Chương này bắt đầu bằng việc phổ cập tri thức tu chân.
Lần trước có nhắc đến hai thứ là Linh Vật Tam Phẩm Tử Văn Trúc và mới đây thôi là Kỳ Vật Ngũ Phẩm Lăng Không Ngọc Thủy, chắc cũng có đạo hữu thắc mắc Linh Vật và Kỳ Vật là gì, tại sao lại phân chia như vậy?
Nói qua một chút, ngoại trừ tu sĩ và yêu thú, trong tu chân giới còn có các thiên tài địa bảo hay những thể tồn tại đặc dị, bọn chúng được phân thành bảy loại sau đây là: Linh Dược, Linh Vật, Bảo Khoáng, Kỳ Vật, Dị Địa, Dị Quái và Tinh Quái. Trong đó, năm loại đầu được phân thành Cửu Phẩm, hai loại sau lại được phân thành Cửu Giai.
Linh Dược chính là để chỉ các loại thảo dược, có thể dùng để luyện đan, chế tửu, chưng cất các loại quỳnh tương ngọc dịch, v.v…
Linh Vật có thể là các loại thực vật, nhưng lại không có công dụng luyện dược như Linh Dược, hoặc có thể là các loại tơ tằm, tơ nhện, chất bài tiết của yêu thú, v.v... dùng để vẽ phù, luyện khí, bày trận.
Bảo Khoáng là để chỉ các loại kim thiết, khoáng thạch có thể dùng để rèn đúc, chế tạo pháp bảo.
Kỳ Vật là các loại vật tự nhiên mà thành, như là nước, lửa, gió, đất, sét, khí, v.v… Ví dụ như Tam Quang Thần Thủy, Cửu Tiêu Cương Phong, Tức Nhưỡng, Cửu U Chi Khí.
Dị Địa có thể xem là các loại động thiên phúc địa, với tính chất riêng biệt, có thể hỗ trợ tu luyện hoặc tạo thành hiểm cảnh. Ví dụ như nơi âm dương nghịch loạn chính là một Dị Địa.
Dị Quái là để chỉ âm hồn, ác quỷ, hoặc các loại ô uế tu luyện thành tinh, sinh ra linh trí. Đám này bị trời ghét bỏ, thường xuyên phải độ lôi kiếp khi tiến giai, rất khó sinh tồn, nhưng mỗi một con Dị Quái tồn tại được trên đời đều là mặt hàng thứ dữ không ai dám trêu chọc.
Tinh Quái là để chỉ những thứ như Linh Dược, Linh Vật, Bảo Khoáng, Kỳ Vật và thậm chí là Dị Địa xuất hiện linh trí, trở thành Tinh Quái, có được khả năng tu luyện. Trái ngược với Dị Quái, bọn này được xem là con cưng của trời, kẻ nào dám giết Tinh Quái để lấy tài liệu sẽ bị Thiên Đạo nguyền rủa, đường tu hành từng bước khó đi.
…
Từ Thịnh đắn đo suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhớ ra việc quan trọng nhất trong cuộc mua bán này. – ‘Ái chà, thế mà lại quên.’ – Y thầm tự trách, mấy thứ bảo bối đặt trước mặt đã khiến y có chút mộng mị, thiếu đi sự minh mẫn.
“Phạm chưởng quỹ a, ngài có thể nói qua một chút về giá cả của những thứ này không?” – Chưa hỏi giá mà đã suy nghĩ xem nên chọn cái nào, đúng là vừa rồi đầu óc của y có hơi chập mạch, biết đâu có thể mua hết thì sao?
“Há, dễ nói.” – Phạm Hiên bình thản gật đầu, bắt đầu giới thiệu giá cả của hàng hóa.
Cầm lên một cái ngọc giản, hắn nói. – “Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp, giá hữu nghị, năm trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm.”
Sau đó lại đến cái ngọc giản còn lại. – “Khô Vinh Kinh, chín trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm.”
Cuối cùng lại chỉ vào bãi nước trên tay. – “Năm giọt Lăng Không Ngọc Thủy, một giọt sáu trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, hết thảy ba mươi vạn Linh Thạch Thượng Phẩm. Ngươi có thể chọn trả trực tiếp bằng linh thạch, hoặc thanh toán bằng bất kỳ hình thức nào khác đều được.”
Ực, ực.
Từ Thịnh vốn cho rằng bản thân rất giàu có, nhưng mà lột hết tài sản của y hiện giờ cũng chỉ mua được Khô Vinh Kinh là cạn kiệt tài lực, không thể như rắn nuốt voi mà mua hết hai thứ còn lại, mặc dù giá cả hàng của Phạm chưởng quỹ có thể gọi là phá giá thị trường rồi, không thể rẻ hơn được nữa.
‘Lăng Không Ngọc Thủy, ừm, có thể xin trợ cấp của triều đình để mua thứ này, dù gì cũng là bảo vật trấn sơn của Cung Phụng Điện. Ta trước mua Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp, sau đó về đỉnh Huyền Vân lại khoan nói đến chỗ này, thu thập tài sản rồi mượn thêm linh thạch từ tám người kia, lúc ấy quay lại đây mua Khô Vinh Kinh, cuối cùng mới báo tin Lăng Không Ngọc Thủy lên triều đình. Khi đó thì gạo đã nấu thành cơm, Từ mỗ cũng có được hai môn công pháp thích hợp với mình rồi.’ – Từ Thịnh thầm tính kế.
Y định là khoan nhắc tới Vạn Năng Thương Hội cho tám vị cung phụng kia biết, cứ mượn tiền từ họ trước đã, chứ nếu mà để họ biết đến tiệm này rồi kéo tới mua thì làm gì chịu cho y mượn linh thạch, chính y còn không đủ tiền để mua bảo vật đây, những cung phụng còn lại nào có khác gì.
Hắc, vậy mới thấy, mặc kệ ngươi là phàm nhân kiến hôi hay Kim Đan, Nguyên Anh, hễ cứ liên quan đến ích lợi thì cứ nghĩ đến bản thân trước đã. Tất nhiên, Từ Thịnh làm thế không có gì sai, y đã cân nhắc đến việc dựa vào triều đình để mua Lăng Không Ngọc Thủy, xem như công sự đã được giải quyết, giờ tính toán cho chính mình cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thế là y bảo với Phạm chưởng quỹ. – “Chưởng quỹ, ta muốn mua Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp.” – Gom góp linh thạch, bảo vật cho vào một chiếc nhẫn trữ vật riêng, Từ Thịnh đưa nó cho hắn.
Phạm Hiên gật đầu, bỏ lại Lăng Không Ngọc Thủy vào túi thần kỳ trong ánh mắt tiếc nuối của y, sau đó nhận lấy nhẫn trữ vật, bắt đầu kiểm kê.
Một lúc sau.
“Chỉ mới ba trăm năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm, còn thiếu một trăm năm mươi vạn a!” – Phạm Hiên nhíu mày, lắc đầu với Từ Thịnh.
“Ơ, sao lại thiếu được?” – Từ Thịnh ngạc nhiên, y đã bỏ vào đó số linh thạch và bảo vật tương đương với năm trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm cơ mà.
Sau đó, Phạm chưởng quỹ liền nói rõ số tiền định giá bảo vật của mình cho y nghe, Từ cung phụng mới vỡ lẽ ra là cửa tiệm này không chỉ bán phá giá mà mua cũng phá giá, hoàn toàn không theo thị trường, tự thành một phái.
Từ Thịnh cũng không muốn đem pháp bảo chạy đi bán ở nơi khác a, rất là rườm rà, thân là tu sĩ Nguyên Anh, y cũng không muốn để Phạm Hiên cười chê mình tính toán chi li. Y đành phải lấy ra thêm mấy món pháp bảo đưa cho Phạm chưởng quỹ, lòng thầm than thở. – ‘Phạm chưởng quỹ buôn bán như vậy được sao, sẽ khiến thị trường hỗn loạn a.’
Thực sự là như vậy nha, ai cũng phải bỏ chi phí tận năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm để làm ra một món Linh Khí Thượng Phẩm, bán với giá sáu, bảy mươi vạn. Phạm Hiên lại bán một món Linh Khí Thượng Phẩm với giá hai chục vạn, kẻ ngu cũng biết là phải mua bên nào? Ngươi chỉ làm ăn nhỏ một mình thì thôi, nếu mà làm quy mô lớn lên vậy thì xong đời.
Trừ khi người khác cũng học được cách làm của Phạm chưởng quỹ, giảm chi phí sản xuất xuống thấp ngang với hắn để có thể bán được lợi nhuận, còn không thì nền kinh tế tu chân giới sẽ trở nên mất cân bằng nghiêm trọng, ai cũng chỉ muốn mua đồ từ Vạn Năng Thương Hội, làm cho những hàng hóa khác với số lượng cực kì khổng lồ trở nên tê liệt, không thể giao dịch. Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư, Chế Phù Sư các loại ngành nghề trở nên thất nghiệp, các cửa hàng, thương hội khác đóng cửa, cũng không ai muốn mạo hiểm săn tìm thiên tài địa bảo nữa, tất cả mọi người đều phụ thuộc vào Vạn Năng Thương Hội để tu luyện.
Lúc ấy, Phạm chưởng quỹ sẽ bị một đám lão quái vật tìm đến để xử lý, hoặc là cướp lấy phương thức sản xuất với chi phí thấp, hoặc là giết chết, tiêu diệt hoàn toàn Vạn Năng Thương Hội để phục hồi lại sự cân bằng.
Nếu như Phạm Hiên có thể chơi chết được đám lão quái vật ấy, thì kẻ thù tiếp theo của hắn chính là cả Khởi Huyền Giới này. Hoặc là hắn có thể để bọn chúng cũng học được phương pháp buôn bán của mình, hoặc là hắn trở thành chúa tể của thế giới, chi phối toàn bộ mọi thứ trên Khởi Huyền Giới.
Dù là thế nào đi nữa, thì kết cục vẫn sẽ được tóm gọn trong một câu: Khởi Huyền Giới xong rồi.
Trên đời này lúc nào cũng có một lũ điên đòi thống trị mọi thứ, nhưng bọn chúng không hề biết là làm như thế chỉ khiến vạn vật hủy diệt.
Thiên Đạo rất là coi trọng sự cân bằng.
Một thế giới không bao giờ chỉ xuất hiện một tu sĩ Độ Kiếp cả, luôn sẽ có những kẻ mạnh tương đương để kềm chế lẫn nhau, không dẫn đến tình trạng độc tài.
Ví dụ đơn giản nhất là khi xuất hiện tu sĩ vượt qua Độ Kiếp Kỳ, thì Thiên Đạo của một phương thế giới sẽ lập tức mở ra con đường phi thăng, tiễn hắn đến thế giới khác hoặc là chết để duy trì sự cân bằng.
Ặc, được rồi, có vẻ nói hơi xa xôi thì phải, Phạm Hiên giờ vẫn chỉ là một chưởng quỹ của một cửa tiệm nhỏ xíu trong một đế quốc nhỏ xíu của một khu vực cằn cõi trong tu chân giới bao la mà thôi, những thứ to lớn kia vẫn còn cách hắn xa ơi là xa.
Hắn vẫn mới chỉ là con kiến hôi Luyện Khí Tứ Trọng thôi a, việc quan trọng trước mắt là phải bán hàng lấy linh thạch, tìm kiếm Tài Khí để tu luyện cho nhanh, hắn cách Độ Kiếp Kỳ còn tận tám giai lớn và mấy chục cấp nhỏ cơ, rồi có ai biết dù cho Độ Kiếp Kỳ Viên Mãn vẫn chỉ là cảnh giới rất thấp đâu?
Phạm Hiên không biết gì đến những thứ này, hắn chỉ biết là mình vừa kiếm lời được hai trăm năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm, và được chia hai mươi lăm vạn a.
Đưa ngọc giản có ghi Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp cho Từ Thịnh, mặt dù trong lòng đã ngoác miệng cười to, ngoài mặt Phạm Hiên chỉ khẽ mỉm cười, ôn tồn bảo. – ‘Chúc mừng đạo hữu được như nguyện, đây là công pháp của ngươi. Từ đạo hữu, ngươi thật sự không định suy nghĩ xem có nên mua thêm hai thứ còn lại sao?” – Ôn tồn a, ôn tồn như một con hồ ly chính là hắn.
‘Ta thực sự không giàu như ngài nghĩ đâu.’ – Khóc thầm trong lòng, Từ Thịnh lại khẽ lắc đầu bảo. – “Tham thì thâm a, nhất nghệ tinh nhất thân vinh, Từ mỗ hiểu được đạo lý này.”
Phạm Hiên nghe vậy, ngoài mặt cười xán lạn gật đầu, trong lòng thì lại thầm khinh bỉ. – ‘Nghèo thì bảo con meo nó ra, tỏ ra tâm cảnh cao như vậy làm gì, tưởng Phạm gia đây không thấy ban nãy ngươi đỏ mắt thế nào sao?’ – Tất nhiên là hắn sẽ không nói toạc ra như vậy, làm gì có ai buôn bán như thế.
Hắn nhẹ nhàng bảo. – “Từ đạo hữu nhìn rõ được chân lý, thật là đáng quý. Nếu ngươi không chê thì có thể ở vào phòng của bản chưởng quỹ trên tầng hai để tham ngộ công pháp, đảm bảo không có ai làm phiền, lại còn có tụ linh trận hỗ trợ tu luyện, sẵn tiện đợi Triệu cô nương ra gặp.”
“Nếu thế thì còn gì bằng, đa tạ chưởng quỹ.” – Từ Thịnh đứng dậy, chắp tay cảm ơn.
“Không cần đa tạ, giá tình bạn, một vạn Linh Thạch Trung Phẩm a!”
Từ cung phụng câm nín. – “…”
Lần trước có nhắc đến hai thứ là Linh Vật Tam Phẩm Tử Văn Trúc và mới đây thôi là Kỳ Vật Ngũ Phẩm Lăng Không Ngọc Thủy, chắc cũng có đạo hữu thắc mắc Linh Vật và Kỳ Vật là gì, tại sao lại phân chia như vậy?
Nói qua một chút, ngoại trừ tu sĩ và yêu thú, trong tu chân giới còn có các thiên tài địa bảo hay những thể tồn tại đặc dị, bọn chúng được phân thành bảy loại sau đây là: Linh Dược, Linh Vật, Bảo Khoáng, Kỳ Vật, Dị Địa, Dị Quái và Tinh Quái. Trong đó, năm loại đầu được phân thành Cửu Phẩm, hai loại sau lại được phân thành Cửu Giai.
Linh Dược chính là để chỉ các loại thảo dược, có thể dùng để luyện đan, chế tửu, chưng cất các loại quỳnh tương ngọc dịch, v.v…
Linh Vật có thể là các loại thực vật, nhưng lại không có công dụng luyện dược như Linh Dược, hoặc có thể là các loại tơ tằm, tơ nhện, chất bài tiết của yêu thú, v.v... dùng để vẽ phù, luyện khí, bày trận.
Bảo Khoáng là để chỉ các loại kim thiết, khoáng thạch có thể dùng để rèn đúc, chế tạo pháp bảo.
Kỳ Vật là các loại vật tự nhiên mà thành, như là nước, lửa, gió, đất, sét, khí, v.v… Ví dụ như Tam Quang Thần Thủy, Cửu Tiêu Cương Phong, Tức Nhưỡng, Cửu U Chi Khí.
Dị Địa có thể xem là các loại động thiên phúc địa, với tính chất riêng biệt, có thể hỗ trợ tu luyện hoặc tạo thành hiểm cảnh. Ví dụ như nơi âm dương nghịch loạn chính là một Dị Địa.
Dị Quái là để chỉ âm hồn, ác quỷ, hoặc các loại ô uế tu luyện thành tinh, sinh ra linh trí. Đám này bị trời ghét bỏ, thường xuyên phải độ lôi kiếp khi tiến giai, rất khó sinh tồn, nhưng mỗi một con Dị Quái tồn tại được trên đời đều là mặt hàng thứ dữ không ai dám trêu chọc.
Tinh Quái là để chỉ những thứ như Linh Dược, Linh Vật, Bảo Khoáng, Kỳ Vật và thậm chí là Dị Địa xuất hiện linh trí, trở thành Tinh Quái, có được khả năng tu luyện. Trái ngược với Dị Quái, bọn này được xem là con cưng của trời, kẻ nào dám giết Tinh Quái để lấy tài liệu sẽ bị Thiên Đạo nguyền rủa, đường tu hành từng bước khó đi.
…
Từ Thịnh đắn đo suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhớ ra việc quan trọng nhất trong cuộc mua bán này. – ‘Ái chà, thế mà lại quên.’ – Y thầm tự trách, mấy thứ bảo bối đặt trước mặt đã khiến y có chút mộng mị, thiếu đi sự minh mẫn.
“Phạm chưởng quỹ a, ngài có thể nói qua một chút về giá cả của những thứ này không?” – Chưa hỏi giá mà đã suy nghĩ xem nên chọn cái nào, đúng là vừa rồi đầu óc của y có hơi chập mạch, biết đâu có thể mua hết thì sao?
“Há, dễ nói.” – Phạm Hiên bình thản gật đầu, bắt đầu giới thiệu giá cả của hàng hóa.
Cầm lên một cái ngọc giản, hắn nói. – “Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp, giá hữu nghị, năm trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm.”
Sau đó lại đến cái ngọc giản còn lại. – “Khô Vinh Kinh, chín trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm.”
Cuối cùng lại chỉ vào bãi nước trên tay. – “Năm giọt Lăng Không Ngọc Thủy, một giọt sáu trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, hết thảy ba mươi vạn Linh Thạch Thượng Phẩm. Ngươi có thể chọn trả trực tiếp bằng linh thạch, hoặc thanh toán bằng bất kỳ hình thức nào khác đều được.”
Ực, ực.
Từ Thịnh vốn cho rằng bản thân rất giàu có, nhưng mà lột hết tài sản của y hiện giờ cũng chỉ mua được Khô Vinh Kinh là cạn kiệt tài lực, không thể như rắn nuốt voi mà mua hết hai thứ còn lại, mặc dù giá cả hàng của Phạm chưởng quỹ có thể gọi là phá giá thị trường rồi, không thể rẻ hơn được nữa.
‘Lăng Không Ngọc Thủy, ừm, có thể xin trợ cấp của triều đình để mua thứ này, dù gì cũng là bảo vật trấn sơn của Cung Phụng Điện. Ta trước mua Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp, sau đó về đỉnh Huyền Vân lại khoan nói đến chỗ này, thu thập tài sản rồi mượn thêm linh thạch từ tám người kia, lúc ấy quay lại đây mua Khô Vinh Kinh, cuối cùng mới báo tin Lăng Không Ngọc Thủy lên triều đình. Khi đó thì gạo đã nấu thành cơm, Từ mỗ cũng có được hai môn công pháp thích hợp với mình rồi.’ – Từ Thịnh thầm tính kế.
Y định là khoan nhắc tới Vạn Năng Thương Hội cho tám vị cung phụng kia biết, cứ mượn tiền từ họ trước đã, chứ nếu mà để họ biết đến tiệm này rồi kéo tới mua thì làm gì chịu cho y mượn linh thạch, chính y còn không đủ tiền để mua bảo vật đây, những cung phụng còn lại nào có khác gì.
Hắc, vậy mới thấy, mặc kệ ngươi là phàm nhân kiến hôi hay Kim Đan, Nguyên Anh, hễ cứ liên quan đến ích lợi thì cứ nghĩ đến bản thân trước đã. Tất nhiên, Từ Thịnh làm thế không có gì sai, y đã cân nhắc đến việc dựa vào triều đình để mua Lăng Không Ngọc Thủy, xem như công sự đã được giải quyết, giờ tính toán cho chính mình cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thế là y bảo với Phạm chưởng quỹ. – “Chưởng quỹ, ta muốn mua Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp.” – Gom góp linh thạch, bảo vật cho vào một chiếc nhẫn trữ vật riêng, Từ Thịnh đưa nó cho hắn.
Phạm Hiên gật đầu, bỏ lại Lăng Không Ngọc Thủy vào túi thần kỳ trong ánh mắt tiếc nuối của y, sau đó nhận lấy nhẫn trữ vật, bắt đầu kiểm kê.
Một lúc sau.
“Chỉ mới ba trăm năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm, còn thiếu một trăm năm mươi vạn a!” – Phạm Hiên nhíu mày, lắc đầu với Từ Thịnh.
“Ơ, sao lại thiếu được?” – Từ Thịnh ngạc nhiên, y đã bỏ vào đó số linh thạch và bảo vật tương đương với năm trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm cơ mà.
Sau đó, Phạm chưởng quỹ liền nói rõ số tiền định giá bảo vật của mình cho y nghe, Từ cung phụng mới vỡ lẽ ra là cửa tiệm này không chỉ bán phá giá mà mua cũng phá giá, hoàn toàn không theo thị trường, tự thành một phái.
Từ Thịnh cũng không muốn đem pháp bảo chạy đi bán ở nơi khác a, rất là rườm rà, thân là tu sĩ Nguyên Anh, y cũng không muốn để Phạm Hiên cười chê mình tính toán chi li. Y đành phải lấy ra thêm mấy món pháp bảo đưa cho Phạm chưởng quỹ, lòng thầm than thở. – ‘Phạm chưởng quỹ buôn bán như vậy được sao, sẽ khiến thị trường hỗn loạn a.’
Thực sự là như vậy nha, ai cũng phải bỏ chi phí tận năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm để làm ra một món Linh Khí Thượng Phẩm, bán với giá sáu, bảy mươi vạn. Phạm Hiên lại bán một món Linh Khí Thượng Phẩm với giá hai chục vạn, kẻ ngu cũng biết là phải mua bên nào? Ngươi chỉ làm ăn nhỏ một mình thì thôi, nếu mà làm quy mô lớn lên vậy thì xong đời.
Trừ khi người khác cũng học được cách làm của Phạm chưởng quỹ, giảm chi phí sản xuất xuống thấp ngang với hắn để có thể bán được lợi nhuận, còn không thì nền kinh tế tu chân giới sẽ trở nên mất cân bằng nghiêm trọng, ai cũng chỉ muốn mua đồ từ Vạn Năng Thương Hội, làm cho những hàng hóa khác với số lượng cực kì khổng lồ trở nên tê liệt, không thể giao dịch. Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư, Chế Phù Sư các loại ngành nghề trở nên thất nghiệp, các cửa hàng, thương hội khác đóng cửa, cũng không ai muốn mạo hiểm săn tìm thiên tài địa bảo nữa, tất cả mọi người đều phụ thuộc vào Vạn Năng Thương Hội để tu luyện.
Lúc ấy, Phạm chưởng quỹ sẽ bị một đám lão quái vật tìm đến để xử lý, hoặc là cướp lấy phương thức sản xuất với chi phí thấp, hoặc là giết chết, tiêu diệt hoàn toàn Vạn Năng Thương Hội để phục hồi lại sự cân bằng.
Nếu như Phạm Hiên có thể chơi chết được đám lão quái vật ấy, thì kẻ thù tiếp theo của hắn chính là cả Khởi Huyền Giới này. Hoặc là hắn có thể để bọn chúng cũng học được phương pháp buôn bán của mình, hoặc là hắn trở thành chúa tể của thế giới, chi phối toàn bộ mọi thứ trên Khởi Huyền Giới.
Dù là thế nào đi nữa, thì kết cục vẫn sẽ được tóm gọn trong một câu: Khởi Huyền Giới xong rồi.
Trên đời này lúc nào cũng có một lũ điên đòi thống trị mọi thứ, nhưng bọn chúng không hề biết là làm như thế chỉ khiến vạn vật hủy diệt.
Thiên Đạo rất là coi trọng sự cân bằng.
Một thế giới không bao giờ chỉ xuất hiện một tu sĩ Độ Kiếp cả, luôn sẽ có những kẻ mạnh tương đương để kềm chế lẫn nhau, không dẫn đến tình trạng độc tài.
Ví dụ đơn giản nhất là khi xuất hiện tu sĩ vượt qua Độ Kiếp Kỳ, thì Thiên Đạo của một phương thế giới sẽ lập tức mở ra con đường phi thăng, tiễn hắn đến thế giới khác hoặc là chết để duy trì sự cân bằng.
Ặc, được rồi, có vẻ nói hơi xa xôi thì phải, Phạm Hiên giờ vẫn chỉ là một chưởng quỹ của một cửa tiệm nhỏ xíu trong một đế quốc nhỏ xíu của một khu vực cằn cõi trong tu chân giới bao la mà thôi, những thứ to lớn kia vẫn còn cách hắn xa ơi là xa.
Hắn vẫn mới chỉ là con kiến hôi Luyện Khí Tứ Trọng thôi a, việc quan trọng trước mắt là phải bán hàng lấy linh thạch, tìm kiếm Tài Khí để tu luyện cho nhanh, hắn cách Độ Kiếp Kỳ còn tận tám giai lớn và mấy chục cấp nhỏ cơ, rồi có ai biết dù cho Độ Kiếp Kỳ Viên Mãn vẫn chỉ là cảnh giới rất thấp đâu?
Phạm Hiên không biết gì đến những thứ này, hắn chỉ biết là mình vừa kiếm lời được hai trăm năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm, và được chia hai mươi lăm vạn a.
Đưa ngọc giản có ghi Dưỡng Sinh Bổ Hồn Đại Pháp cho Từ Thịnh, mặt dù trong lòng đã ngoác miệng cười to, ngoài mặt Phạm Hiên chỉ khẽ mỉm cười, ôn tồn bảo. – ‘Chúc mừng đạo hữu được như nguyện, đây là công pháp của ngươi. Từ đạo hữu, ngươi thật sự không định suy nghĩ xem có nên mua thêm hai thứ còn lại sao?” – Ôn tồn a, ôn tồn như một con hồ ly chính là hắn.
‘Ta thực sự không giàu như ngài nghĩ đâu.’ – Khóc thầm trong lòng, Từ Thịnh lại khẽ lắc đầu bảo. – “Tham thì thâm a, nhất nghệ tinh nhất thân vinh, Từ mỗ hiểu được đạo lý này.”
Phạm Hiên nghe vậy, ngoài mặt cười xán lạn gật đầu, trong lòng thì lại thầm khinh bỉ. – ‘Nghèo thì bảo con meo nó ra, tỏ ra tâm cảnh cao như vậy làm gì, tưởng Phạm gia đây không thấy ban nãy ngươi đỏ mắt thế nào sao?’ – Tất nhiên là hắn sẽ không nói toạc ra như vậy, làm gì có ai buôn bán như thế.
Hắn nhẹ nhàng bảo. – “Từ đạo hữu nhìn rõ được chân lý, thật là đáng quý. Nếu ngươi không chê thì có thể ở vào phòng của bản chưởng quỹ trên tầng hai để tham ngộ công pháp, đảm bảo không có ai làm phiền, lại còn có tụ linh trận hỗ trợ tu luyện, sẵn tiện đợi Triệu cô nương ra gặp.”
“Nếu thế thì còn gì bằng, đa tạ chưởng quỹ.” – Từ Thịnh đứng dậy, chắp tay cảm ơn.
“Không cần đa tạ, giá tình bạn, một vạn Linh Thạch Trung Phẩm a!”
Từ cung phụng câm nín. – “…”