Hộc! Hộc!
Chống tay thở dốc, Phạm chưởng quỹ ngồi dậy, ngẩng mặt nhìn trời… Ặc, ngẩng mặt nhìn trần nhà, trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự không cam lòng.
‘Bản chưởng quỹ chịu thua, thế không được sao?’ – Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt long sòng sọc, trông như một con thú dữ.
Xèo, xèo!
Ngũ sắc quang hoàn tiêu tán, nhóm ba người Tiêu gia đứng sát lại với nhau, Tiêu Động cũng không quên lôi theo Công Dương Dã, cả bốn người cùng lùi về phía cửa, dùng ánh mắt muôn vàn phức tạp nhìn Phạm chưởng quỹ.
‘Hắn… hắn là bị tẩu hỏa nhập ma?’ – Tiêu Minh truyền âm cho Tiêu Diệp.
Kẻ sau lắc đầu, đầy cảnh giác nhìn về phía Phạm Hiên. – ‘Ta cũng không biết. Có thể… có thể Tiêu Động thật sự bị nguyền rủa, chưởng quỹ là bởi vì chạm đến cấm kỵ của của nó nên bị nguyền rủa phản phệ cũng nên.’ – Y nghĩ ra một câu giải thích hợp lý nhất cho mấy hành động điên khùng của Phạm chưởng quỹ.
Tiêu Minh nghe vậy, cũng cảm thấy là thật. – ‘Nơi đây thật sự không nên ở lâu, chúng ta nhanh rút đi thì hơn! Trở về tìm gia chủ, tìm cách giải quyết nguyền rủa này, bằng không gia tộc thật xong rồi.’ – Gã hoảng sợ truyền âm cho Tiêu Diệp, muốn về An Thổ Thành ngay bay giờ. Trước nguy cơ diệt tộc, mấy chuyện lén lút giữa gã với người kia chẳng đáng là gì.
‘Nhanh đi thôi.’ – Tiêu Minh quay người, Kim Đan xoay chuyển, pháp lực bộc phát, định cường thế đập phá cửa Vạn Năng Thương Hội để chạy ra ngoài.
Bùm!
Đáng tiếc, chả có tác dụng gì, chiếc cửa gỗ tưởng chừng mong manh ấy thế mà đến một vết xước cũng không có. Không tin tà, gã giở mọi thủ đoạn mà mình có ra để phá cửa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vẫn chẳng có tác dụng gì.
Tiêu Minh chịu thua, đành phải đổi sang biện pháp mềm dẻo. Gã nắm lấy một bên cửa, bắt đầu kéo nó ra.
Hâyyyy!
“Mau giúp ta một tay!” – Gã thét lên với Tiêu Diệp.
Người sau cũng đi qua bên cửa còn lại, bắt đầu dùng sức kéo. Nhưng dù y và Tiêu Minh có dùng đến sức của thập long thập tượng thì vẫn không thể nào kéo cửa ra được.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên. – “Này, phá hoại tài sản là phải đền đấy nhé!” – Phạm chưởng quỹ khẽ gào.
Tiêu Diệp và Tiêu Minh hết cả hồn, vội dừng tay lại, bốn con mắt vạn phần cảnh giác nhìn về phía Phạm Hiên, sợ hắn lại nổi cơn thần kinh như ban nãy.
Chỉ có Tiêu Động là còn bình tĩnh được đôi phần, một tay kẹp lấy đầu Công Dương Dã ở dưới nách, khẽ mở miệng gọi một tiếng. – “Chưởng quỹ?” – Thái độ rất là chừng mực, cẩn thận.
Nhìn ánh mắt quái dị vạn phần của ba gã tộc nhân Tiêu gia, Phạm chưởng quỹ chắp một tay ở sau lưng, một tay nâng Tụ Bảo Bồn, ánh mắt hời hợt, nở nụ cười nhạt như chưa có gì xảy ra. – “Phương thức tu luyện đặc thù mà thôi, chư vị không cần phải sợ hãi.” – Nói xong, hắn phất nhẹ tay áo một cái, từ tốn quay trở lại ngồi trên ghế bành.
“Ra là vậy, ha ha…” – Tiêu Động nở nụ cười gượng gạo, trong mắt có chín phần không tin, một phần… cực kỳ không tin. Nhưng rồi hắn cũng phải lấy cái ghế ngồi xuống, tiếp tục ở lại chỗ này.
“Chưởng quỹ, ngươi làm ơn đừng đùa giỡn nữa, hãy đàng hoàng nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao ta lại không thể tu luyện được. Hay là Tiêu Động ta đây thực sự bị trúng phải thứ nguyền rủa giống với Công Dương tiểu tử?” – Hắn dùng ánh mắt van nài nhìn Phạm Hiên, những ký ức đáng quên chợt hiện lên trong đầu hắn.
Sau đó trong óc hắn lại hiện lên hình ảnh của phụ thân Tiêu Tranh và biểu muội Hương Nhi, lại tưởng tượng đến cảnh hai người bọn họ cũng vì trúng nguyền rủa giống mình mà chết đi, không nhịn được rùng mình một cái, đôi mắt nhìn Phạm chưởng quỹ càng thêm thành khẩn.
Trông thấy vẻ mặt có chút đáng thương của gã thiếu niên thiên kiêu này, Phạm Hiên theo quán tính bật thốt. – “Ngươi là bị…” – Chợt hắn khựng lại, suýt nữa thì liên hoàn bíp, xấu mặt thêm một lần rồi.
Trong mắt Phạm chưởng quỹ chứa đầy u oán, ủy khuất. – ‘Thiên Đạo chết tiệt, ngươi rốt cuộc là muốn gì đây hả? Muốn đứa con cưng của ngươi bán nhẫn cho ta nhưng lại không cho bản chưởng quỹ giải thích? Có biết đó là di vật của mẹ người ta không, có phải nói bán là bán đâu!’ – Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, trong lòng mười đã chắc chín rằng Thiên Đạo ắt phải là nữ giới, bằng không sao lại có bản tính mâu thuẫn như vậy được?
Ầm!
Một tiếng nổ to chợt vang lên trong đầu hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh được truyền vào trong đầu của Phạm Hiên, hết sức huyền diệu.
“Tiêu Động, Luyện Khí… Tam Trọng!”
Đây là cảnh Tiêu Động tham gia tộc hội Tiêu gia, đứng trên đài cao kiểm nghiệm tu vi. Bên dưới đài, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn, có chê cười, có khinh bỉ, có thương hại, có tiếc nuối.
“Ha ha ha, thiên tài của chúng ta sao giờ lại thành phế vật rồi?” – Đây là một vị tộc huynh đã từng vâng vâng dạ dạ trước mặt hắn.
“Ngươi là ai? Ta không biết, ngươi đi ra đi.” – Đây là một vị tộc tỷ đã từng rất thân cận với hắn.
“Động nhi… Ài!!!” – Đây là cha hắn, gia chủ của Tiêu gia.
“Tiêu Động ca ca, ta tin chắc huynh có thể làm được!” – Một bóng hình xinh đẹp hiện lên, đây là biểu muội Tiêu Hương Nhi của hắn. Dù cho Tiêu Động có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa, nàng đều đứng ở sau lưng cổ vũ cho hắn.
Sau đó là một loạt các hình ảnh Tiêu Động miệt mài tu luyện, ngày đêm không nghỉ. Không luyện pháp lực được thì hắn chuyển sang luyện thể, không thể bế quan thì ra ngoài chiến đấu, cố gắng đến da tróc thịt bong, huyết lệ chan hòa, liên tục thất bại vẫn không hề từ bỏ, trong lòng tích tụ càng nhiều tổn thương, nhưng tâm trí cũng càng lúc càng thành thục, đạo tâm càng lúc càng vững chãi.
Thiên Đạo giao Số Mệnh cho một người, trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị mệt nhọc, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, được thêm tài năng.
Phạm Hiên lại thấy cảnh Tiêu Động rời nhà đến đế đô, thấy cảnh hắn gặp Công Dương Dã.
Sau đó, lại thấy hắn vào trong đế đô, chịu khổ sỉ nhục.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động lần thứ ba đứng trên đài cao, chịu muôn vàn ánh mắt coi rẻ.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động một mình giải sầu trong rừng, gặp phải tàn hồn Thần Dược Sư bay ra khỏi Hắc Văn Giới Chỉ, biết được nguyên nhân tại sao bản thân không thể tu luyện.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động bị thiếu nữ thiên tài cầu hôn, cũng thấy cảnh hắn nói ra câu khắc họa nhân sinh của mình, hô hào ước hẹn ba năm.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động học luyện đan.
Hắn nhìn thấy Tiêu Động lấy lại huy hoàng của mình.
Hắn nhìn thấy cảnh Công Dương Dã khôi phục thiên phú luyện khí, trở thành huynh đệ sinh tử của Tiêu Động, luyện chế cho gã một bộ pháp bảo mạnh nhất tu chân giới.
Hắn nhìn thấy tàn hồn Thần Dược Sư tái tạo thân thể, cùng Tiêu Động phối hợp luyện đan, thanh thế ngất trời.
Hình ảnh cuối cùng, hắn nhìn thấy Tiêu Động nâng ở trên tay một đóa thất sắc hỏa liên, đánh thẳng lên chín tầng trời, như muốn xé nát nó ra.
Rất nhiều, hắn nhìn thấy rất nhiều.
Chỉ là trong vô số những khung cảnh ấy, hắn chưa từng thấy qua sự xuất hiện của mình và Vạn Năng Thương Hội.
Phạm Hiên hiểu tại sao Thiên Đạo lại không cho hắn nói ra chuyện liên quan đến Hắc Văn Giới Chỉ rồi. – ‘Ngươi là muốn nói, mặc kệ có sự tồn tại của ta hay không, Thiên Đạo Chi Tử vẫn sẽ đi trên con đường thuộc về hắn. Ta muốn tham gia vào quá trình này, có thể, nhưng không thể phá dở thử thách mà ngươi đưa ra để rèn luyện hắn?’
Trông như đang nói chuyện với Thiên Đạo, thực chất Phạm Hiên lại đang nói chuyện với chính mình. Hắn hiện đang tiếp xúc với những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của bản thân, Thiên Đạo là cái gì, Số Mệnh là cái gì, hắn đều không biết. Đối với một kẻ chưa tu luyện được bao lâu, một con kiến hôi Luyện Khí Kỳ như hắn, tất cả những thứ ấy đều là do hệ thống nói thế nào thì hắn biết thế ấy, hoàn toàn không hiểu một chút gì.
Siết chặt nắm đấm, quyết tâm tu luyện của hắn dâng cao. – ‘Rồi sẽ có ngày, ta biết được ngươi là thứ gì, lý giải ngươi, can thiệp vào quyền lực của ngươi. Bản chưởng quỹ nói được làm được.’ – Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy cực kì, mơ hồ hiện lên thân ảnh của một vị chư thiên đệ nhất thương nhân, vạn giới đệ nhất phú hào.
“Chưởng quỹ?” – Lần thứ n Tiêu Động gọi tên chưởng quỹ này. Hắn cũng tin tám chín phần là tên chưởng quỹ này thực sự có phương thức tu luyện đặc thù.
Thân ảnh của vị đệ nhất chư thiên vạn giới gì đó tan biến, Luyện Khí Viên Mãn Phạm chưởng quỹ trở lại.
“Tiêu Động huynh đệ, ngươi có bán nhẫn không?” – Được rồi, tên này là thật sự bế tắc, tạm thời chưa tìm ra bất kỳ cách nào để dụ Tiêu Động bán nhẫn.
…
Thiên Vân Thành, tổng bộ Vạn Bảo Lâu.
Sương khói lượn lờ trong gian phòng tu luyện, Thẩm Dung nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn, đằng sau lưng hắn có một tên hắc y nhân đang quỳ một chân hành lễ, không dám nói một tiếng nào, sợ làm cho y phiền lòng.
Mãi đến một lúc sau.
“Thế nào? Đã tra ra được thứ gì hữu ích sao?” – Hai mắt nhắm nghiền, vẫn không thèm quay lưng lại, Thẩm Dung chậm rãi hỏi tên hắc ý nhân, trong giọng nói không nghe ra bất cứ tình cảm gì.
“Vâng, thưa đại nhân! Là về con yêu thú Tứ Giai kia.” – Tên hắc y nhân vẫn quỳ trên đất, âm vang hữu lực trả lời y.
Chân mày Thẩm Dung chợt nhảy lên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên như có chút hứng thú. – “Ồ, nói ta nghe thử.”
“Vâng, đại nhân! Là như thế này…” – Tên hắc y nhân bắt đầu giảng đến những gì mà gã đã quan sát được khi lén theo dõi Vạn Năng Thương Hội mười ngày nay.
“Ban đêm? Không ở trong tiệm? Haaa…” – Đầu của Thẩm Dung gật gù với biên độ nhỏ, giọng có vẻ nghiền ngẫm.
‘Xem ra, đây là một cơ hội.’ – Sau một hồi suy nghĩ, y đã có chủ ý.
Lấy ra một tấm kim bài, một viên ngọc giản truyền tin ném cho tên hắc y nhân, Thẩm Dung dặn dò. – “Đến Bắc Hải Quần Đảo…”
“Lại tới chỗ này…”
“Tìm bọn họ…”
“Được rồi, đi làm đi!” – Sau một hồi bàn giao nhiệm vụ cho tên hắc y nhân, Thẩm Dung đuổi gã đi.
Tên hắc y nhân cũng không nói gì, chỉ khom đầu một cái rồi biến mất.
Thẩm Dung chậm rãi mở nửa con mắt.
“Yêu thú Tứ Giai có lực chiến Trung Kỳ a, để bản tọa xem thử ngươi có phải là một con mèo linh hoạt hay không… À?”
Chống tay thở dốc, Phạm chưởng quỹ ngồi dậy, ngẩng mặt nhìn trời… Ặc, ngẩng mặt nhìn trần nhà, trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự không cam lòng.
‘Bản chưởng quỹ chịu thua, thế không được sao?’ – Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt long sòng sọc, trông như một con thú dữ.
Xèo, xèo!
Ngũ sắc quang hoàn tiêu tán, nhóm ba người Tiêu gia đứng sát lại với nhau, Tiêu Động cũng không quên lôi theo Công Dương Dã, cả bốn người cùng lùi về phía cửa, dùng ánh mắt muôn vàn phức tạp nhìn Phạm chưởng quỹ.
‘Hắn… hắn là bị tẩu hỏa nhập ma?’ – Tiêu Minh truyền âm cho Tiêu Diệp.
Kẻ sau lắc đầu, đầy cảnh giác nhìn về phía Phạm Hiên. – ‘Ta cũng không biết. Có thể… có thể Tiêu Động thật sự bị nguyền rủa, chưởng quỹ là bởi vì chạm đến cấm kỵ của của nó nên bị nguyền rủa phản phệ cũng nên.’ – Y nghĩ ra một câu giải thích hợp lý nhất cho mấy hành động điên khùng của Phạm chưởng quỹ.
Tiêu Minh nghe vậy, cũng cảm thấy là thật. – ‘Nơi đây thật sự không nên ở lâu, chúng ta nhanh rút đi thì hơn! Trở về tìm gia chủ, tìm cách giải quyết nguyền rủa này, bằng không gia tộc thật xong rồi.’ – Gã hoảng sợ truyền âm cho Tiêu Diệp, muốn về An Thổ Thành ngay bay giờ. Trước nguy cơ diệt tộc, mấy chuyện lén lút giữa gã với người kia chẳng đáng là gì.
‘Nhanh đi thôi.’ – Tiêu Minh quay người, Kim Đan xoay chuyển, pháp lực bộc phát, định cường thế đập phá cửa Vạn Năng Thương Hội để chạy ra ngoài.
Bùm!
Đáng tiếc, chả có tác dụng gì, chiếc cửa gỗ tưởng chừng mong manh ấy thế mà đến một vết xước cũng không có. Không tin tà, gã giở mọi thủ đoạn mà mình có ra để phá cửa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Vẫn chẳng có tác dụng gì.
Tiêu Minh chịu thua, đành phải đổi sang biện pháp mềm dẻo. Gã nắm lấy một bên cửa, bắt đầu kéo nó ra.
Hâyyyy!
“Mau giúp ta một tay!” – Gã thét lên với Tiêu Diệp.
Người sau cũng đi qua bên cửa còn lại, bắt đầu dùng sức kéo. Nhưng dù y và Tiêu Minh có dùng đến sức của thập long thập tượng thì vẫn không thể nào kéo cửa ra được.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên. – “Này, phá hoại tài sản là phải đền đấy nhé!” – Phạm chưởng quỹ khẽ gào.
Tiêu Diệp và Tiêu Minh hết cả hồn, vội dừng tay lại, bốn con mắt vạn phần cảnh giác nhìn về phía Phạm Hiên, sợ hắn lại nổi cơn thần kinh như ban nãy.
Chỉ có Tiêu Động là còn bình tĩnh được đôi phần, một tay kẹp lấy đầu Công Dương Dã ở dưới nách, khẽ mở miệng gọi một tiếng. – “Chưởng quỹ?” – Thái độ rất là chừng mực, cẩn thận.
Nhìn ánh mắt quái dị vạn phần của ba gã tộc nhân Tiêu gia, Phạm chưởng quỹ chắp một tay ở sau lưng, một tay nâng Tụ Bảo Bồn, ánh mắt hời hợt, nở nụ cười nhạt như chưa có gì xảy ra. – “Phương thức tu luyện đặc thù mà thôi, chư vị không cần phải sợ hãi.” – Nói xong, hắn phất nhẹ tay áo một cái, từ tốn quay trở lại ngồi trên ghế bành.
“Ra là vậy, ha ha…” – Tiêu Động nở nụ cười gượng gạo, trong mắt có chín phần không tin, một phần… cực kỳ không tin. Nhưng rồi hắn cũng phải lấy cái ghế ngồi xuống, tiếp tục ở lại chỗ này.
“Chưởng quỹ, ngươi làm ơn đừng đùa giỡn nữa, hãy đàng hoàng nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao ta lại không thể tu luyện được. Hay là Tiêu Động ta đây thực sự bị trúng phải thứ nguyền rủa giống với Công Dương tiểu tử?” – Hắn dùng ánh mắt van nài nhìn Phạm Hiên, những ký ức đáng quên chợt hiện lên trong đầu hắn.
Sau đó trong óc hắn lại hiện lên hình ảnh của phụ thân Tiêu Tranh và biểu muội Hương Nhi, lại tưởng tượng đến cảnh hai người bọn họ cũng vì trúng nguyền rủa giống mình mà chết đi, không nhịn được rùng mình một cái, đôi mắt nhìn Phạm chưởng quỹ càng thêm thành khẩn.
Trông thấy vẻ mặt có chút đáng thương của gã thiếu niên thiên kiêu này, Phạm Hiên theo quán tính bật thốt. – “Ngươi là bị…” – Chợt hắn khựng lại, suýt nữa thì liên hoàn bíp, xấu mặt thêm một lần rồi.
Trong mắt Phạm chưởng quỹ chứa đầy u oán, ủy khuất. – ‘Thiên Đạo chết tiệt, ngươi rốt cuộc là muốn gì đây hả? Muốn đứa con cưng của ngươi bán nhẫn cho ta nhưng lại không cho bản chưởng quỹ giải thích? Có biết đó là di vật của mẹ người ta không, có phải nói bán là bán đâu!’ – Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, trong lòng mười đã chắc chín rằng Thiên Đạo ắt phải là nữ giới, bằng không sao lại có bản tính mâu thuẫn như vậy được?
Ầm!
Một tiếng nổ to chợt vang lên trong đầu hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh được truyền vào trong đầu của Phạm Hiên, hết sức huyền diệu.
“Tiêu Động, Luyện Khí… Tam Trọng!”
Đây là cảnh Tiêu Động tham gia tộc hội Tiêu gia, đứng trên đài cao kiểm nghiệm tu vi. Bên dưới đài, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn, có chê cười, có khinh bỉ, có thương hại, có tiếc nuối.
“Ha ha ha, thiên tài của chúng ta sao giờ lại thành phế vật rồi?” – Đây là một vị tộc huynh đã từng vâng vâng dạ dạ trước mặt hắn.
“Ngươi là ai? Ta không biết, ngươi đi ra đi.” – Đây là một vị tộc tỷ đã từng rất thân cận với hắn.
“Động nhi… Ài!!!” – Đây là cha hắn, gia chủ của Tiêu gia.
“Tiêu Động ca ca, ta tin chắc huynh có thể làm được!” – Một bóng hình xinh đẹp hiện lên, đây là biểu muội Tiêu Hương Nhi của hắn. Dù cho Tiêu Động có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa, nàng đều đứng ở sau lưng cổ vũ cho hắn.
Sau đó là một loạt các hình ảnh Tiêu Động miệt mài tu luyện, ngày đêm không nghỉ. Không luyện pháp lực được thì hắn chuyển sang luyện thể, không thể bế quan thì ra ngoài chiến đấu, cố gắng đến da tróc thịt bong, huyết lệ chan hòa, liên tục thất bại vẫn không hề từ bỏ, trong lòng tích tụ càng nhiều tổn thương, nhưng tâm trí cũng càng lúc càng thành thục, đạo tâm càng lúc càng vững chãi.
Thiên Đạo giao Số Mệnh cho một người, trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị mệt nhọc, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, được thêm tài năng.
Phạm Hiên lại thấy cảnh Tiêu Động rời nhà đến đế đô, thấy cảnh hắn gặp Công Dương Dã.
Sau đó, lại thấy hắn vào trong đế đô, chịu khổ sỉ nhục.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động lần thứ ba đứng trên đài cao, chịu muôn vàn ánh mắt coi rẻ.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động một mình giải sầu trong rừng, gặp phải tàn hồn Thần Dược Sư bay ra khỏi Hắc Văn Giới Chỉ, biết được nguyên nhân tại sao bản thân không thể tu luyện.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động bị thiếu nữ thiên tài cầu hôn, cũng thấy cảnh hắn nói ra câu khắc họa nhân sinh của mình, hô hào ước hẹn ba năm.
Hắn thấy cảnh Tiêu Động học luyện đan.
Hắn nhìn thấy Tiêu Động lấy lại huy hoàng của mình.
Hắn nhìn thấy cảnh Công Dương Dã khôi phục thiên phú luyện khí, trở thành huynh đệ sinh tử của Tiêu Động, luyện chế cho gã một bộ pháp bảo mạnh nhất tu chân giới.
Hắn nhìn thấy tàn hồn Thần Dược Sư tái tạo thân thể, cùng Tiêu Động phối hợp luyện đan, thanh thế ngất trời.
Hình ảnh cuối cùng, hắn nhìn thấy Tiêu Động nâng ở trên tay một đóa thất sắc hỏa liên, đánh thẳng lên chín tầng trời, như muốn xé nát nó ra.
Rất nhiều, hắn nhìn thấy rất nhiều.
Chỉ là trong vô số những khung cảnh ấy, hắn chưa từng thấy qua sự xuất hiện của mình và Vạn Năng Thương Hội.
Phạm Hiên hiểu tại sao Thiên Đạo lại không cho hắn nói ra chuyện liên quan đến Hắc Văn Giới Chỉ rồi. – ‘Ngươi là muốn nói, mặc kệ có sự tồn tại của ta hay không, Thiên Đạo Chi Tử vẫn sẽ đi trên con đường thuộc về hắn. Ta muốn tham gia vào quá trình này, có thể, nhưng không thể phá dở thử thách mà ngươi đưa ra để rèn luyện hắn?’
Trông như đang nói chuyện với Thiên Đạo, thực chất Phạm Hiên lại đang nói chuyện với chính mình. Hắn hiện đang tiếp xúc với những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của bản thân, Thiên Đạo là cái gì, Số Mệnh là cái gì, hắn đều không biết. Đối với một kẻ chưa tu luyện được bao lâu, một con kiến hôi Luyện Khí Kỳ như hắn, tất cả những thứ ấy đều là do hệ thống nói thế nào thì hắn biết thế ấy, hoàn toàn không hiểu một chút gì.
Siết chặt nắm đấm, quyết tâm tu luyện của hắn dâng cao. – ‘Rồi sẽ có ngày, ta biết được ngươi là thứ gì, lý giải ngươi, can thiệp vào quyền lực của ngươi. Bản chưởng quỹ nói được làm được.’ – Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy cực kì, mơ hồ hiện lên thân ảnh của một vị chư thiên đệ nhất thương nhân, vạn giới đệ nhất phú hào.
“Chưởng quỹ?” – Lần thứ n Tiêu Động gọi tên chưởng quỹ này. Hắn cũng tin tám chín phần là tên chưởng quỹ này thực sự có phương thức tu luyện đặc thù.
Thân ảnh của vị đệ nhất chư thiên vạn giới gì đó tan biến, Luyện Khí Viên Mãn Phạm chưởng quỹ trở lại.
“Tiêu Động huynh đệ, ngươi có bán nhẫn không?” – Được rồi, tên này là thật sự bế tắc, tạm thời chưa tìm ra bất kỳ cách nào để dụ Tiêu Động bán nhẫn.
…
Thiên Vân Thành, tổng bộ Vạn Bảo Lâu.
Sương khói lượn lờ trong gian phòng tu luyện, Thẩm Dung nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn, đằng sau lưng hắn có một tên hắc y nhân đang quỳ một chân hành lễ, không dám nói một tiếng nào, sợ làm cho y phiền lòng.
Mãi đến một lúc sau.
“Thế nào? Đã tra ra được thứ gì hữu ích sao?” – Hai mắt nhắm nghiền, vẫn không thèm quay lưng lại, Thẩm Dung chậm rãi hỏi tên hắc ý nhân, trong giọng nói không nghe ra bất cứ tình cảm gì.
“Vâng, thưa đại nhân! Là về con yêu thú Tứ Giai kia.” – Tên hắc y nhân vẫn quỳ trên đất, âm vang hữu lực trả lời y.
Chân mày Thẩm Dung chợt nhảy lên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên như có chút hứng thú. – “Ồ, nói ta nghe thử.”
“Vâng, đại nhân! Là như thế này…” – Tên hắc y nhân bắt đầu giảng đến những gì mà gã đã quan sát được khi lén theo dõi Vạn Năng Thương Hội mười ngày nay.
“Ban đêm? Không ở trong tiệm? Haaa…” – Đầu của Thẩm Dung gật gù với biên độ nhỏ, giọng có vẻ nghiền ngẫm.
‘Xem ra, đây là một cơ hội.’ – Sau một hồi suy nghĩ, y đã có chủ ý.
Lấy ra một tấm kim bài, một viên ngọc giản truyền tin ném cho tên hắc y nhân, Thẩm Dung dặn dò. – “Đến Bắc Hải Quần Đảo…”
“Lại tới chỗ này…”
“Tìm bọn họ…”
“Được rồi, đi làm đi!” – Sau một hồi bàn giao nhiệm vụ cho tên hắc y nhân, Thẩm Dung đuổi gã đi.
Tên hắc y nhân cũng không nói gì, chỉ khom đầu một cái rồi biến mất.
Thẩm Dung chậm rãi mở nửa con mắt.
“Yêu thú Tứ Giai có lực chiến Trung Kỳ a, để bản tọa xem thử ngươi có phải là một con mèo linh hoạt hay không… À?”