“Cho ngươi!” – Ném đồ đạc trên người cho Phạm Hiên, còn mèo béo nhảy lên trên quầy, sau đó quay người lại nói với hắn. – “Đến giờ thanh toán nợ nần, trả ta một trăm Tài Khí.” – Khá lắm con mèo.
“Nợ nần gì nữa?” – Phạm chưởng quỹ cảnh giác nhìn nó.
Vô Địch liếc mắt khinh thường. – “Ngươi tưởng Miêu phái khí công dễ xài như vậy? Phải tiêu hao Tài Khí đó.” – Nói xong nó còn nặn ra một tia Tài Khí, sau đó tạo thành một quả cầu linh lực hắc bạch cho Phạm Hiên xem.
Tất nhiên cũng chỉ đến thế thôi, không có bắn ra liền tán đi rồi, thu hồi Tài Khí trở lại trong người.
Vẻ cảnh giác trên mặt của Phạm chưởng quỹ không giảm mà còn tăng lên. – “Một trăm? Ta nhớ ngươi chỉ sử dụng có chừng này.” – Nói xong hắn liền vận một nhúm Tài Khí lên lòng bàn tay, tương đương với mười đơn vị Tài Khí.
‘Meo nhà nó, ta đã cố ý bay cao vậy mà hắn còn nhìn thấy.’ – Vô Địch chửi thầm một tiếng, sau đó lúng túng cười. – “À, à há, có thể ta nhớ nhầm, nhớ nhầm.”
Nhớ nhằm mười thành trăm? Phạm Hiên xem như biết rõ được lòng tham vô đáy của nó. Nhưng mà hôm nay công của con mèo béo rất lớn nên hắn cũng không muốn đôi co nhiều với nó. – “Đây, trả ngươi.” – Hắn giữ mười đơn vị Tài Khí trong lòng bàn tay.
Vô Địch cũng không nói nhiều, há mồm táp một cái rồi co đầu rụt cổ ngủ ngay, tiếng ngáy khò khò vang lên.
“Này, ngươi…” – Phạm Hiên còn muốn nói gì nữa, nhưng bị nó cắt ngang.
“A ha ha, bản miêu đã ngủ, không còn phận sự nữa. Ngươi mau mở cửa đón khách đi.” – Con mèo béo vẫn không ngẩng đầu lên, gấp giọng thúc dục hắn.
‘Hừ, sợ ta xin học quyền pháp đây mà, con mèo keo kiệt.’ – Phạm Hiên tức thầm trong bụng.
Xem qua Vô Địch Miêu Miêu Qu... à không, Hư Không Âm Dương Chưởng của con mèo, hắn liền muốn học nha, phòng ngự ghê gớm như vậy, quan trọng là trông còn ngầu nữa, vung tay một cái là Lưỡng Nghi xoay chuyển, Thái Cực ngưng hình, quả thực là công cụ tốt nhất để tinh tướng, giả trang tiền bối cao nhân.
Trong lúc hắn còn đang ảo tưởng sức mạnh, một âm thanh bỗng vang lên, phá vỡ cảnh tưởng trong đầu hắn.
“Ừm… Phạm chưởng quỹ?” – Từ Thịnh đứng ngoài cửa, có chút ngập ngừng kêu lên.
Sau đó, y liền bị ánh mắt sáng vàng của Phạm chưởng quỹ nhìn qua, hoa cúc không nhịn được mà thít chặt lại.
Tu sĩ: Từ Thịnh (Nam, 938 tuổi)
Tu vi: Nguyên Anh Sơ Kỳ
Linh căn: Thủy Mộc Song Thuộc Tính Linh Căn
Thể chất: Phàm thể
Huyết mạch đặc biệt: Không
Công pháp: Trường Xuân Bảo Điển
Đạo cụ: Không
Đánh giá tổng hợp: 42 điểm
Phạm Hiên xem xong, bĩu môi nói thẳng ra. – “Thiệt là kém cỏi, cứ tưởng Nguyên Anh thì thế nào.” – Tên này không biết tự nhìn lại mình đâu, chỉ biết nói người khác mà thôi.
Từ Thịnh buồn bực, gọi thêm một lần. – “Chưởng quỹ?” – Biết là hắn đang nói bản thân mình kém cỏi, y có chút tức giận. Nhưng vì không nhìn thấu tu vi kẻ trước mặt, y cũng không dám nói gì quá đáng.
Sau đó, y lại thấy Phạm chưởng quỹ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mình, da gà da vịt nổi hết cả lên, hoa cúc lại một lần nữa thít chặt. – ‘Tên này sẽ không có ham muốn đặc thù gì đi?’ – Y có chút run rẩy nghĩ thầm.
Từ Thịnh nào đâu có biết, Phạm Hiên là vừa nhớ tới túi tiền của y a. Theo hắn nghĩ, Kim Đan đã giàu có như vậy thì tài sản của Nguyên Anh phải phong phú cỡ nào, thật khó để mà tưởng tượng. Chỉ cần vắt cạn túi trữ vật của y thôi là hắn có thể kiếm được một khoản khổng lồ rồi, chắc chắn còn nhiều hơn tổng tất cả tài sản của bọn Kim Đan mà hắn trấn lột được.
Đúng lúc này, hắn lại sinh ra một ý tưởng khác, nếu như để cho Triệu Ngữ Yên lấy tiền của người khác để mua hàng giúp người đó, thì có phải vẫn tính là giao dịch thuộc về nàng không? Lúc ấy thì hắn không cần phải lo nghĩ cách kiếm Tài Khí rồi.
Đáng tiếc, ý nghĩ này vừa hiện lên, hệ thống cũng bắn cho hắn một tin tức rồi. Đại khái là nếu như thương phẩm do khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 60 mua về, nếu như giao dịch cho một người khác có đánh giá tổng hợp dưới 60 sử dụng, thì toàn bộ lượng Tài Khí tương đương với lợi nhuận kiếm được từ món hàng đó sẽ biến mất, dập tắt sáng kiến khôn lõi của hắn từ trong trứng nước.
Phạm Hiên có chút nản chí, nhưng rồi cũng quên đi ngay, hắn tin là sẽ có ngày mình cũng qua mặt được cái hệ thống này. Chuyện quan trọng trước mắt là moi tiền từ tên tu sĩ Nguyên Anh này cái đã, không có Tài Khí thì cũng có thể kiếm lợi nhuận.
Thế là hắn vội chạy ra mở cửa đón Từ Thịnh vào, sau đó nở nụ cười cầu tài. – “Ha, thật ngại quá, có chút thất thần. Vị đậu à không, đạo hữu này, ta có thể giúp gì cho ngươi? Ngươi muốn mua pháp bảo hay đan dược, phù lục, công pháp, chỗ ta đều có được thứ tốt nhất, mặc ngươi lựa chọn.” – Phạm chưởng quỹ vung tay, chào hàng đầy khí phách.
Từ Thịnh nghe vậy có chút ngẩn người, sau đó liền lắc đầu cười khổ. – “Không có a chưởng quỹ, ta chỉ là muốn hỏi thăm tin tức.”
‘Hỏi thăm tin tức? Ái chà, Vạn Năng Thương Hội thế mà không có bán tình báo nha, qủa là một thiếu sót to lớn, làm sao có thể xứng với hai chữ Vạn Năng?’ – Phạm Hiên thầm ảo não.
Hắn đành phải bối rối nói với Từ Thịnh. – “Thật có lỗi a, cửa hàng của ta còn chưa có dịch vụ cung cấp tình báo, ngươi đến chỗ khác hỏi thử xem.” – Trong lòng hắn quyết tâm là sau này phải mở ra loại dịch vụ này, không thể để uy tín của cửa hàng giảm sút được.
Từ Thịnh sửng sốt. – “Cung cấp tình báo? Ấy không, tin tức ta hỏi thăm, chưởng quỹ ngài cũng biết mà.”
“Ta cũng biết?” – Đến phiên Phạm Hiên kinh ngạc, hắn đã ra ngoài lần nào đâu, biết được cái gì?
“Là về Tiểu Yên a.” – Từ Thịnh giải đáp thắc mắc của hắn.
“Tiểu Yên? A, Triệu Ngữ Yên, công chúa gì đó ấy hả?” – Phạm chưởng quỹ mới vỡ lẽ.
“Đúng vậy a, chính là nàng. Từ mỗ là muốn biết tại sao nàng lại ở chỗ của ngài đây, bốn vị chấp sự đi theo bảo vệ nàng tại sao lại chết rồi?” – Từ Thịnh nghiêm mặt hỏi.
“À, nha đầu ấy là bị mấy tên cao thủ Kim Đan truy sát đến chỗ của ta, ta liền ra tay cứu nàng. Còn bốn tên chấp sự mà ngươi nói, khả năng cao là vì bảo vệ nàng mà bị bọn người kia giết chết.” – Phạm Hiên nhún vai nói ra, tên họ Từ này không có ý định mua đồ, hắn cũng không có mấy nhiệt tình để trò chuyện.
Từ Thịnh không để ý hắn có nhiệt tình hay không, tiếp tục hỏi. – “Tại sao bọn chúng lại truy sát nàng?” – Trong đầu thì thầm nghĩ ra mấy khả năng. – ‘Không lẽ là người của Vạn Độc Cốc? Không đúng, Tiểu Yên lúc trước chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung hay xuống núi, làm sao bọn chúng có thể biết được là nàng mà ra tay?’
Y không biết, Phạm chưởng quỹ lại càng không biết, hắn chỉ có thể nói ra cách nghĩ của mình. – “Sao ta biết được là ai? Có khi có người thấy nha đầu ấy mang Băng Linh Căn, muốn bắt về thi triển tà thuật gì để cướp đoạt rồi sao?” – Quả nhiên là kẻ mang vầng sáng nhân vật chính, nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la.
Từ Thịnh nghe được suy đoán này, trong lòng chấn động, nhớ tới một số sự việc xảy ra trong những năm gần đây, nghi vấn của hắn chợt sáng tỏ.
‘Các Ngoại Điện Chấp Sự thỉnh thoảng lại báo có thiên tài ở khắp mọi nơi trên đế quốc mất tích, không chút dấu vết, xem ra là do cùng một thế lực làm ra chuyện này.’ – Y quyết định sau khi trở về đỉnh Huyền Vân phải nghiêm túc thương nghị về chuyện này.
“Đa tạ Phạm chưởng quỹ đã nhắc nhở, Từ mỗ cảm kích vô cùng.” – Từ Thịnh dùng ánh mắt chân thành, chắp tay cảm tạ Phạm Hiên.
‘Cảm kích vô cùng?’ – Phạm chưởng quỹ không hiểu tại sao tên này lại cảm kích mình, nhưng cũng vui vẻ nhận a, hắn liền chắp tay đáp lễ lại. – “Các hạ khách sáo, khách sáo. Nếu thật cảm kích, có thể mua vài món bảo bối ở chỗ ta là được.” – Hắn tiếp tục chào hàng.
“Ây, chuyện này…” – Từ Thịnh nghe vậy, có chút chần chừ. Cung Phụng Điện cho y tài nguyên rất là dư dả, y cũng không biết mình còn thiếu cái gì để mua, đành phải nói. – “Mua hàng thì miễn đi, ở đây Từ mỗ có một ít linh thạch, xem như kết giao Phạm chưởng quỹ.” – Y chuyển mười vạn Linh Thạch Trung Phẩm vào trong một chiếc nhẫn riêng, định đưa cho Phạm Hiên.
Được cho tiền ai mà không thích, nhưng mục đích của Phạm chưởng quỹ là muốn bán được hàng a, thế là hắn giơ tay từ chối. – “Các hạ đây là xem thường ta? Bản chưởng quỹ mặc dù chỉ làm ăn nhỏ, nhưng coi trọng mua bán có qua có lại, hành động này của ngươi lại có ý gì? Hay là khinh thường bảo bối của tiệm này?” – Hắn trợn to mắt, sửng cồ lên với Từ Thịnh.
“Ấy, ý của Từ mỗ không phải thế này, Phạm chưởng quỹ… ta…” – Từ Thịnh vội xua tay, đang định giải thích thì lại bị cắt ngang.
“Phạm, Phạm chưởng… quỹ?” – Có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Chính là Lưu Vân Kiếm Sư và những đồng bọn từng hợp tác với hắn, à suýt nữa thì lại bỏ qua người lùn Thiên Trượng Lão Tiên rồi. Hết cách, lão già khủng bố này sau khi bị Vô Địch đóng đinh càng lùn hơn trước rồi, khó mà vào được tầm mắt của Phạm chưởng quỹ.
Lưu Vân Kiếm Sư, Thiên Trượng Lão Tiên, Đại Lực Tam Sư Vương, Hà Dương Ngũ Tử cùng với những người ban đầu từng có mặt, ngoại trừ Hỉ Tín Đại Sư và hai tên chấp sự Vạn Bảo Lâu là Lý Sơn và Triệu Giáp, tất cả đều có một kết cục không mấy tốt đẹp.
Những người đang có mặt ở đây thì bị Vô Địch đánh đến thân tàn ma dại, tài sản mất hết. Lưu Xuyên càng là thân tử đạo tiêu, Ngân Tiên thì bị bắt đi làm ổ khóa cho cái chìa của một lão hòa thượng.
Tính ra chỉ có hai người được lợi là Hỉ Tín Đại Sư khi lão bắt được một nữ tu Kim Đan giúp mình tu luyện tà công, và Lưu Vân Kiếm Sư là thành công trở thành một kiếm tu chính thức, còn lại thì thảm không sao kể xiết.
Tất nhiên, Phạm Hiên không có gì đồng tình với chúng, cái lũ này trước đây còn có mưu đồ với hắn đấy. Bây giờ thì hắn cũng có kế hoạch để trả thù bọn chúng a.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười tà khí khó tả, Phạm Hiên khẽ cất giọng, nghe như oan hồn đòi mạng.
“Chư vị, hoan nghênh quang lâm.”
“Nợ nần gì nữa?” – Phạm chưởng quỹ cảnh giác nhìn nó.
Vô Địch liếc mắt khinh thường. – “Ngươi tưởng Miêu phái khí công dễ xài như vậy? Phải tiêu hao Tài Khí đó.” – Nói xong nó còn nặn ra một tia Tài Khí, sau đó tạo thành một quả cầu linh lực hắc bạch cho Phạm Hiên xem.
Tất nhiên cũng chỉ đến thế thôi, không có bắn ra liền tán đi rồi, thu hồi Tài Khí trở lại trong người.
Vẻ cảnh giác trên mặt của Phạm chưởng quỹ không giảm mà còn tăng lên. – “Một trăm? Ta nhớ ngươi chỉ sử dụng có chừng này.” – Nói xong hắn liền vận một nhúm Tài Khí lên lòng bàn tay, tương đương với mười đơn vị Tài Khí.
‘Meo nhà nó, ta đã cố ý bay cao vậy mà hắn còn nhìn thấy.’ – Vô Địch chửi thầm một tiếng, sau đó lúng túng cười. – “À, à há, có thể ta nhớ nhầm, nhớ nhầm.”
Nhớ nhằm mười thành trăm? Phạm Hiên xem như biết rõ được lòng tham vô đáy của nó. Nhưng mà hôm nay công của con mèo béo rất lớn nên hắn cũng không muốn đôi co nhiều với nó. – “Đây, trả ngươi.” – Hắn giữ mười đơn vị Tài Khí trong lòng bàn tay.
Vô Địch cũng không nói nhiều, há mồm táp một cái rồi co đầu rụt cổ ngủ ngay, tiếng ngáy khò khò vang lên.
“Này, ngươi…” – Phạm Hiên còn muốn nói gì nữa, nhưng bị nó cắt ngang.
“A ha ha, bản miêu đã ngủ, không còn phận sự nữa. Ngươi mau mở cửa đón khách đi.” – Con mèo béo vẫn không ngẩng đầu lên, gấp giọng thúc dục hắn.
‘Hừ, sợ ta xin học quyền pháp đây mà, con mèo keo kiệt.’ – Phạm Hiên tức thầm trong bụng.
Xem qua Vô Địch Miêu Miêu Qu... à không, Hư Không Âm Dương Chưởng của con mèo, hắn liền muốn học nha, phòng ngự ghê gớm như vậy, quan trọng là trông còn ngầu nữa, vung tay một cái là Lưỡng Nghi xoay chuyển, Thái Cực ngưng hình, quả thực là công cụ tốt nhất để tinh tướng, giả trang tiền bối cao nhân.
Trong lúc hắn còn đang ảo tưởng sức mạnh, một âm thanh bỗng vang lên, phá vỡ cảnh tưởng trong đầu hắn.
“Ừm… Phạm chưởng quỹ?” – Từ Thịnh đứng ngoài cửa, có chút ngập ngừng kêu lên.
Sau đó, y liền bị ánh mắt sáng vàng của Phạm chưởng quỹ nhìn qua, hoa cúc không nhịn được mà thít chặt lại.
Tu sĩ: Từ Thịnh (Nam, 938 tuổi)
Tu vi: Nguyên Anh Sơ Kỳ
Linh căn: Thủy Mộc Song Thuộc Tính Linh Căn
Thể chất: Phàm thể
Huyết mạch đặc biệt: Không
Công pháp: Trường Xuân Bảo Điển
Đạo cụ: Không
Đánh giá tổng hợp: 42 điểm
Phạm Hiên xem xong, bĩu môi nói thẳng ra. – “Thiệt là kém cỏi, cứ tưởng Nguyên Anh thì thế nào.” – Tên này không biết tự nhìn lại mình đâu, chỉ biết nói người khác mà thôi.
Từ Thịnh buồn bực, gọi thêm một lần. – “Chưởng quỹ?” – Biết là hắn đang nói bản thân mình kém cỏi, y có chút tức giận. Nhưng vì không nhìn thấu tu vi kẻ trước mặt, y cũng không dám nói gì quá đáng.
Sau đó, y lại thấy Phạm chưởng quỹ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mình, da gà da vịt nổi hết cả lên, hoa cúc lại một lần nữa thít chặt. – ‘Tên này sẽ không có ham muốn đặc thù gì đi?’ – Y có chút run rẩy nghĩ thầm.
Từ Thịnh nào đâu có biết, Phạm Hiên là vừa nhớ tới túi tiền của y a. Theo hắn nghĩ, Kim Đan đã giàu có như vậy thì tài sản của Nguyên Anh phải phong phú cỡ nào, thật khó để mà tưởng tượng. Chỉ cần vắt cạn túi trữ vật của y thôi là hắn có thể kiếm được một khoản khổng lồ rồi, chắc chắn còn nhiều hơn tổng tất cả tài sản của bọn Kim Đan mà hắn trấn lột được.
Đúng lúc này, hắn lại sinh ra một ý tưởng khác, nếu như để cho Triệu Ngữ Yên lấy tiền của người khác để mua hàng giúp người đó, thì có phải vẫn tính là giao dịch thuộc về nàng không? Lúc ấy thì hắn không cần phải lo nghĩ cách kiếm Tài Khí rồi.
Đáng tiếc, ý nghĩ này vừa hiện lên, hệ thống cũng bắn cho hắn một tin tức rồi. Đại khái là nếu như thương phẩm do khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 60 mua về, nếu như giao dịch cho một người khác có đánh giá tổng hợp dưới 60 sử dụng, thì toàn bộ lượng Tài Khí tương đương với lợi nhuận kiếm được từ món hàng đó sẽ biến mất, dập tắt sáng kiến khôn lõi của hắn từ trong trứng nước.
Phạm Hiên có chút nản chí, nhưng rồi cũng quên đi ngay, hắn tin là sẽ có ngày mình cũng qua mặt được cái hệ thống này. Chuyện quan trọng trước mắt là moi tiền từ tên tu sĩ Nguyên Anh này cái đã, không có Tài Khí thì cũng có thể kiếm lợi nhuận.
Thế là hắn vội chạy ra mở cửa đón Từ Thịnh vào, sau đó nở nụ cười cầu tài. – “Ha, thật ngại quá, có chút thất thần. Vị đậu à không, đạo hữu này, ta có thể giúp gì cho ngươi? Ngươi muốn mua pháp bảo hay đan dược, phù lục, công pháp, chỗ ta đều có được thứ tốt nhất, mặc ngươi lựa chọn.” – Phạm chưởng quỹ vung tay, chào hàng đầy khí phách.
Từ Thịnh nghe vậy có chút ngẩn người, sau đó liền lắc đầu cười khổ. – “Không có a chưởng quỹ, ta chỉ là muốn hỏi thăm tin tức.”
‘Hỏi thăm tin tức? Ái chà, Vạn Năng Thương Hội thế mà không có bán tình báo nha, qủa là một thiếu sót to lớn, làm sao có thể xứng với hai chữ Vạn Năng?’ – Phạm Hiên thầm ảo não.
Hắn đành phải bối rối nói với Từ Thịnh. – “Thật có lỗi a, cửa hàng của ta còn chưa có dịch vụ cung cấp tình báo, ngươi đến chỗ khác hỏi thử xem.” – Trong lòng hắn quyết tâm là sau này phải mở ra loại dịch vụ này, không thể để uy tín của cửa hàng giảm sút được.
Từ Thịnh sửng sốt. – “Cung cấp tình báo? Ấy không, tin tức ta hỏi thăm, chưởng quỹ ngài cũng biết mà.”
“Ta cũng biết?” – Đến phiên Phạm Hiên kinh ngạc, hắn đã ra ngoài lần nào đâu, biết được cái gì?
“Là về Tiểu Yên a.” – Từ Thịnh giải đáp thắc mắc của hắn.
“Tiểu Yên? A, Triệu Ngữ Yên, công chúa gì đó ấy hả?” – Phạm chưởng quỹ mới vỡ lẽ.
“Đúng vậy a, chính là nàng. Từ mỗ là muốn biết tại sao nàng lại ở chỗ của ngài đây, bốn vị chấp sự đi theo bảo vệ nàng tại sao lại chết rồi?” – Từ Thịnh nghiêm mặt hỏi.
“À, nha đầu ấy là bị mấy tên cao thủ Kim Đan truy sát đến chỗ của ta, ta liền ra tay cứu nàng. Còn bốn tên chấp sự mà ngươi nói, khả năng cao là vì bảo vệ nàng mà bị bọn người kia giết chết.” – Phạm Hiên nhún vai nói ra, tên họ Từ này không có ý định mua đồ, hắn cũng không có mấy nhiệt tình để trò chuyện.
Từ Thịnh không để ý hắn có nhiệt tình hay không, tiếp tục hỏi. – “Tại sao bọn chúng lại truy sát nàng?” – Trong đầu thì thầm nghĩ ra mấy khả năng. – ‘Không lẽ là người của Vạn Độc Cốc? Không đúng, Tiểu Yên lúc trước chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung hay xuống núi, làm sao bọn chúng có thể biết được là nàng mà ra tay?’
Y không biết, Phạm chưởng quỹ lại càng không biết, hắn chỉ có thể nói ra cách nghĩ của mình. – “Sao ta biết được là ai? Có khi có người thấy nha đầu ấy mang Băng Linh Căn, muốn bắt về thi triển tà thuật gì để cướp đoạt rồi sao?” – Quả nhiên là kẻ mang vầng sáng nhân vật chính, nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la.
Từ Thịnh nghe được suy đoán này, trong lòng chấn động, nhớ tới một số sự việc xảy ra trong những năm gần đây, nghi vấn của hắn chợt sáng tỏ.
‘Các Ngoại Điện Chấp Sự thỉnh thoảng lại báo có thiên tài ở khắp mọi nơi trên đế quốc mất tích, không chút dấu vết, xem ra là do cùng một thế lực làm ra chuyện này.’ – Y quyết định sau khi trở về đỉnh Huyền Vân phải nghiêm túc thương nghị về chuyện này.
“Đa tạ Phạm chưởng quỹ đã nhắc nhở, Từ mỗ cảm kích vô cùng.” – Từ Thịnh dùng ánh mắt chân thành, chắp tay cảm tạ Phạm Hiên.
‘Cảm kích vô cùng?’ – Phạm chưởng quỹ không hiểu tại sao tên này lại cảm kích mình, nhưng cũng vui vẻ nhận a, hắn liền chắp tay đáp lễ lại. – “Các hạ khách sáo, khách sáo. Nếu thật cảm kích, có thể mua vài món bảo bối ở chỗ ta là được.” – Hắn tiếp tục chào hàng.
“Ây, chuyện này…” – Từ Thịnh nghe vậy, có chút chần chừ. Cung Phụng Điện cho y tài nguyên rất là dư dả, y cũng không biết mình còn thiếu cái gì để mua, đành phải nói. – “Mua hàng thì miễn đi, ở đây Từ mỗ có một ít linh thạch, xem như kết giao Phạm chưởng quỹ.” – Y chuyển mười vạn Linh Thạch Trung Phẩm vào trong một chiếc nhẫn riêng, định đưa cho Phạm Hiên.
Được cho tiền ai mà không thích, nhưng mục đích của Phạm chưởng quỹ là muốn bán được hàng a, thế là hắn giơ tay từ chối. – “Các hạ đây là xem thường ta? Bản chưởng quỹ mặc dù chỉ làm ăn nhỏ, nhưng coi trọng mua bán có qua có lại, hành động này của ngươi lại có ý gì? Hay là khinh thường bảo bối của tiệm này?” – Hắn trợn to mắt, sửng cồ lên với Từ Thịnh.
“Ấy, ý của Từ mỗ không phải thế này, Phạm chưởng quỹ… ta…” – Từ Thịnh vội xua tay, đang định giải thích thì lại bị cắt ngang.
“Phạm, Phạm chưởng… quỹ?” – Có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Chính là Lưu Vân Kiếm Sư và những đồng bọn từng hợp tác với hắn, à suýt nữa thì lại bỏ qua người lùn Thiên Trượng Lão Tiên rồi. Hết cách, lão già khủng bố này sau khi bị Vô Địch đóng đinh càng lùn hơn trước rồi, khó mà vào được tầm mắt của Phạm chưởng quỹ.
Lưu Vân Kiếm Sư, Thiên Trượng Lão Tiên, Đại Lực Tam Sư Vương, Hà Dương Ngũ Tử cùng với những người ban đầu từng có mặt, ngoại trừ Hỉ Tín Đại Sư và hai tên chấp sự Vạn Bảo Lâu là Lý Sơn và Triệu Giáp, tất cả đều có một kết cục không mấy tốt đẹp.
Những người đang có mặt ở đây thì bị Vô Địch đánh đến thân tàn ma dại, tài sản mất hết. Lưu Xuyên càng là thân tử đạo tiêu, Ngân Tiên thì bị bắt đi làm ổ khóa cho cái chìa của một lão hòa thượng.
Tính ra chỉ có hai người được lợi là Hỉ Tín Đại Sư khi lão bắt được một nữ tu Kim Đan giúp mình tu luyện tà công, và Lưu Vân Kiếm Sư là thành công trở thành một kiếm tu chính thức, còn lại thì thảm không sao kể xiết.
Tất nhiên, Phạm Hiên không có gì đồng tình với chúng, cái lũ này trước đây còn có mưu đồ với hắn đấy. Bây giờ thì hắn cũng có kế hoạch để trả thù bọn chúng a.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười tà khí khó tả, Phạm Hiên khẽ cất giọng, nghe như oan hồn đòi mạng.
“Chư vị, hoan nghênh quang lâm.”