.Editor: team Tiệm Nhà Chanh
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh
.Được đăng tại: Wattpad Tiệm nhà Chanh
P/s: Càng về cuối tác giả viết một chương ngày càng dài, ngồi beta mãi vẫn chưa thấy hết nên Chanh tách ra một đoạn đăng lên trước.
Các bạn cmt hoặc vote nhiệt tình để Chanh có thêm động lực chống lười nha.
Chứ hong là tui chìm vào biển lười mất thuii.
Hụ hụ hụ lười nữ cắn khăn rơi lệ
(ಥ﹏ಥ)
Tang Noãn nhìn thấy Giải Yến, muốn nói gì đó, ai ngờ vừa mở miệng, cô lại hắt hơi một cái, thổi bay tất cả những lời muốn nói.
Giải Yến đi tới, anh đặt tay lên đầu Tang Noãn.
Tay vừa chạm vào, Tang Noãn không khỏi bất giác run lên, tay anh quá lạnh, có thể so với khối băng vừa hình thành.
"Xin lỗi." Giải Yến thu tay về.
"Anh vừa đến, vẫn chưa làm ấm lại."
Sau đó anh cúi đầu, dùng trán của anh chạm vào trán Tang Noãn.
Nhiệt độ trên trán của anh, mới là độ ấm bình thường.
"Không có bị sốt."Giải Yến yên tâm cười, nhưng đáy mắt của anh vẫn trầm như cũ, không có ý cười.
"Đương nhiên không có." Tang Noãn nói: "Có thể là quá lạnh." Chóp mũi của cô vẫn tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Đã vào xuân nhưng nhiệt độ từ đầu đến cuối vẫn không ấm lên.
"Người lúc nãy là anh trai củaThẩm Mạt Mạt." Hiện tại lúc này, coi như Tang Noãn cuối cùng cũng có thời gian giải thích.
Nếu không phải đột nhiên bị hắt hơi, cô đã giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Cô đã xem qua không ít bộ phim truyền hình cẩu huyết, không ngờ có một ngày đoạn cẩu huyết này lại xảy ra với cô.
Cô không hy vọng Giải Yến sẽ có những liên tưởng không tốt.
Nét mặt của Giải Yến vẫn luôn thật bình tĩnh, nghe đến lời cuối cùng.
Đôi mắt của cô gái trước mặt cong lên, như độ cong của trăng lưỡi liềm, cô hỏi anh, có phải anh ghen không.
Một tay khác của Giải Yến vẫn luôn để ở phía sau, từ lúc nhìn thấy cô và Thẩm Nam ở cùng nhau, anh đã siết lại thật chặt.
Chắc là bị bấm tới chảy cả máu rồi, lúc đầu ngón tay chạm vào dòng chất lỏng ướt át, anh nghĩ.
Lúc đó thứ anh nghĩ chính là, không phải phẫn nộ, mà là sợ sệt.
Giải Yến anh, lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Ý nghĩ này trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ suy nghĩ của anh, nỗi sợ hãi to lớn tưởng chừng như muốn nhấn chìm anh, đến mức trước mắt anh xuất hiện ảo giác.
Phảng phất như anh vẫn còn ở trong căn phòng u ám, chật chội kia.
Không có cửa sổ, không có bất kỳ lối ra nào.
Lúc anh bị bố nhốt vào căn phòng này, người hầu đứng bên cạnh anh, một lần lại một lần lặp lại một cách máy móc: "Mời cậu chủ đi vào."
Giải Yến không hiểu,anh rõ ràng đã đáp ứng được yêu cầu của bố một cách tốt nhất, hoàn thành ở mức độ cao nhất, tại sao bố của anh vẫn không hài lòng.
Hay là do anh làm vẫn chưa đủ tốt.
Giải Yến khi còn nhỏ giương đôi mắt, đối với câu nói vẫn đang luôn lặp lại một cách nhàm chán của người hầu nói: "Bố muốn tôi phải như thế nào, tôi đều có thể làm được."
"Tôi có thể không vào căn phòng này, được không?"
Người hầu cúi đầu, dường như trong chớp mắt biểu hiện trên gương mặt của anh ta đột nhiên xuất hiện một tia thương hại, nhưng rất nhanh lại quay về vẻ mặt cứng nhắc.
"Đây là căn dặn của ông chủ." Anh ta kiên nhẫn, không biết mệt mỏi nói với Giải Yến: "Xin mời cậu chủ đi vào."
Giải Yến buông lỏng bàn tay đang nắm lan can gỗ, ở dưới lầu, người bố luôn luôn nghiêm túc khi đối mặt với anh, lại không có bất kỳ biểu hiện gì, đang ngồi xổm người, dịu dàng giúp một cô gái buộc dây giày.
Đó là chị của anh.
Hình như ánh mắt chú ý đến động tĩnh ở phía trên, cô gái ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Giải Yến đang từ trên lầu nhìn xuống bọn họ, lộ ra một nụ cười.
Trong bóng tối khi đang sắp bị người khác bức điên, Giải Yến nghiêm túc nghĩ, phải làm thế nào để ánh mắt của bố nhìn kỹ trên người mình.
Đây thật ra là một vấn đề rất đơn giản, chỉ cần cướp đoạt người mà ông ta để mắt mang đi diệt trừ, là được rồi.
"Anh rất ghen tỵ." Anh nói với cô, dưới lớp khẩu trang, giọng nói của anh có chút khàn khàn: "Tại sao hắn lại có thể xoa đầu em."
"Anh ta ngay cả nhìn em một chút thôi cũng không thể được."
Tang Noãn suy đoán, ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài yên tĩnh kia, nội tâm của Giải Yến chắc hẳn chất chứa những cảm xúc rất kịch liệt, đôi mắt của anh đỏ ngầu.
Tay của hắn nên bị chặt bỏ, mắt cũng nên bị khoét đi, bởi vì hắn đã chạm vào người không nên chạm.
"Hắn nên biến mất."
Tang Noãn giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Giải Yến.
"Giải Yến." Lúc cô gọi tên anh, âm thanh trong trẻo như gió mùa xuân nhưng so với gió xuân lại ấm áp hơn nhiều: "Anh có sao không?"
Giải Yến hơi cuối đầu để tay của cô có thể gần anh hơn.
Mỗi lần cô chạm vào,mỗi hơi ấm đều làm anh lưu luyến.
Đây là thuốc cứu mạng của anh, cũng là chứng minh cho sự tồn tại của anh trong thế giới này.
"Anh không có chuyện gì." Giải Yến nói: "Chỉ là anh muốn đem em nhốt lại."
Anh sớm nên khóa báu vật của anh lại, như vậy mới sẽ không bị vứt bỏ.
Tang Noãn mím môi, cô cảm thấy Giải Yến lúc này rất không thích hợp, không thích hợp đến mức làm cho cô thấy có chút sợ sệt.
"Giải Yến." Cô một lần nữa bất an gọi tên anh.
Tang Noãn chỉ nghĩ muốn thu lại tay từ trên mặt của người đang ông đối diện cô, cầu thang ở dãy phòng học của tầng một, che đi ánh mặt trời hiếm hoi của hôm nay, lúc bóng râm trên gương mặt anh hạ xuống, nụ cười lại rất thuần khiết.
"Đùa em thôi." Giải Yến dùng chóp mũi cọ vào mặt cô: "Đừng sợ."
Trái tim đang treo lơ lửng của Tang Noãn rốt cuộc cũng hạ xuống.
Trở lại đoàn phim, Thư Thư nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau, biểu tình có vẻ không đồng ý với việc này, có điều cô bé cũng không nói thêm gì.
Chỉ là chờ đến lúc Tang Noãn thay đồ cho cảnh phim tiếp theo, cô bé mới ở bên cạnh cô nói chuyện: "Sau khi chị rời đi không lâu, anh Giải Yến đã đến đây."
"Mối quen biết của anh ấy thật rộng, đến cả đạo diễn Matsugami cũng quen biết anh ấy."
Lúc mặc vào đồng phục học sinh, Tang Noãn cảm thấy độ ấm khó khăn lắm mới tích tụ được trong người lập tức tan biến đi mất.
Sau khi Thư Thư đưa cho cô túi chườm nóng, tiếp tục nói: "Anh ấy đợi chị ở đây rất lâu, em nhìn nét mặt của anh ấy trong lòng cảm thấy e ngại lắm."
Tang Noãn nhớ đến ban nãy ở cầu thang, biểu hiện đó khác hẳn với Giải Yến của bình thường.
Cô tự nhủ lòng vì anh mà tìm một cái cớ, có lẽ là do tâm trạng của anh hôm nay rất tệ nên mới khiến cho anh khác hẳn mọi khi.
- ----CÒN TIẾP-----.