Vật phẩm: Thương Phẩm Ngọc Bích
Phẩm cấp: Không có phẩm cấp
Thông số: Không xác định
Nguyên liệu cấu thành: Huyễn Minh Bảo Thạch, Tinh Bích Ngọc Thủy, v.v…
Đánh giá: Bảo vật quý hiếm.
Giá trị thu mua: Không thể thu mua.
Thương Phẩm Ngọc Bích, nói thế nào đây nhỉ? Nó có vẻ ngoài chẳng khác gì một bức tường dài, choáng gần hết không gian bên trong cửa tiệm nhỏ, tứ diện lung linh, mặt ngoài trong suốt màu trắng xám, do hàng vạn viên bảo thạch nhỏ vuông vức như cục gạch ghép lại với nhau, bên trong lại có bích thủy lưu chuyển qua các khe hở nhỏ, trông hết sức huyền ảo, diệu kỳ. À phải, giờ tiệm đang đóng cửa kín mít nên không nó không thể hiện ra, chứ nếu mà có ánh sáng rọi vào… Chậc chậc, không biết bao nhiêu người sẽ đui mắt a.
Nó không có công dụng để phòng ngự cũng như tấn công (ặc, nếu muốn thì Phạm chưởng quỹ cũng có thể gỡ gạch ra chọi a), chỉ có công năng để phụ trợ Thần Bí Thương Nhân bán hàng. Có điều, so với năng lực hủy trời diệt đất gì đó, công năng phụ trợ này của Thương Phẩm Ngọc Bích được hắn rất là yêu thích. Ừm, hoặc nói là kẻ lười biếng như hắn rất là yêu thích.
Thương Phẩm Ngọc Bích, bản chất của nó chính là một cái máy bán hàng. Ví dụ như một tên tán tu đến Vạn Năng Thương Hội để mua hàng, hắn chỉ cần dùng một ‘cục gạch’ đưa vào Ngọc Bích, dùng thần thức để truyền đi thông tin về thứ mà hắn muốn mua, cái ‘máy bán hàng’ này lập tức sẽ tiếp thu thông tin của hắn, trở thành một trạm trung chuyển. Nó sẽ ngưng tụ hàng hóa từ Thần Kỳ Tụ Bảo Nang sang đưa cho hắn, đồng thời sẽ tự động trừ đi số tiền mà hắn cần bỏ ra để mua hàng, chuyển về trong túi thần kỳ.
Ngoài ra, Phạm Hiên còn có thể thiết lập hạn mức giá trị hàng hóa bán ra thông qua nó. Hắn đã tính qua rồi, với giới hạn 50% nguồn vốn sử dụng mà hắn đặt ra, chia ra cho một năm, thì vị chi mỗi ngày hắn thu tầm năm mươi bốn, năm mươi lăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm là có thể đóng cửa nghỉ bán. Mỗi khi giao dịch đạt tới con số này, Thương Phẩm Ngọc Bích sẽ lập tức tối đi để báo hiệu cho hắn là đã đạt đến hạn mức giao dịch được thiết lập.
Nó còn có tính năng chọn khách hàng nữa a. Ví dụ hôm nay Phạm chưởng quỹ mở cửa, hắn đẩy Thương Phẩm Ngọc Bích ra ngoài, món bảo vật này lập tức sẽ bắn ra một ngàn ‘phiếu xếp hàng’ là những viên Huyễn Minh Bảo Thạch vào tay khách hàng được chọn, dựa trên đánh giá tổng hợp và sự cấp thiết trong việc mua hàng của họ mà ưu tiên xếp thứ tự.
Sau khi một ngàn ‘cục gạch’ đầu tiên được thu về đầy đủ, nếu hạn mức buôn bán còn chưa báo động, nó sẽ lại tiếp tục phát ra một ngàn vé nữa, cho đến khi nào đạt tới giới hạn thu nhập thì thôi.
Nói tóm lại, ngoại trừ những trường hợp cần sự tư vấn của chưởng quỹ cao nhân, Phạm Hiên của chúng ta có thể dựa lưng vào ghế bành mà đợi tiền chui vào túi.
À mà nói đến Phạm chưởng quỹ, sau khi tiêu xài gần tám ngày trong Hoàng Tự Thiền Phòng, tên này đã đạt tới Luyện Khí Viên Mãn, chuẩn bị bước vào Trúc Cơ rồi a.
Luyện Khí trăm rưỡi, Trúc Cơ ba trăm, Kim Đan tám trăm, Nguyên Anh ba ngàn. Vừa vào Trúc Cơ, tuổi thọ của hắn có thể nhảy lên ba trăm năm, nếu tính ở Trái Đất chính là ba đời người, có thể sống từ thời Nhà Ngô đến thời Nhà Trần luôn rồi.
Giải thích một chút, Luyện Khí và Trúc Cơ là hai cảnh giới chủ yếu để tu sĩ có thể rèn luyện căn cơ của mình, xây dựng nền mống cho các giai đoạn tu hành cao đoan về sau.
Luyện Khí Kỳ chia làm Nhất Trọng đến Cửu Trọng, là cảnh giới mà tu sĩ chỉ làm một việc rất đơn giản, đó chính là dẫn linh khí từ bên ngoài thiên địa vào trong cơ thể để khai phá, rèn luyện kinh mạch, dự trữ trong Đan Điền.
Dùng cách nói ví von thì Đan Điền chính là một cái bình, thiên địa linh khí có thể xem là không khí, Luyện Khí là quá trình bơm không khí vào trong bình. Đợi đến khi nào cái bình này đầy rồi thì cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ bước vào cảnh giới Luyện Khí Viên Mãn.
Tiếp theo đây, tu sĩ phải đột phá từ Luyện Khí Viên Mãn lên Trúc Cơ Sơ Kỳ. Ở giai đoạn này có hai bước trọng yếu, đó chính là làm cho cái bình càng thêm mở rộng và chắc chắn (cường hóa Đan Điền) để có thể chứa được thứ pháp lực mới, được gọi là chân nguyên do chân khí nén lại (từ thể khí chuyển hóa sang thể lỏng).
Đợi đến khi nào trong Đan Điền xuất hiện chân nguyên, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ đã bước sang Trúc Cơ Sơ Kỳ. Chân nguyên trên cơ bản cũng là chân khí, chỉ là nó do nhiều tia chân khí nén lại với nhau mà thành, năng lực tẩm bổ cơ thể, chữa lành thương tật của chân nguyên càng mạnh hơn so với chân khí, nhờ đó mà tu sĩ Trúc Cơ có thể sống lâu hơn so với tu sĩ Luyện Khí, phép thuật sử dụng chân nguyên thay vì chân khí sẽ càng mạnh hơn gấp bội.
Trúc Cơ Sơ Kỳ là giai đoạn mà tu sĩ nắn ép lượng chân khí còn lại của mình thành chân nguyên, đến khi nào chuyển hóa đủ trăm phần trăm, không để sót một tia chân khí nào thì cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ đã đạt tới đỉnh phong của Trúc Cơ Sơ Kỳ, có thể tìm cách để đột phá Trung Kỳ được rồi.
Phạm Hiên vốn định nhất cổ tác khí đột phá Trúc Cơ trong Hoàng Tự Thiền Phòng luôn, nhưng lúc ấy con mèo béo thế mà bất thình lình xuất hiện ở bên cạnh hắn, nắm lấy đầu hắn kéo đi, xuyên qua hư không, đợi hắn tỉnh táo lại đã thấy mình nằm bệch trên ghế bành rồi.
Theo lời của con mèo chết tiệt ấy, Phạm Hiên cần phải đợi thêm một thời gian nữa rồi hẵng đột phá, nó có linh cảm rằng nếu đột phá Trúc Cơ bây giờ thì hắn sẽ phải hối hận suốt đời.
Phạm chưởng quỹ nghe xong cũng bán tín bán nghi, không biết là con mèo béo này muốn chơi mình hay là thật sự muốn tốt cho mình. Nhưng mà nghĩ đến hình tượng mèo Chiêu Tài vốn là một con vật phước lành, lại thêm việc con mèo kia cũng chưa bao giờ đùa giỡn mấy chuyện quan trọng, Phạm chưởng quỹ của chúng ta cũng đành tạm tin nó vậy.
Không còn phải tu luyện, tên chưởng quỹ keo kiệt ấy bắt đầu tính đến chuyện mở cửa buôn bán trở lại, hắn còn chưa kịp dùng thử Thương Phẩm Ngọc Bích đâu, rất là háo hức rồi đó.
Sẵn tiện nói qua, Xuất Vân Công Chúa Triệu Ngữ Yên của chúng ta hôm nay đã gần hai mươi tư tuổi rồi, tu vi đạt đến Trúc Cơ Viên Mãn. Hai ngày trước nàng vừa hết giờ ở lại Thiền Phòng, trong túi cũng không còn cắc nào để nạp, bèn quay trở lại Cung Phụng Điện để vòi vĩnh, kẻ hộ tống nàng vẫn là Lê Minh.
Àiii, Lê chấp sự của chúng ta cũng là số khổ a, đi đi lại lại không được nghỉ ngơi, Từ Thịnh thấy hắn thuận mắt, lại sẵn tiện ở gần nên cứ sai bảo mãi.
Hừm, bỏ qua bọn họ, lúc này Phạm chưởng quỹ của chúng ta đã đứng dậy khỏi ghế bành, vươn vai giãn cốt, đắc ý nhìn Thương Phẩm Ngọc Bích một cái, sau đó lại háo hức liếc ra phía cửa, lẩm bẩm một câu. – “Không sáng mù mắt chó chúng bây, Phạm gia ta cũng chả buồn xưng chưởng quỹ.”
Kétttt! Kéttttt!
Phạm Hiên chậm rãi đẩy ‘máy bán hàng’ của mình ra sát cửa, sau đó vòng qua nó, mở cửa tiệm.
Cạch, cạch!
Khe hở dần mở rộng.
“A!” – Một tên tán tu Trúc Cơ Kỳ la lên.
“Om sòm cái gì?” – Có người mắng.
“Cửa… cửa… cửa mở kìa!!!” – Một tên tán tu Luyện Khí hét lên thất thanh.
“Cái gì?! Đâu?”
“Đúng là mở, mở thật rồi!”
Kéttt! Kéttttt!
“Ánh sáng gì vậy?” – Có người phát hiện một tia sáng yếu ớt sau khe cửa, tia sáng ấy càng lúc càng lớn hơn.
Kéttttt! Kéttttt!
Thương Phẩm Ngọc Bích hoàn toàn lộ ra bên ngoài rồi.
“Aaaaa, mù mắt ta rồi!!!” – Mấy trăm tên tán tu lập tức ôm mặt gào to.
“Chân lý thái dương chiếu đạo tâm a…” – Một tên tu sĩ vừa chấm dứt buổi tọa thiền của mình, đang chầm chậm mở mắt ra thì ánh sáng chói lòa đã ngập tràn trong đôi mắt hắn, lập tức dâng lên vô số cảm ngộ, cảm thấy bản thân đã mở ra một đạo tu hành huy hoàng chói lọi.
Phạm Hiên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sâu xa liếc qua toàn bộ bọn tán tu đang có ở đây, nhẹ cất giọng.
“Chư vị, Vạn Năng Thương Hội lại mở cửa rồi, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Hoan nghênh quang lâm! Hoan nghênh quang lâm!”
Một ngàn ‘cục gạch’ lập tức bay ra khỏi Thương Phẩm Ngọc Bích, ngẫu nhiên bắn về đám tán tu đang có ở đây.
Phạm Hiên mỉm cười nhìn bọn tán tu đang ngơ ngác cầm lấy mấy ‘cục gạch’, ánh mắt thi thoảng lại liếc đi chỗ khác. – ‘Quái lạ, bọn Vạn Bảo Lâu gì đó không đến trả thù sao? Hiệu suất làm việc của tên Từ đạo hữu biến thái kia thật tốt như vậy?’ – Nhắc đến Từ Thịnh, Phạm chưởng quỹ chợt rùng mình, lắc đầu một cái. – ‘Mặc kệ, mặc kệ. Ta cứ lo việc kiếm tiền cái đã.’
Hắn bắt đầu giảng giải quy tắc buôn bán mới cho bọn tán tu, sau đó liền quay người, chắp tay sau đít, lững thững đi vào trong tiệm, thong thả chờ người xin tư vấn.
Ngả lưng xuống ghế bành, hai tay chắp ra sau đầu, hai chân gác lên cái mông ú của con mèo béo, vẻ mặt của Phạm chưởng quỹ thư thả cực kì.
“Từ giờ chắc sẽ nghỉ bán nhanh thôi, ta phải làm gì với mớ thời gian thừa còn lại trong ngày đây?” – Phạm Hiên bắt đầu tơ tưởng đến thế giới bên ngoài tiệm, đến Khởi Huyền Giới hơn nửa tháng, tim của hắn đã cồn cào không chịu nổi, muốn đi ra ngoài khám phá rồi.
Ừm, với điều kiện là con mèo béo chịu tu luyện để bảo kê hắn ra ngoài chơi a.
…
Dưới chân núi Thiên Vân Sơn.
Tiêu Động vén bụi rậm, đi ra từ một mảnh rừng.
Nhìn dãy Thiên Vân Sơn hùng vĩ trải dài quá tầm mắt, trông thấy hàng chục hàng trăm phường thị lớn nhỏ ký sinh lên người nó, lại nhìn khe núi dẫn thẳng đến đế đô Thiên Vân Thành, tim của Tiêu Động đập nhanh dữ dội, chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy dường như trên Thiên Vân Sơn có thứ gì đó đang đợi mình, đưa ra lời kêu gọi mãnh liệt đến hắn.
‘Hay là… đi xem một chút?’ – Ngưng mắt nhìn những phường thị ẩn hiện sau làn mây, Tiêu Động quyết định là khoan vào Thiên Vân Thành, dạo chơi ở đây trước đã.
Dù gì thì hắn cũng là đi ra để giải sầu, ở đâu mà chẳng giống nhau.
Hai vị trưởng lão Tiêu Diệp và Tiêu Minh không ý kiến gì, việc của họ chỉ là đi theo bước chân của đại thiếu gia, bảo vệ cho hắn.
Chí ít thì ngoài mặt là vậy.
Phẩm cấp: Không có phẩm cấp
Thông số: Không xác định
Nguyên liệu cấu thành: Huyễn Minh Bảo Thạch, Tinh Bích Ngọc Thủy, v.v…
Đánh giá: Bảo vật quý hiếm.
Giá trị thu mua: Không thể thu mua.
Thương Phẩm Ngọc Bích, nói thế nào đây nhỉ? Nó có vẻ ngoài chẳng khác gì một bức tường dài, choáng gần hết không gian bên trong cửa tiệm nhỏ, tứ diện lung linh, mặt ngoài trong suốt màu trắng xám, do hàng vạn viên bảo thạch nhỏ vuông vức như cục gạch ghép lại với nhau, bên trong lại có bích thủy lưu chuyển qua các khe hở nhỏ, trông hết sức huyền ảo, diệu kỳ. À phải, giờ tiệm đang đóng cửa kín mít nên không nó không thể hiện ra, chứ nếu mà có ánh sáng rọi vào… Chậc chậc, không biết bao nhiêu người sẽ đui mắt a.
Nó không có công dụng để phòng ngự cũng như tấn công (ặc, nếu muốn thì Phạm chưởng quỹ cũng có thể gỡ gạch ra chọi a), chỉ có công năng để phụ trợ Thần Bí Thương Nhân bán hàng. Có điều, so với năng lực hủy trời diệt đất gì đó, công năng phụ trợ này của Thương Phẩm Ngọc Bích được hắn rất là yêu thích. Ừm, hoặc nói là kẻ lười biếng như hắn rất là yêu thích.
Thương Phẩm Ngọc Bích, bản chất của nó chính là một cái máy bán hàng. Ví dụ như một tên tán tu đến Vạn Năng Thương Hội để mua hàng, hắn chỉ cần dùng một ‘cục gạch’ đưa vào Ngọc Bích, dùng thần thức để truyền đi thông tin về thứ mà hắn muốn mua, cái ‘máy bán hàng’ này lập tức sẽ tiếp thu thông tin của hắn, trở thành một trạm trung chuyển. Nó sẽ ngưng tụ hàng hóa từ Thần Kỳ Tụ Bảo Nang sang đưa cho hắn, đồng thời sẽ tự động trừ đi số tiền mà hắn cần bỏ ra để mua hàng, chuyển về trong túi thần kỳ.
Ngoài ra, Phạm Hiên còn có thể thiết lập hạn mức giá trị hàng hóa bán ra thông qua nó. Hắn đã tính qua rồi, với giới hạn 50% nguồn vốn sử dụng mà hắn đặt ra, chia ra cho một năm, thì vị chi mỗi ngày hắn thu tầm năm mươi bốn, năm mươi lăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm là có thể đóng cửa nghỉ bán. Mỗi khi giao dịch đạt tới con số này, Thương Phẩm Ngọc Bích sẽ lập tức tối đi để báo hiệu cho hắn là đã đạt đến hạn mức giao dịch được thiết lập.
Nó còn có tính năng chọn khách hàng nữa a. Ví dụ hôm nay Phạm chưởng quỹ mở cửa, hắn đẩy Thương Phẩm Ngọc Bích ra ngoài, món bảo vật này lập tức sẽ bắn ra một ngàn ‘phiếu xếp hàng’ là những viên Huyễn Minh Bảo Thạch vào tay khách hàng được chọn, dựa trên đánh giá tổng hợp và sự cấp thiết trong việc mua hàng của họ mà ưu tiên xếp thứ tự.
Sau khi một ngàn ‘cục gạch’ đầu tiên được thu về đầy đủ, nếu hạn mức buôn bán còn chưa báo động, nó sẽ lại tiếp tục phát ra một ngàn vé nữa, cho đến khi nào đạt tới giới hạn thu nhập thì thôi.
Nói tóm lại, ngoại trừ những trường hợp cần sự tư vấn của chưởng quỹ cao nhân, Phạm Hiên của chúng ta có thể dựa lưng vào ghế bành mà đợi tiền chui vào túi.
À mà nói đến Phạm chưởng quỹ, sau khi tiêu xài gần tám ngày trong Hoàng Tự Thiền Phòng, tên này đã đạt tới Luyện Khí Viên Mãn, chuẩn bị bước vào Trúc Cơ rồi a.
Luyện Khí trăm rưỡi, Trúc Cơ ba trăm, Kim Đan tám trăm, Nguyên Anh ba ngàn. Vừa vào Trúc Cơ, tuổi thọ của hắn có thể nhảy lên ba trăm năm, nếu tính ở Trái Đất chính là ba đời người, có thể sống từ thời Nhà Ngô đến thời Nhà Trần luôn rồi.
Giải thích một chút, Luyện Khí và Trúc Cơ là hai cảnh giới chủ yếu để tu sĩ có thể rèn luyện căn cơ của mình, xây dựng nền mống cho các giai đoạn tu hành cao đoan về sau.
Luyện Khí Kỳ chia làm Nhất Trọng đến Cửu Trọng, là cảnh giới mà tu sĩ chỉ làm một việc rất đơn giản, đó chính là dẫn linh khí từ bên ngoài thiên địa vào trong cơ thể để khai phá, rèn luyện kinh mạch, dự trữ trong Đan Điền.
Dùng cách nói ví von thì Đan Điền chính là một cái bình, thiên địa linh khí có thể xem là không khí, Luyện Khí là quá trình bơm không khí vào trong bình. Đợi đến khi nào cái bình này đầy rồi thì cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ bước vào cảnh giới Luyện Khí Viên Mãn.
Tiếp theo đây, tu sĩ phải đột phá từ Luyện Khí Viên Mãn lên Trúc Cơ Sơ Kỳ. Ở giai đoạn này có hai bước trọng yếu, đó chính là làm cho cái bình càng thêm mở rộng và chắc chắn (cường hóa Đan Điền) để có thể chứa được thứ pháp lực mới, được gọi là chân nguyên do chân khí nén lại (từ thể khí chuyển hóa sang thể lỏng).
Đợi đến khi nào trong Đan Điền xuất hiện chân nguyên, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ đã bước sang Trúc Cơ Sơ Kỳ. Chân nguyên trên cơ bản cũng là chân khí, chỉ là nó do nhiều tia chân khí nén lại với nhau mà thành, năng lực tẩm bổ cơ thể, chữa lành thương tật của chân nguyên càng mạnh hơn so với chân khí, nhờ đó mà tu sĩ Trúc Cơ có thể sống lâu hơn so với tu sĩ Luyện Khí, phép thuật sử dụng chân nguyên thay vì chân khí sẽ càng mạnh hơn gấp bội.
Trúc Cơ Sơ Kỳ là giai đoạn mà tu sĩ nắn ép lượng chân khí còn lại của mình thành chân nguyên, đến khi nào chuyển hóa đủ trăm phần trăm, không để sót một tia chân khí nào thì cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ đã đạt tới đỉnh phong của Trúc Cơ Sơ Kỳ, có thể tìm cách để đột phá Trung Kỳ được rồi.
Phạm Hiên vốn định nhất cổ tác khí đột phá Trúc Cơ trong Hoàng Tự Thiền Phòng luôn, nhưng lúc ấy con mèo béo thế mà bất thình lình xuất hiện ở bên cạnh hắn, nắm lấy đầu hắn kéo đi, xuyên qua hư không, đợi hắn tỉnh táo lại đã thấy mình nằm bệch trên ghế bành rồi.
Theo lời của con mèo chết tiệt ấy, Phạm Hiên cần phải đợi thêm một thời gian nữa rồi hẵng đột phá, nó có linh cảm rằng nếu đột phá Trúc Cơ bây giờ thì hắn sẽ phải hối hận suốt đời.
Phạm chưởng quỹ nghe xong cũng bán tín bán nghi, không biết là con mèo béo này muốn chơi mình hay là thật sự muốn tốt cho mình. Nhưng mà nghĩ đến hình tượng mèo Chiêu Tài vốn là một con vật phước lành, lại thêm việc con mèo kia cũng chưa bao giờ đùa giỡn mấy chuyện quan trọng, Phạm chưởng quỹ của chúng ta cũng đành tạm tin nó vậy.
Không còn phải tu luyện, tên chưởng quỹ keo kiệt ấy bắt đầu tính đến chuyện mở cửa buôn bán trở lại, hắn còn chưa kịp dùng thử Thương Phẩm Ngọc Bích đâu, rất là háo hức rồi đó.
Sẵn tiện nói qua, Xuất Vân Công Chúa Triệu Ngữ Yên của chúng ta hôm nay đã gần hai mươi tư tuổi rồi, tu vi đạt đến Trúc Cơ Viên Mãn. Hai ngày trước nàng vừa hết giờ ở lại Thiền Phòng, trong túi cũng không còn cắc nào để nạp, bèn quay trở lại Cung Phụng Điện để vòi vĩnh, kẻ hộ tống nàng vẫn là Lê Minh.
Àiii, Lê chấp sự của chúng ta cũng là số khổ a, đi đi lại lại không được nghỉ ngơi, Từ Thịnh thấy hắn thuận mắt, lại sẵn tiện ở gần nên cứ sai bảo mãi.
Hừm, bỏ qua bọn họ, lúc này Phạm chưởng quỹ của chúng ta đã đứng dậy khỏi ghế bành, vươn vai giãn cốt, đắc ý nhìn Thương Phẩm Ngọc Bích một cái, sau đó lại háo hức liếc ra phía cửa, lẩm bẩm một câu. – “Không sáng mù mắt chó chúng bây, Phạm gia ta cũng chả buồn xưng chưởng quỹ.”
Kétttt! Kéttttt!
Phạm Hiên chậm rãi đẩy ‘máy bán hàng’ của mình ra sát cửa, sau đó vòng qua nó, mở cửa tiệm.
Cạch, cạch!
Khe hở dần mở rộng.
“A!” – Một tên tán tu Trúc Cơ Kỳ la lên.
“Om sòm cái gì?” – Có người mắng.
“Cửa… cửa… cửa mở kìa!!!” – Một tên tán tu Luyện Khí hét lên thất thanh.
“Cái gì?! Đâu?”
“Đúng là mở, mở thật rồi!”
Kéttt! Kéttttt!
“Ánh sáng gì vậy?” – Có người phát hiện một tia sáng yếu ớt sau khe cửa, tia sáng ấy càng lúc càng lớn hơn.
Kéttttt! Kéttttt!
Thương Phẩm Ngọc Bích hoàn toàn lộ ra bên ngoài rồi.
“Aaaaa, mù mắt ta rồi!!!” – Mấy trăm tên tán tu lập tức ôm mặt gào to.
“Chân lý thái dương chiếu đạo tâm a…” – Một tên tu sĩ vừa chấm dứt buổi tọa thiền của mình, đang chầm chậm mở mắt ra thì ánh sáng chói lòa đã ngập tràn trong đôi mắt hắn, lập tức dâng lên vô số cảm ngộ, cảm thấy bản thân đã mở ra một đạo tu hành huy hoàng chói lọi.
Phạm Hiên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sâu xa liếc qua toàn bộ bọn tán tu đang có ở đây, nhẹ cất giọng.
“Chư vị, Vạn Năng Thương Hội lại mở cửa rồi, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Hoan nghênh quang lâm! Hoan nghênh quang lâm!”
Một ngàn ‘cục gạch’ lập tức bay ra khỏi Thương Phẩm Ngọc Bích, ngẫu nhiên bắn về đám tán tu đang có ở đây.
Phạm Hiên mỉm cười nhìn bọn tán tu đang ngơ ngác cầm lấy mấy ‘cục gạch’, ánh mắt thi thoảng lại liếc đi chỗ khác. – ‘Quái lạ, bọn Vạn Bảo Lâu gì đó không đến trả thù sao? Hiệu suất làm việc của tên Từ đạo hữu biến thái kia thật tốt như vậy?’ – Nhắc đến Từ Thịnh, Phạm chưởng quỹ chợt rùng mình, lắc đầu một cái. – ‘Mặc kệ, mặc kệ. Ta cứ lo việc kiếm tiền cái đã.’
Hắn bắt đầu giảng giải quy tắc buôn bán mới cho bọn tán tu, sau đó liền quay người, chắp tay sau đít, lững thững đi vào trong tiệm, thong thả chờ người xin tư vấn.
Ngả lưng xuống ghế bành, hai tay chắp ra sau đầu, hai chân gác lên cái mông ú của con mèo béo, vẻ mặt của Phạm chưởng quỹ thư thả cực kì.
“Từ giờ chắc sẽ nghỉ bán nhanh thôi, ta phải làm gì với mớ thời gian thừa còn lại trong ngày đây?” – Phạm Hiên bắt đầu tơ tưởng đến thế giới bên ngoài tiệm, đến Khởi Huyền Giới hơn nửa tháng, tim của hắn đã cồn cào không chịu nổi, muốn đi ra ngoài khám phá rồi.
Ừm, với điều kiện là con mèo béo chịu tu luyện để bảo kê hắn ra ngoài chơi a.
…
Dưới chân núi Thiên Vân Sơn.
Tiêu Động vén bụi rậm, đi ra từ một mảnh rừng.
Nhìn dãy Thiên Vân Sơn hùng vĩ trải dài quá tầm mắt, trông thấy hàng chục hàng trăm phường thị lớn nhỏ ký sinh lên người nó, lại nhìn khe núi dẫn thẳng đến đế đô Thiên Vân Thành, tim của Tiêu Động đập nhanh dữ dội, chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy dường như trên Thiên Vân Sơn có thứ gì đó đang đợi mình, đưa ra lời kêu gọi mãnh liệt đến hắn.
‘Hay là… đi xem một chút?’ – Ngưng mắt nhìn những phường thị ẩn hiện sau làn mây, Tiêu Động quyết định là khoan vào Thiên Vân Thành, dạo chơi ở đây trước đã.
Dù gì thì hắn cũng là đi ra để giải sầu, ở đâu mà chẳng giống nhau.
Hai vị trưởng lão Tiêu Diệp và Tiêu Minh không ý kiến gì, việc của họ chỉ là đi theo bước chân của đại thiếu gia, bảo vệ cho hắn.
Chí ít thì ngoài mặt là vậy.