Sau khi bóng dáng nàng biến mất, Arclund mới quay lại nhìn Mey-Rin, vẻ mặt ngưng trọng.
"Tình huống rất nghiêm trọng sao?" Mey-Rin khẩn trương hỏi.
Arclund vẻ mặt tối tăm trả lời: "Vài tiểu tử bị thương, bất quá cũng không nghiêm trọng, chỉ là đáng tiếc bọn họ chạy thoát. Lần này là sơ sẩy của ta, thật không ngờ bọn họ dám ba ngày ban mặt xâm nhập."
"Chúng ta đều không nghĩ đến, những người này lại to gan lớn mật như thế, không để gia tộc Phantomhive vào trong mắt!" Mey-Rin phẫn nộ nói, nàng thở sâu, tự bình tĩnh rồi nói tiếp. "Ngài Arclund, ngài là chuyên gia ở phương diện này, ta mong ngài có thể cho ta vài ý kiến."
"Ta cho rằng cần thêm nhiều người, phạm vi tòa nhà quá lớn, số người trước mắt thật sự không đủ, đồ dùng cũng cần tăng thêm."
"Được, người và đồ dùng ngài hãy phụ trách, tài chính không là vấn đề, chỉ cần có thể đảm bảo tiểu thư được an toàn, tốn nhiều tiền hơn nữa đều đáng giá."
"Không thành vấn đề, ta sẽ làm mọi thứ tốt nhất. Mặt khác, ta đề nghị nên lấy danh nghĩa của gia tộc Phantomhive liên hệ với Scotland Yard."
"Scotland Yard?" Mey-Rin có chút do dự.
Arclund khuyên nhủ: "Ta biết quan hệ giữa gia tộc Phantomhive và Scotland Yard không tốt lắm, bất quá thời gian này, chỉ cần phòng thủ rất dễ bị động, chúng ta phải biết rõ thân phận và mục đích của những người đó, cần lực lượng của Scotland."
Mey-Rin suy nghĩ một lát, đáp: "Ta biết rồi, ta sẽ gọi điện thoại."
"Được." Arclund dừng một chút, hỏi. "Về việc này, ngươi không tính nói cho tiểu thư sao? Tiểu thư của chúng ta chỉ sợ còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta."
Hắn nghĩ đến phản ứng của Tia khi vào nhà tạm lánh, trấn định không mù quáng.
"Chuyện đó không thể nghi ngờ, trong thân thể tiểu thư là dòng máu của gia tộc Phantomhive, người của gia tộc này luôn kiên cường hơn so với người khác." Mey-Rin kiêu ngạo nói. "Ngài Arclund, ta hiểu ý của ngài, ta sẽ nói với tiểu thư ở thời điểm thích hợp."
"Được rồi. Không còn việc gì thì ta đi đây."
"Chuyện an toàn hoàn toàn nhờ ngươi, ta không hy vọng chuyện bi thảm như vậy lại xảy ra." Mey-Rin nói.
Arclund nghiêm mặt, dùng sức gật đầu.