Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Hôm đi chùa trời cũng đổ mưa.
Ngày mùa hè ở thành phố Uyển chưa bao giờ có mưa liên miên như vậy, mưa phùn không dứt, sầu khổ triền miên.
Mưa ở thành phố Uyển luôn rất dữ dội, oanh oanh liệt liệt ào ào đổ xuống một trận rồi dứt mới gọi là khí phái, mới gọi là sảng khoái.
Cơn mưa này như thể đưa Tang Noãn về lại thành phố Ô.
Cô luôn cảm thấy chỉ có thành phố Ô ở vùng Giang Nam mới có cơn mưa buồn đứt ruột như thế này.
Chuyến đi chùa lần này vốn là bị bác sĩ Trần phản đối gay gắt.
Ông không muốn Giải Yến còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh đã đi ra ngoài, ở chốn đông người nhộn nhịp như vậy lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Nhưng Giải Yến chỉ nhẹ nhàng cười với bác sĩ Trần.
"Tôi sẽ không sao đâu." Anh ôn hòa nói: "Có khi không ra ngoài mới là có chuyện ấy."
Giải Yến lẳng lặng nhìn bác sĩ Trần một hồi, bác sĩ Trần cởi mắt kính xuống treo trước ngực.
Trước giờ ông đều chưa bao giờ thuyết phục được Giải Yến, giống như từ lúc bắt đầu, Giải Yến đã không có ý định phối hợp chữa trị, mặc ông van nài cầu khẩn cũng không mảy may dao động.
Giải Yến luôn cho rằng bản thân mình như hiện tại đã là rất tốt rồi.
Mãi cho đến khi gặp được Tang Noãn, anh mới muốn bản thân mình trở nên bình thường.
Tang Noãn không có nhiều hiểu biết về chùa chiền.
Ấn tượng sâu nhất cũng chỉ có Thiếu Lâm Tự từng xuất hiện vài lần trong phim truyền hình, tự cổ chí kim đều ẩn giấu cao nhân.
Những người tin phật ở thành phố Ô có tập tục mỗi khi đến tháng giêng nhất định sẽ phải lên chùa bái phật.
Bởi vì vào tháng giêng không phải kiêng kị gì nhiều, nên người dân thành phố Ô sẽ đến chùa cầu cho người nhà có một năm an khang.
Thế nhưng ông nội Tang Noãn không tin Phật.
Trong ký ức từ nhỏ đến lớn của cô thì cô chỉ đến chùa đúng một lần.
Hẳn là ở trong vùng ký ức xa xôi nào đó, cô đứng trong bảo điện Đại Hùng, cô chỉ nhớ là đỉnh điện rất cao rất cao, cô phải ngước mỏi cả cổ mới nhìn thấy được hoa văn uốn lượn trên đỉnh điện.
Có người nhét vào tay cô một nén nhang, muốn cô quỳ lạy trước phật.
Cô mơ mơ hồ hồ làm theo lời người đó nói, giọng nói trong trí nhớ thật xa xôi, nhưng cô lại có thể nhớ rất rõ ràng.
"Phật tổ phù hộ, mong con gái con không bệnh không tật, cả đời vui vẻ, bình an đến già."
Tang Noãn nhìn sang thì thấy góc nghiêng khuôn mặt của mẹ mà cô đã lãng quên từ rất lâu rồi.
Thì ra bà ấy cũng từng có lúc yêu thương cô thật lòng.
Hôm nay người đến chùa đặc biệt nhiều, mái tháp cong cong, trong phật điện trang nghiêm nơi nơi đều là người.
Thánh địa phật môn, rốt cuộc cũng nhiễm hồng trần thế tục, trở nên có phong vị phàm trần hơn rất nhiều.
Thời tiết ngày mùa hè nóng bức như vậy, hôm nay còn kèm theo cơn mưa phùn liên miên, cô không hiểu sao trong ngày thời tiết xấu như vậy mà lại có nhiều người đến chùa đến thế.
Hỏi ra mới biết, hôm này là ngày Quan Thế Âm xuất gia, cũng là ngày sinh của Quan Thế Âm, cho nên mới có đông đảo tín đồ và khách hành hương đến tụ tập.
Cô chỉ đội mũ mà không đeo khẩu trang.
Cô cảm thấy đến chùa mà đeo khẩu trang thì thật bất kính với Bồ Tát.
Giải Yến cũng thế.
Sắc mặt anh tái nhợt, dưới ánh mặt trời trông có vẻ lại càng thêm trong suốt.
Tang Noãn quay đầu nhìn lại, tựa hồ có thể nương theo ánh mặt trời yếu ớt ngày mưa mà nhìn thấy cả mạch máu xanh xao dưới làn da của anh.
Gió mang theo cơn mưa phùn, thổi mạnh đến độ những cành hoa sen lảo đảo trong gió.
Mùi khói nhang nồng đậm, cho dù có đứng ở đây cũng có thể ngửi thấy được.
Giải Yến không mua hương, anh chỉ cầm dù đứng trước điện.
Tang Noãn hỏi: "Không đi bái phật sao?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Vào trong điện, anh gấp dù lại.
Biển người vẫn đông đúc như trước, anh nắm lấy tay Tang Noãn đi vào trong.
Mặt đất đã ướt nhẹp thế nhưng phía trước tượng phật luôn luôn sạch sẽ.
Đứng ở đây, tiếng nhạc phật nghe rõ ràng hơn hẳn.
Tang Noãn cứ tưởng rằng nguồn sáng ở nơi này sẽ là đèn trường minh dường như không bao giờ tắt.
Thế nhưng đến khi cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía góc phòng mới phát hiện ra cũng có bóng đèn điện hiện đại.
Vị tăng lữ mặc áo tăng màu xám đứng kế bên thấp giọng tụng niệm a-di-đà phật.
Pho tượng Bồ Tát bằng vàng ở chính giữa rũ mắt xuống, không vui mừng không đau khổ mà nhìn dòng người cuồn cuộn bên dưới.
"Thật ra thì anh cũng không tin phật." Giải Yến nắm tay cô, đứng bên cạnh nói.
Giọng nói của anh rất nhẹ, chỉ cần hơi xao nhãng thì sẽ bị tiếng nhạc phật lấn át.
Tang Noãn thấy Giải Yến ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt nhân từ của Bồ Tát nói: "Nếu Phật tổ linh nghiệm, con chỉ xin người một nguyện vọng."
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi dường như chỉ có cô và Phật tổ có thể nghe được: "Cô ấy có thể yêu con."
Anh ngửa đầu, không dâng hương cũng không quỳ lạy, ngang bướng hồ đồ.
Tín đồ bất kính với thần phật như vậy, Phật tổ sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh sao? Tang Noãn nghĩ.
Tiếng kinh phật mờ ảo, tiếng tụng kinh của tăng lữ, và cả hàng ngàn tín đồ đang dập đầu bái lạy, cô vốn nên không thể nghe thấy.
Tang Noãn cũng ngửa đầu nhìn màn trướng vàng sẫm, nhìn đèn trường minh không bao giờ tắt ở bên dưới, cũng nhìn pho tượng phật màu vàng kim.
Bỗng dưng cô cảm thấy sống mũi cay cay, rất muốn khóc.
Trong lúc tiến vào Phật đường, cái nắm tay của bọn họ rốt cuộc bị dòng người chen lấn mà tách rời.
Tang Noãn cảm thấy Giải Yến vẫn luôn đi phía trước cô, thế nhưng đám đông chen chúc đã cản trở tầm mắt cô.
Cô chỉ có thể đi theo đoàn người tiến về phía trước, tấm bảng chỉ lối ra được đặt ở nơi rất dễ nhìn thấy ngay gần cửa ra, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Giải Yến.
Người thanh niên trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, một thân áo trắng quần đen giản đơn, lại là phong cảnh hồng trần duy nhất khiến cô lưu luyến.
Người thanh niên trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau đó nở nụ cười.
Giải Yến đi về phía cô, lại tiếp tục dắt tay cô như ban nãy: "Anh biết em sẽ tới tìm anh."
"Cho nên anh không đi đâu cả.
Anh đợi em đến tìm anh."
Cơn mưa phùn vẫn chưa tạnh.
Từ trên bậc thang nhìn xuống dưới, dòng người đông đúc bắt đầu mở dù, biến thành một vùng biển rực rỡ sắc màu.
Bọn họ đi dọc theo bậc thang đá xuống dưới, làn mưa phùn đan xen tạo thành một thế giới mông lung mơ hồ.
Hơi nóng mang theo hơi nước như thể đang ở trong một cái lò cực lớn, khiến người ta thở không nổi.
Giải Yến lái xe ra tới.
Tang Noãn che dù, quay đầu nhìn lại ngôi chùa một lần nữa, nhưng đã không còn nhìn thấy rõ.
Chiếc xe màu đen ngừng lại trước mặt cô, Tang Noãn thu dù lại, cô vẫn ngồi ở vị trí ghế phụ.
Cần gạt nước gạt qua gạt lại, lau dọn sạch sẽ nước mưa đọng lại.
Nhưng ngay sau đó nước mưa vẫn rả rích rơi xuống kính xe, tựa như tâm tư không thể nào quét sạch của cô.
Tang Noãn cầm điện thoại di động bình tĩnh nói: "Buổi chiều em phải bay rồi."
Giải Yến gật đầu: "Anh biết."
Sau đó lại tiếp tục yên lặng, đằng sau câu nói "anh biết" này sẽ là gì? Tang Noãn mờ mịt nhìn về phía trước, cô cũng không biết cô muốn nói gì với Giải Yến, cô cũng sợ Giải Yến sẽ nói gì đó với cô.
Con đường chật hẹp dần dần trở nên rộng rãi hơn, xe cộ trên đường không chỉ có xe của khách hành hương nữa.
Bọn họ từ chốn chùa chiền trang nghiêm, trở về với nhân gian thế tục.
Giải Yến ôn hòa nói với cô, muốn đưa cô đi sân bay.
Tang Noãn không chuẩn bị để đi từ chùa đến sân bay luôn.
Cô không mang theo hành lý nhưng giấy tờ đăng ký đều ở trong người, thế nên cô đồng ý, không từ chối anh.
Có mang hành lý hay không cũng chẳng sao cả, nếu có thể nhanh chóng rời khỏi Giải Yến thì tốt rồi.
Cô mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cho nên không nhìn thấy chiếc xe tải đang từ phía đối diện lao tới.
Lúc chú ý tới thì xe tải đã cách bọn họ rất gần, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi thì sẽ bị đụng trúng.
Khi đó Tang Noãn nghĩ có phải Giải Yến cố ý để bọn họ bị tai nạn không.
Nhưng giây kế tiếp, anh dùng sức đánh lái, xe đụng phải hàng cây bên đường.
Trong ấn tượng cuối cùng của cô thì Giải Yến đã dùng thân mình che chở cho cô, kính chắn gió vỡ vụn, thậm chí còn có một mảnh đâm vào thái dương anh.
Cả khuôn mặt đều là máu, thế nhưng dường như anh chẳng đau chút nào, nhẹ nhàng nói với Tang Noãn: "Không sao cả."
Tang Noãn cũng muốn nói gì đó, thế nhưng lực tác động quả thật quá mạnh.
Cô chỉ kịp nhìn Giải Yến, người bảo vệ cô dưới thân mình, còn chưa kịp nói gì thì đã ngất đi.
Vận may của cô khá tốt, chỉ bị thương nhẹ, qua ngày hôm sau đã tỉnh lại.
Người ở bên cạnh cô là Thư Thư và chị Du.
Tang Noãn vùng vẫy muốn ngồi dậy, hỏi Giải Yến đang ở đâu.
Anh bị thương nghiêm trọng như vậy, không biết có đến bao nhiêu mảnh vỡ từ kính chắn gió ghim vào thân thể anh, làm anh chảy nhiều máu như vậy.
Anh đang ở đâu?
Thư Thư giật mình nhìn cô.
Tang Noãn quệt hàng nước mắt lăn dài trên má, lại hỏi lần nữa, anh ấy đang ở đâu.
Thư Thư lắp bắp nói: "Hai người đều bị tai nạn xe, Giải Yến bị thương rất nặng.
Anh ấy, anh ấy vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật."
Chị Du đỡ Tang Noãn đến trước cửa phòng phẫu thuật, trên hàng ghế dài có một ông lão đang ngồi.
Dáng vẻ ông ấy còng còng, ngước mắt nhìn ánh đèn đang sáng lên trước cửa phòng phẫu thuật, cũng không biết ông đã ngồi đó bao lâu rồi.
Tang Noãn gọi một tiếng ông nội.
Ông lão quay người lại, nhìn thấy cô thìhiền hòa mỉm cười, tuy là hàng chân mày vẫn nhíu chặt không buông.
"Tỉnh rồi à, tỉnh lại thì tốt rồi."
Tang Noãn nhìn cửa phòng cấp cứu: "Giải Yến đang ở trong ạ?"
Ông nội thì thào nói: "Nó đang ngủ ở trong đấy.
Tiểu Yến tham ngủ quá, bây giờ chắc cũng sắp tỉnh rồi."
Ở trong phòng bệnh chị Du có nói với cô, tình huống của Giải Yến rất nguy hiểm.
Khi tai nạn xảy ra, anh bị va đập rất mạnh, máu chảy đầy đất.
Lúc xe cứu thương đến nơi, suýt chút nữa cho rằng người bên trong đã chết.
Nếu như ca phẫu thuật này không thành công thì chắc là Giải Yến sẽ không thể cứu được nữa.
Tang Noãn cười nói: "Chắc là anh ấy sắp dậy rồi đấy ạ."
Anh không thể tiếp tục ngủ nữa.
Tang Noãn cũng không tin phật, cô không có đức tin.
Nhưng vào lúc này đây, cô tình nguyện ngu muội, tình nguyện tin tưởng thần phật mịt mờ hư vô.
Nếu Phật tổ có linh, con chỉ có một thỉnh cầu, mong anh được bình an.
Nguyện vọng anh từng cầu, nếu Phật tổ chê anh không thành tâm, thì cô nguyện ý giúp anh thực hiện.
Không nói dối, vĩnh viễn không thay đổi.
HẾT CHƯƠNG ..