Đã mười ngày trôi qua kể từ hôm con mèo béo đại phát thần uy, tung Miêu phái khí công đánh tan tành ba ngàn Ngự lâm quân cực kì tinh nhuệ của triều đình.
Hà Dương Ngũ Tử và Thiên Trượng Lão Tiên cũng đã mang tiền đến mua bảo vật rồi.
Nói đến Hà Dương Ngũ Tử, sau khi nhận được ngọc giản Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận và túi hạt giống Linh Vật Tam Phẩm – Tử Văn Trúc của Phạm chưởng quỹ, năm gã sư huynh đệ số khổ còn chưa kịp về đỉnh Bình Vân trồng cây gây rừn… à không, trồng cây bày trận thì bị tên chưởng quỹ gian ác kia kéo lại rồi.
Nhớ đến lúc ấy, năm người chỉ biết khóc ròng a, đó là một loại cảm giác khó tả, vừa đau đớn mà lại vừa vui sướng.
“Chư vị chớ vội, ở chỗ bản chưởng quỹ hiện đang có một bản Tử Khí Đông Lai Công, kết hợp với vạn dặm mây tía của Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận quả là tuyệt phối, ngưng tụ Tử Hà Chi Khí trong Đan Điền, dùng để hộ thân dưỡng thể, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, gia tốc tu luyện hay là vận công đối địch đều là nhất tuyệt, đường đến Hóa Thần huy hoàng mở rộng. Lại nói, môn công pháp này còn được chia nhiều tầng yếu quyết, phần tổng cương có thể truyền cho đệ tử cấp thấp, phần tinh diệu có thể truyền cho đệ tử chân truyền hoặc có cống hiến to lớn. Nói không ngoa thì đây chính là công pháp có thể trấn áp khí vận nhất tông, dùng để truyền thừa nhiều đời, đúc nên căn cơ vững chắc cho một môn phái. Giá cả cũng hợp tình hợp lý, chỉ chín trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, chư vị cân nhắc thật kỹ, đừng để bỏ lỡ a!” – Đây là lời của Phạm chưởng quỹ, hắn lúc ấy còn lắc trên tay một chiếc ngọc giản như muốn trêu ngươi năm sư huynh đệ.
Sau đó…
Sau đó a, Kim Diệu Tử quyết định để Đồng Diệu Tử mang trận pháp về, bày trận hộ sơn. Hắn và Ngân Diệu Tử, Thiết Diệu Tử, Mộc Diệu Tử cùng kết thành nhóm đến Vô Minh Sơn Mạch liều mạng kiếm tiền, vì cơ nghiệp vĩnh thế bất hủ của Hà Dương Đạo Quán mà cố gắng. À phải, trước khi đi họ còn họp với nhau một trận, quyết định đổi môn hiệu của đạo quán sang một cái tên khác cho hợp với Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận và môn công pháp tương lai.
Hoa Sơn Phái… Ài, không phải đâu, là Tử Hà Môn. Có trận pháp phòng ngự cấp Nguyên Anh rồi, họ cũng có thể tự xưng Môn cho nó sang, không cần phải úy kỵ này nọ mà gọi là đạo quán nữa.
Thế là sau Đại Lực Tam Sư Vương, Lưu Vân Kiếm Sư, đến lượt bốn trong số năm sư huynh đệ Hà Dương Ngũ Tử lên đường đến Vô Minh Sơn Mạch, chỉ còn lại mỗi Thiên Trượng Lão Tiên và kết quả của lão cũng chẳng khác đi đâu.
Kỳ thực, Thiên Trượng Lão Tiên đến Vạn Năng Thương Hội còn sớm hơn Hà Dương Ngũ Tử, bởi năm người kia còn phải đi đổi mớ đồ vật khổng lồ của mình thành linh thạch nữa, trong khi lão chỉ cần cướp đủ số là đến cửa tiệm nhỏ ngay.
Nhớ hôm ấy, cực khổ xếp hàng… À, lão phải xếp hàng thật chứ không bỏ tiền ra mua chỗ như Quỷ Nhãn Chân Nhân đã từng làm. Cũng khổ cho lão, cướp đủ một trăm hai chục vạn Linh Thạch Trung Phẩm liền hớt ha hớt hải đi tìm Phạm chưởng quỹ, làm gì có linh thạch dư mà mua chỗ.
Ở đây lão cũng không dám giở trò bạo lực a, chưa có ai dám chống lại quy củ của tên chưởng quỹ keo kiệt kia đâu, Thiên Trượng Lão Tiên cũng không ngoại lệ.
Sau một hồi dãi nắng dầm sương, nằm gai nếm mật, qua biết bao mưa bom bão đạn (do chính tay lão làm ra), Thiên Trượng Lão Tiên cũng được như nguyện, cầm lấy lọ chứa mười giọt tinh huyết Bộc Phá Viêm Thú và ngọc giản ghi lại Di Huyết Truyền Mạch Quyết lên tay.
Phạm chưởng quỹ thế mà còn đặc cách cho lão ở vào phòng hắn miễn phí để nghiệm chứng thực hư công pháp, cũng như để lão có một hoàn cảnh an toàn tuyệt đối nhằm dung hợp huyết mạch của Bộc Phá Viêm Thú. Phải nói, lúc ấy lão đã nước mắt lưng tròng, cảm động vạn lần trước sự chu đáo của Phạm chưởng quỹ.
Không phụ lòng chưởng quỹ ‘tốt bụng’, chỉ mất chừng nửa ngày nghiên cứu công pháp, Thiên Trượng Lão Tiên đã thành công dung nhập huyết mạch của Bộc Phá Viêm Thú vào trong người mình, trở thành một chiếc xe tăng hình người. Giờ lão chỉ cần thở ra thôi cũng có thể tạo thành pháo nổ, hết sức thần kỳ.
Bản thân lão lùn mãn ý vạn phần trước năng lực mới của mình, cảm tạ Phạm chưởng quỹ rối rít, sau đó háo hức định đi kiếm vài chỗ ‘thử bom’. Chỉ là vị chưởng quỹ ‘tốt bụng’ kia bỗng nhiên cản lão lại, hắn còn nói…
“Tiểu nhân nhà ngươi chớ vội đi đâu, ở chỗ bản chưởng quỹ còn có một loại Kỳ Vật Tứ Phẩm gọi là Tạc Thiên Thổ Nhưỡng, uy năng bất phàm, nó từng là đồ ăn yêu thích nhất của bọn Bộc Phá Viêm Thú thời Thượng Cổ a. Chỉ cần cắn nhẹ một miếng, ngươi có thể tạo thành Tạc Thiên Đạn có uy lực kinh nhân, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nếu không cẩn thận thậm chí có thể bị ngươi nổ banh cả xác lẫn Nguyên Anh, muốn chạy đi cũng không kịp a. Một cân chỉ ba trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, khuyến mãi ưu đãi, mua một tặng hai, tính tiền ba, bảo đảm không ở đâu có, chỉ có tại Vạn Năng Thương Hội nha!”
Thiên Trượng Lão Tiên bị Phạm chưởng quỹ ném một cục đất vào mặt, sau đó…
Lão cũng đến Vô Minh Sơn Mạch rồi, khả năng cao là một đi không trở lại cũng chưa biết chừng.
Tại sao ai muốn phát tài cũng đi Vô Minh Sơn Mạch mà không phải Phục Ma Sâm Lâm hay những nơi khác? Câu trả lời chính là bởi ở cực Tây đế quốc hiện đang diễn ra cuộc chiến tranh giữa quân triều đình và Vạn Độc Cốc a, hỗn loạn cực kì. Hỗn loạn chính là nguy cơ và cũng là cơ hội, hoặc là chết một cách vô nghĩa, hoặc là thừa lúc loạn mà phát đại tài, kẻ nào tài cao gan lớn đều muốn chọn nơi đây để quật khởi.
Mấy chỗ như vậy cũng thường là đất lành để ‘tiềm long xuất uyên’ nha, mà Vân Thanh Quốc hiện giờ lại đang giam giữ một con tiềm long lớn nhất của cả Khởi Huyền Giới nữa. Cho nên, nếu bọn Lưu Vân Kiếm Sư, Thiên Trượng Lão Tiên mà mắt đui tai điếc kiếm chuyện với con rồng ấy thì coi như bọn chúng xong rồi, thần tiên khó cứu.
…
Cách Thiên Vân Sơn không xa, con đường mòn phía rừng rậm Tây Bắc.
Loạc xoạc! Soạt soẹt…
“Yaaa!”
Ầm!
Dồn hết toàn bộ pháp lực ít ỏi còn sót lại vào trong nắm đấm tay phải, Tiêu Động trừng mắt đầy hung hãn, quả quyết giáng một đòn như trời sập vào đầu con Song Vĩ Hổ, yêu thú Nhất Giai Đỉnh Phong.
Grrrr…
Gào lên một tiếng thê lương rồi im bặt, cái đầu của con hổ xấu số vỡ toang, máu óc phun ra tứ tung, văng lên cả mặt, cả ngực, đầy thân Tiêu Động.
Bịch!
Xương cốt rã rời, Tiêu Động té lăn ra đất, mặt cắt không còn hột máu, thở ra hơi có hơi không, tay chân run rẩy, không nhấc lên được nữa.
Trông thấy hình ảnh yếu ớt ấy, Tiêu Diệp thế mà không chê cười nổi. Y có thể cảm giác được, con Song Vĩ Hổ vừa rồi không kém một tên tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn, nửa bước Trúc Cơ là mấy. Thân là yêu thú, nó còn hung tợn hơn nhân loại rất nhiều, tranh đấu không biết sợ hãi, so với tu sĩ có khi còn khó đối phó hơn.
Thế mà đại thiếu gia nhà y, phế vật đáng xấu hổ của Tiêu thị gia tộc, con kiến hôi Luyện Khí Tam Trọng, Tiêu Động lại có thể dựa vào sức một mình hắn mà đánh bại, thậm chí là giết chết nó.
Đây là vượt bảy cấp đó! Hơn nữa còn là tay không tấc sắt, chẳng hề một chiêu nửa thức mà vượt cấp chiến thắng.
Tiêu Diệp không còn hoài nghi về việc liệu Tiêu Động có thể lấy Luyện Khí Tam Trọng chiến Trúc Cơ hay không. Y đã từng nghe qua truyền thuyết về các thiên tài chiến đấu vượt cấp, nhưng thứ ghê gớm nhất mà y nghe được cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn đánh bại người vừa vào Trúc Cơ, nhân lúc kẻ sau còn chưa kịp củng cố cảnh giới thôi a.
Chỉ là sau đó, Tiêu Diệp đành phải tiếc hận thở dài. Đúng vậy, Luyện Khí Tam Trọng đánh thắng Trúc Cơ rồi sao, hai cảnh giới này suy cho cùng chỉ là để xây dựng nền móng của người tu luyện thôi a, đến Kim Đan rồi thì lại là một câu chuyện khác.
Tiêu Động không hề biết về sự tiếc nuối của vị trưởng lão này, nằm co quắp một hồi trên đất, thân thể của hắn đã hồi phục phần nào.
Chống người ngồi dậy, cởi bỏ y phục bên ngoài một cách tự nhiên như không, Tiêu Động lấy ra một cái khăn lông từ trong nhẫn trữ vật, lại lấy ra một bình nước để nhúng ướt nó, sau đó nhanh nhẹn lau vết uế bẩn trên người mình. Hắn tỏ ra rất thuần thục, giống như đã quen với việc này lắm rồi.
Theo lý thì dựa vào lượng chân khí ít ỏi của mình, Tiêu Động hoàn toàn có thể dùng món phép thuật cực đơn giản là Tịnh Thân Quyết để tẩy rửa thân thể cho tiện. Chỉ là không hiểu sao, bất cứ phép thuật gì liên quan đến thuộc tính Thủy hắn đều không dùng được, cho nên đành phải bắt chước phương pháp của phàm nhân.
Tẩy rửa xong xuôi, Tiêu Động lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, thu xác chiến lợi phẩm, sau đó tìm một gốc cây ngồi xuống, cầm một viên Linh Thạch Hạ Phẩm trong lòng bàn tay, bắt đầu tĩnh tọa, hồi phục chân khí tiêu hao.
Gió nhẹ thổi qua, mấy tán cây khẽ kêu xào xạc, từng chiếc lá chậm rãi rơi xuống, chạm lên mặt đất, không một tiếng động.
“Tiểu tử…”
Tiêu Động chợt nhíu mày, hình như có tiếng ai đó vang lên trong đầu hắn.
“Tiểu tử…”
Âm thanh ấy nghe sao già cõi, như tồn tại mà lại như không tồn tại.
“Ai đó?” – Tiêu Động trợn mắt thét lớn, dáo dác nhìn xung quanh.
Chẳng có ai lên tiếng nữa cả, tựa như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Nghe tiếng hét của Tiêu Động, trưởng lão Tiêu Diệp lập tức phi thân đến chỗ hắn. – “Thiếu chủ?” – Y nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Minh đứng cách đó không xa khẽ giật mình, bất động thanh sắc giấu món đồ trong lòng bàn tay vào nhẫn trữ vật. – “Chuyện, chuyện gì xảy ra? Có ai tập kích sao?” – Gã hùng hổ la lên, thần thức bung ra dò xét chu vi chục dặm quanh đây, rất là tận chức trách.
“Không, không có gì. Chỉ là ta quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác mà thôi, hai vị trưởng lão không cần bận tâm.” – Tiêu Động lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
“Ừm.” – Tiêu Diệp liếc hắn thật sâu, sau đó quay người đi, im lặng không nói.
Tiêu Minh thầm thở phào một hơi. – ‘Lo bóng lo gió, sao hắn có thể phát hiện được.’ – Sau đó gã tiếp tục làm công việc ‘dò đường’ của mình.
‘Là ai?’ – Tiêu Động tự hỏi, hắn tin chắc là bản thân không hề bị ảo giác.
Câu hỏi này, hiện giờ hắn vẫn chưa thể có lời giải.
Hà Dương Ngũ Tử và Thiên Trượng Lão Tiên cũng đã mang tiền đến mua bảo vật rồi.
Nói đến Hà Dương Ngũ Tử, sau khi nhận được ngọc giản Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận và túi hạt giống Linh Vật Tam Phẩm – Tử Văn Trúc của Phạm chưởng quỹ, năm gã sư huynh đệ số khổ còn chưa kịp về đỉnh Bình Vân trồng cây gây rừn… à không, trồng cây bày trận thì bị tên chưởng quỹ gian ác kia kéo lại rồi.
Nhớ đến lúc ấy, năm người chỉ biết khóc ròng a, đó là một loại cảm giác khó tả, vừa đau đớn mà lại vừa vui sướng.
“Chư vị chớ vội, ở chỗ bản chưởng quỹ hiện đang có một bản Tử Khí Đông Lai Công, kết hợp với vạn dặm mây tía của Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận quả là tuyệt phối, ngưng tụ Tử Hà Chi Khí trong Đan Điền, dùng để hộ thân dưỡng thể, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, gia tốc tu luyện hay là vận công đối địch đều là nhất tuyệt, đường đến Hóa Thần huy hoàng mở rộng. Lại nói, môn công pháp này còn được chia nhiều tầng yếu quyết, phần tổng cương có thể truyền cho đệ tử cấp thấp, phần tinh diệu có thể truyền cho đệ tử chân truyền hoặc có cống hiến to lớn. Nói không ngoa thì đây chính là công pháp có thể trấn áp khí vận nhất tông, dùng để truyền thừa nhiều đời, đúc nên căn cơ vững chắc cho một môn phái. Giá cả cũng hợp tình hợp lý, chỉ chín trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, chư vị cân nhắc thật kỹ, đừng để bỏ lỡ a!” – Đây là lời của Phạm chưởng quỹ, hắn lúc ấy còn lắc trên tay một chiếc ngọc giản như muốn trêu ngươi năm sư huynh đệ.
Sau đó…
Sau đó a, Kim Diệu Tử quyết định để Đồng Diệu Tử mang trận pháp về, bày trận hộ sơn. Hắn và Ngân Diệu Tử, Thiết Diệu Tử, Mộc Diệu Tử cùng kết thành nhóm đến Vô Minh Sơn Mạch liều mạng kiếm tiền, vì cơ nghiệp vĩnh thế bất hủ của Hà Dương Đạo Quán mà cố gắng. À phải, trước khi đi họ còn họp với nhau một trận, quyết định đổi môn hiệu của đạo quán sang một cái tên khác cho hợp với Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận và môn công pháp tương lai.
Hoa Sơn Phái… Ài, không phải đâu, là Tử Hà Môn. Có trận pháp phòng ngự cấp Nguyên Anh rồi, họ cũng có thể tự xưng Môn cho nó sang, không cần phải úy kỵ này nọ mà gọi là đạo quán nữa.
Thế là sau Đại Lực Tam Sư Vương, Lưu Vân Kiếm Sư, đến lượt bốn trong số năm sư huynh đệ Hà Dương Ngũ Tử lên đường đến Vô Minh Sơn Mạch, chỉ còn lại mỗi Thiên Trượng Lão Tiên và kết quả của lão cũng chẳng khác đi đâu.
Kỳ thực, Thiên Trượng Lão Tiên đến Vạn Năng Thương Hội còn sớm hơn Hà Dương Ngũ Tử, bởi năm người kia còn phải đi đổi mớ đồ vật khổng lồ của mình thành linh thạch nữa, trong khi lão chỉ cần cướp đủ số là đến cửa tiệm nhỏ ngay.
Nhớ hôm ấy, cực khổ xếp hàng… À, lão phải xếp hàng thật chứ không bỏ tiền ra mua chỗ như Quỷ Nhãn Chân Nhân đã từng làm. Cũng khổ cho lão, cướp đủ một trăm hai chục vạn Linh Thạch Trung Phẩm liền hớt ha hớt hải đi tìm Phạm chưởng quỹ, làm gì có linh thạch dư mà mua chỗ.
Ở đây lão cũng không dám giở trò bạo lực a, chưa có ai dám chống lại quy củ của tên chưởng quỹ keo kiệt kia đâu, Thiên Trượng Lão Tiên cũng không ngoại lệ.
Sau một hồi dãi nắng dầm sương, nằm gai nếm mật, qua biết bao mưa bom bão đạn (do chính tay lão làm ra), Thiên Trượng Lão Tiên cũng được như nguyện, cầm lấy lọ chứa mười giọt tinh huyết Bộc Phá Viêm Thú và ngọc giản ghi lại Di Huyết Truyền Mạch Quyết lên tay.
Phạm chưởng quỹ thế mà còn đặc cách cho lão ở vào phòng hắn miễn phí để nghiệm chứng thực hư công pháp, cũng như để lão có một hoàn cảnh an toàn tuyệt đối nhằm dung hợp huyết mạch của Bộc Phá Viêm Thú. Phải nói, lúc ấy lão đã nước mắt lưng tròng, cảm động vạn lần trước sự chu đáo của Phạm chưởng quỹ.
Không phụ lòng chưởng quỹ ‘tốt bụng’, chỉ mất chừng nửa ngày nghiên cứu công pháp, Thiên Trượng Lão Tiên đã thành công dung nhập huyết mạch của Bộc Phá Viêm Thú vào trong người mình, trở thành một chiếc xe tăng hình người. Giờ lão chỉ cần thở ra thôi cũng có thể tạo thành pháo nổ, hết sức thần kỳ.
Bản thân lão lùn mãn ý vạn phần trước năng lực mới của mình, cảm tạ Phạm chưởng quỹ rối rít, sau đó háo hức định đi kiếm vài chỗ ‘thử bom’. Chỉ là vị chưởng quỹ ‘tốt bụng’ kia bỗng nhiên cản lão lại, hắn còn nói…
“Tiểu nhân nhà ngươi chớ vội đi đâu, ở chỗ bản chưởng quỹ còn có một loại Kỳ Vật Tứ Phẩm gọi là Tạc Thiên Thổ Nhưỡng, uy năng bất phàm, nó từng là đồ ăn yêu thích nhất của bọn Bộc Phá Viêm Thú thời Thượng Cổ a. Chỉ cần cắn nhẹ một miếng, ngươi có thể tạo thành Tạc Thiên Đạn có uy lực kinh nhân, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nếu không cẩn thận thậm chí có thể bị ngươi nổ banh cả xác lẫn Nguyên Anh, muốn chạy đi cũng không kịp a. Một cân chỉ ba trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, khuyến mãi ưu đãi, mua một tặng hai, tính tiền ba, bảo đảm không ở đâu có, chỉ có tại Vạn Năng Thương Hội nha!”
Thiên Trượng Lão Tiên bị Phạm chưởng quỹ ném một cục đất vào mặt, sau đó…
Lão cũng đến Vô Minh Sơn Mạch rồi, khả năng cao là một đi không trở lại cũng chưa biết chừng.
Tại sao ai muốn phát tài cũng đi Vô Minh Sơn Mạch mà không phải Phục Ma Sâm Lâm hay những nơi khác? Câu trả lời chính là bởi ở cực Tây đế quốc hiện đang diễn ra cuộc chiến tranh giữa quân triều đình và Vạn Độc Cốc a, hỗn loạn cực kì. Hỗn loạn chính là nguy cơ và cũng là cơ hội, hoặc là chết một cách vô nghĩa, hoặc là thừa lúc loạn mà phát đại tài, kẻ nào tài cao gan lớn đều muốn chọn nơi đây để quật khởi.
Mấy chỗ như vậy cũng thường là đất lành để ‘tiềm long xuất uyên’ nha, mà Vân Thanh Quốc hiện giờ lại đang giam giữ một con tiềm long lớn nhất của cả Khởi Huyền Giới nữa. Cho nên, nếu bọn Lưu Vân Kiếm Sư, Thiên Trượng Lão Tiên mà mắt đui tai điếc kiếm chuyện với con rồng ấy thì coi như bọn chúng xong rồi, thần tiên khó cứu.
…
Cách Thiên Vân Sơn không xa, con đường mòn phía rừng rậm Tây Bắc.
Loạc xoạc! Soạt soẹt…
“Yaaa!”
Ầm!
Dồn hết toàn bộ pháp lực ít ỏi còn sót lại vào trong nắm đấm tay phải, Tiêu Động trừng mắt đầy hung hãn, quả quyết giáng một đòn như trời sập vào đầu con Song Vĩ Hổ, yêu thú Nhất Giai Đỉnh Phong.
Grrrr…
Gào lên một tiếng thê lương rồi im bặt, cái đầu của con hổ xấu số vỡ toang, máu óc phun ra tứ tung, văng lên cả mặt, cả ngực, đầy thân Tiêu Động.
Bịch!
Xương cốt rã rời, Tiêu Động té lăn ra đất, mặt cắt không còn hột máu, thở ra hơi có hơi không, tay chân run rẩy, không nhấc lên được nữa.
Trông thấy hình ảnh yếu ớt ấy, Tiêu Diệp thế mà không chê cười nổi. Y có thể cảm giác được, con Song Vĩ Hổ vừa rồi không kém một tên tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn, nửa bước Trúc Cơ là mấy. Thân là yêu thú, nó còn hung tợn hơn nhân loại rất nhiều, tranh đấu không biết sợ hãi, so với tu sĩ có khi còn khó đối phó hơn.
Thế mà đại thiếu gia nhà y, phế vật đáng xấu hổ của Tiêu thị gia tộc, con kiến hôi Luyện Khí Tam Trọng, Tiêu Động lại có thể dựa vào sức một mình hắn mà đánh bại, thậm chí là giết chết nó.
Đây là vượt bảy cấp đó! Hơn nữa còn là tay không tấc sắt, chẳng hề một chiêu nửa thức mà vượt cấp chiến thắng.
Tiêu Diệp không còn hoài nghi về việc liệu Tiêu Động có thể lấy Luyện Khí Tam Trọng chiến Trúc Cơ hay không. Y đã từng nghe qua truyền thuyết về các thiên tài chiến đấu vượt cấp, nhưng thứ ghê gớm nhất mà y nghe được cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn đánh bại người vừa vào Trúc Cơ, nhân lúc kẻ sau còn chưa kịp củng cố cảnh giới thôi a.
Chỉ là sau đó, Tiêu Diệp đành phải tiếc hận thở dài. Đúng vậy, Luyện Khí Tam Trọng đánh thắng Trúc Cơ rồi sao, hai cảnh giới này suy cho cùng chỉ là để xây dựng nền móng của người tu luyện thôi a, đến Kim Đan rồi thì lại là một câu chuyện khác.
Tiêu Động không hề biết về sự tiếc nuối của vị trưởng lão này, nằm co quắp một hồi trên đất, thân thể của hắn đã hồi phục phần nào.
Chống người ngồi dậy, cởi bỏ y phục bên ngoài một cách tự nhiên như không, Tiêu Động lấy ra một cái khăn lông từ trong nhẫn trữ vật, lại lấy ra một bình nước để nhúng ướt nó, sau đó nhanh nhẹn lau vết uế bẩn trên người mình. Hắn tỏ ra rất thuần thục, giống như đã quen với việc này lắm rồi.
Theo lý thì dựa vào lượng chân khí ít ỏi của mình, Tiêu Động hoàn toàn có thể dùng món phép thuật cực đơn giản là Tịnh Thân Quyết để tẩy rửa thân thể cho tiện. Chỉ là không hiểu sao, bất cứ phép thuật gì liên quan đến thuộc tính Thủy hắn đều không dùng được, cho nên đành phải bắt chước phương pháp của phàm nhân.
Tẩy rửa xong xuôi, Tiêu Động lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, thu xác chiến lợi phẩm, sau đó tìm một gốc cây ngồi xuống, cầm một viên Linh Thạch Hạ Phẩm trong lòng bàn tay, bắt đầu tĩnh tọa, hồi phục chân khí tiêu hao.
Gió nhẹ thổi qua, mấy tán cây khẽ kêu xào xạc, từng chiếc lá chậm rãi rơi xuống, chạm lên mặt đất, không một tiếng động.
“Tiểu tử…”
Tiêu Động chợt nhíu mày, hình như có tiếng ai đó vang lên trong đầu hắn.
“Tiểu tử…”
Âm thanh ấy nghe sao già cõi, như tồn tại mà lại như không tồn tại.
“Ai đó?” – Tiêu Động trợn mắt thét lớn, dáo dác nhìn xung quanh.
Chẳng có ai lên tiếng nữa cả, tựa như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Nghe tiếng hét của Tiêu Động, trưởng lão Tiêu Diệp lập tức phi thân đến chỗ hắn. – “Thiếu chủ?” – Y nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Minh đứng cách đó không xa khẽ giật mình, bất động thanh sắc giấu món đồ trong lòng bàn tay vào nhẫn trữ vật. – “Chuyện, chuyện gì xảy ra? Có ai tập kích sao?” – Gã hùng hổ la lên, thần thức bung ra dò xét chu vi chục dặm quanh đây, rất là tận chức trách.
“Không, không có gì. Chỉ là ta quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác mà thôi, hai vị trưởng lão không cần bận tâm.” – Tiêu Động lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
“Ừm.” – Tiêu Diệp liếc hắn thật sâu, sau đó quay người đi, im lặng không nói.
Tiêu Minh thầm thở phào một hơi. – ‘Lo bóng lo gió, sao hắn có thể phát hiện được.’ – Sau đó gã tiếp tục làm công việc ‘dò đường’ của mình.
‘Là ai?’ – Tiêu Động tự hỏi, hắn tin chắc là bản thân không hề bị ảo giác.
Câu hỏi này, hiện giờ hắn vẫn chưa thể có lời giải.