Công Dương Dã cảm giác giống như bản thân đang nằm mộng.
Trong giấc mơ ấy, gã là một tên nô tài, vì làm vỡ chiếc bình quý của chủ nhân mà bị loạn côn đánh tới chết.
Khung cảnh trước mắt trở nên chập chờn hơn bao giờ hết, gục xuống đất, gã tưởng rằng bản thân sắp chết rồi.
Công Dương gia xem như đoạn tử tuyệt tôn, Công Dương Chú Tạo Thuật sẽ chẳng có ngày tái hiện huy hoàng.
Ánh mắt gã càng lúc càng mơ hồ, tưởng chừng như sắp chìm sâu vào bóng tối thì một luồng ánh sáng bé nhỏ chợt xuất hiện, càng lúc càng lớn hơn, lấn át hết thảy hắc ám.
Đó là một ngọn lửa.
Ác mộng vỡ tan tành, lắc đầu một cái để lấy lại tỉnh táo, Công Dương Dã chống hai tay xuống đất rồi tự nâng người dậy, xua tan ảo giác của mình. Trước mặt của gã, thứ đầu tiên mà gã nhìn thấy, chính là một thiếu niên, chính xác hơn là gương mặt của một thiếu niên.
Gương mặt ấy nhìn qua còn có một chút sự non nớt, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa vẻ khắc khổ không hợp với tuổi, trên miệng mang theo nụ cười hờ hững, đôi chân mày hơi nhíu lại, hai con ngươi mở lớn, trong suốt, linh động, bên trong như có hai ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt đang hừng hực thiêu đốt.
Đôi mắt ấy khác biệt với tất cả những ánh mắt mà Công Dương Dã đã từng nhận được.
Không có coi rẻ, không có nhục mạ, không có tiếc nuối, không có thương hại.
Cũng không có kỳ vọng, đó chỉ là một đôi mắt mang theo sự đồng cảm, một cái nhìn bình đẳng giữa người với người, như tri âm tìm thấy được nhau, không dư thừa ác cảm, cũng không thiếu thốn thiện ý.
Dùng tay trái gỡ ra cái răng nanh cắm dưới đất, Công Dương Dã siết chặt nó trong lòng bàn tay. – ‘Là người này đã cứu ta sao?’ – Trong khoảnh khắc này, gương mặt của người thiếu niên trước mắt đã in sâu vào trong trí óc gã, đến chết khó quên.
‘Nếu có ngày Công Dương Dã ta công thành danh toại, chắc chắn dùng gấp trăm ngàn lần báo đáp lại ân nghĩa ngày hôm nay.’ – Gã tự thề với lòng mình, có thêm một mục tiêu để phấn đấu.
Công Dương Dã chỉ nói lời ấy ở trong lòng, những gì chưa thể thực hiện được, có thốt ra cũng chỉ là lời sáo rỗng, vô giá trị. Từ sau lần mạnh miệng trước Công Thâu Kính, gã đã trưởng thành hơn rồi.
Tiêu Động không biết chỉ trong khoảnh khắc mà vị đồng chí cùng cảnh ngộ này với hắn lại có nhiều ý nghĩ như vậy. Thấy gã có vẻ còn thất thần, hắn bao dung nở một nụ cười càng thêm xán lạn. – “Ta gọi Tiêu Động, ngươi tên là gì?” – Bàn tay của hắn vẫn chìa ra trước mặt Công Dương Dã.
Công Dương Dã vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhìn bàn tay của Tiêu Động, trong đầu gã chợt xuất hiện một ý nghĩ khác. – ‘Hắn là muốn lấy lại răng nanh của Song Vĩ Hổ sao? Cũng phải, dựa theo kích cỡ này thì nó phải là răng của một con Song Vĩ Hổ Nhất Giai đỉnh phong, giá trị không nhỏ.’ – Quả nhiên là vua lý thuyết, vừa sờ qua liền biết đồ vật trong tay có xuất xứ thế nào, giá trị ra sao.
Thế là gã đưa cái răng nanh lên. – “Thật có lỗi, Tiêu đạo hữu. Xin trả lại cho ngươi, cảm tạ ngươi đã cứu ta khỏi chết!” – Gã vừa nói, vừa chống tay phải xuống muốn đứng dậy.
Bộp!
Tiêu Động gạt tay trái của Công Dương Dã ra, kéo lấy tay phải của gã, nâng gã dậy. – “Đạo hữu, đầu óc của ngươi dùng không được tốt lắm nha. Lần thứ ba rồi này, ngươi tên là gì?” – Hắn có chút bó tay hết cách trước phản ứng chẳng đâu ra đâu của tên này, giọng nói nghe có vẻ hơi cáu một tí.
‘Không phải muốn đòi lại sao?’ – Công Dương Dã lúc này mới tỉnh hồn, vội đáp lại. – “A, ta tên Công Dương Dã, năm nay mười bảy tuổi, là một tên Hoàng Cấp Luyện Khí… à không, đã từng là Hoàng Cấp Luyện Khí Sư có thể chế tạo Pháp Khí Trung Phẩm. Phụ mẫu của ta đều mất sớm, ta sống nương tựa vào tổ gia gia Công Dương Minh, ngài rất yêu thương ta, nhưng ngài đã không còn trên trần thế nữa rồi. Ta hiện đang… Ứm, ứm!”
“DỪNG!” – Tiêu Động gầm nhẹ, một tay vỗ trán, ôm mặt, một tay bịt lấy mồm của Công Dương Dã. Dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn tên đồng chí trước mặt, hắn trầm giọng bảo. – “Công Dương đạo hữu, ngươi chỉ cần xưng tên là được a, ta cũng không phải đang tra khẩu cung của ngươi.”
“Ứm, ứm!” – Công Dương Dã gật đầu lia lịa.
Tiêu Động suýt thì quên là mình còn đang bịt mịt gã, hắn vội thu tay lại. – “Ngại quá, ta quên.” – Xin lỗi một câu, sau đó hắn bất động thanh sắc lén dùng tay chà vào quần.
Công Dương Dã xua tay nói. – “Không có gì, không có gì.” – Gã cũng không hiểu sao bản thân lại phản ứng như vậy nữa. Dù chỉ là bèo nước gặp nhau, người thiếu niên trước mắt này lại cho gã một loại cảm giác như thân nhân chí cốt, quen biết đã lâu, khiến gã chỉ muốn thổ lộ hết những u uất trong lòng mình cho hắn nghe.
Có lẽ đây chính là một loại tình… hữu nghị sét đánh.
Như muốn nói sang chuyện khác cho bớt phần lúng túng, Công Dương Dã vội đưa cái răng nanh của Song Vĩ Hổ ra trước mặt Tiêu Động. – “Tiêu đạo hữu, trả lại cho ngươi.”
“Hửm?” – Tiêu Động nhìn cái răng nanh trong tay gã, hắn chợt lắc đầu. – “Ta không thích nó nên mới tiện tay ném đi a. Nếu Công Dương đạo hữu ngươi thích thì cứ lấy, dù sao ta cũng chẳng cần.” – Thân là Tiêu gia đại thiếu, dù không giàu nứt đố đổ vách như công chúa hoàng tộc nhưng tài sản của hắn cũng có thể gọi là phong phú, sao lại để ý một món đồ nhỏ.
Ừm, thật ra thì Tiêu Động cũng chả phải kẻ ra tay hào phóng gì cam, từ hành động nhặt xác từng con yêu thú Nhất Giai đã thể hiện rõ điều này, hắn có lẽ chỉ keo kiệt thua mỗi một tên chưởng quỹ gian ác và một con mèo béo ú nào đó. Lúc này, hắn chẳng qua là thấy Công Dương Dã có vẻ nghèo khổ, cùng là kẻ lưu lạc chân trời với nhau, hắn cũng muốn giúp đỡ một chút.
Vì cố kị mặt mũi của Công Dương Dã, ngoài mặt Tiêu Động nói là không cần, thực chất là có ý ngầm tặng cái răng nanh này cho gã, giúp đỡ gã trang trải phần nào.
Công Dương Dã không biết chuyện này, và gã cũng không thích vô công thụ lộc. – “Như vậy sao được! Tiêu đạo hữu, ngươi vẫn nên lấy nó về thì hơn.” – Giọng của gã cao lên một chút, thái độ kiên quyết chối từ.
‘Mẹ kiếp, rõ dở hơi mà.’ – Tiêu Động trợn mắt thầm mắng, sau đó xoay người, im lặng phất tay như muốn chào từ biệt.
Hắn vừa đi được ba bước…
Bộp!
“Tiêu đạo hữu, ngươi để quên đồ vật!” – Công Dương Dã chạy tới, kéo lấy bắp tay của hắn.
Tiêu Động nhướng mày. – ‘Lực tay mạnh như vậy? Không lẽ hắn cũng tu tập công pháp luyện thể?’ – Hắn quay người lại, gạt tay một cái như muốn thử xem bản lĩnh của Công Dương Dã ra sao.
Đáng tiếc, ngoài ý liệu của hắn, Công Dương Dã té lăn ra đất cái một, trông rất là yếu ớt, vô lực.
Trên mặt Tiêu Động hiện lên vẻ kinh ngạc. – ‘Quái! Sao lại yếu như vậy?’ – Hắn trông kĩ lại Công Dương Dã một lần, phát hiện tên đồng chí này toàn thân gầy yếu, chỉ có đôi bàn tay là tráng kiện cực kì.
Tiêu Động càng kinh ngạc hơn trước. – ‘Quái càng thêm quái! Không lẽ công pháp luyện thể của hắn chỉ tập trung luyện song thủ, bỏ qua phần thân thể khác? Như vậy có ích lợi gì?’ – Hắn cảm thấy cách luyện thể như vậy quá kì dị đi, văn sở vị văn, mới thấy lần đầu.
Tiêu Động không biết là ở các thế giới Võ Đạo, cách tu luyện như vậy rất ư là bình thường a. Ví dụ đơn cử là Thiết Sa Chưởng và Nhất Chỉ Thiền, chắc ai cũng biết rồi.
Tất nhiên là Công Dương Dã không biết cách tu hành Võ Đạo rồi, hắn có một đôi tay như vậy là nhờ ngày ngày chăm chỉ luyện khí, cầm búa đánh thép, tôi luyện vật liệu mà ra thôi.
“Đúng là quái nhân.” – Lẩm bẩm một câu, Tiêu Động cúi người kéo Công Dương Dã đứng dậy. Sau đó mới nói. – “Ta đã bảo là không cần rồi, nếu Công Dương đạo hữu ngươi ghét bỏ nó thì cứ vứt đi cũng được.” – Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Bộp!
Công Dương Dã giữ hắn lại lần nữa. – “Thứ quý trọng như vậy, sao lại có thể vứt đi? Đạo hữu, đồ của ngươi thì ngươi nên giữ lấy.” – Gã dúi cái răng nanh vào tay Tiêu Động.
‘Muốn làm từ thiện thật khó như vậy sao?’ – Tiêu Động thầm thở dài, sau đó nảy ra một chủ ý khác, hắn liền nhét lại đồ vật vào tay Công Dương Dã, giành nói trước để chặn họng gã. – “Này nhé, nghe nói ngươi là một Luyện Khí Sư đúng không? Được rồi, cái răng này ta muốn nhờ ngươi làm cho ta một món Pháp Khí vừa tay, ngươi thấy thế nào? Ta có thể trả công trước cho ngươi.” – Đây là chủ ý mà hắn mới nghĩ ra.
Vừa dứt lời, hắn giựt luôn cái túi trữ vật của tên học đồ còn đang nằm bất tỉnh trên đất, chuyển một số linh thạch từ trong nhẫn trữ vật của mình sang, định đưa cho Công Dương Dã.
“Nhưng mà ta hiện giờ…” – Công Dương Dã càng thêm lúng lúng, gã lúc này chạm đâu hư đó, nói gì đến luyện khí.
Còn chưa kịp giải thích cho Tiêu Động nghe, một giọng nói chói tai đã vang lên giành trước gã. – “Luyện Khí Sư? Thứ phế vật như hắn có tư cách gì xưng là Luyện Khí Sư? Tiểu tử, ngươi đừng nói bậy nói bạ làm hạ thấp thân phận của Luyện Khí Sư chân chính như ta!” – Lý Bách Luyện đã xuất hiện trước cửa Bách Luyện Trai rồi.
Chờ lâu chẳng thấy tên học đồ trở về báo cáo, lão bèn phải đi ra xem thử thì thấy hắn đã nằm bẹp trên đất không rõ sống chết, đồng thời nghe được đối thoại của hai gã thiếu niên kia, liền phản bác, biểu hiện rõ thái độ khinh miệt.
Cảm nhận được tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ từ lão, Tiêu Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay cứu đại thiếu gia rồi.
“Phế vật?” – Công Dương Dã còn chưa nói gì thì Tiêu Động đã lên tiếng trước rồi, ánh mắt nhìn Lý Bách Luyện rất là thiếu thiện cảm.
Tên Lý đại sư này cũng là tay già đời, lão hơi liếc về phía Tiêu Diệp và Tiêu Minh ở phía xa, sau đó mới nhìn đến Tiêu Động. – “Không phải phế vật thì là gì? Đến chiết xuất vật liệu cũng không làm được, phải gọi là phế vật trong phế vật.” – Lão khinh thường nhìn Công Dương Dã một cái, sau đó lại nói với Tiêu Động. – “Lại nói, vị thiếu gia này, học đồ của lão phu là do ngươi đánh đi? Không phải ngươi cần cho ta một câu giải thích hay sao?”
Tiêu Động nghe hết phế vật này đến phế vật khác, lửa giận lại dâng cao, nhưng không cảm nhận được sâu cạn của Lý Bách Luyện, hắn cũng không dám hò hét đòi dạy dỗ, chỉ có thể híp mắt nhìn lão. – “Hắn muốn ra tay giết người vô tội, ta tất nhiên là phải ngăn cản. Ngươi thấy ta giải thích như vậy được chứ?”
“Vô tội? Khặc khặc.” – Lý Bách Luyện há mồm cười như nghe được chuyện hài hước nhất trên đời này. Lão sâu sắc nhìn Tiêu Động một cái, lắc đầu nói ra. – “Ngươi có điều không biết, tên phế vật này đã làm hỏng tài liệu của lão phu, cũng không có khả năng đền. Vậy thì hắn chính là có tội, lão phu lấy mạng hắn trả nợ là thiên kinh địa nghĩa, ngươi xem có đúng không?”
“Lão!” – Tiêu Động trợn trừng mắt, chỉ tay thẳng mặt Lý Bách Luyện, nhận lại chỉ là một nụ cười thản nhiên của lão.
Công Dương Dã thấy hắn có vẻ xung động, vội giữ tay hắn lại. – “Tiêu đạo hữu, đa tạ ngươi ra tay cứu mạng, nhưng mà chuyện này ngươi không nên nhúng tay nữa thì hơn. Lý đại sư nói đúng, ta đã làm hỏng vật liệu của lão, không có gì đền lại, chỉ có cái mạng này thôi.” – Gã là không muốn liên lụy Tiêu Động a, dúi răng nanh con Song Vĩ Hổ lại vào tay hắn.
Lý Bách Luyện nghe vậy, cười mỉa một cái.
“Ngươi!” – Lần này thì Tiêu Động trừng mắt giận dữ nhìn Công Dương Dã, không hiểu nổi tại sao tên này lại muốn tìm chết. Nhìn về phía Tiêu Diệp và Tiêu Minh, hắn biết là hai ngươi chỉ có nghĩa vụ bảo vệ hắn thôi a, sống chết của Công Dương Dã chả liên quan gì đến bọn họ, chuyện này hắn phải tự giải quyết.
‘Mẹ kiếp! Tiêu Động ta đúng là bị điên mà, lo chuyện bao đồng tới nghiện.’ – Căm tức nhìn Lý Bách Luyện, lại phẫn nộ liếc Công Dương Dã, sau đó đau lòng ngó nhẫn trữ vật của mình, Tiêu Động đỏ mắt gầm lên.
“Ta đền dùm hắn! Vậy được chưa?”
Trong giấc mơ ấy, gã là một tên nô tài, vì làm vỡ chiếc bình quý của chủ nhân mà bị loạn côn đánh tới chết.
Khung cảnh trước mắt trở nên chập chờn hơn bao giờ hết, gục xuống đất, gã tưởng rằng bản thân sắp chết rồi.
Công Dương gia xem như đoạn tử tuyệt tôn, Công Dương Chú Tạo Thuật sẽ chẳng có ngày tái hiện huy hoàng.
Ánh mắt gã càng lúc càng mơ hồ, tưởng chừng như sắp chìm sâu vào bóng tối thì một luồng ánh sáng bé nhỏ chợt xuất hiện, càng lúc càng lớn hơn, lấn át hết thảy hắc ám.
Đó là một ngọn lửa.
Ác mộng vỡ tan tành, lắc đầu một cái để lấy lại tỉnh táo, Công Dương Dã chống hai tay xuống đất rồi tự nâng người dậy, xua tan ảo giác của mình. Trước mặt của gã, thứ đầu tiên mà gã nhìn thấy, chính là một thiếu niên, chính xác hơn là gương mặt của một thiếu niên.
Gương mặt ấy nhìn qua còn có một chút sự non nớt, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa vẻ khắc khổ không hợp với tuổi, trên miệng mang theo nụ cười hờ hững, đôi chân mày hơi nhíu lại, hai con ngươi mở lớn, trong suốt, linh động, bên trong như có hai ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt đang hừng hực thiêu đốt.
Đôi mắt ấy khác biệt với tất cả những ánh mắt mà Công Dương Dã đã từng nhận được.
Không có coi rẻ, không có nhục mạ, không có tiếc nuối, không có thương hại.
Cũng không có kỳ vọng, đó chỉ là một đôi mắt mang theo sự đồng cảm, một cái nhìn bình đẳng giữa người với người, như tri âm tìm thấy được nhau, không dư thừa ác cảm, cũng không thiếu thốn thiện ý.
Dùng tay trái gỡ ra cái răng nanh cắm dưới đất, Công Dương Dã siết chặt nó trong lòng bàn tay. – ‘Là người này đã cứu ta sao?’ – Trong khoảnh khắc này, gương mặt của người thiếu niên trước mắt đã in sâu vào trong trí óc gã, đến chết khó quên.
‘Nếu có ngày Công Dương Dã ta công thành danh toại, chắc chắn dùng gấp trăm ngàn lần báo đáp lại ân nghĩa ngày hôm nay.’ – Gã tự thề với lòng mình, có thêm một mục tiêu để phấn đấu.
Công Dương Dã chỉ nói lời ấy ở trong lòng, những gì chưa thể thực hiện được, có thốt ra cũng chỉ là lời sáo rỗng, vô giá trị. Từ sau lần mạnh miệng trước Công Thâu Kính, gã đã trưởng thành hơn rồi.
Tiêu Động không biết chỉ trong khoảnh khắc mà vị đồng chí cùng cảnh ngộ này với hắn lại có nhiều ý nghĩ như vậy. Thấy gã có vẻ còn thất thần, hắn bao dung nở một nụ cười càng thêm xán lạn. – “Ta gọi Tiêu Động, ngươi tên là gì?” – Bàn tay của hắn vẫn chìa ra trước mặt Công Dương Dã.
Công Dương Dã vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhìn bàn tay của Tiêu Động, trong đầu gã chợt xuất hiện một ý nghĩ khác. – ‘Hắn là muốn lấy lại răng nanh của Song Vĩ Hổ sao? Cũng phải, dựa theo kích cỡ này thì nó phải là răng của một con Song Vĩ Hổ Nhất Giai đỉnh phong, giá trị không nhỏ.’ – Quả nhiên là vua lý thuyết, vừa sờ qua liền biết đồ vật trong tay có xuất xứ thế nào, giá trị ra sao.
Thế là gã đưa cái răng nanh lên. – “Thật có lỗi, Tiêu đạo hữu. Xin trả lại cho ngươi, cảm tạ ngươi đã cứu ta khỏi chết!” – Gã vừa nói, vừa chống tay phải xuống muốn đứng dậy.
Bộp!
Tiêu Động gạt tay trái của Công Dương Dã ra, kéo lấy tay phải của gã, nâng gã dậy. – “Đạo hữu, đầu óc của ngươi dùng không được tốt lắm nha. Lần thứ ba rồi này, ngươi tên là gì?” – Hắn có chút bó tay hết cách trước phản ứng chẳng đâu ra đâu của tên này, giọng nói nghe có vẻ hơi cáu một tí.
‘Không phải muốn đòi lại sao?’ – Công Dương Dã lúc này mới tỉnh hồn, vội đáp lại. – “A, ta tên Công Dương Dã, năm nay mười bảy tuổi, là một tên Hoàng Cấp Luyện Khí… à không, đã từng là Hoàng Cấp Luyện Khí Sư có thể chế tạo Pháp Khí Trung Phẩm. Phụ mẫu của ta đều mất sớm, ta sống nương tựa vào tổ gia gia Công Dương Minh, ngài rất yêu thương ta, nhưng ngài đã không còn trên trần thế nữa rồi. Ta hiện đang… Ứm, ứm!”
“DỪNG!” – Tiêu Động gầm nhẹ, một tay vỗ trán, ôm mặt, một tay bịt lấy mồm của Công Dương Dã. Dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn tên đồng chí trước mặt, hắn trầm giọng bảo. – “Công Dương đạo hữu, ngươi chỉ cần xưng tên là được a, ta cũng không phải đang tra khẩu cung của ngươi.”
“Ứm, ứm!” – Công Dương Dã gật đầu lia lịa.
Tiêu Động suýt thì quên là mình còn đang bịt mịt gã, hắn vội thu tay lại. – “Ngại quá, ta quên.” – Xin lỗi một câu, sau đó hắn bất động thanh sắc lén dùng tay chà vào quần.
Công Dương Dã xua tay nói. – “Không có gì, không có gì.” – Gã cũng không hiểu sao bản thân lại phản ứng như vậy nữa. Dù chỉ là bèo nước gặp nhau, người thiếu niên trước mắt này lại cho gã một loại cảm giác như thân nhân chí cốt, quen biết đã lâu, khiến gã chỉ muốn thổ lộ hết những u uất trong lòng mình cho hắn nghe.
Có lẽ đây chính là một loại tình… hữu nghị sét đánh.
Như muốn nói sang chuyện khác cho bớt phần lúng túng, Công Dương Dã vội đưa cái răng nanh của Song Vĩ Hổ ra trước mặt Tiêu Động. – “Tiêu đạo hữu, trả lại cho ngươi.”
“Hửm?” – Tiêu Động nhìn cái răng nanh trong tay gã, hắn chợt lắc đầu. – “Ta không thích nó nên mới tiện tay ném đi a. Nếu Công Dương đạo hữu ngươi thích thì cứ lấy, dù sao ta cũng chẳng cần.” – Thân là Tiêu gia đại thiếu, dù không giàu nứt đố đổ vách như công chúa hoàng tộc nhưng tài sản của hắn cũng có thể gọi là phong phú, sao lại để ý một món đồ nhỏ.
Ừm, thật ra thì Tiêu Động cũng chả phải kẻ ra tay hào phóng gì cam, từ hành động nhặt xác từng con yêu thú Nhất Giai đã thể hiện rõ điều này, hắn có lẽ chỉ keo kiệt thua mỗi một tên chưởng quỹ gian ác và một con mèo béo ú nào đó. Lúc này, hắn chẳng qua là thấy Công Dương Dã có vẻ nghèo khổ, cùng là kẻ lưu lạc chân trời với nhau, hắn cũng muốn giúp đỡ một chút.
Vì cố kị mặt mũi của Công Dương Dã, ngoài mặt Tiêu Động nói là không cần, thực chất là có ý ngầm tặng cái răng nanh này cho gã, giúp đỡ gã trang trải phần nào.
Công Dương Dã không biết chuyện này, và gã cũng không thích vô công thụ lộc. – “Như vậy sao được! Tiêu đạo hữu, ngươi vẫn nên lấy nó về thì hơn.” – Giọng của gã cao lên một chút, thái độ kiên quyết chối từ.
‘Mẹ kiếp, rõ dở hơi mà.’ – Tiêu Động trợn mắt thầm mắng, sau đó xoay người, im lặng phất tay như muốn chào từ biệt.
Hắn vừa đi được ba bước…
Bộp!
“Tiêu đạo hữu, ngươi để quên đồ vật!” – Công Dương Dã chạy tới, kéo lấy bắp tay của hắn.
Tiêu Động nhướng mày. – ‘Lực tay mạnh như vậy? Không lẽ hắn cũng tu tập công pháp luyện thể?’ – Hắn quay người lại, gạt tay một cái như muốn thử xem bản lĩnh của Công Dương Dã ra sao.
Đáng tiếc, ngoài ý liệu của hắn, Công Dương Dã té lăn ra đất cái một, trông rất là yếu ớt, vô lực.
Trên mặt Tiêu Động hiện lên vẻ kinh ngạc. – ‘Quái! Sao lại yếu như vậy?’ – Hắn trông kĩ lại Công Dương Dã một lần, phát hiện tên đồng chí này toàn thân gầy yếu, chỉ có đôi bàn tay là tráng kiện cực kì.
Tiêu Động càng kinh ngạc hơn trước. – ‘Quái càng thêm quái! Không lẽ công pháp luyện thể của hắn chỉ tập trung luyện song thủ, bỏ qua phần thân thể khác? Như vậy có ích lợi gì?’ – Hắn cảm thấy cách luyện thể như vậy quá kì dị đi, văn sở vị văn, mới thấy lần đầu.
Tiêu Động không biết là ở các thế giới Võ Đạo, cách tu luyện như vậy rất ư là bình thường a. Ví dụ đơn cử là Thiết Sa Chưởng và Nhất Chỉ Thiền, chắc ai cũng biết rồi.
Tất nhiên là Công Dương Dã không biết cách tu hành Võ Đạo rồi, hắn có một đôi tay như vậy là nhờ ngày ngày chăm chỉ luyện khí, cầm búa đánh thép, tôi luyện vật liệu mà ra thôi.
“Đúng là quái nhân.” – Lẩm bẩm một câu, Tiêu Động cúi người kéo Công Dương Dã đứng dậy. Sau đó mới nói. – “Ta đã bảo là không cần rồi, nếu Công Dương đạo hữu ngươi ghét bỏ nó thì cứ vứt đi cũng được.” – Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Bộp!
Công Dương Dã giữ hắn lại lần nữa. – “Thứ quý trọng như vậy, sao lại có thể vứt đi? Đạo hữu, đồ của ngươi thì ngươi nên giữ lấy.” – Gã dúi cái răng nanh vào tay Tiêu Động.
‘Muốn làm từ thiện thật khó như vậy sao?’ – Tiêu Động thầm thở dài, sau đó nảy ra một chủ ý khác, hắn liền nhét lại đồ vật vào tay Công Dương Dã, giành nói trước để chặn họng gã. – “Này nhé, nghe nói ngươi là một Luyện Khí Sư đúng không? Được rồi, cái răng này ta muốn nhờ ngươi làm cho ta một món Pháp Khí vừa tay, ngươi thấy thế nào? Ta có thể trả công trước cho ngươi.” – Đây là chủ ý mà hắn mới nghĩ ra.
Vừa dứt lời, hắn giựt luôn cái túi trữ vật của tên học đồ còn đang nằm bất tỉnh trên đất, chuyển một số linh thạch từ trong nhẫn trữ vật của mình sang, định đưa cho Công Dương Dã.
“Nhưng mà ta hiện giờ…” – Công Dương Dã càng thêm lúng lúng, gã lúc này chạm đâu hư đó, nói gì đến luyện khí.
Còn chưa kịp giải thích cho Tiêu Động nghe, một giọng nói chói tai đã vang lên giành trước gã. – “Luyện Khí Sư? Thứ phế vật như hắn có tư cách gì xưng là Luyện Khí Sư? Tiểu tử, ngươi đừng nói bậy nói bạ làm hạ thấp thân phận của Luyện Khí Sư chân chính như ta!” – Lý Bách Luyện đã xuất hiện trước cửa Bách Luyện Trai rồi.
Chờ lâu chẳng thấy tên học đồ trở về báo cáo, lão bèn phải đi ra xem thử thì thấy hắn đã nằm bẹp trên đất không rõ sống chết, đồng thời nghe được đối thoại của hai gã thiếu niên kia, liền phản bác, biểu hiện rõ thái độ khinh miệt.
Cảm nhận được tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ từ lão, Tiêu Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay cứu đại thiếu gia rồi.
“Phế vật?” – Công Dương Dã còn chưa nói gì thì Tiêu Động đã lên tiếng trước rồi, ánh mắt nhìn Lý Bách Luyện rất là thiếu thiện cảm.
Tên Lý đại sư này cũng là tay già đời, lão hơi liếc về phía Tiêu Diệp và Tiêu Minh ở phía xa, sau đó mới nhìn đến Tiêu Động. – “Không phải phế vật thì là gì? Đến chiết xuất vật liệu cũng không làm được, phải gọi là phế vật trong phế vật.” – Lão khinh thường nhìn Công Dương Dã một cái, sau đó lại nói với Tiêu Động. – “Lại nói, vị thiếu gia này, học đồ của lão phu là do ngươi đánh đi? Không phải ngươi cần cho ta một câu giải thích hay sao?”
Tiêu Động nghe hết phế vật này đến phế vật khác, lửa giận lại dâng cao, nhưng không cảm nhận được sâu cạn của Lý Bách Luyện, hắn cũng không dám hò hét đòi dạy dỗ, chỉ có thể híp mắt nhìn lão. – “Hắn muốn ra tay giết người vô tội, ta tất nhiên là phải ngăn cản. Ngươi thấy ta giải thích như vậy được chứ?”
“Vô tội? Khặc khặc.” – Lý Bách Luyện há mồm cười như nghe được chuyện hài hước nhất trên đời này. Lão sâu sắc nhìn Tiêu Động một cái, lắc đầu nói ra. – “Ngươi có điều không biết, tên phế vật này đã làm hỏng tài liệu của lão phu, cũng không có khả năng đền. Vậy thì hắn chính là có tội, lão phu lấy mạng hắn trả nợ là thiên kinh địa nghĩa, ngươi xem có đúng không?”
“Lão!” – Tiêu Động trợn trừng mắt, chỉ tay thẳng mặt Lý Bách Luyện, nhận lại chỉ là một nụ cười thản nhiên của lão.
Công Dương Dã thấy hắn có vẻ xung động, vội giữ tay hắn lại. – “Tiêu đạo hữu, đa tạ ngươi ra tay cứu mạng, nhưng mà chuyện này ngươi không nên nhúng tay nữa thì hơn. Lý đại sư nói đúng, ta đã làm hỏng vật liệu của lão, không có gì đền lại, chỉ có cái mạng này thôi.” – Gã là không muốn liên lụy Tiêu Động a, dúi răng nanh con Song Vĩ Hổ lại vào tay hắn.
Lý Bách Luyện nghe vậy, cười mỉa một cái.
“Ngươi!” – Lần này thì Tiêu Động trừng mắt giận dữ nhìn Công Dương Dã, không hiểu nổi tại sao tên này lại muốn tìm chết. Nhìn về phía Tiêu Diệp và Tiêu Minh, hắn biết là hai ngươi chỉ có nghĩa vụ bảo vệ hắn thôi a, sống chết của Công Dương Dã chả liên quan gì đến bọn họ, chuyện này hắn phải tự giải quyết.
‘Mẹ kiếp! Tiêu Động ta đúng là bị điên mà, lo chuyện bao đồng tới nghiện.’ – Căm tức nhìn Lý Bách Luyện, lại phẫn nộ liếc Công Dương Dã, sau đó đau lòng ngó nhẫn trữ vật của mình, Tiêu Động đỏ mắt gầm lên.
“Ta đền dùm hắn! Vậy được chưa?”