An Tịnh Tuyết nghe xong Bạc Chấn Đông mắng chửi không khó chịu là nói dối, cô có chút không hiểu tại sao Lưu Tuệ gọi Bạc á Thần là trai bao, còn Bạc Chấn Đông lại gọi cô là điếm. Chẳng lẽ hai người bọn họ đã hẹn trước rồi sao, hay là loại người vô lý chỉ biết cậy già lên mặt nhân cách kém trong xã hội này càng ngày càng nhiều rồi?
Sắc mặt Bạc Á Thần vô cùng lạnh lẽo, sát ý cũng càng lúc càng lớn. Nếu không phải vì lời hứa với mẹ mình trước khi bà qua đời, anh nhất định sẽ bóp chết Bạc Chấn Đông ngay tại đây. Kẻ phụ bạc mẹ anh, lại còn dám xỉ nhục Tiểu Tuyết trước mặt anh đáng lẽ ra không thể sống lâu như thế!
“Kéo ra!”
Bạc Á Thần lạnh giọng quát lên. Tức thì bên ngoài có năm người áo đen tiến vào, ý định đem hai người Bạc Chấn Đông và thư kí Dương ném ra ngoài. Bạc Á Thần thật sự không thể nhìn nổi bản mặt vô sỉ của Bạc Chấn Đông nữa rồi. Anh sợ rằng thêm chút thời gian nữa mình sẽ không còn tự chủ được mà lấy mạng ông ta, mà như vậy sẽ làm đổ vỡ kế hoạch trả thù suốt mười hai năm của mình. Bạc Á Thần nắm chặt tay kiềm chế nỗi hận, không lâu nữa đâu, Bạc Chấn Đông sẽ “tận hưởng” được cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục là như thế nào, anh thề!
Bạc Chấn Đông thấy Bạc Á Thần muốn đuổi mình đi liền cực kì tức giận cùng xấu hổ. Là chủ tịch của tập đoàn Nhất Thế lớn số một số hai Trung Quốc, luôn sống trong nịnh nọt bợ đỡ và sự ghen tị lẫn ngưỡng mộ của nhiều người, ông ta nào có phải chịu đối xử như thế này bao giờ. Hơn nữa, người hạ nhục Bạc Chấn Đông không ai khác lại chính là con trai ông ta-người luôn bị ông ta xem như con rối để kế thừa sản nghiệp, thử hỏi Bạc Chấn Đông có thể không tức điên lên sao?
“Mày, mày muốn làm gì? Tao sinh mày ra, nuôi mày ngần ấy năm vậy mà bây giờ mày lại vì một con đàn bà rẻ mạt mà đuổi tao đi sao??? La Văn, La Văn, bà trên trời có mắt mau nhìn xem này, đây là đứa con trai bà mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày đó!!!”
“Câm miệng! La Văn là tên để cái mồm chó của ông gọi sao?!”
Bạc Á Thần phẫn nộ quát lên. Lão già vô liêm sỉ này, vì phát hiện ông ta đưa tình nhân về nhà mà mẹ của anh mới lên cơn đau tim rồi không lâu sau qua đời, vậy mà ông ta không những giấu mộ bà ấy để uy hiếp anh, còn không biết ngượng miệng mà gọi tên bà ấy, thật sự đúng là không chấp nhận được mà.
Bạc Chấn Đông và thư kí Dương bị khí thế khổng lồ vô cùng đáng sợ của Bạc Á Thần đàn áp, nhất thời run rẩy không còn dám mở miệng nữa. Bạc Chấn Đông thầm nghĩ tại sao Bạc Á Thần dám công khai chống đối mình như vậy, hay là…không, không thể nào. Mộ của La Văn được ông ta đặt ở một nơi vô cùng bí mật, sao Bạc Á Thần có thể tìm thấy được chứ. Chắc là do sự có mặt của con tiểu tiện nhân kia nên Bạc Á Thần mới nổi lên sĩ diện mà dám làm thế thôi. Nghĩ vậy, Bạc Chấn Đông mới thu hết can đảm, mở miệng thử đe dọa Bạc Á Thần:
“Mày cư nhiên dám to tiếng với tao, bộ mày muốn cả đời này không được viếng mộ mẹ hay sao. Bạc Á Thần, dù sao cũng là cha con, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, giao con tiện nhân đó cho mẹ Sương mày hả giận rồi ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi, may ra tao sẽ nghĩ lại mà nói cho mày biết cái mộ đó ở đâu.”
Bạc Chấn Đông vừa dứt lời, Bạc Á Thần đã nhanh như chớp giật túm lấy cổ ông ta. Nhìn thấy ánh mắt kinh sợ tột đỉnh của Bạc Chấn Đông, anh không khỏi cười lạnh một tiếng, lực tay càng thêm gia tăng.
“Bạc Chấn Đông, mộ mẹ tôi đã tìm thấy rồi, từ nay ông đừng hòng dùng nó để uy hiếp tôi nữa. Nếu ông và ả đàn bà kia (Tạ Ngọc Sương) còn muốn sống thêm vài năm, khôn hồn thì cút đi thật xa cho tôi. Còn nữa, Tiểu Tuyết không phải loại người mà các người có thể tùy tiện xỉ nhục. Nếu để tôi còn nghe được các người nói xấu cô ấy, cái lưỡi này, đừng mong giữ nữa!!!”
Hết câu, Bạc Á Thần liền quăng Bạc Chấn Đông xuống sàn. Ông ta ôm cổ không ngừng ho khan, sợ hãi lê lết cách xa Bạc Á Thần ra giống như lo lắng bị anh giết chết. Thuộc hạ của Bạc Á Thần cũng nhanh chóng lôi Bạc Chấn Đông và thư kí Dương ra ngoài, chưa đến năm phút sau, phòng khách đã trở lại sự yên tĩnh ban đầu.
An Tịnh Tuyết trong lòng còn cảm động vì những gì Bạc Á Thần nói ban nãy, lại thấy anh ôm đầu như kiềm nén nỗi đau khổ, cô liền nhịn không được mà níu lấy tay áo anh. Mặc dù An Tịnh Tuyết không nói lời nào, nhưng hành động của cô lại làm Bạc Á Thần lập tức trở nên vui sướng. Anh biết cô đang muốn an ủi mình, trong lòng nhất thời tràn đầy ấm áp. Đúng rồi, Bạc Á Thần, mày còn có Tiểu Tuyết mà, không cần nững kẻ mang danh người thân giả tạo ghê tởm đó, chỉ cần cô ấy là mày có cả thế giới rồi.
--- -----
Buổi tối, sau khi An Tịnh Tuyết giao cho Bạc Á Thần bản vẽ khuôn mặt của Kiều Vận, anh lập tức gọi điện cho thành viên của Huyết Long bang bắt đầu tìm kiếm. Trước đó, Bạc Á Thần cũng đã giao cho Tùy Bách điều tra kẻ giết hại cha mẹ cô nhưng vẫn chưa có kết quả, xem ra anh phải tăng thêm áp lực rồi.
“Tiểu Tuyết, em có muốn đi học không?”
An Tịnh Tuyết đang ngồi đọc sách, nghe Bạc Á Thần hỏi vậy liền ngẩng đầu lên. Cô khó hiểu nhìn anh, thầm nghĩ tại sao đột nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy. An Tịnh Tuyết được huấn luyện mười năm, trong đó cũng bao gồm cả học vấn. Số lượng kiến thức mà cô sở hữu lúc này có thể so sánh với trình độ thạc sĩ, vì thế, An Tịnh Tuyết chưa từng có ý nghĩ đến trường. Với lại, thân phận sát thủ của cô cũng không cho phép điều này.
Thấy biểu cảm của An Tịnh Tuyết, Bạc Á Thần liền hiểu cô không muốn đi học. Tuy nhiên, nghĩ đến kế hoạch mang An Tịnh Tuyết trở lại cuộc sống hạnh phúc của một người bình thường, anh không thể không bắt cô đến trường. Độ tuổi của An Tịnh Tuyết đáng ra phải được sống trong tình thương của cha mẹ, tận hưởng những ngày tháng học sinh vui vẻ, kết giao thật nhiều bạn bè chứ không phải là đối mặt với nguy hiểm và máu tanh mới phải.
“Tiểu Tuyết, em đi học được không? Coi như là trả công cho việc anh giúp em điều tra cũng được.”
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt mong mỏi của Bạc Á Thần, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Đi học thôi mà, dù sao cô cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm.
Bạc Á Thần thấy An Tịnh Tuyết chịu đi học liền vô cùng vui sướng. Anh lập tức mở ngăn kéo lấy hồ sơ đăng kí nhập học cho cô điền vào, ánh mắt tràn đầy ý cười. Vậy là bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành rồi, anh có lòng tin sẽ giúp được An Tịnh Tuyết trở lại cuộc sống bình thường, an an ổn ổn sống dưới sự che chở của anh cả đời. Chẳng qua, nếu Bạc Á Thần biết được đưa An Tịnh Tuyết đến trường sẽ dẫn đến một đống tình địch, anh nhất định sẽ hối hận muốn chết. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Hiệu suất làm việc của Bạc Á Thần quả nhiên rất tốt, chỉ sau ba ngày, anh đã sắp xếp xong xuôi trường học cho An Tịnh Tuyết cũng như các vật dụng cần thiết phục vụ học tập. An Tịnh Tuyết lúc đầu không hứng thú cho lắm, nhưng dần bị lây nhiễm sự hào hứng của Bạc Á Thần nên trong lòng cũng có chút mong đợi. Thật ra, sâu trong trái tim tưởng như đã hóa đá từ lâu của cô vẫn khao khát có được ấm áp, có được một cuộc sống, một gia đình như biết bao người bình thường khác. Vì thế, quyết định của Bạc Á Thần là cực kì đúng đắn.
Hôm nay là ngày An Tịnh Tuyết nhập học. Đồng phục của cô là một bộ đồ không thể đơn giản hơn, áo sơ mi trắng tay phồng buộc nơ đen ở cổ và váy xòe cùng màu. Điểm nhấn duy nhất của cả bộ trang phục có lẽ là chiếc huy hiệu màu vàng đồng được trạm trổ tinh sảo viền đá quý của riêng học viện Thanh Nhật. Tuy nhiên, dù chúng có vẻ giản dị như vậy, nhưng khi được An Tịnh Tuyết mặc vào lại mang một phong vị mới khác hẳn. Dáng người An Tịnh Tuyết vốn rất thanh mảnh, tuy cũng có ngực có mông nhưng không mang tới cảm giác đầy đặn, vì vậy khi cô mặc bộ đồng phục này vào cực kì thích hợp. Mái tóc đen mượt xõa dài, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trên phông màu trắng đen khiến cô trông giống như một con búp bê Nhật xinh xắn, tạo cảm giác mong manh yếu đuối cần người bảo vệ. Hơn nữa, màu da của An Tịnh Tuyết vừa trắng lại sáng, đứng dưới ánh nắng ban mai có cảm giác như thiên sứ hạ phàm, bất kì ai cũng không thể dời mắt đi.
“Bạc Á Thần, chú có thể buông ra được chưa?!”
Mặc dù Bạc Á Thần xưng hô với An Tịnh Tuyết là anh-em, nhưng An Tịnh Tuyết vẫn thích tự xưng tôi rồi gọi chú hơn. Bạc Á Thần đã nhiều lần gợi ý muốn cô bỏ kiểu xưng hô này đi, vì nó không tạo cảm giác thân thiết và khiến anh ý thức được mình hơn cô lẫn tuổi, nhưng chẳng bao giờ thành công. Anh biết An Tịnh Tuyết cố tình làm như vậy để trêu chọc mình nên cũng đành từ bỏ. Hừ, sau này thu phục được cô rồi, nhất định phải dành lại lợi tức!
Quy lại hoàn cảnh lúc này, kể từ khi An Tịnh Tuyết mặc đồng phục bước xuống lầu, Bạc Á Thần liền không thể dời tầm mắt nóng rực ra khỏi cô, sau đó…An Tịnh Tuyết bất hạnh bị ôm chặt cứng. Người này chắc chắc có bệnh luyến đồng phích, chắc chắn.
Bạc Á Thần cảm thấy lồng ngực mình không ngừng nhảy lên, lúc lựa chọn trường học cho An Tịnh Tuyết, anh cũng xem qua đồng phục. Khi thấy đồng phục cho nữ của học viện Thanh Nhật, anh đã lập tức biết rằng An Tịnh Tuyết mặc vào sẽ rất hợp, nhưng không ngờ lại hợp đến mức này. Trông cô giống hệt như một con búp bê bằng gốm sứ do thượng đế dày công tỉ mỉ làm ra, tinh sảo mong manh đến mức anh nhất thời không dám chạm vào vì sợ vỡ mất. Thậm chí, trong khoảnh khắc cô bước xuống, anh thậm chí còn thấy được đôi cánh thiên sứ cùng lông vũ trắng muốt bay quanh cô, khiến anh không thể phân rõ đây là nhân gian hay thiên đường, là thực tại hay hư ảo. Nếu như An Tịnh Tuyết mà nở thêm nụ cười tuyệt đẹp thường ngày nữa, e rằng Bạc Á Thần sẽ knock out nay lập tức. Vâng, tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á kiêm lão đại Huyết Long bang hùng mạnh, không gục ngã bởi súng đạn mà dễ dàng bị hạ bởi điều đơn giản như vậy, thật đúng là…không thể ngờ.
“Tiểu Tuyết, thật không muốn để em đi học.” Bạc Á Thần dụi sát đầu vào cổ An Tịnh Tuyết, khàn giọng nói nhỏ. Nếu biết cô mặc đồng phục xinh đẹp thế này, có đánh chết anh cũng không chọn học viện Thanh Nhật cho cô.
An Tịnh Tuyết trán hiện lên ba đường hắc tuyến, người đàn ông này, ba mươi tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy. Chỉ việc cô mặc đồng phục thôi cũng có thể gợi lên sự bá đạo độc chiếm của anh, không biết có nên tự hào hay không đây?
“Bạc Á Thần, không phải người đề nghị tôi đi học, chọn trường cũng là chú hay sao?”An Tịnh Tuyết dùng sức đẩy đầu Bạc Á Thần ra khỏi cổ mình. Cảm giác hơi thở ấm nóng của giống đực phả vào da thịt cô thật sự không thích chút nào.
Bạc Á Thần tuy buồn bực vì bị đẩy ra, nhưng khi thấy hai má và vành tai của An Tịnh Tuyết có chút hồng lên, anh lại cực kì vui vẻ. Uhm, xem ra phải tiếp xúc da thịt nhiều hơn nữa, rất có tác dụng.
“Được rồi, ăn sáng đi, sau đó anh đưa em đến trường.”Bạc Á Thần xoa nhẹ đầu An Tịnh Tuyết, mỉm cười dịu dàng.
An Tịnh Tuyết bĩu môi vì hành động của Bạc Á Thần, thầm nghĩ cô có phải là con nít đâu mà xoa đầu, tuy nhiên, lại không phản kháng. Không hiểu sao, chỉ cần là Bạc Á Thần, cô đều không ghét bỏ. Có lẽ là vì, trong lòng cảm thấy sự ấm áp hiếm hoi đi.
Lúc Bạc Á Thần và An Tịnh Tuyết đi vào nhà ăn, hai người họ không hề thấy được bộ dạng hóa đá của những người làm xung quanh. Nhất là cô hầu gái, ai cũng há hốc mồm vẻ không thể tin. Có ai biết ông chủ lạnh nhạt suốt ngày mang bộ dáng lạnh lùng trầm mặc của họ đi đâu rồi không, còn người đàn ông vừa dịu dàng vừa ân cần kia là ai vậy? Oh my god, đúng là khó tin mà!!!
“Trời ơi, ông chủ từ khi nào trở nên mê người như vậy rồi, vừa đẹp trai lại ân cần, aaa, tôi muốn ngất!”
“Cô không thấy sao, là nhờ tiểu thư đó. Từ ngày tiểu thư đến đây, tính cách ông chủ thay đổi hẳn, cả biệt thự cũng trở nên ấm áp hơn.”
“Ừ, mà tôi thấy cách ông chủ đối xử với tiểu thư trông rất khác lạ, cư như là…tình nhân ấy.”
“Đúng đó, tôi cũng cảm thấy như vậy!”
“Không thể nào, tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn mà!”
Bọn họ đang bàn tán sôi nổi, bà Dư, quản gia mới có thân hình to béo liền quát lên, chất giọng không thua kém gì loa phóng thanh:
“Còn không mau đi làm việc. Chuyện của chủ nhân mà các cô cũng dám bàn tán sao? Muốn bị đuổi việc chắc???”
Đám hầu gái không cam lòng tản ra, ai nấy đều mang vẻ mặt tức tối.
“Không biết lão quản gia trước kia đi đâu rồi, tự dưng lại để mụ la sát này chiếm chỗ.”
“Thôi, lo làm việc đi. Bà ta nghe thấy là chết đấy.”
Học viện Thanh Nhật được xếp hạng thứ một trăm cả nước, đủ thấy được chất lượng dạy học ở đây tốt đến mức nào, đi kèm đó là nội quy không thể khắc nghiệt hơn. Nếu không phải có Bạc Á Thần làm chỗ dựa, một người chen ngang giữa năm học như An Tịnh Tuyết chắc chắn sẽ không vào được.
“Trò là An Tịnh Tuyết, người thân của Bạc Tổng?”
An Tịnh Tuyết khẽ cau mày vì thái độ của giáo viên trước mặt. Dáng người thì to béo, khuôn mặt lại đáng khinh, cô bắt đầu hoài nghi danh tiếng của Thanh Nhật rồi.
“Đúng, là tôi.”
Giáo viên to béo tên là Lương Đống, chủ nhiệm lớp A, cũng là lớp mà An Tịnh Tuyết được phân vào. Gã nổi tiếng là người biết luồn lách bợ đỡ, tuy nhờ là họ hàng xa với hiệu trưởng mà được vào đây dạy học, nhưng nhờ “bản lĩnh” của mình mà gã chưa bao giờ mang lại phiền phức cho học viện. Hơn nữa, các gia đình giàu có danh giá luôn muốn gửi con mình ở lớp Lương Đống, vì ở đó bọn chúng vừa không phải chịu khổ lại luôn có thành tích tốt. Nhiều lần, thành ra cứ học sinh có gia cảnh tốt lại được phân vào lớp Lương Đống, trường hợp An Tịnh Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Tôi là Lương Đống, giáo viên chủ nhiệm của em, chào mừng em đến với học viện Thanh Nhật. Nếu như quá trình học tập em có gì không hiểu hay không vừa lòng, cứ thẳng thắn góp ý với thầy, thầy nhất định sẽ giải quyết!” Lương Đống nịnh nọt nói.
An Tịnh Tuyết ghét nhất là loại người tiểu nhân này, khẽ gật gật đầu không đáp, biểu cảm lạnh nhạt. Lương Đống cực giỏi nhìn sắc mặt người khác, biết cô mất kiên nhẫn liền đứng dậy dẫn cô đến lớp.