Bảo Khoáng Nhị Phẩm Tinh Vân Thiết, giá thị trường một cân giao động từ tám vạn đến tám vạn năm Linh Thạch Hạ Phẩm, Lý Bách Luyện cũng không há mồm sư tử, đòi Tiêu Động trả tám vạn hai cho một cân.
Công Dương Dã làm hỏng hết thảy năm cân Tinh Vân Thiết, vị chi ra là Tiêu Động phải đền giúp hắn bốn mươi một vạn Linh Thạch Hạ Phẩm. Đối với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có cơ hội hôi của ở bãi đổ nát chỗ Vạn Năng Thương Hội, đó là một con số khổng lồ, là gia tài nửa đời người.
Trước đây, con số ấy đối Công Dương Dã chả tính là gì, có Huyền Cấp Luyện Khí Đại Sư Công Dương Minh làm chỗ dựa, linh thạch trong mắt gã chả khác gì sỏi đá, quơ tay một cái là có cả nắm. Nhưng ai biết vận đổi sao dời, giờ đây có bán gã đi cũng chẳng bù nổi bốn mươi mốt vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.
Hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Động, Công Dương Dã lắc đầu buồn bã, khàn giọng nói với hắn. – “Tiêu đạo hữu, chúng ta bèo nước gặp nhau. Ngươi làm đến thế này đã là nhân nghĩa cao thượng, không cần phải vì ta…”
Bụp!
Công Dương Dã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Buông ra nắm đấm, trên mặt Tiêu Động hiện lên vẻ sảng khoái cực kì, như vừa mới khỏi chứng táo bón. – ‘Cha nhà nó! Bổn thiếu gia nhịn được ngươi đến lúc này, phải nói là sự kiên nhẫn của ta đã vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại rồi.’
Phun ra một ngụm trọc khí, dưới ánh mắt quái dị của Lý Bách Luyện, Tiêu Động lôi ra một đống đồ vật từ trong nhẫn trữ vật, có một ít linh thạch, còn lại đa phần là thi thể, da dẻ, các bộ phận của yêu thú, chất lên cao như một ngọn núi nhỏ.
“Được rồi, lão già. Bổn thiếu gia cũng không có nhiều linh thạch trong người, lão xem mấy thứ này định giá được bao nhiêu, thu lấy hộ ta. Tốt nhất là đừng có giở trò gì đây, hai người kia cũng không phải đứng chơi đâu.” – Hắn biết lão đã để ý thấy Tiêu Minh và Tiêu Diệp, nên dùng ngón tay cái chỉ ra sau lưng để đe dọa lão.
‘Lại dùng đồ vật thế linh thạch? Hừ, từ ngày cái Vạn Năng Thương Hội kia xuất hiện, mọi thứ cứ rối loạn cả lên.’ – Lý Bách Luyện thầm rủa ở trong lòng, mặc cho việc lão cũng từng ghé qua cửa tiệm nhỏ để cầu bảo a.
Tất nhiên, ngoài mặt lão vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn của một người làm ăn. – “Thiếu gia ngươi cứ yên tâm, Bách Luyện Trai của lão phu là cửa hàng uy tín, sao lại có chuyện giở trò gì ở đây? Giá thị trường, giá thị trường, bảo đảm là giá tốt nhất cho ngươi!” - Ừm, chỉ là lão không nói giá cả của thị trường gần đây cũng tuột thê thảm vì một tên gian thương nào đó gây ra.
“Coi như lão biết điều.” – Tiêu Động bĩu môi.
“Hà hà.” – Lý Bách Luyện chỉ cười không nói, bắt đầu kiểm kê đồ vật.
“Một bộ da Huyết Ban Báo, Nhất Giai Trung Kỳ, ba nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Thi thể Tam Đầu Thảo Xà, Nhất Giai Trung Kỳ, năm nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Gai lưng Độc Thứ Ma Lang, Nhất Giai Hậu Kỳ, một vạn tám nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Răng nanh Hấp Huyết Dã Trư, Nhất Giai Hậu Kỳ,…”
“Thi thể Thiết Dực Ưng, Nhất Giai Trung Kỳ,…”
“Túi độc Hắc Giáp Thiềm Thừ,…”
…
Hai mắt Công Dương Dã nhập nhằng, cảm thấy đầu óc choáng váng, cái mũi có vẻ hơi nhức nhối. Hình như vừa rồi có cái gì đó bay vào mặt gã, giống như là một viên đá tảng chọi thẳng tới, khiến gã không kịp ú ớ gì đã lăn đùng ra đất.
Vỗ nhẹ vào đầu mình một chút, gã nhớ ra cái gì đập vô mặt mình rồi, không phải đá tảng gì hết, đó là một nắm đấm, nắm đấm của Tiêu Động, người duy nhất đối tốt với gã sau khi tổ gia gia Công Dương Minh tử nạn vì thiên kiếp.
‘Tại sao hắn lại đấm ta?’ – Công Dương Dã có chút mờ mịt, gã vẫn chưa biết mình làm sai chuyện gì.
“Một bộ da Song Vĩ Hổ, Nhất giai đỉnh phong, giá năm vạn Linh Thạch Hạ Phẩm. Vị thiếu gia này, đủ bốn mươi mốt vạn Linh Thạch Hạ Phẩm rồi a.”
Chợt, gã nghe được âm thanh này, đây chính là giọng nói của vị Lý đại sư vừa muốn lấy mạng gã lúc nãy, lập tức hiểu ra là Tiêu Động đã thay mình đền linh thạch rồi. Công Dương Dã vội đứng dậy, há mồm định nói gì với Tiêu Động thì đột ngột tắt tiếng, nắm đấm của hắn đã được giơ ra trước mặt gã.
Công Dương Dã chỉ có thể nhỏ giọng nói lời cảm kích. – “Đại ân đại đức của Tiêu đạo hữu, ta thật không biết lấy gì báo đáp.”
Tiêu Động liếc gã, kéo lấy tay gã, nhét lại cái răng nanh Song Vĩ Hổ vào trong tay của gã. – “Giúp ta chế tạo một món Pháp Khí vừa tay là được.”
Công Dương Dã nhận lấy, giữ chặt nó ở trong tay. – “Ta nhất định sẽ làm được.” – Gã gật đầu vô cùng kiên định.
Lý Bách Luyện thu lấy đồ vật vào trong nhẫn trữ vật của mình, nghe được câu này của gã, lão phì cười. – “Ha ha, vị thiếu gia này, ngươi nếu muốn luyện chế pháp bảo gì đó thì có thể nhờ Bách Luyện Trai của lão phu a, bảo đảm để ngươi hài lòng như ý. Còn tên phế vật này… Thứ lỗi lão phu nói thẳng, hắn sống trên đời chỉ tổ chật đất thôi a. Phế vật, lão phu đã gặp nhiều, nhưng còn chưa gặp thứ phế vật nào phế được như hắn.” – Lão nói xong còn lắc đầu than thở như gặp phải thứ gì đó quái dị nhất trên đời.
Liên hoàn phế vật.
Rốp! Rốp!
Tiêu Động bóp chặt hai nắm đấm, trong mắt chứa đầy hỏa khí, trên trán nổi lên gân xanh. Nhưng hắn biết, hắn cần phải nhịn lại, lão già này không phải là hắn lúc này có thể đối phó được.
“Lão cứ…” – Đang định nói mấy câu hăm dọa, hắn đột nhiên lại bị Công Dương Dã kéo lại, lắc đầu tỏ ý bảo thôi.
Lý Bách Luyện thấy thế lại thêm càn rỡ mà cười. – “Khặc, phế vật nhà ngươi có lẽ biết thân biết phận của mình rồi chứ gì, đáng tiếc, đáng tiếc a… Hà hà.”
“Lý đại sư!” – Công Dương Dã gầm nhẹ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Lý Bách Luyện. – “Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Tiêu Động cảm giác được, hình như lời kịch của hắn vừa bị ai đó cướp đi rồi a.
Không để Lý Bách Luyện phản ứng, Công Dương Dã tiếp tục nói. – “Hôm nay ngươi khinh ta phế tài, ngày sau ta để ngươi với cao không nổi. Lý đại sư, ngươi có dám cược một trận với ta, ba năm sau, ngay tại nơi này, so một trận xem tài luyện khí của ai hơn ai? Ta thắng, chỉ cần ngươi tự hô to ba tiếng ‘ta là phế vật’ là được. Ngươi thắng, ta tùy ngươi xử trí. Ngươi có dám không?” – Từng chữ như từng nhát búa đánh xuống một thanh thép, vang lên chan chát.
Được rồi a, vừa bảo tên này trưởng thành, chưa được bao lâu lại bị gã đánh mặt. Vụ cá cược này, gã hoàn toàn không có cơ sở nào, tỉ lệ thắng gần như bằng con số không.
Nhưng Công Dương Dã cũng không phải mất hết lý trí, chỉ có thể nói là gã đã lên cơn điên, muốn làm như vậy để tự bức chính mình mình vào đường cùng, để ép bản thân càng thêm chú tâm vào việc tìm lại thiên phú luyện khí của mình.
Tiêu Động không biết suy nghĩ của gã, hắn chỉ cảm thấy vụ ước hẹn ba năm này thật có ý tứ. – ‘Sau này có cơ hội phải làm một trận cược như vậy mới được.’ – Hắn tự nhủ với lòng mình.
Lý Bách Luyện há hốc mồm nhìn Công Dương Dã, sau đó cười lên điên dại. – “Ha ha ha ha ha, ta không có nghe lầm chứ? Đừng nói ba năm, dù là ba mươi năm hay ba trăm... à không, ba trăm năm thì ngươi chết queo rồi, thứ phế vật nhà ngươi lấy gì sánh được với lão phu? Được lắm, trận cược này ta nhận rồi, cũng không cần ai làm chứng gì, ngươi muốn thực thi lúc nào cũng được.” – Lão tùy tiện đồng ý rồi, không xem là chuyện quan trọng gì.
“Như vậy sao được? Tiêu Diệp trưởng lão!” – Tiêu Động quay người lại gọi Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp lập tức xuất hiện ở chỗ hắn, cũng hiểu là hắn muốn gì. Không nói nhiều, y lạnh nhạt bảo. – “Tiêu Diệp ta làm chứng cho trận cá cược này, khi thời hạn đến, kẻ nào không xuất hiện ở đây tự động bị xử thua. Ta sẽ đích thân ra tay tìm kẻ đó về.” – Nói xong, y đánh hai luồng linh ấn lên người Công Dương Dã và Lý Bách Luyện, có tác dụng để theo dấu bọn họ.
‘Quả nhiên là cao thủ Kim Đan.’ – Lý Bách Luyện thầm than, sau đó liền nói. – “Vậy được, mọi chuyện đã xong. Lão phu cũng chống mắt lên xem phế vật nhà ngươi thay đổi được gì sau ba năm, ha ha.” – Lắc đầu cười một tiếng, lão chắp tay cúi chào Tiêu Diệp và Tiêu Minh rồi đi vào trong Bách Luyện Trai.
Thu hồi ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn bóng lưng của lão, Tiêu Động quay sang gõ đầu Công Dương Dã. – “Khá lắm a tiểu tử, ngươi thế mà nghĩ ra trò cá cược hay như vậy, để ta mở mang tầm mắt.”
Giơ tay ôm đầu, Công Dương Dã có chút căm tức nhìn hắn. – “Tiểu tử? Tiêu đạo hữu, ta và ngươi, chưa biết ai lớn hơn ai đâu.”
Tiêu Động giơ tay trái ra. – “Kẻ nào nắm đấm to hơn chính là lớn hơn, tiểu tử!”
“Được rồi, ta phục, ngươi là lớn.” – Công Dương Dã yểu xìu.
“Ha ha ha!” – Tiêu Động cười.
Công Dương Dã cũng cười, không chút gượng gạo, đau khổ.
Tình hữu nghị giữa các bậc nam nhi chính là đơn giản như vậy.
Tiêu Diệp im lặng.
‘Phế vật kết bạn phế vật, quả nhiên vật tụ theo loài.’ – Tiêu Minh nhìn cảnh này, sinh lòng khinh miệt.
Vậy là nhóm ba người của Tiêu gia phát triển thành bốn người, hai vị trưởng lão và hai tên… phế vật.
…
Mặt trời treo cao.
Công Dương Dã bị Tiêu Động chuốc say rồi, sau đó, hai người liền có một cuộc thổ lộ hoàn cảnh của mình.
“Tiêu Động huynh đệ, ngươi thế mà lại là thiên tài Trúc Cơ, đột nhiên rơi xuống Luyện Khí Tam Trọng, mãi cũng không thể đột phá được, linh khí hấp thu vào đều biến mất?”
“Công Dương tiểu tử, ngươi vậy mà vốn là thiên tài Luyện Khí Sư, đột nhiên mất đi thiên phú, mãi cũng không thể luyện khí được, chạm đâu hư đó?”
“Tiêu Động huynh đệ, ngươi thế mà từ thiên chi kiêu tử của Tiêu gia trở thành kẻ bị tộc nhân phỉ nhổ?”
“Công Dương tiểu tử, ngươi vậy mà từ đệ nhất thiên tài luyện khí của Thần Binh Các trở thành kẻ bị đuổi ra ngoài đường?”
“Tiêu Động huynh đệ, mặc cho bao người hoài nghi, biểu muội Hương Nhi của ngươi vẫn luôn hết mực tin tưởng ngươi?”
“Công Dương tiểu tử, mặc kệ tư chất ngươi kém cỏi, tổ gia gia… a phi, cái này không giống lắm!”
“Chúng ta có nên cắt máu ăn thề, kết nghĩa kim lan hay không?”
“Được lắm! Ta muốn làm lão đại. Công Dương tiểu tử, trợn mắt làm gì, ngươi dám có ý kiến?”
“…”
Trên con đường vắng, hai kẻ dở hai choàng vai bá cổ, chân hình chữ bát, xiêu xiêu vẹo vẹo mà vừa đi vừa chém gió, hai gương mặt lúc thì sầu khổ, lúc thì vui vẻ, không biết là đang khóc hay đang cười.
Công Dương Dã làm hỏng hết thảy năm cân Tinh Vân Thiết, vị chi ra là Tiêu Động phải đền giúp hắn bốn mươi một vạn Linh Thạch Hạ Phẩm. Đối với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có cơ hội hôi của ở bãi đổ nát chỗ Vạn Năng Thương Hội, đó là một con số khổng lồ, là gia tài nửa đời người.
Trước đây, con số ấy đối Công Dương Dã chả tính là gì, có Huyền Cấp Luyện Khí Đại Sư Công Dương Minh làm chỗ dựa, linh thạch trong mắt gã chả khác gì sỏi đá, quơ tay một cái là có cả nắm. Nhưng ai biết vận đổi sao dời, giờ đây có bán gã đi cũng chẳng bù nổi bốn mươi mốt vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.
Hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Động, Công Dương Dã lắc đầu buồn bã, khàn giọng nói với hắn. – “Tiêu đạo hữu, chúng ta bèo nước gặp nhau. Ngươi làm đến thế này đã là nhân nghĩa cao thượng, không cần phải vì ta…”
Bụp!
Công Dương Dã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Buông ra nắm đấm, trên mặt Tiêu Động hiện lên vẻ sảng khoái cực kì, như vừa mới khỏi chứng táo bón. – ‘Cha nhà nó! Bổn thiếu gia nhịn được ngươi đến lúc này, phải nói là sự kiên nhẫn của ta đã vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại rồi.’
Phun ra một ngụm trọc khí, dưới ánh mắt quái dị của Lý Bách Luyện, Tiêu Động lôi ra một đống đồ vật từ trong nhẫn trữ vật, có một ít linh thạch, còn lại đa phần là thi thể, da dẻ, các bộ phận của yêu thú, chất lên cao như một ngọn núi nhỏ.
“Được rồi, lão già. Bổn thiếu gia cũng không có nhiều linh thạch trong người, lão xem mấy thứ này định giá được bao nhiêu, thu lấy hộ ta. Tốt nhất là đừng có giở trò gì đây, hai người kia cũng không phải đứng chơi đâu.” – Hắn biết lão đã để ý thấy Tiêu Minh và Tiêu Diệp, nên dùng ngón tay cái chỉ ra sau lưng để đe dọa lão.
‘Lại dùng đồ vật thế linh thạch? Hừ, từ ngày cái Vạn Năng Thương Hội kia xuất hiện, mọi thứ cứ rối loạn cả lên.’ – Lý Bách Luyện thầm rủa ở trong lòng, mặc cho việc lão cũng từng ghé qua cửa tiệm nhỏ để cầu bảo a.
Tất nhiên, ngoài mặt lão vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn của một người làm ăn. – “Thiếu gia ngươi cứ yên tâm, Bách Luyện Trai của lão phu là cửa hàng uy tín, sao lại có chuyện giở trò gì ở đây? Giá thị trường, giá thị trường, bảo đảm là giá tốt nhất cho ngươi!” - Ừm, chỉ là lão không nói giá cả của thị trường gần đây cũng tuột thê thảm vì một tên gian thương nào đó gây ra.
“Coi như lão biết điều.” – Tiêu Động bĩu môi.
“Hà hà.” – Lý Bách Luyện chỉ cười không nói, bắt đầu kiểm kê đồ vật.
“Một bộ da Huyết Ban Báo, Nhất Giai Trung Kỳ, ba nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Thi thể Tam Đầu Thảo Xà, Nhất Giai Trung Kỳ, năm nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Gai lưng Độc Thứ Ma Lang, Nhất Giai Hậu Kỳ, một vạn tám nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm.”
“Răng nanh Hấp Huyết Dã Trư, Nhất Giai Hậu Kỳ,…”
“Thi thể Thiết Dực Ưng, Nhất Giai Trung Kỳ,…”
“Túi độc Hắc Giáp Thiềm Thừ,…”
…
Hai mắt Công Dương Dã nhập nhằng, cảm thấy đầu óc choáng váng, cái mũi có vẻ hơi nhức nhối. Hình như vừa rồi có cái gì đó bay vào mặt gã, giống như là một viên đá tảng chọi thẳng tới, khiến gã không kịp ú ớ gì đã lăn đùng ra đất.
Vỗ nhẹ vào đầu mình một chút, gã nhớ ra cái gì đập vô mặt mình rồi, không phải đá tảng gì hết, đó là một nắm đấm, nắm đấm của Tiêu Động, người duy nhất đối tốt với gã sau khi tổ gia gia Công Dương Minh tử nạn vì thiên kiếp.
‘Tại sao hắn lại đấm ta?’ – Công Dương Dã có chút mờ mịt, gã vẫn chưa biết mình làm sai chuyện gì.
“Một bộ da Song Vĩ Hổ, Nhất giai đỉnh phong, giá năm vạn Linh Thạch Hạ Phẩm. Vị thiếu gia này, đủ bốn mươi mốt vạn Linh Thạch Hạ Phẩm rồi a.”
Chợt, gã nghe được âm thanh này, đây chính là giọng nói của vị Lý đại sư vừa muốn lấy mạng gã lúc nãy, lập tức hiểu ra là Tiêu Động đã thay mình đền linh thạch rồi. Công Dương Dã vội đứng dậy, há mồm định nói gì với Tiêu Động thì đột ngột tắt tiếng, nắm đấm của hắn đã được giơ ra trước mặt gã.
Công Dương Dã chỉ có thể nhỏ giọng nói lời cảm kích. – “Đại ân đại đức của Tiêu đạo hữu, ta thật không biết lấy gì báo đáp.”
Tiêu Động liếc gã, kéo lấy tay gã, nhét lại cái răng nanh Song Vĩ Hổ vào trong tay của gã. – “Giúp ta chế tạo một món Pháp Khí vừa tay là được.”
Công Dương Dã nhận lấy, giữ chặt nó ở trong tay. – “Ta nhất định sẽ làm được.” – Gã gật đầu vô cùng kiên định.
Lý Bách Luyện thu lấy đồ vật vào trong nhẫn trữ vật của mình, nghe được câu này của gã, lão phì cười. – “Ha ha, vị thiếu gia này, ngươi nếu muốn luyện chế pháp bảo gì đó thì có thể nhờ Bách Luyện Trai của lão phu a, bảo đảm để ngươi hài lòng như ý. Còn tên phế vật này… Thứ lỗi lão phu nói thẳng, hắn sống trên đời chỉ tổ chật đất thôi a. Phế vật, lão phu đã gặp nhiều, nhưng còn chưa gặp thứ phế vật nào phế được như hắn.” – Lão nói xong còn lắc đầu than thở như gặp phải thứ gì đó quái dị nhất trên đời.
Liên hoàn phế vật.
Rốp! Rốp!
Tiêu Động bóp chặt hai nắm đấm, trong mắt chứa đầy hỏa khí, trên trán nổi lên gân xanh. Nhưng hắn biết, hắn cần phải nhịn lại, lão già này không phải là hắn lúc này có thể đối phó được.
“Lão cứ…” – Đang định nói mấy câu hăm dọa, hắn đột nhiên lại bị Công Dương Dã kéo lại, lắc đầu tỏ ý bảo thôi.
Lý Bách Luyện thấy thế lại thêm càn rỡ mà cười. – “Khặc, phế vật nhà ngươi có lẽ biết thân biết phận của mình rồi chứ gì, đáng tiếc, đáng tiếc a… Hà hà.”
“Lý đại sư!” – Công Dương Dã gầm nhẹ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Lý Bách Luyện. – “Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Tiêu Động cảm giác được, hình như lời kịch của hắn vừa bị ai đó cướp đi rồi a.
Không để Lý Bách Luyện phản ứng, Công Dương Dã tiếp tục nói. – “Hôm nay ngươi khinh ta phế tài, ngày sau ta để ngươi với cao không nổi. Lý đại sư, ngươi có dám cược một trận với ta, ba năm sau, ngay tại nơi này, so một trận xem tài luyện khí của ai hơn ai? Ta thắng, chỉ cần ngươi tự hô to ba tiếng ‘ta là phế vật’ là được. Ngươi thắng, ta tùy ngươi xử trí. Ngươi có dám không?” – Từng chữ như từng nhát búa đánh xuống một thanh thép, vang lên chan chát.
Được rồi a, vừa bảo tên này trưởng thành, chưa được bao lâu lại bị gã đánh mặt. Vụ cá cược này, gã hoàn toàn không có cơ sở nào, tỉ lệ thắng gần như bằng con số không.
Nhưng Công Dương Dã cũng không phải mất hết lý trí, chỉ có thể nói là gã đã lên cơn điên, muốn làm như vậy để tự bức chính mình mình vào đường cùng, để ép bản thân càng thêm chú tâm vào việc tìm lại thiên phú luyện khí của mình.
Tiêu Động không biết suy nghĩ của gã, hắn chỉ cảm thấy vụ ước hẹn ba năm này thật có ý tứ. – ‘Sau này có cơ hội phải làm một trận cược như vậy mới được.’ – Hắn tự nhủ với lòng mình.
Lý Bách Luyện há hốc mồm nhìn Công Dương Dã, sau đó cười lên điên dại. – “Ha ha ha ha ha, ta không có nghe lầm chứ? Đừng nói ba năm, dù là ba mươi năm hay ba trăm... à không, ba trăm năm thì ngươi chết queo rồi, thứ phế vật nhà ngươi lấy gì sánh được với lão phu? Được lắm, trận cược này ta nhận rồi, cũng không cần ai làm chứng gì, ngươi muốn thực thi lúc nào cũng được.” – Lão tùy tiện đồng ý rồi, không xem là chuyện quan trọng gì.
“Như vậy sao được? Tiêu Diệp trưởng lão!” – Tiêu Động quay người lại gọi Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp lập tức xuất hiện ở chỗ hắn, cũng hiểu là hắn muốn gì. Không nói nhiều, y lạnh nhạt bảo. – “Tiêu Diệp ta làm chứng cho trận cá cược này, khi thời hạn đến, kẻ nào không xuất hiện ở đây tự động bị xử thua. Ta sẽ đích thân ra tay tìm kẻ đó về.” – Nói xong, y đánh hai luồng linh ấn lên người Công Dương Dã và Lý Bách Luyện, có tác dụng để theo dấu bọn họ.
‘Quả nhiên là cao thủ Kim Đan.’ – Lý Bách Luyện thầm than, sau đó liền nói. – “Vậy được, mọi chuyện đã xong. Lão phu cũng chống mắt lên xem phế vật nhà ngươi thay đổi được gì sau ba năm, ha ha.” – Lắc đầu cười một tiếng, lão chắp tay cúi chào Tiêu Diệp và Tiêu Minh rồi đi vào trong Bách Luyện Trai.
Thu hồi ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn bóng lưng của lão, Tiêu Động quay sang gõ đầu Công Dương Dã. – “Khá lắm a tiểu tử, ngươi thế mà nghĩ ra trò cá cược hay như vậy, để ta mở mang tầm mắt.”
Giơ tay ôm đầu, Công Dương Dã có chút căm tức nhìn hắn. – “Tiểu tử? Tiêu đạo hữu, ta và ngươi, chưa biết ai lớn hơn ai đâu.”
Tiêu Động giơ tay trái ra. – “Kẻ nào nắm đấm to hơn chính là lớn hơn, tiểu tử!”
“Được rồi, ta phục, ngươi là lớn.” – Công Dương Dã yểu xìu.
“Ha ha ha!” – Tiêu Động cười.
Công Dương Dã cũng cười, không chút gượng gạo, đau khổ.
Tình hữu nghị giữa các bậc nam nhi chính là đơn giản như vậy.
Tiêu Diệp im lặng.
‘Phế vật kết bạn phế vật, quả nhiên vật tụ theo loài.’ – Tiêu Minh nhìn cảnh này, sinh lòng khinh miệt.
Vậy là nhóm ba người của Tiêu gia phát triển thành bốn người, hai vị trưởng lão và hai tên… phế vật.
…
Mặt trời treo cao.
Công Dương Dã bị Tiêu Động chuốc say rồi, sau đó, hai người liền có một cuộc thổ lộ hoàn cảnh của mình.
“Tiêu Động huynh đệ, ngươi thế mà lại là thiên tài Trúc Cơ, đột nhiên rơi xuống Luyện Khí Tam Trọng, mãi cũng không thể đột phá được, linh khí hấp thu vào đều biến mất?”
“Công Dương tiểu tử, ngươi vậy mà vốn là thiên tài Luyện Khí Sư, đột nhiên mất đi thiên phú, mãi cũng không thể luyện khí được, chạm đâu hư đó?”
“Tiêu Động huynh đệ, ngươi thế mà từ thiên chi kiêu tử của Tiêu gia trở thành kẻ bị tộc nhân phỉ nhổ?”
“Công Dương tiểu tử, ngươi vậy mà từ đệ nhất thiên tài luyện khí của Thần Binh Các trở thành kẻ bị đuổi ra ngoài đường?”
“Tiêu Động huynh đệ, mặc cho bao người hoài nghi, biểu muội Hương Nhi của ngươi vẫn luôn hết mực tin tưởng ngươi?”
“Công Dương tiểu tử, mặc kệ tư chất ngươi kém cỏi, tổ gia gia… a phi, cái này không giống lắm!”
“Chúng ta có nên cắt máu ăn thề, kết nghĩa kim lan hay không?”
“Được lắm! Ta muốn làm lão đại. Công Dương tiểu tử, trợn mắt làm gì, ngươi dám có ý kiến?”
“…”
Trên con đường vắng, hai kẻ dở hai choàng vai bá cổ, chân hình chữ bát, xiêu xiêu vẹo vẹo mà vừa đi vừa chém gió, hai gương mặt lúc thì sầu khổ, lúc thì vui vẻ, không biết là đang khóc hay đang cười.